Thông tin mà Dư Xán có thể cung cấp cũng rất có hạn, cô ta chỉ nhớ một cái tên Triệu Bân, nhưng cả nước ít nhất có hàng vạn người mang cái tên này, hoàn toàn không thể tìm ra được.
Quý Phong nói, anh đi hỏi một chút những người bên cạnh Lưu Mông và Vương Tử Huệ, xem xem bọn họ có ấn tượng với cái tên này hay không.
Mà Giản Tĩnh càng trực tiếp hơn, cô chạy đi tìm Trương Bội Như.
"Bà có ấn tượng với cái tên Triệu Bân không?"
Trương Bội Như ngập ngừng: "Người này rất quan trọng sao? Hình như tôi đã từng nghe qua..." Bà ấy vắt óc nhớ lại: "Triệu Bân, nghe rất quen tai, có phải là người cùng quê với chúng tôi không? Chẳng lẽ lại là anh ta?"
Giản Tĩnh biết mình đã tính sai cách, sửa lại lời nói: "Không, thực ra tôi muốn biết, vài tháng trước khi xảy ra vụ án có người môi giới hoặc nhân viên chào hàng nào đến tìm mọi người không?"
"Môi giới..." Trương Bội Như suy nghĩ rồi nói: "Lúc trước cô có nói tôi tìm lại di vật của Hồng Lâm, tôi có lấy mấy thứ đó từ nhà người thân của anh ấy về rồi, tôi đưa cô xem."
Trương Bội Như lấy ra không ít đồ cũ ra, áo quần cũ của Võ Hồng Lâm và của bà ấy, ví cũ, sổ tiết kiệm, giấy chứng nhận, còn có cả một hộp đựng hóa đơn xuất nhập.
Giản Tĩnh đeo găng tay vào rồi cầm từng thứ lên xem.
Hầu hết đều không có giá trị, nhưng có một tờ đơn quảng cáo bán hoặc cho thuê một tòa nhà mới in bằng một mặt, phía trên viết ngày hai mươi tháng một nếu bạn đến thuê nhà sẽ được nhận một hộp trứng gà miễn phí.
Trên tờ đơn còn kẹp một tấm danh thiếp: Cơ quan Bất động sản Noãn Tâm, Triệu Bân, điện thoại: xxxx-xxxxxx.
"Thứ này do Hồng Lâm mang về, nói có thể lấy trứng gà miễn phí, vừa hay có thể làm món trứng kho thịt trong lễ mừng năm mới." Trương Bội Như vuốt ve tờ đơn cũ, bà ấy đã mất đi cơ hội được ăn cùng chồng...
Giản Tĩnh chụp lại một tấm.
Điện thoại là số máy riêng, chắc chắn không phải số máu của Triệu Bân nên cũng không có ý nghĩa gì cả. Nhưng cái này ít nhất đã chứng minh anh ta từng tiếp xúc với Võ Hồng Lâm.
"Cái này có ích không?" Trương Bội Như thấp thỏm hỏi: "Nếu nó có ích thì cô cầm đi đi."
"Được." Giản Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nhận lấy, đem tờ rơi cùng với tấm danh thiếp cất vào túi ni lông. Mặc dù cô biết, cho dù có dấu vân tay thì cũng sớm bị thời gian dài làm mờ đi.
Có phải hung thủ đã sớm dự liệu được điều này không?
Ngày hôm sau, Quý Phong nói với cô rằng anh dự định về quê của Vương Tử Huệ một chuyến.
Thân phận của Vương Tử Huệ bị phát hiện vào năm 2003, những người xung quanh cô ấy bị cảnh sát điều tra không chỉ một lần, thông tin đầy đủ hết, những người có liên quan cũng ấn tượng rất sâu với chuyện này.
Có lẽ bọn họ có thể cung cấp một số thông tin.
Giản Tĩnh lại không lạc quan nói: "Hung thủ trốn kĩ như vậy, cho dù gặp anh ta cũng không nhất định nhớ được."
Quý Phong thở dài: "Dù sao cũng nên thử xem? Nhỡ đâu…" Đa số công việc điều tra đều nhàm chán và vô ích, nhưng nếu không điều tra thì vĩnh viễn sẽ không biết được cá lọt lưới hay không.
Giản Tĩnh: "Dù sao tôi cảm thấy không được."
"Cô muốn tra như thế nào?" Anh hiểu.
Cô mỉm cười, hơi đắc ý: "Dù sao cũng không nói cho anh biết, tôi đã tìm ra cách rồi." Cô dừng lại, khiêu khích anh: "Nếu tôi tìm ra hung thủ trước thì sao?"
Quý Phong: "Tặng cho cô danh hiệu công dân danh dự dám làm việc nghĩa nhé?"
Giản Tĩnh: "... Không thèm."
Quý Phong: "Đúng rồi, cô cũng có rồi, tôi nhớ lại xem còn có danh hiệu vinh dự gì nữa."
Tít, cô lại tắt điện thoại.
Quý Phong cười lắc đầu, mua một chai cà phê trong cửa hàng tiện lợi bên đường.
Vừa uống được nửa ly, ‘đinh đông’, điện thoại hiện lên thông báo: "Giản Tĩnh đăng Weibo."
"Phốc!"
Chẳng nhẽ cô ấy muốn... Quý Phong nhanh chóng lau vệt cà phê đi, vội vàng mở ứng dụng ra.
Quả nhiên, Giản Tĩnh thả một chiêu lớn.
Giản Tĩnh V:
Thái Phong gặp phải một vụ án chưa giải quyết được, có hơi thú vị nên tôi muốn tham gia điều tra. Nhưng bởi vì đã qua nhiều năm, tư liệu không được đầy đủ, việc điều tra vô cùng khó khăn, vì vậy tôi quyết định thu thập manh mối từ độc giả.
Từ tháng mười một năm hai nghìn không trăm lẻ hai đến tháng hai năm hai nghìn không trăm lẻ ba, thành phố Hòa Bình đã xảy ra bốn vụ đốt xác, trước mắt đã xác nhận danh tính của một số nạn nhân, gồm:
Vương Tử Huệ, nữ, sinh ngày bốn tháng ba năm một ngàn chín trăm tám mươi mốt, quê quán xxx, năm 2002 đang làm quản lý nhà hàng;
Lưu Mông, nữ, sinh ngày hai chín tháng tám năm một ngàn chín trăm tám mươi hai, quê quán xxxx, năm 2002 đang làm người mẫu tạp chí.
Nếu bạn hoặc người thân có quen biết với hai nạn nhân này, hơn nữa nếu từng có qua lại với họ trước và sau khi họ mất tích. Bạn hãy nói cho chúng tôi biết chuyện của các cô ấy, hoan nghênh đóng góp cho chúng tôi tại hòm thư [email protected].
Nếu như manh mối được chứng minh là có ích, bạn sẽ nhận đượcthù lao hơn 1000 tệ kèm theo kí tên quyển sách mà bạn lựa chọn.
---
Chỉ trong vòng mấy phút, lượt chia sẻ và bình luận đã tăng vọt lên một con số đáng kinh ngạc.
Không có cách nào, con số bày ra trước mắt đã nói lên tất cả.
Từ khi Giản Tĩnh tham gia [Vua trinh thám], fan hâm mộ đã tăng lên gần chín trăm vạn, đa số là fan hâm một trực tiếp. Mặc dù Weibo có nhàm chán đến đâu cũng có hàng trăm nghìn lượt khen.
Cô nói muốn lấy tư liệu để điều tra chân tướng của vụ án đã lập tức chọc trúng lòng hiếu kỳ của fan hâm mộ.
Nhiệt tình bình luận.
Bình luận 1: ‘Tôi có một người bạn tên là Vương Tử Huệ, là Huệ đúng không?’
Bình luận 2: ‘Ở quê tôi có một dì hình như tên giống như vậy’
Bình luận 3: ‘Nghiêm túc xem lại các vấn đề, ý của cô Giản là hai người này đã mất vào năm 2002.’
Bình luận 4: ‘Vụ án gì? Hung thủ đã bị bắt chưa?’
Bình luận 5: ‘Phạm vi nghề nghiệp của cô Giản lại mở rộng thêm rồi…’
...
Giản Tĩnh không đọc một cái bình luận nào.
Cho dù người trong cuộc có thể nhìn thấy Weibo này thì đoán chừng cũng phải lo lắng suy nghĩ xem có nên liên lạc hay không. Nếu như vung xuống hàng triệu tấm lưới mà tìm được hai ba con thì xem như cô may mắn.
Điều quan trọng không phải lưới.
Cô đã nghĩ qua, hung thủ che giấu tốt như vậy, vụ án cũng đã trôi qua hơn mười năm, vừa tốn thời gian công sức như mò kim đáy bể, lại không đủ kiên nhẫn.
Hay là dùng lại chiêu cũ, để hung thủ tự tìm đến cô.
Nói với hung thủ rằng tôi đang điều tra vụ án cũ của anh. Anh đừng tưởng rằng mình thật sự có thể ung dung ngoài vòng pháp luật. Khi tôi bắt được cái đuôi nhỏ của anh thì những ngày tháng tốt đẹp đó của anh sẽ kết thúc.
Sợ sao? Sợ thì đến xử lý tôi đi.
Chỉ cần anh ta ra tay, Giản Tĩnh có đủ tự tin để bắt anh ta lại.
Điện thoại di động reo lên.
Cô bực mình nhấc máy: "Phản đối không có hiệu lực."
Còn chưa kịp mở miệng đã bị phản đối mạnh mẽ, suýt chút nữa Quý Phong bị sặc chết nước miếng, chậm rãi nói: "Cô Giản, đây là lần thứ hai."
"Ồ."
"Dù sao anh ta cũng là hung thủ giết người hàng loạt, mười năm trôi qua rồi, chúng ta không biết anh ta sẽ xuất hiện bằng cách nào." Qúy Phong nói: "Chúng ta bàn bạc đi, nếu có manh mối gì thì cô gọi điện thoại cho tôi."
Giản Tĩnh: "Tôi không muốn."
Quý Phong: "Hợp tác một chút, mấy bữa nữa tôi sẽ đưa cô đi chỗ tốt hơn."
Cô: "Lần này là bán bún hay bán bánh nướng?"
Lừa gạt không thành công, Quý Phong đành phải hứa hẹn: "Nếu có vụ án đặc biệt tôi sẽ nói cho cô nghe."
Giản Tĩnh liếc mắt, trong lòng cũng hiểu rõ, Quý Phong muốn tự mình điều tra như vậy, một mặt là xuất phát từ trách nhiệm không muốn cô lấy thân mạo hiểm, mặt khác lại muốn tự tay giải quyết vụ án giết người này.
Không phải là không tin tưởng cứ thế mượn tay người khác. Nhưng mà chung quy lại thì người khác với mình cũng không giống nhau.
"Được rồi." Cô nói: "Anh đi đi, tôi nghe lén, ok?"
"Ok"
Hai người đạt được thỏa thuận, ngồi chờ con cá mắc câu.
Để tạo cơ hội và gây áp lực với kẻ sát nhân, Giản Tĩnh suốt ngày đi dạo ở hiện trường vứt xác.
Nhiệm vụ đọc email đã được cô giao lại cho ba trợ lý.
Họ là thực tập sinh năm bốn đại học, được thầy hướng dẫn giới thiệu vào Kim Ô để thực tập. Giản Tĩnh hỏi biên tập rằng cô muốn một người đọc email cho mình, tổng biên tập lập tức đem ba thực tập sinh qua, gọi một cách văn vẻ là ‘rèn luyện’ nhưng thực ra là làm việc vặt.
Nhưng đọc email không cần nhiều kiến thức chuyên ngành, thực tập sinh là được rồi.
Bước đầu, bọn họ giúp Giản Tĩnh kiểm tra những email gửi đến, xóa đi những tin nhắn tình cảm, ca tụng hâm mộ, hình ảnh chụp quấy rồi, nhờ cô giúp bản thân sửa lại bản thảo, chỉ còn lại những email liên quan đến vụ án rồi mới gửi chuyển tiếp cho cô.
Hai ngày sau, cô nhận được một email đặc biệt trong hộp thư của mình.
"Cô Giản, xin chào, tôi là bạn của Lưu Mộng. Từ năm 2002, sau khi cô ấy không hiểu sao biến mất, tôi đã có linh cảm rằng cô ấy có khả năng gặp chuyện không may, nhưng tôi chưa nghe ai nói về điều đó. Vì thế luôn ôm hy vọng, chỉ là cô ấy không muốn liên lạc với chúng tôi."
"Hôm qua khi tôi xem Weibo của cô mới biết được cô ấy đã chết. Chuyện này khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa đau lòng. Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng một lúc lâu, tôi đã quyết định viết bức thư này. Tôi không chắc những gì mình biết có giúp được cô không, nhưng hi vọng có thể làm điều gì đó cho cô ấy, đây là tấm lòng cuối cùng của tôi."
"Tôi luôn thầm mến Lưu Mộng, cô ấy là một cô gái tốt, chăm chỉ làm việc và đối xử chân thành với mọi người. Nhưng cô ấy đã có bạn trai cho nên tôi không dám tiếp xúc quá phận với cô ấy. Tháng mười hai năm hai nghìn không trăm lẻ hai, tôi cảm thấy hình như Lưu Mông có tâm sự, lúc đó cô ấy có nhắc đến chuyện mâu thuẫn với bạn trai trong lúc trò chuyện. Đúng lúc sắp đến Giáng sinh, tôi mời cô ấy đi ăn và cô ấy đã đồng ý.
"Chúng tôi hẹn gặp mặt nhau lúc 4 giờ chiều ngày 25, nhưng hôm đó cô ấy không có đến. Tôi đợi đến hơn 8 giờ, mãi đến khi nhà hàng đóng cửa mới tiếc nuối rời đi.”
"Đến tối, tôi rất muốn hỏi Lưu Mộng đã xảy ra chuyện gì nhưng cô ấy không nhận điện thoại của tôi. Tôi cho rằng cô ấy không muốn liên lạc với tôi nữa nên cũng không dám làm phiền, nhưng kể từ hôm đó tôi cũng không nhìn thấy cô ấy nữa."
Giản Tĩnh trả lời bằng một phong thư, hỏi thăm thân phận của anh ta, dò hỏi xem có phải đối tượng đang bị tình nghi không.
Đối phương nhanh chóng trả lời.
"Tôi từng làm việc ở một tạp chí, đã từng chụp hình cho Lưu Mông vài lần nên mới quen biết nhau. Tôi không muốn tiết lộ danh tính cụ thể, vợ và con trai tôi cũng không biết chuyện này.”
"Về phần kẻ tình nghi, đương nhiên tôi để ý bạn trai của cô ấy nhất. Sau đó là người đại diện và ông chủ của tôi, bọn họ không chỉ một lần động tay động chân với Lưu Mộng, nhất là ông chủ của tôi, ông ta luôn muốn chiếm tiện nghi của Lưu Mộng với lý do là chụp tạp chí số đặc biệt. Tuy nhiên, ngày hai mươi lăm là lễ Giáng sinh, tòa tạp chí có hoạt động, tôi chỉ là một biên tập viên nhỏ nên không có tư cách tham gia. Nhưng chắc chắn ông chủ có ở đó, vì vậy tôi đoán đó cũng không phải là ông ta.”
"Người đại diện thì tôi không hiểu rõ, cũng không có phương thức liên lạc cụ thể của anh ta, cô có thể hỏi người khác. Những cái khác cũng không biết có thể giúp được gì cho cô không."
Nếu như phong thư đầu tiên có thể là bịa đặt, thì nội dung của phong thư thứ hai hoàn toàn ăn khớp với điều tra, người gửi quen biết Lưu Mộng và biết một số chuyện về cô ấy.
Giản Tĩnh suy nghĩ một chút rồi hỏi lại đối phương.
"Khoảng tháng mười hai, Lưu Mộng muốn chuyển nhà phải không, liên lạc với bên môi giới nào?"
Đối phương trả lời.
"Đúng vậy, thói quen sinh hoạt cô ấy và bạn cùng phòng không giống nhau, nên dự định năm sau sẽ đổi chỗ ở. Còn về việc liên lạc với bên môi giới nào thì tôi không rõ."
Suy đoán một lần nữa được chứng thực.
Giản Tĩnh cảm ơn và yêu cầu đối phương để lại tài khoản, chuẩn bị gửi tiền. Nhưng bên kia đã từ chối.
Cô đem gửi hai bức thư đó cho Quý Phong, hỏi anh ấy: "Giống hung thủ không?"
Quý Phong: "Giống."
Giản Tĩnh cũng cảm thấy như vậy.
Người gửi liên tục nói rằng anh ta thầm mến Lưu Mộng, nhưng mô tả của anh ta về cô ấy chỉ có vài từ - nỗ lực làm việc, đối xử chân thành với mọi người, đây những lời giáo viên đang viết lời bình về bài của học sinh tiểu học đúng không?
Giản Tĩnh là một nhà văn, suốt ngày tiếp xúc với chữ viết, thiên phú sáng tác văn học của cô không phải là giả. Theo bản năng, cô cảm thấy đây không phải là lời thổ lộ xuất phát từ đáy lòng.
Nhìn lại phần sau, khi anh ta nói đến cuộc sống, tính cách, tình cảm của Lưu Mộng lại vô cùng mơ hồ. Nhưng càng nhắc nhiều về sự biến mất của cô ấy.
Giản Tĩnh nghi ngờ rằng hung thủ đang muốn thăm dò xem cô biết được bao nhiêu.
Cho nên, Giản Tĩnh cũng quăng mồi nhử một cách sảng khoái.
Sau đó chờ hung thủ xuất chiêu.
Nhưng có một câu nói rất hay, người tính không bằng trời tính, có lẽ trong danh sách fan hâm mộ của Giản Tĩnh có quá nhiều tích V màu xanh. Tần suất xuất hiện của "Giản nào đó" trong các thông báo của cảnh sát quá cao nên dĩ nhiên hung thủ không đến tìm cô.
Anh ta chọn một tình tiết liên quan đến vụ án nhưng lại gián tiếp vạch trần con người của chính mình.
Con gái Dư Xán.
Hôm đó, Dư Xán chần chờ gọi điện thoại đến và nói: "Xin hỏi có phải là cô Giản không? Tôi là Dư Xán, Dư Xán đến từ công ty nội thất đó... Cô còn nhớ tôi là ai không? Tốt quá rồi, có chuyện này tôi luôn để trong lòng, không biết nên nói với ai."
Giản Tĩnh khó hiểu: "Chuyện gì?"
"Là như vậy." Cô ta chần chừ nói, "Con gái của tôi nói với tôi rằng có người đến trường học tìm con bé, nhưng lại không nói vì sao cả, kì lạ thật. Tôi nghe con bé miêu tả thì hình như người đó hỏi về đồng nghiệp của tôi."
Giản Tĩnh rất ngạc nhiên: "Tìm con gái của cô à? Con bé không sao chứ?"
"Không có việc gì, sắp đến tết Nguyên Đán nên tôi để con bé về quê rồi." Dư Xán khó hiểu: "Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Giản Tĩnh không trả lời mà hỏi lại: "Có thể nhờ con bé nói cho tôi biết thời gian và địa điểm cụ thể được không?"
"Có thể, có thể, tôi sẽ gọi cho con bé ngay sau khi máy bay hạ cánh." Dư Xán dừng lại, trong lòng vẫn không yên: "Cô Giản, Triệu Bân... sẽ không là... người đó chứ?"
Giản Tĩnh nói: "Tôi cũng không biết."
Dư Xán muốn nói lại thôi.
Ngay sau đó, thi thể con gái của cô ta xuất hiện trong một tòa nhà đang xây dở ở ngoại ô thành phố Hòa Bình.