Bối cảnh thiết lập như sau: Ba năm trước, có một đám tội phạm đi cướp ngân hàng, trong quá trình lẩn trốn cảnh sát truy bắt đã băng qua công viên Hồ Tân và giấu vàng ở đâu đó tại công viên. Một ngày sau, tội phạm bỏ trốn bị bắt, cảnh sát không tìm được dấu vết của số vàng, có lẽ, số vàng trị giá cả triệu vẫn còn ở nơi đó…
Ngày 12 tháng 9, hoạt động ngoài trời ở công viên Hồ Tân.
Thời gian: 12:00 đến 16:00.
Địa điểm: Công viên Hồ Tân.
Nội dung: Chạy định hướng, tiệc nướng.
Phần thưởng: 'Kho báu' thần bí.
Tả Hinh nói: "Hình như vụ cướp này là thật?"
"Đúng vậy, thế thì càng có cảm giác nhập vai." Trình Gia Hữu hỏi: "Thế nào, có muốn tham gia không?"
Sau khi câu lạc bộ Trinh thám giải tán, các hoạt động câu lạc bộ của Tả Hinh hoàn toàn bỏ trống, cô ấy nghe vậy thì không khỏi động lòng: "Giản Tĩnh, cậu có đi không?"
Ở trường không có tiết, nhưng không thể ngày nào cũng ôn bài hay ru rú ở trong nhà viết bản thảo được. Giản Tĩnh vui vẻ đồng ý: "Đi chứ."
"Cảm ơn hai cô bạn học đã ủng hộ." Trình Gia Hữu rất vui mừng: "Thêm vào nhóm nhé, có thông tin gì mình sẽ nói với mọi người trong nhóm."
Các cô được thêm vào nhóm. Trình Gia Hữu lại trò chuyện với họ về điều thú vị khi đi bộ đường dài, một lúc sau mới rời đi.
Anh ta vừa rời đi, Tả Hinh bèn sốt ruột nói: "Hình như anh ấy có tình ý với cậu đó."
Giản Tĩnh: "?"
"Anh ấy cứ nhìn cậu, còn luôn hỏi chuyện cậu nữa." Tả Hinh nói đầy lý lẽ: "Mình biết cậu định nói gì, anh ấy luôn hỏi câu đố về kho báu ẩn giấu, không hẳn là nói chuyện với cậu đúng không?"
Giản Tĩnh hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải?"
"Thế cậu không hiểu rồi, con trai là sinh vật rất kỳ lạ, con gái xin bọn họ chỉ bảo thì bọn họ coi đó là điều hiển nhiên, bản thân lợi hại như thế đó." Tả Hinh giễu cợt: "Nhưng muốn bọn họ đi hỏi con gái ư? Khó! Có thể không tìm cậu thì tuyệt đối sẽ không tìm."
"Vấn đề anh ấy hỏi cậu có phải rất chuyên môn không? Có thể tự mình tìm thấy ở trên mạng không? Có phải ngoại trừ cậu thì chẳng có ai khác để hỏi?" Ba câu liên tiếp đánh trúng trọng tâm, ngay điểm yếu.
Giản Tĩnh câm như hến.
Ánh mắt Tả Hinh lộ vẻ đắc ý, độ nhạy bén của con gái vào lúc này đây chắc hẳn thuộc về Holmes: "Nói chứ, Trình Gia Hữu rất ổn, thành tích tốt, phó chủ tịch hội sinh viên và là con nhà giàu, thấy đôi giày của anh ấy không? Hợp tác thương hiệu AJ, giá bán hơn năm ngàn, bây giờ đã tăng lên tám ngàn."
"Sao cậu hiểu rõ vậy?" Giản Tĩnh khó hiểu.
"Dù gì mình cũng là người thích suy luận mà." Tả Hinh nâng mắt kính, nghiêm túc nói: "Được rồi, thật ra là vì có rất nhiều người vờ vịt, mình rất tò mò bọn họ thực sự có tiền hay là giả bộ nên đã nghiên cứu sơ qua."
Giản Tĩnh phì cười: "Cậu thật đáng yêu."
"Rất thú vị đó, có người khoe túi hiệu trong vòng bạn bè, nào ngờ còn dùng chùa dầu gội đầu của người khác." Tả Hinh ở lại nên đời sống hằng ngày phong phú hơn Giản Tĩnh nhiều: "Lần sau gặp được mình sẽ tám với cậu sau. Cậu cảm thấy Trình Gia Hữu thế nào?"
"Mình mới quen anh ta, có thể thế nào chứ?" Cô ngạc nhiên.
Tả Hinh nói: "Cũng đúng, nhưng nếu mình không đoán sai, anh ấy sẽ quay lại tìm cậu."
Một câu nói trúng.
Mấy ngày sau đó, cứ hễ Giản Tĩnh đăng lên vòng bạn bè, chắc chắn Trình Gia Hữu sẽ like và bình luận, thỉnh thoảng còn chia sẻ một số bình luận phim của tài khoản công khai, đều là phim thuộc hạng đỉnh.
Công bằng mà nói thì hành động của anh ta rất chừng mực, trò chuyện vu vơ những điều thú vị thường ngày, không ra hiệu quá dồn dập, có bộc lộ cảm tình nhưng không tấn công quá nhiều.
Giản Tĩnh không ghét anh ta, tất nhiên cũng không tính là động lòng, chỉ cảm thấy chuyện này rất mới lạ và pha lẫn chút hiếu kỳ.
Trò chuyện đơn giản như vậy khoảng mười ngày, nhanh chóng đã đến ngày hoạt động đi bộ đường dài.
Một ngày trước đó, Trình Gia Hữu cố tình hỏi cô: 'Công viên Hồ Tân rất xa, có cần mình tiện đường qua đón các cậu không?'
Sợ cô cảm thấy mình cố tình, anh ta bèn bổ sung: 'Mình có đón vài người, tiện đường nên có thể chở thêm.'
Giản Tĩnh vốn định tự lái xe rồi tiện đường đón Tả Hinh luôn. Ai ngờ sau khi Tả Hinh biết được thì nói rằng mình sẽ đi taxi với mấy đứa bạn và bảo cô hãy quá giang đi.
'Cậu phải cho anh ấy cơ hội, cho anh ấy cơ hội, cho anh ấy cơ hội!'
Tả · gái ế · chuyên gia tình yêu · Hinh lúc này đang ân cần chỉ bảo.
Giản Tĩnh lắng nghe ý kiến của bạn nên đồng ý.
Ngay hôm đó, Trình Gia Hữu lái xe đến đón cô. Như anh ta đã nói, không phải chỉ chở một mình cô, vị trí ghế lái phụ và ghế lái đều có người ngồi.
Chỗ ghế lái phụ là một chàng trai, thấy Giản Tĩnh đến bèn lên tiếng hỏi: "Khu phức hợp cậu ở rất mắc đúng không? Làm nhà văn có tiền thế à?"
"Cũng tàm tạm." Giản Tĩnh cười, không bàn cãi với anh ta mà ngồi vào đằng sau.
Ngồi phía sau là một cô gái trong bộ đồ thể thao chuyên nghiệp với lớp trang điểm nhẹ, cười lịch sự với cô rồi bấm điện thoại, tỏ ý mình đang bận: "...Ừ ừ, tôi biết, cậu nói với cô là tôi làm xong rồi, báo cáo sẽ gửi đến mail của cô ấy... Không sao, Tổng giám đốc Vương biết chuyện này, đúng vậy, chính anh ta nói với tôi..."
Nói mãi một lúc lâu mới cúp điện thoại, cô ta oán giận nói: "Ban của chúng tôi thật sự không ổn, đợt này chẳng tuyển được ai, hai hôm nữa tuyển người phải ưu tiên cho chúng tôi đấy."
Trình Gia Hữu giới thiệu cho Giản Tĩnh: "Triệu Tuyền của Ban Đối ngoại và Lưu Khải của Ban Tuyên truyền."
Giản Tĩnh nói: "Giản Tĩnh khoa tiếng Trung."
"Cô là người nổi tiếng đây mà." Triệu Tuyền mỉm cười nói: "Không ngờ cô lại tham gia chuyến đi bộ đường dài của chúng tôi, nghe nói bình thường nhà văn bận rộn lắm mà."
Giản Tĩnh tiếp tục đáp qua loa: "Cũng tạm thôi."
"Khụ." Trình Gia Hữu hắng giọng, nói: "Liên hệ với bên Hồ Tân xong chưa?"
"Nói từ sớm rồi." Triệu Tuyền bảo: "Chuyện cậu đặc biệt dặn dò, tôi có bao giờ làm sai đâu?"
Lời này khá thú vị, Giản Tĩnh nhướng mày.
Trình Gia Hữu vội nói: "Biết cậu giỏi rồi, tôi hỏi chơi một câu thôi."
"Biết thì tốt, đúng rồi, không tính chuyện tuyển người mới nói trước đó, tháng sau chúng ta còn phải tổ chức thi đấu bóng rổ. Trận đấu năm ngoái làm rất tốt, năm nay tôi sẽ bàn với họ nữa, biết đâu chúng ta có thể nhận được tài trợ." Triệu Tuyền dường như là một người theo đuổi con đường sự nghiệp, đang trên đường cũng không quên nói chuyện công việc của hội sinh viên.
Trình Gia Hữu vừa bàn chuyện với cô ta, vừa tận dụng mọi thứ hỏi Giản Tĩnh 'Có muốn mua nước không', 'Có cần hạ cửa sổ xe xuống một chút để gió lùa không?', hay là 'Có say xe và mang thuốc chống say xe không', vân vân.
Giản Tĩnh đều nói 'Không cần', 'Không cần' và 'Không cần'.
Trong bầu không khí vi diệu, bọn họ nhanh chóng đã đến công viên Hồ Tân.
Tả Hinh ngay lập tức sáp lại gần cô, nháy mắt: "Thế nào?"
Giản Tĩnh mím môi nhịn cười, bảo: "Hơi mắc cười."
Cô kể tình huống trên xe cho Tả Hinh, hai người cùng bật cười.
“Người ta đang gạt cậu sang một bên rồi, cố ý nói những chủ đề mà cậu không nói chen vào được đấy. May mà Trình Gia Hữu còn có chút lịch sự, nếu anh ấy mà câm như hến thì cơ bản có thể loại luôn được rồi.” Tả Hinh phân tích rõ ràng đâu ra đấy: “Cậu chấm cho anh ấy mấy điểm?”
Giản Tĩnh nhún vai.
Tả Hinh thở dài, thì thầm: “Theo mình thấy á, Trình Gia Hữu vẫn khá là để ý tới cậu đấy.”
“Chỉ bởi vì anh ta tới đón mình thôi sao?”
“Không không, cậu nhìn dáng vẻ của anh ấy hôm nay đi, áo sơ mi và quần đều là loại thời thượng, mấy nghìn đồng, không giống với những bộ trang phục nhãn hiệu xa xỉ, nhưng lại cộng thêm đôi giày hơn chục nghìn, nhìn một cái là biết được điều kiện kinh tế ra sao rồi.” Tả Hinh xòe ngón tay ra đếm với cô: “Mấu chốt là đôi tất của anh ấy ý, hơn một trăm đồng một đôi. Con trai thích thời trang chỉ biết mua giày đắt thôi chứ không mua đôi tất từ hai mươi đồng trở lên đâu.”
Giản Tĩnh hít một hơi lạnh, nói thật lòng: “Kiến thức của cậu ghê thật đấy.”
“Đây không phải là trọng điểm.” Tả Hinh nói trúng phóc: “Trọng điểm là tóc của anh ấy đã được sấy rồi, giày cũng rất sạch sẽ, chắc chắn là chỉnh đốn xong mới tới. Cậu phải biết là có một số tên con trai đi ra ngoài hẹn hò mà ngay cả đầu cũng không thèm gội, Trình Gia Hữu đã rất có thành ý rồi đấy.”
Cô ấy nói như thế lại rất có lý, suýt nữa thì thuyết phục được cả Giản Tĩnh.
“Giản Tĩnh, Tả Hinh, tới đây nhận bảng tên đi.” ‘Người trong câu chuyện’ gọi các cô.
Hai cô gái thu lại nụ cười, nhận lấy vòng tay đóng dấu rồi đeo lên.
Trình Gia Hữu nói rất kỹ càng: “Mỗi một điểm check-in đều cần phải đóng dấu, đồng thời tìm ra thông tin về địa điểm kế tiếp, người hoàn thành sớm nhất có thể đoạt được ‘kho báu’. Tổng thời gian là khoảng hai đến ba tiếng, thời gian rất dư dả, đi mệt thì có thể nghỉ ngơi một lát, đây là bản đồ công viên.”
“OK.” Tả Hinh rất có kinh nghiệm: “Bao giờ xuất phát?”
“Bây giờ có thể rồi.” Trình Gia Hữu nói là nói như vậy nhưng ánh mắt lại có ý khác: “Hay là đợi lát nữa tôi đi cùng các cậu luôn.”
Tả Hinh cười tủm tỉm nói: “Tôi đi với bạn cùng phòng, lần này tới là nhằm giành kho báu đấy, Giản Tĩnh mới chơi lần đầu tiên, cậu dẫn cô ấy theo đi.”
Giản Tĩnh kinh ngạc: “Cậu không dẫn mình theo mà muốn giành kho báu sao?”
“Cũng được mà, kiêu ngạo phết đấy.” Tả Hinh cười to, ra dấu tay: “Tặng cậu những lời này, hôm nay mình sẽ đua với cậu, hẹn lát nữa gặp lại nhá.”
Nói xong, cô ấy co cẳng chạy mất, dáng vẻ như thể bị tình thế bắt buộc vậy.
Giản Tĩnh cứ thế bị cô ấy bỏ rơi một cách danh chính ngôn thuận.
“Không sao, mình dẫn cậu đi.” Trình Gia Hữu dặn dò Lưu Khải một tiếng rồi buộc chặt dây giày: “Đi, chúng ta đuổi theo.”
Anh ta cười với cô, ánh mặt trời dường như rạng rỡ hơn vài phần.
Cuối tháng chín, khí nóng đã giảm hơn nửa, sự nóng nực còn dư lại cũng bị ngăn trở bởi bóng râm sum suê của công viên. Giản Tĩnh đội mũ lưỡi trai, chọn chỗ râm mát mà đi, hít thở luồng không khí sau khi đã được thực vật tinh lọc, tươi mát trong lành, thấm vào ruột gan.
Cô từ từ thả lỏng, nhận ra được một chút niềm vui thú của việc đi bộ đường dài.
“Hay phết đúng không?” Trình Gia Hữu nhìn sắc mặt mà nói chuyện, thấy vẻ mặt của cô thả lỏng bèn thừa thắng xông lên: “Đôi khi cuộc sống có quá nhiều chuyện phiền lòng, nên mình thích đi lại loanh quanh.”
Giản Tĩnh hỏi: “Một mình sao?”
“Nếu không tính hoạt động của câu lạc bộ thì đều là một mình.” Anh ta nhún vai: “Không có ai ở bên mình cả.”
Lời này phiên dịch ra thì đại khái là: Đang độc thân, có thành ý.
“Cậu thì sao?” Trình Gia Hữu nói sang chủ đề khác: “Bình thường làm những gì? Viết bản thảo?”
“Gần như là vậy.” Giản Tĩnh nói: “Lúc nào mà có linh cảm thì làm việc từ sáng đến tối.”
Trình Gia Hữu hiếu kỳ: “Không có linh cảm thì sao?”
Cô cười: “Đi tìm linh cảm thôi.”
“Nghe có vẻ rất vất vả nhỉ.” Trình Gia Hữu thoáng do dự mà hỏi: “Thật ra mình rất tò mò, tại sao cậu lại chọn viết tiểu thuyết trinh thám vậy? Thường thì con gái viết ngôn tình nhiều hơn... Đừng hiểu lầm, ý mình không phải là con gái không thể viết trinh thám, chỉ đơn thuần là tò mò thôi.”
Vấn đề này lại làm khó Giản Tĩnh.
Cô và bản thân ở thế giới song song lại không hẹn mà cùng viết truyện về Bạch Miêu, tại sao vậy?
“Bởi vì trinh thám rất thú vị.” Sau khi suy tư, cô nói như vậy: “Giải câu đố mang đến cho người ta cảm giác thỏa mãn, rất khó có cái gì có thể thay thế được.”
Trình Gia Hữu nở nụ cười: “Thì ra là vậy. Chúng ta rất giống nhau ở điểm này đấy, khá chú trọng hưởng thụ về mặt tinh thần chứ không phải vật chất. Nói thật, sự vui thích về vật chất tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.”
“Đó là bởi vì chúng ta đều không thiếu vật chất thôi.” Giản Tĩnh phản bác.
Trình Gia Hữu nói: “Thiếu thốn vật chất thì càng cần phải theo đuổi về tinh thần chứ?”
Giản Tĩnh cau mày, không hề đồng ý với câu nói của anh ta, nhưng cũng không muốn khiến cuộc nói chuyện phiếm giữa bạn bè với nhau trở thành cuộc tranh luận nên nói lảng sang chuyện khác. Cô chỉ vào chiếc cầu làm bằng đá ở phía xa mà hỏi: “Trụ cầu có phải là điểm check-in đầu tiên không?”
“À, đúng rồi.” Trình Gia Hữu cũng ý thức được việc không nên tranh luận với cô, phối hợp mà nói: “Chúng ta tới rồi.”
Chỗ cầu đá là điểm check-in đầu tiên, đề bài cũng cực kỳ đơn giản, đó là ghép hình vẽ hình học đã được cắt ra thành mặt phẳng thành hình khối, có thể nhìn thấy tên của địa điểm được viết ở chỗ mép: Campsite.
Lúc chạy trên đường lần nữa, Trình Gia Hữu đúng lúc thay đổi đề tài: “Có phải đề bài đơn giản quá không? Hình như không làm khó mọi người đâu... Giản Tĩnh?”
Anh ta chú ý thấy Giản Tĩnh hơi thất thần, ánh mắt như có như không mà lướt qua đầu bên kia của cây cầu.
“Hả?” Cô nghi hoặc mà quay đầu.
“Cậu đang nhìn cái gì thế?” Anh ta hỏi: “Có người quen?”
“Tôi đang nhìn đường.” Giản Tĩnh không trả lời thẳng vấn đề của anh ta, giơ bản đồ trong tay lên xem kỹ: “Phải đi vòng qua đúng không?”
Trình Gia Hữu hiểu lầm ý của cô: “Cậu muốn đi phía đối diện cây cầu? Lúc về lại đi vòng trở lại từ đằng đó.”
“Vậy cũng được.” Giản Tĩnh đồng ý thuận theo cách nói của anh ta, không nói với anh ta rằng đúng là mình đã nhìn thấy người quen.
Lúc nãy, Quý Phong ở đầu bên kia cây cầu, đang nói thầm gì đó với một cô gái trẻ.
Khoảng cách có hơi xa nên thật ra cô cũng không thấy rõ mặt của anh, nhưng chiều cao của người này nổi bật, cô lại còn quen thuộc với dáng đi của anh nữa nên không khó để nhận ra được.
Suy nghĩ một lát, cô gửi wechat cho anh ấy: ‘Công viên Hồ Tân?’
Quý Phong trả lời rất nhanh: ‘Cô thấy tôi à? Đừng tới đây, bận!’
Quả nhiên là đang làm cảnh sát chìm, Giản Tĩnh trả lời ‘OK’, đang định cất điện thoại đi thì điện thoại vang lên.
Cô tạo khẩu hình ‘Xin lỗi’ với Trình Gia Hựu, đi xa vài bước rồi bắt máy: “Có việc gì?”
“Cô đang ở công viên?” Quý Phong hoàn toàn không nhìn sang chỗ cô nhưng cũng định vị được cô một cách nhanh chóng: “Ái chà, hẹn hò với bạn trai cơ à?”
“Hoạt động đi bộ đường dài của trường.” Giản Tĩnh hỏi: “Anh có việc à?”
Quý Phong nói: “Đi bộ đường dài à, cũng rất tốt đấy, chỉ là có hơi nhàm chán nhể?”
Cô: “Có chuyện thì nói thẳng đi.”
“Lúc cô đi bộ thì nhân tiện để ý tới người có dáng vẻ khả nghi giúp tôi với nhé.” Rõ ràng là nhờ vả nhưng giọng điệu của anh lại khá ung dung, như thể biết là cô sẽ không từ chối vậy.