Chuyến đi Ai Cập không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Giản Tĩnh bỗng dưng cảm thấy tiếc nuối, nhưng phải thừa nhận rằng đi du lịch mà không có vụ án nào đúng là quá đã. Ngày nào cô cũng có thể đi đến vài địa điểm du lịch, khiến ba người đồng hành còn lại mệt đến nỗi phải nằm bò.
Chủ tịch Khang: "Đúng là tuổi trẻ đầy sinh lực."
Giản Tĩnh: "Dù sao cũng đến đây rồi mà."
Tư Anh Kiệt: "Tiểu Tĩnh, em không thấy mệt à?"
Giản Tĩnh: "Không mệt. Cũng còn việc gì khác để làm đâu."
Khang Mộ Thành: "...Còn phải đi với em nữa hả?"
Giản Tĩnh: "Thôi bỏ đi."
Cô không nỡ. Trong hai ngày cuối cùng, cô ngoan ngoãn nán lại Cairo, mua một đống đồ lưu niệm về nhà.
Chưa hết tháng Giêng, coi như vẫn đang ăn Tết, cô yên tâm thoải mái không cầm bút viết lách, chạy tới nhà Giang Bạch Diễm ăn cơm, nhân tiện đón Kỵ Sĩ về nhà.
Đã mấy ngày rồi quái vật gâu gâu chưa gặp cô, nó bám dính cô không chịu đi, thế là bị Giản Tĩnh véo tai mấy lần.
Giang Bạch Diễm cầm đũa, bận bịu với hai suất lẩu, một bên là lẩu thường mà bọn họ ăn, một bên là lẩu chỉ có nước suông dành cho Pudding và Kỵ Sĩ.
Lúc thì cậu gắp thức ăn cho Giản Tĩnh, lúc thì đút Pudding ăn cá viên, cũng không lúc nào quên Kỵ Sĩ đến làm khách, đút nó ăn mấy miếng thịt bò đắt tiền.
Giản Tĩnh ngồi bên bàn thấp vuốt mèo ve chó, chỉ số hạnh phúc tăng vùn vụt.
Ăn uống no nê, Giang Bạch Diễm đưa cô về nhà.
Trên đường, họ bắt đầu bàn đến công việc, cậu muốn mua bản quyền sản xuất loạt phim hoạt hình [Thần thám Bạch Miêu].
"Mua một Studio sản xuất phim hoạt hình, mọi thứ đều đủ cả, chỉ thiếu mỗi bản quyền thôi." Cậu nói lảm nhảm: "Mấy ngày nay em vẫn đang xem kịch bản, chưa thấy ưng cái nào."
Giản Tĩnh nhắc nhở: "Với trẻ con, Bạch Miêu quá trừu tượng, còn với người lớn, nó lại quá ngây thơ, chưa chắc đã có kết quả tốt đâu."
"Lỗ thì lỗ." Giang Bạch Diễm thản nhiên nói: "Dù sao cũng phải tiêu số tiền mình kiếm được, thế chẳng lẽ không được chi cho tác phẩm tôi yêu thích à?"
Giản Tĩnh: "Đó là việc làm của fan."
"Đây là lý tưởng cuối cùng của fan truyện." Cậu nói: "Chị có đồng ý không hả?"
Giản Tĩnh tỏ vẻ thế nào cũng được: "Tôi không có ý kiến, tóm lại tiền đã vào túi tôi rồi, phim bị lỗ tôi cũng không trả lại tiền cho cậu đâu."
"Tôi có thể chia cho chị một nửa số tiền, chỉ cần chị muốn." Cậu nhăn mặt.
Giản Tĩnh lườm cậu, lại nói: "Lý do thuyết phục tôi vẫn chưa đủ, cậu phải tìm Tổng giám đốc Khang mà trao đổi, quyền đại diện nằm trong tay anh ấy."
"Anh ấy sẽ đồng ý thôi." Giang Bạch Diễm nói: "Bấy lâu nay, Băng Kính nuốt trọn thị trường biên soạn truyện tranh, Kim Ô không được chia chác gì, bây giờ có cơ hội khai thác lĩnh vực mới, Tổng giám đốc Khang bị váng đầu mới từ chối."
Giản Tĩnh nhớ tới Giang Tầm ở thế giới bên kia, không khỏi tò mò: "Cậu có nghĩ mình sẽ làm gì nếu không làm minh tinh không?"
"Được chị gái giàu có nuôi trong nhà, ngày ngày nấu cơm giặt giũ quần áo, dắt chó đi dạo, xúc phân cho nó?"
"Sa đọa." Cô đập tay cậu, buồn cười: "Nói chuyện nghiêm túc nào, nếu hồi nhỏ cậu không bị bắt cóc nữa."
Tuy giả thiết này rất nhàm chán, nhưng Giang Bạch Diễm cũng không trả lời cô một cách qua loa, cậu ngẫm nghĩ rồi nói: "Bị Chủ tịch vứt vào tập đoàn làm việc, đấu đá với các anh chị em, nỗ lực thừa kế giang sơn của Chủ tịch chăng?"
Cậu có vẻ tò mò: "Sao lại thêm giả thiết này thế?"
"Cậu cũng có tài kinh doanh giống ba cậu đấy chứ." Cô nói.
Giang Bạch Diễm nở nụ cười: "Chủ tịch sẽ tức chết mất. Ông ta là sói, tôi là chó."
Kỵ Sĩ: "Gâu gâu?"
"Không nói em." Hai người trăm miệng một lời.
Kỵ Sĩ: "Gấu…"
Qua tháng giêng, Giản Tĩnh chuẩn bị chuyển đến nhà mới.
Cô không định tự lực cánh sinh mà gọi thẳng cho công ty chuyển nhà, bảo họ đóng gói toàn bộ đồ đạc, cô chỉ cần thu dọn quần áo và những món đồ quý giá.
Nhưng dù vậy, cô vẫn bận đến độ người ngã ngựa đổ.
Khang Mộ Thành cử Diane đến giúp, Giang Bạch Diễm bảo trợ lý đến hỗ trợ, Tư Anh Kiệt cống hiến tài xế nhà mình.
Vất vả lắm mới chuyển hết đồ đạc từ nhà trọ đến nhà lớn, hơn nữa còn phải sắp xếp thu dọn lại.
Giản Tĩnh đánh giá cao trình độ của mình, cô phải tìm gấp một nhân viên thu dọn chuyên nghiệp mới dọn xong một đống gia sản linh ta linh tinh.
Sau đó, quà cáp của bạn bè cũng lục tục gửi đến.
Leo tặng cô một chiếc giường kiểu Âu cổ, nghe nói nó từng thuộc về một nàng công chúa nào đó. Cái giường bé tí, vô cùng xa hoa, nhưng nếu để nằm ngủ thật thì chắc chắn sẽ thấy khó chịu đủ điều.
Vậy nên, cô đặt chiếc giường này ở phòng khách, đối diện cửa sổ sát đất, giờ nghỉ trưa, ngồi dựa vào giường đọc sách, chợp mắt một chút chắc chắn vô cùng tuyệt vời.
Tư Anh Kiệt cũng không chịu yếu thế. Anh ta tha từ Italy về một chiếc sofa mây được bán với giá mấy chục vạn, mềm mại và êm ái, ngồi xuống rồi hoàn toàn không muốn đứng lên.
Giản Tĩnh không cưỡng lại được, chỉ đành yên lặng chuyển sofa đã mua trước đó đến nơi khác.
Chủ tịch Khang cũng chi một khoản tiền lớn.
Bà tặng Giản Tĩnh một bộ tranh sơn dầu cổ điển, tranh vẽ một thiếu nữ đang nhảy xuống nước, có lẽ là vẽ Ophelia. Tuy không phải do họa sĩ nổi tiếng vẽ, nhưng giá bán đấu giá của bức tranh này cũng hơn triệu tệ.
Giản Tĩnh không biết nên xử lý thế nào, cuối cùng tìm một góc dễ thấy nhất trong phòng khách, treo tranh lên đó.
So với mấy đại gia này, món quà của những người khác giản dị hơn nhiều.
Fina vừa tới Vân Nam gửi cho cô một hộp chuyển phát siêu to, bên trong là tiêu bản mà cô ấy tự tay chế tác. Tuy không phải tiêu bản của động vật quý hiếm gì, nhưng trông chi tiết vô cùng sống động, gần như không bị hư hao, rất hiếm có.
Giản Tĩnh trưng bày tiêu bản trên lò sưởi trên tường phòng khách, cô nghĩ chắc chắn những vị khách đến nhà sẽ bị nó thu hút ánh nhìn.
Kojima Shibu tặng truyện tranh mới, bị cô giấu vào giá sách trong phòng làm việc bị khóa cửa.
Tả Hinh tặng một chiếc đèn dầu giả cổ, treo trước cửa nhà, trông rất có cảm giác như ở London thế kỷ mười chín.
Lương Nghi tặng chuồng chó, Chúc Nhã Nam tặng huân hương, tất cả đều rất có ích.
Thế nhưng, nếu nói quà của ai thực dụng nhất, thì không món quà nào sánh bằng hệ thống an ninh mà Khang Mộ Thành tặng.
Đây là hệ thống an ninh tiên tiến nhất trên thế giới hiện giờ, rất kín đáo, cao cấp, tỉ mỉ chặt chẽ, không thể nhìn thấy vị trí máy bằng mắt thường, nhưng nếu thật sự có kẻ trộm muốn thử có xông được vào nhà không thì chỉ một phút đồng hồ sau, kẻ đó có thể ăn tối trong đồn công an rồi.
Giản Tĩnh thích bộ phận lắp đặt trong sân của nó nhất, vì nhìn thoáng qua, trông nó hệt như một mái nhà thủy tinh thông thường.
Vào ngày có nắng ấm, cô có thể mở hoàn toàn tầng trên cùng, trải nghiệm cảm giác phơi nắng trọn vẹn, mùa tuyết cũng vậy.
Nếu mùa hạ nóng bức, cô cũng có thể chuyển cửa kính trong suốt thành màu xám đậm, cả sân vườn đều được tránh nắng hiệu quả, hơn nữa còn được lắp đặt đường ống dẫn tỉ mỉ, có thể hạ nhiệt bằng nước.
Tương tự, vào mùa đông, cô cũng có thể sử dụng nhiệt lượng dư của các đường dẫn nhiệt để giữ ấm, dù mùa đông khắc nghiệt đến mấy thì thực vật trong sân cũng không bị tổn thương do sương giá.
Tuy Giản Tĩnh... không trồng cây cối gì.
Khụ, thoạt trông hoàn toàn vô hại đúng không? Chỉ khi nào có kẻ xâm nhập, ống dẫn sẽ phun khí gây tê, khiến đối phương đến được nhưng không về được.
Thiết bị trong phòng cũng như thế, không cần nói nhiều nữa.
Còn Giang Bạch Diễm, cậu đã mang đến một ít cây xanh đến từ lâu, nào là quất, hoa hồng, trầu bà vàng, tùng la hán lá dài, sơn trà... Ngoài ra còn có hoa sen được trồng trong một cái bát chứa nước nhỏ.
Giản Tĩnh cảm thấy rất đẹp, nhưng cũng vô cùng buồn rầu: "Tôi không biết chăm cây đâu."
Giang Bạch Diễm: "Tôi sẽ tới chăm giúp chị, chỉ cần chị không chăm nó là được."
Giản Tĩnh giận: "Không chăm là thế nào?"
"Chị đã làm chết hơn sáu chậu sen đá của tôi rồi..." Cậu lên tiếng đấu tranh một cách yếu ớt.
Giản Tĩnh đuối lý, đành phải câm miệng.
Đợi đến khi chuyển nhà, cậu lại gửi mấy món chăn ga gối đệm đến, cái nào cũng làm bằng tơ tằm, sờ mượt như lụa.
"Dùng cái này không bị nhăn.'' Ngôi sao lớn đích thân đề cử.
Giản Tĩnh bị thuyết phục rồi.
Quý Phong là người tới cửa cuối cùng, anh đến trễ tới nỗi Giản Tĩnh còn tưởng anh không biết cô chuyển nhà nữa cơ.
Cũng vì như thế, sau khi anh ấn chuông cửa, cô bỗng chốc không biết có nên mở hay không, hình như cô đang giận, nhưng lại không nhớ vì sao lại giận nữa!
Trong lúc cô đang chần chừ, Kỵ Sĩ đã chạy ra, thuần thục đứng thẳng chân sau, ấn móng vuốt lên nút tự động.
Cửa mở.
"Sữa chua đông lạnh của em biến mất rồi." Giản Tĩnh đẩy chú chó Béc - giê đang muốn chen vào phòng ra, vờ như không thấy cái đuôi điên cuồng đong đưa của nó: "Chưa được cho phép vào đã tự ra mở cửa, chị sẽ đánh cho em một trận."
Kỵ Sĩ: Tội nghiệp.jpg
"Xem cô hung dữ với trẻ con kìa." Quý Phong vui vẻ, xoa xoa đầu chó: "Bé chó ngoan thế cơ mà."
Giản Tĩnh ôm tay: "Đúng thế, đồng loại hấp dẫn nhau mà."
Anh: "Vẫn còn giận à?"
Cuối cùng Giản Tĩnh cũng nhớ ra mình giận gì, mặt sa sầm: "Có việc thì nói, không có thì cút."
Quý Phong: "Nghe nói cô chuyển nhà, tôi mang ít quà đến."
Giản Tĩnh liếc nhìn cái hộp anh ôm trong lòng, tò mò hỏi: "Là cái gì đấy? Máy làm sữa đậu nành? Lò nướng? Lò vi sóng? Nồi chiên không dầu?"
Anh buồn cười: "Trong mắt cô tôi quan tâm làm nội trợ thế cơ à? Tặng cô mấy cái đó, cô biết sử dụng không?"
"Đó là cái gì?" Cô càng tò mò hơn: "Nồi tự sôi?"
Quý Phong: "...Có thể đi vào rồi nói không?"
Giản Tĩnh không cam lòng tránh ra: "Đi đi." Vừa nói cô vừa liếc trộm.
Chiếc hộp không lớn không nhỏ, ngăn nắp, không giống đồ gia dụng, cũng không giống đồ ăn, nhìn tư thế mang vác của anh, có lẽ còn có trọng lượng không nhẹ.
Chẳng lẽ là sách ư?
"Không phải sách đâu." Anh cười tủm tỉm nói: "Nhưng cũng không khác là mấy."
Giản Tĩnh dứt khoát cướp lấy cái hộp: “Đưa cho tôi.”
Quý Phong cả kinh: “Sao tự nhiên cô lại trở nên trẻ con thế? Được rồi, cho cô đấy.” Tuy là nói như thế, nhưng anh vẫn cất bước lên tầng, đi thẳng đến phòng cất chứa.
Giản Tĩnh: “Người không phận sự kia, dừng lại.”
Anh giả vờ như không nghe thấy, đẩy cửa vào, vừa nhìn vào trong phòng đã cười.
“Tôi biết ngay mà.” Quý Phong bật cười, thả cái hộp xuống, nói: “Đừng nghiêm mặt thối như thế, có ích mà.”
Giản Tĩnh lập tức bắt đầu đập hộp.
Bên trong là hộp hồ sơ được sắp xếp ngay ngắn.
Cô thuận tay cầm một hộp lên, bên trên viết vụ án mất trộm két bảo hiểm 0823.
“Wow.” Giản Tĩnh lập tức quên cả dỗi, phấn khởi bừng bừng ngồi dựa vào ghế vịn, nương ánh nắng bắt đầu đọc nội dung vụ án này.
Nội dung vụ án như sau: Ngân hàng Hành Trường có một ngăn bảo hiểm đặc biệt, bên trong chứa vật báu được chủ sở hữu mua với giá cao, nhưng một ngày nào đó, khi chủ sở hữu mở két bảo hiểm ra, anh phát hiện đồ đạc bên trong đã bị mất trộm.
Anh báo công an, yêu cầu công an bắt kẻ trộm cho bằng được.
Vì không có quá nhiều người có thể tiếp xúc với két bảo hiểm, cuối cùng, người trong diện tình nghi tập trung gồm mấy người là: vợ, con trai, con dâu, con gái, cô giúp việc, em gái.
“Chậc, đúng là một vụ án vừa khoa trương vừa giả tạo.” Cô vừa đọc vừa đoán: “Người trong diện tình nghi toàn là người nhà, thế mà còn cố tình báo công an, chắc ông ta nghi ngờ vợ mình rồi. Nhưng mà bà vợ muốn trộm cái gì mới được?”
Quý Phong không trả lời mà tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, hơi động đến miệng vết thương.
Khi anh ngồi xuống, dường như lúc này Giản Tĩnh mới nhớ ra: “Anh khỏe rồi à?”
“Đi làm được rồi.” Quý Phong nói: “Tuy nhiên tôi vẫn phải ngồi trong văn phòng mấy ngày, nhưng mà không có vấn đề gì lớn đâu.”
Cô liếc nhìn anh, nói thật chậm: “Vậy… à…”
Không mặn không nhạt.
Quý Phong: “Ừ đó.”
Cô trợn trắng mắt, nhưng dù vậy trông vẫn đẹp một cách thanh tú xinh xắn như trong miêu tả.
Anh nhịn cười: “Không thì sao?”
“Cái này.” Cô phủi phủi trang giấy, tiếng giấy lay động xào xạc: “Lấy từ đâu ra? Không trái với quy định à?”
“Không phải hồ sơ vụ án trong đơn vị.” Quý Phong nói: “Bản khẩu cung trên tay cô là bản tôi nhớ rồi viết lại, những chi tiết không quan trọng đã được tôi giản lược, ngoài ra còn có tin viết trên báo, văn bản pháp luật công khai.”
Anh nói: “Yên lòng nhận đi.”
Giản Tĩnh cà khịa: “Có mỗi anh mới tặng một đống giấy thôi.”
“Không phải cô thiếu hồ sơ à?” Anh không cho là đúng: “Coi nó như truyện đọc cũng được, lần sau viết truyện đừng để mắc sai lầm bình thường nữa.”
Cô nhìn anh, cười lạnh: “Tôi mắc mấy lỗi đó bao giờ thế?”
“Ôi ôi.” Anh nhảy qua cái hố này, trực tiếp thừa nhận: “Hai ngày nay ở nhà nghỉ ngơi, tôi đã đọc sách của cô mấy lần rồi. Có cần tôi liệt kê cho cô xem một chút không?”
Giản Tĩnh: “Không thích thì anh đừng có xem.”
Quý Phong: “Thích thích, viết tốt đấy, bao giờ ra phần sau?”
“Giục bản thảo cái gì, đi chết đi.” Cô giận dữ.
Quý Phong: “…Không giục nữa, dù sao cũng không rảnh xem quyển mới.”
Giản Tĩnh thở sâu, quyết đoán hạ lệnh đuổi khách: “Tạm biệt.”
“Được rồi.” Quý Phong nhìn cô: “Định bao giờ mới hết giận đây?”
Cô không thể nhịn được nữa, quơ lấy tờ giấy trên tay đánh người: “Ai cần anh lo, ai cần anh lo? Tôi muốn tức thì tức, anh cút đi cho tôi!”
Một đường mắng chửi liên hoàn, cuối cùng đá anh ra khỏi nhà.
Cuối cùng, cô còn buông lời uy hiếp: “Trong vòng một tháng, đừng để tôi nhìn thấy anh! Hừ!”