Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 410 - Chương 411

Chương 411

Ngồi trên hàng ghế sau của xe taxi, Giản Tĩnh bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Cô vốn tưởng rằng khi gặp lại ba mẹ, bản thân sẽ không nhịn được mà khóc rống lên, nhào vào trong lòng bọn họ, nhưng mà hiện thực lại không có sến súa như vậy.

Khoảnh khắc cô bước chân vào nhà, trong lòng cô cũng đã được an ủi.

Ba mẹ sống tốt chính là điều cô hy vọng nhất, còn ở chung với họ… Nói thật, đó lại là một chuyện khác.

Thật ra trước kia Giản Tĩnh có hơi sợ phải về nhà. Ba mẹ luôn hy vọng cô đi theo bước chân của họ, sống an ổn cả đời.

Nhưng mà cô lại không biết nên phản kháng thế nào, hay nói đúng hơn thì vẫn chưa hạ quyết tâm để phản kháng.

Cô mâu thuẫn, cho nên dọn ra ngoài, nhưng lại không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề, vì vậy không thể không sắp xếp chu toàn cho mấy người đàn ông trên Wechat.

Nhưng mà hôm nay về nhà, tâm trạng của cô bình thản, nên lúc ba mẹ định nhắc lại chuyện xưa cô cũng không cảm thấy phiền lòng.

Bởi vì, những điều đó chẳng có tác dụng.

Cô đã biết bản thân mình là người thế nào, muốn cuộc sống ra sao. Ba mẹ nói kiểu gì, làm cách gì cũng không thể thay đổi ý định của cô.

Trong lúc suy nghĩ miên man, nơi cần tới cũng đã đến.

Giản Tĩnh trả tiền xe, tìm nơi cao chen chân vào đám đông.

Hiện trường thật sự rất đông.

Bên ngoài khu chung cư nhiều nhà báo phóng viên vây kín lại quay chụp, quay video ngắn đã đành, còn có người đang livestream nữa: “Mọi người, khu chung cư sau lưng tôi sáng nay phát hiện có xác bị chặt, nghe nói thi thể bị chặt thành một trăm lẻ tám khúc…”

Khóe miệng Giản Tĩnh giật giật, trong lúc nhất thời không biết nên phỉ nhổ tỉ lệ phạm tội cao của thế giới song song hay phỉ nhổ người của thế giới này ăn bánh bao tẩm máu người.

Cũng may thi thể đã bị kéo đi, hiện trường thật ra cũng chẳng có gì để xem.

Đáng để nghiền ngẫm chính là cảnh sát đang điều tra ở khu chung cư.

Bọn họ mang bao tay đeo khẩu trang, cẩn thận tìm kiếm mỗi một góc, để lộ ra tin tức rõ như ban ngày: Thi thể còn chưa được tìm ra hết.

Vụ án băm xác.

Giản Tĩnh rét lạnh trong lòng.

Nói như thế nào nhỉ, ban đầu cô cho rằng phần lớn vụ án đều là giết nhau vì tình, tuy rằng oan uổng, nhưng lại thường thấy, hoàn toàn không nghĩ tới thế mà có vụ án băm xác.

Thế giới này xảy ra vụ án có tình tiết vô cùng nghiêm trọng như thế, so với thế giới song song càng khiến cho lòng người ớn lạnh, nhưng cũng càng khiến cho cô hưng phấn hơn.

Cô đi dọc theo cửa khu chung cư, đi vòng xung quanh khoảng mấy vòng.

khu chung cư mới vừa xây nên cơ sở thuộc loại trung bình thấp, người vào thuê hầu như đều là công nhân đủ ngành nghề, giữa hàng xóm với nhau đều không quen biết, nhìn ai cũng như người xa lạ.

Khu đất này cũng bình thường, thông thường chỉ gom rác một lần vào buổi sáng và chiều tối, đây là lời của những người thuê hóng chuyện nói. Bảo vệ canh cửa cũng không nghiêm, nghe nói còn bị khiếu nại có người lén lấy hàng giao nhanh đi. Quảng cáo dán lung tung, nào là hút hầm cầu, sửa máy tính, thậm chí còn có nội dung không được thuần phong mỹ tục cho lắm.

Nói ngắn gọn, một khu chung cư như này ai cũng có thể tới và đảm bảo sẽ không thu hút sự chú ý.

Giản Tĩnh vòng tới cửa sau, cảnh sát đang điều tra ở đó.

Chặt xác sẽ có rất nhiều máu, muốn rửa sạch dấu vết nhất định phải dùng nước.

Hai ngày nay, đồng hồ nước nhà ai xoay nhiều bất thường thì tức là người này có hiềm nghi rất lớn.

“Ngại quá, nơi này không cho ra vào.” Một cảnh sát phụ trách đuổi người đi.

Giản Tĩnh rất phối hợp mà gật đầu: “Tôi chỉ tùy tiện xem thôi, dù sao hung thủ cũng sẽ không ở khu chung cư này.”

Người bên trong dường như nhìn ra ngoài, sau đó, một người có vóc dáng cao lớn đi ra.

Giản Tĩnh đang định đi, nhìn thấy anh ta thì vẻ mặt kinh hãi như gặp phải quỷ.

“Cô sống ở đây?” Đối phương hỏi.

Giản Tĩnh nhắm mắt, hít sâu: “… Không.”

Anh quan sát cô, sắc mặt rất bình tĩnh, chỉ có đôi mắt sắc lạnh yên tĩnh quan sát, giống như đang ngẫm nghĩ lý do cô ở đây và mục đích lời cô nói.

Giản Tĩnh đè nén sự khinh bỉ trong lòng, cố ý hạ giọng: “Tìm thấy toàn bộ thi thể chưa?”

“Cô quan tâm đến điều này làm gì?” Quý Phong của thế giới này hỏi, giọng điệu dần nghiêm túc: “Cô đang làm gì?”

Giản Tĩnh nhìn anh rồi quay đầu rời đi.

Quý Phong cảm thấy cô có hơi kỳ lạ, nhưng người đến tiếp xúc với người chết quá nhiều, anh cũng không có khả năng đều để ý, sau khi nhớ kỹ gương mặt của cô thì tiếp tục công việc.

Đồng hồ nước cũng không có gì khác lạ.

Phạm vi tìm kiếm mở rộng ra xung quanh.

Hai tiếng sau, ở công viên, anh gặp lại cô.

Một lần là trùng hợp, bây giờ rõ ràng truyền thông còn chưa nhận được tin tức, cô lại xuất hiện lần nữa, giờ không để ý cũng khó.

Kịch bản của Quý Phong cũng đơn giản, đe dọa trước: “Đây là hiện trường vụ án, người không liên quan không thể ở lại.” Rồi làm bộ có lòng tốt, vẻ mặt ôn hoà nói: “Đây chẳng phải là nơi tốt đẹp, cô đến đây làm gì? Sếp bảo cô tới?”

Giản Tĩnh cười tủm tỉm nói: “Tôi đang tìm phần còn lại của xác chết.”

Quý Phong cũng cười: “Sao lại cảm thấy nó sẽ ở đây?”

“Nếu như không muốn bị người khác phát hiện ra thi thể thì chắc chắn hung thủ sẽ không ném ở khu chung cư.” Dù khu chung cư có bẩn thì nhất định cũng sẽ có người đúng giờ tới dọn vệ sinh: “Nếu khu chung cư Nam Hoa chỉ có một bộ phận của thi thể thì phần lớn số thi thể còn lại sẽ ở gần nơi đông người.”

Quý Phong: “Rồi sao nữa?”

“Tôi đã xem ảnh chụp tay chân rồi.”

Người bây giờ nhìn thấy chuyện mới mẻ thì phản ứng đầu tiên là chụp ảnh và đưa lên mạng, trước khi cảnh sát đến đã có người chụp ảnh thi thể lại rồi. Giản Tĩnh nằm trong ban biên chế nên cũng có thể coi như nắm rõ tin tức, muốn tìm tấm ảnh không có mã hóa cũng không khó.

Phần thi thể bị phát hiện vào buổi sáng thuộc về tứ chi, bị chặt rất thô bạo, nhưng vẫn không bị hủy hoại nhiều.

Cô suy tư nói: “Hung thủ lựa chọn nơi này để vứt xác hiển nhiên hy vọng bị người khác phát hiện sớm một chút. Lại còn đặc biệt ưu tiên để lộ tứ chi mà không phải thân thể… Phanh thây e là không chỉ vì để phanh thây.”

Quý Phong: “Vì sao?”

“Tò mò à?” Cô nói: “Không nói cho anh biết.”

Quý Phong: “…” Cô gái nhà ai vậy, tính tình cũng ranh ma quá đi.

Nét mặt anh chính trực, nói nửa đùa nửa thật: “Nói những thứ này trước mặt tôi vì cô biết được gì đó hay là muốn nghe gì đó từ tôi?”

“Cả hai đi.” Giản Tĩnh nói: “Có thể nói không?”

Quý Phong: “Đương nhiên không thể.”

Cô cũng không miễn cưỡng, tỉ mỉ nhìn hiện trường vụ án bị vây kín, đột nhiên có linh cảm: “Tôi cá rằng đầu sẽ là bộ phận xuất hiện cuối cùng.”

Quý Phong: “Ha ha.”

Anh đã nhận ra, cô gái này không phải quay video kiếm lượt tương tác, e là người yêu thích trinh thám, hiếm khi gặp phải vụ án, nhịn không được khoe khoang ít nhiều.

Giản Tĩnh nhắc nhở: “Vụ án giết người liên hoàn, phải để tâm đến.”

Quý Phong buồn cười, còn cho rằng không phải thế: “Ngày thường không cần phải diễn thật như vậy đâu.”

“Đừng cho là tôi đang nói chuyện giật gân.” Cô nói: “Người tiếp theo chính là tôi.”

Quý Phong ngây người.

Giản Tĩnh hỏi: “Cược không?”

Quý Phong nhìn cô, ôm thái độ đề phòng lỡ như: “Được thôi, thêm phương thức liên lạc?”

Giản Tĩnh thấy hợp ý, cô lấy điện thoại ra: “Điểm không là giới hạn.”

Quý Phong quét mã.

Hộp thoại xuất hiện không phải là lời mời kết bạn mà hộp thoại trò chuyện.

Trầm mặc như chết lặng.

Anh nhìn Giản Tĩnh đặt tên gợi nhớ ở bên kia: (Đối tượng xem mắt h) Quý.

Giản Tĩnh nhìn tên gợi nhớ anh đặt : Trần – Giáo viên trung học phổ thông – Giản

Quý Phong: Chậc.

May mắn thật đấy, không cần điều tra thân phận của cô, hỏi dì Trần sẽ biết.

Bà mối nhất định rất vui lòng nói rõ ràng về đối tượng xem mắt của cô cho anh biết.

Anh liếc nhìn Giản Tĩnh.

Vẻ mặt của cô khá khó coi, sắc mặt xanh mét, giống như khắc lên bốn chữ: Vô… Cùng… Nhục… Nhã.

Quý Phong: “…” Không đến mức thế đi.

“Ha.” Giản Tĩnh hít sâu, kìm nén cảm xúc muốn giết người của mình, nhanh chóng xóa anh đi.

Sau đó làm như không có việc gì mà nói: “Không có việc thì tôi đi trước.”

Quý Phong không giữ cô lại.

“Tôi đi gọi điện thoại.” Anh nói với một đồng nghiệp, đi ra xa gọi điện cho dì Trần.

Dì Trần là vợ của một bề trên trong cục, tính cách nhiệt tình, thường xuyên mời bề dưới đến nhà ăn cơm. Mà bản thân dì Trần lại làm việc trong thư viện trường trung học, công việc thường ngày nhẹ nhàng nên kiếm nghề phụ cho bản thân, là mai mối.

Bởi vì quan hệ xã hội của hai vợ chồng, cho nên người được giới thiệu cũng đều là công nhân viên chức, điều kiện tương đương, thanh danh trong giới cũng tốt.

Nghe thấy Quý Phong chủ động hỏi thăm, dì Trần cũng nói thẳng không giấu giếm.

“Cô Giản là cô giáo được yêu thích hàng đầu trong trường dì, mỗi lần tham gia hoạt động là lại có thêm vài thầy giáo theo đuổi cô ấy. Mỗi tội cô gái này nhìn có vẻ dễ nói chuyện, nhưng lại rất khó theo đuổi. Mấy ngày hôm trước thầy Kim trường dì còn phải xếp hàng sau mấy người…”

Dì Trần nói chuyện mà nước miếng văng tứ tung, đủ nhiều chuyện, cuối cùng đương nhiên cũng nói rõ điều Quý Phong muốn biết.

Gia cảnh trong sạch, ba mẹ khoẻ mạnh, làm người đứng đắn. Tuy rằng đàn ông vây quanh có hơi nhiều nhưng người ta xinh đẹp nên cũng rất bình thường.

Quý Phong xác nhận: “Bình thường chỉ đi làm? Không có, ặc, sở thích gì khác sao?”

Dì Trần chắc chắn nói: “Dì hỏi thăm rõ ràng rồi, ngay cả quán bar cũng không đi.”

Quý Phong: “Cảm ơn dì.”

Cúp máy xong, anh rơi vào trầm tư.

Tuy rằng biểu hiện vừa rồi của Giản Tĩnh khác biệt một trời một vực với hình ảnh cô giáo trong miệng dì Trần kia, nhưng Quý Phong cảm thấy, dì Trần làm mai mối nhiều năm như vậy, tin tức hỏi thăm được cũng đáng tin.

Nói cách khác, Giản Tĩnh đang làm việc, tuổi trẻ xinh đẹp, phiền não lớn nhất hẳn là phải đi hẹn hò với mấy người đàn ông.

Vô duyên vô cớ, không lý nào lại chạy tới đây đùa giỡn với cảnh sát.

Cô nói người tiếp theo là cô rốt cuộc là có ý gì?

Quý Phong giữ trong lòng.

Cả buổi chiều, cảnh sát động viên mấy chục người tìm kiếm xác còn sót ở gần đó. Đến năm giờ chiều tìm thấy tổng cộng mười bảy phần, đều nằm ở mấy chỗ gần khu chung cư Nam Hoa.

Tay chân và thân thể đã đầy đủ hết.

Nhưng mà, không có đầu.

Tám giờ tối, Quý Phong gọi điện thoại cho Giản Tĩnh: “Có vinh hạnh được mời cô ăn tối không?”

Giản Tĩnh: “Anh là ai?”

Quý Phong: “Không có đầu.”

Giản Tĩnh: “Hừ.”

“Tâm sự không?” Anh thử thăm dò.

Giản Tĩnh đọc địa chỉ, sau đó nói: “Mua ít gà rán để tôi ăn khuya.”

Sau đó cúp máy.

Quý Phong hiếm khi không đoán được đầu đuôi. Cho dù anh là cảnh sát thì cũng không nên tin tưởng anh như vậy, nửa đêm để đàn ông đến nhà, nếu như để người ta biết được, không chừng còn bị bịa đặt một hồi lâu.

Cho nên, anh mua gà rán, đến dưới tầng chỗ cô ở nhưng không đến cửa, ngược lại gọi điện thoại bảo cô đi xuống.

“Bảo anh lên thì lên đi, anh có thể làm gì được tôi à?” Giản Tĩnh nói: “Đầu tôi không hỏng, nhanh lên.”

Quý Phong còn đang suy xét dụng ý của cô thì bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại.

Dứt lời, anh không nói không rằng, lập tức lên tầng.

Mới ấn chuông cửa, cô lập tức đáp lại: “Vào đi.”

Giọng điệu quả quyết, dứt khoát lưu loát lại khiến cho Quý Phong cảm thấy là lạ ở đâu đó.

Vào cửa, anh quan sát xung quanh theo thói quen, không phát hiện điều gì khác thường.

“Bạn cùng phòng tôi cuối tuần đã về nhà, hôm nay không về.” Phòng khách nhỏ hẹp, chỉ có bàn ghế ăn, Giản Tĩnh tiện tay chỉ ghế cho anh ngồi xuống: “Thời gian của tôi không nhiều lắm, không quanh co với anh.”

“Người này, điều tra một chút.” Cô nhấn mở điện thoại, đưa ảnh cho anh xem, nói rõ: “Anh ta tên Chu Tử Thịnh, là bạn tôi quen gần đây, đây là em họ anh ta. Đêm qua, tôi tham gia bữa tiệc công ty với anh ta, lúc ra về nhìn thấy cốp xe em họ anh ta có không ít vết máu.”

Nói thẳng vào vấn đề, phá vỡ tiết tấu của Quý Phong.

Nhưng anh phản ứng rất nhanh, không biết nên khóc hay cười: “Chỉ với vết máu thì không thể xác định là do anh ta làm? Tôi còn tưởng rằng cô thấy được thi thể.”

“Đương nhiên. Cho dù là xe của anh ta nhưng cũng không thể xác định là anh ta đã làm.” Giản Tĩnh suy nghĩ tường tận: “Có lẽ anh ta chỉ là người vứt xác, cho dù nói thế nào thì chỉ cần xác định được thân phận người chết, điều tra quan hệ xã hội của cô ta. Nếu có liên hệ đến mấy người này, vậy hiềm nghi của bọn họ rất lớn, không phải sao?”

Quý Phong nói: “Hiện tại còn chưa thể nào xác định được danh tính của người chết.”

Giản Tĩnh: “Chuyện sớm muộn thôi, tìm được đầu rồi sao?”

Quý Phong sờ cằm.

“Nói thật với anh vậy.” Cô thở dài, nói: “Tôi xác định có người muốn giết tôi, cũng không dám nói chắc chắn là hung thủ của vụ chặt xác này. Nhưng chắc chắn anh cũng biết hoàn cảnh của tôi rồi, báo thù là chuyện không có thể nào, không đến nỗi giết vì yêu. Tôi cá rằng người muốn giết tôi chính là hung thủ.”
 

Bình Luận (0)
Comment