Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 403 - Chương 404

Chương 404

“Xem ra anh đã hiểu được.” Dư Xán đứng ở lầu hai của phòng nồi hơi, ở đó có một cửa sổ nhỏ có thể quan sát tình hình bên dưới.

Không gian rộng lớn mà an tĩnh, một tiếng động nhỏ cũng có thể bị phóng đại.

Dư Xán hỏi: “Anh cảm thấy mình còn cơ hội lật ngược ván cờ không?”

Quý Phong cười ha hả.

Nếu anh đoán không nhầm, chỉ lát nữa thôi nơi này sẽ trở thành biển lửa. Đến lúc đó, cảnh sát chỉ tìm được hai thi thể cháy đen, có lẽ còn phân biệt được là một nam một nữ. Nhưng do nhiệt độ cao phá hủy DNA, không thể xác nhận được danh tính, chỉ có thể tìm tòi hiện trường.

Họ sẽ tìm thấy những gì?

Đôi giày size lớn hơn 40, là của một người đàn ông cao lớn, giống anh chẳng hạn; Thêm một vũng máu, hẳn là có thể đối lập khớp tuyệt đối với mẫu tóc lấy từ nhà Dư Xán.

Kết luận, người chết là anh và ‘Dư Xán’.

Lúc gỡ bom, anh đã để lại dấu vân tay trên linh kiện. Dư Xán lại là một ‘cô gái yếu đuối’, sao có thể bắt cóc anh đồng quy vu tận được. Nghe không hợp lý chút nào.

Ngược lại, anh cho rằng Dư Xán là hung thủ... những gì điều tra ban chiều còn lưu trong cục cảnh sát... Vậy anh vì trả thù cho ba mà giết nghi phạm cũng hợp tình hợp lý.

Một khi kế hoạch thành công, Dư Xán đã chết, vụ án cũng cứ như vậy kết thúc.

Quý Phong thầm cảm thán đối phương viết kịch bản rất tốt, logic chặt chẽ, ngang ngửa với cô Giản.

Nhưng anh không thể chấp nhận kết cục như vậy.

“Anh muốn giết tôi cũng không sao, nhưng trong lòng anh không có chút tình cảm nào với Thái Hân à?” Quý Phong nói.

“Thế này đi, anh cứ nói là tôi bắt cóc cô bé, thả cô bé đi đi.”

Dư Xán kinh ngạc lại buồn cười: “Lúc nào rồi mà anh còn muốn cứu người?”

Quý Phong nói: “Trẻ con vô tội mà.”

Dư Xán chợt cảnh giác, biến mất khỏi cửa sổ nhỏ.

Sau đó bên ngoài vang lên tiếng loảng xoảng, mùi xăng tản ra, hòa với tiếng nói của Dư Xán: “Anh không chạy à?”

Làm gì có chuyện không chạy?

Chạy thì có lẽ sẽ chết cháy bên ngoài, mà nếu không chạy thì chết cháy bên trong, người chết thì sao có thể giải oan được. Thế nên dù chỉ có một phần vạn hi vọng thì anh cũng phải sống sót.

Quý Phong bế Thái Hân lên, cảm nhận được hơi thở của cô càng mỏng manh.

Thuốc gây tê tiêm quá liều có thể dẫn tới chết người, vì muốn giữ cho Thái Hân vẫn luôn hôn mê, Dư Xán chắc hẳn tiêm lượng thuốc rất lớn. Cần nhanh chóng đưa người tới bệnh viện.

Anh cõng Thái Hân lên lưng, xoắn áo khoác thành sợi cố định buộc chặt người, cũng không chạy hướng cửa chính mà là xông tới thang trong phòng nồi hơi.

Thang này được thiết kế cho nhân viên kiểm tra và tu sửa sử dụng, hướng thẳng tới đường ống ở tầng hai. Khi đốt than, lượng lớn tro than sẽ được vận đi theo đường ống này.

Ngoài cửa đều là xăng, không thể ra được, anh định ra ngoài bằng đường ống.

Chiếc thang kim loại đã mục nát từ lâu, một vài mối hàn trở nên lỏng lẻo, kéo nhẹ thôi cũng lung lay muốn gãy. Bản thân Quý Phong đã không nhẹ rồi, còn cõng thêm một người trên lưng, rất nặng, Anh giẫm lên thang, đinh vít 'lạch cạch' bật ra bên ngoài, mỗi lần đinh vít bung ra là hai người lại tuột xuống.

Quý Phong không dám đi chậm, sợ bị Dư Xán phát hiện, cũng không dám đi quá nhanh, sợ tuột tay ngã xuống thì không chết cũng trọng thương.

Anh trèo rất thấp thỏm, chờ lên cao hơn ba mét, ở giữa bị thiếu một đoạn, anh đành giữ lấy phần nhô ra của bức tường bên cạnh để mượn lực.

May là cục cảnh sát thường xuyên huấn luyện thể năng, bằng không thì làm văn phòng lâu quá thì lúc này có lòng cũng không có điều kiện thể lực.

Quý Phong mất gần nửa phút mới lên được khoảng bốn, năm mét, lòng bàn tay bị đinh sắt gỉ sét cong vẹo đâm hai lần, cả người toát mồ hôi lạnh.

Nhưng tốt xấu cũng đã lên đến nơi.

Đường ống vận chuyển tro than vẫn còn đó, cỡ một người qua được. Anh chui vào trước, sau đó đỡ đầu Thái Hân kéo người vào theo.

Lúc này, Dư Xán đã phát hiện khác thường.

Bởi vì muốn bảo vệ ‘hiện trường’ hết mức có thể nên anh ta không đốt lửa ngay, định chờ đến khi Quý Phong chạy ra tới mới châm lửa.

Nhưng đã mấy phút trôi qua, Quý Phong vẫn chưa ra tới.

Dư Xán lập tức biết không ổn, vọt vào tới nơi đúng lúc nhìn thấy chân của Thái Hân biến mất trong đường ống, lập tức xoay người chạy lên tầng hai.

Anh ta chọn nơi này làm sân khấu cuối cùng, đương nhiên đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Trước khi trở thành ‘Dư Xán’, anh ta làm trong nhà máy nhiệt điện suốt hai năm. Tuy rằng khó khăn và mệt mỏi cực kỳ, mỗi ngày mặt xám mày tro, nhưng ít ra khiến anh ta vô cùng thấu hiểu kiến trúc tòa nhà này.

Anh ta biết các đường ống sẽ dẫn tới đâu - phòng nghiền than.

Nơi đó từng có một chiếc máy lớn có thể xay than thành bột mịn, đương nhiên giờ đã không còn. Ra khỏi phòng nghiền than, xuống cầu thang và rẽ trái sẽ thấy cửa sau của nhà máy nhiệt điện, xe chở than thường đi vào từ đó.

Dư Xán không muốn kế hoạch của mình lại thất bại ngay bước cuối cùng.

Cũng hết cách, anh ta nghĩ thầm phải giải quyết càng sớm càng tốt.

Hầu hết thời gian, Giản Tĩnh luôn cảm thấy hệ thống rất chu đáo.

Thỉnh thoảng có vài thẻ hiệu quả cực lớn, giới hạn sử dụng trong nhiệm vụ hoặc phó bản nào đó, tránh cho cô nhầm đường lạc lối. Ví dụ thẻ thôi miên rút được khi đối phó với Vương Thế rất hữu dụng. Dù cô không dùng nó để làm việc ác, nhưng khi cô gặp phải kẻ tình nghi ngoan cố không chịu nhận tội, chẳng lẽ cô có thể không chịu cám dỗ, sử dụng để khiến đối phương chủ động tự thú hay sao?

Phải biết rằng rất nhiều nguyên nhân phạm tội đều bắt nguồn từ việc hung thủ muốn ‘thay trời hành đạo’.

So với kẻ làm ác, những kẻ nhân danh công lý mà phạm tội còn đáng sợ hơn nhiều.

Tuy nhiên, luôn có vài lần cô hi vọng có thể sử dụng thẻ đặc biệt ngoài phạm vi nhiệm vụ.

Như lúc này chẳng hạn.

Mặc kệ là giải cứu Quý Phong hay bắt giữ Dư Xán, Hệ thống chưa bao giờ phát nhiệm vụ đối với những vụ án không liên quan tới cá nhân cô. Thành ra số lượng dụng cụ gian lận cô có thể sử dụng lúc này không nhiều.

Nếu có thiết bị xuyên thấu thì cô lập tức có thể xác định vị trí của hai người kia, không cần thiết quay lòng vòng như ruồi mất đầu thế này.

Rốt cuộc là ở chỗ nào?

Giản Tĩnh cố gắng phân biệt dấu chân trên mặt đất, nhưng cô không thể nhìn ra dấu chân nào là của Quý Phong, kích thước đều tương đương.

Có lẽ ông trời nghe được lời than vãn của cô, một tiếng súng vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch.

Giản Tĩnh đã mở thẻ ngũ cảm từ lâu, lập tức xác định được phương hướng, guồng chân chạy như điên.

Tất cả các chỉ số của cô đều đã rất cao, tuy tốc độ bùng nổ vẫn kém vận động viên chạy nước rút Olympic, nhưng cũng không chậm hơn bao nhiêu. Cô thả người lao như tên bắn, nháy mắt đã chạy tới.

Nơi này ban đầu là sảnh lớn nhà máy nhiệt điện, khá xa hoa, có hai tầng, ở giữa là căn phòng hình tròn. Lúc xây dựng sử dụng vật liệu chắc chắn, bê tông cốt thép không có gì thay đổi nên đến tận bây giờ còn có thể chống đỡ mái nhà.

Bụi phủ kín mặt đất, cột bê tông treo đầy mạng nhện, đổ nát và cũ kỹ. Mà sau cánh cửa dẫn đến các phòng khác, ngọn lửa men theo vệt xăng đổ sẵn cháy bùng lên, khí nóng không ngừng tràn ra bên ngoài, ánh lửa chói lòa khiến người nhức mắt.

Giản Tĩnh đến nơi vừa lúc bắt gặp một màn mạo hiểm.

Quý Phong dựa lưng vào lan can, một tay nắm cổ tay một cô gái, tay còn lại siết chặt tay Dư Xán, hai người đang tranh giành một khẩu súng tự chế.

Giản Tĩnh không chút do dự chạy đến dưới lan can: “Buông ra.”

Quý Phong lập tức thả cổ tay Thái Hân.

Cô bé bất tỉnh rơi xuống, được Giản Tĩnh dang tay đón lấy.

Lòng bàn tay chạm tới một mảnh dính ướt.

Là máu.

“Đi nhanh lên.” Quý Phong nói: “Con bé sắp chết.”

Giản Tĩnh liếc anh một cái, cảm thấy đàn ông khống chế phụ nữ sẽ không quá khó khăn, dứt khoát ôm Thái Hân chạy đi. Hơi nóng phía sau cuồn cuộn xô đẩy cơ thể, rõ ràng là giữa đông mà sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Hơi thở của Thái Hân ngày càng suy yếu.

Giản Tĩnh ôm người tới chỗ thoáng khí, cởi bỏ áo lông, cẩn thận nghe nhịp tim và hơi thở, cảm thấy rất không ổn nên vội gọi 120.

Cô mở cửa xe, bật hệ thống sưởi rồi gắng sức bố trí Thái Hân tại chỗ vừa ấm áp lại thông khí. Cô lục tìm hộp sơ cứu trong cốp xe tới, định xử lý vết thương cho cô bé.

Cởi áo len của Thái Hân ra, chỉ thấy vệt máu đã sắp khô, nhưng lớp quần áo bên trong lại càng khô.

Cô cởi thêm lớp nữa, không ề tìm được vết thương như tưởng tượng.

Lúc này Giản Tĩnh mới giật mình, cầm hộp sơ cứu chạy ngược lại.

Đúng vậy, người bị thương không phải Thái Hân, mà là Quý Phong.

Khi anh đưa Thái Hân ra khỏi đường ống, chưa kịp thở thì Dư Xán đã cầm súng tới. Nghe tiếng súng là biết đồ tự chế, độ chính xác không cao, thuốc súng cũng không đủ thuần.

Nhưng dù vậy cũng giết người trong phạm vi gần rồi.

Bởi vì người đuổi theo phía sau nên Quý Phong không dám cõng Thái Hân. Với tình trạng hiện tại của cô bé, cho dù bị đạn lạc sượt qua thôi cũng đủ để mất mạng.

Anh chỉ có thể ôm cô bé chạy.

Dù Dư Xán đã làm phẫu thuật độn ngực nhưng chưa chuyển giới hẳn, phương diện thể lực vẫn là một người đàn ông. Anh ta nhanh chóng bắt kịp họ, sử dụng lợi thế của vũ khí nóng trấn áp từ xa.

Quý Phong biết cách tránh đạn, nhưng người lành nghề đều hiểu, thứ khó đề phòng nhất không phải là viên đạn bay thẳng tới, mà là kiểu đạn bay loạn xạ.

Súng của Dư Xán quá tồi tàn, đạn bắn ra bay tứ tung, có một viên trúng tường bật ngược lại, cắm thẳng vào phổi anh.

Không phải vết thương trí mạng, nhưng cũng rất phiền phức.

Quý Phong muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng Dư Xán từng giết rất nhiều người, cái khác khó bình luận, nhưng tố chất tâm lý bậc nhất. Anh ta cũng biết Quý Phong không dễ đối phó nên đặc biệt nhằm vào Thái Hân.

Lan can mục nát không thể chịu nổi sức nặng, Thái Hân bị anh ta dùng báng súng đánh trúng, suýt nữa rơi xuống.

May mà Quý Phong nhanh tay nhanh mắt, anh duỗi tay tóm lấy.

Nhưng làm thế cũng khiến vết thương bị liên lụy, máu từ phổi chảy ngược vào khí quản, cả khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi. Rắc rối hơn nữa là phổi có nhiệm vụ trao đổi khí, một khi chức năng bị tổn thương thì lượng oxy sẽ giảm đi rất nhiều, cả bộ máy cơ thể sẽ gặp vấn đề.

May là Giản Tĩnh đã đến.

Anh buông tay ra là có thể tập trung đối phó Dư Xán.

Hai người giằng co tranh giành cây súng gần hai mươi giây, Dư Xán hy vọng lấy lại được súng, Quý Phong đương nhiên không nhượng bộ. Anh đã bị thương, đang mất máu và thiếu dưỡng khí, càng kéo dài thì càng bất lợi, vì vậy anh muốn giải quyết dứt khoát luôn, mượn sức nặng cơ thể áp chế Dư Xán, cuối cùng cũng giành được súng.

Tuy nhiên, súng trường không có tác dụng gì lớn trong cận chiến. Nhưng nếu kéo dài khoảng cách thì Dư Xán sẽ dễ dàng chạy thoát, bởi vì nơi này địa hình phức tạp, Dư Xán lại quen thuộc hơn anh.

Sau khi cân nhắc, Quý Phong dứt khoát từ bỏ việc sử dụng súng, trở tay ném xuống tầng dưới.

Ngọn lửa ở tầng dưới đã hoàn toàn mất kiểm soát, đang không ngừng lan lên, hơi nóng cuồn cuộn xộc thẳng vào mặt, khói đặc mù mịt. Lượng oxy nhanh chóng giảm bớt, lượng lớn hạt tro tàn theo đường khí quản đi vào cơ thể, bít tắc đường thở.

Đây là nguy cơ chí mạng nhất trong các vụ hỏa hoạn.

“Khụ, khụ, khụ.” Quý Phong vốn đã thiếu dưỡng khí, khói đặc vừa lên tới, anh đã không khống chế được phản ứng bản năng của cơ thể, ho khan không thôi, chỉ dựa vào ý chí mới có thể áp chế Dư Xán.

Dư Xán bị anh khống chế, mỗi lần hít thở đều cảm thấy trong phổi nóng rát, mà càng thiếu oxy càng muốn há miệng hít thở, không cách nào nhịn xuống.

“Tôi, tôi đi với anh... ” Dư Xán nói đứt quãng: “Tự thú, tôi... tôi không... không muốn chết...”

Quý Phong cũng không muốn giằng co thêm với người này, cho tay vào túi theo thói quen, lại không mang còng tay, đành phải dùng thắt lưng thay thế, cột chặt cổ tay của hai người: “Đi.”

Hai người cúi thấp người hết mức có thể, che miệng mũi loạng choạng xuống lầu.

Bên trên khói bay mù mịt, bên dưới là biển lửa, tầng trệt cũng không khá hơn là bao, xung quanh đều là ánh lửa sáng rực, rất khó xác định được hướng đi cụ thể.

“Đường này.” Dư Xán thông thuộc địa hình hơn anh, dẫn anh vào căn phòng nhỏ bên cạnh, bên đó có một cánh cửa phòng cháy, đóng cửa lại là ngăn được một phần ngọn lửa.

Hai mắt Quý Phong lúc thì sáng chói ánh cam, lúc thì tối đen mờ mịt. Nhưng anh không dám để lộ ra mảy may, càng cố gắng hoãn nhịp thở.

Cánh cửa phòng cháy cũ kỹ từ từ đóng lại, sức nóng đột ngột giảm bớt.

Gần như cùng lúc đó, Dư Xán rút con dao giấu trong tay ra và đâm vào ngực Quý Phong.
 

Bình Luận (0)
Comment