Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 414 - Chương 415

Chương 415

Luồng sát khí ngoài cửa đã biến mất, cuối cùng Giản Tĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô sắp xếp lại suy nghĩ của mình và nói với viên cảnh sát: "Đem những lời tôi vừa nói chuyển cho Quý Phong của Đội Điều tra Hình sự, để bọn họ gọi cho cảnh sát giao thông cùng phối hợp, mau chóng lập chốt kiểm tra trên tuyến đường chính đến sân bay để chặn người lại. Nhớ lời tôi nói, Trương Phong và Vương Đàm chính là hung thủ của vụ án chặt xác."

Cảnh sát viên nói: "Chờ, chờ chút, cô thuộc... Đội Điều tra Hình sự phải không? "

"Ừ." Cô mở khóa phòng, bên ngoài đã trống rỗng, bọn họ đã chạy rồi.

Điện thoại di động hiện lên thông báo pin yếu.

"Điện thoại di động suốt ngày hết pin." Cô hít thở sâu, cuối cùng nói: "Giúp tôi gọi 120."

Báo địa chỉ xong, sau đó điện thoại di động tắt máy.

Giản Tĩnh tiện tay nhét vào túi, đuổi theo sát bọn họ.

Họ đi thang máy nội bộ đi thẳng xuống dưới tầng. Cô không thể làm gì khác hơn là chọn thang máy ngắm cảnh từ từ đi xuống từng tầng một, thật sự quá chậm, các con số nhảy từng ô từng ô, mỗi một giây qua đi, cơ hội bắt được bọn họ lại ít đi một phần.

"Hệ thống, tôi đã báo cảnh sát, nói ra tên hung thủ rồi. Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành sao?” Cô thúc giục.

[Hệ thống: Nhiệm vụ đã hoàn thành, ký chủ muốn thoát khỏi phó bản sao?]

Giản Tĩnh lập tức nói: "Không thoát! Có được dùng lại thẻ không?"

[Hệ thống: Phó bản trừng phạt cấm sử dụng thẻ]

Giản Tĩnh: "Nhiệm vụ hoàn thành cũng không được?"

[Hệ thống: Phó bản trừng phạt không được sử dụng thẻ, ký chủ có thể chọn thoát ra.]

Giản Tĩnh không muốn thoát ra, cô muốn đảm bảo rằng hung thu sa lưới, nhất là Vương Đàm.

Anh ta từng giết cô.

Để anh ta đi, cô có bằng lòng không?

Ding dong, thang máy đã đến.

Cô vừa lao ra khỏi cửa thì nhìn thấy hai ngọn đèn đang tiến đến lối ra tầng hầm.

Đó là Trương Phong và Vương Đàm!

Giản Tĩnh không biết mình lấy sức lực từ đâu, thấy xe đang đi với tốc độ không cao thì lập tức chạy nhanh về phía cửa xe, nhảy lên vị trí đầu xe, chắn ngay tầm mắt của tài xế.

"Thần kinh à?" Trương Phong đang lái xe chửi ầm lên, nhưng anh ta không giảm tốc độ mà ngược lại nhấn thẳng chân ga, trực tiếp tăng tốc phóng ra ngoài.

Giản Tĩnh dán sát vào cửa kính xe, đưa tay giữ kính chiếu hậu.

Đương nhiên cô biết không có cách nào ngăn cản bọn họ rời đi, nhưng người đi đường nhìn thấy trên xe có người chẳng lẽ không thấy kỳ lạ sao?

Chỉ cần trên đường có cảnh sát giao thông ngăn cản, hoặc là có ai đó hỏi xe thì bọn họ đừng hòng nghĩ đến việc tẩu thoát thuận lợi.

"Làm thế nào đây?" Vương Đàm hỏi.

Trương Phong nghiến răng: "Đâm chết cô ta đi, chỉ cần chúng ta có thể lên máy bay, mọi chuyện đều dễ nói." Anh ta liếc về phía Vương Đàm rồi nói: “Bây giờ chúng ta đều trên cùng một con thuyền, anh liên hệ thế nào rồi?"

Vương Đàm nói: "Máy bay của tôi đã ở sân bay rồi, có thể đi bất cứ lúc nào."

"Được." Đáy mắt Trương Phong lộ ra vẻ điên cuồng và dữ tợn: "Nhìn tôi."

Cửa khu chung cư đã mở, bảo vệ nhìn thấy biển số xe, biết không phải người dễ chọc nên cũng mặc kệ đám công tử này chơi cái gì, trốn ở trong phòng bảo vệ coi như không nhìn thấy.

Cửa kiểm tra tự động dò tìm biển số xe đã đăng ký, thuận lợi mở cửa.

Chiếc xe quay đầu và lao xuống đường.

Giản Tĩnh cảm nhận được tốc độ của chiếc xe ngày càng nhanh, dường như cả người cô có thể bay ra ngoài bất cứ lúc nào.

Nhìn hoàn cảnh xung quanh, bên này là khu chung cư hạng sang, hơn nữa lúc này đã mười một giờ đêm, trên đường hoàn toàn không thấy bóng người.

Kiên trì một chút nữa.

Cô nhủ thầm, cắn răng không chịu buông tay.

"Con mẹ nó, thật khó giải quyết." Trương Phong giận dữ nói: "Chuyện này liên quan mẹ gì tới cô, đúng là thần kinh mà! Chết tiệt, tôi đâm chết cô! Dù sao thì đã chết một người rồi, còn sợ gì lần thứ hai?"

Anh ta vừa mắng người vừa điên cuồng tăng tốc.

Giản Tĩnh ra sức nện vào tấm kính, dù biết búa cũng không phá được nhưng vẫn cố hết sức gây áp lực: “Dừng xe lại!”

Đèn đỏ bật sáng nhưng có lẽ Trương Phong không nhìn thấy, vèo một cái băng qua ngã tư.

Xuất hiện trước dòng xe chạy.

Sợ sau khi đi vào đường chính sẽ bị người hiểu chuyện ngăn cản, trong lòng Trương Phong nảy sinh ác ý, bẻ lái đâm thẳng vào lan can bên cạnh.

Giản Tĩnh ý thức được hành động của anh ta, vội vàng buông tay.

Thân thể lăn xuống, mặc dù không bị đụng vào trên hàng rào biến thành nhân bánh, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu.

Kết quả cô bị đâm một cái.

Nội tạng run lên, xương sườn chắc là bị gãy, đau đến mức không cách nào hô hấp được.

Cô nằm trên mặt đất, khó khăn bò đến làn xe bên cạnh.

Trương Phong thay đổi tay lái, lui lại mấy mét, sau đó lại đạp chân ga một lần nữa, hung hăng lao về phía cô.

Giản Tĩnh phản ứng với tốc độ nhanh nhất, nhưng mà độ nhanh nhẹn của cỗ thân thể này quá thấp, đầu óc nhắc nhở thân thể nhất định phải né tránh, nhưng thân thể lại không thể nhanh chóng làm theo như vậy.

Bánh xe cán qua, đau đớn kịch liệt khiến cô không còn cảm giác.

Lúc có lúc không, thật giống như nghe được tiếng còi xe cảnh sát.

"Xe trước mặt mau dừng lại." Một chiếc mô tô của cảnh sát giao thông kéo còi báo động dừng lại: "Chậm lại! Dừng xe!"

Trương Phong không nghe, đạp cần ga hết mức, tính năng tốt nhất của xe thể thao trong khoảnh khắc đưa xe lao ra trăm mét.

"Tuyến đường chính XX xảy ra tai nạn xe cộ, gây tai nạn là xe mang biển số A74788." Cô đang trình báo thì đột nhiên nhìn thấy phía sau có hai xe cảnh sát đang tới.

Một chiếc đuổi theo chiếc xe sang trọng. Một chiếc ngừng lại, một người nhảy xuống, ngồi xổm xuống kiểm tra người bị đâm: "Cô Giản?"

"Đuổi theo." Giản Tĩnh chỉ theo hướng chiếc xe vừa chạy trốn, miệng, mũi trào máu: "Hung thủ..."

Ngược lại Quý Phong hít một hơi lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi nghe thấy rồi, khi điện thoại bị cắt tôi đã nghe thấy Vương Đàm nói chuyện."

Cô khẽ gật đầu, đột nhiên nôn ra máu không kiểm soát được.

"Cố lên." Quý Phong tìm thấy vết thương, muốn cầm máu cho cô: "Xe cứu thương sẽ lập tức tới ngay.”

Giản Tĩnh không nói.

Cô đã nhìn thấy bảng nhiệm vụ.

[Hệ thống: Phó bản đếm ngược: 00:03:00]

Chỉ còn ba phút cuối cùng mình tồn tại ở thế giới này. Cô tỉnh táo nghĩ, đột nhiên muốn cười.

Thật ra khi vừa trở về, cô cũng từng có một sự do dự kỳ lạ: Nếu sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể lựa chọn ở lại thì cô có nên ở lại không?

Trên lý thuyết đương nhiên nên như vậy.

Nơi này mới là thế giới mà cô lớn lên, một thế giới hòa bình, có trật tự, thế giới bình thường.

Cô là một người bình thường, một cô gái bình thường, đi học, tốt nghiệp, đi làm, không giết người cũng không hề có tội phạm biến thái giết người, không có nhiều câu chuyện đặc sắc kích thích như vậy.

Cô không cần phải đấu trí so dũng với tội phạm, cũng không cần trải qua tình huống cầu sinh trong hiểm cảnh, càng không cần phải chiến đấu với các thế lực siêu nhiên nhiều lần.

Là một người bình thường, vấn đề lớn nhất của cô là làm thế nào đối mặt với sự thúc giục cưới xin của cha mẹ, nên làm thế nào để tăng điểm công việc, cần bao nhiêu của hồi môn để kết hôn, tương lai sẽ sinh con hay không sinh con.

Nếu ở lại thế giới quen thuộc này, cuộc sống của cô sẽ bình thường và ấm áp không thể tưởng tượng được.

Có lẽ, cô có thể tìm được một người đàn ông tử tế, kết hôn với anh ta, củi gạo dầu muối tương giấm trà. Trong lúc rảnh rỗi, thỉnh thoảng sẽ viết gì đó đăng trên mạng, nhưng sẽ bị đập vô cùng thê thảm, không dám xem, cuối cùng không còn hứng thú, cũng không bao giờ viết nữa.

Ba mẹ cô sẽ sống khỏe mạnh, cô còn có thể sống chung với họ mấy thập niên, hiếu thuận với bọn họ, thỉnh thoảng cãi vã, cho đến khi cô qua đời ở tuổi bảy mươi tám mươi.

Nhưng nếu chưa từng được nhìn thấy một thế giới khác thì cô sẽ cảm thấy cứ như vậy có cái gì không tốt.

Ai cũng đều sống như vậy.

Ước mơ của một thiếu niên cuối cùng cũng chỉ là một giấc mơ, khi hai nhân vật chính khôn lớn sẽ trở thành một tấm bảng mặt mũi mơ hồ.

Giải cứu thế giới không liên quan gì đến bản thân chúng ta, tất cả chúng ta đều là động vật xã hội.

Nhưng mà... Nếu đã nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp thì làm sao có thể cam tâm bình thản trở về.

‘Tôi không cam lòng.’

Cô không cách nào né tránh khát vọng của nội tâm.

Nhưng ba mẹ cô vẫn ở đó.

Nếu như đến một thế giới khác, ba mẹ biết phải làm gì đây?

Bọn họ có thể chịu đựng được nỗi đau mất đi con gái không?

Huống hồ, ở thế giới kia, đêm khuya vắng người, hay là năm mới đoàn viên, một mình cô cô đơn ăn Tết một mình, chẳng lẽ lại không nhớ tới ba mẹ sao?

Nhớ, rất nhớ bọn họ, nhớ ba mẹ bình thường nhưng đầy yêu thương của cô.

Giản Tĩnh không thể bỏ họ được.

Vào giờ phút này, một lần nữa cô lại phải chết, nhưng cô không sợ hãi giống như lần đầu tiên. Ngược lại, cô lại thở phào nhẹ nhõm, mang trong lòng sự áy náy không thôi, rốt cuộc cũng không cần đưa ra lựa chọn.

"Quý Phong." Thân thể vô cùng đau nhức, khi cơ thể đau đến cực điểm thì não sẽ tự động cắt đứt tri giác. Lúc này cô cảm thấy tứ chi như chết lặng, chỉ có tâm trí vô cùng vui mừng: "Quý Phong..."

Quý Phong cúi đầu xuống, giọng nói ôn hòa: "Tôi ở đây, không có chuyện gì đâu, xe cứu thương sẽ tới đây nhanh thôi."

"Ha ha!" Cô cười lớn.

Điều này thực sự buồn cười, ba ngày trước, cô mới nói với anh như vậy.

Sao vật đổi sao dời nhanh như vậy chứ.

Buồn cười quá.

"Tôi, tôi nhờ anh..." Cô túm lấy cổ áo anh, đứt quãng: "Với ba tôi, mẹ tôi giúp tôi..."

Lời nói đầu đuôi không phù hợp, nhưng Quý Phong nghe hiểu được.

Anh không nói gì, nghe lời cô muốn nói với ba mẹ. Có lúc, chúng ta lại không có cơ hội để nói lời tạm biệt.

“Được rồi, cô nói đi.”

"Đừng lo lắng cho tôi, tôi đi… đi đến một thế giới khác.” Đường hô hấp bị máu xâm chiếm, nhiều chức năng của cơ thể không hoạt động, cô chậm rãi nói: "Ở nơi đó, tôi là một người nổi tiếng, nhà văn, hằng năm kiếm được rất nhiều tiền, rất nhiều tiền. Tôi sống rất tốt, có rất... rất nhiều người, thích, thích tôi... Khụ khụ khụ!”

Lỗ mũi của cô đang chảy máu, thỉnh thoảng sẽ bị sặc, không, có lẽ là máu ở khí quản, phun trào ra từ miệng và mũi, nhuộm đỏ cả khuôn mặt cô.

Nhưng ánh mắt của cô sáng ngời, có thể nhìn ra được chủ nhân của nó rất tỉnh táo.

Mỗi một tích tắc, Quý Phong phải tin tưởng, lời cô nói lúc chia tay không phải là lời nói dối mà là câu chuyện thật sự tồn tại.

"Tôi có một ngôi nhà rất, rất đẹp, nuôi một con chó, một chú chó chăn cừu Đức, gọi là Kỵ Sĩ..." Cô mô tả cuộc sống của mình ở một thế giới khác: "Ở nơi đó thường xuyên xảy ra những vụ giết người. Tôi luôn gặp phải, gặp phải những vụ án giết người, nhưng mỗi lần, mỗi lần tôi bị bắt... Các trinh sát rất thú vị… Tôi có bạn, bạn trai… rồi cũng sẽ có. Không cần, không cần lo lắng cho tôi. Kết hôn, hơi xa... Có lẽ… Khụ..."

Tầm mắt dần dần tối sầm lại.

Cô gắng sức chớp mắt, muốn nói rõ hơn: "Thật xin lỗi, ba mẹ, tha thứ cho con." Cuối cùng nước mắt cũng trào ra: "Tha thứ cho con, con muốn, muốn có nhiều thời gian hơn."

"Họ sẽ tha thứ cho cô." Anh ta nói.

"Thật không..." Hồi quang phản chiếu, giọng điệu bỗng nhiên rõ ràng, quyến luyến vừa rồi biến mất, thay vào đó là lý trí xơ xác tiêu điều: "Trương Phong là chủ mưu, nhưng Vương Đàm mới là người giết tôi, không được bỏ qua cho anh ta, không người giết tôi lại chạy mất."

Quý Phong: "Được, tôi nhớ rồi. Vương Đàm giết cô nhưng không thành công đúng không?"

Cô cười nhẹ.

Đây là nụ cười cảm động nhất mà Quý Phong từng gặp.

[Đếm ngược: 00:00:09]

Cô gần như không còn sức lực, mệt mỏi nhắm mắt lại và lẩm bẩm: "Tôi sẽ nhớ bọn họ... Đừng nhớ tôi... Tôi thực sự xin lỗi, tôi… Trở về..."

Quý Phong gọi, không để cho cô ngủ: "Giản Tĩnh? Tĩnh Tĩnh?”

Cô không nói gì nữa, chỉ nhìn bầu trời đêm, trên tấm rèm màu xanh đậm, những đám mây nhàn nhạt giống như làn khói nhẹ, giấu vầng trăng sáng ở sau lưng, vầng hào quang mờ ảo, muốn nói còn nghỉ.

Có lẽ, đây là lần cuối cùng cô được thấy trăng nơi quê nhà.

Sau này sẽ không trở về nữa.

"Tôi có chút, hối hận." Cô nói: "Nhưng mà, ở lại, trở về, cũng hối hận."

Quý Phong muốn nói gì đó nhưng xe cấp cứu đã tới rồi, cửa xe mở ra, hai bác sĩ chạy nhanh xuống: "Người bị thương đang ở đâu?"

"Ở đây." Anh ta vội vàng nói: "Nhanh tới cứu cô ấy."

Bác sĩ vội vàng bắt tay vào cấp cứu.

Nhưng mà cô gái trẻ tuổi mặt đầy máu đã ngừng thở.

Cô ấy đã trở về. Trở về nơi cô ấy là thiên tài...
 

Bình Luận (0)
Comment