Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 395 - Chương 396

Chương 396

Quý Phong hèn hạ tới mức phải gọi sáu bảy tám cuộc.

Sau khi gọi như thế, cuối cùng anh cũng có thể nói rõ vụ án thứ ba cho cô biết.

Ôn lại một chút: Năm hai nghìn không trăm lẻ hai đến hai nghìn không trăm lẻ ba, đã xảy ra ba vụ án đốt thi thể ở thành phố Hòa Bình vào thời điểm tuyết rơi. Lúc đó hung thủ đã để lại dấu xe ô tô.

Nạn nhân đã bị đốt cháy và trở nên biến dạng, nhưng pháp y vẫn trích xuất được DNA từ nội tạng. Tháng mười hai năm nay, anh họ của Lưu Mông bị bắt vì tội đánh người khác. Sau khi thu thập được DNA thì phát hiện DNA của anh ta trùng khớp với thi thể nữ thứ ba không rõ danh tính trong kho tài liệu.

Quý Phong đi gặp anh họ của cô ấy, thu được chút tin tức.

"Đúng là con gái của chú ba tôi đã mất tích. Mãi đến sau này chúng tôi mới nghe nói chuyện này. Mẹ của cô ấy chết sớm, còn chú ba là một con ma cờ bạc, ngày nào cũng đi đánh bài, chưa bao giờ quan tâm đến con cái cả. Tết nguyên đán năm hai nghìn không trăm lẻ ba, mẹ tôi hỏi Tiểu Mông đi đâu vậy, tại sao không về nhà thì ông ta nói cô ấy đến Đài Loan làm vợ bé cho đàn ông có tiền, mặc kệ nó đi."

Anh họ nói: "Ba ruột của cô ấy còn không thèm quan tâm nên đương nhiên lúc đó chúng tôi cũng không xem trọng việc này. Sau đó chúng tôi không nhìn thấy cô ấy nữa. Khi đó chúng tôi còn tưởng rằng cô ấy không muốn nhận bà con với chúng tôi, không muốn có quan hệ với người ba cờ bạc đó nữa. Đồng chí cảnh sát, nếu anh không nói cô ấy đã chết thì chúng tôi vẫn chưa biết đó."

Không thể nghe ngóng gì từ người nhà nên đành phải về quê của Lưu Mông.

Ba của Lưu Mộng vẫn còn sống, Quý Phong tình cờ gặp được trong lúc người này đang bị tạm giam vì tội lái xe sau khi uống đồ có cồn. Vì thế anh hỏi trực tiếp trong trại giam.

"Con bé đó à? Làm sao tôi biết nó đi đâu làm giàu chứ." Ba Lưu nhổ nước bọt, vẻ mặt khinh thường: "Từ nhỏ đã đối nghịch với tôi, sau khi mẹ nó chết thì suốt ngày tỏ thái độ. Tôi là ba của nó! Tôi nói nó kết hôn sớm một chút, không cần phải chạy ra bên ngoài lăn lộn làm gì. Cũng không biết nó chạy với tên thối tha nào, không cho tôi chút bạc lẻ nào cả. Mẹ kiếp, tôi nên đến tòa án tố cáo nó vì tội bất hiếu, không cung cấp tiền phụng dưỡng.”

Quý Phong: "Vào năm hai nghìn không trăm lẻ ba, Lưu Mông đang làm gì, có người quen nào, ông biết không?"

Ba Lưu: "Làm sao tôi biết được? Dù sao thì nó cũng không nói gì với tôi cả."

"Các người muốn điều tra tình hình của nó sao?"

Ba Lưu: "Con nhóc đó phạm tội rồi hả?"

Quý Phong: "Cuối tháng mười hai năm hai nghìn không trăm lẻ ba, Lưu Mông bị người ta sát hại, thi thể bị đốt cháy."

Ba Lưu trầm mặc.

Một lát sau ông ta nói: "Nó có một chị họ, hình như lúc trước nó có đi tìm con bé đó làm nơi nương tựa, cậu tìm cô ta hỏi thử xem."

Quý Phong lại tìm đến chị họ.

Chị họ đã kết hôn và mở một tiệm nail, sau khi nói chuyện Lưu Mông bị sát hại, cô ấy cũng rất ngạc nhiên.

"Tôi tưởng Tiểu Mông rời đi cùng với bạn trai mà? Sao lại có thể..." Cô ấy rưng rưng: "Ai làm thế?"

Quý Phong hỏi: "Lúc đó quan hệ giữa cô và Lưu Mông rất thân thiết đúng không? Bình thường cô ấy thường qua lại và nói chuyện với ai?"

Chị họ nói cho Quý Phong biết, khoảng thời gian đầu Lưu Mông chạy đến thành phố Hòa Bình sinh sống cũng không dễ dàng gì. Cô ấy chỉ có trình độ trung học cơ sở nên không thể tìm công việc nào tốt được, nhiều nhất là làm công việc phát tờ rơi hoặc giả làm búp bê trong công viên giải trí, phải sống trong ngôi nhà thuê có tận mười mấy người ở. Có thể nói cuộc sống của cô ấy là mớ hỗn độn.

May mắn là sau này gặp được một người môi giới, mặc dù rất hà khắc và thích ăn xén nhưng cũng tìm cho cô ấy một công việc người mẫu.

Lưu Mông cao gầy và xinh đẹp, hợp với công việc đó nên rất nhanh lấy được chút cơ hội. Cũng nhờ đó mà cuộc sống dần dần tốt hơn, còn có một bạn trai.

"Năm hai nghìn không trăm lẻ ba, Lưu Mông nói với tôi là bạn trai của cô ấy vẫn luôn muốn đến Việt Nam để phát triển, nói bên kia có nhiều cơ hội và muốn cô ấy đi theo. Lúc đầu Lưu Mông cũng có chút do dự. Ngài cảnh sát, số mệnh của Tiểu Mông không tốt, mẹ mất sớm còn ba là tên khốn kiếp. Lưu Mông vô cùng mong muốn sẽ có gia đình riêng của mình, mà người đàn ông kia lại đồng ý kết hôn cho nên cô ấy mới động lòng."

Chị họ thở dài, sụt sịt nói: "Cuối năm hai nghìn không trăm lẻ ba, tôi có về quê, muốn hỏi cô ấy có về không, kết quả tôi không gọi được cho cô ấy. Lúc đó tôi còn tưởng cô ấy đã ra nước ngoài rồi nên không liên hệ với chúng tôi được. Cũng sợ bị ba cô ấy phát hiện, chạy theo đòi tiền."

Quý Phong hỏi thân phận bạn trai của Lưu Mông từ trong miệng chị họ.

Sau khi hỏi xong Quý Phong lại đi tìm người bạn trai.

Người này đúng là đã đi qua Việt Nam kiếm được chút tài sản nhỏ nhưng lại mất trắng. Mười tám năm trước từng lôi kéo người khác đi lừa đảo viễn thông. Lúc Quý Phong tìm tới cửa, tiếng gió đã được truyền đi rất nhanh, bọn họ thấy anh đi một mình lập tức ra tay một cách độc ác.

Sau đó tất cả bị hạ.

Đồng lõa còn lại chạy vào rừng sâu núi thẳm, vốn dĩ định tránh Quý Phong nhưng không ai biết mục tiêu của Quý Phong chính là bọn họ. Anh lần theo dấu vết chạy lên núi bắt người.

Bạn trai Lưu Mông sa lưới thành công.

Anh ta nói: "Tôi không biết Lưu Mông đi đâu cả, chuyện giữa tôi và cô ấy đã qua nhiều năm rồi. Từ đó đến giờ cũng đã hai mươi năm, anh muốn hỏi cũng đừng nên hỏi tôi."

"Lưu Mông chết rồi, chết vào cuối năm hai nghìn không trăm lẻ ba." Quý Phong nhẹ nhàng nói, dọa anh ta sợ: "Anh nói có nên hỏi anh hay không?"

Bạn trai: "Không phải tôi! Tôi không hại Lưu Mông! Là cô ấy vứt bỏ tôi trước!"

Sau đó không chờ Quý Phong hỏi, anh ta đã khai ra toàn bộ: "Tôi hỏi Lưu Mông có muốn đến Việt Nam làm giàu không, cô ấy nói không đi, không đi với nhau nên sau đó chia tay."

Quý Phong cười haha: "Ai biết được anh muốn đi làm giàu hay là chạy trốn."

Người bạn trai phát hiện cái nồi mình phải đội càng lúc càng to thì lập tức khai rõ: "Thật sự không phải tôi, tôi đã nói với mấy người bạn về công việc này từ khoảng tháng mười rồi. Anh không tin thì cứ đi hỏi, tôi không chạy trốn, hơn nữa, tôi muốn giết cô ấy để làm gì?"

"Hai người không có mâu thuẫn sao?"

"Không có, Lưu Mông rất tốt." Đây là một câu trả lời bất ngờ.

"Lưu Mông là một người tài giỏi còn hiền lành, mấy năm tôi làm ở tiệm internet, cô ấy thường xuyên đến thăm và nấu cơm cho tôi. Tôi cũng không nỡ bỏ cô ấy, nhưng nam tử hán đại trượng phu, dù sao cũng nên làm ra chút sự nghiệp, cả đời tôi không thể cứ ở cửa tiệm internet được đúng không? Đúng lúc có bạn học đang phát triển rất tốt ở Việt Nam, gọi tôi qua giúp anh ấy nên tôi động lòng."

Quý Phong thầm nghĩ, sự nghiệp của anh quả thực rất ‘đặc biệt’.

"Tôi muốn cô ấy đi với tôi nhưng Lưu Mông vẫn luôn do dự. Cô ấy cố gắng lắm mới đứng vững trong nghề, hơn nữa làm người mẫu cũng không dễ dàng gì, người đại diện đó lại vẫn luôn lợi dụng nên phải chịu không ít cực khổ. Cũng vì thế nên cô ấy không muốn đứt gánh giữa đường. Tôi hiểu Lưu Mông, sau này cô ấy cũng không liên hệ với tôi nữa, tôi coi đó là chia tay nên tự mua vé xe rời đi."

"Trừ anh ra, Lưu Mộng còn thân với người bạn nào không?"

"Có một chị họ đối xử với Lưu Mông cũng không tệ, thường xuyên gọi cô ấy về nhà ăn cơm. Quan hệ giữa cô ấy với bạn cùng phòng không tốt lắm, vì chút chuyện nhỏ mà hay cãi nhau. Còn có người đại diện đó nữa, nhất định là anh ta. Anh ta thấy Lưu Mông hợp ý nên vẫn luôn muốn tiến tới với cô ấy, nhưng vì Lưu Mông không chịu nên mới ra tay sát hại?"

Bạn trai vì để mình thoát khỏi hiềm nghi, có thể nói là vắt hết óc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đào ra được cái tên công ty môi giới từ sâu trong trí nhớ của mình, còn nói người đại diện đó họ Lý.

Quý Phong nhớ kỹ.

Thật ra Quý Phong không nghi ngờ bạn trai. Thứ nhất, nhìn hộ chiếu thì người này đi Việt Nam vào tháng một năm hai nghìn không trăm lẻ ba, không hề liên quan đến vụ giết người vào cuối tháng mười hai. Thứ hai, người này mang giày size bốn mươi ba, mười tám năm sau trở về mới thi bằng lái xe.

Có thể năm hai nghìn không trăm lẻ ba anh ta còn chưa biết lái xe.

Người đại diện có khả nghi không?

Quý Phong nói: "Người này đang ở Bắc Kinh, tôi đến đó một chuyến rồi nói kết quả cho cô biết."

Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nghe đi, đừng cúp máy."

"Anh có thể không gọi." Không thể nhìn thấy qua điện thoại nên Quý Phong không biết đôi mắt của Giản Tĩnh gần như trợn tròn lên rồi. Trước kia hỏi thì anh không nói, bây giờ lại nói đã đời như thế, hết lần này đến lần khác cố ý không nghe, tức chết mà.

Quý Phong: "Tôi biết cô tò mò."

"Tôi không tò mò.”

"Năm vụ án giết người, ba nạn nhân đã tìm ra, cô có ý kiến gì không?" Quý Phong hỏi, cũng không chờ cô trả lời mà tự nói tiếp: "Tôi cảm thấy hung thủ không phải chọn nạn nhân một cách ngẫu nhiên, chắc chắn có tiếp xúc với những người này nên mới hiểu rõ tình huống của các cô ấy."

Giản Tĩnh không kìm lòng được mà nói tiếp: "Lý Tiểu Noãn rất kỳ quái."

Vương Tử Huệ, Lưu Mông, Lý Tiểu Noãn đều không phải là người bản xứ của thành phố Hòa Bình. Có thể Vương Tử Huệ và Lưu Mông đến thành phố Hòa Bình để đi làm, mặc dù tuổi tác gần bằng hai người đầu tiên nhưng ba mẹ của họ cũng không quan tâm đến họ dù đã không liên lạc trong một thời gian dài.

Nhưng bản thân Lý Tiểu Noãn còn là sinh viên. Nếu như cô ấy không xuất hiện trong một thời gian dài thì bạn cùng phòng sẽ cảm thấy kì lạ, giáo viên phụ đạo cũng sẽ hỏi đến.

"Cách đây năm năm chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó." Quý Phong hỏi: "Cô có ý kiến gì không?"

Giản Tĩnh cúi đầu nhìn ghi chép của minh rồi nói: "Có một chuyện tôi luôn để trong lòng."

"Tại sao hung thủ lại chọn ra tay vào mùa đông?" Cô nói thẳng ra: "Mùa đông rất lạnh lẽo, mọi người đều ngại thay đồ vì sợ lạnh đúng không? Cách ăn mặc của mấy nữ sinh cũng không hở hang, nói nhìn thấy màu sắc nên nổi ý định cũng quá gượng ép rồi."

Quý Phong: "Trước mắt không phát hiện dấu vết xâm hại tình dục."

"Cướp của cũng không đáng tin." Cô nói: "Thoạt nhìn cũng biết bọn họ là người không có tiền."

Quý Phong đồng ý.

Trong vụ án này, động cơ tâm lý của hung thủ khó có thể xác định được. Rốt cuộc việc đốt thi thể là vì lòng căm hận hay là thủ tiêu chứng cứ? Mỗi người có cách nhìn khác nhau.

Đầu tiên, Quý Phong loại trừ khả năng trộm cắp, điều kiện kinh tế của mấy nạn nhân đều không tốt. Hình như hung thủ có khuynh hướng chán ghét phụ nữ, nhưng điều này vẫn chưa được xác định.

"Thực ra tôi không nghĩ đến động cơ gây án." Giản Tĩnh suy nghĩ: "Tôi cảm thấy thời gian gây án là mùa đông rất kỳ lạ, đốt thi thể giữa trời lạnh như thế có phù hợp không?"

Quý Phong cân nhắc: "Đúng vậy, mặc dù nói thời tiết hanh khô đồ cũng khô, nếu như đốt thì quần áo sẽ cháy rất nhanh. Nhưng đốt chung quần áo như thế… Riêng việc đốt cái áo khoác ngoài cũng không dễ dàng gì rồi, còn có mùi nữa."

Quần áo mùa hè chủ yếu là sợi vải cotton và lanh, ít mùi, còn đồ mùa đông sẽ rất dày. Cho dù lông dê hay cừu thì vẫn là sợi hóa học, chắc chắn sẽ có mùi hơn.

Hung thủ không sợ mùi khiến người qua đường phát hiện thi thể sao?

"Tần suất gây án cũng không ăn khớp." Quý Phong nói: "Lúc trước thì dày, nhưng sau này khoảng cách lại hơi xa."

Giản Tĩnh thở dài.

Vụ án này rất kỳ quái, nhìn chung giống như một con rùa rụt đầu vào vỏ, cứ thế không tìm được khe hở nào.

Phiền quá.

Trong lòng cảm thấy khó chịu nên tính cách của Giản Tĩnh cũng theo đó mà ngang ngược lên, cô bất chấp tranh hơn thua với Quý Phong: "Tôi không đào người này ra là không được mà."

Nói xong thì lập tức cúp máy. Giản Tĩnh đến bên cửa sổ ngắm nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt ở phía xa xa.

Tất cả những vụ án đều xảy ra vào đêm đông, tại sao vậy chứ?

Cho đến tận lúc đi ngủ Giản Tĩnh vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này, kết quả mơ lung tung cả đêm, lúc thức dậy cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi, có hơi không nhớ rõ nội dung nữa.

Tuyết rơi mù mịt bên ngoài.

Trong nhà đang bật lò sưởi nên rất ấm áp, nhưng Giản Tĩnh không đợi được mà quyết định dẫn Kỵ Sĩ xuống lầu đi dạo.

Tuyết rơi ít nên không cần bung dù, cô dạo bước dọc theo con đường ven sông một cách chậm rãi.

Phân tán suy nghĩ ra xung quanh.

Nhiệt độ vào mùa đông ở thành phố Hòa Bình trên dưới không độ, thỉnh thoảng sẽ xuống bảy tám độ, rất ẩm ướt và lạnh lẽo, không mở lò sưởi thì sẽ không chịu đựng nổi.

Mưa không nhiều nhưng dù sao hai ba năm thì cũng sẽ có mấy lần tuyết rơi, thỉnh thoảng gặp không khí lạnh rất mạnh, tuyết rơi cũng là chuyện bình thường.

Sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn, cho dù thi thể được bảo quản bên trong hay là ngoài nhà thì thời gian tử vong điều tra được sẽ chênh lệch vài ngày.

Giản Tĩnh cảm thấy nhiệt độ là điểm quan trọng nhất.

Nhưng hung thủ lại cố tình làm thêm bước đốt thi thể…

Giản Tĩnh cau mày.

"Xuy Xuy." Kỵ Sĩ ở phía trước, móng vuốt của nó dẫm lên lớp tuyết mỏng, để lại một dấu chân.

Dấu của bánh xe.

Dấu chân.

Tuyết đọng.

Thời gian tử vong.

Thời gian… bỗng nhiên cô dừng chân lại, lập tức lấy điện thoại ra gọi.

Tít một tiếng liền kết nối được.

Quý Phong hỏi: "Tôi vừa định gọi cho cô, làm sao thế?"

Giản Tĩnh nói: "Tôi có suy đoán này."

"Cô nói đi."

"Hung thủ chọn mùa đông để ra tay có phải để làm nhiễu thời gian tử vong không?"

Quý Phong đã từng nghĩ đến điểm này nên không thấy ngạc nhiên: "Rất có thể."

"Đốt thi thể ngoại trừ hủy thi diệt dấu vết còn có một tác dụng khác nữa." Cô nói: "Tạo bằng chứng ngoại phạm."

Quý Phong lặp lại: "Bằng chứng ngoại phạm sao?

"Anh có từng nghĩ tới không, có lẽ Lý Tiểu Noãn không chết vào lúc trời gần tối." Mạch suy nghĩ của Giản Tĩnh liền mở rộng ra: "Thời gian tử vong của cô ấy được phán đoán dựa vào việc khám nghiệm chất lỏng trong dạ dày và mức độ tuyết rơi dày đặc."

Ở đầu bên kia điện thoại, trong lòng Quý Phong ngầm đồng ý. Cùng lúc đó, trong đầu anh bật ra hai chữ.

‘Quỷ kế.’

—---------------------------------------------------------------------------------------------
 

Bình Luận (0)
Comment