Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 420 - Chương 421

Chương 421

Ngày Quốc tế Thiếu nhi năm nay, cuối cùng anh Cao cũng xin nghỉ phép, đến trường học xem con gái cưng biểu diễn.

Tuy rằng hai người chỉ đóng vai yêu tinh không lời thoại nhưng anh Cao vẫn chụp vô số bức ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.

Đợi đến khi chương trình kết thúc, anh Cao nghe thấy vợ mình thở phào nhẹ nhõm.

“Sao em hồi hộp thế.” Anh ta cười nhạo vợ: “Chẳng có lời kịch gì, em sợ gì chứ?”

“Hừ.” Vợ anh Cao cười gằn: “Em căng thẳng? Em sợ anh không đợi được con gái lên sân khấu đã bị một cuộc điện thoại gọi đi đấy. Năm nay lại không đến xem biểu diễn, sợ rằng sang năm anh còn không biết cổng trường tiểu học nằm ở đâu.”

Anh Cao cứng họng một lúc, ngượng ngùng nói: “Anh xin nghỉ phép đặc biệt, sẽ không có việc gì đâu.”

Vợ anh ta: “Có năm nào anh không xin nghỉ phép?”

Anh Cao: “...”

Loại chuyện này luôn luôn là anh ta đuối lý nên biết điều lảng sang chuyện khác: “Gần đây phân cục có người mới, không thiếu người, đi trễ một hai tiếng không thành vấn đề, hơn nữa còn có Quý Phong đấy.”

Nói tới đây, vợ anh Cao cũng khá quan tâm: “Cậu ấy không sao chứ?”

“Dưỡng nửa năm, đã trở lại bình thường.”

Vợ anh ta nói: “Phải chăm sóc thật tốt, khi đó anh không dưỡng tốt, gặp gió là ho khan. Có phải anh không uống trà bổ phổi em mua đúng không?”

Anh Cao qua loa: “Có uống, có uống.”

Vợ anh Cao lạnh lùng cười một tiếng: “Không xem lời nói của em ra gì phải không? Đợi anh già rồi, anh đừng có hối hận.”

“Dù anh có không để ai vào mắt thì cũng không bao giờ xem thường em.” Anh Cao ôm bả vai vợ, thấp giọng nói: “Lát nữa đưa cục cưng Bối Bối đến nhà bà ngoại, hai chúng ta đi ăn khuya nhé?”

Vợ: “Ăn cái gì mà ăn, mệt chết đi được.”

“Đi đi, bình thường cũng không có thời gian rảnh đi với em.” Anh Cao nói: “Cơ hội hiếm có đấy, nghe nói gần đây có tiệm mì đậu hũ không tệ, thịt bò được tẩm ướp kỹ, còn có rau xào. Không phải em thích ăn tôm hùm nước ngọt à, chúng ta đi ăn.”

Vợ anh Cao thay đổi suy nghĩ.

“Quyết định như vậy đi.”

Lại một tiết mục kết thúc, hai vợ chồng vỗ tay cùng với đám đông.

Một người ba ngốc phía sau diễn lại dáng vẻ lúc trước của anh Cao: “Đó là con gái của tôi, bé tết tóc đứng ở giữa đấy, nhìn vô cùng đẹp đúng không?”

Tưng bừng đến hơn nửa đêm, cuối cùng chương trình văn nghệ Quốc tế Thiếu nhi cũng kết thúc.

Anh Cao và vợ không hề dỗ mấy đứa trẻ, hai cô nhóc sinh đôi vừa lên xe đã nghiêng trái nghiêng phải ngủ rồi. Đến khi tới nhà bà ngoại, hai đứa trẻ nắm tay nhau, ngoan ngoãn đi ngủ với bà ngoài.

Đã lâu lắm rồi hai vợ chồng không gác con cái sang một bên đi hẹn hò, hôm nay lại tìm về cảm giác yêu đương, lén lút lên xe, lái thẳng đến quán ăn khuya.

Hơn mười giờ đêm, các cửa hàng khác trên đường đều tối om, chỉ có một cửa hàng hai tầng duy nhất còn sáng đèn. Bên ngoài đậu đầy xe, dòng người ra vào nườm nượp.

Hai vợ chồng đang chuẩn bị xếp hàng thì đột nhiên nhìn thấy Giản Tĩnh đứng nơi trung tâm đám người đang vẫy tay với bọn họ: “Cảnh sát Cao, đến đây ngồi này.”

“Ơ, hai người cũng ở đây à.” Anh Cao kéo tay vợ, ngồi xuống hai cái ghế trống ở bàn bốn người: “Khéo quá nhỉ?”

Quý Phong nói: “Khéo cái gì, không phải anh nhìn thấy cô Giản đăng trên tài khoản công khai à?”

Anh Cao: “...”

Vợ anh ta không để ý bọn họ, nhìn Giản Tĩnh mấy lần: “Cô là cô Giản à?”

Giản Tĩnh chống đầu, quay lại cười nói: “Đúng vậy.”

Vợ anh Cao vô cùng phấn khởi khi gặp người nổi tiếng: “Tôi đã đọc sách của cô, còn xem kịch truyền hình.”

“Cảm ơn.” Giản Tĩnh cười.

Vợ anh Cao tên là Tưởng Lộ, bình thường cũng xem mấy chuyện phiếm của ngôi sao nhưng ảnh chụp và thực tế mang lại tác động hoàn toàn khác nhau. Cô ấy cảm thấy người ngồi bên cạnh mình giống như vật thể phát sáng, vừa ngưỡng mộ thưởng thức vẻ đẹp, vừa rụt rè xấu hổ, cảm thấy mình thua kém người ta.

Cô ấy không biết nói gì, đành tự bóc đậu phộng ăn, nhân tiện nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Anh Cao hỏi: “Đêm nay không có việc gì chứ?”

Quý Phong ôm trán: "Đừng nói nữa, anh còn nhớ vụ án chiều hôm qua chứ, cái người chết đuối kia."

Anh Cao gật đầu.

Chiều qua, họ nhận được tin báo có xác chết một cháu bé trôi dưới ao, bị mấy ông chú đi câu cá phát hiện.

Mùa hè là khoảng thời gian có tỷ lệ đuối nước ở trẻ em rất cao, dù có nhấn mạnh cảnh báo như thế nào vẫn luôn có mấy đứa trẻ nghịch ngợm đi bơi, sau đó không may chết đuối.

Sau khi pháp y giám định lại cho ra kết quả, đứa trẻ còn sống trước khi chết chìm chứ không phải bị ném xác sau khi chết.

Nhưng do vẫn chưa tìm ra được địa điểm rơi xuống nước nên không thể nhận định đây là án mạng hay là tai nạn trượt chân.

Giản Tĩnh nói: "Có một bạn đọc gửi thư cho tôi, nói rằng bạn của mình mất tích. Quần áo miêu tả lúc nhìn thấy lần cuối giống ảnh chụp trong thông báo của mọi người y như đúc.”

Quý Phong bổ sung: "Cả ngày hôm nay, tôi và cô Giản đã truy xét hành tung của đứa trẻ này.”

Bọn họ bắt đầu nói đến dòng thời gian, suy luận ra đường đi từ các bản ghi chép trò chuyện, sau đó kiểm tra camera giám sát, điều tra tuyến đường, cuối cùng tranh luận liệu cậu bé có đi một mình đến bờ sông hay không.

Tưởng Lộ cái hiểu cái không, tập trung ăn mì.

Mì đậu hũ ăn ngon thật.

Ăn được bảy tám phần, Quý Phong nói xong, tổng kết lại: “Bận việc cả buổi, hóa ra cuối cùng lại là tai nạn.”

Sắc mặt Giản Tĩnh tối sầm: "Chết đuối khi bơi lội hoàn toàn khác với việc giả vờ rơi xuống nước, kết quả không cẩn thận từ giỡn thành thật, bỏ mạng.”

“Dạ dạ, không giống.” Quý Phong nói.

Nét mặt cô càng khó coi.

Anh Cao đành hòa giải: “Nhưng hành trình hôm nay của hai người khá phong phú đấy.” Thấy vợ bị lạnh nhạt thì nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Phải không vợ?

Tưởng Lộ bị gọi tên thì vội vàng nói: "Đúng vậy, nội dung buổi hẹn hò của hai người rất đặc biệt."

"Hẹn hò? Đây là một chủ đề hay đấy." Giản Tĩnh suy nghĩ: “Tôi hẹn hò với kẻ giết người?"

Tưởng Lộ: “?”

Quý Phong giải thích: "Gần đây cô Giản có một chương trình phỏng vấn nên đang viết kịch bản."

Giản Tĩnh vừa nhắc đến đã thấy đau đầu: "Tôi muốn nói đến hình mẫu của vụ án nhưng lại không thể phản bội danh tính của người bị hại, hơn nữa còn phải miêu tả đẫm máu. Tôi rất hối hận, còn tưởng rằng chỉ là một buổi uống trà nói chuyện phiếm thôi chứ.”

“Một chương trình dành cho thanh thiếu niên của đài C.” Quý Phong nói: “Cô nhớ phải cẩn thận, nếu không mấy người phụ huynh sẽ khiếu nại cô đấy.”

Giản Tĩnh liếc anh ta: “Anh rất có kinh nghiệm nhỉ, thường xuyên bị phàn nàn à?”

Quý Phong cười khà khà.

Anh Cao nói: “Đừng nói, chuyện này rất phổ biến đấy. Khi làm việc trong đồn cảnh sát, tôi thường bị uy hiếp khiếu nại.”

Từ đó, chủ đề bị chệch hướng, biến thành những chuyện lông gà vỏ tỏi hàng ngày của lực lượng cảnh sát nhân dân.

Trong lúc vô tình, bữa ăn khuya đã kết thúc.

Anh Cao chở vợ về nhà, trên đường còn chưa đã nghiện, muốn kể tiếp về cuộc đời sáng suốt của mình. Kết quả, Tưởng Lộ không thèm quan tâm đến mấy chuyện xấu của chồng, truy hỏi: "Hai người bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?”

Anh Cao nhiều chuyện cũng thấy hứng thú, tinh thần phấn khởi: "Em cảm thấy hai người bọn họ có hy vọng không?”

“Khó nói lắm.” Tưởng Lộ do dự: “Em nhìn một lúc lại cảm thấy không giống.”

Anh Cao buồn phiền thở dài, lắc đầu: “Anh cũng thấy khó.”

Đối với vợ mình chẳng có gì phải giấu giếm nên anh ta thẳng thắn: "Chắc chắn Quý Phong thích cô Giản, anh hợp tác với cậu ấy ba bốn năm rồi, hoàn toàn có thể xác định chuyện này.”

Tưởng Lộ: “Cô Giản không thích cậu ấy? Không giống, một người phụ nữ không có ý gì với một người đàn ông thì không thể ở chung lâu như vậy đâu.”

“Đúng không?” Anh Cao đồng ý, nhưng cũng thừa nhận: “Chẳng qua muốn ở bên nhau, có ý thôi thì chưa đủ. Đôi khi anh thấy lo lắng cho Quý Phong, điều kiện của cậu ấy kém hơn cô Giản nhiều lắm.”

Anh ta đếm: "Gần đây cô Giản lại đổi một chiếc xe hơi mới, hôm kia đã lái đến chỗ của bọn anh, giỏi thật, anh còn tưởng là thằng con phá của nào nữa chứ. Chẳng phải lúc trước cô ấy dọn nhà à, chuyển đến một căn hộ kiểu Tây rồi! Ôi chao, hôm đó bọn anh đi ngang qua, mới nhìn bên ngoài đã thấy đẹp vô cùng.”

Tưởng Lộ nhớ tới, cười nói: “Không phải chuyện này rất bình thường à? Năm ngoái có một bảng xếp hạng nhà văn giàu nhất, hình như cô ấy đứng thứ năm nhỉ? Tiền nhuận bút đến mấy chục triệu đấy."

Anh Cao hít vào một hơi khí lạnh.

Hai vợ chồng im lặng một hồi, cùng chung nhận thức về chuyện này.

“Điều kiện không tương xứng, quả thật rất khó.” Anh Cao kết luận trước, sau đó lại đưa ra một suy nghĩ khác: “Vợ à, nếu nhà em giàu có, em sẽ tìm một thằng nhóc nghèo như anh không?

Tưởng Lộ cân nhắc.

“Vợ? Lộ Lộ?” Anh Cao gọi lớn.

Tưởng Lộ chậm rãi nói: “Chuyện này à, thật ra nếu bản thân đã có tiền, người đàn ông có tiền hay không cũng không quan trọng lắm, anh đừng có kích động.”

Anh Cao cất giọng yếu ớt, mạnh mẽ chống đỡ khí thế: “Anh nào có kích động, chỉ tùy tiện tâm sự thôi, cho nên?”

“Còn tùy người.” Tưởng Lộ liếc anh ta: “Chính anh cảm thấy thế nào?”

Anh Cao: “Đương nhiên vẫn là anh rồi.”

Tưởng Lộ: “...Ha ha.”

Lễ Quốc khánh, sách mới của Giản Tĩnh được phát hành, cô lại lên hot search.

Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến Quý Phong, những đồng nghiệp khác định đi du lịch hoặc ở cùng con cái, anh ấy thì ở lại trực ban như thường ngày đã làm vô số lần.

Anh Cao băn khoăn, hỏi: “Nếu không cậu đi dự lễ ký tặng đi, năm nay tôi ở lại?”

“Không phải anh muốn đi vườn bách thú à?” Quý Phong xua tay: “Không có việc gì, một mình tôi giải quyết được.”

Anh Cao: “Đi đi, mua sách mới của cô Giản mà đọc.”

Quý Phong: “Tôi xem qua rồi.”

Anh Cao: “?”

“Cô ấy đưa cho Vân Vân đấy, gửi đến nhà tôi, tôi đọc trước đó rồi.” Anh ấy vô liêm sỉ hỏi: “Muốn tôi tiết lộ cốt truyện không?”

Anh Cao: “Cút!”

Ngày Quốc Khánh hôm đó, phân cục vắng ngắt, trên vòng bạn bè không phải kẹt xe thì là ảnh chụp chung, vô cùng náo nhiệt.

Quý Phong tự pha cho mình một ly trà, bật hệ thống văn phòng, xem xét có báo cáo nào chưa viết không. Nhân dịp không quá bận tranh thủ thời gian hoàn thành.

Nhưng có lẽ không khí quá yên tĩnh hoặc ngày tháng mười vẫn còn nóng, đầu óc cứ uể oải chậm chạp.

Mới viết được vài dòng, anh đã bắt đầu lơ đãng.

Anh biết anh Cao có ý tốt nhưng bọn họ không biết rằng cô Giản đã không để ý anh mấy tháng từ khi bắt đầu lễ mừng năm mới đến tháng sáu.

Sau khi viết xong [Ác quỷ] phần bốn, cô mới rủ lòng từ bi, kéo anh ra khỏi danh sách đen.

Sau đó giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh như không có việc gì.

Anh luôn đoán suy nghĩ của cô rất chính xác, chỉ có duy nhất một lần này là hoàn toàn không rõ.

Có điều, đoán không được thì có thể suy từ một ra hai.

Nếu có lòng, đến lúc chết cũng không nói thì ai sẽ tin vào sự tồn tại chứ?

Nhưng Quý Phong không hối hận về sự lựa chọn của mình, nếu quay lại một lần nữa, anh vẫn sẽ im lặng không nói.

Anh đã nghe quá nhiều lời dặn dò đầy tiếc nuối rồi.

“Dù nói thế nào tôi vẫn yêu cô ấy, bảo cô ấy gả cho một người trong sạch nhé.”

“Ba, mẹ, con xin lỗi, con đã không hiếu thảo với hai người.”

“Nói với con trai của tôi, ba không trách con.”

“Bảo bối, mẹ không thể trải qua sinh nhật cùng con được rồi.”

Những lời này luôn luôn đổi lại những giọt nước mắt đầy hối hận của người còn sống.

Bọn họ vô cùng đau đớn, tự trách bản thân sao lại không biết trân trọng những ngày tháng đã qua, thậm chí còn ân hận tại sao câu nói cuối cùng trước khi chết lại không phải là “‘tôi yêu bạn”’.

Nhưng mà, như vậy có ý nghĩa gì chứ?

Người đã chết, mọi chuyện đều xong xuôi, rời đi không tiếc nuối. Thế nhưng những người còn sống lại không thể nào quên được.

Vì vậy từ rất lâu về trước, Quý Phong đã quyết định sẽ không bao giờ để lại lời trăng trối, trừ khi xác nhận hung thủ, đó lại là một chuyện khác.

Cái kết này cũng không quá kém nhưng vận mệnh trêu người, anh còn sống.

Mọi thứ chìm vào trong im lặng.

Ài, nghĩ đến chuyện tốt, còn sống đã không tệ rồi, không nên yêu cầu xa vời. Giờ phút này, anh còn có thể ngồi tăng ca trong phòng làm việc mà không phải chờ người ta đi viếng mồ mả vào lễ Thanh Minh đã may mắn lắm rồi.

Cùng lắm... Sau này năm nào anh cũng trực ban vậy.
 

Bình Luận (0)
Comment