Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 405 - Chương 406

Chương 406

Gió lạnh gào thét, thổi bừng ngọn lửa đỏ rực, khiến cả bầu trời đêm nhuộm thành ánh vàng cam.

Giản Tĩnh nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu vọng tới.

“Xe cấp cứu tới rồi.” Cô nói ngay: “Anh gắng thêm chút nữa.”

Không biết có phải là ảo giác của cô không, nhưng cô cảm thấy mạch đập dưới tay mình khẽ nhảy lên.

Giản Tĩnh không ngừng cố gắng.

“Gần đây có một bệnh viện tư nhân.” Cô nói: “Lát nữa tôi sẽ bảo xe cấp cứu chở anh tới đó, trong vòng năm phút là anh sẽ được đưa vào phòng phẫu thuật rồi. Phải dùng bác sĩ giỏi nhất, mỗi lần phẫu thuật tốn mười ngàn tệ. Đắt nhỉ? Nếu anh mà chết chính là phí tiền vô ích, tôi cùng lắm ứng ít tiền cho anh thôi, không trả giúp đâu.”

‘Hú... hú... hú...'

Tiếng còi xe cấp cứu càng ngày càng gần, tốc độ chữa trị của rễ cũng bắt đầu chậm lại, gốc cây trắng kiện dẻo dai cũng nhanh chóng trở nên yếu ớt sần sùi, giống như cây cỏ vàng úa cuối thu, dùng sức một chút sẽ đứt đoạn ngay.

Giản Tĩnh nhẹ giọng nói: “Khó khăn lắm mới tìm được hung thủ, dù thế nào anh cũng phải cho Trương Bội Như một câu trả lời, còn phải nói cho ba anh rằng anh đã hiểu hết mọi chuyện rồi.”

Cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Sắp đến Tết đấy, không muốn lấy thưởng cuối năm nữa hả? Mua nhà mới... mua xe mới!”

Rễ cây ỉu xìu trong tay biến thành than cháy, gió lạnh thổi qua, nó bay lên như làn khói đen mềm nhẹ, trông như u linh bồi hồi không đi.

Giản Tĩnh phất tay, xua tan làn khói kỳ dị này.

Cô vắt hết óc suy nghĩ, còn cách nào có thể gọi một người hấp hối tỉnh lại đây?

Lúc anh Cao nhảy xuống từ xe cảnh sát thì nhìn thấy cảnh này.

Ánh lửa ngập trời cắn nuốt những bông tuyết từ trên trời rơi xuống, xe cô Giản đang mở cửa, bên trong nằm một người. Anh Cao gọi bác sĩ chạy sang đó ngay, còn mình thì vội tới cạnh Giản Tĩnh, nghe thấy cô nói: “Tập hợp! Ăn cơm thôi! Mưa rồi, mau thu quần áo!”

Anh Cao hít sâu một hơi khí lạnh, tóc gáy dựng đứng, sau lưng thấm mồ hôi lạnh.

Anh há miệng, yết hầu căng cứng, mỗi một chữ nói ra đều như nghẹn lại trong cổ họng: “Cô Giản?”

“Anh ấy ngừng thở rồi.” Giản Tĩnh thoạt trông vô cùng bình tĩnh: “Bác sĩ đâu? Máy thở đâu?”

Thấy các bác sĩ chuẩn bị cứu Dư Xán, cô gắt gỏng cắt ngang: “Đừng lo cho cô ta, chết cũng đáng đời! Cứu anh ấy!”

Anh Cao vội vàng chạy qua đó lôi người lại.

Đừng trách anh thiên vị, phạm nhân và đồng nghiệp ai quan trọng hơn, ai cũng biết nên chọn thế nào.

Bác sĩ vội vàng kiểm tra miệng vết thương của Quý Phong, xem xong thì thở phào nhẹ nhõm: “May quá may quá, chỉ lệch tim nửa tấc.”

Giản Tĩnh: 'Không lệch, mới chữa lại đó.'

Bác sĩ lại nhìn phần phổi: “Phổi có ứ máu, do đạn gây ra hả?” Bác sĩ vội gọi người tới nâng băng ca: “Mặt bị làm sao thế? Khói à?”

Giản Tĩnh: “Phải.”

Bác sĩ hít sâu, trái tim tổn thương, mất máu quá nhiều, đường hô hấp hít vào lượng lớn khói bụi, thật chết người mà. Anh ta quát lớn: “Nhanh, mau đưa tới bệnh viện!”

Một đám người luống cuống tay chân nâng người lên xe cấp cứu, gắn máy đo huyết áp và máy điện tâm đồ. Biểu đồ trên máy móc rõ ràng hơn mạch đập nhiều, tim anh ấy gần như không còn đập nữa, huyết áp thấp đến mức không giống người sống.

Trái tim anh Cao lạnh căm căm, không nhịn được nói với bác sĩ: “Cậu ấy vẫn còn trẻ, chưa kết hôn sinh con gì cả, không ba không mẹ, trong nhà còn có một em gái đang tuổi ăn tuổi học, bác sĩ nhất định phải cứu cậu ấy.”

Bác sĩ trầm trọng gọi điện thoại cho bệnh viện, bảo họ chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật trước, đặc biệt là máu dự phòng, Quý Phong đã mất máu quá nhiều.

Cả người Giản Tĩnh đều không thoải mái.

Anh Cao nhận ra cô đứng ngồi không yên nên an ủi: “Cô Giản, sẽ không sao đâu.”

Giản Tĩnh liếc anh Cao một cái, nghĩ ngợi một lát rồi quay người vọt tới ghế lái: “Chú tránh ra, để tôi lái!”

Tài xế: “Tôi đã lái nhanh lắm rồi đó.”

“Để tôi lái.” Cô nói: “Chú lái chậm quá.”

Bác tài cảm thấy cô đang lên cơn điên, đôi lúc người nhà sẽ mất lý trí thế này, chú cũng không muốn so đo làm gì, nhưng Giản Tĩnh nhắm chuẩn vùng này ít người qua lại, đường xá rộng rãi nên trực tiếp túm tài xế sang bên, tự mình ngồi vào ghế lái.

“Cô điên à?” Tài xế chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị đẩy sang ghế phụ, vô cùng tức giận.

Giản Tĩnh cũng không để ý tới ông ta nữa, cài chắc dây an toàn, nhắc trước: “Mấy người ngồi cho chắc đấy!”

Sau đó, Giản Tĩnh dẫm ga đến hết cỡ.

Xe cấp cứu bắn 'vèo' lao nhanh.

Tài xế lái xe cấp cứu là do bệnh viện tuyển, kỹ thuật lái xe không quá tốt cũng không đến nỗi tệ, nhưng Giản Tĩnh không như vậy, trình lái xe của cô bình thường, nhưng tốc độ phản ứng thì không ai sánh kịp, trực tiếp tăng tốc độ lên cao nhất.

Xe cấp cứu không cần để ý đèn xanh đèn đỏ, Giản Tĩnh càng không màng đến những xe khác trên đường. Nhìn thấy có khe hở liền lách vào, nhìn thấy xe khác thì liền tránh, có linh giác tăng cường, cứ giao tất cả cho bản năng.

Cô không cần vắt óc nghĩ phải lái thế nào, trong mắt chỉ có con đường phía trước.

Giản Tĩnh nghĩ, tôi không muốn ngồi không chờ kết quả, chỉ cần có thể tranh thủ phần thắng thì cô nhất định sẽ không bỏ qua.

Nhanh mười giây thôi cũng tốt, nhanh hơn một phút thì rất tốt, ba phút, năm phút là kết quả đã khác nhau một trời một vực rồi.

Tốc độ quá nhanh, thân xe như muốn bay lên.

Anh Cao ôm chặt xe đẩy, còn người thì đã ngồi bệt dưới đất, dạ dày cuồn cuộn sóng ngầm nhưng vẫn cố chống đỡ, lớn giọng nói: “Cô Giản cứ yên tâm lái đi, đằng sau vẫn ổn.”

Giản Tĩnh không nghe được chữ nào.

Giờ khắc này, cô như đang chơi đua xe, trong mắt chỉ có xe cộ và đường xá, những cái khác cô đều không quan tâm. Mà xe cấp cứu cồng kềnh nằm trong tay cô liền trở thành một nhóc mập linh hoạt, chớp người tránh khỏi dòng xe không kịp tránh, lách vào những khe hở nhỏ hẹp, có đường là đi, rẽ quẹo gì cũng không giảm tốc độ, xe lách qua lách lại lung tung, chớp mắt liền bay mất.

Những xe khác mặc dù bị dọa sợ hết hồn, nhưng tiếng còi xe cảnh sát như gần như xa khiến bọn họ cũng nắm chắc trong lòng. Đằng nào cũng không xảy ra chuyện, cùng lắm là lầm bầm hai câu: “Lái nhanh như vậy, xem ra nghiêm trọng lắm đây.”

Phần nhiều chủ xe sau khi nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu đã tự giác dừng xe nhường đường.

Đủ loại nguyên nhân thêm vào, lộ trình vốn phải mất mười phút đã bị Giản Tĩnh cường ngạnh rút ngắn lại còn hơn sáu phút.

Xe cứu thương dừng trước cửa phòng cấp cứu, bác sĩ y tá đều đang đứng đợi, xe còn chưa dừng hẳn đã sẵn sàng nhận người đưa vào phòng phẫu thuật.

Giản Tĩnh nhìn họ đẩy Quý Phong vào phòng phẫu thuật, đáy lòng trống rỗng.

Giao mạng anh ấy vào tay người khác, cô rốt cuộc vẫn bất lực không làm được gì.

Cô cảm thấy rất không cam lòng.

Không phải không cam lòng vì không được vào phòng phẫu thuật, mà cô nhớ lại chuyện cũ, cảm thấy rõ ràng mình có rất nhiều cơ hội nhưng lại luôn bỏ lỡ, lãng phí nó.

Lần đầu tới, cô cứu Thái Hân làm gì cơ chứ? Nên giải quyết gọn Dư Xán trước mới phải.

Nếu không có một dao sau đó, tình hình sẽ không tệ đến mức này.

Giản Tĩnh nghĩ như vậy, nhưng cũng hiểu nếu chậm trễ tiếp nữa, có thể Thái Hân sẽ chết, lúc đó hiện trường đã thiếu khí rồi, người sống sờ sờ cũng sẽ bị ngộp chết tươi, càng không cần nói đến cô bé.

Quyết định của Quý Phong không thẹn với lòng mình, càng không thẹn với cái nghề của anh.

Giản Tĩnh không thể trách anh được, chỉ đành oán giận bản thân sao không giải quyết Dư Xán sớm hơn.

Càng nghĩ càng giận.

Một bên khác, anh Cao đưa Quý Phong vào phòng phẫu thuật, sau đó lại gọi điện thoại gọi đồng nghiệp tới canh chừng Dư Xán, hỏi lãnh đạo phải xử lý Thái Hân thế nào... Người chưa chết là chuyện tốt, nhưng mẹ kế là hung thủ, còn đang ở bệnh viện, xử lý kiểu gì cũng rất phiền phức.

Anh Cao lẳng lặng điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị đi an ủi Giản Tĩnh.

Tạ ơn trời đất, cô Giản không khóc.

Cô nghiêm mặt nhưng vẫn cố dịu dàng hết mức nói chuyện với người đầu bên kia điện thoại: “Vẫn đang cấp cứu, không biết kết quả thế nào. Đúng, em tới đây một chuyến đi, bắt xe tới.”

Anh Cao thăm dò: “Nói với Vân Vân đấy à? Con bé có chịu nổi không?”

“Chỉ còn mình em ấy, chịu không nổi cũng phải chịu.” Giản Tĩnh nói: “Không sao đâu, chú đừng xem thường em ấy.”

Quả nhiên là thế.

Quý Vân Vân mang theo cặp sách chạy tới, chuẩn bị rất đầy đủ: “Cô Giản, em mang hết thẻ ngân hàng trong nhà đến đây rồi, đóng viện phí ở đâu vậy ạ?” Cô ấy nói tiếp: “Em có cần ký giấy tờ gì không?”

Giản Tĩnh nói: “Chị thanh toán hết rồi, em đợi với chị đi.”

Cô ấy gật đầu, rất hiểu chuyện mà chạy ra cửa hàng tiện lợi bên ngoài mua hai ly cà phê nóng, khuyên cô uống một chút: “Ở đây lạnh quá, chị uống chút cà phê nóng sẽ dễ chịu hơn đó.”

Giản Tĩnh nhận cốc cà phê uống vài hớp, cà phê hòa tan hơi khó uống, nhưng cô vẫn uống hết.

Quý Vân Vân cũng thế, cô ấy uống cà phê như đang bị ép uống thuốc vậy.

Sau đó cô ấy mới siết chặt ly giấy hỏi: “Có thể nói cho em biết chuyện này rốt cuộc là thế nào không?”

Giản Tĩnh nói: “Được.”

Cô bắt đầu nói từ vụ án năm 2002, nói tới năm 2007 Lý Tiểu Noãn qua đời, Võ Hồng Lâm bị tình nghi lại chết bất ngờ, Trương Bội Như hiểu lầm cảnh sát không làm tròn trách nhiệm, giết chết người phụ trách vụ án là Quý Lý Minh.

Mười năm sau, Trương Bội Như ra tù, thân phận của Lưu Mông bị vạch trần, Quý Phong điều tra vụ án kia lần nữa.

Dư Xán dần bị phơi bày.

Cô ta biết vụ án được lật lại, sợ mình sẽ bị phát hiện nên giở lại mánh cũ, giết chết Sử Chiêu Chiêu, ngụy trang thành Thái Hân, lại dùng con tin và bom muốn khống chế Quý Phong, để anh chủ động tới nhà máy phát điện.

Sau đó, vu oan giá họa.

Chuyện rất dài, Giản Tĩnh tốn hai tiếng đồng hồ mới kể xong.

Quý Vân Vân nghe rất nghiêm túc. Nghe xong, cô ấy nói: “Có phải trước kia em trẻ con quá không?”

Không chờ Giản Tĩnh trả lời, cô ấy đã tự sám hối: “Em vẫn luôn cảm thấy làm cảnh sát vô cùng tốt, lúc ba em qua đời, em vẫn còn chút ấn tượng, nhớ là có rất nhiều cô chú tới nhà, ôm em và nói rằng ba là một người vĩ đại, em nên tự hào vì ông. Em không hiểu chuyện, cho rằng đó là chuyện gì tốt lắm, một lòng một dạ muốn vinh dự như thế.”

Cô ấy càng nghĩ càng khó chịu: “Có thể đối với anh trai em mà nói, anh ấy thà rằng không có vinh quang này cũng muốn ba còn sống đúng không? Trước đây em không hiểu, bây giờ...”

Bây giờ hiểu rồi.

Nếu Quý Phong chết, vinh dự hơn nữa có làm được gì, được hạ táng rầm rộ thì thế nào cơ chứ?

Người... không về được nữa rồi.

“Anh em không muốn em làm cảnh sát, em sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.” Cô ấy thút thít, nghẹn ngào nói.

Giản Tĩnh nhìn cô ấy.

Quý Vân Vân: “?”

Giản Tĩnh: “Em hiểu chuyện như thế, lỡ anh ấy yên tâm rồi thì sao?”

Quý Vân Vân: “!”

“Chờ tí nữa người ra tới, em phải nói với anh ấy là nếu anh ấy chết, em sẽ kế thừa sự nghiệp của gia đình, sau khi tốt nghiệp đi làm cảnh sát, chỗ nào nguy hiểm thì đi chỗ ấy, không thể làm dòng họ mất danh dự được.” Giản Tĩnh xấu xa nói.

“Nói thêm với anh ấy rằng, gần đây em thích một người đàn ông đã có vợ, đối phương đồng ý sẽ ly hôn vì em, bảo em đợi anh ta, em cảm thấy một mình em lẻ loi hiu quạnh quá, muốn có một mái nhà.”

Quý Vân Vân: “... Sau đó là người đàn ông kia đã có con, em và anh ta kết hôn thì sẽ được làm mẹ ngay?”

Giản Tĩnh: “Đúng thế!”

Quý Vân Vân : =o=

‘Anh, rốt cuộc anh đã đắc tội gì với cô Giản vậy?’

Hai người vẫn luôn nói chuyện, đèn phòng phẫu thuật tắt, Quý Vân Vân đứng bật dậy ngay, căng thẳng nhìn bác sĩ và y tá đang đi ra.

“Người nhà Quý Phong có đây không?” Y tá hỏi.

Giọng Quý Vân Vân như lạc cả đi: “Tôi, là tôi. Tôi là em gái Quý Phong, anh tôi sao rồi?”

Y tá nói : “Phẫu thuật đã kết thúc, người bệnh vẫn chưa qua cơn nguy hiểm, phải vào phòng ICU. Em đi đóng tiền đi, lát nữa bác sĩ sẽ tới nói chuyện với em.”

Quý Vân Vân: “Vâng, vâng.”

Cô ấy bận rộn ngược xuôi, Giản Tĩnh thì rảnh không có việc gì làm, cô đi theo tới ngoài phòng ICU. Y tá trước cửa nói không thể đi vào, cô cũng không cưỡng cầu.

Vào cũng không có tác dụng gì, sau đó, chỉ có thể dựa vào chính anh thôi.

Anh sẽ sống chứ? Giản Tĩnh nghĩ, thế giới này không có gì khiến anh lưu luyến nữa sao?

Quý Vân Vân đóng tiền viện phí xong đi về, thấy cô vẫn đứng tại chỗ cũ thì ngập ngừng: “Cô Giản, muộn lắm rồi, hay là chị về trước đi, có em ở đây là được rồi.”

Giản Tĩnh gật đầu: “Có chuyện gì thì gọi cho chị.”

Quý Vân Vân cũng nói: “Chị yên tâm, em làm được mà.”

Giản Tĩnh về nhà, Kỵ Sĩ nhào tới liếm mặt cô lại bị cô đẩy ra: “Bận, chơi một mình đi.”

Kỵ Sĩ: QAQ

Nhưng Giản Tĩnh thật sự không có tâm trạng chơi với chó.

Cô mệt gần chết, sau khi tắm xong, ngã xuống gối là ngủ ngay.

Giấc mơ chập chờn, dường như cô đã nhìn thấy rất nhiều người, nghe thấy rất nhiều tiếng thét chói tai, nhưng lúc tỉnh dậy thì quên sạch không còn chút gì.

Giản Tĩnh ôm chăn, ngơ ngác ngồi trên giường thật lâu rồi mới dậy sửa soạng, bắt xe tới cơ quan công chứng.

Cô đóng tiền, yêu cầu công chứng di chúc.

—-----------------------------------Giải phân cách—-------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: À thì, Quý Phong chỉ cách cái chết một bước không liên quan gì đến đãi ngộ dành cho nam chính hết, đó chỉ là vì nghề cảnh sát này đã mang tính nguy hiểm nhất định, chỉ thế mà thôi.

Có bạn đọc nói tôi thích Quý Phong, mọi người hiểu nhầm tình yêu của tác giả rồi -0-. Trên thực tế, Quý Phong quả thật là người tràn trề sức sống nhất trong số ba nhân vật nam, nhưng đây là trùng hợp ngẫu nhiên, tôi viết mãi viết mãi, nhân vật này cứ thế sống động hẳn lên, không phải tôi cố ý làm thế.

Phần của Quý Phong viết cũng xấp xấp rồi, nói đơn giản về anh ấy một chút.

Anh là một người rất kiêu ngạo, lúc nhỏ kiêu ngạo là vì chỉ số thông minh, lớn lên là vì lọc lõi hiểu đời. Xét về mặt trinh thám, anh chưa chắc đã so được với thiên phú của Tĩnh Tĩnh, nhưng lại có bài bản riêng để quan sát người khác. Bởi vì phải luôn tiếp xúc với nhân tính, lại gặp phải nhiều chuyện nên bản thân anh có những cách nghĩ riêng của mình.

Tỏ tình trước lúc chết rất giống phim thần tượng, nhưng anh khinh thường làm thế, bởi vì người chết là hết, người sống mới là người đau khổ nhất, vậy nên mới có nội dung anh ấy không muốn để Tĩnh Tĩnh hối hận và nuối tiếc, anh hy vọng trong mắt cô, anh chỉ là một người bạn cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ.

Tình yêu của anh thầm lặng, thậm chí rất khó nắm giữ, đây cũng là điểm mấu chốt trong mối quan hệ vi diệu giữa anh và Tĩnh Tĩnh. Mà bản thân cô lại không biết Quý Phong đang nghĩ gì, cho nên sẽ vô cùng tò mò.

Mà Quý Phong không muốn để Tĩnh Tĩnh nhìn thấu, anh cũng rất biết giả vờ.

Còn một điểm nữa, anh đi xem mặt đều cố ý làm hỏng, phá hoại cao tay khiến cho các chị em cảm thấy loại đàn ông này quá không đứng đắn, do đó từ bỏ. Tất cả là do anh không muốn ai hiểu quá khứ của mình, sau đó kiên định nói với anh rằng em không sợ, em ở bên anh, anh không cần như thế.

Ngay cả với Tĩnh Tĩnh anh cũng không chịu nói. Nhưng lại cho cô một chiếc chìa khóa, ẩn ý trong đó rất thú vị đúng không?

Mặt khác, năng lực lý giải của bạn đọc cũng rất cừ, đoạn anh nhớ về mẹ mình chính là bộc bạch lòng mình. Anh lựa chọn gánh vác tiếc nuối của ba, gánh vác trách nhiệm chăm sóc em gái, và cả chuyện bỏ lỡ người mình thích mãi mãi.

Trở lại chính văn, anh còn lưu luyến gì với thế giới này nữa không?

Các bạn cảm thấy sao?
 

Bình Luận (0)
Comment