Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 43

Chương 43

Giản Tĩnh đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Lúc thì ‘hiếm khi có cơ hội hưởng thụ cuộc sống, hay là đừng tiếp tay làm việc xấu’, lúc lại là ‘Quý Phong bọn họ nằm vùng ba ngày cũng không tìm được, nhìn như rất thú vị’.

Cô đi tới đi lui, do dự: "Người khả nghi đáng ngờ đến mức nào?"

"Chắc cô biết tội phạm cướp ngân hàng vàng gây chấn động lớn vào ba năm trước." Quý Phong nói: "Tội phạm vượt ngục. Chúng tôi cho rằng anh ta nhất định sẽ trở về công viên Hồ Tân, tìm lại vàng rồi mới lẩn trốn."

Giản Tĩnh: "?" Cô không nhịn được liếc sang phía Trình Gia Hữu.

Người này còn linh hơn, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, mượn phông nền cũng có thể đụng phải chính chủ.

"Tôi biết rồi, anh gửi chi tiết cụ thể qua Wechat cho tôi." Cô cúp điện thoại.

Quý Phong gửi tới hai tấm ảnh tù nhân điển hình, một người vóc dáng thấp bé, ánh mắt né tránh, một người tướng mạo bình thường, giống như người qua đường, ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh.

Đồng thời còn tặng kèm bản giới thiệu về bọn họ.

Tiền Thông, người ta gọi là thằng lùn, ông ta là một kẻ cắp chuyên nghiệp, bình thường thích uống rượu, say rượu thích khoác lác, thường xuyên nói khoác mình giỏi mở khóa như thế nào, nhất là giỏi mở các loại két sắt, tự xưng ông trời thưởng cho cơm ăn. Mặc dù ông ta đã vào tù mấy lần, nhưng bởi vì vật ông ta ăn cắp cũng không quý báu, cho nên ngồi tù mấy tháng rồi ra, cho đến lần sau phạm án.

Nếu bị người ta hỏi tại sao chưa hề trộm được thứ gì đáng giá, ông ta sẽ nói mình chỉ giỏi mở khóa, không biết phá giải hệ thống an ninh, đành phải trộm đồ của người bình thường, không thể nào làm một phi vụ lớn.

Lý Lực, bảo vệ ngân hàng, trong mắt đồng nghiệp thì anh ta là một nhân viên trầm tĩnh vững bụng, làm việc chuyên cần. Nhưng theo bản thân anh ta khai báo, vào lần đầu tiên anh ta nhìn thấy xe vận chuyển vàng chạy vào ngân hàng, nội tâm anh ta đã manh nha một suy nghĩ đáng sợ.

Anh ta muốn phát tài.

Trong năm năm làm việc tại ngân hàng, anh ta quý trọng tất cả cơ hội để nắm rõ bố cục an ninh ở ngân hàng, cho đến khi xác nhận mình có thể đi đến kho vàng mà thần không biết quỷ không hay mới thôi. Nhưng anh ta không biết phá giải két sắt kho vàng, anh ta đặt chủ ý lên Tiền Thông, uy hiếp dụ dỗ kêu anh ta nhập bọn.

Hai người hợp mưu ba tháng, trộm rất nhiều vàng từ trong kho vàng của ngân hàng, trên đường chạy trốn, bọn họ ẩn nấp trong công viên Hồ Tân. Sau đó không lâu, hai người lần lượt bị bắt, nhưng không khai báo tung tích của vàng.

Một tuần trước, Lý Lực đánh nhau với người ta trong tù, bản thân anh ta bị thương nặng, bị chuyển đến bệnh viện chữa trị. Mặc dù cảnh sát đã trông giữ anh ta chặt chẽ, nhưng bệnh viện đột nhiên bị cháy, trong lúc hỗn loạn, Lý Lực thừa cơ chạy trốn.

Cảnh sát thẩm vấn Tiền Thông ngay trong đêm, hy vọng biết được tung tích của Lý Lực từ trong miệng ông ta.

Vì giảm hình phạt, Tiền Thông đồng ý hợp tác với cảnh sát, thông báo cho bọn họ rằng chắc chắn Lý Lực sẽ trở lại công viên Hồ Tân để lấy vàng, nhưng vàng bị giấu ở nơi nào thì Lý Lực cũng chưa nói cho ông ta biết.

Ba ngày này, Quý Phong và đồng nghiệp dẫn theo Tiền Thông ngồi chờ ở chỗ này, nhưng thậm chí họ còn không thấy cái bóng của Lý Lực.

Quý Phong: ‘Tên này có ý thức phản trinh sát rất mạnh, có khả năng đã phát hiện hành tung của chúng tôi. Cô là học sinh, sẽ không khiến cho anh ta chú ý, cô giúp chúng tôi lưu ý một chút, có bất kỳ dấu vết gì để lại đều có thể nói cho tôi.’

Lòng hiếu kỳ của Giản Tĩnh nảy mầm, đồng ý yêu cầu của anh ấy.

Cô nói lời khách sáo với Trình Gia Hữu: "Cậu có thể tiết lộ trước rằng kho báu là cái gì không?"

Trình Gia Hữu cười: "Nói ra thì không thú vị… Thôi được rồi, thật ra là phiếu giảm giá. Triệu Tuyền liên lạc được với một nhãn hiệu ngoài trời tài trợ, lấy được hơn mười ngàn phiếu giảm giá, giải đặc biệt có hơn năm ngàn, rất lời. Còn lại là quà tặng nhỏ, bao cổ tay, băng đô chặn mồ hôi và vớ, vân vân."

"Chắn hẳn các cậu đã chuẩn bị rất lâu rồi." Cô tiếp tục hỏi.

"Tàm tạm, làm hoạt động khó khăn nhất là tài trợ, trường học không cho nhiều trợ cấp." Trình Gia Hữu nói: "Chẳng qua nghĩ đề bài cũng khiến mình tốn không ít thời gian, mình thật sự bội phục cậu, nghĩ đề bài càng khó hơn giải đề."

Anh ta cố gắng lấy lòng, nhưng lại không biết Giản Tĩnh đang suy nghĩ gì – cô gặp được Trình Gia Hữu ở thư viện vào ngày 3 tháng 9, lúc ấy anh ta đã có kế hoạch tìm báu vật tương đối rõ ràng, mà Lý Lực bắt đầu lẩn trốn từ một tuần trước.

Huống hồ, con nhà giàu như Trình Gia Hữu hẳn là không có quan hệ gì với Lý Lực, chắc chỉ đơn giản là trùng hợp.

"Công viên có nhiều người thật." Giản Tĩnh nhìn bốn phía, giả vờ tán gẫu: "Nơi vắng vẻ như thế cũng có nhiều người đến vậy à?"

Công viên Hồ Tân chiếm diện tích lớn, xanh hoá nhiều, so ra cũng khá vắng vẻ, khu dân cư gần nhất là khu biệt thự, chỉ đi bộ thì hơi phí sức. Nơi như vậy, du khách lại không thấy ít.

Trình Gia Hữu gật đầu: "Hôm nay thứ bảy, tất cả mọi người tới tham gia hoạt động ngoài trời ở bên này."

Giản Tĩnh tò mò: "Có hoạt động gì?"

"Cắm trại, chèo thuyền, bắn cung, cưỡi ngựa, cosplay CS, có lúc cũng sẽ có marathon." Quả nhiên Trình Gia Hữu hết sức quen thuộc công viên Hồ Tân.

Giản Tĩnh lấy bản đồ ra: "Lát nữa chúng ta đều sẽ đi ngang qua à?"

Trình Gia Hữu thấy cô cảm thấy hứng thú với hoạt động ngoài trời thì tất nhiên anh ta càng vui vẻ: "Đúng, chỗ cầu đá vừa rồi là nơi chèo thuyền, phía trước là khu cắm trại."

"Là kiểu mình dựng lều bạt hả?"

"Ừm, công viên cho thuê lều vải và vỉ nướng." Trình Gia Hữu chỉ về phía trước: "Đến rồi."

Nơi đánh thẻ thứ hai: Campsite, nơi cắm trại.

Một tòa nhà trệt cho thuê nhiều loại lều vải, túi ngủ và vỉ nướng, cũng bán đồ ăn như xiên nướng và thức uống, vô cùng đầy đủ.

Triệu Tuyền và Lưu Khải ngồi trên chồng ghế trước cửa uống Cocacola, nhìn thấy Trình Gia Hữu đến thì cười nói: "Sao hôm nay cậu đến chậm vậy?"

"Mình không thể giành phần thưởng với những người khác." Trình Gia Hữu mua hai chai Cocacola lạnh, đưa cho Giản Tĩnh một chai: "Muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Từ sau khi Giản Tĩnh đi phòng tập thể thao huấn luyện thì sức chịu đựng tăng mạnh, mới đi hai mươi phút nên không mệt mỏi chút nào: "Không cần, tôi đi xung quanh xem."

"Mình đi cùng cậu." Trình Gia Hữu đuổi theo.

Triệu Tuyền nói: "Ê, cậu thế này là không được, ai biết cậu có lộ đề không, quay về quay về."

"Cam đoan không nói."

Lưu Khải nói tiếng ‘chậc’: "Nhìn không ra, lão Trình theo đuổi em gái lại nịnh nọt như thế. Nhưng mà Giản Tĩnh rất xinh đẹp, còn là một nhà văn, chẳng trách cậu ấy để ý."

Triệu Tuyền liếc qua.

"Cậu không đồng ý?" Vẻ mặt của Lưu Khải như xem kịch vui.

"Tại sao không đồng ý, cô ấy rất xinh đẹp." Triệu Tuyền qua loa cho xong.

Cô ta không phủ nhận giá trị sắc đẹp của Giản Tĩnh, nhưng cô ta không hề có thiện cảm với nữ thanh niên văn nghệ. Ít nhất trong số những cô gái mà cô ta đã từng gặp, phần lớn đều là người không ốm mà rên, thích đăng mấy câu nói lập dị như ‘Bắc Kinh có tuyết thì biến thành Bắc Bình’ trong vòng bạn bè.

Nhà văn cái gì chứ, không thú vị, cô ta chưa từng đọc sách của cô. Nghe nói cô am hiểu viết trinh thám nhưng trong những tiểu thuyết tình cảm bán chạy ở tiệm sách cũng có không ít sách được xưng là trinh thám, chẳng qua là truyện ngọt sủng khoác da huyền nghi.

Nam chính cảnh sát cao lớn đẹp trai nhà giàu X cô gái thiên tài siêu năng.

A, cũng là trinh thám mà.

Người khác oán thầm và khinh bỉ, tất nhiên Giản Tĩnh hoàn toàn không biết gì cả.

Cô vội vàng hỏi thăm nhân viên công tác phải thuê lều vải như thế nào.

Nhân viên công tác nói: "Bên này chúng tôi thu phí dựa theo kiểu lều vải và thời gian, rẻ thì tám mươi tệ một ngày, đắt hơn là hai trăm tệ, túi ngủ cũng có thể thuê."

"Tôi nhìn thấy bên kia có nhiều người thật, đều tới trong hôm nay à?" Giản Tĩnh hỏi: "Mọi người đều ở bao lâu?"

Nhân viên công tác nói: "Bình thường đều tới vào cuối tuần, thuê một buổi chiều và một đêm đều có."

"Bình thường không có người hay sao?"

"Rất ít, cơ bản đều là cuối tuần mới rảnh." Nhân viên công tác trả lời.

Giản Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu, lại đi đến chỗ quầy hàng nhìn một lát – rất đáng tiếc đều là máy tính làm việc, không thể tìm được nhân viên cho thuê lều vải.

Cô hơi suy nghĩ, nói: "Cũng đúng, tôi thấy mọi người đều hẹn nhau đi cùng, có phải chưa từng có người đi một mình không?"

"Cơ bản là không có, dù sao tôi chưa từng thấy." Nhân viên công tác nói: "Chúng tôi đề nghị bốn đến sáu người chơi là tốt nhất, dù sao một người thì còn có vấn đề an toàn."

Giản Tĩnh gật đầu.

Cái này không khác với suy đoán của cô, chắc hẳn Lý Lực không đến mức ngông nghênh thuê lều vải qua đêm, nơi này hẳn là không có đầu mối gì.

Cô giả vờ đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ, tiện thể giải ra mật mã cho cửa ải tiếp theo – ao cá chép.

"Quả nhiên không thể làm khó cậu." Lại xuất phát lần nữa, Trình Gia Hữu vẫn cố hết sức tăng độ thiện cảm.

Giản Tĩnh uyển chuyển nói: "Đề rất tài tình."

Bên này địa điểm đánh thẻ chỉ có một chiếc bàn nhỏ, ngoại trừ gõ con dấu cho vòng tay thì chỉ có một amply Bluetooth đang lặp lại một đoạn giai điệu ‘luck, luck, luck’.

Bởi vì trên con dấu có kiểu chữ tiếng Anh, cho nên rất nhiều người sẽ bị mê hoặc rồi đoán chữ viết tắt, từ đó xem nhẹ gợi ý thật sự là ‘luck’, tức là ao cá chép đại biểu cho vận may.

Nhưng đề này thật sự không tính là khó, giống như con trai khen con gái không xinh đẹp là ‘đáng yêu’, cô cũng chỉ có thể khen một câu ‘tài tình’.

Hai bên đường nhỏ đi đến ao cá chép có đầy cây cối xanh um tươi tốt.

Cây xanh như mây, xanh biếc dạt dào, cảnh sắc cực đẹp. Nhưng Giản Tĩnh so sánh bản đồ, phát hiện chỉ hai bên đường có camera giám sát, trong rừng có rất nhiều điểm mù.

Nếu như Lý Lực đánh du kích với cảnh sát trong công viên thì quả thật bọn họ rất khó bắt được tung tích của anh ta.

Trong lúc cô đoán, trước mặt có một người trẻ tuổi bước tới, mang tai nghe trên đầu, ánh mắt lại có phần nhạy bén lướt qua bọn họ, dừng lại một chút rồi dời mắt sang chỗ khác như không có việc gì, đi qua đi lại tìm kiếm giữa khu rừng, giống như hải đăng trên biển vào ban đêm.

Giản Tĩnh: "..." Có phải biểu hiện quá rõ ràng rồi không?

Người bình thường đeo tai nghe nghe nhạc đều là hai mắt hông, đắm chìm vào bên trong thế giới của mình, nếu không cũng sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện gì. Vị đại ca kia mang theo tai nghe, lực chú ý lại đặt ở mọi thứ chung quanh, không bị người phát hiện mới là lạ chứ.

Cô âm thầm lắc đầu, dời lực chú ý lên thùng rác ở trước mặt.

Ấy, đừng hiểu lầm, cô cũng không có hứng thú với thùng rác, chỉ là uống Cocacola xong rồi thì phải ném cái chai vào trong thùng rác tái chế.

Thùng rác rất bình thường, hình dáng thùng inox, miệng thùng ở vị trí phía trên chính giữa, tầng cao nhất là một tấm thép, chuyên môn cho người hút thuốc lá dùng để nhấn tắt tàn thuốc.

Nhưng lúc này trên tấm thép có rất nhiều tàn thuốc, rất bẩn.

Cô nhìn lướt qua rồi rời mắt đi, ném chai coca vào thùng rác.

Nửa tiếng sau, bọn họ đến ao cá chép.

Quý Phong và người cộng tác của anh ấy cũng ở đây, đang nói chuyện với ông bán đồ ăn cho cá bên cạnh ao cá chép.

Ông chủ trông cực kỳ tức giận, chửi ầm lên: "Thằng nhóc chết tiệt từ đâu ra, đồ ăn cho cá cũng muốn trộm?"

"Ông chủ, ông bị mất đồ à?" Có vẻ Quý Phong cảm thấy rất hứng thú: "Chỉ trộm đồ ăn cho cá? Cái này cũng không thể ăn."

"Ai biết được, đầu óc bị bệnh gì, còn trộm tận hai thùng." Ông chủ không thể hiểu nổi mạch não của tên trộm: "Hai thùng đồ ăn, cho thằng nhóc chết tiệt đó ăn chết đi!"

Quý Phong lại hỏi: "Ông không mất đồ ăn?"

Ông chủ khoát tay: "Còn có hai túi bánh mì, ai, nếu cậu ta đói bụng, lấy chút đồ ăn thì cứ lấy, trộm thức ăn cho cá làm gì? Cái đó lại không thể ăn, còn đắt hơn, bắt lấy cho tôi, tôi phải chặt tay của cậu ta."

Quý Phong sờ cằm, ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú rất đậm: Quang minh chính đại trộm thức ăn cho cá, là hành động bất đắc dĩ lấy vàng, hay là trò vặt để mê hoặc tầm mắt của bọn họ?

Anh ấy trao đổi một ánh mắt với người cộng tác, hai người cứ đi dạo như không có việc gì.

Giản Tĩnh đi lướt qua anh ấy, ánh mắt rơi vào hai người đàn ông bên cạnh ao.

 

Bình Luận (0)
Comment