Trong lúc cảnh sát bị hai thùng hoa quả của Dư Xán giữ chân thì đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Ví dụ như Quý Phong, chưa chắc anh đã không biết có khả năng trong thùng trái cây không có bom, điều khiển từ xa chỉ là để hù dọa. Chỉ là không thể đánh cược.
Người mất trí quá nhiều. Có vài phạm nhân biết rõ trốn không thoát tội thì sẽ kéo thêm vài người làm đệm lưng. Ai đụng phải trường hợp này không oan ức đâu chứ. Nhưng chết thì vẫn chết thôi.
Mỗi người chỉ có một cái mạng.
Anh cũng chỉ có em gái là người thân duy nhất thôi.
Chưa kể trong tay Dư Xán còn một con tin khác.
Chỉ là anh không tài nào hiểu được Dư Xán muốn làm gì. Cho rằng bắt cóc anh là có thể thoát thân ư?
Xe chếch khỏi đường quốc lộ, đi về phía ngoại thành.
Đêm đã khuya, ánh sáng trắng của đèn đường lạnh cả người, như tuyết ngày đông chói đến đau mắt.
Quý Phong nhắm mắt lại, bỗng nhiên nói: “Cô ném di động đi rồi, giờ nói thật được chưa?”
Dư Xán hỏi: “Nói cái gì?”
Quý Phong: “Tại sao lại là Lý Tiểu Noãn?”
Dư Xán hỏi lại: “Anh quan tâm đến người này là vì ba anh chết trong vụ án đấy phải không?”
“Bởi vì Lý Tiểu Noãn rất đặc biệt.”
Quý Phong không bị chọc giận, bình tĩnh kể lại: “Cô ấy là nạn nhân đầu tiên của hung thủ sau năm năm bình ổn, còn chuẩn bị sẵn kẻ chịu tội thay, một kích thành công lập tức lui lại, khác hẳn bốn vụ trước.”
Dư Xán hỏi: “Anh nghĩ thế nào?”
“Tôi nghĩ không ra mới phải hỏi cô. Có vậy cũng không muốn trả lời sao?” Quý phong nói.
Xe rẽ vào con đường đất nhỏ, không còn rào chắn quốc lộ, thay vào đó là cỏ dại cao đến nửa người. Bánh xe lăn trên con đường gồ ghề, thân xe xóc nảy hồi lâu, Dư Xán mới nói: “Cô ta biết chuyện không nên biết.”
Quả nhiên.
“Còn những người khác thì sao?” Quý Phong hỏi: “Các cô ấy là ai, sao lại giết họ?”
Dư Xán không trả lời.
Quý Phong nói: “Nạn nhân đều là người bình thường an phận, tuy bọn họ còn trẻ, nhưng năm 2002 cô cũng rất trẻ. Tuy cô không thể sinh con, nhưng các cô ấy cũng không có con, điều kiện kinh tế đều không tốt lại siêng năng chăm chỉ, không hề lạm giao... Cô Dư, tôi không hiểu rốt cuộc động cơ của cô là gì?”
“Bình thường... an phận.” Dư Xán nhẹ nhàng lặp lại hai từ này, sau đó phì cười, vẻ mặt lạnh lẽo: “Anh cảm thấy tôi làm vậy vì ghen tỵ, nhưng không tìm ra nguyên nhân ghen tỵ là gì đúng không?”
Quý Phong sảng khoái nói: “Đúng, thế nên tôi mới tò mò.”
Dư Xán siết chặt vô lăng, mu bàn tay nổi gân xanh: “Rất đơn giản, có nhiều thứ trong mắt người khác đều là bình thường phổ thông thôi, nhưng lại là thứ có vài người vĩnh viễn không chiếm được.”
Quý Phong cau mày, nhanh chóng điểm lại cuộc đời của các nạn nhân trong đầu một lần.
Ba Lưu Mông là ma bài bạc, mẹ qua đời vì ung thư; ba mẹ Lý Tiểu Noãn đều còn sống, gia đình nghèo túng; ba Vương Tử Huệ là nông dân, ở nhà làm ruộng, nghe nói mẹ bỏ nhà theo người khác, bặt vô âm tín... Bọn họ có điểm chung gì?
Tất cả người chết chỉ có ba điểm chung: là thiếu nữ trẻ tuổi, chưa kết hôn (đây là suy đoán), chưa sinh con.
Sau khi loại bỏ các khả năng, vậy khả năng duy nhất còn lại chính là chân tướng ư?
Anh không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dư Xán.
“Không cần nhìn, anh không nhìn ra đâu.” Dư Xán ưỡn ngực, vẫn có thể nhìn ra đường cong quyến rũ dưới lớp áo lông dày cộp, là kiểu dáng người khiến rất nhiều phụ nữ phải ngưỡng mộ.
Quý Phong quan sát cô ta một hồi, đột nhiên hỏi: “Người bị hại đầu tiên chính là Dư Xán phải không?”
Tuy rằng là câu hỏi, nhưng giọng anh lại rất chắc chắn, dường như đã nghĩ thông vấn đề khó hiểu nhất: “Thời gian xảy ra vụ án thứ nhất và vụ án thứ hai quá gần nhau, không hợp với hành vi của tội phạm giết người liên hoàn bình thường. Trừ khi hai vụ án này có mối liên hệ nào đó.”
Ý nghĩ của Quý Phong đã thông thuận: “Anh là anh trai hay em trai của Dư Xán? Bởi vì Dư Xán là chị hoặc em của anh nên khi anh thay thế thân phận mới không bị nghi ngờ. Còn người bị hại thứ hai thì sao? Cũng là chị em gái của anh à? Cô ấy phát hiện hành động của anh nên anh giết cô ấy diệt khẩu sao?
“Anh sợ cái chết của hai người họ sẽ khiến cảnh sát điều tra liên hệ tới bản thân nên mới giết Lưu Mông và Vương Tử Huệ, muốn đánh lạc hướng điều tra, rất thông minh. Đương nhiên, năm 2007 anh càng thông minh hơn.”
Nói đến cuối, rốt cuộc có thể nghe ra Quý Phong nổi giận.
Đèn xe chiếu sáng con đường nhỏ hoang vu phía trước, hoa tuyết mông lung bay xuống, đậu trên kính chắn gió phía trước, bị cần gạt quét thành từng vệt nước mờ.
Xung quanh tăm tối, cỏ mọc um tùm.
“Hồi tôi còn rất nhỏ, tôi thường xuyên đi đường đêm thế này.” Dư Xán lên tiếng, dường như cũng đợi thời khắc này từ rất lâu.
“Tôi ở nông thôn, nhà nghèo, năm 2000 mới có đèn điện. Hồi nhỏ, tôi theo người ta ra đầm bắt ếch, buổi tối về nhà sẽ đi qua con đường như này.”
Anh ta rơi vào hồi ức: “Khi đó, chị cả đi trước, tôi đi ở giữa, em gái đi phía sau, ếch trong giỏ kêu ộp ộp không ngừng, rất ồn. Về đến nhà, chị cả tất bật nhào bột nấu mì. Nhưng chờ nấu xong thì hai người họ chỉ ăn bánh bột chay, còn tôi ăn mì, trong mỳ còn có trứng trần. Em gái nuốt nước miếng không ngừng, nhưng chị cả nói trong nhà chỉ có tôi mới được ăn như thế, vì tôi là con trai.”
“Từ nhỏ tôi đã biết con trai và con gái khác nhau. Đàn ông phải kế thừa hương hỏa, nối dõi tông tường. Con gái thì không được, thịt và trứng trong nhà cũng chỉ cho đàn ông ăn, chỉ khi phụ nữ sinh con mới được ăn trứng gà đường đỏ. Nhưng không hiểu tại sao, tôi vẫn mong mình là con gái.”
“Váy hoa chị cả mặc vừa rách vừa cũ, nhưng tôi thích lắm! Còn thích hơn cả quần áo mới của tôi. Tôi và em gái không chênh nhau mấy tuổi, có một lần tôi lừa nó, bảo nó đổi quần áo với tôi. Ai ngờ bị ba tôi phát hiện, đè nó đánh một trận, mấy ngày không xuống nổi giường. Nhưng ba tôi không động vào một đầu ngón tay của tôi, còn khen tôi thương em gái, thế nên tôi cũng không dám nói thật.”
“Con người kỳ lạ thế đấy, càng không dám nghĩ thì càng không quên được. Năm mười mấy tuổi bắt đầu dậy thì, tôi thấy khó chịu với yết hầu của mình, cũng ghét giọng nói thay đổi. Tôi thích cơ thể của em gái, thỉnh thoảng nhìn trộm nó, ảo tưởng đó là mình...”
Lúc này, dòng suy nghĩ xuyên qua hành lang thời gian về đến thời thiếu niên u ám.
Dư Xán phát hiện mình còn nhớ rõ mồn một, cậu bé trốn phía sau phòng tắm nhìn trộm khao khát đến thế nào, khao khát cơ thể vốn không thuộc về cậu.
“Sau đó thì sao?” Quý Phong hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, anh ra tay à?”
“Tôi cưới vợ năm mười tám tuổi.” Dư Xán nói.
“Là người quen giới thiệu. Chúng tôi cũng không đăng ký kết hôn, mọi người đều thế cả, bày tiệc rượu là coi như xong chuyện. Ở quê tôi kết hôn thì thành người lớn rồi, tôi nói muốn ra ngoài làm thuê, người trong nhà cũng đồng ý. Thế nên tôi đưa vợ đến đây.”
“Hồi mới đến nghèo lắm, cũng không tìm được công việc tốt nên sống cùng chị cả. Vợ tôi là một cô gái hiểu chuyện, giống rất nhiều phụ nữ ở quê, nghe lời, an phận. Nhưng có một chuyện tôi rất sợ cô ấy nói ra ngoài.”
Anh ta đơn giản nói: “Tôi vẫn luôn không làm chuyện đó với vợ. Chị cả sợ cô ấy không sinh con được, bảo cô ấy đi khám, cô ấy mới nói với chị gái tôi. Chị sợ tôi bị bệnh, muốn tìm cơ hội nói chuyện riêng với tôi, kết quả...”
Dư Xán cất tiếng cười lạnh lùng mất kiểm soát, u ám lại bạo ngược.
“Chị ấy bắt gặp tôi mặc đồ của vợ, chị ấy sợ gần chết, xông vào lột quần áo của tôi... Lúc định thần lại, tôi đã bóp chết chị ấy rồi.”
Anh ta nhẹ nhàng bâng quơ nhắc tới phần đáng sợ nhất, cứ như không hề quan trọng.
“Tôi không biết miêu tả cảm xúc của tôi với anh thế nào, anh không hiểu đâu. Chị ấy nằm ở đó, cơ thể mềm mại xinh đẹp, tôi hoàn toàn không kiềm chế nổi, lập tức cởi quần áo của chị ấy mặc vào người mình. Thật đẹp, thật xinh! Tôi giống chị cả lắm, trong gương, tôi dường như biến thành chị ấy.”
Đã hai mươi năm kể từ vụ án đầu tiên năm 2002, nhưng lúc này hồi tưởng lại khoảnh khắc đó, Dư Xán vẫn cảm thấy run rẩy như lúc đầu.
Anh ta lập tức hạ quyết tâm phải thay thế chị gái, trở thành Dư Xán.
Quý Phong thức thời hỏi: “Sau đó thì sao, anh xử lý thi thể thế nào?”
“Tôi suy nghĩ vấn đề này thật lâu.” Dư Xán ngẩng đầu, nhớ lại từng chút cảm xúc lúc đó: “Muốn thay thế chị cả thì phải hủy gương mặt của chị ấy, lúc đó tôi không biết những thứ như axit sunfuric, chỉ biết nếu bị thiêu cháy thì sẽ không nhận ra được, bèn quyết định đốt xác.”
Quý Phong gật đầu, nghĩ thầm đây chính là khởi nguyên.
“Người bị hại thứ hai là ai? Anh ra tay lúc nào?” Quý Phong hỏi, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ thú vị.
Nếu người ở đây là cô Giản, nhất định sẽ nói: 'Người bị hại thứ hai chắc chắn là vợ của anh, cô ấy đã phát hiện ra vài dấu vết bất thường, nếu không anh đã không xuống tay với cô ấy nhanh như vậy...”
Tóm lại, nói hết lời của phạm nhân, khiến phạm nhân không còn gì để nói.
Có lẽ đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa trinh thám và cảnh sát.
Dư Xán tiếp tục nói: “Tôi giấu xác trong bãi đỗ xe sau nhà trọ, bắt đầu từ hôm đó cấm vợ tôi đi vào, nhưng cô ấy không nghe lời. Hôm đó tôi ra ngoài mua xăng, cửa sổ bị trẻ con hàng xóm đập vỡ, gió lùa vào rất lạnh, cô ấy vào bãi đỗ xe tìm tấm gỗ để che sửa sổ, sau đó nhìn thấy...”
Anh ta tạm dừng ba bốn giây, giọng nói tiếp tục bình bình vang lên, cứ như chút gợn sóng vừa rồi là ảo giác.
“Cô ấy là cô gái tốt, bởi vì lòng hướng về tôi nên không dám ho he, giả bộ như không biết, nhưng tôi vẫn phát hiện ra. Nói thật, mấy ngày đó tôi thực sự rất mâu thuẫn... Mỗi đêm ôm cô ấy, ngủ mê man sẽ cảm thấy đó là cơ thể của mình, nhưng đến lúc tỉnh dậy lại ghen ghét đến phát điên."
“Tôi không muốn giết cô ấy, nhưng nếu cô ấy đã phát hiện thì sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ. Thế nên tối hôm đó, cô ấy đi làm đêm về, tôi nấu bát mì cho cô ấy, thêm trứng thêm jambon, bỏ thuốc giết cô ấy.”
Anh ta thở hắt ra: “Hai người phụ nữ sau đó giống như anh nói, tôi sợ bị người khác phát hiện nên mới quyết định giết thêm hai người. Lúc lựa chọn cũng không nghĩ gì nhiều, chọn người gần giống như chị gái và vợ tôi thôi. À đúng rồi, đó cũng là lần đầu tiên tôi giả trang thành phụ nữ, trang phục mùa đông rất dày, tôi lại gầy, hoàn toàn nhìn không ra. Chị gái tôi có đồng phục của cơ quan họ phát, rất ra dáng, họ nhanh chóng bị mắc lừa.”
Quý Phong hỏi: “Lý Tiểu Noãn thì sao?”
“Thật ra sau năm 2003 tôi cũng không muốn giết người nữa, không cần thiết.” Dư Xán chủ động vén bức màn bí mật của vụ án.
“Tôi lừa mẹ tôi, nói vợ tôi bỏ đi theo người khác, chị gái lấy chồng ở rất xa, không về nữa. Tôi gửi ít tiền về, bọn họ cũng không hỏi nhiều, tất cả đều thuận lợi, nhưng trong lòng tôi vẫn còn ý tưởng rất lớn mật, tôi muốn trở thành phụ nữ thực sự.”
“Năm 2007, tôi tiết kiệm ít tiền đến bệnh viện làm kiểm tra, muốn phẫu thuật. Kết quả rất xui xẻo, trên đường bị xe đâm, một cô bé đi ngang qua nhiệt tình giúp tôi nhặt đồ, đưa tôi đến bệnh viện. Tôi nhất thời vô ý, kết quả kiểm tra bị đối phương cầm đi, hôm sau mới trả về.”
“Tuy cô ấy nói không xem, nhưng tôi không yên tâm, kết quả kiểm tra chỉ có mấy trang giấy, có bị xem qua hay không cũng không nhận ra được. Nhưng tôi giả bộ như không để ý, xin tên của cô ta, biết cô ta học vẽ bèn nói giới thiệu công việc cho cô ta... Sau đó anh cũng biết đấy, tôi tìm sẵn địa điểm và người, lừa cô ta đến, đợi đến ngày sắp có tuyết rơi, mua bữa trưa đi thăm người.... Chỉ đơn giản vậy thôi.”
Nói xong chuyện cũ cũng là lúc đã đi hết con đường.
Chiếc xe dừng giữa đồng cỏ hoang, phía trước là một tòa kiến trúc lớn cũ kỹ.
Vì nghiên cứu vụ án Lý Tiểu Noãn, Quý Phong đã từng lật xem bản đồ cũ, thoáng suy nghĩ liền nhớ ra đây là nơi nào.
Nhà máy nhiệt điện bỏ hoang.
“Xuống xe đi.” Dư Xán nói: “Đừng giở trò, em gái anh...”
Còn chưa dứt lời, Quý Phong đã ra tay...