Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 48

Chương 48

Người ta đã nói kẻ làm việc ác trong lòng không yên. Chu Binh có thể coi là một giang hồ kỳ cục, nhưng dù sao ông ta cũng đang làm chuyện xấu, lưng không thể đứng thẳng.

Đầu óc không cho rằng Giản Tĩnh có vấn đề, nhưng lá gan lại sợ sệt. Nghe cô nói xong liền quay người bỏ chạy mà không thèm trả lời.

Giản Tĩnh kẹp bụng ngựa, lập tức đuổi theo: "Ông già, ông chạy làm gì vậy?"

Chu Binh dừng lại, đổi ý, giả bộ như bị nghễnh ngãng: “A, cô gọi tôi à?” Ông ta lẩm bẩm: “Tôi còn có việc. Cô nhờ người khác chỉ đường đi nhé.”

“Ông có thấy bạn đồng hành của tôi đâu không?” Giản Tĩnh đi theo cách ông ta không xa không gần: “Tôi không tìm được anh ấy.”

Chu Binh thản nhiên chỉ về phía trước: "Có người đi qua chỗ đó, không biết có phải là người cô tìm không."

“Anh ấy trông như thế nào?” Giản Tĩnh tiếp tục kéo dài thời gian.

“Cô đang nói gì vậy?” Chu Binh nhíu mày, vẻ mặt rất không tình nguyện đi tới gần cô, dường như muốn nghe rõ ràng hơn: “Lỗ tai tôi không tốt, cô nói lại đi.”

Trong lúc nói chuyện, ông ta tự nhiên đi tới cách Giản Tĩnh không quá một bước.

"Tôi nói là…" Giản Tĩnh phối hợp quay đầu ngựa lại, làm ra bộ ra dạng, lớn tiếng kêu lên: "Có phải ông là..."

Khi đến tiếng ‘là’ thì cả hai cùng động thủ.

Chu Binh nhanh chóng giơ cánh tay lên, cố gắng muốn nắm lấy chân cô, lôi người xuống ngựa, tự mình phi ngựa đi. Gần như cùng lúc ông ta làm điều đó, thẻ trạng thái dường như không có cảm giác tồn tại đã được kích hoạt.

[Hệ thống: Thẻ trạng thái - Giác quan linh hồn đã được kích hoạt]

[Đếm ngược: 10, 9…]

Như có một dòng điện chạy qua sống lưng, cơ thể có trực giác kỳ lạ, không cần não bộ thông báo Giản Tĩnh đã đưa ra phản ứng thích hợp nhất theo bản năng.

Cô dùng hai tay kéo dây cương lên, ngả người ra sau, điều khiển ngựa nâng cao hai chân trước, hung hăng đá thẳng về phía ông ta.

Hai người gần như ra tay cùng một lúc, nhưng không may thay con ngựa trong công viên và Giản Tĩnh không ăn ý với nhau, vì vậy phải mất một lúc lâu nó giơ chân lên. Một lực rất lớn truyền đến từ mắt cá chân cô, cả người cô ngả về phía sau, trọng tâm không ổn định, nghiêng người ngã xuống.

Lúc này, chân trước của con ngựa cũng đánh tới thắt lưng Chu Binh, ông ta lăn vòng trên đất, sau đó đứng dậy, vẻ chất phác trên mặt đã thay bằng sự hung dữ.

Vàng và tự do cám dỗ ông ta, Chu Binh hành động hết sức tàn nhẫn, rút con dao quân dụng gấp trong túi ra, đâm thẳng vào đầu Giản Tĩnh.

Cô xoay người lăn đi hoàn toàn dựa theo bản năng, lấy bình xịt chống yêu râu xanh trong thẻ đạo cụ ra, khoanh tay trước ngực chặn hành động đâm xuống của Chu Binh, ấn công tắc bình xịt.

Áp lực cực lớn truyền đến từ cổ tay, Chu Binh tuy đã lớn tuổi nhưng chênh lệch về thể chất nam nữ không thể bỏ qua, ông ta có sức nặng hỗ trợ, đang ở thế thượng phong tuyệt đối.

Ba giây, ngắn hơn hai giây so với trong phòng cấp cứu.

Nhưng khoảng cách đã gần hơn trước rất nhiều.

Nếu không làm bất cứ điều gì thì rất khó để nói ai sẽ là người gục ngã trước. Giản Tĩnh ở trong trạng thái Giác quan linh hồn duy trì sự bình tĩnh và bản năng, nâng đầu gối lên húc thật mạnh.

Chu Binh đã sớm đề phòng chiêu này của cô, bắp chân nâng lên lại bị ông ta ấn xuống, đè thật chặt chân cô lại. Giản Tĩnh không hề hoảng sợ, lập tức nâng chân còn lại lên để đả động đến nơi phát lực của ông ta.

Các cơ bị siết chặt đến cực hạn, adrenaline bài tiết một cách cuồng nhiệt, không hề có cảm giác được sự đau đớn.

Một giây trôi qua.

Xương trụ cẳng tay đấu với xương cổ tay, xương ống chân đấu với xương ống chân, lúc này đã hoàn toàn tiến vào trạng thái PK của xương và cơ.

Nhưng Chu Binh vẫn còn dư sức, ông ta há miệng cúi đầu định cắn vào khí quản của cô. Cho dù không cắn được cũng không sao, một cô gái nhỏ yếu ớt chẳng lẽ không sợ bị đụng chạm sao?

Ngay khi cô thả lỏng là ông ta sẽ chiến thắng.

Tuy nhiên, trong trạng thái Giác quan linh hồn, dường như Giản Tĩnh có thể đoán trước được chuyển động của ông ta, vì vậy đã ngước cổ lên trước.

Trán va chạm vang lên một tiếng trầm đục, đầu lâu cứng rắn không phân biệt giới tính, cả hai người đều hơi choáng váng.

Trong lúc hai bên giằng co giây thứ hai đã trôi qua.

Hai mắt Chu Binh đỏ lên, sức lực càng lớn hơn, ông ta bị ép sinh ra dục vọng cầu sinh.

Một người đàn ông đã bị ép đến cùng cực, bộc phát ra sức lực tất nhiên là vô cùng đáng sợ. Giản Tĩnh chợt lóe ra suy nghĩ, huýt sáo với con ngựa ở đằng xa, dường như đang triệu hồi nó để tham gia chiến trường.

Quả nhiên, Chu Binh lập tức do dự giữa việc chạy trốn và giải quyết cô, ý chí của ông ta hơi buông lỏng.

Một hồi trống thúc giục ý chí, nhưng sau đó lại suy sụp ngay.

Một khi bản năng sinh tồn bị lý trí lấn át thì con người sẽ khó vượt qua giới hạn.

Một giây còn lại từ từ trôi qua.

Đầu óc choáng váng, cơ bắp thả lỏng không kiểm soát được, sức lực trong cơ thể nhanh chóng tiêu tan.

Sức nặng của một cú đá đạp vào bụng khiến ông ta nghiêng người ngã ra, lâm vào tình trạng hôn mê sâu.

Không còn biết gì nữa.

Giản Tĩnh chật vật đứng lên, thở hồng hộc, chỉ mấy giây giằng co ngắn ngủi nhưng sức lực của cô đã tiêu hao hết, phổi thiếu oxy hết mức.

Cô vuốt bộ ngực thuận khí, nhìn Chu Binh hôn mê một cách khó tin, vẫn không có phản ứng lại.

“Giản Tĩnh?” Quý Phong lao về phía cô, nhìn thấy cô bình an vô sự anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Sau khi nhìn thấy người nằm trên mặt đất là ai anh lại vui mừng khôn xiết: “Cô giải quyết được ông ta rồi à? Tốt lắm."

Anh vỗ mạnh vào vai Giản Tĩnh theo thói quen, làm Giản Tĩnh loạng choạng.

“Ồ, xin lỗi.” Sau đó anh chợt nhớ ra có gì đó không đúng, giữ chặt lấy người cô: “Không sao chứ?”

“Không sao.” Giản Tĩnh được anh gọi tỉnh, nhìn Chu Binh đã ngất xỉu trên mặt đất, cô vẫn còn không tin: “Nhìn xem ông ta có thật sự gục rồi không?”

Quý Phong cười, ngồi xổm xuống bắt chéo hai tay người kia ra sau lưng còng lại, hỏi: "Cô là thế nào vậy? Người này cũng bị đánh ngã rồi à, lại dùng bình xịt lần thứ hai nữa à? Quả nhiên sức lực cũng đủ khỏe đấy."

Giản Tĩnh hít vào từng hơi nhỏ.

Cô lại thực sự giải quyết được đối phương rồi?

Phải, cảnh tượng mà bản thân cô trải qua cô cũng cảm thấy thật không thể tưởng tượng được.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì cũng không có gì khó hiểu.

Phụ nữ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, họ sợ đi bộ vào ban đêm, sợ ngồi xe một mình, cũng sợ mở cửa để lấy đồ mua ở ngoài, họ luôn bị bao quanh bởi những nỗi sợ hãi.

Là một người phụ nữ bình thường, Giản Tĩnh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có khả năng một mình đối phó với một người đàn ông trưởng thành. Vừa rồi khi cô đuổi kịp Chu Binh cũng chỉ nghĩ sẽ đánh lén, dùng bình phun sương để đánh lén mà không phải đấu chính diện một đối một.

Nhưng thực tế là mặc dù cô có một bình xịt cực mạnh trong tay nhưng cô cũng đã áp chế được một người đàn ông trưởng thành trong tình huống đấu một đối một.

Cho dù là đối phương chỉ là một người già, cho dù tiêu hao rất nhiều sức lực của cô, cho dù có thẻ trạng thái hỗ trợ cùng lúc... nhưng dù sao thì cô cũng đã làm được chuyện mà cô tưởng rằng mình sẽ không thể làm được.

Không hề quá lời khi nói rằng cả con người của Giản Tĩnh đều đã khác hẳn.

Cô không nhịn được mà nói với Quý Phong: "Tôi lợi hại quá đi mất."

Quý Phong cũng khen ngợi cô: “Lợi hại, đương nhiên là lợi hại, hôm nay cô đã lập được công lớn rồi.” Nếu cô không nắm bắt cơ hội theo dõi kẻ đào tẩu liên tục thì họ sẽ không thể bắt được những kẻ tình nghi một cách chính xác như vậy.

Anh vô cùng sảng khoái nói với cô: “Tôi mời cô ăn cơm, nhất định phải mời, cô không được từ chối đâu.”

Đương nhiên Giản Tĩnh sẽ không từ chối, cô dùng tay làm quạt, vẫn đang chìm đắm trong ảo tưởng đạt được thành tích đáng kinh ngạc: "Tôi cũng không ngờ lại có thể làm được, suýt chút nữa ông ta đã đâm dao vào người tôi."

Vào khoảnh khắc một mình cô đuổi theo đám người kia cô như sở hữu thân thể của Triệu Vân, can đảm một mình một ngựa, hào khí vạn trượng, hưng phấn đến mức máu nóng sôi trào. Nhưng giờ phút này khi nghĩ lại thì mồ hôi lạnh lại toát ra, khiếp sợ không thôi.

“Tôi cũng quá can đảm rồi.” Cô thở dài: “Nếu có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?”

Quý Phong: "..." Có thể hiểu được, lần đầu tiên anh bắt được xã hội đen cũng biến thành kẻ ngốc như vậy.

“Đã bắt được người.” Anh ta báo cho đồng nghiệp của mình đến dẫn họ đi.

“Vậy tôi đi trước, các bạn cùng lớp vẫn đang đợi tôi.” Vẻ hưng phấn của Giản Tĩnh chưa qua, cô quay người lên ngựa, lắc dây cương: “Nhớ thưởng cho tôi đấy.”

Nói xong liền kẹp bụng ngựa, con ngựa cất bước: ‘lộc cộc’ chạy đi.

Vào giờ khắc này mặt trời ở phía tây đã lặn, làn gió buổi tối chậm rãi thổi qua mặt. Trong môi trường ánh sáng dịu nhẹ tuyệt đẹp này con ngựa được nuôi trong công viên dường như cũng không còn quá bình thường nữa, cũng không nhìn thấy cái tay run rẩy của người cưỡi trên lưng ngựa.

Nữ hiệp sĩ đơn thân độc mã xong chuyện phẩy áo ra đi.

Quá ngầu, nhưng ai cũng biết ngầu không quá được ba giây.

Giản Tĩnh trả ngựa lại, bị nhân viên mắng cho máu chó đầy đầu, bắt cô trả tiền phạt hai trăm tệ thì mới bằng lòng trả ví lại cho cô. Khi cô đến điểm hẹn để tập hợp với đám người Tả Hinh thì máu nóng và lòng dũng cảm PK một chọi một, chống lại kẻ chạy trốn của cô đã cạn kiệt.

“Cậu sao vậy?” Tả Hinh thấy cô đầu tóc bù xù, trên người đầy cỏ vụn, đại não đã nhanh chóng không bị khống chế tưởng tượng ra một vụ án hình sự.

Giản Tĩnh: "Thấy việc nghĩa xông lên."

Tả Hinh: = 口 =

“Có thể cho tớ một ngụm Coca lạnh không?” Cô thở ra: “Tớ muốn có caffein và đường!”

Tả Hinh vội vàng lấy Coca lạnh ra cho cô: "Cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Sao lại chật vật thế?"

Giản Tĩnh uống hết hai cốc Coca, đã hồi phục được nửa thanh máu, lấy lại tinh thần: "Có muốn biết vàng của tên cướp giấu ở đâu không?"

Tả Hinh: "Cậu biết à?"

“Cho tớ xâu thịt nướng thì tớ nói cho mà biết.” Cô thừa nước đục thả câu.

Nhưng Tả Hinh lại vẫn luôn dính chiêu này của cô. Cô ấy lập tức cướp một ít xiên thịt bò nướng của Trình Gia Hữu, thúc giục: "Nói đi. Vừa rồi tớ nghe thấy tin cảnh sát đang truy đuổi kẻ đào tẩu trên hồ. Lẽ nào bọn họ đang ở trong hồ thật sao?"

“Giương đông kích tây thôi.” Giản Tĩnh từ tốn ăn xiên thịt: “Họ giấu vàng ở một nơi rất an toàn.”

“Chôn trong lòng đất?” Triệu Tuyền vốn không muốn tìm hiểu đối thủ của mình thì lại bị câu chuyện này lôi cuốn: “Có chỗ nào có thể coi là an toàn nữa?”

Giản Tĩnh nói: "Két sắt."

Tả Hinh: "?"

“Két sắt trong văn phòng.” Cô nhún vai “Có đủ an toàn không?”

Tả Hinh chợt hiểu ra: "Vậy là cậu chạy đi tìm vàng trước?"

“Vàng gì?” Lưu Khải bắt được từ mấu chốt, như Husky ngửi thấy mùi thịt, lập tức gia nhập: “Mọi người đang nói gì vậy? Hả, Giản Tĩnh, cô đánh nhau với ai vậy? Sao lại thành cái dạng này rồi?”

Trong giọng cậu ta có sự ngạc nhiên, khoa trương, nhưng chỉ thiếu mỗi sự quan tâm khiến người khác rất khó chịu.

Khó chịu đến mức ngay cả Triệu Tuyền cũng phải mở miệng: "Mắc mớ gì tới anh?"

“Tôi quan tâm đến bạn học thôi.” Lưu Khải nói .

Giản Tĩnh ném thanh tre đi, cười nói: "Xin lỗi nhé, tôi không cảm thấy anh đang quan tâm tôi. Anh không được hoan nghênh tham gia vào chủ đề của chúng tôi, mời."

Cô làm động tác tay như hiện ra mấy chữ ‘xin cứ tự nhiên’ và ‘mau lăn đi’.

Sắc mặt Lưu Khải lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó coi: “Ai hiếm lạ gì, thôi đi.” Cậu ta quay đầu bỏ đi, chạy đến chỗ Trình Gia Hữu, vỗ vai anh ta nói gì đó.

Tả Hinh không khỏi nói: "Trình Gia Hữu có quan hệ tốt với cậu ta lắm sao?"

“Bọn họ là bạn học cấp ba, quan hệ cũng được, chủ yếu là do Lưu Khải nhìn người cho sắc mặt.” Triệu Tuyền nhăn lông mày.

Cô ta làm bên ban đối ngoại khó tránh khỏi phải gặp các ông chủ thường xuyên, Lưu Khải luôn âm thầm nói kháy cô ta vì việc đó. Chỉ là vì cùng trong hội sinh viên không dễ vạch mặt nhau, lại có quan hệ với Trình Gia Hữu nên ngoài mặt vẫn phải miễn cưỡng duy trì quan hệ hữu hảo.

Nhưng vừa rồi ác ý trên mặt cậu ta thể hiện quá rõ ràng khiến bất kỳ cô gái nào cũng cảm thấy sợ hãi.

Cô ta nói với Giản Tĩnh: “Cô đi vào phòng vệ sinh chỉnh lại đi. Có mấy thằng cha mồm thối lắm."

"Nói thật cho mọi người biết, tôi vừa đánh nhau với một người đàn ông, suýt đã bị ông ta đâm cho một nhát. Bây giờ chân tôi vẫn còn mềm nhũn, không thể đứng dậy được." Giản Tĩnh nói ra sự thật. Xương cốt khắp người cô đều đau nhức, bắp thịt đau, đặc biệt là cánh tay, không thể cầm nổi đồ.

Tả Hinh sửng sốt: "Cô gặp đám cướp à?"

Giản Tĩnh chớp mắt: "Nếu không thì làm sao tôi biết vàng ở đâu?"

Triệu Tuyền sững sờ nhìn cô như thấy ma: "Cô? Đánh nhau với tội phạm cướp bóc?" Chỉ có mình cô á?

Tả Hinh lại không nghi ngờ gì, nói lời từ tận đáy lòng: "Quá trâu bò chị em ơi!"

Giản Tĩnh mỉm cười, cô cũng cảm thấy trâu bò quá đi mất, cho nên hoàn toàn không để Lưu Khải trong lòng. Cô gỡ mái tóc bù xù, ngón tay nhặt vụn cỏ bám trên tóc xuống.

Triệu Tuyền lấy trong túi ra một chiếc lược vương phi đưa cho cô.

"Cảm ơn."

“Không có gì.” Rốt cuộc Triệu Tuyền vẫn không nhịn được: “Thế cuối cùng là cô đã làm gì vậy?”

“Nhóm bọn họ nội ứng ngoại hợp muốn chạy trốn, nhưng bị tôi đoán được ám hiệu nên đúng lúc chặn lại được.” Giản Tĩnh nói ngắn gọn: “Tôi ngăn lại rồi động thủ đánh nhau.”

Triệu Tuyền ngơ ngác nhìn cô, hoàn toàn không thể tin được những gì cô đang nói.

Cô ấy không phải là một nhà văn sao?

Các nhà văn không phải đều là những người khỏe mạnh một nửa, sắc mặt xanh xao, thân hình gầy yếu, thường xuyên rụng tóc sao?

Làm sao mà chơi trò tìm bảo tàng cô lại thực sự tìm được vàng, hơn nữa còn đánh nhau với bọn cướp nữa vậy?

Có phải thế giới này có gì đó không đúng không?

 

Bình Luận (0)
Comment