Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 407 - Chương 408

Chương 408

Trường trung học liên thông Hòa Bình.

Hôm nay là một ngày vô cùng bình thường, học sinh nội trú chạy thể dục buổi sáng xong, đang chuẩn bị tiết tự học đầu giờ, học sinh ngoại trú cưỡi xe đạp, vội vàng đi vào cổng trường, các thầy cô ai có ô tô lái ô tô, ai có xe điện cưỡi xe điện, đều tới đi làm.

Bảo vệ đứng ngoài cổng trường, lên tiếng chào hỏi các thầy cô như thường lệ: "Thầy Vương, cô Lý, thầy Triệu."

Sau đó, hai mắt bảo vệ sáng lên, giọng điệu ân cần hẳn: "Chào cô Giản."

Giản Tĩnh lười nhác đi bộ vào cổng trường.

Tuy rằng căn hộ cô thuê cách trường có mười phút đi bộ mà thôi, không tới 1000 mét, mà cô vẫn mệt.

Mấy năm không lên lớp rồi, giờ bảo cô lần nữa dậy sớm điểm danh thật đúng là sống mà không còn gì luyến tiếc.

Nghe có người gọi tên mình, cô cũng chỉ cười cho có, hoàn toàn không muốn nói chuyện.

Bảo vệ không thèm để ý chút nào, thân thiết nói: "Cô Giản ngủ không ngon à? Sáng nay cô có tiết không?"

"Có."

"Thế nhân lúc chưa đến giờ có thể ngủ thêm một chút đấy."

Giản Tĩnh chậm rì rì rời đi.

Bảo vệ quay đầu, nói với đồng nghiệp: "Sao hôm nay trông cô Giản không vui lắm thì phải?"

"Haizz, chắc chắn là bởi vì chuyện thầy Kim."

Đồng nghiệp nhiều chuyện ra mặt: "Ầm ĩ thế mà…"

Hai người ngầm hiểu.

Cả một đường Giản Tĩnh đều không yên lòng, không ngừng tự hỏi, rốt cuộc là ai muốn giết cô?

Vào tới văn phòng, chống lại tầm mắt của các đồng nghiệp, cô chợt nảy ra người tình nghi đầu tiên.

"Cô Giản." Một cô giáo quan hệ khá thân tiến lên hỏi: "Trông mặt cô tái lắm đấy. Có phải không nghỉ ngơi tốt không?"

Giản Tĩnh gật đầu.

Cô giáo liếc nhìn một thầy giáo ngồi ở tận cùng bên trong, lắp bắp: "Vậy cô và thầy Kim…"

Giản Tĩnh nở nụ cười, đánh giá người đàn ông trẻ đang sắp xếp lại giáo án.

Cô tốt nghiệp hệ tiếng Trung, dạy ngữ văn, những người cùng văn phòng cũng đều là thầy cô dạy ngữ văn. Mà thầy Kim là một trong hai thầy giáo duy nhất dạy văn lớp mười, ngày thường trắng trẻo nhã nhặn, ba mẹ một người là nhân viên công vụ, một người là cán bộ xí nghiệp nhà nước về hưu, của cải giàu có.

Kiểu đàn ông có điều kiện thế này cực kỳ hot trên thị trường tình yêu và hôn nhân.

Bắt đầu từ nửa đầu năm trước, thầy Kim liên tục bị người giới thiệu rất nhiều cô gái có điều kiện xuất sắc, anh ta kén chọn thật lâu, rốt cuộc tìm được một cô gái phù hợp với yêu cầu của mình.

Sáu tháng cuối năm, Giản Tĩnh ký hợp đồng tiến vào ngôi trường này.

So với Giản Tĩnh là tác giả sách bán chạy của thế giới song song, thì một cô giáo bình thường của thế giới này không thể nghi ngờ rằng càng… Nói như thế nào nhỉ, có vẻ càng dễ dàng lừa gạt hơn trong mắt giới nam.

Gia cảnh Giản Tĩnh bình thường, xuất thân bình thường, ngoại trừ gương mặt xinh đẹp ra cũng không thấy có gì đặc biệt.

Bởi thế, đàn ông nhắm đến cô cũng rất nhiều.

Thầy Kim là một trong số đó.

Điều kiện bạn gái anh ta rất khá, du học về, ba cũng là nhân viên công vụ, chỉ có một điểm duy nhất không tốt là không đủ xinh đẹp. Mà đàn ông chính là kiểu vừa thích có bố vợ có thể giúp mình không cần phải tự phấn đấu mười năm, cũng thích có em gái xinh đẹp ở bên.

Điều kiện của thầy Kim khá tốt, ba mẹ đều có năng lực, không quá khát vọng sự giúp đỡ của ba vợ. Thế nên so với bạn gái có năng lực nhưng không xinh đẹp và Giản Tĩnh xinh đẹp lại bình thường thì anh ta lựa chọn người sau.

Khụ, nếu là như vậy cũng thôi. Nhưng người này không chịu chia tay bạn gái cũ để theo đuổi Giản Tĩnh, mà là vừa ở chung với bạn gái cũ vừa tán tỉnh Giản Tĩnh.

Giản Tĩnh năm đó… cũng có thể nói là tương đối ‘dịu dàng’ đi.

Cô không thích thầy Kim, nhưng căn cứ tinh thần làm đồng nghiệp không thể cứng rắn quá, anh ta hỏi thì cô đáp, ít nhiều gì cũng đối đáp đôi, ba lời.

Mà theo cái nhìn của bạn gái thì này khác nào tình chàng ý thiếp đâu!

Đối phương tức giận, lao tới trường học náo loạn một trận.

Tất cả mọi người đều biết chuyện.

Bạn gái thầy Kim… liệu có phải hung thủ giết cô không?

Giản Tĩnh nhìn thầy Kim, cười nói: "Thầy Kim, di động của tôi hết pin rồi. Anh cho tôi mượn di động một lát được không? Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại."

Sau khi náo loạn với bạn gái, thầy Kim vốn định chính thức theo đuổi cô, nghe vậy sao có thể từ chối chứ, sảng khoái đưa chiếc Iphone kiểu mới nhất của mình ra: "Tôi đi lên lớp xem một chút."

Giản Tĩnh nhận điện thoại, giả bộ bấm số.

Nhưng đối phương vừa rời đi, cô lập tức tìm được dãy số của bạn gái người ta.

Bên kia nhận máy, thở hồng hộc nói: "Họ Kim kia, đừng cho rằng tôi sẽ tha thứ cho anh, tôi muốn chia tay."

Giản Tĩnh nói: "Chào cô Trần, tôi là Giản Tĩnh."

Cô Trần cảnh giác: "Cô có ý gì?"

"Không có ý gì." Giản Tĩnh đáp.

"Tôi chỉ muốn nói cho cô rằng tôi chưa từng có ý định gì với thầy Kim cả. Con người anh ta thoạt nhìn thì hào hoa phong nhã, ra hình ra dáng đấy. Nhưng chẳng có dáng vẻ của người làm thầy gì cả. Nếu học sinh có gia cảnh tốt thì anh ta mới nguyện ý nói với người ta hai câu, nếu học sinh gia cảnh kém thì anh ta lập tức ngó lơ người ta luôn. Bình thường lên mạng follows một đống hot girl, người ta còn gọi anh ơi anh à, cũng không biết là có… quan hệ không đứng đắn gì không nữa."

Cả văn phòng lặng ngắt như tờ.

Giản Tĩnh: "Hôm qua cô đến đây đúng là giúp tôi một ơn huệ lớn đấy, tôi nói với anh ta tôi ‘không rảnh’, mà anh ta vĩnh viễn không hiểu. Hiện tại tôi muốn cảm ơn cô cẩn thận. Tối nay tôi mời cô ăn cơm được không?"

Bên kia điện thoại, cô Trần nghẹn nửa ngày, cuối cùng mới nói: "Không cần… Cô thật sự không liên quan gì đến anh ấy sao?"

"Thầy Kim đang đứng ngay trước mặt tôi." Giản Tĩnh nhìn người đàn ông đang có vẻ mặt không dám tin đứng ở cửa văn phòng, cười khẽ: "Tôi dám nói như vậy chẳng lẽ còn tự đánh mặt mình hay sao? Đúng không thầy Kim? Tôi đã nói chân thành như vậy rồi, sau này anh sẽ không quấy rầy tôi nữa chứ?"

Mặt thầy Kim xanh mét: "Ai quấn lấy ai còn không biết đâu. Cô tưởng mình là ai?"

Giản Tĩnh nói với người bên kia điện thoại: "Nghe thấy chưa?"

Cô Trần trầm mặc.

"Loại đàn ông như thế bảo tôi đùa bỡn tình cảm anh ta tôi còn không có hứng thú ấy chứ." Giản Tĩnh nói.

"Tạm biệt."

Cô cúp điện thoại, vung tay ném ra ngoài.

Không có thẻ nhắm chuẩn, năng lực chính xác không tốt lắm, đập vào mặt bàn vang lên tiếng ‘cạch’ nặng nề.

"Trượt tay." Giản Tĩnh nhún vai, mở máy tính ra, cố gắng nhớ lại hôm nay muốn lên lớp bài gì.

Mặt thầy Kim lúc xanh lúc trắng.

"Cô Giản, sao cô có thể nói thầy Kim như vậy chứ?"

Chính chủ không lên tiếng là vì muốn giữ gìn hình tượng, nhưng cũng không có vấn đề gì. Có người thông minh lập tức nhìn chằm chằm thịt mỡ, lên tiếng nịnh nọt, muốn mượn Giản Tĩnh làm đầu danh trạng.

Cô giáo tiếng Anh ở văn phòng bên cạnh lập tức xông ra, cả giận nói: "Cô nói chuyện thật khó nghe, làm người đừng có quá mức như thế."

"Cô Tiểu Vương lại nhìn trúng thầy Kim à?" Giản Tĩnh không sỉ nhục, ngược lại tò mò hỏi: "Thầy Trương dạy thể dục… không được rồi ư?"

Cô giáo Tiểu Vương cứng người.

Điều kiện gia đình cô ta không tốt, muốn tìm một ông chồng cùng thể chế, tốt nhất gia đình có chút của cải. Nhà thầy Trương dạy thể dục giàu, lúc trước cô ta vẫn luôn theo đuổi người ta. Nhưng thầy Trương là từ nơi khác di dời tới nơi này, nào có ‘thanh quý’ như nhà thầy Kim.

Mặt thầy Kim càng đen hơn.

Giản Tĩnh nhìn anh ta: "Thầy Kim, tôi quá đáng lắm à?"

Cô ngả người tựa vào ghế làm việc, dù bận vẫn ung dung hỏi: "Anh muốn giết tôi sao?"

"Tâm thần." Thầy Kim mắng.

Giản Tĩnh nói: "Cũng phải, anh không có lá gan đấy."

Cô Trần cũng không giống.

Vừa rồi cô gọi điện thoại thử, câu đầu tiên cô Trần thốt ra là ‘chia tay’, mà không phải ‘anh cắt đứt sạch sẽ với ả kia cho em’, chứng minh đối phương rất rõ nguồn gốc vấn đề nằm ở bạn trai mình chứ không phải Giản Tĩnh.

Vừa rồi đối phương cũng không mắng cái gì như ‘con điếm thối’ hoặc là ‘mày mặt dày quyến rũ bạn trai tao’ vân vân. Ngay cả hôm qua cô ta tới trường học náo loạn cũng chỉ tát thầy Kim một cái, còn với Giản Tĩnh cũng chỉ là chỉ cây dâu mắng cây hòe hai câu.

Đến cùng đối phương cũng không giận chó đánh mèo, sau này chắc hẳn không đến mức giết người.

Nhưng bây giờ cô chỉ là một cô giáo ngữ văn bình thường, nếu không phải do tranh cãi tình cảm thì phải là lý do gì mới dẫn tới giết người chứ?

Ai muốn giết mình?

Ai dám giết mình?

Ai có thể giết mình?

Cô tự hỏi một tiết học, đến tiết thứ hai phải làm việc rồi.

"Ôi, ghét nhất đi làm." Giản Tĩnh oán giận với một cô giáo thân thiết với mình. "Tôi ghét đi làm."

Cô giáo kia đưa cho Giản Tĩnh một viên chocolate: "Ăn chút ngọt đi, vui vẻ lên."

Giản Tĩnh ăn chocolate bơ cacao nguyên chất, phiền muộn đi làm công.

Chờ cô đi rồi, cô giáo kia lập tức nói với đồng nghiệp: "Cậu có cảm thấy cô Giản Tĩnh khác khác thế nào không?"

"Đi spa à?" Đồng nghiệp nữ hỏi lại. "Không biết làm ở đâu nữa, tôi cũng muốn đi."

Cô giáo kia: "Không phải, chỉ là cảm thấy… khác hẳn ý."

Nếu bình tĩnh xem xét thì ngoại trừ người như cô Tiểu Vương coi Giản Tĩnh như đối thủ trên thương trường hẹn hò kết hôn thì ấn tượng của những người khác với Giản Tĩnh còn khá tốt.

Cô không tham hư vinh, không so đo, không khoe khoang, không chiếm lợi của người khác, thái độ làm người xử thế rõ ràng chính là người đứng đắn. Thế nên dù cô xinh đẹp cũng không khiến người ta chán ghét, thậm chí mấy thầy cô lớn tuổi còn rất thích giới thiệu đối tượng cho cô.

Cô giáo này cũng dạy ngữ văn, rất văn nghệ thật, thích dùng so sánh: "Nói như thế này đi, vốn trước đây khí chất của cô giáo Giản khá giống ngọc, ấm áp mượt mà, rất thoải mái. Nhưng bây giờ giống kim cương hơn, đẹp đẽ nhưng cắt tay."

Đồng nghiệp cười khúc khích chớp chớp mắt: "Có cắt tay đâu, cắt thẳng mặt luôn."

Giản Tĩnh nói rất đúng, tuy điều kiện thầy Kim khá tốt nhưng tính tình lại có tì vết. Chỉ cần không có cái gì có lợi thì đa số đều bị anh ta khinh thường.

Bên kia, Giản Tĩnh đi vào phòng học.

"Cô Giản."

Ai cũng thích cô giáo xinh đẹp cả, các học sinh nhiệt tình hoan nghênh cô, còn có chút hưng phấn nhiều chuyện.

Giản Tĩnh nói: "Hôm nay xem điện ảnh."

Theo chương trình thì hôm nay cần dạy ‘Lâm Đại Ngọc tiến Giả phủ’, cô không có lòng dạ nào giảng bài, trực tiếp phát phim truyền hình năm 89, rảnh tay lật xem di động.

Mưu sát nhiều nhất là vì báo thù và giết người vì tình, cái trước thật sự không có người tình nghi, giết người vì tình… lại nói không chuẩn.

Thầy Kim không phải trường hợp đặc biệt, trước người này cô đã gặp rất nhiều chuyện rất quái. Ví như khi học đại học có một cậu sinh viên nam chung câu lạc bộ với cô, hai người thường xuyên cùng ra vào, cùng tham tham gia hoạt động.

Sau đó đối phương cảm thấy được bọn họ đang yêu đương.

Giản Tĩnh khiếp sợ, sao cô không biết chuyện này?

Người ta: "Mình hẹn cậu ra ngoài, lần nào cậu cũng đồng ý."

Giản Tĩnh: "Đều là đi tham gia hoạt động câu lạc bộ PR và hoạt động lớp."

Người ta: "Mình mời cậu uống trà sữa, cậu không từ chối."

Giản Tĩnh: "Không phải cậu mời tất cả mọi người à?"

Người ta: "Mời bạn bè còn không phải vì cậu à?"

Giản Tĩnh: "Cậu mời trà sữa 5 đồng với lớp trưởng mời nước 7 đồng có gì khác nhau à?"

Người ta: "Lớp trưởng có tiền, thì ra cậu tham giàu."

Giản Tĩnh: "..."

So sánh ra thì Tiểu Tĩnh cách vách còn trẻ đã thành danh, đúng là tiết kiệm rất nhiều phiền toái.

Nói xa rồi, tóm lại, Giản Tĩnh không dám cam đoan có vị thanh niên nào não tàn từng bị cô từ chối sinh ra ý định giết người không.

Lúc này là chín giờ sáng, trên Wechat đã xuất hiện rất nhiều khung thoại.

Nam sĩ A: ‘Cuối tuần rảnh không? Tôi mời cô đi xem phim.’

Giản Tĩnh lật xem ghi chép tin nhắn, cơ bản đều là lời mời hàng ngày, xem phim, board game, ăn cơm… Mà Giản Tĩnh từ chối toàn bộ lời mời xem phim hoặc hẹn đi ăn cơm, chỉ có đi chơi board game vài lần.

Cô nhớ lại thân phận đối phương, hình như là thầy giáo trường khác.

Lại lật xem vòng bạn bè của đối phương, cuộc sống hằng ngày cũng rất phong phú.

Nam sĩ B: ‘Tối nay công ty có tiệc rượu, cô muốn tới chơi không?’

Giản Tĩnh suy tư. Người đàn ông này là người tốt nhất trong số những kẻ đang theo đuổi cô, nhà giàu đời hai, trong nhà ít cũng có mấy chục triệu, bản thân cũng không kém cạnh chút nào, đi du học về tự mở một công ty mạng.

Đối phương theo đuổi Giản Tĩnh cũng xem như nghiêm túc, nhìn ra được là theo đuổi bạn gái chứ không phải tán gái chơi. Dù sao cũng là giáo viên nữ, nằm trong thể chế, trẻ trung xinh đẹp, gia cảnh trong sạch, thái độ làm người đơn giản, rất thích hợp yêu đương đứng đắn.

Giản Tĩnh cũng từng nghĩ đến bản thân từng đeo hình tượng ‘vợ ngoan mẹ hiền’ như thế.

Cô hoàn toàn không muốn tham gia tiệc rượu gì cả, đang định từ chối lại thấy một tin nhắn khác bắn ra.

Nam sĩ B: ‘Sẽ có minh tinh nha.’

Giản Tĩnh trầm tư.

Cô nhớ rõ hình như lần trước tham gia bọn họ mời sao mới đang rất nổi. Mấy cô bạn cùng làm đều hi vọng cô có thể xin chữ ký mang về.

Dưới trạng thái không rõ tình huống, có lẽ duy trì nguyên dạng là lựa chọn tốt nhất.

Vì thế cô nhắn trả lời: ‘Được.’

* Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tĩnh Tĩnh: Ông trời của con ơi, thế giới này còn phải đi làm! Cái này còn đáng sợ hơn mưu sát ấy chứ?

* Chú ý, trong vụ án này thân thể Tĩnh Tĩnh là thân thể yếu đuối lúc đầu, cấm dùng các loại thẻ, thứ duy nhất có thể trông cậy được là đầu óc và kinh nghiệm.

Đương nhiên, thế giới này không có nhiều mưu sát như vậy, tương đối an toàn, mức độ khó khăn không cao cũng không thấp.
 

Bình Luận (0)
Comment