Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 56

Chương 56

Cảnh sát Lương tìm gần hai tiếng, cuối cùng cũng ghi chép xong thời gian của mỗi người. Người cuối cùng là Giản Tĩnh, cô đưa thẳng máy tính bảng cho cô ấy, cảm khái: "Hình như chuyện còn phức tạp hơn tôi nghĩ."

Lòng hiếu kỳ của cảnh sát Lương nổi lên, đọc lướt qua nhanh như gió.

Tối qua khoảng tám giờ, đám người Giản Tĩnh lần lượt rời khỏi, chỉ để lại bốn người Tổng giám đốc Đào, tác giả Ngô, Khang Mộ Thành và họa sĩ Thường tiếp tục uống rượu.

Họ uống tới hơn chín giờ, tác giả Ngô vào nhà vệ sinh nôn ra một chút, được Tổng giám đốc Đào dìu về phòng nghỉ ngơi. Một lúc sau, ông ta trở lại phòng khách, lại chỉ còn một mình Khang Mộ Thành ở đó, biểu cảm khó coi.

Người này hỏi Khang Mộ Thành là họa sĩ Thường đi đâu rồi. Khang Mộ Thành trả lời: "Bà ấy uống nhiều rồi, đã về nghỉ trước."

Tổng giám đốc Đào không để ý, tiếp tục nói chuyện phiếm và uống rượu với Khang Mộ Thành.

Hai người hàn huyên chuyện làm ăn một lát. Khoảng mười giờ, họ cùng ngừng lại để dùng sủi cảo cho bữa ăn khuya. Trong lúc đó, hai người đều nhắc tới hình trên lầu truyền tới tranh chấp, một người trong đó là họa sĩ Thường .

Nhưng bọn họ đều không xen vào việc của người khác. Mười giờ ba mươi phút, ăn xong, hai người tự ai nấy đi.

Tổng giám đốc Đào nói ông ta lập tức trở về phòng ngủ, mãi đến hơn chín giờ ngày hôm sau mới thức dậy.

Hành trình của Khang Mộ Thành thì phức tạp hơn một chút: Sau khi dùng bữa ăn khuya, anh ấy nhận được một cú điện thoại, ở lại trong phòng ăn mấy chục phút. Sau đó, họa sĩ Thường xuống lầu tìm anh ấy, hai người lại đi vào trong thư phòng ngồi một lát nữa.

Khoảng hơn mười hai giờ một chút, anh ấy về đến phòng, sau khi xử lý một phần công việc thì chìm vào giấc ngủ.

Tác giả Ngô lên tiếng bảo sau khi bản thân uống say thì về phòng, không gặp lại họa sĩ Thường nữa, mãi đến khi phát hiện ra thi thể với mọi người ngày hôm sau.

Còn Tiểu Lộ và Tiểu Điền thì sau khi rời đi lúc tám giờ đã tới phòng vẽ vẽ tranh một chút. Tiểu Lộ dự khoảng mười giờ trở về phòng, Tiểu Điền cũng dự là hơn mười một giờ trở về phòng.

Hạ Điềm Tâm và Giản Tĩnh không khác nhau nhiều lắm, sau khi tan họp thì đi thẳng về phòng ngủ, không biết cái gì cả.

Chỉnh sửa lại thành dòng thời gian thì cơ bản như sau:

20:00 Giản Tĩnh, Hạ Điềm Tâm trở về phòng, Tiểu Lộ, Tiểu Điền vẽ một chút

20:00 - 21:00 Thường, Ngô, Đào và Khang uống rượu

21:20 Tác giả Ngô trở về phòng

21:30 Họa sĩ Thường trở về phòng, để lại một mình Khang Mộ Thành

21:30 - 22:30 Sau khi uống rượu, Đào, Khang dùng bữa ăn khuya, Tiểu Lộ trở về phòng, trong lúc đó họ nghe thấy họa sĩ Thường đang tranh chấp với người khác

Khoảng 22:00 Eddie nói chuyện với họa sĩ Thường một lát

22:30 - 23:20 Khang nghe điện thoại ở phòng ăn, Tiểu Điền trở về phòng

23:20 - 00:30 Khang nói chuyện với họa sĩ Thường trong thư phòng, sau đó trở về phòng của mình

07:00 - 07:30 Khang rời giường ăn sáng, gặp phải Giản Tĩnh

07:30- 12:20 Giản, Hạ, Điền lên núi

09:00 Eddie ra ngoài trấn

14:00 Eddie trở về, mọi người phát hiện thi thể

Còn nữa, mười hai giờ hai mươi phút, lúc Giản Tĩnh trở lại khách sạn, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, có thể xác định họa sĩ Thường đã tử vong trước đó.

"Khang Mộ Thành có vấn đề." Cảnh sát Lương nói: "Chắc chắn trong lúc anh ta ở với họa sĩ Thường, hai người đã xảy ra chuyện gì đó."

Giản Tĩnh gật đầu, hỏi: "Cô định hỏi thẳng anh ấy à?"

Ánh mắt cảnh sát Lương sắc bén: "Có vấn đề gì không?"

"Không có gì, nhưng rất có thể anh ấy sẽ nói với cô rằng, nếu không có luật sư ở đây, anh ấy không thể nói với cô nhiều hơn." Giản Tĩnh hoàn toàn có thể tưởng tượng được phản ứng của Khang Mộ Thành.

Cảnh sát Lương hiểu rõ. Người này cũng không cứng nhắc, suy tư xong thì hỏi: "Cô đi hỏi thì sao?"

"Cũng không chắc là sẽ thành công." Giản Tĩnh cũng không nắm chắc.

"Cứ thử trước chút đã."

"Được."

Hai người trao đổi hết thông tin, lại chia nhau ra lần nữa.

Giản Tĩnh tìm được Khang Mộ Thành đang làm việc ở trong phòng nghỉ. Người này đang đọc một phần biểu đồ báo cáo. Mắt thoáng thấy cô tới, anh ấy bèn hỏi ngay: "Tới thẩm vấn à?"

"Vì sao anh lại hỏi vậy?" Cô kinh ngạc.

"Quan hệ giữa em và cảnh sát không tệ." Khang Mộ Thành bình tĩnh nói: "Cô ấy nhờ em giúp điều tra một tay rất bình thường. Em muốn hỏi anh cái gì, hỏi đi."

Giản Tĩnh nói: "Nếu như anh không muốn nói với em, em có thể không hỏi. Vì bất kể sự thật có như thế nào, em cũng tin là không phải anh."

Vẻ lạnh giá trên khuôn mặt Khang Mộ Thành hơi giảm đi. Người này bảo: "Tất nhiên không phải anh rồi."

"Em rất ngạc nhiên." Giản Tĩnh không đưa ra bất kỳ câu hỏi nào, tự nói rõ: "Trong số những người có mặt ở đây ngày hôm nay, có ai từng có thù oán với bà ấy à?"

Khang Mộ Thành liếc cô một cái, hừ bảo: "Anh không có quen bà ta, nhưng nếu có cũng không kỳ lạ."

"Vì sao?"

"Người hay trêu ong dụ bướm luôn là kẻ dễ chuốc họa vào thân hơn."

Giản Tĩnh nhướng mày thật cao. Cô nghiêng người về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người: "Tổng giám đốc Khang, em muốn hỏi anh một câu."

Khang Mộ Thành: "Hỏi đi."

"Anh không muốn nói em biết chuyện tối ngày hôm qua, là vì cảm thấy không thể tin được em, hay là... " Cô chần chừ một lát rồi mớimới hỏi: "Xấu hổ?"

Khang Mộ Thành khựng lại.

Anh ấy không thể không thừa nhận, rằng cô đã nói đúng.

Chính là xấu hổ.

Thật ra chuyện tối hôm qua không có gì không nói ra được cả, anh ấy chẳng làm bất cứ chuyện trái lương tâm nào. Chỉ là từ đó tới nay, anh ấy đều coi Giản Tĩnh như một cô bé, theo bản năng lảng mà tránh đi một ít đề tài nhạy cảm.

Nhưng giờ này phút này, đôi mắt anh ấy nhìn cô sáng ngời. Cuối cùng anh ấy cũng nhận ra được suy nghĩ của bản thân không phải hoàn toàn chính xác.

Anh ấy đã quen nghe cô bày tỏ, dành cho cô sự chăm sóc và kiến nghị. Tuy nhiên, không biết từ khi nào, cô đã không còn là một đứa bé cần được chăm sóc.

Anh ấy có thể nói hết cho cô biết, nhận được sự giúp đỡ của cô.

Tuy là... Anh thấy không quá dễ dàng tiếp thu chuyện này, nhưng sự thật quả là như vậy.

Khang Mộ Thành xoa xoa huyệt thái dương, âm thầm tính toán thời gian và công sức để tìm luật sư. Cuối cùng anh quyết định áp dụng cách thức hữu hiệu hơn.

"OK, anh có thể nói cho em biết chuyện tối ngày hôm qua." Anh ấy ngồi thẳng lại, cố gắng dùng từ lựa lời: "Sau khi tổng giám đốc Đào tiễn tác giả Ngô đi, giữa anh và hoạ sĩ đã xảy ra một số chuyện không vui. Bà ta hy vọng... trò chuyện xa hơn nữa với anh, anh đã từ chối. Bà ta cực kỳ không vui, dứt khoát trở về phòng."

Giản Tĩnh yên lặng gật đầu, thầm nghĩ: Saoo phải nói vòng vo như vậy, không phải là muốn ngủ với anh thôi sao?

Tất nhiên cô chỉ nghĩ thầm chứ tuyệt đối không biểu lộ ra ngoài. Giản Tĩnh hỏi với biểu cảm nghiêm túc: "Lúc đó trông bà ấy có gì lạ không?"

"Chỉ cực kỳ giận dữ thôi." Khang Mộ Thành trả lời: "Nhưng em cũng có thể nhận ra, bà ta đã cáu kỉnh rồi. Lúc hơn mười một giờ bà ta lại tới tìm anh như không có chuyện gì, nói muốn nói chuyện với anh."

Giản Tĩnh rất muốn hỏi: "Anh không sợ bà ấy có âm mưu gì à?" nhưng may mà cô nhịn được.

"Vốn là anh muốn từ chối, vì trời khuya lắm rồi." Khang Mộ Thành lại nhìn thấu nghi vấn của cô, giải thích: "Nhưng bà ta lại nói muốn bàn chuyện với anh về các tác phẩm Dương Quan để lại, tất nhiên anh đã đồng ý rồi."

Kẻ cuồng công việc bàn chuyện công việc, lúc nào cũng không chê trễ.

Giản Tĩnh không nghĩ tới có cái này vừa ra: "Dương Quan? Là chồng của họa sĩ ấy à?"

"Tên khai sinh của Dương Quan là Dương Quan, hai năm trước ông ta qua đời vì bệnh ung thư." Khang Mộ Thành nói: "Bây giờ tất cả bản quyền tác phẩm của ông ta đều ở trong tay hoạ sĩ. Bà ta bảo muốn xuất bản một tuyển tập, trong đó bao gồm những tác phẩm ông ấy để lại chưa từng được ra mắt."

Giản Tĩnh chợt hiểu ra. Chẳng trách hơn nửa đêm rồi mà Khang Mộ Thành cũng chịu ở lại. Thứ này quá cám dỗ.

"Bọn anh vẫn luôn nói về chuyện đó." Anh ấy bảo: "Trò chuyện một hồi lâu anh mới trở về phòng. Em nghe được tiếng anh gõ bàn phím sau khi về phòng phải không? Anh đang soạn bản kế hoạch."

Trước sau đều thuyết phục. Giản Tĩnh suy nghĩ rồi bảo: "Các anh đã trò chuyện ở đâu?"

"Phòng sách nhỏ ở trên lầu."

"Hoạ sĩ có nói vì sao đột nhiên bà ấy muốn xuất bản không?"

Khang Mộ Thành cẩn thận nhớ lại chuyện lúc đó, trả lời: "Hẳn là bà ta vẫn luôn sắp xếp lại số tác phẩm di sản của Dương Quan, gần đây mới làm xong. Nhưng mà không phải em muốn nói... "

Anh ấy nhíu mày lại, sau khi suy tư một lúc lâu mới bảo: "Bà ta có nhắc tới, rằng trước đó đã từng do dự không biết có nên bỏ vào đó một ít thư từ hay không. Lúc đầu bà ta không định làm như vậy, tránh tạo ra hận thù với người khác, nhưng bây giờ bà ta đã quyết định không bỏ vào không được."

Đây chính là một manh mối lớn.

Giản Tĩnh hứng thú: "Thư gì vậy?"

"Chắc là thư từ cá nhân. Có rất nhiều tác giả mà sau khi họ qua đời rồi, người nhà đều sẽ công bố một ít thư từ trong tác phẩm." Khang Mộ Thành nói đến công việc thì rõ ràng rất có tinh thần: "Chúng ta thường cảm thấy rất hứng thú với sinh hoạt cá nhân của các tác giả, thông thường loại tuyển tập này được bán khá chạy. Trải nghiệm cá nhân của Dương Quan rất thú vị, tiếng vang cũng không nhỏ."

Giản Tĩnh không che giấu thêm nữa, lập tức đứng dậy: "Em đi tìm cảnh sát một chút. Tổng giám đốc Khang, nếu như anh còn nghĩ ra được cái gì đó, nhớ kỹ là phải nói ngay cho em biết!"

Cô vừa nói vừa làm một động tác cầu xin.

Khang Mộ Thành vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Sao em lại tích cực như vậy?"

"Vì giải oan cho người đã chết em thấy vui vẻ. Làm rõ chân tướng rất thoải mái." Giản Tĩnh tổng kết lại tâm trạng của mình.

Khang Mộ Thành buồn cười, xua xua tay: "Đi, đi đi. Tốt nhất là em có thể giải quyết trong ngày hôm nay đi. Để ngày mai anh còn có thể tham gia kịp buổi họp vào lúc chiều."

Giản Tĩnh: "..."

Được rồi.

Cô báo lại manh mối này cho cảnh sát Lương. Cả hai đều rất hưng phấn, lập tức bắt đầu lục lọi.

Mấy loại vật như thư từ thì hẳn được giấu trong thư phòng. Bọn họ mở tất cả các ngăn kéo trong thư phòng ra, không bao lâu đã tìm được những bài viết do họa sĩ Thường sắp xếp lại.

Một xấp thật dày.

Cảnh sát Lương trề môi bảo: "Cô là tác giả, cô xem đi. Tôi lại lục soát xem thử có chứng cứ nào khác không."

Giản Tĩnh cảm thấy không gì là không thể. Cô lật xem mục lục, bỏ qua phần văn xuôi chiếm một phần lớn, chỉ trích ra phần chép lại thư từ, đọc hết từng lá, từng lá một.

Thư từ có tổng cộng chừng mười lá. Trong đó có bảy, tám phong là thư tình gửi cho họa sĩ Thường.

Văn nhân mà có hứng lên thì thật là đáng sợ. Mấy bức thư tình này viết cực kỳ cháy bỏng, Giản Tĩnh đọc mà nóng cả mặt.

'Lệ Tát yêu dấu của anh, anh đã nói rõ với Như rồi, rằng bất kể thế nào đi nữa, anh cũng sẽ ly hôn với cô ấy, con gái sẽ để cô ấy nuôi dưỡng. Ngày nào còn chưa ly hôn, ngày đó thân xác này của anh vẫn chưa được tự tại. Ngày nào còn chưa được tự do, ngày đó anh vẫn chưa thể chính thức đuổi theo em. Lòng anh biết em là người phụ nữ có quy tắc, tuyệt đối không cho phép bản thân qua lại với người đã có gia đình. Anh cũng thấy hổ thẹn khi cứ là một kẻ lạm tình bắt cá hai tay. Nhưng cả cơ thể và trái tim anh chỉ thuộc về em mà thôi.'

'Suốt ba mươi năm nay, anh thấy mình vô tri vô giác, hệt như một cái xác không hồn. Anh không biết mỗi ngày anh sống có nghĩa lý gì nữa, cũng không biết phải nhìn về phương nao mỗi khi tỉnh giấc... Cho đến ngày ấy, anh gặp em ở ven hồ. Gió dịu dàng, mặt trời cũng rực rỡ. Một khắc kia, anh thấy như thần linh đã rọi sáng mảnh hồn tối tăm phủ bụi của anh. Vậy là anh đã biết, chao ôi, cả đời này của mình, thì ra anh chỉ thật sự sống khi được có em...'

Phong cách văn chương xưa nay của Dương Quan nổi tiếng vì nét giản dị mộc mạc, ai mà ngờ thư tình ông ấy viết lại có thể dạt dào tình cảm đến nước này. Đúng là phải nói khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Chỉ là những lá thư này có sến rện đến mức nào đi nữa thì cũng là chuyện riêng giữa vợ chồng nhà người ta, chưa thấy kết thành hận thù ở đâu cả.

Cô lại quan sát những lá khác.

Năm, sáu phong thư còn lại đều là hồi âm cho bạn bè.

'Đã lâu không nghe được tin về gia quyến anh đây, không biết sinh hoạt anh có ổn không, con trai con gái có gặp khó khăn gì... Em và anh đây tuy không có quan hệ ruột thịt, nhưng cũng có nghĩa tay chân. Nay em có xuất bản được một số tác phẩm, nhuận bút cũng khả quan. Nếu anh có trắc trở gì, em đây nguyện dốc sức mọn...'

'... Em có gặp lại anh kia, biết được gần đây anh Ngô đã có hơi đắc ý... Anh ấy tự có tài văn chương riêng biệt, xưa nay không để ý đến anh đây. Em có lòng khuyên giải, cũng không dám tùy tiện liên hệ với người đó. Về chuyện năm xưa, em đã không để trong lòng nữa rồi, nhưng người chẳng thể buông lại là anh Ngô...'

‘Hay tin chị mới thêm một con gái. Sinh con gái là niềm vui, em đặc biệt tìm thợ bạc làm cái khóa bạc. Nhà bình thường thôi, không cầu bên nhau xuân xanh vĩnh cửu, chỉ mong bình an, vui sướng đủ đầy...’

Giản Tĩnh có hơi không rõ anh đây rồi anh kia là ai. May mà cũng không phải thông tin gì quá quan trọng, nhưng có một cái tên được nhắc tới thì cô rất quen.

Người được nhắc là tác giả Ngô.

Cô cho rằng Dương Quan và tác giả Ngô là bạn bè, nhưng hình như sự thật cũng không phải như vậy. Hai người có chút 'chuyện năm xưa'.

 

Bình Luận (0)
Comment