Tên đầy đủ của anh Cao là Cao Lập Nhân. Anh năm nay ba mươi sáu tuổi, làm cảnh sát được mười hai năm.
Anh đã từng đến bệnh viện ba lần. Lần đầu là khi mới vào nghề, trong lúc anh đang hòa giải tranh chấp thì bị người ta đánh gãy xương sườn. Ba năm sau, trên đường anh bắt một kẻ chạy trốn thì bị xe tông. Mới chỉ một năm trước, vì cứu một em nhỏ bị bệnh nhân tâm thần bắt cóc mà bị chấn động não.
Nhưng Anh Cao thường nói là anh không hối hận khi trở thành cảnh sát, anh chỉ hối hận vì không thể ở bên gia đình mình nhiều hơn.
Anh có một người yêu thanh mai trúc mã, rất hiểu cho công việc của anh, có hai cô con gái sinh đôi năm nay đang học lớp một ở trường tiểu học.
Khi rảnh rỗi anh Cao sẽ cho mọi người xem ảnh con gái của mình, hai cô bé xinh xắn đáng yêu mặc quần áo giống hệt nhau, chỉ cần nhìn thấy là tim ai cũng phải mềm nhũn.
Quý Phong để phạm nhân bỏ chạy, cũng biết rằng sau lần này có thể tất cả bọn họ đều sẽ bị phê bình. Tuy nhiên, khi phát hiện ra anh Cao vẫn còn hơi thở thì dù thế nào anh cũng không thể đuổi theo phạm nhân được.
Anh không muốn để cho người yêu của anh Cao nhận về một cơ thể lạnh lẽo.
Anh không muốn nói với cặp song sinh đáng yêu rằng ba chúng vĩ đại đến thế nào.
Vĩ đại có tác dụng gì?
Thứ con cái cần là một người ba còn sống.
“Anh Cao, cố lên.” Anh thì thầm: “Vợ và con gái anh cần anh.”
Hãy kiên trì, giống như những lần trước, xin anh hãy kiên trì.
Âm thanh thở dốc của anh theo làn sóng điện truyền đến tai Giản Tinh. Cô núp ngoài cửa nghe trộm, cũng không phát hiện có người bị thương nặng nên đành im lặng.
“Đừng đuổi theo, quá nguy hiểm, họ trốn đi hướng nào vậy?” Quý Phong bình tĩnh hỏi.
Giản Tĩnh nói: " Chuồng ngựa."
“Tôi hiểu rồi, cô quay lại đi.” Anh cúp máy.
Giản Tĩnh không nhúc nhích.
Dường như cô lại trở về thời gian vừa mới trùng sinh. Phải đưa ra lựa chọn trong phòng cấp cứu, là ở lại lựa chọn công lý, hay rời đi lựa chọn sự an toàn?
Không có đáp án chính xác, nhưng có một đáp án mà cô muốn chọn.
“Hệ thống, rút thẻ.” Cô dừng lại, nhấn mạnh: “Rút toàn bộ.”
[Đang rút thẻ]
[Hoàn thành rút thẻ.]
[Tên: Thẻ kỹ năng - Cấp cứu (Sơ cấp)]
[Mô tả nội dung: Kiến thức sơ cấp cứu cơ bản, có thể thực hiện các thao tác sơ cứu thông thường.]
[Ghi chú: Bạn có thể nắm bắt được sinh mệnh trong vài giây của con người không?]
[Tên: Thẻ Kỹ năng - Cưỡi ngựa (Sơ cấp)]
[Nội dung mô tả: Có được các kỹ năng cưỡi ngựa cơ bản và có thể thực hiện vận động cưỡi ngựa thông thường.]
[Ghi chú: Đây là phương tiện đi lại cổ xưa, ngoài cổ trang thì đôi khi cũng rất hữu dụng.]
[Tên: Thẻ Kỹ năng - Súng đạn (Sơ cấp)]
[Mô tả nội dung: Có kiến thức tương đối cơ bản về súng, biết sử dụng các loại súng thông thường.]
[Ghi chú: Trong xã hội hiện đại làm sao có thể thiếu vũ khí nóng? Hãy sử dụng cẩn thận!]
[Tên: Thẻ Kỹ năng - Chiến đấu (Sơ cấp)]
[Mô tả nội dung: Có kỹ năng chiến đấu cấp nhập môn, có thể miễn cưỡng đối phó với người thường.]
[Ghi chú: Thể chất khác nhau, hiệu quả khác nhau.]
[Tên: Thẻ đạo cụ - Bình xịt phòng yêu râu xanh (3/3)]
[Mô tả nội dung: Một bình xịt phòng yêu râu xanh rất mạnh, có thể nhanh chóng khiến người ta mất đi sức chiến đấu.]
[Ghi chú: Trung bình có hiệu lực sau ba giây, có chức năng hiệu chỉnh.]
Giản Tĩnh vốn tưởng rằng sau khi tiêu hết số thẻ tiết kiệm thì có thể may mắn rút được một hai thẻ tốt, nhưng cô không ngờ lần này hệ thống lại cố gắng như vậy, không có một thẻ nào vô dụng.
Cô không nói hai lời, đi thẳng đến chỗ con ngựa gần nhất: “Cho mượn ngựa dùng nhờ nhé.” Sau đó, cô rút ví ra ném lại làm vật thế chấp.
Nhờ có thẻ kỹ năng nên mặc dù Giản Tĩnh mới cưỡi ngựa lần đầu tiên nhưng cũng đã điều khiển được con ngựa dưới hông mình khá thuần thục, điều khiển nó chạy về phía đám người Tiền Thông đang bỏ trốn.
Không thể không nói những con ngựa trong chuồng ngựa... chẳng ra làm sao hết. Nuôi nấng không đủ tỉ mỉ, không biết con ngựa đã được ăn no chưa mà lại không có sức lực gì.
Nhưng bốn chân vẫn chạy nhanh hơn hai chân. Ngựa còn có thể băng qua chuồng ngựa, nhưng xe đánh gôn thì phải đi dọc theo đường bê tông hai bên, hai bên có thể nói là ngang sức nhau.
Độ cận thị của Giản Tĩnh không nhẹ, may nhờ có cặp kính công nghệ đen nên thị lực của cô đã ổn định ở mức 5,2. Cô nhìn chằm chằm vào điểm đen nhỏ phía trước, thúc ngựa đuổi theo.
Thậm chí cô còn có thể rảnh một tay gửi định vị cho Quý Phong.
Thành thật mà nói thì nếu đổi thành Khang Mộ Thành, chắc chắn sẽ biến thành liên hoàn cuộc gọi đến đòi mạng bắt cô phải quay về. Nhưng Quý Phong thì không, dường như anh đã nhìn ra cái gen mạo hiểm ẩn sâu trong linh hồn cô, vì vậy chỉ lời ít ý nhiều: ‘Cẩn thận!’
Giản Tĩnh có sự chắc chắn trong lòng, cô tăng tốc chạy về phía trước.
Khắp nơi trong chuồng ngựa là những du khách đang đi dạo trên lưng ngựa. Tiền Thông phụ trách quan sát động tĩnh nhìn quét qua mấy lần, nhưng không nhận ra Giản Tĩnh đang đuổi theo bọn họ: "Tôi không nhìn thấy cảnh sát."
Chu Binh nói: “Đi vào chỗ phía trước là được. Ở bên trong đó rất phức tạp, cảnh sát khó mà đuổi kịp được.”
“Chỗ nào vậy?”
“Trường bắn súng, súng giả.” Cái Chu Binh đang nói đến là cosplay CS: “Tôi đã chuẩn bị quần áo rồi, đến lúc trốn được vào trong núi thì không ai có thể tìm được chúng ta nữa.”
Tiền Thông mỉm cười: "Ông Chu, được đấy! Chuẩn bị rất chu đáo."
Chu Binh cười lạnh, mặc kệ giọng điệu châm chọc của ông ta.
Xe rẽ vào một con đường khuất, sau một đoạn đường gập ghềnh họ đã đi vào khu vực cosplay CS. Rừng cây, bụi cỏ và đá nham thạch được bố trí tỉ mỉ lại trở thành trợ thủ đắc lực của họ, có khả năng che giấu tuyệt vời.
Cả ba bỏ xe, mặc trang phục CS do Chu Binh chuẩn bị trước, sau đó lao vào trong rừng.
Chu Binh dẫn đầu: "Bên này thông với dãy núi ở phía sau bên ngoài, bị lưới thép ngăn lại, có camera. Cẩn thận, đừng để bọn họ nhìn thấy."
Tiền Thống muốn nói gì đó, nhưng lỗ tai ông ta chợt giật lên: "Suỵt, có tiếng nói."
Cách đó không xa có tiếng sột soạt, một lúc sau, một giọng nam than thở: "Đều tại cậu, lại lộ rồi."
“Không thể trách tôi được, có rắn, làm tôi sợ chết khiếp.” Một cậu bé khác tranh luận.
“Hai người chết rồi, mau ra đi.” Có người hét lên.
“Đến đây, đến đây.” Tiếng bước chân xa dần.
Cả ba người thầm thở phào nhẹ nhõm rồi thận trọng đi sâu vào trong.
Cách đó ba mươi mét, Giản Tĩnh đang nằm trên lưng ngựa, dùng ống nhòm quan sát phương hướng bọn họ rời đi, ngón tay gõ chữ: ‘Vào trong rừng trên núi rồi, có đuổi không?’
Quý Phong: ‘Cô có được không?’
Giản Tĩnh: ‘Được.’
Địa điểm chơi cosplay CS đã được bố trí cẩn thận với rừng cây và những thảm cỏ bằng phẳng. Đám người Tiền Thống tiến vào trong rừng cây, cô không dám tới quá gần, cũng không muốn mất đi lợi thế bốn chân, nên chỉ có thể lang thang trên bãi cỏ.
Nhưng làm cách này có thể làm mất dấu vết của bên kia bất cứ lúc nào, vì vậy Giản Tĩnh đã quyết định rút một thẻ đặc biệt, lấy được một thần khí.
[Tên: Thẻ đặc biệt · Kính viễn vọng (bộ phận)]
[Mô tả nội dung: Một trong những bộ phận thuộc dòng công nghệ đen, độ phóng đại 1-50, có chức năng tự lấy nét, chống rung, chống thấm nước, chống cháy, phải được sử dụng với bộ phận chính. Có hai tiếng sử dụng miễn phí mỗi ngày, có thể dùng điểm giá trị dũng khí để tăng thời lượng pin, 1 điểm = 60 phút.]
[Ghi chú: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.]
Đây cũng là một miếng cánh, sau khi lắp vào gọng kính bên trái thì chiếc kính liền có thêm chức năng nhìn xa, khóa chặt những tên tội phạm đã đột nhập vào rừng cây trong tầm ngắm.
Giản Tĩnh bón đường cho con ngựa bị buộc phải làm việc, cô sờ vào cổ nó, nhấc dây cương lên từ từ tiến về phía trước.
Ở bên kia, Quý Phong đang quan sát vị trí được chia sẻ trên điện thoại di động, liên tục nói với đồng nghiệp: ‘Kẻ tình nghi đã vào khu vực rừng rậm. Có vẻ như họ muốn đi vào ngọn núi bên ngoài từ phía bắc. Nhanh chóng tăng tốc độ truy đuổi.’
Các đồng nghiệp đã bị Chu Binh cho ăn thiệt từ trước đó nên đây là lúc muốn ăn lại một ván, tinh thần phấn chấn, nhanh chóng lao vào rừng, truy đuổi theo đường chéo, chuẩn bị truy bắt nghi phạm trước khi chúng chạy trốn ra dãy núi bên ngoài.
Lợi thế của Tiền Thông, Lý Lực và Chu Binh nằm ở chỗ cảnh sát không biết chính xác vị trí của họ và tốn rất nhiều sức lực cho việc truy lùng. Nhưng Giản Tĩnh luôn đứng sau lưng bọn họ, chia sẻ vị trí đúng thời điểm, tương đương như một GPS sống.
Cảnh sát lấy khỏe đánh yếu, quân số và thể lực đều vượt trội hơn, nếu không bắt được thì đúng là gặp quỷ.
Hai mươi phút sau, ba người Tiền Thông không kịp chuẩn bị đã bị đánh úp.
“Tại sao cảnh sát lại ở đây?” Lý Lực rống lên.
Tiền Thông cười cả giận nói: "Mày mắng cái gì? Mày tưởng tao báo tin chắc?"
“Không phải mày thì là ai?” Lý Lực hung ác nhìn về phía đồng bọn: “Chỉ có mày mới có cơ hội làm thế.”
“Đây không phải là lúc đấu đá nội bộ.” Chu Binh là người lớn tuổi nhất và bình tĩnh nhất: “Chúng ta đã chia vàng xong, ai đi đường nấy đi.”
Vừa rồi ông ta đã đề nghị đêm dài lắm mộng, tốt nhất nên chia vàng ra ngay trên đường, để thay nhau gánh sức nặng, cũng để mỗi người chịu trách nhiệm phần của mình, không ai liên lụy ai. Vàng nặng như vậy khiến Lý Lực là một người đàn ông mạnh mẽ cũng phải thấy mệt nên đã đồng ý.
Bây giờ nghĩ lại thì rõ ràng lúc trước Chu Binh đã nghĩ đến chuyện này, có ý đồ vứt bỏ bọn họ lại mà chạy.
Lý Lực và Tiền Thông rất tức giận, nhưng họ không có thời gian để tranh cãi, thay vì phản bội nhau thì tốt hơn là nên thử vận may. Chúng hùng hổ chửi nhau mấy câu ngoan độc rồi chia nhau ra chạy trốn.
‘Đoàng’, hai phút sau tiếng súng chợt vang lên trong rừng.
Giản Tĩnh điều chỉnh độ phóng đại của kính viễn vọng, lờ mờ trông thấy là Tiền Thông đã nổ súng. Chắc hẳn là khẩu súng lấy từ chỗ người cảnh sát trung niên, anh Cao. Một một đội khác chia ra để truy đuổi Lý Lực.
Vậy còn Chu Binh?
Ông ta đi về phía đông.
Giản Tĩnh sững sờ, sau đó cô chợt nhận ra: Đúng vậy, Chu Binh không cần phải chạy trốn lên núi. Theo cách suy nghĩ của ông ta thì cảnh sát hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của ông ta. Nếu quay về trốn trong công viên thì sẽ an toàn hơn. Đợi sau khi sự việc kết thúc ông ta có thể bỏ trốn đi thật xa, sống cuộc sống sung sướng.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Đáng tiếc ông ta không biết mình không chỉ bại lộ từ lâu rồi, mà ngoài đội cảnh sát lại còn có một Giản Tĩnh nằm ngoài dự đoán.
Lúc này mà không cậy vào bốn chân bắt nạt hai chân thì còn đợi đến bao giờ?
“Bảo bối, đã đến lúc chúng ta phải hăng hái làm việc nghĩa rồi.” Chu Binh không có súng, lá gan của Giản Tĩnh bỗng trở nên to hơn hẳn. Cô vỗ con ngựa làm công mới được chiêu mộ tạm thời: “Đuổi được thì đãi mày ăn tiệc.”
Con ngựa hí lên một tiếng rồi bắt đầu chạy.
Đường núi không dốc, để an toàn nên mặt đất thường được loại bỏ đá vụn, ngựa chạy rất êm.
Trong cảm giác xóc nảy khi cưỡi ngựa Giản Tĩnh cảm thấy adrenaline của cô đang tăng vọt.
Hai má đỏ bừng, nhịp tim tăng nhanh, nỗi sợ hãi bị ném lên chín tầng mây, sự phấn khích chi phối cơ thể cô. Đây là một cảm xúc rất lạ, cô hoảng sợ vì nó, nhưng cũng nếm trải được cảm giác sung sướng trong đó.
Cơn gió ấm áp lướt qua má, cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi dần ra xa.
Trong kính viễn vọng độ phóng đại tự động được giảm xuống dần, hình dáng của Chu Binh đã trở nên rõ ràng hơn.
Tiếng vó ngựa dồn dập báo động cho kẻ tình nghi già đầy gian xảo. Ông ta quay đầu lại nhìn, tập trung sức lực vào bên eo, cơ bắp trên chân căng phồng, như một con dã thú đang cảnh giác.
Khi nhìn thấy rõ là ai đến có một nét ngạc nhiên mờ nhạt thoáng qua trên khuôn mặt già nua của ông ta.
Đây không phải là người cảnh sát mà ông ta đang chờ, chỉ là một cô gái trẻ. Cô mặc một chiếc áo phông rộng rãi và quần jean lửng, trên chân đi đôi giày vải phiên bản giới hạn.
Có rất nhiều cô gái trẻ giống như cô, nhưng Chu Binh vẫn nhận ra cô.
Bởi vì cô có một mái tóc dài xoăn nhẹ.
Bởi vì vào lúc ông ta nhặt mẩu thuốc lá cô đã ngăn ông ta lại.
Vào lúc này, lý trí và trực giác chợt có mâu thuẫn.
Lý trí nói: “Ông ta chạy đến chuồng ngựa thì thấy khách du lịch cưỡi ngựa là chuyện bình thường, cô gái này đi cùng những sinh viên khác, chắc chắn không phải là cảnh sát.”
Nhưng bản năng lại kêu lên một cách điên cuồng: “Không có chuyện trùng hợp như vậy đâu, hãy cẩn thận!”
“Ông già, là ông à.” Thiếu nữ xinh đẹp cầm dây cương thúc ngựa đến gần: "Ông cũng chơi CS à? Hiện đại quá!"