Giản Tĩnh đã nghĩ xong nội dung di chúc của mình rồi.
Cô không có người nhà hay chồng nên thao tác cực kỳ đơn giản:
1, Sau khi cô qua đời, toàn bộ bản quyền tác phẩm thuộc về Khang Mộ Thành.
2, Sách cất trữ, bản thảo và chó giao cho Giang Bạch Diễm.
3, Tài sản dưới danh nghĩa của cô, bao gồm nhà, cổ phiếu và các loại quỹ do Khang Mộ Thành xử lý thay, tiền lời dùng để mở một cuộc thi tiểu thuyết trinh thám.
4, Kính mắt, đồng hồ, bật lửa của cô thì giao cho Quý Phong sử dụng, điều kiện tiên quyết là anh ấy còn sống, nếu người đã chết thì những thứ này đặt vào hũ tro cốt của cô, cùng hạ táng.
5, Không được mở máy tính của cô ra, cần thiêu hủy hết bộ nhớ phần cứng.
6, Đồng hồ trang sức châu báu vân vân để lại cho mấy người bạn nữ, còn các vật phẩm cá nhân khác mà bạn cô muốn cũng có thể cầm đi.
6, Hy vọng có thể chôn bên cạnh ba mẹ, khi nào Kỵ Sĩ chết cũng có thể đào một cái mộ cho nó ở gần bọn họ.
Tất cả mọi thứ đơn giản vậy thôi.
Giản Tĩnh cảm thấy bản thân tựa như càng thả lỏng .
Cô liếc nhìn giao diện Hệ Thống, bên trên là một khung cửa sổ cảnh báo đỏ thẫm:
[Thời gian còn lại tới nhiệm vụ trừng phạt: 54:35:09]
Hệ Thống cho cô thời gian ba ngày.
Thật là khách sáo.
Thật ra cô không có nhiều việc bề bộn cần giải quyết như vậy.
Giản Tĩnh ngẫm lại, chạy tới bệnh viện xem thử, người chưa tỉnh, có rất nhiều đồng nghiệp của anh tới thăm, mỗi người đều nhét phong bì vào tay Quý Vân Vân.
Cô không đi vào, xoay người chạy tới trung tâm thương mại mua sắm.
Chuyện đáng sợ nhất trên đời này là người chết rồi mà còn chưa tiêu hết tiền.
Mau đi tiêu một ít thôi.
Giản Tĩnh mua vài bộ quần áo và túi xách mới ra quý này, tuy không dùng được, nhưng mua thôi cũng rất thoải mái. Sau đó cô tới cửa hàng móng làm móng tay năm mới, sửa sang lại tóc, lại tới thẩm mỹ viện Spa.
Hôm sau cô dắt Kỵ Sĩ đến công viên chơi đĩa ném, chơi mệt lại dẫn nó đi thẩm mỹ viện tắm rửa sửa lông.
Xong việc, vừa lúc đi nhà Tổng giám đốc Khang ăn cơm.
Khang Mộ Thành hoàn toàn không biết thời gian này cô đang làm gì, trò chuyện đều là về sách mới: "Có cải biên hoạt hình đến hỏi xem có muốn cải biên thành hoạt hình không."
Bình thường, Giản Tĩnh vừa nghe anh nhắc chuyện công tác là lại đau đầu, nhưng giờ phút này, những phiền não nhỏ lại thành đáng yêu: "Em tưởng là điện ảnh chứ?"
"Bây giờ làm thành hoạt hình cũng thịnh hành." Khang Mộ Thành nói: "Em muốn bán không?"
Giản Tĩnh: "Em mới viết một quyển."
Khang Mộ Thành nở nụ cười: "Xuống tay sớm mới tiện nghi, để lâu hơn anh sợ bọn họ không ra giá nổi."
Giản Tĩnh ngẫm lại, vẫn là nói: "Em không nghĩ tới chuyện này, để sau đi."
Cô sợ anh nhìn ra manh mối, cố ý nói: "Qua năm mới lại nói không được ạ?"
Còn mấy ngày là Tất niên rồi, chuyện gì cũng có thể chờ năm sau lại nói.
Khang Mộ Thành lập tức tiếp nhận lý do của cô, đổi đề tài: "Năm nay em định đón năm mới thế nào?"
"Ở nhà ăn lẩu, ngủ." Cô không có chút ý tưởng mới nào.
Khang Mộ Thành: "Anh Kiệt hẹn chúng ta đi Châu Phi, em muốn đi không?"
Giản Tĩnh chớp chớp mắt: "Xem sư tử sao?"
"Anh không biết là em muốn đi săn." Anh nói: "Đi sông Nin, xem Kim Tự Tháp, kim cương."
Cô đáp: "Không muốn đi." Sau đó lại hao phí tâm sức kiếm cớ: “Quá…”
Khang Mộ Thành nói: "Anh còn tưởng em muốn du lãm trên sông Nin chứ?"
"Sau đó sẽ chết người thật đấy." Giản Tĩnh tự trào: "Thôi, các anh an ổn đón cái năm mới đi, chờ em tốt nghiệp anh lại đưa em ra ngoài chơi."
Tháng 7 năm nay là thời điểm cô nên tốt nghiệp thạc sĩ rồi.
Khang Mộ Thành hỏi: "Muốn đi đâu?"
"Chưa nghĩ ra, chờ đến lúc đó hỏi anh Anh Kiệt." Cô nói: "Dạo này anh ấy sao rồi?"
Khang Mộ Thành bình tĩnh nói: "Rất tốt, có bạn gái mới."
Giản Tĩnh ‘à’ một tiếng: "Thế thì đúng là tốt."
Dương Tiếu đã mất rất lâu rồi, Dao Dao ở trong ngục giác ngộ lại sai lầm của bản thân, cho dù có nhiều đau đớn và nước mắt hơn nữa cũng sẽ bị thời gian chậm rãi an ủi xoa dịu. Tư Anh Kiệt tốn ba năm để bước ra khỏi đau xót, không thể tính là nhiều nhưng cũng xem như không ít. Cũng đã đến lúc anh ta nên bắt đầu cuộc sống mới.
Nếu cô không thể về… Tư tưởng của Giản Tĩnh lại trầm xuống.
Ngày thứ ba, cô dẫn Kỵ Sĩ đến phòng làm việc của Giang Bạch Diễm.
Bọn họ còn chưa nghỉ, đều đang vội tuyên truyền cho tiết mục Tất niên.
Bạn nhỏ Giang Bạch Diễm năm nay cũng lên sân khấu, nhưng không phải diễn tiểu phẩm nữa, sửa thành ca hát, thời gian này đều đang đóng cửa khổ luyện.
Giản Tĩnh vừa vào cửa đã thả xích cho Kỵ Sĩ, xoay người ôm Pudding trên giá lên, hít mèo: "Pudding, nhớ chị không hả?"
Pudding: "Méo~"
"Tĩnh Tĩnh~" Giọng chủ nhân Pudding mang âm điệu y hệt vang lên từ phòng luyện thanh.
Giang Bạch Diễm chạy đến chào hỏi: "Sao chị lại tự đến đây? Có việc gọi cho tôi, tôi chạy qua là được rồi."
Giản Tĩnh nói: "Qua đây chơi."
"Ngồi đi." Giang Bạch Diễm gọi người: "Cậu kia, xuống tiệm cà phê tầng dưới mua cái gì ăn lên đây đi. Tĩnh Tĩnh, uống Spanish Latte được không? Khá ngon đấy."
Giản Tĩnh gật đầu.
Giang Bạch Diễm lại đưa cô đi thăm phòng lấy nắng mới xây gần đây. Giữa đông mà thực vật xanh nơi này tươi tốt vô cùng, xanh mơn mởn ướt át, nhìn rất khả quan.
Tuy Giản Tĩnh không hiểu phong thuỷ, nhưng ai thấy cảnh tượng này đều sẽ rất tự nhiên sinh ra ý tưởng rằng: phòng làm việc này chắc chắn không ngừng phát triển.
"Cậu tìm người xem nơi này à?" Cô tò mò.
Giang Bạch Diễm: "Đúng vậy…"
Thật ra cậu không quá tin mệnh, cũng không tin phong thuỷ, nhưng đa số người làm cái ngành này đều rất tin, thành ra cậu cũng tin một phen, tìm thầy phong thủy, thầy tính số, nhàn rỗi còn sẽ chạy đến chùa miếu dâng hương quyên tiền.
Sau đó không biết vì sao, hai năm này cậu phát triển rất tốt, thế nên mấy người mê tín càng thêm mê tín…
"Tôi nuôi mèo, những người khác cũng bắt đầu nuôi mèo." Giang Bạch Diễm khó chịu: "Nhưng Pudding bị thiến rồi, nó thấy mèo cái còn không hứng thú bằng thấy gậy đùa mèo. Tôi hối hận gần chết."
Giản Tĩnh buồn cười.
Nói chuyện tào lao nửa ngày, Giang Bạch Diễm mới hỏi: "Tĩnh Tĩnh, chị tìm tôi có việc sao?"
"Tết năm nay tôi định bế quan viết [Ác quỷ 4]." Giản Tĩnh nói ra cái cớ đã chuẩn bị sẵn: "Tết năm nay nhà Tổng giám đốc Khang không có người. Tôi muốn nhờ cậu chăm sóc Kỵ Sĩ giúp tôi."
Giang Bạch Diễm sảng khoái đồng ý: "Được thôi." Sau đó lại thăm dò: "Có cần mỗi ngày đưa cơm cho chị không?"
Giản Tĩnh: "Khách sạn sẽ đưa cơm."
Cô là hội viên của một khách sạn năm sao, không phải ở nhiều thành hội viên, mà là ăn thành hội viên. Trước kia chỉ gọi đưa tận nơi, về lâu về dài biến thành đặt cơm trước.
Ngày Tết, khách sạn sẽ phụ trách một ngày năm bữa cho cô, sáng trưa tối thêm buổi trà chiều và bữa khuya. Bữa ăn chính là hai mặn ba chay thêm một canh và một món ngọt tráng miệng, một hoa quả. Cơm Trung cơm Tây đầy đủ, trước một hôm gọi món là được, có cả lẩu và xiên nướng luôn.
Nếu không phải Giản Tĩnh lười quét tước vệ sinh thì còn chẳng cần dì giúp việc.
Giang Bạch Diễm nhất thời tiếc nuối nhưng cũng chưa nói thêm gì: "Yên tâm, cứ giao Kỵ Sĩ cho tôi, vừa hay làm bạn với Pudding."
Trợ lý mua cà phê, Giản Tĩnh ở lại dùng trà chiều với mọi người, Giang Bạch Diễm cò cưa đến chạng vạng, thuận lý thành chương mời cô cùng ăn cơm tối.
Bởi vì cân nhắc đến có chó có mèo nên bọn họ đi ăn thịt nướng.
Kỵ Sĩ ăn đến bụng tròn xoe, thỏa mãn vô cùng. Giản Tĩnh vuốt đầu nó: "Mấy ngày nay phải nghe lời, ngoan ngoãn ở chung với mọi người nha."
Chó săn cừu Đức lắc đuôi, liếm liếm tay cô.
Giản Tĩnh: "Phải năng vận động, đừng như Pudding, ăn béo như thế còn phải đi trường học giảm béo."
Kỵ Sĩ: ‘Gâu!’
Rất có khí thế.
Giản Tĩnh nở nụ cười.
Cuối cùng, cô lại đi bệnh viện một chuyến.
Y tá cho phép cô vào thăm mười phút.
Giản Tĩnh không tốn nhiều thời gian như vậy.
Cô vào phòng bệnh, nói với Quý Phong: "Nếu tôi chết, anh…" Anh cái gì nhỉ?
Trong phòng ICU, đủ loại máy móc kêu ‘tích tích’ liên tục, tựa như hòa âm với sinh mệnh.
Giản Tĩnh nghẹn câu tiếp theo về, vỗ nhẹ chăn: "Hy vọng chúng ta đều có thể sống sót đi."
Sau đó cô bước đi.
Buổi tối, Giản Tĩnh vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa nhắn tin trò chuyện Wechat.
Cô một lúc chat với vài người, nhưng đều là con gái.
Tả Hinh nói: ‘Mình chia tay với bạn trai rồi.’
Lược thuật trọng điểm tình cũ Tả Hinh: Khoảng sáu tháng cuối năm trước, cô ấy không chịu nổi người nhà thúc giục, đi xem mặt với một nhân viên công vụ mà bọn họ sắp xếp. Đối phương thật ra cũng tính là tuấn tú lịch sự, gia cảnh giàu có, nhưng khi hai người bên nhau thì bắt đầu xuất hiện đủ loại vấn đề.
Tả Hinh muốn tìm hiểu hai năm mới tính chuyện kết hôn.
Cô ấy hét bên kia điện thoại là: ‘Mình mới hai tư tuổi nha? Bảo mình kết hôn sinh con á?’
Nhưng nhà trai lại hy vọng năm nay kết hôn, sáu tháng cuối năm sinh là vừa.
Vì không thỏa thuận được nên cuối cùng vẫn là chia tay.
Tả Hinh: ‘Anh ta cho rằng điều kiện của bản thân rất tốt, mình không lấy anh ta thì không ai thèm mình nữa. Mẹ nó! Chia tay càng tốt, làm như mình thèm vào sống cái cuộc đời không phải gia đình thì là con cái đấy lắm ấy. Điên mất thôi!’
Giản Tĩnh: ‘Nhất trí!’
Fina (Con gái giáo sư Law, nhà bảo vệ động vật Đông Nam Á): ‘Tôi với Trần đến Trung Quốc rồi, chúng tôi đang ở Vân Nam, tháng sau chuẩn bị kết hôn, cô có rảnh nhớ tới tham dự.’
Giản Tĩnh gửi phong bao đỏ qua trước: ‘Xem công tác bố trí thế nào đã. Cô nhận tiền mừng của tôi trước nhé.’
Nhóm chat chị em phá án.
Lương Nghi: ‘@Giản Tĩnh rốt cuộc Quý Phong thế nào? Nằm à?’
Giản Tĩnh: ‘ICU’
Nhã Nam: ‘Nghiêm trọng lắm à?’
Giản Tĩnh: ‘Ừ.’
Lương Nghi: ‘Vậy mai chúng tôi đi thăm cậu ấy. Giản Tĩnh đi không?’
Giản Tĩnh: ‘Đi rồi, không đi nữa.’
“…”
Bỏ qua nhóm chat tác giả.
Lược qua luôn nhóm bạn học.
Lão Cao: ‘Cô Giản, tôi kể cô nghe tình huống của Dư Xán. Người này tên thật là Dư Diệu, là con thứ hai trong nhà, chị gái anh ta tên là Dư Xán, đã bị anh ta giết chết. Còn có một cô em gái nhỏ đã gả ra ngoài tỉnh, vẫn liên lạc với nhau. Chúng tôi thu thập tóc của anh ta, chứng thực cái xác vô danh 11.2 có quan hệ thân thích với anh ta, 11.8 thì không. Chờ anh ta tỉnh lại có lẽ có thể biết rõ thân phận người chết cuối cùng.’
Giản Tĩnh: ‘Anh ta chưa chết ư?’
Lão Cao: ‘Tai họa lưu ngàn năm mà, người này còn muốn sống.’
Giản Tĩnh: ‘Thái Hân thì sao?’
Lão Cao: ‘Cứu được rồi, suýt xảy ra chuyện. Bác sĩ nói hàm lượng thuốc mê trong cơ thể cô ấy vượt quá ngưỡng cơ thể chịu được, kéo dài nữa là không xong rồi. May mà có cô.’
Giản Tĩnh: ‘Người không sao là tốt rồi!’
Cô trò chuyện đến hơn mười một giờ tối mới tắt di động, mặc quần áo lên giường nằm.
[Hệ Thống: Nhiệm vụ trừng phạt chính thức bắt đầu!]
[Hệ Thống: Trong thời gian thực hiện nhiệm vụ, cấm sử dụng toàn bộ thẻ đã có!]
[Tên nhiệm vụ: Trừng phạt - Phá giải tử vong.]
[Miêu tả: Cô bị giết, cần tìm ra hung thủ.]
[Thời hạn nhiệm vụ: 3 ngày.]
Ý thức Giản Tĩnh chìm vào đáy biển.
Đây là cảm giác vô cùng kỳ diệu, bởi vì người bập bềnh trên biển nên có thể cảm giác được sức nổi của người với mặt biển, cũng có thể cảm giác được trọng lực lôi kéo cơ thể.
Cô chìm mãi, không biết chìm bao lâu, nước biển hình thành một lốc xoáy, giữa lốc xoáy trống không.
Cô rơi xuống, sau đó gần như là bật phắt từ trên giường dậy.
‘Ánh trăng tản mạn xuyên áng mây, né tránh đám người, trải thành linh lung biển rộng… sóng biển thấm ướt vạt váy trắng, muốn đẩy nàng về……’
Di động đang hát.
Giản Tĩnh nhìn thoáng qua, ánh mắt rơi xuống chiếc di động bên gối. Là chuông hẹn giờ, đồng hồ biểu thị bảy giờ sáng. Nắng sớm xuyên thấu qua khe hở rèm che cửa sổ, nhiễm một tầng vàng sáng nhạt trên sàn nhà.
Cô nhìn quanh bốn phía.
Căn phòng hai mươi mấy mét vuông, một cái tủ quần áo, một cái bàn học, một chiếc ghế dựa.
Trên bàn là laptop và một ít giáo án, tài liệu dạy học. Trên ghế là áo khoác và túi xách, sau cửa phòng ngủ treo đủ thứ lung tung, bên dưới còn có một tủ giày giản dị, đặt vài đôi giày.
Cô mở tủ quần áo ra, bên trong là một mặt gương.
Gương phản chiếu một cô gái hai mươi ba tuổi, tóc dài thẳng đen nhánh, làn da trắng nõn, đôi mắt phiếm xanh, thân hình gầy yếu, cánh tay và đôi chân không chút cơ bắp nào.
Nội tâm Giản Tĩnh phức tạp cực kỳ.
Cô rất quen thuộc cô gái trong gương, bởi vì đây là ‘bản thân’ cô.
Cô về thế giới của chính mình rồi.
Thật ra khi nhìn thấy nhiệm vụ trừng phạt kia, đáy lòng cô đã sinh ra dự cảm rồi, không ngờ lại là sự thật.
Cô đã trở lại.
Giản Tĩnh cầm di động lên nhìn thoáng qua ngày tháng, mùng 5 tháng 5. Không sai, cô chết vào ngày mùng 8 tháng 5, hoàn toàn ăn khớp với thời gian hoàn thành nhiệm vụ.
Yêu cầu nhiệm vụ là lần ra hung thủ.
Chuyện này không dễ chút nào.
Đúng là Giản Tĩnh chết trong tay đối phương, nhưng cô lại không biết người nọ là ai.
Còn có ba ngày, dần dần từng bước vậy. Giản Tĩnh bình tĩnh nghĩ như vậy, so với tra án, việc bây giờ là phải đến trường đi làm.
Trong thế giới này, cô làm nghề giáo viên nhân dân vinh quang. Vốn dĩ, theo kế hoạch của ba mẹ, cô sẽ vừa dạy học vừa xem mặt, năm nay tìm hiểu sang năm kết hôn, đến năm sau nữa là bọn họ có thể ôm cháu ngoại.
Giống hệt tình huống của Tả Hinh.
Nhưng Giản Tĩnh từ sau lần rời nhà trốn đi thất bại hồi thiếu niên chưa từng phản nghịch lại vì bị buộc xem mắt quá nhiều mà bạo phát.
Cô dọn khỏi nhà, đến thuê một phòng ở nhà trọ gần trường, bày ra dáng vẻ nếu ba mẹ lại ép nữa thì con sẽ không về nhà, nhờ đó mới có cơ hội thở dốc.
Nhưng đúng là cô trước đây rất ngọt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thật ra tôi cảm thấy chương trước Quý Phong đã không còn gì lưu luyến rồi.
Vân Vân đã trưởng thành, khi bằng tuổi em gái anh đã mất ba mẹ rồi, chưa kể anh để lại cho con bé số tiền không nhiều lắm nhưng đủ để trang trải cuộc sống, sẽ không gặp khó khăn về mặt kinh tế. Sau vụ án, anh biết Giản Tĩnh nhất định sẽ bắt được Dư Xán, cũng tin các đồng nghiệp sẽ tìm được chân tướng.
Mà sống tiếp cũng không còn ý nghĩa gì, em gái đã trưởng thành, tiếc nuối cũng đã giải quyết, tất cả mọi thứ đều được giải quyết ổn thỏa. Anh có sống tiếp cũng chỉ còn công việc mà thôi. Dân đi làm khổ cực mệt chết đi được, bắt mãi cũng không hết phạm nhân được.
Nhưng Giản Tĩnh đến nói một câu di ngôn với anh.
Cũng vì câu nói đó, anh nhất định phải sống sót.