Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 394 - Chương 395

Chương 395

Lý Tiểu Noãn được phát hiện ở một bãi rác, khác với cảnh tượng hoang tàn trong bức ảnh, chỗ này không giống trước kia nữa.

Bây giờ đây là một cửa hàng lớn, cách trung tâm huấn luyện khoảng ba con phố, lái xe thì chưa đến năm phút còn lái bằng xe điện ba bánh thì mười phút là có thể đến nơi.

Đi về phía nam dọc theo con phố này, rẽ một lần nữa sẽ gặp người môi giới xe của Võ Hồng Lâm. Thời gian sử dụng xe xích lô khoảng mười phút, lúc tám giờ năm mươi rất khớp với thời gian động thủ giết người.

Lúc quay lại trung tâm huấn luyện lần nữa thì ông chủ đã về.

Người đàn ông trung niên bụng phệ không ngờ sẽ có người hỏi đến chuyện mười năm trước.

Nhưng mà người tới là gái đẹp, hơn nữa còn là người nổi tiếng nên ông chủ tiếp đãi cô rất nhiệt tình.

"Cô Giản, tôi đã từng đọc sách của cô đó, cô đang lấy tư liệu hả?" Ông ta nghĩ mình biết được sự thật, ngạc nhiên nói: "Không ngờ vụ án nào của cô cũng có mô hình cả."

Đây là sự thật.

Giản Tĩnh mỉm cười: "Ông còn nhớ rõ chuyện năm đó không?"

"Nhớ rõ chứ, dù sao cũng là người quen của tôi, sao có thể quên được." Ông chủ thực sự rất có ấn tượng với Lý Tiểu Noãn: "Cô gái đã mất kia tên là… Lý Tiểu Noãn đúng không, người gầy gầy, rất xinh đẹp, trên má có hai núm đồng tiền, khi cười rộ lên vô cùng xinh xắn."

Ông ta nhớ lại: "Năm 2007, chúng tôi có một khoản tiền lớn nên quyết định mở trường luyện thi, đối tượng được tuyển là học sinh tiểu học. Vì muốn làm cho phòng học xinh đẹp hơn nên tôi đã tìm người chuyên môn về để vẽ và trang trí lên đó. Lý Tiểu Noãn đến từ học viện Mỹ thuật đấy, cô ấy cũng từng cho tôi xem qua bản thảo luyện tập, vẽ cũng không tệ, tiền công cũng rẻ nên tôi đã quyết định để cô ấy vẽ."

"Mấy ngày đó tôi bận sửa sang lại thiết bị nên đưa chìa khóa cho cô ấy, thỉnh thoảng sẽ qua để xem thử. Chưa kể, cô gái nhỏ đó làm việc rất nghiêm túc, buổi trưa chỉ ăn hai miếng bánh quy, cũng không ăn cơm luôn. Trong lòng tôi cảm thấy rất áy náy nên bảo cô ấy cứ lấy đồ ăn vặt trong cửa tiệm mà ăn, đừng có khách sáo. Nhưng Lý Tiểu Noãn cảm thấy xấu hổ, nói bản thân thường xuyên làm thế này. Hơn nữa vì vậy dạ dày của cô ấy không tốt, chuyện này sớm đã thành thói quen rồi... Cô nói, nếu ba mẹ biết con của mình không quý trọng sức khỏe như vậy sẽ đau lòng biết bao... Haizzz…”

"Nói thật thì tôi vẫn còn hối hận mỗi khi nghĩ đến việc này, không ngờ cô ấy bị người ta hại. Sớm biết thế tôi chắc chắn sẽ bảo cô ấy về trường học sớm chút rồi. Một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi…"

Ông chủ vô cùng xúc động, mới nói có vài câu thì bắt đầu thở dài.

Giản Tĩnh ngắt lời: "Có thể kể cho tôi nghe về chuyện của các ông lúc trước ở đây không, xung quanh là những nơi nào?"

"Chỗ này vừa mới xây dựng lại từ năm 2007, những cửa hàng trên con phố này đều là những cửa hàng mở cửa đầu tiên, lúc đó giá cả còn rất rẻ. Tôi mua một lần ba cái chỉ hơn mười vạn, bây giờ một cửa hàng mặt tiền đã hơn một trăm vạn rồi mà vị trí vẫn chưa tốt."

Nhưng phàm là đàn ông sẽ luôn có tật xấu, muốn khoe khoang bản thân trước những cô gái xinh đẹp.

Ông chủ cũng không ngoại lệ, không ngừng nhấn mạnh tầm nhìn xa của bản thân: "Tôi hành động nhanh, lúc đó trên phố không có nhiều cửa tiệm cho lắm. Tôi nhớ là mấy quán internet chơi game là hot nhất, sau đó là rạp chiếu phim, bánh mì kẹp thịt, góc đường đó có nhà mở tiệm buôn bán quần áo. Chủ nhật thì mấy cô gái nhỏ sẽ đến đó để mua, còn lại sẽ cho thuê."

Ông ta lộ ra vẻ đắc ý: "Mấy người này không có mắt, mua cửa hàng để cho thuê thì mấy năm mới lấy lại được vốn? Như tôi đây, ba năm đã lấy lại vốn rồi."

Giản Tĩnh hỏi: "Vậy buổi tối không có ai trên đường đúng không?"

Ông chủ chậm rãi gật đầu nói: "Mùa đông trời tối sớm hơn, bảy tám giờ thì chỉ còn mấy nhà trên phố sáng đèn thôi, ở những chỗ khác đều tối om hết cả. Lúc đó cũng không có nhiều phương tiện công cộng, càng không có tàu điện ngầm."

Cô gật đầu, hỏi tiếp: "Lần cuối cùng ông nhìn thấy Lý Tiểu Noãn, ngày hôm đó cô ấy mặc đồ gì vậy?"

Ông chủ không chút nghĩ ngợi: "Áo khoác ngoài màu đỏ, vừa lạ vừa đẹp mắt." Dừng lại một chút vì xúc động: "Nghe nói bị thiêu đúng không? Quần áo cũng bị đốt luôn rồi? Nghiệp chướng, không biết là tên súc sinh không có nhân tính nào làm ra chuyện này.”

Cô đã nắm chắc trong lòng.

"Cảm ơn ông, làm phiền rồi."

Đi ra khỏi trung tâm huấn luyện, Giản Tĩnh bắt đầu nghi ngờ.

Hành vi của Lý Tiểu Noãn rất kỳ quái.

Thử nghĩ xem, vùng vừa mới giải phóng vắng vẻ không có ai, trên đường cũng không có bao nhiêu nhà sáng đèn thì làm sao một cô gái lại dám ngồi lên xe mà không phòng bị trước được?

Khẩu cung của bạn cùng phòng rất rõ ràng, mấy ngày đi vẽ tranh đó, Lý Tiểu Noãn đi ra ngoài thì sớm mà trở về thì muộn. Như vậy có thể thấy được cô ấy cố ý đợi chuyến xe cuối cùng.

Giả dụ Lý Tiểu Noãn thực sự quên mất thời gian thì chuyện đầu tiên cô ấy làm không phải đến tiệm bánh mì kẹp mua đồ.

Huống chi, thời gian mua bánh mì kẹp thịt là năm giờ ba mươi chiều.

Trong túi hồ sơ lịch trình xe buýt do Quý Lý Minh sao chép lại, chuyến xe buýt cuối cùng ở thành Tây là năm giờ năm mươi phút, mặc dù không đến học viện Mỹ thuật, nhưng có đi ngang qua trung tâm chợ.

Nếu là Giản Tĩnh thì nhất định cô sẽ chọn đi xe buýt trước, lúc đến trung tâm chợ sẽ mua gì đó để lấp đầy bụng.

Đặc biệt là giá bán của cửa hàng bánh mì kẹp thịt cũng không hề rẻ, sao chép phiếu thu ngân cho thấy một phần bánh mì kẹp thịt, thêm một phần cá chiên giòn và coca đã là hai mươi tám tệ.

Hai mươi tám tệ vào năm 2007…

Gia cảnh của Lý Tiểu Noãn cũng không giàu có gì, nếu không thì cũng sẽ không nhận công việc nhân viên bán thời gian này.

Mua bánh mì kẹp thịt rồi còn ngồi lên xe đen, nhiều tiền như thế à? Cho nên, khi Lý Tiểu Noãn sắp trễ chuyến xe cuối cùng, cô ấy không vội bắt xe mà lại đi mua bánh mì kẹp thịt thì chỉ có một cách giải thích khác.

Lý Tiểu Noãn không lo vấn đề về trường học.

Có người sẽ đưa cô ấy đến đó.

Là ai? Người tình nghi lớn nhất là ông chủ.

Lúc bị giết hại, Lý Tiểu Noãn đã vẽ được một tuần và rất thân thiết với ông chủ. Ông chủ còn nói mình để cô ấy ăn đồ ăn vặt trong tủ, như vậy có thể thấy mối quan hệ đôi bên đều rất tin tưởng nhau.

Nếu ông ta nói mọi chuyện suôn sẻ thì rất có thể Lý Tiểu Noãn đã lên xe của ông ta.

Nhưng cảnh sát sẽ không bỏ qua khả năng này.

Chính xác là sau khi Lý Tiểu Noãn bị giết hại, ông ta là người đầu tiên bị điều tra.

Nhưng ông chủ có bằng chứng ngoại phạm, ông ta chạy đi ăn cơm với mấy người trong ngành giáo dục, bắt đầu từ sáu giờ tối, đến chín giờ tối mới kết thúc. Chủ của nhà hàng, những nhân viên phục vụ và những người trong bữa tiệc có thể làm chứng.

Ghi chép của Quý Lý Minh ghi thế này: Nơi vắng vẻ, lẻ loi một mình, nguyện ý lên xe, người quen(?)

Ông chủ (nhà hàng **, bằng chứng ngoại phạm).

Bạn học (? không nghe nói đến)

Người quen khác (?)

Khẩu cung của Trương Bội Như, xe tải?

Những người này đã sớm buông lỏng cảnh giác rồi.

Rời khỏi trung tâm huấn luyện khoảng hai mươi phút theo đường xe ba bánh là trạm xe lửa.

Rất có khả năng Lý Tiểu Noãn ngồi trên xe đen đến trạm xe lửa, đúng lúc bắt phải xe của Võ Hồng Lâm, nhận ra anh ta cho nên đành phải lên xe.

Cái suy đoán này được giải thích rất hợp lý, Giãn Tĩnh không tìm được lỗ thủng nào trong chuyện này.

Nhưng cô không hiểu được tiêu chuẩn nghề nghiệp của nhà họ Quý nên không có chứng cứ chứng minh Võ Hồng Lâm là hung thủ.

Trước mắt, việc điều tra của cô căn cứ vào vào nguyên tắc: Võ Hồng Lâm không phải hung thủ thì chuyện sẽ như thế nào?

Đầu tiên có thể xác định hung thủ cố ý hãm hại anh ta, suy cho cùng người ta có xui xẻo đến đâu đi thì cũng không thể đen đủi thế được, lúc nào cũng dính tới mấy vụ án đặc biệt.

Tại sao anh ta lại làm vậy? Rõ ràng 2003 đã thoát khỏi lưới pháp luật rồi, thế tại sao năm 2007 lại tiếp tục phạm tội? Bởi vì không nhịn được à? Vì không bị cảnh sát bắt nên lại hành động rồi bày kế tìm người gánh tội thay?

Nhưng một khi Võ Hồng Lâm bị bắt với thân phận là hung thủ thì hung thủ thật sự sẽ không thể tiếp tục phạm tội được nữa. Nếu không thì sẽ tự chuốc họa vào thân.

Mỗi lần chịu tội thì nhân phẩm sẽ bị tổn hại, nhưng tại sao lại gấp gáp như thế?

Từ năm 2002 cho tới năm 2003, hung thủ giết bốn người mới dừng tay, nhưng năm 2007 không nhịn được nên mới giết thêm một người nữa?

Giản Tĩnh cũng biết rất nhiều tội phạm giết người hàng loạt, trời sinh chống đối xã hội giống như Vương Thế. Lúc đầu vốn là người bình thường, sau khi giết người thì có cảm giác thỏa mãn dẫn đến nghiện, giống như Chu Quốc Lương.

Càng giết càng nghiện.

Giết người khiến anh ta cảm thấy rất thích thú, có lẽ còn sung sướng hơn cả quyền lực và thuốc kích dục.

Bắt chước gây án sao?

Không, bản in bốn mươi trang giấy vẫn chưa tiết lộ cho công chúng, tất cả những tin tức đều giống nhau, nói chỉ mới phát hiện ra dấu chân thôi.

Vậy tại sao Lý Tiểu Noãn như bông hoa sớm nở tối tàn?

Là do là vì Lý Tiểu Noãn phát hiện ra thân phận của hung thủ nên mới bị diệt khẩu à? Có thể lúc bị giết cô ấy chỉ mới hơn hai mươi tuổi, như vậy thì năm 2002 cô ấy chỉ mới khoảng mười tám tuổi. Hơn nữa bản thân Lý Tiểu Noãn lại không phải là người gốc thành phố Hòa Bình, cũng không có kẻ tình nghi hay hung thủ giết người nào ở xung quanh đây cả.

Giờ phút này, Giản Tĩnh mới thực sự ý thức được độ khó của vụ án này.

Ngay khi những cửa hàng mở cửa, Quý Phong lập tức mua thêm sim điện thoại, nhân tiện mua thêm một chiếc điện thoại mới.

Sau khi nhét sim vào, có khoảng chừng hơn mười cuộc gọi và tin nhắn bị nhỡ. Nhiều nhất là của Quý Vân Vân, sau đó là anh Cao, còn có Lương Nghi và Chúc Nhã Nam.

Anh hít sâu một hơi.

Cô Giản đang tìm bạn học cũ của anh để nghe ngóng chuyện gì đó.

Quý Phong do dự, hay là gọi cho em gái trước nhỉ?

Quý Vân Vân sắp khóc đến nơi: "Anh!"

"Gọi con mọe gì, anh đi công tác, bị rơi điện thoại." Quý Phong nói: "Gọi nhiều cuộc thế, không cần tiền điện thoại nữa à?"

Quý Vân Vân khịt mũi: "Ai bảo em không gọi được cho anh."

"Em đang suy nghĩ lung tung gì thế." Quý Phong vẫn nói bằng giọng điệu chế giễu: "Anh đi bàn việc tư, yên tâm đi, nếu anh gặp chuyện không may thì đó cũng là công việc. Còn ví dụ như thực sự có gì bất trắc thì chú Cao nhất định sẽ báo tin cho em biết."

Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Em cũng mười chín tuổi rồi, đã là sinh viên đại học, đừng cứ coi mình là trẻ con nữa, không có việc gì thì đừng tìm anh."

Quý Vân Vân tức giận: "Anh là anh của em, em không thể tìm anh hả?"

"Phiền." Quý Phong nói: "Sau này cứ một tháng gọi một lần là được, anh cũng lười hỏi em về bài kiểm tra cuối kỳ, tự bản thân em xem và làm đi. Nếu hết tiền thì tự mình đi làm, đừng đòi hỏi anh."

Quý Vân Vân tức giận đến suýt khóc: "Không gọi thì không gọi, làm như em thích lắm?"

Quý Phong: "Tắt máy."

Quý Phong tắt máy, thở dài một hơi.

Tiếp theo là anh Cao, nhưng anh không gọi mà chỉ gửi tin nhắn: ‘Điện thoại bị hỏng.’

Anh Cao trả lời một câu: ‘Cô Giản tới rồi’

Quý Phong: ‘Được’

Điện thoại của cô Giản, mặc kệ thế nào cũng phải gọi.

Lần thứ nhất đã kết nối, nhưng bị ngắt.

Giống như trong dự liệu của Quý Phong, anh lập tức gọi cuộc thứ hai.

Vẫn bị ngắt.

Quý Phong gửi tin nhắn: ‘Bận hả? Vậy tôi sẽ gọi lại sau’

Vẫn không trả lời.

Vậy chắc chắn, nếu không phải là do cô Giản cố ý không nghe cuộc gọi của bạn thì cô ấy nhất định sẽ gọi lại cho bạn.

Vì vậy Quý Phong lập tức gọi lại lần thứ ba.

Nhận.

Kì lạ: "Không phải anh gọi lại lần sau à?"

"Tôi không nói vậy, lần này có thể gọi được không?" Anh cười.

Sau đó..."Tít..." Cô cúp máy.

Quý Phong: ‘Tính cách này…’

Gọi tiếp lần thứ bốn.

"Không đùa đâu, nói chuyện nghiêm túc..."

Không trả lời, lại cúp máy.

Quý Phong thở dài, cam chịu số phận gọi lại lần thứ năm: "Không muốn biết thân phận của nạn nhân thứ ba hả?"

"Không muốn." Cô lạnh lùng như tảng băng: "Cái gì mà thân phận của nạn nhân thứ ba, tôi không hiểu."

Quý Phong không tin: "Nạn nhân thứ ba tên là Lưu Mông, cô ấy có một người anh họ bị bắt cách đây một khoảng thời gian. DNA được phát hiện khớp với cô ấy, chuyến đi công tác lần này của tôi là để điều tra thân phận của Lưu Mông.”

Giản Tĩnh tiếp tục giả vờ: "Đừng báo cáo công việc với tôi, tôi không phải là cấp trên của anh."

"Lưu Mông là người mẫu tạp chí, cũng không tính là xinh đẹp nhưng dáng người chuẩn, chỗ của tôi có ảnh chụp tạp chí của cô ấy… Tôi sẽ chia sẻ cho cô. Hơn nữa Lưu Mông cũng không phải là người của thành phố Hòa Bình, mặc dù là người mẫu nhưng độ nổi tiếng không cao, điều kiện kinh tế cũng bình thường."

"E hèm?"

"Hai ngày trước tôi điều tra ra được Lưu Mộng có một bạn trai cũ nên đã tìm anh ta hỏi chút chuyện. Kết quả…" Quý Phong nói với vẻ bất đắc dĩ: "Tên này đang làm việc lừa đảo qua mạng, tôi vừa đến cửa thì đồng lõa của anh ta đã nhận ra tôi. Khi phát hiện ra chuyện không ổn thì bọn họ lập tức ra tay, bọn họ còn đập nát điện thoại của tôi. Tên nhóc đó nghe được tiếng gió nên đã nhảy cửa sổ bỏ chạy, tôi sốt ruột đi theo dõi nên không có thời gian mua điện thoại mới. Cũng vì vậy mới kéo dài vài ngày."

"Nói xong chưa?" Cô dịu dàng hỏi: "Tôi cúp đây."

Quý Phong: "Được."
 

Bình Luận (0)
Comment