Căn cứ vào thông tin từ cảnh sát thì đứa trẻ cuối cùng mất tích khoảng tầm năm 2004.
Năm đó còn chưa thi hành các chính sách hệ thống tên thật. Sau khi Tề Thiên biến mất thì tin tức của anh ta cũng không còn xuất hiện trên Internet. Không khó để phán đoán rằng, có lẽ anh ta đã thay đổi một thân phận hoàn toàn mới để che giấu, thậm chí có thể là thay đổi diện mạo. Muốn tìm một người đã mất tích gần mười năm cũng không phải chuyện dễ.
Bởi vậy, mặc dù đã đưa ra lệnh truy nã nhưng cũng khó nói chắc được.
Có điều, khi sắp xếp lại các vụ án mất tích thì đa số đều cho thấy tỉ lệ trẻ con mất tích ở khu vực này cao hơn so với những khu vực khác, dường như có hơi bất thường.
Cảnh sát nghi rằng không chỉ có một vụ án tương tự như vậy, có thể sau khi mất tích, Tề Thiên lại tiếp tục gây án.
Cô và đạo trường Hà cũng đi thăm dò tin tức.
Theo như lời anh ấy nói thì có rất nhiều đại gia quyền thế cực kỳ tin vào phong thủy, có người sang nước ngoài thỉnh* tiểu quỷ về, cũng có người lên núi gì đó để bái thần này nọ, thậm chí còn có kẻ vì việc thăng quan phát tài của mình mà đã làm chuyện thương thiên hại lý.
*Thỉnh: Không phải mời mà nghĩa là thỉnh thần linh về thờ.
Nếu Tề Thiên có gây ra những vụ khác thì cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Lúc ấy Giản Tĩnh: “...”
Cạn con mẹ nó lời.
Quay lại chuyện chính, sau khi ‘Khách Sạn Ma Quái’ lên sóng, tập đặc biệt lần nữa leo lên bảng đề tài. Những phân đoạn đặc sắc được cắt nối biên tập rồi ghép nhạc, sau đó đăng lên trên các nền tảng, số lượng được đăng lên vô cùng kinh khủng.
Mà những số liệu này đều là chân thật, không phải do marketing.
Quần chúng đã quen với các vụ án mạng, nhưng vụ án sử dụng tà thuật giết hại bảy đứa trẻ thì cho dù có ở thế giới này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Sau khi cảnh sát thông báo ra bên ngoài, dân chúng vốn đã có sẵn lòng tò mò nhất định, muốn biết chi tiết hơn nữa. Nhưng thông thường thì sẽ không công khai quá trình ra bên ngoài, vậy mà ‘Cuộc phiêu lưu tại nhà ma” gặp phải vận may lớn, lại có thể quay được toàn bộ quá trình, làm gì có ai không tò mò cơ chứ?
‘Ngôi nhà ma ám’ nổi tiếng nhất quý, số liệu phát sóng là 160 triệu, nhưng số đặc biệt đã chiếm 120 triệu.
Đây là số liệu trong ba ngày.
Lượng fan trên Weibo của Giản Tĩnh tăng từ 30 vạn lên đến 120 vạn, số lượng càng ngày càng tăng, rất nhiều người hỏi cô khi nào tham gia kỳ tiếp theo.
Cô còn đang suy nghĩ, tham gia cái gì chứ, không chừng người ta còn cho rằng cô là tiểu thuyết gia tử thần thì Khang Mộ Thành lại mang tin tức mới nhất đến cho cô.
Tổ tiết mục sửa lời, nếu như cô bằng lòng tham gia kỳ sau thì có thể giống với các khách quý khác.
Giản Tĩnh khiếp sợ: “Sao bọn họ nói thay đổi là thay đổi vậy?”
Khang Mộ Thành: “Em nổi tiếng thì tất nhiên bọn họ sẽ thay đổi.”
“Không đi.” Cô kiên quyết từ chối.
Khang Mộ Thành hỏi: “Thật à? Đây là một cơ hội rất hiếm có.”
“Có thể em sẽ không tìm ra được thi thể.” Giản Tĩnh nói: “Chờ đến khi em không còn giá trị, thì làm gì còn ai gọi tên em đâu.”
Dệt hoa trên gấm, thêm dầu vào lửa, bây giờ trông có vẻ vô cùng ồn ào, một bước lên mây nhưng có thể nổi tiếng chính là ‘Người tìm ra thi thể’, ai tìm ra được cũng vậy thôi, không phải ngoại trừ ‘Giản Tĩnh’ thì không thể.
Khang Mộ Thành đứng im, sau một lúc lâu thì bỗng nói: “Tĩnh Tĩnh, anh rất vui.”
Danh lợi khiến người ta dao động, mà cô còn là một người rất khát khao nhận được sự tán thành của bên ngoài, vậy mà có thể chống đỡ được sự cám dỗ này, khiến anh ấy cảm thấy rất vui nhưng cũng có chút mất mát nhè nhẹ.
“Viết truyện cho thật tốt, hoàn thành xong ‘Ác quỷ II’, đây mới chính là em.” Anh ấy thu lại tâm trạng, hết sức chân thành nói: “Sức mạnh chân chính của tác giả luôn luôn là tác phẩm của mình.”
Tác giả nổi tiếng thì vẫn là tác giả, vẫn phải bán sách. Mà nếu cách hành văn có tính đặc thù, chỉ cần trụ vững được trước thử thách thì vĩnh viễn đều có thể lưu truyền.
Bởi vậy, khi làm nhà văn thì tốt nhất nên làm một thân cây, bám rễ thật chặt, dù có bão táp mưa sa vẫn có thế đứng sừng sững không ngã. Đừng làm bèo trôi, nổi đầy trên mặt nước, gió thổi qua, thoáng chốc liền tan.
Hai ngày sau, độ hot giảm xuống, Giản Tĩnh lặng lẽ lên Weibo đăng tin.
Giản Tĩnh V:
Cảm ơn mọi người đã quan tâm, công việc được sắp xếp gần đây là hoàn thành ‘Bác sĩ ác quỷ II’ nên tạm thời sẽ không tham gia các chương trình.
[File ảnh chụp. JPG]
Fan cuồng Bạch Tiểu Hỏa: Cô Tĩnh Tĩnh giỏi quá, mong chờ tác phẩm mới.
Bình luận 2: Mong chờ tác phẩm mới, ác ma có phần tiếp theo nè, quá tuyệt vời.
Bình luận 3: Có phải ác quỷ sẽ bán bản quyền không? Phần 2 cũng sẽ quay cùng luôn hay sao? Phần 2 có nữ chính không?
Bình luận 4: Fan mới xin hỏi, muốn đọc thêm sách thì bắt đầu từ đâu được hơn?
Bình luận 5: Ác quỷ, ác quỷ, ác quỷ, mọt sách của ác quỷ cho 8.5 điểm! Trước đó tên nào nói bà chủ viết rất rác rưởi mau chui ra đây!
Bình luận 6: Cho ‘Đứa trẻ chơi trốn tìm’ 9.0 điểm, phối hợp với phim điện ảnh càng hay hơn.
Bình luận 7: Đợi chút, chẳng phải tác phẩm tiêu biểu của bà chủ là ‘Thần thám Bạch Miêu’ sao? Tuy chỉ cho 8.2 điểm, nhưng đó là cả tuổi thơ của tôi đó.
Fan cuồng Bạch Tiểu Hỏa: ‘Bạch Tiểu Miêu’ là mối tình đầu của tôi! Thiếu nữ thần thám xinh đẹp cải tạo gen mãi đỉnh!
Không có độ hot mãi không giảm, nhưng danh tiếng là bảo chứng giá trị.
Mở khóa giới hạn.
[Hệ thống: Kiểm tra đo lường cho thấy danh tiếng của ký chủ tăng nhanh, đến ‘Có chút danh tiếng’, thời gian mở hồ giới hạn rút ngắn lại thành hai tháng một lần.]
[Hệ thống: Thẻ hồ giới hạn đã mở, có rút thẻ hay không?]
‘Có.’
[Đang rút thẻ hồ giới hạn]
[Rút ra hoàn tất]
[Tên: Thẻ trạng thái – Linh giác]
[Nội dung miêu tả: Có được trực giác siêu cường, có thể biết trước được nguy hiểm sắp đến.]
[Ghi chú: Thẻ giới hạn bị động, không có cách nào tự mở ra, thời gian tiếp tục 10 giây/lần, thời gian làm lại 24 giờ].
Giãn Tĩnh yên lặng một lát, sau đó hỏi thử: ‘Phó bản đặc biệt là sao vậy?’
[Hệ thống: Phó bản đặc biệt không làm những sự kiện bình thường, xác suất gặp được cực kỳ thấp].
Giản Tĩnh: ‘Sự kiện với xác suất nhỏ cũng có thể khiến ta gặp được?’
[Hệ thống: Tất cả đều có khả năng]
Giản Tĩnh: ‘Không phải trùng hợp?’
[Hệ thống: Sinh mệnh là do vô số trùng hợp tạo thành]
Giãn Tĩnh: “...”
Ok.
Cô kiểm tra giá trị dũng khí còn thừa của mình, tổng cộng là 40 điểm, cân nhắc hồi lâu rồi quyết định rút thẻ tiếp theo.
‘Rút thẻ bình thường.’
[Đang rút thẻ]
[Rút ra hoàn tất]
[Tên: Thẻ tri thức – Phong thủy (sơ cấp)]
[Nội dung miêu tả: Nhận được một vài tri thức phong thủy cấp bậc nhập môn]
[Ghi chú: Thiên nhân hợp nhất, càn khôn âm dương, thế sự vô thường, thuận theo tự nhiên]
Giãn Tĩnh có dao động trong khoảnh khắc, muốn học tri thức của tấm thẻ này nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Nếu như phó bản đặc biệt là sự kiện có xác suất nhỏ, bên cạnh cũng có nhân sĩ chuyên nghiệp như đạo trường Hà cố vấn thì không cần thiết không phải mình học là không thể.
Lỡ như học xong rồi tăng xác suất gặp quỷ lên thì phải làm sao?
“Hệ thống, ta muốn dùng thẻ thư pháp, diễn thuyết và phong thủy sơ cấp kết hợp thành thẻ thăng cấp có được không?”
[Hệ thống: Được]
[Hệ thống: Sử dụng thẻ kỹ năng - thư pháp (sơ cấp), thẻ kỹ năng - diễn thuyết (sơ cấp), thẻ tri thức - phong thủy (sơ cấp) kết hợp thành một thẻ thăng cấp, có kết hợp hay không? Chú ý, sau khi kết hợp ba tấm thẻ sơ cấp thì không có cách nào khôi phục lại, mời ký chú xác nhận.]
Giãn Tĩnh nói: ‘Xác nhận.’
[Đang kết hợp các thẻ]
[Kết hợp thẻ thăng cấp hoàn tất]
[Tên: Thẻ thăng cấp]
[Nội dung miêu tả: Dùng thẻ thăng cấp, có thể thăng từ thẻ sơ cấp lên thẻ trung cấp]
[Ghi chú: Thăng cấp thẻ giới hạn bình thường]
Giãn Tĩnh hít sâu một cái, có chút chờ mong: ‘Thăng cấp thẻ quan sát.’
[Đang thăng cấp thẻ]
[Thăng cấp hoàn tất]
[Tên: Thẻ kỹ năng - Quan sát của thám tử (trung cấp)]
[Nội dung miêu tả: Có được sức quan sát nhạy bén hơn so với người bình thường, có thể chú ý tới rất nhiều chi tiết mà người khác bỏ qua, đại đa số manh mối không có cách nào thoát khỏi tầm mắt của cô]
[Ghi chú: Sức quan sát tăng lên, cô đã là một thám tử đạt tiêu chuẩn]
Giản Tĩnh có chút vui mừng nho nhỏ.
‘Thẻ sơ cấp là quan sát của người bình thường, trung cấp là thám tử, vậy còn cao cấp và chuyên gia là cái gì?’ Cô tò mò hỏi.
[Hệ thống: Thẻ kỹ năng – Quan sát của thám tử lừng danh (cao cấp), thẻ kỹ năng – Quan sát của Holmes (chuyên gia)]
[Hệ thống: Mong ký chủ chú ý, một thẻ cao cấp cũng không có tác dụng quá lớn, thẻ quan sát kết hợp với thẻ tri thức mới có thể tạo ra hiệu quả lớn nhất, xin đừng theo đuổi thẻ cao cấp một cách mù quáng]
Tất nhiên là Giãn Tĩnh biết rõ điều này, việc phá án coi trọng nhất chính là năng lực tổng hợp, thẻ cao cấp giống như đột phá một kỹ thuật hơn, có ích, nhưng phải phối hợp với những phương diện khác thì mới có thể tạo ra hiệu quả.
Nhưng cô vẫn rất vui vẻ.
Vội vàng sử dụng thẻ trung cấp, cô cực kỳ nóng lòng nghiệm chứng năng lực thật sự.
A, dì giúp việc quét nhà cũng không có tận tâm, những góc xó xỉnh và phía dưới bàn trà, ghế sô pha cũng không được quét tới, bám lại rất nhiều bụi bặm. Bà ta ăn vụng đồ ăn vặt của cô, cách gấp túi rất khác so với cô. Còn đặt đồ ăn ngoài, làm văng một chút nước canh trên mặt thảm ở cửa.
Một đống lớn thông tin tràn vào trong đầu, Giãn Tĩnh xoa xoa huyệt thái dương, lập tức dừng quan sát.
Đối với người bình thường thì cũng không thích hợp thu nạp nhiều thông tin như vậy mỗi giờ mỗi phút, chắc chắn sẽ nổ não, hơn nữa đa số đều là thông tin vô dụng.
Biết dì giúp việc ăn lẩu cay để làm cái khỉ gì?
Nhiều nhất là cảm thấy đói bụng thôi.
Giản Tĩnh mở app giao đồ ăn, đặt một đơn.
Dùng thử thẻ trung cấp kết thúc.
Kết luận: Dùng cho thật cẩn thận, nếu không sẽ mập.
Cái gọi là đời người, chính là sau khi trải qua một hồi chấn động lòng người, nhưng khi qua đi thì cũng chỉ là quá khứ.
Cuộc sống luôn là những thử thách mới
Ví dụ như, thi thạc sĩ.
Sau lễ khai giảng ngày 1 tháng 9, Giản Tĩnh đã lên năm tư đại học.
Các bạn học hoặc là đi thực tập tìm việc làm, hoặc là thi lên thạc sĩ. Cô cũng không có áp lực về việc làm, nhưng Khang Mộ Thành vẫn đang đề nghị cô thi nghiên cứu sinh.
Giản Tĩnh không gì là không thể. Trường học là môi trường học tập dễ dàng nhất, sau khi bước ra khỏi cổng trường thì rất khó học thêm được cái gì khác, nếu có cơ hội có thể tiếp tục đi sâu hơn thì sẽ có chỗ tốt với cô.
Đúng lúc, trước đó bởi vì sự kiện của Câu lạc bộ Trinh thám mà quen được Tả Hinh cũng đang học, vì vậy hai người liền hẹn nhau đến thư viện.
“Chỉ mới một mùa hè không gặp thôi mà không ngờ rằng cậu lại tham gia ‘Cuộc phiêu lưu tại nhà ma’.” Tả Hinh gặp được cô, không ngoài dự đoán là hỏi drama: “Nghe nói Đại hoa Trịnh và Tiểu hoa Thái xé ngau rất gay gắt, là thật hay giả vậy?”
Giản Tĩnh nói đúng sự thật: “Mình chưa từng thấy bọn họ cãi nhau.”
Căn bản là Tả Hinh không thèm để ý đến đáp án: “Giang Bạch Nhiễm có đẹp không?”
“Rất đẹp.” Giản Tĩnh không cần suy nghĩ.
Cô ấy nhẹ hít một hơi, đôi mắt ánh lên vẻ hâm mộ: “Quay chương trình cùng với ngôi sao, cậu cảm thấy thế nào?”
Giãn Tĩnh nhớ lại: “Mình vẫn luôn lo lắng sẽ bị nổi bật lên là rất xấu.”
Đây tuyệt đối là lời nói thật lòng. Ngôi sao vừa đẹp lại gầy, ngũ quan phải trả qua các loại kiểm tra, còn học cách quản lý vẻ mặt, người bình thường mà xuất hiện dưới một màn ảnh cùng với bọn họ thì đơn giản là tự tìm chết.
May mắn lần quay này sử dụng đa số là camera hồng ngoại, bằng không dưới ống kính phóng đại độ nét cao đó thì cô cũng phải mập lên ít nhất 10kg.
Tả Hinh sững sờ, cảm thấy rất có lý: “Cậu nói đúng.” Cô ấy mất đi hưng thú hóng drama, mà lại nói đến chuyện có liên quan rất lớn đến sinh viên: “Mình định thi giáo viên, cậu muốn thi thạc sĩ sao? Đã báo danh ở trường nào?”
Giản Tĩnh nói: “Trường mình.”
“Liên thông à.” Tả Hinh do dự, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có nghe chuyện này chưa?”
Giọng điệu này, vừa nghe là biết drama cực lớn.
Giản Tĩnh tỉnh táo: “Mình chưa nghe, chuyện gì vậy?”
“Trường của chúng ta có một sinh viên, bị giảng viên ép đến mức tự sát.” Cô ấy nói: “Luận văn không cho qua, suốt ngày phải làm việc giúp cho giảng viên, tặng quà, trông con, còn phải chi tiền cho gia đình giảng viên đi du lịch.”
Gián Tĩnh: [Mặt của ông chú già trên tàu điện ngầm. JPG]
Cô không thể nào tưởng tượng nổi: “Sao mình chưa từng nghe ai nói vậy?”
“Chỉ là nghe đồn vậy thôi.” Tả Hinh nói: “Nhưng mà khu của chúng ta tốt hơn một chút, khối xã hội không cần tiền cũng không có hạng mục gì, chọn một giảng viên dễ nói chuyện là được rồi. Ngành khoa học và công nghệ bên kia tranh đấu còn kịch liệt hơn, một hạng mục tận mấy trăm vạn.”
Giản Tĩnh suy nghĩ rồi nói: “Vậy khu của chúng ta có giảng viên nào dễ tính?”
“Nghe nói lão Khổng tưởng đối có trách nhiệm, lão Mông dễ nói chuyện, chỉ là ngày lễ ngày tết cậu cần phải thể hiện chút tấm lòng, còn chủ nhiệm...”Tả Hinh lắc đầu rất mạnh: “Danh tiếng ô uế, mình không đề nghị cậu đăng ký ông ta.”
“Có chuyện gì vậy?”
Tả Hinh nhún nhún vai: “Ngoại tình với học sinh.”
Giản Tĩnh “À” một tiếng, trao đổi ánh mắt trong lòng đã hiểu với cô ấy.
Hai cô gái trao đổi hết drama, cảm thấy thỏa mãn rồi mới bắt đầu ôn tập.
Mặc dù mới khai giảng nhưng thư viện cũng đã có không ít người đến ôn tập. Trên cái bàn gỗ dài có sách thi thạc sĩ chuyên nghiệp, đề kiểm tra năng lực hành chính của nhân viên công vụ, tài liệu giảng dạy chứng nhận tư cách giáo viên... Cái gì cần có thì đều có.
Ánh dương rực rỡ chiếu rọi xuống đất bên ngoài cửa sổ, hương thơm của trà và cà phê phiêu diêu trong không khí, dường như mang lên một tầng kính lọc cho toàn bộ thế giới.
Điều này không khỏi làm cho người ta sinh ra ảo giác, dường như trong một chớp mắt, mọi người đã mất đi tư cách không buồn không lo, bị ép phải phấn đấu cho tương lai sau này.
Phần lớn người chịu ảnh hưởng của bầu không khí này, trước khi đến thư viện ba mươi phút thì trong lòng cơ bản đều là: Hôm nay mình nhất định phải cố gắng học tập!
Ba mươi phút đến một tiếng, có chút ngo ngoe rục rịch: Học cũng lâu rồi, mệt quá đi mất, muốn xem điện thoại một chút hay không đây, có muốn nhìn thử có ai gửi Wechat cho mình hay không.
Rồi sau đó... Bài báo trên tài khoản chính thức rất buồn cười.
Hôm nay Weibo lại có dưa gì mới?
Truyện mình theo dõi đã cập nhật chưa?
Lướt lướt, trôi qua một tiếng.
Pha một ly cà phê hoặc trà nè.
Đi nhà vệ sinh chút.
Đói bụng, không thì ăn chút đồ ăn vặt?
Không được không được, mục tiêu dự định còn chưa đặt được, lại đọc thêm hai trang.
Cố gắng giãy dụa nửa tiếng, nhìn ra ngoài, ây da, có phải nên đến nhà ăn ăn trưa rồi hay không?
Buổi chiều lại cố gắng tiếp.
Giãn Tĩnh và Tả Hinh cũng như thế. Hai người vùi đầu đọc sách cho tới trưa, buổi chiều bắt đầu thư giãn, mỗi người cầm một ly trà sữa, vừa uống vừa lướt Weibo.
Hình tượng nữ sinh viên tuyệt đối chân thật.
“Tả Hinh?” Một nam sinh cao cao gầy gầy đi đến từ phía đối diện, chào hỏi Tả Hinh: “Lâu rồi không gặp, cậu đang ôn tập sao?”
Tả Hinh lấy tai nghe xuống, tràn đầy kinh ngạc: “Trình Gia Hữu?”
“Ừ, mình đến kiểm tra một chút tài liệu.” Trình Gia Hữu chỉ chỉ vào vị trí đối diện bọn họ: “Bên này có ai không?”
“Không có, cậu ngồi đi.” Tả Hinh thu dọn tài liệu giảng dạy đang mở ra, sắp xếp lại cũng chừa ra khoảng trống đủ lớn.
Giản Tĩnh bị hành động của cô ấy chạm đến, ngẩng đầu nhìn lên trước.
Vóc dáng Trình Gia Hữu cao, da trắng, ngũ quan tuấn tú, đeo một cặp kính, tướng mạo vô cùng nhã nhặn. Cậu ấy thấy Giãn Tĩnh thì cười gật đầu: “Chào cậu, ồ...” Cậu ấy chìm mắt cô một cách cẩn thận, suy tư nói: “Cậu có phải tác giả kia hay không? Người mới vừa tham gia tiết mục đó?”
“Giản Tĩnh.” Cô khách sáo gật đầu.
“Chào cậu, mình là Trình Gia Hữu.” Trình Gia Hữu ngạc nhiên nhưng ngay lập tức khôi phục như bình thường, sau khi lễ phép bắt chuyện thì tiếp tục nói với Tả Hinh: “Có phải Câu lạc bộ Trinh thám mà cậu tham gia lúc trước đã giải tán rồi hay không?”
Tả Hinh cười gượng.
“Vậy có muốn cân nhắc tham gia đi bộ đường dài của bọn mình lần nữa không?” Trình Gia Hữu mở cặp ra, tìm ra một tờ đơn tuyên truyền có đóng dấu: “Học kỳ này tất cả mọi người đều bận rộn, vốn dĩ là mình không định làm, nhưng nghĩ lại sau này tốt nghiệp thì càng khó để tụ họp lại với nhau, cho nên vẫn làm thêm một lần nữa.”
Tả Hinh vừa cầm vừa giải thích với Giản Tĩnh: “Bạn cùng phòng của mình thuộc câu lạc bộ đi bộ đường dài của họ, năm trước có dẫn mình đến tham gia hoạt động của họ, cũng rất thú vị.”
“Bọn mình cũng có chút yếu tố trinh thám đấy.” Trình Gia Hữu nói đùa: “Bạn học tác giả có muốn nhìn thử một chút hay không? Là một trò chơi bảo tàng.”
Giản Tĩnh hứng thú nhìn đơn tuyên truyền
Trình Gia Hữu vội vàng đưa tờ mới sang.
Chỉ thấy trên trang tuyên truyền viết: “Tìm kiếm bí mật bảo tàng: Tội phạm cướp vàng.”