Tháng tư, thời tiết chuyển ấm, cuộc sống mới bắt đầu.
Giản Tĩnh phải làm đủ loại việc vặt để tốt nghiệp thạc sĩ, cuối cùng bắt đầu đóng cửa viết [Bác sĩ ác quỷ 4].
Lần này, cô làm thật.
Ngày nào dì Vương nhà Tổng giám đốc Khang cũng mang ba bữa cho cô, sáng tối hai lần đón Kỵ Sĩ đi tản bộ xung quanh. Còn cô thì nhốt mình trong phòng làm việc, bầu bạn với cồn, cà phê và đường.
Cốt truyện dần dần hình thành.
Nguyên gốc truyện đầu tiên lấy cảm hứng từ tài liệu vụ án mất trộm két bảo hiểm mà Quý Phong tặng. Cô thiết lập người chết là một nhà khảo cổ học, trong két bảo hiểm là miếng sừng ngọc mà ông ta giữ riêng để mang đi bán.
Sừng ngọc xuất hiện trong ngăn kéo tủ của con dâu, cô con dâu bị tố cáo mưu sát, nhưng ác quỷ vừa xuất hiện đã kết luận cô ta không phải hung thủ giết chết nhà khảo cổ học.
Mà theo tuyến thời gian, sừng ngọc bị mất trộm đã biến tướng chỉ ra và xác nhận hung phạm.
Cuối cùng, sừng ngọc rơi vào tay ác quỷ.
Anh rơi vào hồi ức sâu thẳm trước kia.
Thời gian quay về sáu trăm năm trước, anh đi đến cổ đại, lúc này là triều Đại Minh cùng với vụ án đặc biệt, gây chấn động nhà vua và người dân trong và ngoài nước.
Hoàng đế mới đăng cơ mười ngày bị đột tử. Khi còn sống, ngài từng sử dụng hai viên tiên đan. Theo phân tích khảo chứng của thái y, hoàng đế bị hạ độc chết. Nhưng vấn đề cũng xuất hiện ở đây, họ có tổng cộng bốn viên tiên đan, nhưng trước khi dùng, hoàng đế đã cho thái giám thử thuốc.
Thái giám còn sống lành lặn, chứng tỏ tiên đan không có vấn đề.
Không lâu sau, cẩm y vệ tìm được một lọ thuốc trong giếng cạn, bên trong còn một viên tiên đan còn thừa lại.
Điều này chứng tỏ: trong số hai viên tiên đan hoàng đế sử dụng có một viên là thuốc độc.
Ai đã đánh tráo tiên đan, hạ độc giết hoàng đế?
Người bị tình nghi có thái tử sắp kế vị, quý phi được sủng ái nhất hậu cung, đại thái giám thân cận vua, cung nữ không danh không phận nhưng đã từng được sủng hạnh, đạo sĩ tiến cống tiên đan cùng với các lão sắp trở thành thủ phụ.
Cuối cùng, đương nhiên hung thủ vẫn bị tìm ra.
Khi bị xét hỏi động cơ giết người, hung thủ không nói một lời nào, chỉ để lại một nửa chiếc sừng ngọc.
Sừng ngọc là thứ gì?
Sừng ngọc là trái tim của ác quỷ.
Để tìm lại trái tim của mình, ác quỷ đã thực hiện một giao dịch với người nắm giữ sừng ngọc.
Anh đưa sừng ngọc cho tôi, tôi sẽ báo thù cho anh.
Nhưng, sau khi lấy được sừng ngọc, cẩm y vệ nghĩ vật ấy là điềm xấu, bèn đưa nó vào chùa trấn áp. Trăm năm sau, quân Thanh nhập quan, giết hại tăng ni, tướng lĩnh cầm đầu cướp sừng ngọc, sau khi chết còn lấy đó làm vật bồi táng, chôn vùi xuống đất theo mình.
Non nửa năm trước, các nhà khảo cổ học phát hiện ngôi mộ, bị sừng ngọc mê hoặc, cầm nó đi.
Ác quỷ phá giải vụ án, cuối cùng cầm nửa trái tim về.
Còn sửa chiếc sừng nữa ở đâu?
Anh tìm hiểu khắp nơi, nghe nói sẽ có một nửa chiếc sừng ngọc xuất hiện trên hội đấu giá bèn quyết định đi tìm kết quả.
Ở đó, anh gặp được thợ săn.
Thợ săn biết nhược điểm của ác quỷ chính là bị mất đi trái tim. Chỉ cần hủy diệt trái tim, ác quỷ sẽ dần suy nhược mà chết.
Nhưng chủ nhân hội đấu giá đã chết.
Muốn biết sừng ngọc ở đâu, họ chắc chắn phải tìm ra hung thủ, hai người không thể không hợp tác.
Cuối cùng, thợ săn cờ cao hơn một bậc, giành được sừng ngọc trước.
Chuyện xảy ra sau đó nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tàu biển chở khách chạy định kỳ tổ chức hội đấu giá bị chìm.
Giản Tĩnh trực tiếp lấy trải nghiệm [Thế giới số nhảy vọt] làm nguyên gốc, nhắc tới thuật Tế Tự tà ác.
Để ngăn cản trận hiến tế này, ác quỷ và thợ săn đều bỏ sừng ngọc mà hai người tự nắm giữ vào tế đàn.
Vu thuật giáng lâm.
Hai người rơi vào ác mộng cửu viễn.
Câu chuyện thứ tư là nguồn gốc ác quỷ ra đời.
Lúc ấy là vào thời Hạ Thương, vẫn còn bộ lạc cổ xưa tồn tại trên rất nhiều khu vực. Lúc này đây, thủ lĩnh bộ lạc đã chết, Thập Vu muốn tìm ra hung thủ, đồng thời xác nhận thủ lĩnh tiếp theo.
Sau khi điều tra, hung thủ bị bọn họ bỏ phiếu lựa chọn là một người chàng trai trẻ.
Anh ta bị nhốt vào địa lao, nghiêm hình tra tấn nhưng lại khăng khăng mình không phải hung thủ.
Nhưng Thập Vu không tin.
Bọn họ quyết định cắt đứt yết hầu anh, làm máu anh nhỏ đầy trên mảnh đất này, muốn dùng lửa to đốt rụi trái tim mang đầy tội ác của anh.
Thanh niên hàm oan mà chết, nguyền rủa người đời: "Sau khi chết, ta sẽ biến thành ác mộng mãi mãi không tiêu tan, giết chóc là đất sống của ta, ác niệm là mưa móc của ta, máu tươi hóa thành rượu ngon trong chén ta, trái tim hóa thành món ngon trên bàn ta. Chỉ có nước mắt của người oan khuất mới khiến ta rủ lòng xót thương."
Anh đã chết.
Biến thành ác quỷ.
Thập Vu sợ bị anh trả thù, chia trái tim đã khoét ra thành hai phần.
Một nửa chuyển đi cực bắc, một nửa chuyển đi cực nam, vĩnh viễn không gặp nhau, vĩnh viễn không còn sống nữa.
Vào giờ này, ngày hôm nay, ba nghìn năm trôi qua, ác mộng tái hiện. Thợ săn không tìm thấy tung tích của ác quỷ, cách duy nhất chính là tìm ra hung thủ thật sự giết chết thủ lĩnh, giải oan cho thanh niên.
Kết truyện, vụ án đã được phá.
Hai chiếc sừng ngọc hợp hai thành một.
Cuối cùng ác quỷ cũng tìm về trái tim đã bị mất, nó đỏ rực, không có chút màu đen nào. Anh vội vàng đoạt lại trái tim, đặt vào ngực.
Ngay sau đó, cơ thể bỗng cháy rụi.
Thì ra, nhiều năm qua, anh đã hại chết quá nhiều người, khi cơ thể tội ác va chạm trái tim thuần khiết, anh sẽ phải tan thành mây khói.
Nụ cười của ác quỷ cứng đờ, ngay sau đó, cơ thể không già không chết như bị lửa mạnh đốt cháy, bỗng chốc hóa thành tro tàn.
Rồi biến mất theo gió.
'Bịch bịch', trái tim như đá hồng ngọc rơi xuống.
Thợ săn nhìn một lúc lâu, nhặt nó lên, kéo mở vạt áo, xé rách làn da, lộ ra lồng ngực trống rỗng.
Thì ra, anh ta cũng không có trái tim.
Đặt đá hồng ngọc vào ngực, miệng vết thương khép lại, ác mộng biến mất.
Bão táp đi qua, tàu biển chở khách chạy định kỳ sắp chìm nghỉm, một con thuyền đánh cá đi đến từ phía xa xa.
Thợ săn yên lặng ngắm bình minh, thả lỏng cơ thể, rơi vào biển lớn.
Câu chuyện đến đây là kết thúc.
Đêm tháng sáu, mọi âm thanh đều trở về tĩnh lặng, cây ngô đồng xanh tốt dưới ánh đèn đường.
Giản Tĩnh gõ xong một dòng chữ cuối cùng, duỗi cái lưng tê mỏi, xương cốt toàn thân mỏi nhừ không ngớt, nhưng lòng lại vui sướng khó tả.
Sau hai tháng, cuối cùng cô cũng viết xong [Ác Quỷ 4].
Nộp bản thảo luôn khiến người ta cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cô kiễng chân lên, nhẹ nhàng chạy xuống dưới tầng, lấy một chai sâm banh, một ly thủy tinh rồi đi đến ban công lớn trong phòng ngủ, thoải mái nằm xoài trên ghế mây, rót một ly rượu đầy cho mình.
Rượu lạnh vào họng, lỗ chân lông thư giãn, vô cùng thoải mái.
Trăng sáng lơ lửng cao cao trên bầu trời đêm.
Cô gác chân lên, khoái trá lướt di động.
Đương nhiên, chuyện đầu tiên cô làm chính là gửi tin nhắn cho Khang Mộ Thành: ‘Xong bản thảo.’
Gì cơ? Bây giờ là hai giờ sáng á? Cô không quan tâm.
Nào ngờ Khang Mộ Thành trả lời rất nhanh: ‘Xế chiều mai anh tới lấy.’
Giản Tĩnh kinh ngạc: ‘Anh vẫn chưa ngủ à?’
Khang Mộ Thành: ‘Chuẩn bị ngủ.’
Giản Tĩnh kéo ống nhòm, nhìn chăm chú vào căn nhà đối diện, vô tình lật tẩy: ‘Đèn phòng làm việc anh còn sáng.’
Nửa phút sau, đèn tắt, đèn phòng ngủ sáng lên.
Anh: ‘Ngủ đây, em cũng mau ngủ đi, đừng thức đêm!’
Cô: ‘Ngủ ngon!’
Đuổi được con ma cuồng thức đêm tăng ca này đi, Giản Tĩnh mới bắt đầu đọc tin nhắn khác.
Giang Bạch Diễm: ‘Vẽ phác thảo Bạch Tiểu Miêu xong rồi này.’
Sau đó là n tấm ảnh vẽ người.
Cô nhấp ngụm rượu, nhìn cẩn thận từng tấm một, cuối cùng mới nói: ‘Quần áo sặc sỡ quá.’
Sau khi gửi một phút, Giang Bạch Diễm gọi điện tới.
Giản Tĩnh nhìn giờ trên điện thoại, buồn bực. Lạ thật! Hai giờ một phút sáng, tất cả mọi người đều mất ngủ à?
"Tĩnh Tĩnh." Cậu nói: "Thiếu nữ xinh đẹp mặc váy đẹp, một bộ đến trường, một bộ mặc hằng ngày, n bộ mặc biến thân chứ."
Giản Tĩnh đen mặt: "Đây không phải hoạt hình trinh thám à?"
Giang Bạch Diễm: "Phải có váy."
"..." Cô đổi đề tài: "Sao cậu vẫn chưa ngủ?"
Cậu ngáp một cái, nói: "Vừa quay cảnh đêm xong, chuẩn bị về khách sạn ngủ, buồn ngủ chết tôi mất."
Giản Tĩnh: "Cậu lại quay phim gì đấy?"
"Nói về lính không quân, tôi cứ tưởng được lái máy bay thật, cuối cùng lại không được." Cậu rất khó chịu: "Tĩnh Tĩnh, lần sau chúng ta cùng đi thi bằng lái máy bay đi."
Giản Tĩnh tỉnh cả người: "Lái cái gì? Máy bay chiến đấu à?"
Giang Bạch Diễm: "... Máy bay trực thăng."
Cũng được: "Lúc nào đi, cậu nhớ bảo tôi đấy." Cô thật sự cảm thấy hứng thú.
Giang Bạch Diễm nói: "Để tôi hỏi thăm một chút xem sao, hy vọng được lái thật."
Giản Tĩnh khoái trá nói: "Ok."
"Đến khách sạn rồi." Cậu buồn ngủ, không còn sức lực nào: "Ngủ ngon."
"Bye."
Uống hết nửa chai sâm panh, cô cảm thấy hơi đói.
Giản Tĩnh hơi thèm ăn khuya, thế là cô bóc hai thanh socola.
Miệng bỗng chốc trở nên thơm nồng, ngọt ngào, cô tiếp tục đọc tin nhắn của những người khác
Trong nhóm chị em phá án, Lương Nghi và Chúc Nhã Nam đang cà khịa một vụ án, tổng cộng có mấy chục biên bản, hình pháp máu chó đủ cả, người xem xem thế là đủ rồi.
Biên kịch Hứa đang trọc đầu vì kịch bản mới của ác quỷ, ông ta đã lấy được đề cương [Ác Quỷ 4] của Giản Tĩnh nên bắt đầu phát sầu tập phim sau sẽ chỉnh sửa thế nào, liên tục làm phiền cô.
Những tin nhắn khác không đáng cân nhắc, cô lướt qua qua loa, lười nhìn kỹ.
Nhưng lướt đi lướt lại, cô không thấy tin nhắn của Quý Phong.
Nhìn hội thoại trò chuyện, lại không có một dòng tin nhắn nào!
Cô giận: ‘Anh chết rồi đấy à?’
Tin nhắn được gửi ra ngoài.
Ặc, hình như... Lúc trước... Cô đã chặn anh rồi.
Giản Tĩnh yên lặng bỏ chặn, vờ như không có chuyện gì xảy ra, chuyển sang ứng dụng đặt đồ ăn bên ngoài, đặt một bữa xiên nướng.
Nửa đêm không có nhiều đơn lắm, rất nhanh sau đó, anh trai giao đồ ăn mua ngoài đã phi xe máy điện đưa tới. Kỵ Sĩ đang trông cửa lập tức tỉnh ngủ, cảnh giác đi tới cửa, không sủa một tiếng nào, ngồi xổm trong góc tối.
Anh trai giao đồ ăn mua ngoài sợ đến nỗi suýt bị đau tim.
"Mẹ ơi! Chó!"
"Ngại quá, nó không cắn người đâu."
Giản Tĩnh lấy đồ, nhìn Kỵ Sĩ đi vòng quanh chân mình. Cô thật sự ngại ăn mảnh nên chỉ có thể chuẩn bị bữa sáng trước cho nó.
Một người một chó ăn uống no nê xong thì đã đến bốn giờ sáng, sắc trời tờ mờ sáng.
Giản Tĩnh hỏi nó: "Em đi ra ngoài tản bộ với chị trước hay đợi đến tối để dì dẫn em ra ngoài hả?"
Kỵ Sĩ ngậm dây dắt đến.
"Được thôi, đã lâu không đưa em đi rồi." Cô buộc dây cho chó, dẫn nó ra cửa tản bộ.
Thành phố Hòa Bình là một thành phố lớn, sáng sớm cũng nóng nực.
Đèn đường còn chưa tắt, người trực ca đêm đi chuyến xe buýt đầu tiên về nhà, toàn thân mỏi mệt, dáng vẻ tiều tụy, trông như có thể ngủ gục bất cứ lúc nào. Người đi làm sớm còn buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài tìm chỗ ăn bữa sáng.
Người lau dọn dẹp quán ăn, sau đó cầm bánh bao đã làm xong lên nồi, sương trắng dày đặc ẩm ướt nóng hôi hổi, mang theo mùi thơm ngọt tinh bột.
Giản Tĩnh nấc một cái, ợ lên mùi thịt ba chỉ, bèn dừng lại mua hai cái bánh bao chay.
Bánh bao chay nóng hổi, không cần thêm gì cũng đã ngon lắm rồi.
Quả nhiên, ăn xiên nướng phải kèm với tinh bột.
"Gâu." Đi ngang qua công viên, Kỵ Sĩ túm cô đi về một phía, rên ư ử không ngớt.
Giản Tĩnh sờ sờ nó: "Được rồi, chị biết rồi."
Bình thường, trong công viên người đến người đi, Kỵ Sĩ chỉ có thể bị dắt đi tản bộ, không thể thả chạy tự do. Nhân lúc bây giờ các cụ vẫn chưa đi tập thể dục buổi sáng, cô để nó chơi một lúc vậy.
Cô tháo dây dắt Kỵ Sĩ, nói: "Thấy người thì phải chạy về ngay, không được tới gần người ta trong vòng mười bước, đã rõ chưa?"
Kỵ Sĩ: "Gâu gâu!"
"Đi thôi." Cô nới lỏng dây.
Kỵ Sĩ lao "vèo" lên trước như tên rời cung, da lông bóng loáng, cơ bắp khỏe mạnh, xinh đẹp khó nói thành lời.
Giản Tĩnh ngồi xuống ghế dài gần đó, nhàn nhã thưởng thức bầu trời dần sáng ngời.
Di động rung lên, một dòng tin nhắn hiện lên.
Quý Phong: ‘32.’
Quý Phong: ‘Ồ.’
Giản Tĩnh: ‘32 là ý gì?’
Quý Phong: ‘Không có gì.’
Giản Tĩnh vừa thoáng nghĩ đã biết con số 32 có ý nghĩa gì, cô tức.
"Gâu gâu." Lúc này, Kỵ Sĩ đột nhiên chạy vội về, đi vòng quanh đùi cô.
Giản Tĩnh lấy làm lạ: "Có chuyện gì thế?"
Nó chạy vào trong bụi cỏ.
"Gì đấy?" Đầu cô nảy lên một suy nghĩ, đi theo sát nó.
Một đôi giày cao gót đỏ lộ ra trong lùm cây rậm rạp.
Giản Tĩnh: "Chậc!"
Cô cẩn thận tới gần quan sát, năm phút đồng hồ sau, cuộc trò chuyện được kết nối.
Tút - người nghe đã nhận.
"Ngủ chưa?" Cô hỏi.
"Đừng ngủ, đến công viên Sinh Mệnh." Cô nói: "Lúc đi nhớ mua cho tôi cốc sữa đậu nành nhé."
Bên kia truyền đến tiếng mặc quần áo loạt xoạt.
"... Thêm đường không?" Anh rất cam chịu số phận hỏi: "Nam hay nữ."
"Đương nhiên. Nữ." Giản Tĩnh nói: "Phải mua loại sữa đậu nành bây giờ mới xay, uống không ngon tôi để chó cắn anh đấy."
Quý Phong: "Mười lăm phút."
Giản Tĩnh cúp điện thoại, ngửa đầu nhìn về phía đông.
Mặt trời đã hơi ló rạng, chân trời càng lúc càng sáng người, xung quanh cũng dần trở nên ồn ào.
Một ngày bình thường lại bắt đầu ở thành phố Hòa Bình.
Mà cô tin, mình sẽ cảm thấy thích thú lắm đây.