Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 408 - Chương 409

Chương 409

Ứng phó xong nam sĩ B, còn có nam sĩ C.

Nam sĩ C là do họ hàng giới thiệu cho cô, con trai ông chủ lớn, bình thường không có sở thích gì khác ngoài chơi game, tiêu tiền như nước, rất nguyện ý mua đồ cho phái nữ.

Giản Tĩnh bị bắt phải thêm Wechat anh ta, vốn định qua ngày sẽ xóa, ai ngờ hai người chơi cùng một game online, tình cờ được phân vào chung một đội.

Mà thái độ đối phương với kết hôn là có hay không cũng chẳng sao, còn đang muốn chơi. Giản Tĩnh lại muốn ứng phó họ hàng, thành ra hai người xem như một nửa bạn bè.

Nam sĩ D, cùng tham gia tập huấn của trường, nói muốn chia sẻ tài liệu nên thêm Wechat, sau đó bắt đầu thỉnh thoảng lại gửi cho cô vài bản văn chương đại chúng.

Trước kia nhân từ nương tay, hiện tại Giản Tĩnh lập tức kéo đối phương vào sổ đen.

Cô dùng một tiết sàng lọc những người có quan hệ với mình, lại vẫn không nghĩ ra người nào mình biết lại muốn giết mình.

Mưu sát không phải một lần là xong chuyện.

Chỉ cần hung thủ không phải bệnh nhân tâm thần thì nên biết rõ, cái giá của mưu sát vô cùng lớn. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, dù là ai cũng sẽ không đi tới bước đường này.

Nếu hung thủ vì cầu yêu không thành nên muốn giết người thì trước đó phải làm cái gì trước mới đúng. Ví như quấn lấy cô, theo dõi cô, thậm chí phá cửa mà vào…

Giản Tĩnh lặp lại hồi tưởng, trong ngày thường có điềm báo nào tương tự không. Nhưng đáp án lại là: Không có.

Với kinh nghiệm trải qua các thể loại vụ án của cô, loại trực giác này ít nhất đáng tin tới tám mươi phần trăm.

Như vậy liệu có phải có khả năng ý muốn giết người của đối phương không nằm ở quá khứ mà là trong hành động của cô vài ngày này không?

Cũng không đúng.

Hôm nay là thứ sáu, ngày mai thứ bảy, ngày kia Chủ Nhật.

Tuy cô không nhớ rõ mình cụ thể từng làm gì, nhưng ngẫm lại ngày thường buồn tẻ của mình thì bản thân cô có thể rước lấy sát khí từ nơi nào chứ?

Chẳng lẽ cô xui rủi, gặp phải giết người không phân biệt?

Một tiết trôi qua, Giản Tĩnh dọn đồ đạc, tan học.

Đám học sinh nghị luận sôi nổi.

"Hình như hôm nay cô Giản hơi khó chịu thì phải."

"Hay là thất tình?"

"Chắc chắn là tại thầy Kim."

"Nghe nói cô ấy là kẻ thứ ba."

"Bậy, tớ mới đi nhà vệ sinh, nghe thấy cô Giản mắng thầy Kim một trận." Cô học sinh nữ tin tức linh thông lập tức mở rộng chính nghĩa, bắt chước giọng Giản Tĩnh như đúc: "Loại đàn ông như thế bảo tôi đùa bỡn tình cảm anh ta tôi còn không có hứng thú ấy chứ."

Đám con gái: "Cô Giản ngầu quá đi mất!"

Đám con trai: "Cô ấy làm vậy không đúng chứ, sao có thể đùa bỡn tình cảm người ta?"

Đám con gái nhấn mạnh: "Là còn chẳng có hứng thú đùa bỡn."

Mấy cô gái bắt đầu công khai lên án thầy Kim, hoàn toàn chệch đường ray.

Bên kia, Giản Tĩnh mở máy tính trường học lên, coi nhẹ phần lớn khung thoại, lên mạng tìm kiếm tin tức.

Có hai loại giết người không phân biệt, loại thứ nhất là đầu óc hung thủ có vấn đề, cầm đao chém người giữa phố, loại thứ hai càng quen hơn, chính là… giết người hàng loạt.

Loại thứ hai rất dễ phân chia, xem phương pháp giết người là biết.

Mặc dù Giản Tĩnh chết qua một lần nhưng lại không biết bản thân chết thế nào.

Cô chỉ biết mình bị người ta úp thuốc mê, mơ mơ màng màng, cảm giác được lưỡi dao cắt vỡ da thịt, sau đó người hoàn toàn mất đi ý thức.

Dùng dao đâm cô là muốn ngụy trang thành đột nhập cướp bóc hay định phân thây? Hay là ngụy trang thành tự sát?

Haizz, kinh nghiệm phong phú chỉ có điểm này không tốt, tùy tiện là có thể nghĩ ra vô số loại khả năng.

Lật xem nửa buổi mới tìm ra hai thông báo của cảnh sát đáng giá tham khảo.

Năm ngày trước, cảnh sát ở bờ sông phát hiện một thi thể nữ tính bị trầm nước, thân phận không rõ, kêu gọi xã hội thu thập manh mối.

Loại thi thể không thể xác định thân phận thế này tra hung thủ rất phiền toái. Bởi vì không thể bài tra các mối quan hệ với người chết.

Ba ngày trước, một cô gái bị chém thương tại nhà, may mà hàng xóm đúng lúc phát hiện, đưa đến bệnh viện cứu trị. Cảnh sát cho rằng người bạn trai có hiềm nghi rất lớn, trước mắt đang toàn lực điều tra.

Giản Tĩnh lại lật tiếp.

Hết rồi.

Đúng thế, đã hết.

Thành phố Hòa Bình đúng là hòa bình thật, ngay cả thông báo của cảnh sát cũng chỉ có chụp ảnh lén trên tàu hỏa, rồi thì dâm ô trên phương tiện công cộng, mất chó xong chó tự tìm đến đồn công an vân vân…

Án mạng? Một tháng một vụ đã xem như cực nghiêm trọng.

Giản Tĩnh tắt trang web, thế mà lại cảm thấy không quen.

"Cô Giản, cùng đi ăn trưa đi?" Cô giáo thân kia gọi.

Giản Tĩnh: "Ừ."

Cô dựa theo sức ăn ngày thường, lấy một bát tô cơm.

Cô giáo kia sợ ngây người: "Cô Giản ăn nhiều thế à? Không giảm béo sao?"

Giản Tĩnh: "Giảm cái rắm."

Thật ra trước kia cô nói giảm béo với người khác chỉ xem như một phương thức xã giao với các cô gái thôi, đồ ăn vặt nào lượng calo tương đối thấp, ăn cơm thế nào mới không dễ béo, luôn rất điều độ.

Nhưng hiện tại cô đã hoàn toàn từ bỏ dưỡng sinh giảm béo, nên ăn thì ăn, cùng lắm khống chế lượng đường.

Thầy giáo bàn bên cạnh nói: "Đàn ông không thích con gái béo đâu đấy."

Giản Tĩnh cười nhạt: "Thôi đi, đàn ông chỉ thích con gái xinh thôi.." Cô dừng một lát, cũng thừa nhận: "Phụ nữ cũng thích đàn ông đẹp."

"Nhìn đàn ông không nên xem mặt, cần xem có trách nhiệm không, có phụ trách với người trước mặt hay không?" Thầy giáo phản bác.

Giản Tĩnh: "Đây là nguyên tắc lựa chọn đàn ông của thầy à?"

Thầy giáo: "Tôi đang nói phụ nữ các cô."

"Ờ, thế nên là anh đang dạy tôi cách chọn đàn ông đấy à?" Giản Tĩnh hỏi lại: "Anh có kinh nghiệm?"

Thầy giáo lập tức nói: "Tùy tiện nói thôi, cô sinh sự làm gì?"

Cô giáo đi cùng Giản Tĩnh khó chịu phản bác: "Chúng tôi nói chuyện anh cứ xen vào thì chớ, lại còn chỉ tay năm ngón…" Cô ấy còn muốn phân tích phải trái rõ ràng với người ta nhưng Giản Tĩnh lại kéo cô ấy lại.

Đề tài này có tranh luận cũng không rõ, nói cũng không qua được người ta. Đối phương chỉ cần nói một câu: ‘Dữ như vậy không có đàn ông nào thích đâu.’ là có thể đắc thắng rời đi.

Thế nên Giản Tĩnh chỉ đơn giản nhướng mày, lườm đối phương một cái: "Anh quản được chắc?"

Nói đến cũng lạ. Vừa rồi cô còn đang nói chuyện phiếm bình thường với người ta, thầy giáo này không nhịn được tiến lên chỉ điểm hai câu, thái độ cao cao tại thượng, nhưng lúc này cô trừng anh ta, lòng trắng nhiều lòng đen ít, khiến đôi mắt có vẻ sắc bén không lương thiện thì đối phương lại khiếp.

Anh ta cười gượng: "Ôi trời, tùy tiện nói mà thôi, cô Giản nóng tính thật đấy."

Cô giáo kia thấy toàn bộ hành trình, vừa bực mình vừa buồn cười, cũng hiểu ra gì đó.

Gặp người đẹp, nếu dễ dàng tới tay thì đàn ông chẳng quan tâm bản thân mình phải đắn đo đối xử lễ độ thế nào, cứ thế tiến tới chiếm tiện nghi là được. Nhưng nếu người đẹp có gai, không dễ chọc thì bọn họ lập tức tự mình hiểu lấy, biết bản thân không trèo cao nổi, ngược lại thành ra nịnh nọt.

Mở mang tầm mắt.

Giản Tĩnh không để ý đến anh ta nữa, ăn xong cơm trưa còn đi quầy bán quà vặt mua coca lạnh uống.

Buổi chiều lại lên lớp một tiết, sau đó bị gọi đi họp.

Họp xong, không sai biệt lắm đã là giờ tan học.

Nam sĩ B gọi điện thoại đến, nói mình đã tới cổng trường, hỏi cô khi nào tan tầm.

Giản Tĩnh nói: "Ra ngay đây."

Hôm nay không có tiết tự học văn, cô dọn dẹp đơn giản sau đó rời đi.

Ngoài cổng trường, một chiếc Lamborghini thu hút ánh mắt của rất nhiều thầy trò.

"Cô Giản." Nam sĩ B… À, anh ta tên Chu Tử Thịnh, vẫy tay với Giản Tĩnh: "Bên này."

Giản Tĩnh gian nan sang đường, đường đông người làm cô vô cùng nhớ mong cơ thể có 8 điểm nhanh nhẹn của mình. Cô thấy người ta cũng không phản ứng gì nhiều thì không yên lòng nói: "Đỗ bên này hơi tắc đấy."

"Không có gì, không vội." Chu Tử Thịnh đánh giá quần áo của cô: "Cô mặc cái này à? Tôi đưa cô đi mua một bộ lễ phục nhé."

Giản Tĩnh tùy tiện mặc áo phông và quần bò, để mặt mộc, toàn bộ đều dựa vào giá trị nhan sắc vốn có để thêm điểm.

"Công ty các anh không phải là công ty mạng à?" Mỗi lần lĩnh thưởng đều phải mặc lễ phục thắt eo bó ngực, cô căm thù nó đến tận xương tuỷ, kiên quyết không đồng ý: "Lại còn phải mặc lễ phục à? Cũ kỹ thế?"

Chu Tử Thịnh nghẹn họng.

Bữa tiệc hôm nay là tiệc Buffet bình thường mà thôi, không khoa trương đến mức yêu cầu lễ phục. Nhưng anh ta mở lời như vậy thì ít nhiều cũng muốn cho Giản Tĩnh có thêm kiến thức một chút, cũng là đang lặng lẽ phô bày thân phận địa vị của mình.

Ai biết cô dùng một câu ‘cũ kỹ’, đánh trả một quân.

Nhưng anh ta phản ứng cũng mau: "Không phải cũ kỹ hay không, chỉ là tới nơi nào mặc đồ thích hợp nơi ấy thôi. Hoàn cảnh trường học đơn thuần, có thể cô không hiểu lắm."

Giản Tĩnh ha hả. Nếu không phải muốn kiểm chứng nơi phát ra sát khí thì cô muốn xuống xe ngay luôn đấy.

Chu Tử Thịnh liếc cô, trong lòng không thoải mái lắm. Lát sau, anh ta lại nói: "Hôm nay có không ít người tới, ngôi sao kia tên gì… à, Tiết Tiểu Sinh, thời gian này đang rất đỏ, còn có mấy người bạn nữa. Yên tâm, không phải đi bàn chuyện làm ăn, mọi người cùng nhau ăn cơm, tâm sự thôi."

Giản Tĩnh: "Tiết Tiểu Sinh…" Tên này nghe qua ở đâu rồi. Ai nhỉ?

Cô không nhớ.

Vậy chắc hẳn cũng không nổi tiếng lắm.

Tiệc rượu được tổ chức tại nhà hàng của một khách sạn năm sao, bố trí thanh lịch, hoa tươi, rượu vang và Buffet.

Người phục vụ tới lui đều mặc đồng phục trắng đen, ăn nói khách sáo. Bối cảnh âm nhạc nhẹ nhàng thư giãn, khách khứa đều ăn mặc rất tùy ý, ai cẩn thận chút thì mặc tây trang kiểu thoải mái, váy liền mà thôi. Ai không quan tâm lắm thì mặc sơ mi ca-rô và quần kaki.

Thời tiết tháng năm hơi nóng, Giản Tĩnh vừa vào cửa đã tìm cốc nước đá uống cạn, sau đó mới có thời gian rảnh quan sát người xung quanh.

Đã không có thẻ quan sát cao cấp, tốc độ thu thập tin tức chậm rất nhiều.

Cô thấy: Một nữ giám đốc mặc lễ phục Chanel, người này là đối tác của Chu Tử Thịnh; Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tóc hơi bạc, nghe đâu là nhà đầu tư; Một người thanh niên trẻ tuổi rất trào lưu, loè loẹt, đeo đồng hồ sang quý; Một người đàn ông bụng phệ, các phương diện đều bình thường không có gì lạ, nhưng nhìn thái độ của những người khác thì có vẻ ông ta cũng có lai lịch lớn, ông ta còn nhìn Giản Tĩnh vài lần; Một người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi ca-rô, nụ cười ngượng nghịu, không hợp số đông cho lắm, tránh trong góc ăn.

Trong số họ có người dẫn theo bạn đi cùng, có người không, hơn nữa đều tự mang nhân viên của mình, dẫn bạn hỗ trợ giật dây, rồi thì bạn của bạn, náo nhiệt vô cùng.

Sát khí cũng vì thế mà đến à?

Giản Tĩnh nhớ lại hành động của chính mình khi trước.

Cô không quá thích loại trường hợp này, chỉ muốn rời đi sớm, nhưng minh tinh chưa tới, còn chưa lấy được chữ ký nên đành phải ngồi chờ.

Ai sẽ vì thế mà muốn giết cô chứ? Cô nghĩ mãi không ra nên dứt khoát chủ động xuất kích.

Sảnh tiệc không lớn, rẽ trái lấy chút đồ uống là có thể nghe thấy nhà đầu tư kia đang muốn hợp tác với nữ giám đốc, lại bị đối phương từ chối khéo.

Nhà đầu tư đầy ẩn ý: "Cô trung thành tận tâm với Chu Tử Thịnh như vậy mà cậu ta có định cho cô làm bà chủ đâu."

"Làm đối tác là có thể lấy chia hoa hồng, làm bà chủ thì chưa chắc." Nữ giám đốc mỉm cười.

Rẽ sang bên phải, thấy gã bụng phệ hỏi Chu Tử Thịnh: "Tiểu Chu, không giới thiệu một chút sao?"

Chu Tử Thịnh nói: "Đây là Giản Tĩnh, bạn tôi, hôm nay tới chơi."

"Ồ, cô Giản làm nghề gì?" Gã béo ân cần.

Giản Tĩnh: "Giáo viên."

"Giáo viên à, con gái làm giáo viên ổn định nhất." Đối phương khích lệ, lại thử: "Có bạn trai chưa?"

Chu Tử Thịnh đáp: "Tôi còn đang nỗ lực."

Gã trung niên ngoài miệng nói: "Tiểu Chu có sự nghiệp thành công, nam tài nữ sắc nha."

Quay đầu lại, thấy Chu Tử Thịnh đang nói chuyện với người khác thì gã lại đưa danh thiếp tới: "Cô Giản, tôi là luật sư Triệu của sở luật sư XX, có việc có thể gọi cho tôi."

Giản Tĩnh hỏi: "Anh phụ trách những án gì?"

Người đàn ông trung niên: "Chủ yếu là kiện tụng dân sự."

Giản Tĩnh tiếc nuối: "Tôi chỉ hứng thú với án hình sự."

Người đàn ông trung niên kinh ngạc hỏi: "Cô là con gái, sao lại muốn nghe chuyện như thế?"

"Sở thích cá nhân." Cô có lệ: "Tôi qua bên kia một lát."

Cô cũng không nhận danh thiếp của đối phương, xoay người rời đi.

Mới đến bên cửa sổ đứng định nghỉ ngơi thì lại có người bưng vang tới nói: "Luật sư Triệu là luật sư lớn nổi danh trong nước đấy. Người bình thường muốn gặp anh ta đều phải trả tiền."

Giản Tĩnh nói: "Thời gian của tôi cũng rất quý giá, không muốn lãng phí thời gian với người mình không thích… Anh là ai?"

* Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ao cá của Tĩnh Tĩnh bên này càng lớn, nhưng tốt xấu lẫn lộn…
 

Bình Luận (0)
Comment