Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 419 - Chương 420

Chương 420

Một tuần sau, Diane thăng chức, Julie nhậm chức.

Cô ấy nơm nớp lo sợ làm vài ngày, phát hiện sự việc không hỏng bét như mình tưởng. Nhưng trợ lý cũ của Khang Mộ Thành thường xuyên chỉ dạy cô ấy một hai việc, cô ấy vượt qua vài lần sơ sót một cách trót lọt.

Song, Tổng Giám đốc Khang thật sự không đáng sợ như cô ấy tưởng.

Tuy đa phần anh có vẻ hơi nghiêm khắc, nhưng rất ít khi nổi giận, cũng không thích trò chuyện với người khác.

Julie không thích bị lãnh đạo truy hỏi chuyện riêng tư của mình như: Đã có người yêu chưa, chủ nhật định đi đâu, bình thường thích chơi gì, càng không thích cùng ăn cơm với cấp trên.

Xét trên phương diện này, hiển nhiên Khang Mộ Thành là một cấp trên khá tốt.

Đương nhiên, được làm việc trong doanh nghiệp nổi tiếng khắp cả nước, cô ấy không thể không cảm thấy áp lực.

Buổi sáng, bảy giờ ba mươi phút, Julie rời giường, tốn hơn hai mươi phút tự sửa soạn rồi mới bắt tàu điện ngầm đến công ty. Khi cô ấy đến công ty thì đã là tám giờ ba mươi.

Chuyện thứ nhất cô ấy làm là đến tiệm bánh ngọt cách đó nửa con phố để mua bánh mì mới ra lò, sandwich và cà phê nóng. Sau đó, cô ấy sắp xếp hành trình hôm nay, xác nhận bưu phẩm tối qua.

Tầm tám giờ năm mươi đến chín giờ, Khang Mộ Thành đến, ăn sáng, xem bưu phẩm, chín giờ ba mươi là buổi họp sáng.

Cô ấy cố gắng làm việc bận rộn suốt một ngày.

Thứ bảy chủ nhật, Julie cũng không được nghỉ ngơi.

Thông thường, sách mới sẽ được phát hành vào thứ bảy. Vào những lúc này, đương nhiên họ phải tăng ca, có tác giả không đủ địa vị, mỗi lần Tổng Giám đốc Khang đều chỉ lộ mặt rồi đi nên cô ấy phải nán lại chờ hết quá trình, xong rồi báo cáo lại.

Thi thoảng, cô ấy cũng phải là một... Ừm, nói sao nhỉ, làm chân chạy khiến người ta bối rối.

Ngày hôm nay, chủ nhật, một giờ chiều.

Cô ấy chợt nhận được điện thoại của Khang Mộ Thành, hỏi cô ấy có rảnh không.

Mặc dù đang dạo phố với bạn, nhưng Julie lập tức nói: "Có."

Thế là Tổng Giám đốc Khang nói với cô ấy: "Cô mua ít đồ ăn mang đến đây. Bắt xe đến, công ty trả phí."

Rồi anh báo địa chỉ.

Julie ghi nhớ, vội vàng chạy đến trung tâm thương mại gần đó mua ít trứng gà, trà sữa nóng và sushi, vội vội vàng vàng bắt xe.

Đó là một hội quán trưng bày triển lãm tranh mà cô ấy xem không hiểu lắm. Nhưng cửa bị chặn, mấy công an canh giữ ngoài tuyến canh gác, không cho cô ấy đi vào: "Ngại quá, hiện không được ra vào nơi này."

Julie rụt rè nói: "Tôi... tôi đến giao đồ, tôi là nhân viên của Kim Ô."

"Kim Ô?" Hai công an liếc nhau, anh công an trẻ nói: "Ồ, tôi biết rồi, là công ty của cô Giản Tĩnh, cô ấy gọi cô tới à?"

Sau khi suy nghĩ, họ để cho cô vào: "Đừng đi lung tung, đưa xong phải ra ngay đấy nhé."

"Vâng." Julie còn không biết đã có chuyện gì xảy ra, cứ thế mơ màng đi vào trong.

Sau đó, cô ấy lập tức nhìn thấy một cái xác nằm ngang trong đại sảnh, máu me chảy đầy đất.

"A!" Julie cả kinh, suýt đánh rơi đồ cầm trên tay, may mà được người đỡ lấy: "Cho tôi à?"

Cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy đối phương là cô Giản. Cô mặc áo quây váy ngắn, tết tóc thành bím vòng ra sau đầu, người trắng sáng lên.

"Vâng, vâng." Julie nói lắp bắp: "Tổng giám đốc Khang bảo tôi mua."

Giản Tĩnh tháo bao tay xuống, cầm mấy cái sushi nhét vào miệng, hàm hồ nói: "Tổng Giám đốc Khang ở trong văn phòng, cô đi tìm anh ấy là được. À, đưa trà sữa cho tôi."

Cô lấy trà sữa, tỏ ý bảo Julie rời đi: "Đưa đồ cho Tổng giám đốc Khang xong là cô có thể rời đi rồi. Cô không nên ở lại hiện trường phát hiện án mạng lâu đâu."

Julie không khỏi hỏi: "À ừm, cô Giản, tôi có thể hỏi một chút không? Cô đang làm gì đấy? Tìm tư liệu viết à?"

Giản Tĩnh nói: "Tôi đang phá án."

Đầu Julie đầy dấu chấm hỏi: "Đây không phải việc của công an ư?"

"Đúng, giành bát cơm của họ." Cô chớp mắt mấy cái, đuổi người: "Đi nhanh đi, à, đến rồi này."

Khang Mộ Thành gật gật đầu với Julie, nhận đồ ăn trong tay cô ấy: "Làm phiền cô rồi, cô về đi."

Giản Tĩnh hỏi: "Xong hết rồi à?"

Anh bất đắc dĩ nói: "Xem như thế đi, lại lãng phí nửa ngày của anh rồi."

Cô làm mặt quỷ, nói: "Được rồi được rồi, sắp xong rồi, em biết hung thủ là ai rồi."

Khang Mộ Thành thở dài: "Chẳng dễ dàng gì."

Julie do do dự dự đi tới ngưỡng cửa, nhưng những người khác đã chen vào, miệng nói mấy lời gì mà ‘rốt cuộc hung thủ là ai’,...

Cô ấy nghe mà vừa sợ vừa tò mò, bèn không đi xa, trốn trong góc phòng nghe lén.

Sau đó, cô ấy nghe thấy một đống lời khó hiểu.

Lúc đầu, cô Giản tung ra vài chứng cứ, bác bỏ mấy lời viện cớ, cà khịa vài người, hung thủ đã nhận tội rồi.

Julie: Gì mà trong phòng rồi thì mưu kế gì cơ? Cửa bị khóa lại bằng cách nào? Người chết còn ngoại tình với hai người phụ nữ, rồi còn có một anh bạn trai? Rốt cuộc anh ta thích nam hay nữ?

Cô ấy ngơ ngác tiến vào, lờ mờ rời đi.

Khang Mộ Thành: "Julie, cô về nhà đi, không còn chuyện gì nữa rồi."

"A, vâng." Cô ấy choáng váng hồ đồ, nhưng miệng đã nhanh hơn não: "À, anh ta ngoại tình với người phụ nữ đầu tiên là để che mắt người nhà, còn ngoại tình với người phụ nữ thứ hai là để trả thù người nhà á? Sau đó vợ anh ta giết anh ta?"

Giản Tĩnh nhìn cô ấy, rồi bật cười "khì" một tiếng: "Đúng thế, thú vị không?"

Julie: "..."

Bỏ qua những bất ngờ nho nhỏ trong cuộc sống, đời thư ký của Julie cũng xem như thuận lợi. Tầm nửa năm, cô ấy đã quen với công việc hàng ngày, bắt đầu trải qua chuyện bắt buộc mà mỗi thư ký của Tổng giám đốc nào cũng làm: Buôn chuyện.

Cô ấy luôn tán dóc với Diane, trao đổi tin tức với nhau.

Julie: ‘Hôm nay Tổng Giám đốc Khang bảo em đặt hoa, đưa đến Sở quản trị hành chính XX, hình như là phụ nữ.’

Diane: ‘Là con gái của bạn chủ tịch Tiền, có lẽ anh ấy lại bị giới thiệu đối tượng xem mắt ấy mà.’

Julie: ‘Chị, chị ở Kim Ô lâu như vậy rồi, Tổng giám đốc Khang đã có bạn gái nào chưa?’

Diane: ‘Không biết... Tổng giám đốc Khang chưa bao giờ kể về cuộc sống riêng tư của mình với người ngoài.’

Julie: ‘Anh ấy bận làm việc như thế, thật sự có thời gian rảnh hẹn hò ư?’

Diane: ‘Chị cũng chưa hẹn hò, em từng hẹn hò rồi à?’

Julie: ‘Bận bịu như thế lấy đâu ra thời gian mà hẹn hò.’

Diane: ‘Vậy là được rồi.’

Diane: ‘Em xem, ngay cả cô Giản còn chưa có bạn trai.’

Julie: ‘Em không hiểu. Cô ấy xinh đẹp, giàu, có tài như thế, sao lại không có người theo đuổi?’

Diane: ‘Thật ra…’

Julie: ‘?’

Diane: ‘Mặc dù có thể đó là ảo giác của chị, nhưng em ngẫm lại xem, có phải bên cạnh Tổng giám đốc Khang chỉ mỗi cô Giản là người khác giới có quan hệ gần gũi với anh ấy không?’

Julie: ‘Khiếp sợ.jpg. Hai người chênh nhau hơi nhiều tuổi mà?’

Diane: ‘Đúng là hai mươi và ba mươi chênh lệch khá lớn, nhưng nếu bọn họ vẫn luôn không kết hôn thì đến ba mươi và bốn mươi, bốn mươi và năm mươi, có phải sẽ có hy vọng không?’

Chẳng mấy khi gặp được bạn buôn chuyện, Diane không kìm nổi trí tưởng tượng của mình: ‘Chị cảm thấy không phải họ đang chờ đối phương mở lời đâu, chẳng qua bây giờ cả hai đều tập trung vào sự nghiệp nên tình cảm lùi một bước, nhưng mười năm, hai mươi năm sau, nếu họ muốn kết hôn, vừa hay đối phương vẫn còn đó, họ hoàn toàn có thể bên nhau mà.’

Diane: ‘Đương nhiên, cũng có thể hai người họ sẽ giống như Givenchy và Hepburn, là bạn thân suốt đời chứ không ở bên nhau.’

Julie: ‘Đời người dài như vậy, thế phải chờ thật lâu mới được HE ư?’

Diane: ‘Đời người dài thế cơ mà, nôn nóng làm gì chứ?’

Julie ngẫm lại, cảm thấy rất hợp lý, thế là cô ấy mở một khung thoại ra, gõ chữ: ‘Xin lỗi, bây giờ em vẫn nghiêng về phía phấn đấu gây dựng sự nghiệp, chúng ta đừng làm lỡ dở nhau thì hơn. Tạm biệt!’

Sau đó, cô ấy xóa đối phương.

Thoáng chốc, cả thể xác lẫn tinh thần đều được thả lỏng.

[Bác Sĩ Ác Quỷ 4] sẽ được bán vào ngày Quốc khánh, đây là ngày quy định cả nước được nghỉ, ai cũng nghỉ phép.

Nghĩ thôi cũng biết người tới buổi ký tặng đông nghìn nghịt, chen lấn kín cả tầng lầu không một kẽ hở.

Giản Tĩnh thật sự ăn không tiêu, nhân lúc đi vệ sinh, cô nói với Khang Mộ Thành: "Có thể bảo bọn họ ra ngoài xếp hàng không, em sắp ngột chết rồi."

Khang Mộ Thành cũng không ngờ mọi người sẽ sôi nổi như thế, đành vội vàng tìm người hiệp thương, sắp xếp lại từ đầu, nhân tiện khuyên người còn đang xếp hàng ở phía sau.

"Hai giờ nữa quay lại nhé!" Julie và nhân viên cửa hàng đứng ngoài cửa khuyên nhủ. Vì sợ độc giả không vui, họ còn phát cho mỗi người một chiếc bookmark nhỏ và cuốn tập.

Dù vậy, dòng người vẫn chưa từng đứt đoạn.

Giản Tĩnh ký tên đau cả tay, không thể không lấy túi đá chườm lên tay.

Khang Mộ Thành không đành lòng: "Hay dừng ở đây thôi? Em đã ký xong mười hai nghìn quyển đã chuẩn bị trước rồi."

"Là anh dạy em đừng ỷ sủng sinh kiêu. Người ta cũng đến đây rồi." Cô phất tay: "Tiếp tục đi!"

Và thế là họ liên tục làm đến mười giờ tối, làm hại hiệu sách cũng lùi thời gian đóng cửa.

Nhưng tăng ca thì tăng ca, sách bán chạy như vậy, người người đều vui mừng.

Giản Tĩnh phát một bao lì xì to trong nhóm: ‘Mời mọi người ăn bữa khuya.’

Khang Mộ Thành bảo Julie đi cùng bọn họ, cứ dùng thẻ của anh tính tiền.

Mọi người vô cùng hào hứng chọn một cửa hàng hải sản, quyết định cướp của nhà giàu.

Khang Mộ Thành đưa Giản Tĩnh về nhà, giờ hai nhà ở gần, không còn gì tiện hơn.

"Tay còn đau không?" Anh hỏi.

Giản Tĩnh: "Hơi mỏi."

Anh nhíu mày.

Sau khi về nhà, Khang Mộ Thành không rời đi, quen đường quen nẻo tìm hòm thuốc, cầm lấy dầu hoa hồng: "Đưa tay cho anh."

Giản Tĩnh không thích mùi này, vội vàng lắc đầu: "Không đau nữa."

"Tay."

Cô không tình cam tâm đưa tay ra.

Khang Mộ Thành cầm cổ tay cô, xức dầu thuốc, dùng sức xoa nắn, còn nói: "Mấy ngày này bớt chơi di động, tốt nhất đừng dùng chuột, nếu không sáng tác thì có máy tính bảng là đủ rồi."

Giản Tĩnh hỏi: "Đây có được coi là tai nạn lao động không?"

"Có, muốn gì?" Anh hỏi.

Dầu thuốc thấm vào da, cổ tay nóng bừng, vừa đau vừa xót, Giản Tĩnh nói: "Đi chơi?" Cô nói: "Anh Anh Kiệt bảo anh ấy phát hiện một sân trượt tuyết ít người mà chơi vui lắm."

Khang Mộ Thành: "Được, em biết trượt không?"

"Không." Cô dõng dạc: "Dù sao cũng chỉ cần học qua là biết mà."

Khang Mộ Thành nhìn cô, chợt bật cười.

Phân đội nhỏ ba người Khang Mộ Thành, Tư Anh Kiệt, Giản Tĩnh lại ra cửa đi du lịch.

Mục đích lần này là một nơi tên là Tuyết Phong. Khác với các khu du lịch trượt tuyết khác, nơi đây không chỉ cung cấp dịch vụ huấn luyện viên trượt tuyết chuyên nghiệp 1-1, mà còn có cảnh tuyết vô cùng xinh đẹp.

Nhà gỗ nhỏ theo phong cách phục cổ, lò sưởi được đốt bằng gỗ thông, bồn tắm lớn ấm áp, cà phê và bánh mì nóng hổi.

Vừa nghĩ đã thấy tuyệt vời.

Giản Tĩnh mang theo hai chiếc máy tính bảng, chuẩn bị để xem vào buổi tối nhàm chán.

Nhưng vô dụng.

Trong nhà gỗ nhỏ có một đống điện ảnh!

Ba người hẹn nhau, mỗi ngày thay phiên chọn phim, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, những người khác phải xem cùng suốt toàn bộ quá trình.

Đây là điều kiện được thêm vì riêng Khang Mộ Thành.

Giản Tĩnh: "Anh không được đọc bản thảo trong thời gian nghỉ phép."

Khang Mộ Thành: "Anh đã không đọc bản thảo của những người khác rồi, đây là báo cáo tài vụ của công ty."

Tư Anh Kiệt: "Sáng mai cậu xem cũng được mà, dù sao không được xem vào buổi tối."

Giản Tĩnh: "Em đồng ý."

Sau một hồi bàn bạc hữu nghị, cuối cùng, Khang Mộ Thành đầu hàng, bị hai người họ ngồi kèm cặp một trái một phải trên sofa, đồng thời nhét rượu vang đỏ và bỏng ngô.

"Hôm nay đến lướt em chọn." Giản Tĩnh nóng lòng muốn thử.

Hôm kia, xem điện ảnh Hollywood Popcorn (Tư Anh Kiệt chọn). Hôm qua, xem phim văn nghệ siêu chán (Khang Mộ Thành chọn). Hôm nay, cuối cùng cũng đến lượt mình, chắc chắn cô phải chọn bộ phim mình yêu thích nhất.

Chọn chọn lựa lựa một lúc lâu, cô lấy đĩa phim ra, công bố đáp án: ''[Ma Điên Trong Đêm Tuyết], chúng ta xem bộ phim này nhé?"

Tư Anh Kiệt kêu rên một tiếng: "Không phải chứ? Phim kinh dị à?"

Giản Tĩnh nói: "Sợ thì cho anh ngồi giữa đấy."

"Không cần." Tư Anh Kiệt đã rúc vào một góc sofa, không còn thiết sống nữa: "Mau bắt đầu đi."

Cô ấn nút chiếu phim.

Trên màn hình xuất hiện cảnh tuyết trắng xóa.

Màn ảnh chuyển từ cảnh bên ngoài sang cửa sổ, lại xuyên qua cửa sổ, chiếu cảnh người trong nhà. Bọn họ đều còn rất trẻ, trong nhà đang mở tiệc mừng cho một đôi vợ chồng mới cưới, mọi người vỗ tay la hét ầm ĩ, náo nhiệt ồn ào miễn bàn.

Lò sưởi cháy rần rần, ánh lửa phản chiếu gương mặt của tất cả mọi người.

Tư Anh Kiệt bất an dịch mông: "Tôi nói nè, hai người có thấy cảnh tượng này hơi quen quen không."

Giản Tĩnh quay đầu, nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên trông quen quen rồi, đây chính là..." Cô áp sát, hạ giọng: "Nơi mà chúng ta ở đó."

Tư Anh Kiệt cứng đờ.

"Lốp bốp." Tiếng củi gỗ cháy phát ra tiếng nổ lách tách.

"Tĩnh Tĩnh, em đùa à?" Tư Anh Kiệt cười khan nói: "Mộ Thành, Mộ Thành?"

Khang Mộ Thành nhìn chung quanh một chút, nói: "Hình như là chỗ chúng ta thật, cùng một cái đồng hồ treo tường luôn."

Tư Anh Kiệt kêu thảm thiết: "Không phải chứ? The Ring à?"

Khang Mộ Thành: "..."

"Ha ha ha ha ha." Giản Tĩnh không nhịn được, cười ngã trái ngã phải: "Anh Anh Kiệt, anh… anh làm em cười chết mất. Á há há."

Cô cười đến đau cả bụng, dựa vào vai Khang Mộ Thành thở mạnh: "Bộ phim đó được quay... quay ở đây mà. Lúc đăng ký chỗ lễ tân, không phải trên tường còn dán poster phim à?"

Tư Anh Kiệt: "..." Anh ta không nói gì, nhìn Khang Mộ Thành: "Cậu cũng nhìn thấy à?"

Khang Mộ Thành cố nén cười, khẽ gật đầu.

"Hai người hùa nhau trêu mình tôi à." Tư Anh Kiệt giận dữ, quơ lấy gối ôm đập tới.

Giản Tĩnh: "Ha ha ha."

Trong phòng toàn tiếng nói cười, không khí vô cùng vui mừng.

Sau đó: "Á…"

Một tiếng thét chói tai vang lên trong căn nhà gỗ nhỏ cách vách.
 

Bình Luận (0)
Comment