Giản Tĩnh muốn quay lại theo đường cũ, lại bị ngọn lửa ngăn trở. Nhưng trong cái rủi có cái may, cô vừa tiến vào đám cháy là hệ thống đưa ra nhiệm vụ thoát hiểm, cô đã có thể sử dụng máy nhìn xuyên thấu.
Thông qua hướng dẫn của công nghệ đen, cô nhanh chóng tìm thấy Quý Phong và Dư Xán.
Trông hai người đều không ổn chút nào.
Cánh tay phải của Dư Xán đã trật khớp, buông thõng mất tự nhiên, ngón tay trái cũng vặn vẹo biến dạng, cả người bị đè xuống đất, một con dao rơi ngay bên cạnh.
Con dao không dài, lưỡi cũng nhỏ, nhưng dính đầy máu tươi.
Quý Phong dựa nghiêng trên tường, tay trái che ngực giảm thiểu mất máu, tay phải bắt chặt cổ tay Dư Xán ra sau lưng, đầu gối đè nặng thắt lưng Dư Xán, khiến anh ta không thể đứng dậy được.
Dư Xán vẫn đang vùng vẫy.
Có vẻ như anh ta biết Quý Phong sẽ không kiên trì được lâu nữa nên ra sức cong lưng. Mỗi lần vùng vẫy đều tất phải tiêu hao sức lực, thậm chí có thể xé rách vết thương quan trọng.
Giản Tĩnh lấy súng ra, chĩa vào đầu Dư Xán: “Đứng dậy.”
“Đừng.” Mỗi lần nói một từ, tim và phổi của Quý Phong đều đau đến run cả người:“Anh ta đã bị tôi... không còn năng lực phản kháng... không thể...”
Cảnh sát không được phép nổ súng đối với những phần tử đã bị chế phục.
Giản Tĩnh không được phép ra tay với thành phần nguy hiểm đã không có năng lực phản kháng.
Làm vậy không thuộc phạm vi phòng vệ chính đáng, nếu làm không tốt sẽ thành ngộ sát.
Quý Phong nói: “Đưa... khụ... đi.”
Giản Tĩnh lườm anh một cái, cầm hộp sơ cứu tiến lên nện thẳng vào đầu Dư Xán.
Gáy bị đánh khiến Dư Xán đầu váng mắt hoa, mơ màng nằm im trên mặt đất không động đậy.
Cửa phòng cháy bị ngọn lửa nhiệt độ cao nung nấu, đã bắt đầu biến dạng.
Giản Tĩnh cõng Quý Phong lên, dùng tốc độ nhanh nhất lui lại. Máu thấm ướt quần áo cô, lây dính lên da thịt, nhiệt độ chảy dọc xương sống mà xuống.
Cô chưa từng chạy nhanh đến thế, vừa ra tới ngoài đã vội đặt người xuống, nhanh chóng lấy băng cầm máu ra muốn băng bó cho anh.
Quý Phong nói: “Không trúng... chỗ hiểm... Dư Xán, mang anh ta ra.”
“Để người chết trong đó không được à?” Cô giận dữ.
Anh cười: “Anh ta... chạy mất... có...cửa sau.”
Chết thì được, không thể để chạy thoát.
Giản Tĩnh cộc cằn ấn băng gạc vào vết thương của anh, thấy lượng máu chảy ra đã giảm đáng kể mới phẫn nộ chạy ngược trở lại. Đúng như dự đoán, Dư Xán không hề bỏ cuộc, anh ta lảo đảo vịn tường chạy ra ngoài.
Cô cũng lười nói lời vô ích, tiện tay nhặt viên đá bên cạnh lên, mở thẻ ngắm chuẩn.
Dư Xán bị đánh trúng đầu gối, loạng choạng ngã sấp xuống.
Khói đặc đột kích, cửa phòng cháy cũ kỹ không chịu nổi, ánh lửa chói mắt không ngừng len lỏi qua khe hở.
Thành thật mà nói, Giản Tĩnh có hơi do dự.
Để người này chết trong biển lửa chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Khiến anh ta cảm nhận một lần cảm giác thống khổ của những người bị hại, những người vô duyên vô cớ bị chấm dứt mạng sống một cách vô ích không tốt à?
Nhưng cuối cùng cô cũng không làm như vậy.
Cô hiểu nguyên nhân Quý Phong ngăn mình nổ súng.
... Đừng biến bản thân thành kẻ nhân danh chính nghĩa mà tước đoạt mạng sống của người khác.
Làm vậy không phải xuất phát từ lý do cao thượng, hoặc là sự vĩ đại của pháp luật hay trật tự chính nghĩa gì đó, tất cả đều không phải. Những thứ này đều đúng cả, nhưng lại quá mênh mông và trừu tượng.
Nguyên nhân chân chính rất đơn giản.
Phán quyết của pháp luật có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi của cá nhân.
Tính tới thời điểm này, Giản Tĩnh đã tống vô số tội phạm vào tù, có kẻ bị xử tử từ lâu, chỉ là cô chưa từng quan tâm đến sống chết của họ. Nói không chừng khi nghe được tin còn muốn mắng ‘đáng đời’.
Nhưng người chết trong tay cô... ngay cả tội ác tày trời như Vương Thế, Tề Thiên thì dù lúc ra tay cô không ngừng thuyết phục bản thân rằng bọn họ đều bị trừng phạt đúng tội đến mức nào chăng nữa thì khoảnh khắc ấy vĩnh viễn in lại dấu ấn.
Đừng tự tạo thêm gánh nặng cho mình nữa.
Nếu có thể không giết, thì đừng giết người này.
Giản Tĩnh hít một hơi thật sâu, nắm cổ áo Dư Xán, lôi đối phương ra khỏi ngọn lửa vô biên, ném thẳng xuống nền tuyết.
Tuyết đã lớn như vậy rồi.
Đêm tối sâu thẳm, tuyết trắng xóa một mảnh.
Giản Tĩnh chạy vội tới cạnh Quý Phong, anh đã nhắm mắt lại. Cô vội vàng vỗ vỗ mặt anh: “Này, đừng... Quý Phong?”
Lúc này, linh cảm đã nói cho Giản Tĩnh biết chuyện đã xảy ra, nhưng cô cố chấp phớt lờ đi, vươn tay chạm vào cổ anh.
Không còn mạch đập
Chín mươi giây trước.
Quý Phong nhìn Giản Tĩnh biến mất trong ngọn lửa.
Rất kỳ lạ phải không, bởi vì thiếu oxy nên tốc độ xử lý thông tin của não bộ chậm đi rất nhiều, cũng không thể truyền hình ảnh mắt thấy tới đại não, trước mắt chỉ một mảnh đen kịt thỉnh thoảng loe lóe.
Nhưng anh lại biết chính xác Giản Tĩnh đã đi khỏi.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi anh thả lỏng, thần kinh căng chặt lập tức tan rã, ý thức đột ngột chìm xuống, rơi xuống tận cùng của vực sâu.
Quý Phong đã có kinh nghiệm trọng thương hai lần. Anh biết khi người mới bị thương thì ngất xỉu mê man cũng không phải chuyện xấu, điều này chứng tỏ cơ thể tiến vào cơ chế tự bảo vệ, từ bỏ những chức năng không cần thiết, tập trung toàn bộ sức lực để duy trì sự sống.
Nhưng anh miễn cưỡng chống đỡ một hơi, ngăn trở giai đoạn cơ thể tự hình thành bảo hộ. Anh vật lộn với Dư Xán, chạy trốn ngọn lửa, sau đó lại áp chế Dư Xán, lừa Giản Tĩnh đi khỏi.
Tiềm năng sinh mệnh đã sử dụng cạn kiệt, tựa như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, lúc này đã không thể cứu vãn được nữa.
Vì vậy, dù biết không đi tìm Dư Xán cũng không vấn đề gì, anh ta không chạy xa được. Mà Quý Phong vẫn lấy cớ này để dụ Giản Tĩnh rời đi.
Nếu không, để cô nhìn anh chết hay sao?
Việc gì phải thế.
Anh không định chết trong vòng tay của người mình yêu, cũng không muốn để lại lời trăn trối khiến người sống phải nuối tiếc.
Đừng buồn vì anh, không đáng đâu.
Mười giây sau khi thăm dò mạch đập, Giản Tĩnh lập tức tiến hành cấp cứu, nhưng cô vừa gỡ tay anh ra lại chỉ có thể trầm mặc.
Không thể thực hiện hô hấp nhân tạo đối với chấn thương lồng ngực.
Rút thẻ y tế cấp cứu cho anh sao?
Nơi này không có gì cả, dù có thể rút thẻ đặc biệt chăng nữa, với tình hình mất máu nhiều như vậy, biết đi đâu tìm máu truyền cho anh?
Nhưng tim anh đã ngừng đập, không thể cứ đứng nhìn như vậy chứ?
Giản Tĩnh đưa tay lên lau vết máu bên miệng anh, đồng thời quyết định khai thông đường thở và thử mở khí quản xem sao.
Trong hộp sơ cứu có dao phẫu thuật.
Cô xem xét kỹ khí quản, cẩn thận rạch một đường nhỏ để không khí vào phổi.
Nhưng một, hai giây sau, cô lại nhớ tới chắc hẳn trên người anh không chỉ có vết thương do vật bén ở ngực. Sau khi kiểm tra, xác định có một vết thương do súng bắn ở sau lưng nữa.
Nhìn vị trí này hẳn là trúng phổi.
Hơn nữa vết thương không xuyên thấu, viên đạn vẫn nằm trong phổi.
Lâu lắm rồi Giản Tĩnh chưa từng cảm thấy suy sụp mãnh liệt thế này, cô chỉ có thể kìm chế khác thường, mở thẻ định lực mức tối đa, bình tĩnh suy nghĩ.
Tình huống xấu nhất chính là cô vừa vào nhà thì Quý Phong đã tắt thở, tính đến hiện tại là hơn hai phút.
Nếu có thể thực hiện hô hấp nhân tạo còn có hy vọng cứu được, nhưng hiện tại phổi của anh bị thương, đường thở tắc nghẽn, hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cách duy nhất... cách duy nhất...
Cô hít sâu một hơi, không nghĩ ngợi lung tung nữa, cầm rễ cây trong ngăn trữ đồ ra.
Đây không phải cái rễ mà Tề Thiên hiến tế ‘Thế giới số nhảy vọt’... Trên thuyền đánh cá khi ấy, một tay cô nắm dao kề cổ con gái chủ tịch 3Q, tay còn lại bật lửa đốt sạch rễ cây đó thành tro trước mặt bọn họ rồi.
Quái vật ăn thịt người sống mà sinh ra vốn không nên tồn tại.
Nhưng tại thị trấn Hoàng Hôn lần trước, Tề Thiên giả làm Frank nhỏ đã từng chặt một đoạn rễ cây lừa Giản Tĩnh ăn. Cô giả vờ ăn, thực tế là ném vào ngăn trữ vật, sau đó vẫn chưa từng đụng chạm.
Cô lấy nó ra, tác dụng của thẻ giám định còn thời hạn.
[Tên: Rễ cây khổng lồ (Đang ngủ đông)]
[Nội dung thẩm định: Là thứ được người dân địa phương xưng là rễ của cây khổng lồ, có sức sống mãnh liệt. Máu thịt động vật là chất dinh dưỡng tốt nhất đối với nó, khả năng tái sinh cực kỳ cao, không thể hoàn toàn quy thành một loại thực vật. Sợ lửa, có ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể con người. Trước mắt chưa thể xác định được nguồn gốc.]
[Lưu ý: Nó có giá trị nghiên cứu rất cao, có thể tiếp tục khám phá thêm.]
“Hệ thống, tôi phải làm gì mới có thể sử dụng nó?” Cô hỏi.
“Tốt nhất là có thể tùy thời chấm dứt nó bất cứ lúc nào và không có tác dụng phụ ấy.”
Mấy giây sau hệ thống mới báo: [Vật phẩm vô cùng đặc biệt, không khuyến khích ký chủ sử dụng.]
Giản Tĩnh: “Vậy thì nói cho tôi biết, tôi phải làm thế nào để cứu người?”
Hệ thống: [... Dùng 100 điểm giá trị dũng khí để rút thẻ.]
Giản Tĩnh: “Cảm ơn, rút thẻ.”
Hệ thống: [Điểm giá trị dũng khí của ký chủ không đủ, kiên quyết rút thẻ sẽ trừ hết điểm giá trị dũng khí. Khi điểm giá trị dũng khí là âm sẽ mở ra phó bản trừng phạt.]
Giản Tĩnh: “Không sao, rút thẻ đi.”
[Đang rút thẻ]
[Rút thẻ hoàn thành]
[Tên: Thẻ · Thuốc dinh dưỡng (1/1)]
[Nội dung mô tả: Có thể cung cấp một lượng lớn dưỡng chất trong thời gian ngắn, tác dụng kéo dài 3 phút. Sau khi hết thời gian, người/vật sử dụng sẽ nhanh chóng tử vong.]
[Lưu ý: Vui lòng sử dụng liên tục, không khuyến khích sử dụng cho người.]
Thành thật mà nói, đôi khi Giản Tĩnh thấy rằng có thể hệ thống không chỉ hoạt động kinh doanh trong thế giới này.
Nhưng mà mặc kệ lai lịch nó là gì, sau khi ở cùng nhau vài năm, cô đã có một mức độ tin tưởng nhất định với hệ thống, vì vậy cô quyết định thử.
Cô bôi thuốc dinh dưỡng vào rễ.
Sau đó, cái rễ cỡ ngón tay út bắt đầu từ từ phát triển.
Không giống như tình trạng lớn vọt trên du thuyền, rễ trong tay cô phát triển chậm rãi và chắc chắn hơn, giống như một cây con đang khỏe mạnh lớn dần, thô to sáng láng, lại như những chiếc lá hấp thu đủ nước trong rừng mưa nhiệt đới, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nhưng bởi vậy mới khác thường.
Em bé vừa chào đời là vô cùng yếu ớt, dễ va chạm, bức bối khó chịu. Nếu đứa trẻ nhà nào đó vừa sinh ra đã bụ bẫm, cứng cáp, ngã không đau, ai đút cơm cũng ăn, không bị tiêu chảy. Ba tháng biết bò, sáu tháng biết nói, nửa năm biết tiếng Anh... Như vậy không phải rất đáng sợ à?
Cái rễ này cũng giống như vậy, lớn nhanh lại khỏe mạnh đến mức khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Giản Tĩnh cẩn thận nắm lấy nó, đưa nó lạnh gần miệng vết thương của Quý Phong.
Đầu rễ thăm dò vùng máu thịt bị tổn thương, dường như nhận ra đây là thân thể rất thích hợp để ký sinh, lập tức tràn trề sức sống, nhanh chóng lủi vào da thịt Quý Phong, linh hoạt chữa trị những cơ quan bị thương.
Giản Tĩnh nhìn chằm chằm vào chuyển động của nó.
Lúc trước cô chỉ lo căm hận Tề Thiên gian lận nên không để ý đến nó, lúc này nhìn kỹ lại mới nhận ra điểm đặc biệt: Rễ cây ‘thông minh’ ngoài sức tưởng tượng, lúc đầu nó còn lo điều trị các vết thương da thịt, nhưng sau đó đã nhanh chóng nhận ra rằng cơ quan này không phải là thứ quan trọng nhất.
Quan trọng hơn hết đó là tim và phổi.
Nó lập tức điều chỉnh phương hướng, bắt đầu hàn gắn các động mạch và tâm thất bị tổn thương.
Quá trình này rất giống với phẫu thuật. Rễ cây phân hóa thành những sợi tơ mỏng hơn cả sợi tóc, cần mẫn di chuyển qua lại giữa các mạch máu và cơ để chữa những vùng bị tổn thương.
Tốc độ mất máu đã chậm lại.
Giản Tĩnh cởi áo khoác choàng lên người Quý Phong, gắng sức tránh cho thân nhiệt hạ xuống. Thậm chí còn bật lửa đặt ở một bên xem như sưởi ấm.
Nhưng hô hấp chậm chạp không hồi phục.
Cô có chút sốt ruột, không nhịn được mà nói: “Anh xong chưa hả? Thở hắt ra một hơi xem nào!”
Nói xong, cô cảm thấy giọng điệu của mình chưa đủ nghiêm trọng và lo lắng, tiếp tục uy hiếp: “Vân Vân có người yêu rồi!”
Đương nhiên cũng không dẫn tới bất cứ phản ứng nào.
Anh quan tâm đến điều gì nhất? Điều gì mới có thể đánh thức khát vọng sống của anh?
“Khu nhà anh sắp bị giải tỏa rồi kìa! Được bồi thường đến mấy triệu luôn đấy.” Cô dụ dỗ.
Vẫn không bị lay động.
“Mau tỉnh lại đi! Có một vụ án! Cấp trên muốn anh tăng ca!” Cô nói.
Tay anh lạnh như băng.
Giản Tĩnh: “Anh nghỉ phép năm rồi à?”
Bên tai cô chỉ có tiếng gió thổi ‘vù vù’.
Cô nghĩ, lẽ nào thật sự do anh tăng ca quá mệt mỏi rồi, nên định nghỉ luôn cho khỏe?
Tác giả có lời muốn nói: Quý Phong, anh chết rồi độc giả có rơi nước mắt vì anh không?
Đến chương này, nhân vật Quý Phong đã được định hình gần như hoàn chỉnh, phần bị anh ấy che giấu đã được hé lộ toàn bộ trong đoạn độc thoại trước lúc chết của anh ấy.
Mọi người đều có thể đọc hiểu.
Chúng ta hãy xem xét kỹ hơn về kế hoạch của Dư Xán, lưu ý rằng anh ta cần xét nghiệm được DNA.
Sau vụ nổ, tại hiện trường sẽ còn sót lại một số mảnh thi thể, anh ta hy vọng là sẽ xét nghiệm và cho rằng là Quý Phong và một người phụ nữ, nhưng vụ nổ sẽ làm tổn thương xương nên không thể đánh giá tuổi tác dựa trên xương.
Theo như cách làm của anh ta, chắc chắn cảnh sát sẽ điều tra ‘Dư Xán’ trước tiên, đến nhà anh ta để lấy mẫu, sau đó so sánh mẫu ADN.
Bởi vì đã có một người bị nhận định là Thái Hân, nên mẫu của Thái Hân sẽ được coi là của Dư Xán. Và chắc hẳn anh ta đã dọn dẹp nhà cửa trước để đảm bảo không để sót lại DNA của mình, thậm chí nếu có sơ sót, DNA hiển thị là đàn ông thì khả năng lớn là sẽ bị xem nhẹ.
Như vậy, rất có thể cảnh sát sẽ kết luận, người chết là Quý Phong và Dư Xán.
Anh ta đặc biệt giữ lại phòng nồi hơi là muốn giữ lại dấu vân tay của Quý Phong, chứng minh người chế tạo bom là anh. Dấu giày cũng như vậy, chỉ là bảo hiểm kép thôi.