Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 413 - Chương 414

Chương 414

"Cô Giản?" Vương Kỳ xuất quỷ nhập thần, bỗng dưng ở sau lưng ló đầu ra: "Sao cô lại ở đây?"

Giản Tĩnh nói: "Tôi muốn rửa tay."

"Ồ, mời dùng." Sắc mặt anh ta cứng đờ rồi đi ra ngoài.

Giản Tĩnh rửa tay xong đi ra ngoài thì thấy Vương Kỳ đang gọi điện thoại.

Cô cúi đầu nhìn về phía lon Coca của mình, viền lon vô cùng sạch sẽ, trên phần nhôm ở nắp có mấy vết lau rõ ràng.

Cũng giống như lần trước, đợi hôn mê bất tỉnh rồi mới ra tay sao?

Cũng tốt.

Cô giả vờ như không biết cầm lon Coca lên, làm bộ hút hai cái, sau đó nhíu mày buông xuống.

"Rất xin lỗi." Vương Kỳ áy náy quay trở lại: "Có hơi nhiều chuyện."

"Không sao." Giản Tĩnh cẩn thận hỏi: "Anh nói muốn cho tôi xem cái gì vậy..."

Vương Kỳ: "Ồ , đúng rồi, cô chờ một lát, tôi sẽ tìm ngay.” Anh ta vội vàng đi vào trong phòng làm việc, lục tung lên.

Giản Tĩnh không bỏ qua cơ hội này, cô nhón chân rồi chạy tới phòng ngủ chính.

Trong phòng ngủ chính không có mùi thơm, chăn đệm vứt lung tung ở trên giường, còn có thể thấy mấy sợi tóc dài nhuộm màu nâu.

Khóe môi của cô chậm rãi hiện ra ý cười.

Không biết đây là chủ ý của hung thủ, hay là ý tưởng của đồng bọn, bọn họ thật sự rất thông minh, cũng không dọn dẹp sạch sẽ bên trong căn phòng.

Nghĩ cũng biết, đêm mùng bốn có nhiều người nhìn thấy Mạch Mạch rời đi với bọn họ, cái này không làm sạch được, chi bằng không làm, muốn chết thì cô liền qua đó đi.

Nếu đã tới thì còn có dấu vết mới là bình thường.

Còn dám để nguyên như vậy, chứng tỏ phòng ngủ chính có thể không có vết máu, hoặc là có vết máu nhưng rất ít.

Nói cách khác, không biết là bị chết do vật sắc nhọn làm bị thương, vật cùn làm bị thương hay bị nghẹt thở.

Cô nghiên cứu cách bài trì trong căn phòng này.

Trần của phòng ngủ chính dĩ nhiên được thiết kế nguy nga lộng lẫy, trên năm tủ đứng bày biện vật trang trí tinh xảo. Cô cẩn thận cầm lên, lần lượt kiểm tra xem có lưu lại vết máu không.

Không có.

Ở trên bàn có những vết bụi nhẹ, đồ trang trí cũng không có sự thay đổi.

Trên bàn đầu giường không có đèn bàn, đèn trên tường được dùng để chiếu sáng xung quanh, trong trường hợp bình thường không thể đánh được.

Vậy thì không phải bị thương bởi vật cùn.

Trực giác của cô bị tắc nghẽn, lý do rất đơn giản: Chết ngoài ý muốn trong khi vận động ở trên giường. Chỉ là chết do nghẹt thở có khả năng tương đối cao, bóp chết, siết chết, chết ngạt thậm chí... Chết chìm.

Trong thư phòng vẫn vang lên tiếng lục đồ, Giản Tĩnh lập tức quẹo vào phòng tắm.

Dù sao cũng là khách sạn, không gian trong phòng tắm không lớn. Ngoại trừ buồng tắm vòi hoa sen, bồn tắm và tủ phòng tắm, không gian còn lại không nhiều. Gạch tương đối sạch sẽ, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn còn sót lại nhiều vết tích ở các ngóc ngách.

Nào là tóc, vết nước đọng, vết son môi, cảm giác giống như là quét dọn qua loa.

Bồn tắm rất nhỏ, nếu tắm uyên ương thì hơi không thoải mái, trừ khi bọ họ ấn đầu của Mạch Mạch vào trong nước để chơi.

Giản Tĩnh nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi bước tới kiểm tra vòi bồn tắm.

Ở trong nước lạnh.

Nhìn lại lỗ thoát nước của bồn tắm, bên trong còn đọng lại một số hạt mài màu hồng, có lẽ là cặn của quả bóng tắm hoặc muối tắm.

Ngồi xổm xuống một lần nữa, ngắm bên ngoài ống thoát nước.

Tương đối sạch sẽ, cũng không tìm thấy các hạt cùng màu và tóc rối.

Ngược lại là có một vài mái tóc dài màu nâu nhạt quấn quanh ống thoát nước trong vòi hoa sen.

Mạch Mạch tắm là tắm, bồn tắm số bốn có lẽ chưa bao giờ được sử dụng. Nếu không khi chơi lớn như vậy thì khẳng định sẽ tràn không ít bọt nước ra ngoài, bên trên nền gạch chắc chắn sẽ đọng lại những hạt tròn giống nhau.

Loại bỏ khả năng chết chìm, cơ bản có thể kết luận hiện trường vụ án là trong phòng ngủ chính.

Giản Tĩnh cau mày trầm tư.

Bộ chăn ga gối bốn món đều làm bằng lụa tơ tằm, loại vải này hết sức quý giá, dễ dàng lưu lại rất nhiều nếp nhăn. Ở bên trên gối đầu và gối ôm mặc dù có một vài vết nhăn, nhưng đều không rõ ràng, hiển nhiên cũng chưa từng bị sử dụng, trái lại ga giường thì dúm dó, thoạt nhìn như đã trải qua một phen vận động kịch liệt.

Hung khí là cái gì được chứ? Người ra tay là ai?

Bất giác, tiếng động ở trong phòng làm việc nhỏ dần.

Cô lập tức tỉnh táo lại, còn chưa kịp trở lại phòng khách đã lập tức ngồi luôn xuống đất, thân thể mềm nhũn tựa vào trên tường, trông giống như đang hôn mê.

"Cô Giản." Vương Kỳ đi tới, nhẹ nhàng gọi tên cô.

Giản Tĩnh mí mắt giật giật, giống như còn sót lại một chút ý thức, nhưng giới hạn cũng chỉ đến vậy. Cô không mở mắt ra được, thân thể hơi nhúc nhích, hoàn toàn không còn tí sức lực nào.

Vương Kỳ thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra.

"Anh, người đã hôn mê rồi, lúc nào anh đến?" Anh ta thấp giọng nói: "Được rồi, em chờ mọi người."

Cúp điện thoại, anh ta lại đi ra ngoài tìm đồ.

Giản Tĩnh nhân cơ hội này lấy điện thoại ra, thấy cuộc điện thoại vẫn còn đang tiếp tục, thì nhanh chóng ném vào gầm giường.

Vương Kỳ đi vào, trong tay cầm một cuộn dây thừng, bắt đầu trói người.

Vừa làm vừa nói: ‘Tuy hơi có lỗi với anh họ nhưng anh ấy đã nói các người không có quan hệ gì rồi... Ai bảo cô nhìn thấy, lại còn xuất hiện ở đây nữa. Chưa nghe qua câu tò mò hại người sao?’

Giản Tĩnh đương nhiên không có cách nào trả lời anh ta.

Vương Kỳ trói chặt tay chân của cô, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, lục soát túi của cô.

Không có gì cả.

Anh ta sửng sốt một chút, nói thầm: "Điện thoại di động đâu?"

Đang khó hiểu thì bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, đồng thời kèm theo âm thanh cẩn thận: "Người đâu?"

"Anh." Vương Kỳ bỏ cô ra, chào hỏi: "Chỉ có mình anh sao? Anh Trương thì sao?"

"Cảnh sát đang đang nhìn chằm chằm anh ta rồi." Giọng nói Vương Đàm rất tinh tế: "Người chết ở trong nhà anh ta, cũng tham gia vào bữa tiệc của anh ta, một chốc một lát chắc chắn không thể loại bỏ sạch hiềm nghi."

Vương Kỳ bất an nói: "Hoặc là không để ý, nếu không bị tra được..."

"Anh tưởng tôi không nghĩ tới sao?" Vương Đàm tức giận nói: "Cứ như lão Điền ấy, cái gì cũng không biết, đứng ra làm chứng thì coi như mất tình anh em, làm gì còn ai để tôi chia sẻ đâu."

Anh ta thở dài, nóng nảy nói: "Không nói nữa, đồ tôi bảo cậu tìm, cậu tìm thấy chưa?"

Vương Kỳ nói: "Cà vạt sao? Không tìm thấy, tìm khắp nơi rồi, dưới gầm giường cũng không có."

"Tôi cũng không biết nữa." Vương Đàm cao giọng, ngữ khí càng kém: "Chắc chắn là anh ta cầm."

Vương Kỳ giật mình: "Anh Trương?"

"Lão Điền không tham gia, lại không muốn đắc tội hai chúng ta, nói cái gì cũng không biết là được rồi. Chuyện này tôi cũng có phần, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu bán đứng anh ta, lấy công chuộc tội, không chừng chuyện gì cũng không có, anh ta sẽ không dám đánh cược."

Vương Đàm cũng khá tin tưởng em trai của mình: "Muốn đề phòng tôi thì nhất định phải tìm được một cái chuôi để nắm, cà vạt của tôi là hung khí giết người, đến lúc đó đất bùn nhão ở trong đáy quần, làm cái gì cũng không nói rõ ràng được."

Vương Kỳ thấp giọng nói: "Anh, anh giúp em làm một cái thi thể thì không tính là chuyện gì lớn, nhưng nếu anh... thì không thể xuống thuyền được."

"Muộn rồi." Vương Đàm tỉnh táo nói: "Thật ra đây cũng không phải là chuyện xấu."

Anh ta lạnh lùng nhìn Giản Tĩnh đang hôn mê, chậm rãi nói: "Nghĩ xem, nếu như chỉ chết có một người thì chúng ta sẽ là người bị tình nghi nhiều nhất. Nhưng cô gái này, ngoại trừ có chút quen biết với cậu thì không hề nhận ra chúng ta. Cho dù có kiểm tra như thế nào cũng không thể nghi ngờ lên đầu chúng ta được."

Ngược lại Vương Kỳ hít một hơi lạnh: "Anh, ý anh là ..."

"Đem cô gái này làm giống như cô gái kia." Vương Đàm nói: "Bây giờ cậu đi tìm một chỗ rồi đợi ở đó, nửa đêm tôi sẽ đi vứt xác để cậu có chứng cứ ngoại phạm."

Vương Kỳ liếm liếm môi: "Thật… anh thật sự muốn làm thế sao?"

Vương Đàm quyết tâm: "Không còn thời gian suy nghĩ nữa, nếu không tìm chút chuyện cho cảnh sát thì bọn họ nhất định sẽ tiếp tục điều tra chúng ta." Anh ta đi lòng vòng trong phòng khách, cầm một bức tượng bằng thủy tinh: "Dùng cái này đi. Lúc quay về anh sẽ giấu đi, như vậy trong tay mọi người đều nắm chuôi, không ai dám khai ra."

Hắn ta thúc giục em trai: "Đi mau, anh chờ em một tiếng."

Vương Kỳ thấy anh trai hạ quyết tâm thì cũng không nói nhảm nữa: "Được. Anh, anh cẩn thận một chút."

Vương Đàm gật gật đầu.

Em trai đi rồi, căn phòng đã trở nên yên tĩnh.

Giản Tĩnh cảm nhận được Vương Đàm đang lại gần, đang tìm tòi gì đó trên người cô. Sau khi chắc chắn rằng cô không có ý thức, lúc này mới ôm lấy cô, đặt cô vào trong bồn tắm dành cho khách ở bên ngoài.

Cổ cô tựa vào thành bồn nên không được thoải mái, sau lưng tựa vào lớp sứ trắng lạnh lẽo như băng, hơi lạnh len lỏi vào trong quần áo.

Cô cảm nhận được, bàn tay của Vương Đàm để ở trên cổ áo của cô rồi dừng lại một lát, giống như đang suy nghĩ, xem có nên sao chép các hành động đó lên người cô hay không.

Nhưng hai chân của cô bị trói bởi dây thừng, muốn làm gì, thì nhất định phải cởi dây trói ra trước.

Vương Đàm do dự. Mặc dù Giản Tĩnh có dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất chúng, bỏ qua thì tiếc, nhưng mạng nhỏ của anh ta vẫn quan trọng hơn.

Phụ nữ mà thôi, lần này không chơi thì còn có lần khác. Anh ta tự thuyết phục bản thân, nhưng tay vẫn không đàng hoàng sờ mó trước ngực của cô, muốn chiếm chút tiện nghi.

Nhưng ngay khi anh ta vừa đụng vào ngực của cô, cổ tay bỗng nhiên đau nhói.

Máu chảy ra, đau đến tận tim. Vương Đàm sợ hãi, định thần nhìn lại.

Giản Tĩnh từ từ ngồi dậy, trong tay cầm con dao gấp, nhìn anh ta mỉm cười: "Là anh giết tôi." Cô nói: "Hóa ra là anh."

Trái tim Vương Đàm đập như sấm, phản ứng theo bản năng, bóp ngay lấy cổ cô.

"Nếu như tôi là anh..." Cô không tránh được đòn tấn công của một người đàn ông trưởng thành, chật vật tách từng ngón tay của anh ta ra: "Tôi sẽ chạy ngay lập tức... Cảnh sát đang... tới..."

Vương Đàm: "Cái gì?"

Giản Tĩnh nói từng chữ đứt quãng: "Tôi, tôi báo cảnh sát rồi."

"Không thể nào." Anh ta phủ nhận: "Cảnh sát đang theo dõi Trương Phong cơ mà."

"Anh ta là… hung thủ… đúng không?" Cô huơ huơ con dao gấp, một tay anh ta bỏ ra cầm lấy tay cô, nhờ vậy mà cô có cơ hội để hít thở không khí: "Anh cũng ở đó, dùng cà vạt siết chết cô ấy. Mấy người chơi… chơi trò chơi gì vậy?"

Vương Đàm đen mặt: "Cô nghe thấy hết rồi?"

Giản Tĩnh kéo dài thời gian: "Anh muốn biết cà vạt ở đâu sao?" Cô nhìn ra phía ngoài: "Cách tốt nhất để giấu đồ là đặt chúng ở nơi dễ bị bỏ quên nhất."

Thân thể ban đầu thực sự quá yếu.

Yếu đến mức bị một người đàn ông bóp cổ bằng một tay đã không thở nổi.

"Phòng khách, thứ lớn nhất..." Cô nhìn chăm chú vào phía trên chiếc đèn thủy tinh vàng son lộng lẫy: "Đồ vật."

Vương Đàm nhất thời biến sắc, rõ ràng nội tâm đang giằng xé kịch liệt: Nên tìm cà vạt và thu dọn sạch sẽ, hay đã làm thì làm cho trót, giết người diệt khẩu?

Cách làm an toàn nhất đương nhiên là cách đầu tiên.

Anh ta buông Giản Tĩnh ra, quay người đi ra ngoài tìm cà vạt ở bên trên chiếc đèn thủy tinh.

Cùng lúc đó, Giản Tĩnh cắt dây thừng buộc quanh mắt cá chân, lao vào phòng ngủ chính và khóa trái cửa.

Cô nằm xuống, tìm điện thoại di động của mình.

Nhưng mà, mở màn hình ra thì thấy điện thoại di động đã tắt máy.

Giản Tĩnh gần như ngất đi.

Không phải quả táo đen của cô, nhưng lượng điện này có hợp lý không vậy? Nói chuyện điện thoại mới bao lâu mà hết điện đến mức tắt máy? Hay điện thoại tự động tắt khi quá nóng?

Nhưng dù là ở đâu, cô cũng phải chuẩn bị kỹ càng nhất - nếu Quý Phong không có đầy đủ chứng cứ, liệu anh ta có thể nộp đơn xin lệnh bắt giữ không? Hơn một nửa là không thể.

Có động tĩnh ngoài cửa truyền tới.

Cô cố gắng nhấn nút nguồn, hy vọng có thể ép điện thoại mở máy.

Màn hình dần dần sáng lên.

"Đàm Tử? Anh đang làm gì vậy?" Ở trong phòng khách, Trương Phong giật mình hỏi.

Vương Đàm cũng kinh ngạc không kém: “Sao anh lại ở đây?”

"Anh ngồi xe của bạn rồi lẻn ra." Giọng điệu của Trương Phong có chút tự mãn: “Cảnh sát còn tưởng rằng tôi đang ngồi ở trong biệt thự."

Giọng nói của anh ta lúc gần lúc xa: "Không phải nói có người kiểm tra chúng ta sao? Cô gái kia đâu, xử lý xong chưa?"

Vương Đàm không tìm được cà vạt của mình nên cũng đã đoán được Giản Tĩnh đang đùa bỡn mình, nghiến răng nghiến lợi: "Ở bên trong kia."

Trương Phong lạnh lùng quyết đoán hơn anh ta rất nhiều: "Giải quyết hết đi, lần này đến lượt anh được không?"

Khởi động máy (animation) kết thúc, không kịp tìm số gửi tin nhắn, Giản Tĩnh đứng yên bấm gọi 110.

"Ầm!" Bọn họ đang đập cửa.

Đầu óc cô chợt lóe lên, cô không trả lời câu hỏi của viên cảnh sát, phối hợp lớn tiếng nói: "Đúng, Trương Phong là hung thủ, Vương Đàm là đồng lõa. Nguyên nhân cái chết là bị siết cổ, hung khí là một chiếc cà vạt, hai người này lần lượt chơi đùa với cô ấy, kết quả là siết cổ chết người. Sau đó chia xác cô ấy trong bồn tắm của phòng tắm dành cho khách…”

"Chủ yếu là phần đầu, cái đầu được dùng để tạo chứng cứ ngoại phạm, người phụ trách vứt xác là Vương Kỳ, trong xe của anh ta còn lưu lại vết máu của người chết, anh kiểm tra một chút thì sẽ biết."

Bên ngoài lặng yên im ắng.

Cô tiếp tục nói: "Nhất định phải nhanh, gọi điện thoại cho Viện Kiểm Sát xin lệnh bắt giữ đi, không phải anh có quan hệ rất tốt với bên Viện Kiểm Sát sao? Bọn họ đã phát hiện ra tôi rồi, nếu như họ bỏ trốn thì sao? Chuyến bay mẹ gì! Máy bay tư nhân có thể trực tiếp xuất cảnh, tùy ý đi đến nơi nào miễn thị thực là được, buổi tối cũng không có chuyến bay nào... Mau! Đúng! Ngay lập tức!"

Vương Đàm và Trương Phong liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy được biện pháp đối phó trong mắt đối phương.

Diệt khẩu đã vô dụng, sẽ chỉ lãng phí thời gian.

Thừa dịp cảnh sát còn chưa hoàn tất thủ tục lập tức xuất ngoại, sau đó nghĩ biện pháp ở lại nước ngoài.

Hai người không lãng phí thời gian nữa, lập tức quay đầu rời đi.
 

Bình Luận (0)
Comment