Đến tán tỉnh là một người đàn ông mặc đồ hiệu, anh ta rất có hứng thú với Giản Tĩnh, hỏi cô: “Chu Tử Thịnh là người dẫn cô đến mà cô lại không đi chung với anh ta, luật sư Triệu đến tìm cô nói chuyện, cô cũng không để ý đến anh ta.”
Hàm ý là: ‘Dường như cô đang giẫm lên thằng Chu để câu rùa vàng, thế nhưng rùa vàng tìm đến cô mà cô lại rụt rè, định chơi trò gì vậy?’
Đối phó với chuyện kiểu này, Giản Tĩnh đã có cách giải quyết, vẫn là câu nói cũ: “Liên quan gì tới anh?”
“Tâm sự chút đi.” Người đàn ông mặc đồ hiệu không để tâm đến sự lạnh nhạt của cô: “Cô đừng để Chu Tử Thịnh lừa, anh ta nhất định đã nói với cô rằng bản thân gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cần vay vốn làm ăn đúng không? Chậc chậc, nhà anh cũng khá giả đấy.”
Anh ta nhìn mặt đoán ý, thấy Giản Tĩnh chẳng hứng thú bao nhiêu lại bắt đầu nói đến nhà đầu tư kia: “Có lẽ cô chưa từng nghe đến tên của anh ta, nhưng tên công ty của anh ta cô nhất định đã từng nghe qua rồi.”
Quả nhiên sau đó đã nói ra vài tên của công ty lớn.
“Có quan hệ rất tốt với nhiều sếp lớn.”
Tiếp theo lại là vài cái tên thường thấy trên báo kinh tế tài chính.
Giản Tĩnh nhất thời tò mò: “Anh quen Khang Mộ Thành à?”
“Tổng Giám đốc Khang của Kim Ô à? Mục tiêu của cô cũng không nhỏ nha.” Người đàn ông mặc đồ hiệu phải nhìn cô với con mắt khác, sau đó nói một tin tức khiến cô chấn động: “Lúc đến đây tôi có thấy xe của anh ta, hẳn là sảnh ở tầng trên, người này bận bịu nên không dễ tìm, hôm nay coi như cô gặp may…”
Anh ta thâm ý ám chỉ.
Mà Giản Tĩnh cũng chỉ cười trừ.
Cô cảm thấy người này rất có bản lĩnh, có thể nói tất cả sếp lớn thành bạn của mình. Tuy rằng anh ta hiểu lầm cô, nhưng trước mắt đó là một bước đột phá khá tốt.
“Tôi hỏi cái này.” Giản Tĩnh cũng không muốn gặp Khang Mộ Thành. Nhiệm vụ thành công, tất cả đều dễ nói, nhưng nếu nhiệm vụ thất bại, gặp lại thì có ý nghĩa gì: “Nói cho tôi biết về những người khác đi, ví dụ như người mặc áo sơ mi ca rô kia là ai?”
Người đàn ông mặc đồ hiệu: “Em họ của Chu Tử Thịnh, hôm nay chủ yếu là đến đây để chơi, nhưng mà gia cảnh cũng được. Nếu không thì Chu Tử Thịnh cũng sẽ không dẫn nó theo.”
Giản Tĩnh hỏi: “Anh hiểu về Chu Tử Thịnh lắm sao?”
“Anh họ tôi với anh ta là bạn từ nhỏ, gặp nhau khá nhiều lần.” Người đàn ông mặc đồ hiệu nói: “Anh ta cũng được xem như có tiếng trong đám bạn.”
Giản Tĩnh ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Người đàn ông mặc đồ hiệu nói: “Có gia thế, có năng lực, có sự nghiệp của riêng mình, ba mẹ nào có đứa con như anh ta vậy thì hương khói tổ tiên đầy đủ rồi. Chỉ là người này cũng có thói xấu, không thích người nhà giới thiệu đối tượng xem mắt mà thích tự mình theo đuổi phụ nữ… Tôi nói thẳng, phụ nữ có gia thế ngang với anh ta chưa chắc đã chịu được tính nết của anh ta, gia thế không bằng anh ta thì mới cam tâm tình nguyện khom lưng cúi đầu, cô phải cẩn thận. Ý, nói nhiều rồi, anh ta qua đây kìa.”
Anh ta nâng ly rượu chào rồi xoay người rời đi, để lại một mình Giản Tĩnh đối mặt với Chu Tử Thịnh.
Chu Tử Thịnh đến đây mang theo chút tức giận.
Anh ta dẫn Giản Tĩnh đến, nói trắng ra là muốn để cô bình tĩnh lại: ‘Bữa tiệc cao cấp, tinh anh qua lại, nghe không hiểu chuyện đầu tư cổ phần… Đây là thế giới mà giáo viên cấp ba bình thường hoàn toàn chưa chạm đến, coi trọng vật chất, xa hoa hút mắt, đa số sẽ bị kinh ngạc rồi nảy sinh khát khao, sợ hãi.’
Đương nhiên, về phương diện khác, anh ta cũng muốn dát vàng lên mặt bằng vẻ đẹp của Giản Tĩnh.
Những người nổi tiếng trên mạng cũng đẹp, nhưng sao sánh được với con nhà gia giáo? Chu Tử Thịnh tự cho mình là người đàn ông có gu, khinh thường những người phụ nữ trang điểm quá nhiều kia.
Nhưng biểu hiện của Giản Tĩnh vả mặt quá đi mất.
Cô cũng có hứng thú với những người khác.
“Chơi vui không?” Chu Tử Thịnh mỉm cười.
“Không, chẳng có gì vui cả.” Cô nói: “Người nổi tiếng tôi cũng không muốn gặp, Tiết Tiểu Sinh…”
Giản Tĩnh lục lại trí nhớ thì nhớ ra anh ta là ai, không phải chính là thanh niên ôm mèo ở suối nước nóng kia à? Đứa nhỏ này cũng thảm, lúc đó khách sạn có một tên Tạ Duy, một tên Giang Bạch Diễm, thế nên anh ta khó lòng lưu lại ấn tượng được.
“Cũng chẳng phải người không gặp không được.” Cô chán nản nhìn những người có mặt ở đây, không thấy được ai khả nghi nên phiền lòng: “Anh uống rượu cũng không đưa tôi về được, tôi gọi xe là được rồi.”
Chu Tử Thịnh bị cô nói cho trở tay không kịp, xác nhận lại: “Giờ cô phải đi sao?”
“Đúng vậy.” Cô nói: “Tôi thấy có người đã đi rồi.”
Nói cho cùng, đây là bữa tiệc liên kết tình cảm, muốn nịnh bợ thì ở lại, không vui thì rời đi, cũng chẳng phải là chuyện to tát gì.
Chu Tử Thịnh nhìn thẳng vào cô, sau một lúc lâu, cười lạnh: “Vậy cô đi đi.”
Anh ta bị ngó lơ nên đương nhiên sẽ không tiếp tục giữ người lại nữa. Nhìn thoáng qua cô rồi lập tức quay đầu đi, cơn giận vẫn còn biểu hiện trên mặt chưa tan, người khác vừa nhìn đã biết bọn họ cãi nhau.
Người đàn ông mặc đồ hiệu cười mỉm đi đến: “Tôi nói này.” Bèn mời cô: “Dẫn cô đi gặp những người khác nhé?” Hiển nhiên đây mới là mục đích của lời mời.
“Mệt rồi.” Giản Tĩnh lại vẫy tay: “Tạm biệt.”
Cô rời đi.
Lần trước dường như cũng rời đi vào lúc này: Bởi vì tiệc rượu quá nhàm chán, không ăn nhập với cô, cho dù ý định ban đầu của Chu Tử Thịnh là gì thì Giản Tĩnh cũng đợi đến nổi rã rời cả người, sau đó lấy lý do đau đầu muốn chạy.
Anh ta cũng rất tức giận, cuối cùng tan rã trong bất mãn.
Nhưng mà, cho dù xuất phát từ sự quan sát của cô hay là từ lời nhắc nhở của người đàn ông mặc đồ hiệu thì Chu Tử Thịnh không giống kẻ sẽ giết người.
Không đáng.
Trong ao cá của Chu Tử Thịnh không chỉ có một con cá, những người phụ nữ anh ta từng qua lại nhất định không chỉ có riêng cô.
Không lý nào là anh ta.
Giản Tĩnh u sầu. Khi vừa mới nhận được nhiệm vụ, trong lòng cô vẫn rất bình tĩnh, tuy rằng tất cả thẻ đều bị cấm dùng, nhưng tư duy và kinh nghiệm được mài giũa qua sẽ không biến mất.
Cô có tự tin tìm ra hung thủ.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, ngay cả một người tình nghi cũng không có.
Thành phố Hòa Bình, quá hòa bình.
Cô đi thang máy xuống tầng, không bao lâu sau thì có người vào.
Là Khang Mộ Thành.
Giản Tĩnh không nghĩ sẽ gặp anh ấy ở thế giới này, tò mò nên nhìn anh ấy một cái.
Khang Mộ Thành uống rượu, hơi thở nặng nề hơn bình thường một chút, áo khoác vắt trên khuỷu tay, vẻ mặt rất nghiêm túc. Anh ấy nhìn Giản Tĩnh một cái, tay đang tính lấy điện thoại ra lập tức rút về.
Giản Tĩnh cũng không nói chuyện gì với anh ấy, nhưng khóe môi hơi cong, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Keng, thời gian trong thang máy trôi qua trong chớp mắt.
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài là ánh đèn màu trắng chói mắt.
Giản Tĩnh sửng sốt một lát mới nhớ tới ban nãy Khang Mộ Thành ấn nút F1. Cô có thói quen đi theo anh ấy, quên ấn tầng của mình, lúc này đã xuống thẳng bãi đỗ xe.
Tới cũng tới rồi, lại đi vòng lên, nhìn sao cũng giống cố ý theo dõi.
Cô bước vài bước đến lối ra. Bóng đèn sợi đốt nhấp nháy, nền đất mới quét, siêu xe đậu san sát nhau, một đoạn ký ức đột nhiên ùa về.
Thật trùng hợp, lần trước cũng là con đường này.
Cửa của khách sạn năm sao này ở tầng hai, cho nên F1 cũng không là tầng một, mà là bên dưới tầng một. Tầng một đích thực là nơi có bể bơi và phòng tập thể thao, thang máy bên ngoài không vào được, phải đi từ phòng phía sau.
Cho nên, lúc cô đi không biết hoàn cảnh ra sao, ấn F1 lại đi thẳng tới tầng hầm.
Tầng hầm trống không.
Giản Tĩnh đi từ từ ra cửa, lúc rẽ qua một khúc cua, bất ngờ nhìn thấy một người.
Người đó mặc áo sơ mi ca rô.
“Ặc, cô là…” Người mặc áo sơ mi ca rô nhận ra cô, mở miệng nói trước: “Sao cô chỉ có một mình?”
Giản Tĩnh liếc mắt nhìn cốp xe đang mở của anh ta, mỉm cười nhẹ: “Tôi thấy chơi không vui nên đi trước, anh là…?”
Cô tỏ vẻ nghi hoặc.
Anh ta xoa lòng bàn tay, thẹn thùng mà nói: “Chu Tử Thịnh là anh họ tôi… Tôi đến đưa cô về.”
Giản Tĩnh do dự một chút, lắc đầu: “Không cần, tôi gọi xe là được rồi, không vấn đề gì đâu.”
Người trẻ tuổi cũng không miễn cưỡng.
Giản Tĩnh đi ra khỏi bãi đỗ xe, vòng đến góc đường, bắt taxi về nhà.
Tâm trạng vui vẻ.
Nếu như nhìn không nhầm thì thứ bất thường trong cốp xe của em họ chính là máu.
Về đến nhà, cô tắm xong lại kiểm tra thông báo của thi thể nữ không xác định danh tính, trong đó có một tấm ảnh mã hóa, chỉ là mờ quá không thấy rõ và không có vết thương ngoài.
Cảnh sát gửi đến ảnh chụp quần áo, cũng không thấy vết máu.
Dựa theo cuộc sống thường ngày của thế giới này, đánh giá không phải chết đuối thì là nhảy sông tự sát, mưu sát vẫn còn hiếm thấy.
Người mặc áo sơ mi ca-rô vì vết máu hôm nay cô nhìn thấy mà quyết định giết cô?
Giản Tĩnh chống cằm suy nghĩ một lát, trong lòng từ từ trầm xuống, vui sướng ngủ trên giường.
Hôm sau là thứ bảy, cô dậy sớm về nhà thăm ba mẹ.
Vợ chồng nhà họ Giản hoảng sợ, không biết sáng sớm cô đến đây để làm gì: “Có chuyện gì sao?”
“Đến ăn cơm trưa.” Giản Tĩnh làm tổ trên sô pha, tùy ý lướt weibo và vòng bạn bè.
Mẹ Giản thở phào nhẹ nhõm, cầm giỏ đi chợ chuẩn bị mua đồ ăn ngon, ba Giản còn chưa về hưu, sáng nay đến công ty xem thử, không có việc gì mới về nhà.
Bữa cơm trưa, hai vợ chồng nhắc lại chuyện cũ.
“Con cũng chẳng còn nhỏ nữa.” Mẹ Giản nói: “Người lúc trước giới thiệu cho con đó, nói chuyện thế nào rồi?”
Giản Tĩnh vui sướng nói: “Chặn hết rồi.”
Mẹ Giản vội vã: “Như này là sao?”
“Không vừa mắt.” Cô nói: “Sau này đàn ông không đẹp trai thì đừng giới thiệu cho con, thấy mà phiền.”
Ba Giản khuyên: “Người đàn ông không nên quan trọng vẻ bề ngoài, vẫn nên để tâm đến bản lĩnh.”
Từng chết một lần, Giản Tĩnh đã thay đổi hoàn toàn thái độ với ba mẹ mình. Cô vừa thân thiết nhưng cũng kiên định nói: “Được rồi, dù sao con cũng không muốn miễn cưỡng bản thân. Chỉ là đàn ông thôi, người này không đến thì sẽ có người khác đến, một chút kiên nhẫn cũng không có thì còn chơi được gì nữa chứ?”
Mẹ Giản kinh hãi: “Con bé này nói cái gì vậy hả? Gì mà chơi với không chơi, kết hôn là chuyện lớn cả đời.”
“Nói thật.” Cô bình tĩnh nói: “Đừng hối con, đừng giới thiệu đối tượng cho con nữa, vô dụng.”
Vợ chồng nhà họ Giản liếc nhìn nhau, trong lòng đều thấy hơi lạ.
Bọn họ còn muốn thuyết phục cô: “Tĩnh Tĩnh, ba mẹ không có yêu cầu gì khác về con, chỉ muốn con bình an sống tốt. Bây giờ nhân lúc ba mẹ còn khỏe mạnh, con kết hôn sinh con sớm đi, ba mẹ còn giúp con trông cháu được.”
Giản Tĩnh mỉm cười, tiếp tục ăn cơm.
Vợ chồng nhà họ Giản tiếp tục cố gắng khuyên: “Người lúc trước giới thiệu không thích thì thôi, cũng không phải ba mẹ muốn ép con…”
Trong lúc nghe lải nhải, điện thoại cô đột nhiên thông báo một tin tức mới.
Giản Tĩnh nhấn mở ra, là bài đăng của giáo viên nữ: ‘Mọi người đã nghe tin gì chưa? Khu chung cư Nam Hoa bên kia, phát hiện tay chân bị đứt lìa…’
Sau đó là một video mờ không có tiếng, cảnh sát chăng dây phong tỏa màu vàng lên, xung quanh người hóng chuyện vây kín.
Tới rồi.
Nếu chỉ là thấy vết máu, thật ra không cần giết người, ngược lại như thế càng dễ bại lộ.
Nhưng nếu hôm sau chạm mặt rồi xảy ra vụ án băm xác thì sao?
Thú vị đấy, thế giới này thế mà cũng có vụ án băm xác.
Giản Tĩnh cắn chiếc đũa, cười nói: “Ăn no rồi, con đi đây.”
Ba mẹ đang chuẩn bị nhắc đến một đối tượng xem mắt mới, cuối tuần không xem mắt vậy không phải quá lãng phí rồi sao? Thấy cô muốn đi thì vội vàng hỏi: “Đi đâu?”
“Bận.” Giản Tĩnh đến cửa thay giày, không biết vì sao bỗng chốc dừng lại, quay đầu nói: “Ba, mẹ.”
Hai vợ chồng đồng thanh: “Hả?”
“Con sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân, không cần lo lắng cho con.” Cô nói: “Con biết bản thân đang làm gì và muốn làm gì.”
Giản Tĩnh nhìn ba mẹ, nhìn ngôi nhà bản thân vừa quen thuộc lại xa lạ, khẽ mỉm cười, lặp lại một lần: “Đừng lo cho con.”
Sau đó không chờ bọn họ phản ứng lại, rời đi mà không quay đầu lại.