Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 402 - Chương 403

Chương 403

Ngay lúc Dư Xán giảm tốc độ chuẩn bị dừng xe, Quý Phong nhanh chóng vươn tay kéo mạnh vô lăng, khiến cả chiếc xe mất khống chế xoay mạnh sang bên phải.

Dư Xán vẫn luôn lưu chút tinh thần chú ý anh, phản ứng cũng nhanh, lập tức đạp ga, chiếc xe đâm mạnh về phía trước.

Quý Phong cũng không chịu buông, thậm chí trực tiếp cởi dây an toàn nhào qua, tóm lấy hai tay của anh ta.

Đáng tiếc, Dư Xán chuẩn bị khá đầy đủ, lập tức tóm lấy bình xịt cay bên tay phun về phía anh.

Sương khói cay xè ập vào mặt khiến mắt Quý Phong đỏ bừng, nước mắt chảy không ngừng.

Nhưng trong không gian khép kín, hai người đều hứng chịu, Dư Xán chỉ cầm cự hai ba giây rồi lập tức đẩy mở cửa xe, lảo đảo bỏ chạy.

Quý Phong đuổi theo.

“Đừng lại đây.” Dư Xán kéo khóa áo lông, lộ ra thứ gói chặt trên người: “Nếu không, tất cả cùng chết.”

Quý Phong hít hà một hơi, tự nhiên cảm thấy ê cả răng.

Trời lạnh thế này mà Dư Xán không mở máy sưởi trong xe, anh cũng đoán được có thể có vấn đề nên mới nhân lúc đối phương không chú ý khống chế người. Ai biết đoán đúng kế hoạch của anh ta nhưng không lường được sự điên cuồng của anh ta.

Số thuốc nổ này cũng quá khủng bố.

Một khi phát nổ thì đến xương cốt cũng không còn.

“Anh điên rồi hả?” Dư Xán thấy anh không ra tay thì cũng thầm thở phào, lớn giọng chất vấn: “Anh không sợ thứ mà tôi để lại cho em gái anh hả?”

Quý Phong chỉ vào đồng hồ: “Ba mươi phút rồi.”

Anh hiểu Giản Tĩnh, cũng hiểu đồng nghiệp của mình, nửa tiếng đủ để họ chuyển Vân Vân đến nơi an toàn, sơ tán những người không liên quan.

Chỉ là hai thùng thuốc nổ, cùng lắm gỡ bom hơi rắc rối một tẹo.

Muốn dùng để uy hiếp anh nữa à? Xùy, quá hạn rồi.

Dư Xán không biết ba mươi phút anh nói là có ý gì, nhưng cũng hiểu một con bài chưa lật đã vô dụng, dứt khoát nói: “Anh rất thông minh. Tôi không ngại nói cho anh biết, tôi không cho em gái anh thứ gì có hại.”

Anh ta chỉ vào trên người mình: “Tất cả đều ở đây.”

Rồi lại chỉ về phía nhà máy nhiệt điện: “Và ở đó.”

Quý Phong hỏi: “Thái Hân ở trong à?”

“Đúng.” Dư Xán hỏi: “Anh có cứu cô ta không?”

“Anh suy nghĩ nhiều quá.” Quý Phong nói.

“Nếu ba tôi có liên quan đến vụ án trước đây thì tôi không thể tham gia án này được. Anh có yêu cầu gì có thể nói, tôi giúp anh chuyển lời cho đồng nghiệp.”

“Thế ư?” Dư Xán không tỏ rõ thái độ, chỉ nói:

“Từ nội thành đến đây mất bốn mươi phút, nhưng anh chỉ có hai mươi phút thôi.”

Anh ta nói: "Vậy chúng ta bắt đầu đi.”

Dứt lời, anh ta nhấn điều khiển từ xa trong tay.

Ầm!

Ngọn lửa và luồng nhiệt lớn bùng nổ từ ghế sau xe, lửa cháy hừng hực, sóng khí lan mạnh, bật tung cỏ cây bùn đất xung quanh. Hơi nóng lan đến sau lưng, đau đớn bỏng rát.

Khoảnh khắc anh ta hành động, Quý Phong đã lập tức nhào tránh đi, chỉ là dư chấn vụ nổ vẫn ập đến, giống như con mãnh thú nhào tới sau lưng.

Nội tạng chịu sức ép vô hình, tai ù đi, tầm nhìn mơ hồ.

May là Quý Phong tự bảo vệ mình, nằm sấp trên mặt đất một lúc rồi từ từ bò dậy.

Anh biết tại sao Dư Xán lại cho nổ xe, người này muốn chứng minh cho anh thấy mình thật sự có bom, cũng chắc chắn dám cho nổ.

Ít nhất là bây giờ anh không thể bỏ đi.

Thái Hân ở bên trong sao? Chắc chắn rồi.

Nếu Dư Xán đưa anh đến đây chỉ để giết anh thì vừa rồi đã có thể ra tay.

Quý Phong ho khan hai tiếng, cảm giác không quá mức choáng váng đến vậy, thính giác cũng hơi hồi phục rồi mới chui vào trong bụi cỏ dại rậm rạp, suy nghĩ xem làm cách nào mới tìm được mục tiêu giữa tòa nhà khổng lồ này.

Điện thoại bị Dư Xán vứt rồi, súng thì do đơn vị tập trung bảo quản, khi nào có nhiệm vụ mới được cầm đi, hết giờ thì giao nộp, không được mang theo người.

Côn cảnh sát, tấm chắn, bom hơi cay bình thường thì có đấy, nhưng đều để trong xe cảnh sát, anh chẳng có gì.

Sờ soạng khắp người chỉ lấy ra được một bao thuốc, một cái bật lửa, một chùm chìa khóa.

Phiền thật sự.

Di động của Quý Phong tắt máy rồi. Giản Tĩnh muốn biết địa điểm tắt máy cũng không khó tra, nhưng cần sự phối hợp của công ty viễn thông. Mà lúc này bên cảnh sát có viết chứng minh cũng không kịp, người ta đã tan làm rồi.

Chờ hoàn thành toàn bộ quy trình, xin người tăng ca điều tra rõ địa điểm thì cũng quá muộn.

Vẫn phải dựa vào bản thân.

Giản Tĩnh mua một tấm bản đồ ở sạp báo bên đường, định sử dụng chiêu thức mới.

Sau khi [Vua trinh thám] phát sóng, giá trị danh tiếng của cô đã đột phá 'tiếng tăm lừng lẫy', đạt được đẳng cấp chỉ đứng sau 'tên tuổi để đời'.

Trừ phi giành được giải thưởng văn học Nobel, nếu không chắc cả đời không còn hy vọng đạt tới cấp cuối cùng. Người thường chắc cũng chỉ có năng lực đạt tới 'tiếng tăm lừng lẫy' là đỉnh điểm rồi.

Mà thẻ giới hạn mới rút cũng dần thiên hướng siêu tự nhiên.

[Tên: Thẻ giới hạn - xem bói]

[Miêu tả nội dung: Đạt được năng lực bói toán, phạm vi khá nhỏ, điều kiện càng rõ ràng đáp án càng chính xác, cùng với đó là khoảng cách sử dụng càng dài. Nhớ chú ý khi sử dụng.]

[Ghi chú: Nếu dùng thẻ để thu lợi bất hợp pháp sẽ bị đóng băng, không khuyến khích dùng để xem bói xổ số.]

Hệ Thống vẫn đề ra nhiều hạn chế như trước, nhưng Giản Tĩnh không thiếu tiền, giữ lại thẻ xem bói để dùng vào lúc này quả là thích hợp.

Cô lấy ra tiền xu vàng kỷ niệm mà ngân hàng tặng cô năm đó.

Sử dụng thẻ.

“Tôi muốn biết Quý Phong đang ở đâu.” Cô thầm nhắc lại yêu cầu ba lần, tung tiền vàng ra.

Đồng vàng xoay tròn trong không trung, rơi xuống bản đồ trải phẳng dưới đất.

Xoay tròn, lăn, dừng lại.

Vị trí đồng vàng là nơi nào đó tại hạ du sông.

Giản Tĩnh phóng to bản đồ điện thoại tiến hành so sánh, cuối cùng xác định là một tòa nhà vô danh, địa chỉ là số 25 đường Phú Gia.

Cô nhấn ga, lên tiếng: “Mở trình duyệt, tìm kiếm số 25 đường Phú Gia, thành phố Hòa Bình.”

Trợ lý thông minh: “Đã tìm. Số 25 đường Phú Gia thành phố Hòa Bình vốn là nhà máy nhiệt điện Hòa Bình, xây dựng vào năm 1985, chính thức bỏ hoang năm 2014."

Nhà máy nhiệt điện.

Giản Tĩnh mím môi, dự cảm xấu trong lòng càng thêm dày đặc.

Cô nhẹ nhàng nhấn ga, chiếc xe xịn tính năng tuyệt vời lướt trên đường tạo nên tàn ảnh, phi thẳng đến vùng ngoại ô bỏ hoang.

Ba mươi phút sau, anh Cao gọi điện tới, nói đã đón Quý Vân Vân, trong thùng hoa quả không có thuốc nổ, chỉ có pháo hoa.

“Rốt cuộc là có ý gì?” Anh Cao thấy khó hiểu.

Giản Tĩnh không trả lời, ngược lại không tự chủ rùng mình một cái, suy đoán đáng sợ nổi lên trong đầu.

Anh Cao bất an, thúc giục: “Giản Tĩnh?”

Cô chậm rãi nói: “Dùng pháo hoa là không muốn để lại nhược điểm.”

“Không đúng.” Anh Cao suy tư: “Nghe cách cháu nói vừa rồi thì cô ta dùng thứ này lừa Quý Phong đi phải không? Cho dù không phải là thật thì trở lại chúng tôi chắc chắn cũng điều tra cô ta. Chẳng lẽ cô ta bị hung thủ uy hiếp, giúp người ta tranh thủ thời gian chạy trốn?”

“Không.” Giản Tĩnh khẳng định chắc chắn: “Dư Xán chính là hung thủ.”

Anh Cao nói: “Chú bị cháu làm cho rối cả lên. Nếu Dư Xán là hung thủ thì bắt cóc Quý Phong có tác dụng gì chứ? Kéo người làm đệm lưng trước khi chết hả?”

“Không.” Giản Tĩnh lại phủ nhận.

“Kéo người làm đệm lưng thì sẽ không chỉ đưa pháo hoa thôi, có thêm vài người chết cùng không tốt à? Người này ra chiêu đánh lạc hướng, không chút sơ hở, mục đích chỉ có một.”

Giản Tĩnh nhìn chăm chú phía trước, chiếc xe rẽ vào đường quê, xung quanh bóng đen chập chờn như có bách quỷ rình mò.

“Cô ta muốn thoát tội.”

Anh Cao: “Hả?”

“Một khi đã lập án thì phải cần một hung thủ để kết thúc.” Giản Tĩnh nói.

“Lần trước là Vũ Hồng Lâm, lần này chính là Quý Phong.”

Có thể nhìn ra, thủ đoạn gây án của Dư Xán đang không ngừng tiến bộ.

Trong khoảng từ năm 2002 - 2003, cô ta mưu sát bốn người, nhưng sợ cảnh sát theo thân phận bọn họ điều tra tới trên người mình, thế nên cố hết sức hủy đi thông tin thân phận của họ, che giấu bản thân một cách hoàn hảo.

Nếu không phải Vương Tử Huệ từng gãy xương, e rằng năm đó sẽ không điều tra được thân phận của cô ấy.

Vụ án Lý Tiểu Noãn năm 2007, cô ta trở nên to gan hơn rất nhiều, thiết kế chứng cứ chứng minh bản thân không có mặt ở hiện trường gây án, đẩy một người chịu tội thay, khiến tất cả vụ án cũ đều đổ lên người Võ Hồng Lâm, hoàn toàn bứt ra.

Nếu Trương Bội Như nhận mệnh, không giết chết Quý Lý Minh thì ai sẽ minh oan cho một người chết cơ chứ?

Tất cả đều kết thúc.

Nhưng Dư Xán không ngờ Trương Bội Như tin tưởng chồng mình tuyệt đối, kiên định ông ta không phải là hung thủ. Còn Quý Phong bị cô ta hủy hoại gia đình, vì muốn chuyện của ba mình có một kết quả mà mười năm không quên.

Án cũ nhắc lại, bởi vì Dư Xán từng làm chứng nên bị Giản Tĩnh tìm ra.

Cô ta chỉ có thể chuẩn bị phương án khác.

“Cảnh sát Cao, chú không cảm thấy Quý Phong thích hợp hơn so với Triệu Bân không có bóng đen tâm lý à?” Giản Tĩnh nhẹ giọng nói.

“Người ngoài không cách nào bắt chước gây án, nhưng anh ấy từng đọc tất cả hồ sơ, đương nhiên biết rõ chi tiết đốt xác, cũng có động cơ.”

Cô có thể hoàn toàn đoán được đường lui của Dư Xán: “Ba của anh ấy vì vụ án này mà chết, anh ấy muốn tìm ra hung thủ thực sự. Nhưng hung thủ lẩn trốn nhiều năm, cách tốt nhất để dẫn dụ đối phương xuất hiện chính là mượn danh nghĩa hung thủ mà giết người.”

Điện thoại run run, cảnh sát Cao đánh mất năng lực ngôn ngữ, tay chân lạnh toát.

'Quá độc ác, thật là tàn nhẫn.' Cảnh sát Cao nghĩ thầm.

“Người sống sẽ biện minh cho mình, người chết thì không.” Xa xa giữa màn đêm, nhà máy điện nhiệt bỏ hoang như con thú khổng lồ mai phục trong vực sâu, chuẩn bị nuốt gọn vị khách không mời.

“Giả dụ là cháu, cháu sẽ chết ở đó, cắn chắc hung thủ.”

Giản Tĩnh đạp phanh, đẩy cửa xe đi ra.

“Cháu đến nơi rồi, nhà máy điện nhiệt cũ của thành phố Hòa Bình, các chú đến đây đi.” Cô nói xong, hơi ngừng một chút:

“Cảnh sát Cao.”

Anh Cao nuốt nước miếng, tự nhiên thấy căng thẳng: “Sao thế?”

“Đừng đến muộn.” Giản Tĩnh bật cười, lại nói: “Nhưng cũng đừng đến quá sớm.”

Lặng ngắt.

“Thế nhé, cháu cúp máy đây.” Giản Tĩnh ngắt liên lạc, nhìn thoáng qua vết tích vụ nổ cách đó không xa, còn có thể ngửi thấy mùi thuốc nổ gay mũi trong không khí, khiến cô muốn hắt hơi.

Cô mở chức năng nhìn đêm của kính mắt, nghĩ thầm. Dư Xán, tốt nhất là cô đã bị bắt.

Mười hai phút trước, Quý Phong đã tìm được Thái Hân.

Dư Xán cứ nghĩ nhà máy nhiệt điện rộng lớn, nhiều phòng, không dễ tìm được người, thực sự là trăm sai ngàn sai. Anh ta đưa người từ bên ngoài vào, không thể nào không để lại dấu vết.

Những nơi bị bỏ hoang là nhiều tro bụi nhất, manh mối cũng rõ ràng nhất.

Quý Phong đèn pin nhỏ trên móc treo chìa khóa soi lớp bụi trên mặt đất, nhanh chóng tìm được dấu chân lưu lại.

Chỉ có một cỡ giày, size trên 40.

Quý Phong cảm thấy không đúng, anh tăng tốc, dọc theo dấu chân đi sâu vào, cuối cùng dừng ở phòng lò hơi.

Thái Hân hôn mê nằm trên mặt đất, trên người cũng bị buộc bom.

Quý Phong đứng trong bóng tối quan sát một lúc, không phát hiện tung tích của Dư Xán, mà thời gian hẹn bom nổ chỉ còn tám phút.

Anh không còn lựa chọn nào khác.

Gỡ bom là môn học bắt buộc của chuyên ngành chống khủng bố chứ không phải của bên điều tra. May là thời còn đi học, Quý Phong không làm việc cật lực như bây giờ, có nhiều thời gian, từng đăng ký rất nhiều môn tự chọn, trong đó có môn này.

Thành tích của anh không tệ, hơi tự khen một chút thì có thể nói là rất tốt.

Nhưng đã tốt nghiệp nhiều năm cũng không có cơ hội thực hành, không chắc chắn có ngượng tay không.

'Hy vọng hai ta đều đủ may mắn đi.'

Quý Phong vừa nhủ thầm vừa dùng chìa khóa vặn mở đinh ốc của nắp, lộ ra kết cấu bên trong.

Hàng tự chế, kết cấu không phức tạp, vẫn thuộc phạm vi có thể giải quyết.

Anh thở phào nhẹ nhõm, phân một nửa tinh thần chú ý xung quanh, nửa còn lại chuyên tâm gỡ bom.

Năm phút đầu tiên anh làm rất chậm, mỗi bước đều phải nhớ lại ba lần, chỉ sợ kiến thức đã trả hết cho thầy giáo. Nhưng làm rồi làm, cảm giác cũng quay lại.

Từng linh kiện bị gỡ xuống, cẩn thận đặt sang một bên, bộ phận trung tâm không phải thuốc nổ mà là chip hẹn giờ, phải vô cùng cẩn thận cắt đứt đường dây mới có thể bảo đảm nó sẽ không phát nổ.

Tích! Tích! Tích!

Đồng hồ đếm ngược không ngừng vang lên, khiến người ta bực bội.

Nhưng mỗi một bước của Quý Phong đều không sai, anh thể hiện tính kiên nhẫn và cẩn thận hiếm thấy, tay cũng không run chút nào.

'Cách.'

Tiếng dây điện bị cắt dứt khẽ vang lên, đồng hồ đếm ngược dừng lại.

Quý Phong nhanh chóng tháo vật nổ nguy hiểm xuống, cõng Thái Hân đang hôn mê trên lưng, định lập tức rút khỏi đây.

Lúc này, anh nhìn thấy máu trên mặt đất.

Trước trán của Thái Hân có một vết thương không sâu, máu đã khô lại, nhìn như không cẩn thận va đụng.

Nhưng đừng quên, đoạn đường đến đây chỉ có một đôi dấu chân, chứng minh Thái Hân không phải bị Dư Xán lừa tới mà là bị vác tới trong trạng thái hôn mê.

Người sẽ không tỉnh lại.

Vậy máu ở đâu ra?

Trong phút chốc, Quý Phong hiểu ra tất cả.
 

Bình Luận (0)
Comment