Quý Phong đã từng hẹn hò rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp một cô gái rắc rối như vậy, anh đau đầu nói: "Cô Giản à, nếu cô có khó khăn hay bí mật gì thì có thể nói cho tôi biết, đừng giả ngốc nữa."
"Giả ngốc ấy hả? Ý anh là ngu ngốc đúng không?" Cô Giản cáu kỉnh, cười lạnh nói: "Nếu anh không tin, tôi không cũng chẳng có cách nào, cứ theo ý anh đi."
Quý Phong: "Chờ đã."
Anh thở dài, bất lực nói: "Căn hộ đúng không? Tôi nay tôi đến đón cô."
Giản Tĩnh: "Kiểm tra xe à?"
“Ờ.” Quý Phong dừng lại, hỏi: “Được không đấy?”
Cô nói: "Anh rảnh thì gọi điện cho tôi."
Rồi dập máy.
Quý Phong do dự một lúc, cũng không đoán được cô có đồng ý hay không, đành phải dựa theo kinh nghiệm thường ngày, cho rằng con gái người ta không trực tiếp từ chối thì có nghĩa là miễn cưỡng đồng ý.
Anh chạy đến sở quản lý giao thông để kiểm tra xe của Vương Kỳ.
Sở quản lý giao thông đã tan làm, nhưng vụ án này rất lớn, lúc trước anh đã gọi điện thăm hỏi, bây giờ đã đặc biệt bố trí người đến điều tra.
“Có kết quả rồi à?” Quý Phong vào thẳng vấn đề.
“Ngày bốn và năm đã ra, còn ngày sáu vẫn đang điều tra.” Cô gái dụi mắt ném cho anh một xấp tài liệu.
Quý Phong lật giở.
Bữa tiệc sinh nhật của Trương Phong là vào thứ năm, ngày mùng bốn tháng năm.
Thứ sáu, ngày mùng năm tháng năm, Giản Tĩnh nói đã nhìn thấy chiếc xe dính máu.
Ngày mùng sáu tháng năm, những mảnh thi thể được phát hiện.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Dựa theo giám sát của sở quản lý giao thông, vào ngày mùng bốn, xe của Vương Kỳ xuất hiện lần đầu tiên vào lúc mười giờ hai mươi tư phút, lái xe vào trung tâm thành phố, hai giờ sau, xe rời đi bằng một con đường khác rồi đến một khu dân cư cao cấp, sau đó không trở ra.
Bốn giờ chiều ngày mùng năm, xe chạy ra khỏi khu dân cư đến khu biệt thự, khoảng năm giờ thì đi vòng ra khu phụ cận khu chung cư Nam Hoa.
Bảy giờ, xe vào nơi Giản Tĩnh ở.
“Vứt xác...” Quý Phong tư lẩm bẩm, nội tâm lờ mờ phỏng đoán.
Anh lấy tài liệu, thực hiện lời hứa, chuẩn bị đưa Giản Tĩnh đến căn hộ của Trương Phong.
Nhưng lúc cuộc gọi được kết nối, cô nói: "Tôi đến rồi."
Quý Phong: "Sao cô vào được?"
Trương Phong sống trong căn hộ có an ninh nghiêm ngặt, tính anh toàn cao, nếu không đăng ký biển số xe trước hoặc có thông báo từ chủ nhà thì bảo vệ sẽ không cho ra vào.
Giản Tĩnh: "Gặp được một người bạn."
Ai? Giang Bạch Diễm.
Hoặc có lẽ là Giang Tầm.
Lúc đó, cô đang bị chặn lại ở cửa, bảo vệ uyển chuyển nói nếu cô là bạn của chủ nhà thì nói với người ta ra đón, nếu không thì cô không được phép vào.
Vừa hay có một chiếc xe chạy tới, cô thấy biển số xe rât quen nên nói với bảo vệ: "Tôi là bạn của Giang Tầm."
Bảo vệ nghe vậy nên đương nhiên phải hỏi một chút.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt vừa quen vừa lạ.
Giang Tầm nhìn Giản Tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy tới tìm tôi.” Sau đó cậu cực kỳ hào phóng mở cửa xe: “Chúng ta đi thôi.”
Giản Tĩnh lên xe của cậu.
Đóng cửa sổ xe lại, xe được lái vào bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Giang Tầm tò mò hỏi: "Chị tìm ai à?"
“Không tìm ai cả.” Giản Tĩnh quan sát hoàn cảnh trong khu chung cư: “Có một cô gái biến mất.”
Giang Tầm: "Cô ta là bạn chị."
"Không phải."
Cậu nghiêng đầu, không hỏi, dừng xe nói: "Tôi chỉ có thể giúp chị đến đây thôi."
“Cảm ơn.” Cô xuống xe, trong lòng không khỏi tự hỏi: “Sao cậu lại giúp tôi?"
Giang Tầm cong khóe miệng: "Vui mà."
Giản Tĩnh: "..."
Thời gian cấp bách, cô không có thời gian để lo mấy việc vụn vặt này, dạo quanh khu chung cư một lúc, rất nhanh sau đã rõ ràng nguyên nhân kết quả.
Quý Phong gọi điện thoại tới.
Bỏ qua nghi vấn làm thế nào mà vào được, cô đi thẳng vào vấn đề: "Có kết quả về chiếc xe chưa?"
Quý Phong thở dài thườn thượt, lý trí biết mình không nên tiết lộ ra ngoài nhưng vẫn nói ra.
Anh không biết mình sẽ phải gánh bao nhiêu hình phạt, nghĩ ngợi rồi hỏi: "Cho tới nay, kết quả cho thấy sau khi rời khỏi đây Mạch Mạch đã đi tìm Vương Kỳ."
“Không, không.” Giản Tĩnh nói: “Từ tối ngày mùng bốn đến sáng ngày mùng năm, Mạch Mạch đã…”
Quý Phong: "Mặc dù tôi cũng cảm thấy camera hành trình quá trùng hợp, video không hề có dấu vết cắt ghép, khuôn mặt được nhận diện cũng khẳng định người xuống là Mạch Mạch."
"Anh có phát hiện thang máy ở chung cư này có gì đó rất thú vị không?"
"Một thang máy bên trong, một thang máy bên ngoài đó sao?"
"Phải."
Giản Tĩnh nói: "Một căn hộ có một thang, thang máy nội bộ ở ngay cửa nhà, quẹt thẻ là mở được, không có giám sát, đi thẳng đến trước nhà, có nửa lối vào. Thang máy bên ngoài là thang máy tham quan phía ngoài, tầng nào cũng vào được, lối ra ở ngoài hành lang."
Sau khi dừng lại một chút, giọng điệu của cô cao lên: "Thiết kế của thang máy tham quan này cũng rất đặc biệt, có hình bán nguyệt, nửa dưới là kính mờ, nửa trên hoàn toàn trong suốt. Vì vậy, camera hàng trình lái xe có thể chụp lại ảnh đầu của Mạch Mạch, không phải sao?"
Đầu... của Mạch Mạch.
Da đầu Quý Phong tê dại: "Cô Giản, ý cô là..."
“Rõ ràng quá rồi.” Giản Tĩnh nói: “Có rất nhiều lý do chặt xác, có khi là để tiện cho việc vận chuyển thi thể, có khi là để che dấu danh tính nạn nhân, cũng có khi là vì giấu lá trong rừng."
Cô nói với giọng bình tĩnh: "Nếu muốn che đậy danh tính, bộ phận cơ thể không nên hoàn chỉnh như vậy, còn nếu vận chuyển thi thể thì xem ra không cần thiết phải làm vậy, để giấu hung khí chăng? Không có dấu hiệu tương tự. Tôi vốn không có cách nào xác định mục đích của bọn họ nhanh như vậy, ai bảo bọn họ quá tham lam làm gì."
Nói đến đây, cô thậm chí còn khẽ cười.
"Thời gian Mạch Mạch bị giết muộn nhất là buổi sáng, sau đó nhanh chóng bị chặt xác, đầu được trang điểm để che đậy bộ dạng tử vong. Sau đó có người giữ lấy đầu của cô ta, chỉ cần đúng lúc lộ ra tại vị trí tấm kính trong suốt khiến camera hàng trình lái xe ghi lại là được. Bằng cách này, Mạch Mạch giống như đã rời khỏi căn hộ sau tám giờ trước khi biến mất."
"Theo dòng thời gian của ba người, chỉ có Vương Kỳ mới có thể làm được tất cả những điều này. Vào tối ngày mùng bốn, Vương Kỳ đã ở cùng với ba người đàn ông khác."
Nhưng bọn họ đã che giấu sự tồn tại của anh ta, sau khi anh ta rời đi, giả làm Mạch Mạch rồi trở về căn hộ và chuyển phần xác còn lại vào xe xuống tầng dưới.
"Không phải Trương Phong nói chỗ đậu xe kia của anh ta cho một người bạn mượn sao? Điều tra thêm về chiếc xe đó đi, chắc chắn là đã từng giao nhau với xe của Vương Kỳ. Thi thể được chuyển đến khu biệt thự rồi đặt vào trong xe của Vương Kỳ, tối ngày mùng năm anh ta vứt xác, sau đó đi dự tiệc rượu của Chu Chính Đình như không có chuyện gì xảy ra."
"Nhưng đáng tiếc, không may đã bị tôi nhìn thấy vết máu phía sau cốp xe."
Giản Tĩnh nói: "Nhưng điều này cũng chứng tỏ Vương Kỳ chỉ đi vứt xác chứ không phải hung thủ."
Trong một lúc, Quý Phong không nói gì. Thành thật mà nói, anh hơi bối rối, không biết tại sao mình lại gặp phải suy luận như vậy trong thế giới thực.
Nhưng điều hiếm có là anh lại có thể bắt kịp mạch suy nghĩ đó: "Vậy hung thủ là một trong số đám Trương Phong, Vương Đàm, Điền Mặc, hoặc có lẽ tất cả bọn họ đều tham gia."
"Chắc chắn có kẻ chủ mưu."
Nếu cả ba cùng phạm tội thì chắc hệ thống sẽ thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng Giản Tĩnh lại không nhận được thông báo, hiển nhiên, cô phải chọn một trong ba người.
Hình thức kinh điển, chỉ cần làm quen là tốt.
Có điều, không có căn cứ thì không thể tìm ra hung thủ là ai, vì vậy cô phải đến hiện trường. Bây giờ là tám giờ tối, còn bốn giờ nữa là đến thời hạn nhiệm vụ ba ngày.
Dù thuyết phục được Quý Phong nhưng liệu anh có thuyết phục được lãnh đạo đến viện kiểm sát xin lệnh khám xét không?
Đèn xanh sáng lên.
“Không phải là tôi muốn đi tìm đường chết.” Tâm trạng Giản Tĩnh rất tốt: “Tôi không có thời gian.”
Quý Phong: "Gì cơ?"
"Có tiền không? Nạp điện thoại cho tôi một trăm tệ đi." Cô thoáng cười: "Đừng cúp máy, tôi giao mạng tôi cho anh đấy."
Nói xong cô vặn nhỏ âm lượng loa, tắt màn hình rồi nhét vào túi váy sơ mi.
Cô xoay người, một bóng người đứng đó, như thể rất ngạc nhiên nhìn cô: "Cô Giản?"
“Anh là...” Mặc dù không có thẻ diễn xuất, nhưng dưới ánh đèn mờ mịt, Giản Tĩnh không cần đặc biệt chú ý đến biểu cảm, cô chỉ cần biểu lộ giọng nói ngạc nhiên: “Là cái đó của Chu Tử Thịnh, ôi... "
Cô mỉm cười hối lỗi, như thể không thể nhớ ra tên của anh ta.
Vương Kỳ nói: "Em họ, tôi họ Vương. Sao cô lại ở đây?"
Giản Tĩnh cau mày, tỏ vẻ mất hứng: "Bạn tôi rủ tôi đến nhà anh ấy ăn tối nhưng lại bị chặn giữa chừng, khiến tôi phải đợi. Rõ ràng đã bảo đến ngay, đến cái gì cơ chứ?"
Vương Kỳ giả bộ nhiệt tình: "Tôi cũng sống ở đây, bạn của cô ở tầng mấy?"
Giản Tĩnh: "Mười bảy hay mười tám gì đó."
Mắt Vương Kỳ thoáng chớp, tầng mười bảy là căn hộ của Trương Phong, trong tòa nhà này không có tầng mười tám, tầng mười chín ở ngay phía trên.
Cô ta đang nói dối.
Tại sao cô ta lại ở đây?
“Thế à, vậy cô có muốn nhà tôi ngồi một lát không?” Vương Kỳ quen đường quen nẻo mời: “Tôi cũng sống ở đây”.
Giản Tĩnh lắc đầu, dứt khoát từ chối: "Không, tôi đợi một chút là được."
"Muộn quá!" Anh ta nói: "Cô một mình đợi ở đây không an toàn đâu."
Giản Tĩnh giả bộ ngạc nhiên: "Cái gì không an toàn?"
“Cô còn chưa biết à?” Vương Kỳ thấp giọng: “Có một cô gái đã biến mất.”
Giản Tĩnh hơi lộ vẻ khẩn trương: "Làm sao vậy?"
Vương Kỳ úp mở nói: "Là mất tích đó, vẫn chưa được đưa tin... Nhưng... khụ, không có gì, tôi không nên nói chuyện này cho một cô gái nghe mới phải." Anh ta vụng về lái sang chuyện khác: "Cô tìm anh Lưu à? Tôi biết anh ấy, để tôi gọi cho anh ấy."
“Không cần, không cần đâu.” Giản Tĩnh hoảng hốt từ chối: “Tôi đi ngay đây.”
Vương Kỳ do dự: "Thật ra..."
Cô ngập ngừng: "Hả?"
“Khụ, chắc cô và anh họ tôi đang qua lại đúng không.” Anh ta khó xử nói: “Tôi có một thứ muốn cho cô xem, ôi, cô không xem cũng không sao, chỉ là...”
Anh ta ấp úng, như thể không nói thì sẽ thấy có lỗi, mà nói ra cũng khó.
Quả nhiên Giản Tĩnh bị khơi gợi sự tò mò, thúc giục: "Cái gì vậy?"
Vương Kỳ khẽ cắn môi, nói: “Cô đi theo tôi.” Anh ta vội vàng rời đi, thúc giục cô: “Ở đây.”
Giản Tĩnh do dự đứng đó một lúc, sau đó đi theo.
Bọn họ ngồi thang máy tham quan.
Ánh mắt cô quét nhẹ qua hình ảnh phản chiếu trên tấm kính: vóc người của Vương Kỳ không cao, tối đa là 1m7, chỉ cần cúi nhẹ một chút là hoàn toàn có thể nấp sau tấm kính mờ.
Sau đó thuận thế nhìn xuống mặt đất.
Có thảm phủ lên, họa tiết ngàn con chim màu trắng, rất sạch sẽ, như vừa mới thay.
‘Đinh đông’ Thang máy đi đến tầng mười bảy.
Cô không nhịn được cong khóe môi.
Vương Kỳ mở cửa, giống như thực sự sống ở đây, xách dép dùng một lần ra đưa cho cô: "Uống gì không?"
Giản Tĩnh từ chối: "Không cần đâu."
"Nước trái cây? Coca? Hay nước?" Vương Kỳ lấy đồ hộp trong tủ lạnh ra, như đùa nói: "Yên tâm, đều chưa mở cả."
Giản Tĩnh ngượng ngùng cười, tiện tay cầm một lon Coca.
Cô đánh giá căn hộ cao cấp này, nói là căn hộ nhưng rộng ít nhất hai trăm mét vuông, ngoài ra còn có sân thượng rộng rãi, đồ đạc theo phong cách Pháp, dùng rất nhiều hoa văn và đồ trang trí, sàn được trải một tấm thảm lông tuyệt đẹp.
Vương Kỳ lấy điện thoại ra, cười áy náy nói: “Xin lỗi, có điện thoại, cô cứ ngồi đi.” Sau đó nhấc máy, tự mình ra sân thượng nói chuyện.
Tất nhiên Giản Tĩnh sẽ không bỏ lỡ cơ hội, ngay lập tức đứng dậy tìm kiếm.
Trong phòng khách không có gì bất thường, xét theo độ bóng của gạch, đồ đạc cũng chưa từng bị xê dịch, nơi đây chắc không phải hiện trường vụ án hoặc nơi chặt xác.
Cô liếc nhìn Vương Kỳ, lách mình bước vào phòng tắm.
Phòng tắm dành cho khách bên ngoài được trang trí rất lộng lẫy, có vòi nước màu vàng để hình dạng của thiên sứ, giống như cung điện Versailles, gạch lát sàn sạch đến mức khó tin, trong không khí có mùi thơm nồng.
Bài trí rất ít, chỉ có một chai dầu thơm và một chai nước rửa tay.
Bồn tắm màu trắng sứ có kết cấu nhỏ và tinh xảo, cảm giác lạnh lẽo khiến lưng cô lâm râm đau nhức.
Giản Tĩnh đưa tay vuốt ve thành bồn tắm, nghĩ thầm. Hóa ra lần trước mình chết ở đây, thảo nào lưng đau thế.