Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 396 - Chương 397

Chương 397

"Nếu hung thủ biết rõ tối hôm đó tuyết rơi nên buổi chiều giết người rồi đốt một nửa thi thể để tiêu hủy và giấu ở bãi rác, dùng ni lông bọc lại và cột chặt bốn góc bằng dây câu cá. Đợi sau khi tuyết rơi thì cởi ra rồi trói vật nặng lên trên đó… Câm miệng, cười cái gì vậy? Sợi dây câu cá thì làm sao? Tôi thích sợi dây câu cá đấy… Đợi sau khi tuyết rơi thì cởi ra, khi gió thổi qua sẽ không còn gì nữa."

"Như vậy hiện trường sẽ giống như do tuyết rơi nhiều nên thi thể không cháy hết được, chứ thực ra người đã chết từ trước rồi."

Quý Phong không nói gì, Giản Tĩnh nói tiếp: "Còn cơm trưa thì đơn giản hơn, mua lúc trời chập tối nhưng ai có thể chứng minh nó vào bụng của Lý Tiểu Noãn không? Với điều kiện của Lý Tiểu Noãn, ăn bánh mì kẹp thịt mắc như thế không phù hợp chút nào. Tôi nghĩ, cái người đến mua đồ khiến bà chủ ấn tượng sâu đó hoàn toàn không phải nạn nhân.”

"Giữa trưa hung thủ cho Lý Tiểu Noãn ăn bánh mì kẹp thịt, buổi chiều giết cô ấy. Sau đó thay đồ cho Lý Tiểu Noãn rồi đi đến cửa hàng mua một phần giống y như thế. Hung thủ cố gắng để lại ấn tượng sâu cho chủ tiệm, tạo hiện trưởng giả nạn nhân vẫn còn sống đến buổi chiều tối."

"Cô nói thế thì hung thủ là nữ? Hay còn đồng lõa?"

Quý Phong không chắc cho lắm.

Vóc dáng của mấy nạn nhân đều không cao không thấp, cân nặng khoảng từ bốn lăm đến năm mươi kí, không tính là nhẹ. Một cô gái bình thường đến nơi hoang dã để vứt xác cũng không dễ dàng gì, vả lại không có nhiều cô gái đi size giày bốn mươi.

Giản Tĩnh nói: "Cũng có thể là đàn ông, quấn áo khoác dày bên ngoài rồi mang khăn quàng cổ và đội tóc giả, bình thường sẽ không thể nhận ra được. Còn đàn ông đi size giày bốn mươi chắc chắc không cao lắm."

Quý Phong ừ một tiếng, nắm được điểm quan trọng: "Cô cho rằng là đàn ông."

"Không chắc." Cô chần chờ: "Cách hung thủ đối xử với thi thể khiến tôi cảm giác giống như đàn ông."

Quý Phong suy nghĩ.

Trong vụ án này, động cơ tâm lý của hung thủ cũng là điều quan trọng mà cảnh sát cần phải nghiên cứu thảo luận.

Mấy cảnh sát thâm niên nói, chọn cô gái trẻ tuổi vì có thể ra tay với mấy cô ấy một cách dễ dàng, không dễ bị phát hiện. Cảnh sát trẻ tuổi nói, có khả năng hung thủ là con gái, tuổi thơ của cô ta chắc có một mẹ kế độc ác, hoặc là khi còn nhỏ đã bị xâm hại tình dục.

Còn có một ý kiến khác cho rằng: Hung thủ bất lực, chỉ có thông qua cách giết người mới có thể lấy lại được sự tự tin của một người đàn ông.

Dựa vào tình hình trước mắt, xem ra hung thủ không chọn nạn nhân một cách ngẫu nhiên mà là cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn đối tượng có thể mất tích nhưng lại không dễ bị phát hiện, làm mục tiêu cho mình ra tay.

Vì thế, không quá trùng hợp mấy khi tất cả đều là những cô gái trẻ tuổi. Mặc dù hung thur đều chọn nữ có dáng người gầy để ra tay nhưng độ tuổi của bọn họ không quá tương đồng.

Điều đầu tiên có thể bị loại bỏ.

Điều thứ hai… không có chứng cứ, nhưng đốt thi thể là rất tàn nhẫn. Hơn nữa, sau khi nạn nhân chết hung thủ mới đốt nên nguyên nhân tử vong không phải chết cháy. Không có chứng cứ cho thấy cô gái bị ngược đãi trước khi chết.

Điều thứ ba thoạt nhìn có khả năng nhất, có lẽ đây là nguyên nhân khiến hung thủ đốt xác… Anh ta muốn tiêu hủy tóc và da.

Tuy nhiên, động cơ tâm lí cũng chỉ là suy đoán.

Bằng chứng ngoại phạm mà cô Giản nói đáng tin hơn.

Quý Phong nói: "Nói đến bằng chứng ngoại phạm của vụ án Lý Tiểu Noãn, chỉ ông chủ mới có."

"Điều tra thêm quan hệ giữa ông ta và nạn nhân chưa?"

"Tôi sẽ tìm anh Cao để hỗ trợ."

Anh Cao đã trải qua hàng trăm vụ án, điều tra quan hệ giữa người với người dễ như trở bàn tay, rất nhanh đã tra ra được thông tin.

Người thuê Lý Tiểu Noãn tên là Hoàng Thịnh, tốt nghiệp trường đại học được mấy năm rồi. Trước kia là thầy giáo của một trường tư, sau này mới quyết định mở lớp phụ đạo.

Trong năm hai nghìn không trăm lẻ hai đến hai nghìn không trăm lẻ ba, ông ta đi học ở trường Sư phạm ở quê và không hề liên quan đến nạn nhân.

Giản Tĩnh không nhịn được: "Trong vụ án của Lý Tiểu Noãn, còn nghi ngờ ai nhưng người đó có bằng chứng ngoại phạm không?"

Anh Cao: "Không có."

Cô: "..."

Giấu đầu lòi đuôi tốt quá.

May mắn là lúc này Quý Phong đã đến Bắc Kinh và tìm được người đại diện, cũng lấy được một phần khẩu cung. Sợ bỏ sót gì đó trong lúc kể lại nên Quý Phong gửi cho Giản Tĩnh một bản ghi âm, là cuộc ghi âm nói chuyện giữa hai người.

Quý Phong: "Đừng lo lắng, hôm nay tôi có việc đến tìm anh, trả lời thành thật là được rồi."

Người đại diện: "Ha ha, nhất định tôi sẽ phối hợp làm việc với các anh."

Quý Phong: "Anh có nhớ cái tên Lưu Mông không?"

Người đại diện: "Lưu Mông? Là ai? Xin lỗi, mỗi ngày tôi gặp rất nhiều người, có ảnh không?"

Lấy trong túi ra.

Người đại diện: "Người này là nữ… nhìn hơi quen quen nhỉ, có thể tôi đã nhìn thấy nhưng không quen biết."

Quý Phong: "Năm hai nghìn không trăm lẻ hai, cô ấy từng là người mẫu dưới tay của anh."

Người đại diện: "Năm hai nghìn không trăm lẻ hai? Đây là niên lịch cũ, tôi đã đổi tận ba công ty, các anh tìm nhầm người rồi."

Quý Phong: "Tháng mười hai năm hai nghìn không trăm lẻ ba cô ấy bị giết, lúc đó quan hệ giữa cô ấy và anh cũng không tệ lắm đúng không."

Giọng nói của người đại diện trở nên khẩn trương: "Tôi không giết người."

Quý Phong: "Lần cuối anh nhìn thấy Lưu Mông là khi nào?"

Im lặng một lúc.

Người đại diện không chắc chắn lắm: "Có lẽ là trước ngày lễ Giáng sinh, ngày hai mươi ba thì phải?"

Quý Phong: "Nói rõ chút."

Người đại diện: "Chuyện mười mấy năm trước rồi, tôi thực sự không nhớ rõ… Lưu Mông, thái độ công việc của cô ấy cũng không tệ, rất ít khi than khổ than mệt nên tôi cũng nguyện ý giúp đỡ cô ấy một chút. Năm hai nghìn không trăm lẻ ba, đúng rồi, tôi rất vất vả mới tranh được một trang bìa của tạp chí tết Nguyên Đán cho cô ấy, cũng không phải tạp chí lớn nhưng nó cũng là trang bìa. Lưu Mông cam đoan với tôi sẽ chụp thật đẹp, nhưng đến ngày chụp thì cô ấy không tới."

Anh ta vỗ đùi, lớn tiếng nói: "Đúng rồi, không có tới, còn hại tôi phải tìm người thay thế, biết vậy rồi còn gây thêm phiền phức cho tôi."

Quý Phong: "Mấy ngày đó thôi à?"

Người đại diện: "Ngày một tháng một tết Nguyên Đán, ngày ba mươi sẽ tiến hành in ra, tôi tính ít nhất phải chụp trước ngày hai mươi bảy. Tôi không thể nhớ rõ cụ thể là ngày hai mươi sáu hay hai mươi bảy."

Quý Phong: "Anh không đi tìm cô ấy hả?"

Người đại diện khinh thường: "Tôi tìm cô ta làm gì? Cô ta không làm thì có rất nhiều người bằng lòng làm, tôi còn phải nâng đỡ mấy người đó nữa chứ? Cô ta cũng không phải tổ tông của tôi."

Quý Phong: "Sau này không liên lạc được với Lưu Mông, anh cũng không đi tìm cô ấy à?"

Người đại diện: "Cảnh sát, bây giờ tôi có thông tin liên lạc với hàng trăm cô gái dưới tay, trước kia cũng phải bảy tám chục người luôn đấy. Nếu tôi nói không muốn đi tìm Lưu Mộng cũng không đúng, nhưng sau mấy lần không liên lạc được thì tôi cũng không quan tâm đến cô ta nữa. Mọi người chỉ là quan hệ hợp tác, nếu lỡ như cô ta không muốn chịu khổ chịu mệt nên muốn nghỉ làm thì sao?"

Quý Phong: "Lúc nãy anh mới nói cô ấy không sợ chịu khổ."

Người đại diện: "Tôi thỉ thuận miệng nói thôi, hơn nữa cũng không có mâu thuẫn gì. Tôi đã nhìn thấy nhiều cô gái nghỉ làm giữa chừng rồi, không phải không muốn kiếm tiền nữa mà là có con đường tốt hơn. Lưu Mông được người nào đó vừa ý, vì muốn yên ổn nên làm vợ hai cũng là chuyện rất bình thường."

Quý Phong: "Có ai từng bảy tỏ tình cảm với cô ấy chưa?"

Người đại diện: "Không nhớ nữa, có lẽ trong bữa tiệc sẽ có một hai người, nhưng mấy ông chủ đó sao thiếu người ôm ấp yêu thương được, tôi đoán chắc Lưu Mông cũng không biết gì cả… Nói thế làm tôi nhớ ra, hình như Lưu Mông có bạn trai, các anh đến hỏi anh ta đi.”

Quý Phong: "Tôi đang hỏi anh đấy, Lưu Mông có bạn thân không?"

Người đại diện: "Không có ấn tượng."

Quý Phong: "Tối ngày hai mươi bảy anh đang ở đâu?"

Người đại diện: "Ở studio, chúng tôi có rất nhiều việc vào tết Nguyên Đán và Giang sinh, ít nhất là hai tuần liên tiếp, phải làm việc liên tục từ sáng đến tối, không có thời gian nghỉ."

Quý Phong: "Anh vẫn luôn ở cùng những người khác à?"

Người địa diện: "Đúng, tôi dám thề chuyện này, rất nhiều việc nên phải dẫn các cô ấy đến phòng chụp, phải liên lạc sau đó dự tiệc với mấy ông chủ, tôi còn phải mang người đến cổ vũ. Anh muốn hỏi tôi ngày đó ở cùng với ai thì chắc chắn không thể nhớ nổi, nhưng mấy ngày đó nhất định có người nhìn thấy tôi, không tin thì anh cứ điều tra đi."

Quý Phong: "Lưu Mông có từng nói với anh mình bị người khác theo đuổi hay là theo dõi không?"

Người đại diện: "Không có."

Quý Phong: "Sau khi cô ấy mất thích, có xảy ra chuyện gì khiến anh cảm thấy kỳ lạ không? Chuyện gì cũng được."

Người đại diện: "Tôi không có chút ấn tượng nào cả, các anh tìm nhầm người rồi."

Tiếp theo Quý Phong hỏi thêm mấy vấn đề, lại hỏi nhiều lần nữa khiến người đại diện trả lời muốn điên, nhưng câu trả lời không có chỗ nào mâu thuẫn cả.

Ghi âm kết thúc.

Quý Phong gọi điện qua: "Nghe xong rồi?"

Giản Tĩnh: "Ừm."

"Có ý kiến gì không?"

"Mấy người xung quanh không có ấn tượng cũng là một điểm đặc biệt." Cô nói: “Là loại người ít khi xuất hiện bên cạnh nạn nhân, không khiến người khác chú ý đến.”

Quý Phong tiếp lời: "Tài xế xe taxi, nhân viên bưu kiện, nhân viên chào hàng..." Một manh mối mới xuất hiện: "Quan hệ môi giới."

Bạn cùng phòng là Vương Tử Huệ đã từng nói cô ta muốn chuyển nhà, có lẽ Vương Tử Huệ muốn tìm bạn cùng phòng mới, Lưu Mông cãi nhau với bạn cùng phòng nên muốn chuyển đến chỗ khác.

Có thể bọn họ cùng liên lạc với một người môi giới, tuyệt nhiên không phải người dễ khiến người khác chú ý.

Giản Tĩnh: "Trong vụ án của Lý Tiểu Noãn, người ngồi xe Võ Hồng Lâm về nhà cũng bên môi giới đúng không."

Quý Phong: "Đúng."

"Tôi đi tìm cô ta nói chuyện." Đầu Giản Tĩnh nhảy số.

Hành khách là nhân chứng quan trọng, trên khẩu cung có tư liệu về danh tính và chữ kí của cô ta. Cô ta tên Dư Xán, năm hai nghìn không trăm lẻ bảy là hai mươi tám tuổi, bây giờ là một người phụ nữ đã gần bốn mươi.

Điều tra được ghi chép về hồ sơ an sinh xã hội của cô ta thông qua chứng minh nhân dân là có thể tìm được công ty cô ta đang làm việc. Bây giờ Dư Xán đang làm chủ một chi nhánh cửa hàng nội thất gia đình.

Giản Tĩnh quan sát cô ta từ phía xa trong vài phút.

Dư Xán để tóc ngắn già dặn, nhuộm màu đỏ rượu, mặc váy lông cừu bó sát, chân đi bốt cao gót, dáng người chuẩn, trang điểm thời thượng, hoàn toàn không thể nhìn ra tuổi già.

"Xin chào, phu nhân." Cô nói: "Có tiện nói chuyện không?"

"Xin chào, đây là lần đầu cô đến hả?" Dư Xán mời một cách nhiệt tình: "Vào trong ngồi đi, vào nhìn một chút." Còn gọi nhân viên cửa hàng ra rót trà nóng: "Là được bạn giới thiệu đến đây à? Muốn lắp đặt đồ dùng trong nhà ở bậc gì? Thích phong cách nội thất nào."

Giản Tĩnh cũng muốn mua đồ gia dụng nên cô cũng không vội, thuận miệng hỏi vài câu.

Dư Xán lại nói: "Cô à, đồ cô muốn mua hơi cao cấp rồi, chất lượng ở chỗ chúng tôi đều là nội thất tầm trung, có lẽ không phù hợp với yêu cầu của cô."

Người rất thành thật.

Giản Tĩnh mỉm cười nói: "Không phù hợp thì thôi vậy, tôi đến là muốn hỏi cô chuyện khác, năm hai nghìn không trăm lẻ bảy, cô từng gặp một chuyện lớn đúng không?"

Dư Xán ngạc nhiên nói: "Đúng vậy, sao cô biết?"

"Tôi là người thân của cô bé đó." Cô nói: "Tôi muốn hỏi một chút, cô đã từng gặp cô bé đó bao giờ chưa?"

Dư Xán nói: "Cô nghĩ sai rồi, lúc đó cảnh sát đến tìm tôi là do tôi ngồi trên xe đen." Cô ta rùng mình, giống như vẫn còn sợ: "Khiến tôi sợ muốn chết, cả đời cũng sẽ không bao giờ quên chuyện này. Nghe nói người tài xế đó vừa mới giết người xong thì quay đầu đã trở tôi về nhà rồi. Bạn của tôi nói, thiếu chút nữa tôi gặp xui xẻo rồi."

Cô ta nói mãi, không cần Giản Tĩnh hỏi mà nói ra hết.

Giản Tĩnh hỏi: "Lúc ấy cô làm người môi giới, chưa từng nhìn thấy nạn nhân sao?"

Dư Xán lắc đầu: "Cảnh sát có cho tôi nhìn ảnh, không có ấn tượng gì cả. Cô ấy cũng không phải là khách hàng của chúng tôi. Năm hai nghìn không trăm lẻ bảy thì phía tây thành phố mới bắt đầu phát triển, có rất ít nhà cho thuê, tới hỏi thì một nửa đã bị ông chủ nhỏ hoặc khách đầu tư rồi."

"Mạo muội hỏi một câu, tại sao hôm đó cô lại lên xe? Muộn vậy rồi không sợ à?"

Dư Xán nói: "Sợ chứ, nhưng ngày hôm đó bận quá."

"Lúc ấy chúng tôi mở chi nhánh mới nhưng chỉ có ba người, tất cả mọi người đều muốn đến để ký những đơn hàng lớn nên ngày nào cũng chạy ra ngoài. Tôi nhớ rất rõ là sáng ngày mười bảy tôi ký hợp đồng với hai khách hàng, buổi chiều hẹn xem nhà, cuộc sống rất vất vả và bận rộn, vội vàng ăn tối rồi còn phải về sửa lại tài liệu. Lúc đó máy tính không phổ biến như bây giờ, nhà bán ở đâu, rồi khách muốn thuê chỗ nào đều phải tính toán bằng thủ công hết."

"Tôi và đồng nghiệp bận đến khuya, bên ngoài tối ôm lại không có đèn giao thông. Tôi hỏi đồng nghiệp có thể dẫn tôi đến ga tàu không, nhưng anh ta nói muốn đi đón bạn nên không thể đến ga tàu được, bảo tôi thuê xe đi."

"Nói thật, tôi không hi vọng ngồi lên xe trái pháp luật đâu, sợ không an toàn. Nhưng đồng nghiệp của tôi nói anh ta đã từng ngồi mấy lần rồi nên đừng lo lắng, còn đặc biệt đi cùng và nói với tài xế đưa tôi về nhà. Sau đó không xảy ra chuyện gì cả, tôi còn cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, không khỏi nói xin lỗi. Nhưng ai mà ngờ chưa đến mấy ngày cảnh sát đã tìm đến cửa."

Gương mặt cô ta lộ rõ vẻ may mắn thoát nạn: "Tôi bị dọa chết khiếp, vội vàng bỏ nghề môi giới, kiếm tiền thì tốt đó nhưng vẫn muốn mạng sống hơn."

Giản Tĩnh: "Người đồng nghiệp đó tên là gì thế?"

Dư Xán nhớ lại một chút rồi nói: "Hình như tên Triệu Bân."

"Anh ta là người thế nào?"

Dư Xán không còn nhớ rõ nữa nên chỉ có thể nói vài câu đại khái: "Là một người trầm mặc, dáng cũng không cao, hình như có chút tự ti. Rất lễ phép với người khác, mở miệng là chị Dư. Cũng chịu khó làm việc, không sợ làm việc vặt."

Giản Tĩnh gật đầu, ghi số điện thoại: "Cảm ơn cô, nếu nhớ ra chuyện gì đó thì có thể gọi số này."

***
 

Bình Luận (0)
Comment