Dư Xán lộ ra một tia kinh ngạc tiêu chuẩn.
Cô ta hỏi: “Là Triệu Bân à?”
Quý Phong trả lời: “Anh ta nói là một cô gái.”
“Vậy sao.” Dư Xán thoáng đăm chiêu: “Có lẽ là Tôn Phương Phương, trước nay quan hệ giữa cô ta và Triệu Bân vẫn rất tốt.”
Quý Phong nở nụ cười, ánh mắt lạnh thấu xương: “Còn cô thì sao?”
“Quan hệ của tôi và Triệu Bân cũng tốt lắm.” Cô ta nói: “Anh cảnh sát đang nghi ngờ tôi ư?”
Quý Phong nói: “Cô Dư, chắc cô không biết rồi. Thời buổi này hệ thống kho số liệu của cảnh sát liên thông với cả số liệu bảo hiểm xã hội và bảo hiểm y tế. Tôi điều tra quá khứ của cô, cô đã bắt đầu làm môi giới từ khoảng năm 2002, 2003.”
“Đúng thế.” Dư Xán gật đầu: “Nhà tôi nghèo, dưới tôi còn có em trai em gái, mười tuổi đã đi làm thuê. Nhưng vì trình độ văn hóa không cao nên không tìm được việc ngồi văn phòng, đành phải làm môi giới thôi. Lúc ấy nhà đất không có giá trị, cũng khó khăn lắm.”
Quý Phong hỏi: “Cô có quen Lưu Mông và Vương Tử Huệ không?”
Dư Xán nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Hơi quen tai, để tôi nghĩ kỹ đã.” Cô ta xoắn tóc, mỉm cười nói: “Có ngại uống ly trà không?”
Thái độ cô ta rất tự nhiên, vừa có vẻ thẳng thắn của thiếu nữ, lại có sức hút của người trưởng thành. Trời tối rồi, người đi đường không nhìn ra tuổi thật của cô ta, còn tưởng là thiếu nữ bạo dạn nhiệt tình buông lời tán tỉnh.
Quý Phong nhìn chằm chằm cô ta.
Nói chính xác hơn là không rời mắt khỏi chùm chìa khóa cô ta đeo trên ngón tay.
Một chiếc chìa khóa BMWs, còn lại là... nút ấn màu đỏ kỳ lạ.
“Lên xe đi.” Cô ta mở cửa xe: “Tôi còn mời người khác nữa, anh sẽ muốn gặp cô ấy đấy.”
Quý Phong cười: “Ai thế?”
Dư Xán thần bí nói: “Anh nghĩ là ai?”
“Dù sao cô cũng không mời được cô Giản.” Anh ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn: “Những người khác thì như nhau thôi.”
Dư Xán nói: “Vậy thì khiến anh thất vọng rồi.”
“Cô không dọa được tôi đâu.” Quý Phong nói: “Trong dâu tây có gì?”
Dư Xán: “Đừng lo, đó là dâu tây thật mà. Kể cả anh để bên đường thì cũng có người không đành mà mang về nhà.”
Quý Phong cười ha hả.
Anh cũng cảm thấy vậy nên mới đành phải lên xe.
Tuy rằng cạnh bãi đỗ xe không có nhà nào, nhưng chiều muộn là thời gian các chú thím ở tiểu khu ra ngoài đi dạo. Bọn họ tiết kiệm quen rồi, nếu nhìn thấy một thùng dâu tây tươi ngon bị vứt ở đó không chừng sẽ tìm người để trả lại, hoặc là nổi lòng tham mang về nhà.
Đương nhiên, không loại trừ khả năng không ai nhìn thấy, nhưng anh không dám đánh cược.
Rất nhiều gia đình trong tiểu khu đều là người nhà cảnh sát, Quý Phong thà rằng chính mình gánh chịu còn hơn để bọn họ thừa nhận nguy hiểm.
“À, quên không nói.” Dư Xán hờ hững.
“Vì muốn gọi em gái anh xuống nên tôi còn tặng bảo vệ một thùng quýt đấy, trông anh ta có vẻ thích lắm.”
Quý Phong cứng người.
Điện thoại vang lên.
Quý Phong nhìn thoáng qua, không có gì bất ngờ, là cô Giản.
“Anh nhận điện đi.” Dư Xán nói: “Đoạn đường hơi dài đấy.”
Quý Phong nhận điện thoại.
Giản Tĩnh: “Anh chết ở đâu rồi hả?”
Quý Phong: “Có chuyện...”
“Khụ.” Dư Xán hắng giọng, lúc lắc điều khiển từ xa treo trên ngón tay ý bảo.
“Đưa điện thoại cho tôi.”
Quý Phong rất phối hợp, đưa điện thoại qua.
Dư Xán lên tiếng: “Chào cô Giản.”
Giản Tĩnh: “Dư Xán?”
“Đúng lúc thật đấy, tôi đang nói chuyện với cảnh sát Quý thì cô gọi. Vụ án của Tiểu Hân có tiến triển gì à? Có thể nói cho tôi ai giết con bé được chứ?”
Giản Tĩnh đáp: “Tôi chịu.”
Dư Xán: “Thật không?”
“Vậy cô có thể cung cấp manh mối gì cho tôi không?” Giản Tĩnh hỏi.
Dư Xán đáp: “Không có.”
Cô ta dừng một chút rồi cười: “Thật ngại quá, tôi muốn nói chuyện riêng với cảnh sát Quý, tạm biệt.”
Cô ta ngắt máy.
Quý Phong hỏi: “Hơi sợ đúng không?”
“Tôi thì có gì mà phải sợ? Người nên sợ là anh đấy chứ.” Dư Xán dùng một tay lái xe, tay còn lại vẫn luôn nắm điều khiển từ xa.
Quý Phong cười khẽ: “Sợ cũng bình thường thôi, rất nhiều người gặp cô Giản đều sợ.”
Dư Xán không tiếp lời.
Tiếng chuông lại vang lên, lần này là điện thoại của Dư Xán.
Cô ta ấn nhận điện thoại.
Giản Tĩnh nói: “Cô Dư, ngắt máy ngang như thế là mất lịch sự.”
Dư Xán nói: “Thế à?”
“Cô chọc giận tôi, hậu quả rất nghiêm trọng đấy.” Giản Tĩnh nói: “Hai người đang ở đâu?”
Dư Xán: “Cô đoán xem.”
Giản Tĩnh không giận, ngược lại còn cười: “Vậy cô cũng đoán xem tôi đang ở đâu.”
Dư Xán trả lời: “Tôi chẳng có hứng thú với hành tung của cô Giản đâu.”
“Cô nghe xem.” Giản Tĩnh vươn điện thoại ra xa.
Quý Phong nghiêng tai lắng nghe, đầu bên kia có tiếng tranh cãi, nghe như ai đang phàn nàn vì tóc tai trong nhà tắm, thỉnh thoảng còn có tiếng chửi thô tục khó nghe.
“Tiểu khu Phương Hương đấy.” Giản Tĩnh không định thừa nước đục thả câu, lại nói đầy ẩn ý: “Tôi tới đây tìm một cô bé tên là Sử Chiêu Chiêu.”
Dư Xán siết chặt vô lăng, sau đó quay phắt sang nhìn Quý Phong: “Hình như chuyện của cô Giản khá thú vị đấy. Cảnh sát Quý đừng gấp, kiên nhẫn nghe cô ấy nói hết đã.”
Quý Phong không mặn không nhạt: “Đúng không?”
Dư Xán nói: “Cô Giản, cô nói tiếp đi.”
“Tôi tìm được nhân viên cửa hàng của cô, hỏi thăm xem họ có biết đồng nghiệp nào mọc răng khôn không? Có một người nhớ Sử Chiêu Chiêu từng mọc răng khôn, đau răng rất lâu, đặc biệt xin nghỉ đi nhổ răng. Tôi hỏi người nọ Sử Chiêu Chiêu còn làm việc trong tiệm các cô không. Đối phương nói cô ấy mới nghỉ việc mấy hôm trước. Lại có người nói biết cô ấy sống ở tiểu khu nào. Cũng chính là chỗ tôi đang đứng.”
Giản Tĩnh từ tốn thuyết minh, hỏi lại: “Có phải rất trùng hợp không?”
Dư Xán: “Hơi thôi.”
Giản Tĩnh lại nói: “Còn có chuyện trùng hợp hơn. Bạn cùng phòng của Sử Chiêu Chiêu nói người này đã không về mấy hôm rồi. Cô có biết cô ấy đi đâu không?”
“Cô ta nghỉ việc rồi, làm sao tôi biết được?”
“Thế để tôi nói cho cô biết.”
Giản Tĩnh cực kỳ hào sảng: “Cô ta bị cô giết, sau đó bị hung thủ ngụy trang thành Thái Hân. Đây là cách cô thường dùng, chứng minh bản thân không có mặt tại hiện trường để thoát tội.”
“Trong vụ án Lý Tiểu Noãn, cô tham khảo dự báo thời tiết, chọn ngày mười bảy mua bữa trưa đến thăm đối phương, lừa người ăn đồ ăn có chứa thuốc ngủ. Đến đầu giờ chiều cô giết người, vứt xác ở bãi rác, che giấu cẩn thận. Tối hôm ấy tuyết rơi, cô đợi đến mười hai giờ lúc tuyết ngừng mới quay lại bãi rác, cởi dây thừng cố định, như vậy sẽ không để lại dấu chân ở gần đó, vì vậy mọi hiềm nghi sẽ dẫn tới Vũ Hồng Lâm vô tội.”
“Cô từng ngồi xe của Vũ Hồng Lâm, cũng nhân lúc ấy dính vụn gỗ lên. Cô chọn anh ta làm người thế tội chắc cũng vì để ý thấy người này đi giày số 40. Cô còn có khả năng dự đoán rất tốt, tìm Triệu Bân làm dự bị, danh thiếp đưa cho nhà Vũ Hồng Lâm chính là của anh ta.”
Dư Xán hỏi lại: “Cô nói vậy có bằng chứng không?”
“Lúc trước thì khó mà nói là bằng chứng được, nhưng bây giờ rõ ràng quá rồi đấy thôI?” Giản Tĩnh cười, giọng nói chợt lạnh băng.
“Cô hẹn Sử Chiêu Chiêu trước một ngày, cho người ăn sandwich và trà sữa bị bỏ thuốc, chờ người hôn mê lập tức sát hại. Tiếp đó cô giấu xác nạn nhân trong môi trường giá lạnh nhằm gây nhầm lẫn thời gian tử vong. Chiều hôm sau, cô gọi Thái Hân đến cửa hàng, chiêu đãi bữa trà chiều y như đúc, để các nhân viên chứng thực thời gian ăn chiều của Thái Hân, sau đó đưa người đến ga tàu điện ngầm. Nhưng Thái Hân không lên tàu điện ngầm, cô đã mang người đến nơi khác.”
“Tám giờ tối, cô giả bộ nhận được tin đe dọa để tránh tôi đến nhà. Bản thân lại nhanh chóng đến tòa nhà đang thi công dở đốt xác, ngụy tạo thời gian tử vong giả trong khoảng bốn đến sáu giờ chiều cùng ngày.”
“Cô hỏi tôi biết ai giết Thái Hân đúng không? Đúng là tôi không biết thật. Cô bé... còn sống chứ?”
Dư Xán lại nói: “Tôi đương nhiên hy vọng con bé còn sống rồi.”
Quý Phong liếc cô ta một cái, thầm nghĩ: 'Quá mức cẩn thận, cô ta định làm gì?’
Giản Tĩnh đại khái cũng ý thức được điểm này: “Cô muốn gì?”
“Tôi muốn tâm sự với cảnh sát Quý.” Dư Xán nói:
“Hay là cô Giản cũng muốn đến?”
Giản Tĩnh: “Ở đâu?”
“Có một khu vui chơi vừa xây xong ở khu mới khai phá, chưa có ai cả, rất yên tĩnh. Chúng ta có thể thoải mái nói chuyện tử tế. Cô có đến không” Dư Xán nói.
“Đến chứ.” Giản Tĩnh tắt điện thoại, nhưng chỉ ngồi yên trong xe, không có ý định đến khu vui chơi.
Dư Xán cho rằng cô là đồ ngốc sao? Cho dù khu vui chơi mới xây không có khách thì cũng có nhân viên đến kiểm tra hàng ngày. Không cách nào giấu Thái Hân ở nơi như thế.
Người này chỉ bịa đại ra một nơi để dụ cô rời đi thôi.
Ai chẳng như nhau, ví như cô bây giờ cũng đâu ở tiểu khu Phương Hương.
Vừa rồi chỉ là đoạn ghi âm.
Nhưng cục diện hiện tại vẫn có điểm không rõ ràng.
Dư Xán bắt cóc Thái Hân thì không có gì lạ. Lúc cô điều tra được Sử Chiêu Chiêu là đã cảm thấy sẽ có một con tin. Nhưng sao phải áp chế Quý Phong chứ?
Một nghi phạm lại đi bắt cóc cảnh sát?
Cô ta muốn làm gì? Không, nói chính xác hơn là cô ta đã làm gì?
Giản Tĩnh giật mình, lập tức gọi điện thoại cho anh Cao. Một lúc lâu sau mới thấy anh Cao bắt máy, nghiêm túc nói: “Cô Giản đừng làm khó chúng tôi, vụ án đang trong quá trình điều tra, không tiện tiết lộ ra ngoài.”
“Các chú lập tức đến nhà Quý Phong đón Vân Vân đi đồn cảnh sát đi.” Giản Tĩnh giải quyết dứt khoát: “Hung thủ của mấy vụ án này...”
Trong nháy mắt, có thứ gì đó lóe lên mà qua.
“Mẹ nó.” Cô chửi tục một tiếng, không màng anh Cao sợ hãi truy hỏi.
“Trong tay Dư Xán còn một con tin, các chú chuẩn bị tinh thần đi.”
Sau đó cô cúp máy.
Trong văn phòng, cảnh sát Cao bất chấp ánh mắt chăm chú của các lãnh đạo, sốt ruột nói: “Cô Giản gọi điện cho tôi, bảo tôi đi đón Vân Vân đến đây.”
Lãnh đạo lập tức tái mặt: “Cái gì? Mau đi đi!”
Rất nhiều lúc, cảnh sát sẽ quên đi an nguy của bản thân, cũng không màng đến sống chết của mình. Nhưng bất cứ lúc nào, bọn họ đều canh cánh an toàn tính mạng của người nhà trong lòng.
Đây là một cấm kỵ.
Anh Cao và đồng nghiệp dùng tốc độ nhanh nhất lên xe, vừa đi vừa gọi điện cho Quý Vân Vân, hỏi rõ nguyên do.
Quý Vân Vân không hiểu ra sao, mờ mịt xuống tầng, bị mấy người anh Cao nhét lên xe cảnh sát: “Sao thế chú Cao? Anh cháu gặp chuyện gì à?”
“Dâu tây Dư Xán tặng cháu đâu rồi?”
“Anh cháu bảo để lại bãi đỗ xe.”
Cảnh sát Cao võ trang hạng nặng xông vào bãi đỗ xe, không dám tiếp cận, ý bảo đồng nghiệp thả chó.
Chó nghiệp vụ cẩn thận lại gần cái thùng, sau đó đặt mông ngồi xuống.
“Đệch.” Anh Cao lập tức gọi điện tìm kiếm trợ giúp.
Xe cảnh sát của họ chỉ trang bị vài vũ khí bình thường, không thể gỡ bom, phải cho bộ phận chuyên môn đến.
Trong lúc chờ đợi, chó nghiệp vụ lại tìm được một thùng hoa quả giống y hệt ở phòng bảo vệ.
Bảo vệ cửa nói đây là do cô gái tặng quà cho nhà họ Lý đưa.
Cảnh sát chỉ có thể lục soát cả tiểu khu một lượt, mất gần hai tiếng mới chắc chắn chỉ có hai thùng này.
Đội dò mìn cũng đến, cẩn thận tiếp cận mở thùng, kết quả vượt ngoài dự liệu.
Tầng thứ hai của thùng đúng là không phải trái cây, nhưng cũng không phải bom.
Là pháo hoa.
Thành phố Hòa Bình đã cấm đốt pháo hoa từ lâu, trên thị trường cũng không có cửa hàng nào bán thứ này, pháo hoa trong thùng được đóng gói sơ sài, thậm chí giấy gói có phần rách nát, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi thuốc súng, rất nhiều chỗ ở nông thôn đều bán thứ này.
Sự việc trở nên lúng túng.
Tuy rằng sợ bóng sợ gió là chuyện tốt, nhưng trong lòng anh Cao vô cùng uất nghẹn.
Khiến sự việc kỳ quái thế này mà nói là nhầm lẫn thì ai tin? Nhưng tặng trái cây và pháo hoa cho người khác cũng không phạm pháp.
Trò quỷ gì không biết?
Anh Cao rất muốn hỏi cho rõ ràng, lại phát hiện không gọi được cho Quý Phong, cũng không liên lạc được với Dư Xán.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?