Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 411 - Chương 412

Chương 412

Quý Phong ngập ngừng nói: "Cô Giản, cô ..."

"Đúng vậy, tôi thích đọc tiểu thuyết trinh thám."

Anh cố gắng nói: "Liệu có khi nào..."

"Nhất định không phải là ảo giác."

Quý Phong bướng bỉnh, không cam lòng: "Tại sao..."

"Anh cứ coi như trực giác đi."

Sau ba ván thua liên tiếp, Quý Phong đã hoàn toàn bỏ cuộc.

Anh ngừng hỏi, đợi cô nói.

Nhưng Giản Tĩnh không vì thắng ba ván mà đắc ý, buồn bực nói: "Anh nghĩ tôi muốn nhờ anh giúp à? Nhìn tôi... tôi như thế này, nếu ra ngoài thì dù bất cứ tên đàn ông trưởng thành nào cũng đều có thể giải quyết tôi."

Điều này đúng là càng nghĩ càng bực.

Giản Tĩnh không thể sử dụng thẻ làm cô nhận ra tất cả những thứ đó cô đều có được mà không cần nỗ lực, cấm thì cứ cấm đi. May là bình thường cô vừa dùng thẻ vừa học, không có thẻ thì kiến thức của cô cũng chỉ là không thể muốn gì được nấy mà thôi.

Chỉ cộng điểm cho tình trạng sinh lý khiến cô thực sự không muốn từ bỏ.

Mặc dù cũng có các loại thẻ công trạng khác nhau, nhưng nỗ lực tại phòng thể dục trong những năm qua không phải là giả.

Mặc dù cô tự rèn luyện là vì cho mình cũng sẽ không thụ động như vậy.

Giản Tĩnh chán nản đến mức gần như giận cá chém thớt lên người Quý Phong, nhưng may là cô vẫn kìm lại được.

Cô vẫn nhớ người trước mặt là ‘Quý Phong’, không phải người mà cô quen thuộc nên phát bực cũng chẳng được lợi ích gì.

Nhận thức này khiến cô vừa phiền muộn lại tỉnh táo ra.

Mặc kệ là suy luận phá án, hay là nam nữ, tất cả các trò chơi đều phải có thực lực ngang nhau mới trở nên thú vị.

Giản Tĩnh chưa bao giờ vội vã muốn kết thúc một vụ án như vậy.

Không biết có phải vì thiếu thẻ diễn xuất và thẻ định lực hay không mà suy nghĩ của cô đều lộ hết ra ngoài, dường như Quý Phong đã nhìn thấu điều gì đó.

Nhưng lạ thay, anh lại an ủi cô: "Cô đừng vội, từ từ nói xem muốn tôi giúp gì?"

“Trước tiên đương nhiên là thân phận của người đã chết.” Cô thở dài nói: “Không tìm được đầu ngay, nhưng chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện thôi.”

Quý Phong: "À, đã tìm được rồi."

Giản Tĩnh nhướng mày: "Tìm được lúc tối à?"

Anh gật đầu.

“Tôi biết rồi.” Cô thoáng ổn định lại nội tâm ngồi xuống mở túi gà rán: "Anh về đi, chậm nhất là sáng mai anh sẽ biết tôi nói có đúng hay không."

Tìm người rất quen, đuổi người cũng rất quen.

Quý Phong nhanh chóng lục lọi trí nhớ, nghĩ xem liệu có khi nào mình đã quen người ta lúc đi học hay không.

Kết quả tất nhiên là không.

Nếu trong trường có một cô gái xinh đẹp như vậy, chắc chắn đã nghe tên của cô rồi, mà tuổi tác cũng không giống. Nghĩ xong anh chỉ nói một câu: "Liên hệ lại sau nhé."

Giản Tĩnh qua quýt gật đầu, nhìn miếng gà rán vàng ruộm thơm phức, nhất thời ngẩn ngơ.

Quý Phong đẩy cửa, mang theo đầy bụng nghi vấn đi ra ngoài.

Gió đêm mát rượi, trong đêm xuân hương hoa không biết tên bay tới từng đợt. Anh rời khỏi như thường lệ, hai mươi phút sau lại lặng lẽ trở về dạo quanh khu phố.

Trong góc có một chiếc xe, có người vẫn luôn ở đó.

Anh ghi lại biển số xe và quay trở lại chi nhánh cục để tăng ca.

Ngày hôm sau.

Danh tính của người chết đã được xác minh. Cô ta tên Mạch Giai, là một game thủ có chút tiếng tăm, còn được gọi là võng hồng (người nổi tiếng trên mạng), ID là Mạch Mạch.

Biết được danh tính, bước tiếp theo là tra xét.

Tỷ lệ tội phạm tại thế giới này không cao, vụ án băm thây như vậy khiến người khác rất khiếp đảm. Sau khi lập án, cảnh sát huy động toàn bộ lực lượng đi điều tra, hiệu quả cũng thật đáng kinh ngạc.

Mười giờ sáng, Quý Phong đã có được hồ sơ thông tin của Mạch Mạch và lộ trình của cô ta trong những ngày qua.

Đầu năm nay, võng hồng đều có công ty tìm đến ký hợp đồng, Mạch Mạch cũng không ngoại lệ. Vì vậy không khó để nắm được lịch trình của cô thông qua miệng của người đại diện.

Người đại diện cho nói: "Gần đây Mạch Mạch có chút thay đổi, không sắp xếp được nhiều lịch trình. Ba ngày livestream là vào thứ hai, thứ tư và cuối tuần, thời gian còn lại đều rảnh."

"Cô ấy thường làm gì?"

Vụ án lớn như vậy, anh ta không dám nói dối nên ăn ngay nói thật.

“Không phải đi mua sắm thì là ra ngoài đi chơi với bạn bè.” Sợ cảnh sát không hiểu nên anh ta còn giải thích thêm: “Doanh thu livestream phải chia cho công ty, nhưng cô ấy tự mình ra ngoài làm gì thì tiền kiếm được thuộc về bản thân nên trong việc này cô ấy rất tích cực."

Qua lịch sử trò chuyện trên WeChat, danh sách bạn bè nhanh chóng hiện lên.

Tối thứ năm, Mạch Mạch tham dự một bữa tiệc, người tổ chức là Trương Phong, là một phú nhị đại rất giàu có. Thứ năm là sinh nhật của anh ta, vì vậy anh ta đã gọi cho một đám bạn bè và những võng hồng đến ăn mừng.

Không chỉ có Mạch Mạch tham dự buổi tiệc mà còn có một số võng hồng khác.

Cảnh sát thẩm vấn riêng rồi nhanh chóng ghép lại danh sách các khách mời.

Số người đông hơn nhiều so với dự kiến, có khoảng hai mươi đến ba mươi người, bao gồm cả đại thiếu gia như Trương Phong, còn có đám đàn em bợ đỡ bọn họ, cũng càng không thể thiếu đám oanh yến.

Quý Phong không tìm thấy người mặc chiếc áo sơ mi ca rô mà Giản Tĩnh nói - tên anh ta là Vương Kỳ, nhưng trong số các khách mời có một người là Vương Đàm, anh trai của Vương Kỳ.

Lời giải thích của Giản Tĩnh chắc chắn là đáng tin cậy hơn.

Anh gọi điện hỏi cô có nhớ biển số xe không.

Cô sảng khoái nói được, hỏi: "Có nghi phạm nào không?"

“Ha ha.” Quý Phòng rất thận trọng, úp mở hai câu rồi nhanh chóng dập máy.

Có biển số xe thì có thể kiểm tra chủ sở hữu xe.

Chiếc xe đã đăng ký dưới tên Vương Kỳ, nhưng anh ta không tham dự bữa tiệc, vô duyên vô cớ khó mà gọi tới, việc cấp bách nhất là tìm ra hành tung cuối cùng của Mạch Mạch.

Địa điểm tụ họp là biệt thự của Trương Phong, Mạch Mạch đi cùng bạn đến, nhưng lại không trở về.

Bạn cô ta cũng là hotgirl mạng, cằm nhọn, mắt to, đối diện với cảnh sát hết sức thật thà, ỏn ẻn nói: "Anh Trương là fan cứng của em và Mạch Mạch - là fan được thưởng nhiều nhất, nên bọn em nhất định phải tham dự sinh nhật của anh ấy."

Thực tế thì nếu ai hiểu một chút về nghề livestream đều biết mối quan hệ giữa những big fan và hot girl rất vi diệu.

Big fan thường là thổ hào, một hơi là có thể ném ra lễ vật mấy trăm nghìn cho hot girl, chắc chắn không phải chỉ là nghe tiếng vang của tên lửa coi như xong. Ngoài việc giúp hot girl nâng cao vị thế thì đây cũng là một loại hình giao dịch phi pháp.

Trò chuyện, gọi video, thậm chí gặp gỡ fan có xảy ra chuyện bất hòa hay không, trong lòng tất cả mọi người đều biết.

Năm nay Mạch Mạch hai mươi tư tuổi, đương tuổi trẻ trung xinh đẹp, lại tích cực hết mình, vô cùng hăng hái để được lòng đông đảo fan.

Theo một người bạn của cô ta nói thì: "Dính lấy anh Trương cả đêm."

Cảnh sát triệu tập Trương Phong tới thẩm vấn.

Lúc đầu, mọi người đều rất khách sáo, nhưng trái lại thì Trương thiếu gia lại làm bộ làm tịch, lộ vẻ không kiên nhẫn: "Đúng thế, ngày đó Mạch Mạch đi cùng tôi, đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy… Quên mất rồi, chắc là buổi sáng."

Cảnh sát yêu cầu anh ta lịch sự một chút.

Sau khi trao đổi với đám bạn thân, Trương Phong nghiêm túc hơn đôi chút, giải thích: Tiệc sinh nhật diễn ra cả đêm trong biệt thự, nhưng sau mười một giờ anh ta đã rời đi, đến nửa hiệp sau, Mạch Mạch có cùng anh ta về căn hộ của mình.

Trong căn hộ, hai người lại hight một lúc (anh ta đang nói về việc hát với đám bạn), sau đó làm chuyện đàn ông phụ nữ sẽ làm.

Buổi sáng tỉnh dậy, Mạch Mạch vẫn còn ngủ say, anh ta có việc nên rời đi trước.

Còn về việc cô ta đi khi nào và đi đâu, xin lỗi, không biết, cũng không rõ.

“Không phải bạn gái.” Trương Phong cà lơ phất phơ nói: “Tôi có thể đi được chưa?"

Tất nhiên cảnh sát muốn xác minh lý do thoái thác của anh ta.

Bãi đậu xe của chung cư có giám sát, trước mười hai giờ sáng thứ sáu, xe của Trương Phong bị chụp lại, sau đó đến bảy giờ bốn mươi phút, anh ta bước ra cửa rồi lên xe của một người bạn.

Quý Phòng nhạy cảm hỏi: "Sao anh không tự lái xe?"

Trương Phong liếc anh một cái, lười biếng nói: "Ngày hôm qua có người nôn trong xe của tôi nên tôi không muốn lái xe, có được không?"

Quý Phòng mỉm cười: "Tôi còn tưởng anh không chỉ có một chiếc xe."

“Ở đó không có.” Trương Phong hỏi ngược lại: “Sao anh lại hỏi chuyện này?

Quý Phòng bình tĩnh nói: "Hỏi đại thôi, anh để ý à?"

Lời này vừa được thốt ra, Trương Phong đương nhiên không dám hỏi thêm nữa, gõ lên tay vịn ghế hỏi: "Đi được chưa? Tôi đang bận, đừng lãng phí thời gian của tôi."

“Đừng vội, vẫn còn một vài điều tôi muốn xác nhận với anh.” Đương nhiên cảnh sát sẽ không để anh ta đi.

Nhưng sau đó, mọi chuyện lại diễn biến theo hướng tồi tệ hơn.

Trương Phong rời đi lúc bảy giờ bốn mươi phút, sau đó đến nhà một người bạn, chơi một nhóm người cho đến hơn ba giờ chiều. Sau đó đi thẳng đến sân bay, hai ngày sau mới từ ngoài trở về.

Có một chiếc xe thể thao đậu trước cửa chung cư, camera hành trình lái xe đã chụp được cảnh Mạch Mạch rời đi lúc tám giờ mười phút.

Xe thể thao là của Vương Đàm.

Anh ta cũng ở trong căn hộ ngày hôm qua.

Cảnh sát tìm anh ta nói chuyện.

Vương Đàm nói: "Tối hôm qua tôi uống nhiều quá, một lát sau liền ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh dậy đói bụng nên nhanh chóng rời đi, không để ý cô gái đi đâu."

Cảnh sát nói: "Thế chuyện gì xảy ra với camera hành trình của anh vậy?"

Vương Đàm: "Xe của tôi đậu ở cửa, nghe nói các anh đang tìm cô gái đó cho nên mới kiểm tra xem hôm qua có chụp lại gì không, vừa xem thì thấy."

Quý Phong lật lại thông tin trong tay: "Camera hành trình bắt đầu quay lúc tám giờ tám phút, anh bắt đầu xuất phát lúc này?"

Vương Đàm gật đầu.

“Sau đó quay xe ra hướng cổng, vừa hay chụp được ảnh Mạch Mạch trong thang máy?” Anh hỏi: “Tại sao xe của Trương Phong lại đậu bên dưới còn của anh ở trên?”

Vương Đàm nói: "Trong hầm để xe chỉ có hai chỗ đậu xe, một chỗ để xe riêng của lão Trương, còn một chỗ cho một người bạn mượn. Anh cảnh sát, bãi đậu xe có vấn đề gì à?"

Quý Phong qua loa nói: "Hỏi chút thôi."

Camera hành trình lái xe do Vương Đàm cung cấp rất đầy đủ, bắt đầu lộ trình lúc tám giờ tám phút, ghi cả đoạn đường đến chín giờ bốn mươi lăm thì đến nơi - công ty của ba Vương Đàm.

Nửa ngày còn lại, Vương Đàm chỉ bận rộn ở công ty, buổi tối xa giao với ba mình rồi ở trong trong hội sở, ai cũng có thể làm chứng. Đến chín giờ sáng ngày hôm sau anh ta mới rời đi.

Quý Phong hỏi: "Chỉ có ba người đến căn hộ thôi ư?"

Vương Đàm: "Còn một người nữa."

Người thứ ba tên Điền Mặc, cũng là một trong số những người đáng tin của Trương Phong, đêm đó anh ta chở những người khác đến căn hộ

Điền Mặc nói: "Hôm đó tôi đi ngủ sớm, hai giờ đã đặt lưng xuống rồi."

Quý Phòng: "Không đi hát à?"

“Hát gì cơ?” Điền Mặc vô cùng thành thật: “Chỉ chơi thôi, chơi gì chắc các anh cũng đoán được, nhưng tôi không tham gia. Tôi không thích võng hồng.”

"Anh rời đi lúc nào?"

“Sáu giờ.” Điền Mặc trả lời: “Có chuyện gì à?”

Quý Phong: "Sớm thế?"

Anh ta nhún vai: "Quen rồi, đi máy bay."

Đúng vậy, điều này rất dễ chứng minh, Điền Mặc làm thủ tục ở sân bay lúc bảy giờ, lên máy bay lúc tám giờ, bay đến Bắc Kinh và hạ cánh lúc mười giờ, hôm qua mới trở về.

Nói cách khác, ba người đàn ông ở cùng phòng với Mạch Mạch đều rời khỏi căn hộ trước cô ta.

Người cuối cùng là Vương Đàm, camera hành trình ghi được cô ta vẫn còn sống lúc tám giờ mười phút, sau đó tất cả bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm.

Còn Mạch Mạch thì biến mất sau đó.

Quý Phong nhìn đồng hồ, đã sáu giờ chiều rồi. Anh ngẫm lại liền gọi điện cho Giản Tĩnh, nói Vương Kỳ không liên quan.

Giản Tĩnh hỏi: "Người thân và bạn bè của anh ta đâu?"

Anh nhạy cảm nói nói: "Có một người em trai ở đó."

“Nói chi tiết xem nào.” Cô nói: “Đừng có lừa tôi vì tôi không thể để lộ ra bên ngoài. Tôi không phải người ngoài, dù sao tôi cũng là nhân chứng.”

Quý Phong hỏi ngược lại: "Tại sao cô nghĩ đầu là thứ cuối cùng được tìm thấy?"

Giản Tĩnh: "Chắc chắn phải có mục đích chặt xác." Cô nói: "Có ai có chứng cứ ngoại phạm không?"

Quý Phong lấy hộp thuốc ra, nghĩ ngợi rồi nhét lại điếu thuốc, quyết định: "Cả ba."

Anh giải thích ngắn gọn về dòng thời gian.

Cô "Ồ" lên một tiếng, rất bình tĩnh: "Anh có rảnh không? Vào căn hộ xem xem. Tôi đã biết chuyện gì đang xảy ra rồi, nhưng trong ba người ai là hung thủ thì tôi cần phải xem lại."

Quý Phong ngạc nhiên: "Bây giờ à?"

“Tôi không có thời gian.” Cô thở dài: “Trong vòng sáu tiếng nữa, tôi phải biết hung thủ là ai. À mà, anh có muốn thử chơi một trò kích thích không?”
 

Bình Luận (0)
Comment