“Cốc cốc cốc.” Cánh cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ.
Giản Tĩnh ngẩng đầu thấy Hạ Điềm Tâm bưng một bát sủi cảo vào, cười nói: "Đói bụng không? Tôi cùng tiểu Điền nấu sủi cảo đấy, mau thử đi."
Cô ấy nói xong thì Giản Tĩnh cũng cảm thấy đói, cô nhìn đồng hồ, lúc này đã là sáu giờ tối.
“Cảm ơn.” Cô nhận lấy bát sủi cảo rồi ăn vội trong khi còn ấm. Sủi cảo lạnh rất nhanh, nếu để lâu sẽ không ngon, nhưng tâm tư cô không ở đó mà chỉ ăn qua loa lấy lệ.
Hạ Điềm Tâm không rời đi mà tò mò hỏi: “Cô đang giúp cảnh sát Lương tìm manh mối sao?”
Giản Tĩnh biết không nói dối được bao lâu nên đã gật đầu thừa nhận.
“A.” Hạ Điềm Tâm thốt ra với giọng điệu vô tình, cô ấy vừa tò mò vừa có chút hâm mộ: “Vậy cô viết tiểu thuyết trinh thám là vì thích suy luận sao?”
Giản Tĩnh giật mình chợt nói: “Tôi nghĩ vậy.” Cho dù là vì cái gì thì cô cũng có niềm đam mê với trinh thám, bởi vậy mới có thể lựa chọn con đường hôm nay.
“Thật tốt.” Hạ Điềm Tâm ngồi xuống, hai tay chống đầu: “Thật may mắn khi có thể viết được những gì mình tưởng tượng.”
Giản Tĩnh ngạc nhiên: "Không phải cô cũng như vậy sao? Không phải lúc nào Thần Tinh cũng quy định đề mục."
“Nhà xuất bản đương nhiên sẽ không quy định đề mục, nhưng vẫn phải suy xét khẩu vị của người đọc.” Hạ Điềm Tâm buông tay: “Nếu cuốn sách này bán chạy, biên tập viên sẽ cùng cô xem xét phân tích xem chỗ nào bán tốt trong thị trường và chỗ nào bán không tốt. Chúng tôi cũng sẽ thu thập nhiều bài phê bình sách khác nhau để phân tích lý do tại sao người đọc không thích nó để lần sau tránh không mắc phải."
Cô ấy hạ giọng: "Thần Tinh có một triết lý đó là 'người đọc chính là Thượng đế'. Ai chiếm được sự ưu ái của người đọc thì sẽ có chỗ đứng. Năm nào chúng tôi cũng có một hoạt động chung để người đọc bình chọn cho cốt truyện mình muốn đọc nhất, đại đa số mọi người đều thích đọc truyện tình cảm.”
Giản Tĩnh mở to mắt, không nhịn được hỏi: "Cô không thích viết ngôn tình sao?"
“Tôi thích chứ.” Hạ Điềm Tâm cười cười: “Tôi chỉ không tin vào tình yêu thôi.”
“Câu chuyện không thuyết phục được chính mình thì làm sao có thể thuyết phục được người đọc?” Giản Tĩnh cảm thấy kỳ lạ.
Hạ Điềm Tâm chớp chớp mắt: "Người đọc cũng không muốn bị tôi thuyết phục. Tôi đã tạo ra một giấc mộng, bọn họ cũng có một giấc mộng. Chúng tôi đều biết giấc mộng đó là giả nhưng vẫn sẽ rất hạnh phúc nếu có một giấc mộng đẹp."
Giản Tĩnh hoảng hốt.
Hạ Điềm Tâm hỏi cô: "Tôi đã đọc tiểu thuyết của cô, có vẻ như rất ít tình cảm. Cô có tin vào tình yêu không?"
Giản Tĩnh gật đầu: "Tôi chưa từng gặp qua nên tôi tin vào điều đó, như thể tôi tin rằng người ngoài hành tinh thực sự tồn tại."
Hạ Điềm Tâm sửng sốt, sau đó bật cười thành tiếng.
Hai người họ cảm thấy gần gũi với nhau hơn.
Giản Tĩnh nỗ lực ăn sủi cảo, Hạ Điềm Tâm nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào tin tức cô đang đọc.
“Đây là tin tức của Dương Quan, ơ...” Cô ấy cúi người gian sát kĩ: “Đây là nói tác giả Ngô sao? Lời đồn đại về ông ta có đúng không?”
Giản Tĩnh tức khắc bừng tình: “Tin đồn gì vậy?”
"Cô chưa từng nghe nói sao? Dương Quan và tác giả Ngô vốn có quan hệ rất tốt, nhưng có một thời gian hai người họ đột nhiên xa cách. Tác giả Ngô bí mật nói rằng ông ta đã bỏ rơi vợ con, nhân phẩm rất đáng lo ngại.” Hạ Điềm Tâm vừa sôi nổi vừa hướng ngoại nên cô ấy biết rất nhiều chuyện phiếm. Cô ấy nóng lòng chia sẻ: "Sau đó chúng tôi đều nói ông ta cũng không khá hơn là mấy. Cũng may vợ ông ta mất sớm, nếu không suốt ngày nhìn thấy ông ta đi quấy rối nữ sinh thì có khả năng đã bị ông ta làm cho tức chết rồi.”
Giản Tĩnh nhướng mày: “Tại sao tác giả Ngô lại hất nước bẩn lên người Dương Quan?"
"Tác giả Ngô rất biết cách quan sát người dưới trướng. Cô gái mà ông ta quấy rối căn bản không phải là nhân vật mới mà là nhân viên mới ra trường. Theo lý mà nói ông ta không có khả năng xúc phạm Dương Quan." Hạ Điềm Tâm chống tay lên mặt, làm ra vẻ nhớ lại: "Tuy nhiên, tôi đã nghe ai đó nói rằng tác giả Ngô có một cuốn sách rất giống phong cách viết của Dương Quan.”
Giản Tĩnh sửng sốt: "Ý của cô là?"
Hạ Điềm Tâm làm một động tác im lặng, trong mắt ám chỉ: "Tôi nghe chỉ nghe nói mà thôi, không nhất định là như vậy. Bọn họ đều là tác giả từ mười mấy năm trước, có rất nhiều chuyện chúng ta không biết rõ.”
Giản Tĩnh gật đầu: "Hiểu rồi."
Cô không có tâm trạng ăn tối nữa mà muốn đi tìm Khang Mộ Thành để xác minh.
Khang Mộ Thành hình như đã từng nghe qua: “Nghe nói chính là quyển sách [Thất Lạc Ngọc Môn].”
“Anh biết sao?”
"Anh biết tác giả Ngô đến từ đất Thục, còn quê hương của Dương Quan ở phía Tây Bắc. Phong cách viết của hai người có đặc điểm vùng miền rõ ràng. Cuốn sách [Thất Lạc Ngọc Môn] này là một cuốn tiểu thuyết được tác giả Ngô viết sau khi ông ta lên Tây Bắc được hai năm. Được đánh giá rất tốt, nhưng xét về chi tiết thì..." Khang Mộ Thành cẩn thận dùng lời nói: “Hơi gây tranh cãi."
Giản Tĩnh nói thẳng: “Anh cảm thấy thế nào?”
“Rất khó để nói.” Đây là phán đoán chuyên nghiệp của Khang Mộ Thành.
Cô hiểu rồi.
Giản Tĩnh nhanh chóng tìm thấy cảnh sát Lương và giải thích những manh mối mới cho cô ấy.
Đúng lúc cảnh sát Lương cũng có thu hoạch: "Tôi vừa mới phát hiện ra một manh mối. Eddie nói rằng anh ta đến gặp họa sĩ lúc mười giờ, nhưng Tổng giám đốc Đào và Tổng giám đốc Khang đều không đề cập tới chuyện này."
Giản Tĩnh nghĩ tới đây lập tức hiểu rõ điểm mấu chốt: “Còn có những bậc thang khác.”
“Có một cái thang phụ ở cửa sau.” Cảnh sát Lương dẫn cô đi khảo sát hiện trường.
Hóa ra ở cửa sau còn có một cái cầu thang nhỏ, khuất, hẹp chỉ cho một người đi, có thể dẫn trực tiếp đến phòng làm việc trên lầu.
“Eddie đi lên bằng cửa sau nên họ không nhìn thấy.” Ánh mắt của cảnh sát Lương vô cùng sắc bén: “Người cãi nhau với họa sĩ Thường có thể không phải là tiểu Điền hay tiểu Lộ mà là một người khác.”
Cãi nhau là bản chất của con người, nhưng điều quan trọng ở đây là phải hiểu rõ nội dung cuộc tranh cãi vài giờ trước khi hoạ sĩ Thường qua đời.
Giản Tĩnh suy nghĩ: "Hai người học trò kia cũng không nghe thấy gì sao?"
“Bọn họ cần phải thẩm vấn lại.” Cảnh sát Lương lạnh lùng nói: “Tôi nghi ngờ có người đã nói dối.”
Khi hỏi lại tiểu Điền và tiểu Lộ thì quả nhiên đã hỏi ra một chút vấn đề.
Cảnh sát Lương nói: “Tiểu Điền, nghe nói hôm qua cô đã bị hoạ sĩ Thường phê bình, buổi tối cô có đi tìm bà ấy không? Bà ấy có nói gì với cô không?"
Tiểu Điền cắn môi: "Không có, cô giáo chưa từng tìm tôi."
“Nói như vậy thì cô vẫn luôn ở dưới lầu vẽ tranh đúng không?”
“Đúng vậy.”
Giọng điệu của sĩ quan Lương dần trở nên lạnh lùng: "Nhưng phòng vẽ của cô ở ngay dưới phòng của họa sĩ Thường, người ngồi ở phòng khách còn nghe thấy bà ấy tranh cãi với người khác, chẳng lẽ cô lại không nghe thấy gì sao?"
Tiểu Điền mím môi nhìn sang tiểu Lộ.
Tiểu Lộ sờ sờ mũi, bất ngờ nói: "Thật ra thì cả hai chúng tôi đều đã đi ra ngoài một lúc."
"Hai người làm cái gì vậy? Tại sao lại nói dối ngay từ đầu?" Cảnh sát Lương hung hăng dọa người.
Tiểu Điền dường như sắp khóc, sắc mặt tái nhợt: "Bởi vì, tôi quên, tôi quên đưa thuốc cho cô giáo. Xin lỗi, tôi thực sự không cố ý."
Dường như Tiểu Điền bị áp lực tinh thần rất lớn, cảm xúc vỡ òa, cô ta kể lại tất cả sự việc: "Vốn dĩ là tôi định cho cô giáo uống thuốc nhưng hôm nay cô giáo nói tôi quá nhiều. Tôi ngồi trước bàn vẽ cảm thấy mình là một kẻ thất bại. Tôi đã học với cô giáo trong vòng ba năm nhưng bà ấy vẫn luôn liên tục mắng tôi, nói rằng tôi không đủ chăm chỉ và những thứ tôi vẽ đều là vô dụng."
Cô ta khóc nức nở và trút nỗi uất hận bấy lâu nay với họ: "Bà ấy sai tôi làm việc như một người giúp việc, mỗi ngày đều bố trí một đống công việc cho tôi, tôi căn bản không vẽ kịp. Sau đó bà ấy nói tôi không có thiên phú, nhân lúc còn sớm hãy từ bỏ đi mà làm một người bình thường.”
Tiểu Lộ không đành lòng, đặt tay lên vai cô ta an ủi: "Cô giáo là vì lợi ích của chúng ta, cô không nhớ rằng bà ấy đã hứa giúp chúng ta xuất bản tập tranh sao? Lần này bà ấy mở triển lãm cũng là vì chúng ta.”
"Bà ấy nói như vậy thì anh lập tức tin tưởng sao?" Tiểu Điền chế nhạo nói, bất đắc dĩ nói: "Chẳng qua là bà ấy muốn tôi từ bỏ thôi. Đương nhiên, bà ấy đối xử với anh tốt hơn tôi, có lẽ là thật lòng muốn tiến cử anh."
Tiểu Lộ nhất thời xấu hổ đành phải nói sang chuyện khác: "Buổi tối hôm đó, tôi và Tiểu Điền ra ngoài giải sầu, đến hơn mười giờ mới về. Vậy nên tôi không nghe được cô giáo cãi nhau với ai.”
Cảnh sát Lương nhìn tiểu Điền hỏi: "Thuốc mà cô vừa nhắc tới là chuyện như thế nào?”
Tiểu Lộ vội vàng giải thích: “Phổi của cô giáo không được tốt, bà ấy hút thuốc rất nhiều. Sau khi đi khám bác sĩ, bà ấy luôn uống thuốc bắc trong khoảng thời gian này."
“Hôm nay cô không đưa thuốc cho bà ấy uống đúng không?” Cảnh sát Lương hỏi tiểu Điền.
“Tôi, tôi quên mất, tôi thật sự không có cố ý.” Tiểu Điền biện hộ, lẩm bẩm nói: “Tôi chỉ là tức giận bà ấy đối xử với tôi không tốt. Vậy nên mới không để ý tới thời gian.”
“Tôi biết, tôi tin tưởng cô.” Giản Tĩnh ổn định cảm xúc cô ta, sau đó hỏi: “Lúc cô trở về, cô có thấy điều gì khác thường không?
Tiểu Điền do dự nói: "Lúc chúng tôi trở về là khoảng mười giờ, sau đó Tiểu Lộ trực tiếp đi về phòng. Nhưng tôi nghĩ nếu nhiệm vụ hôm nay không hoàn thành thì ngày mai cô giáo sẽ mắng tôi, vì vậy tôi quay lại vào phòng, trong lúc tôi đi đến phòng vẽ dường như đã nhìn thấy một ai đó."
“Cô có nhận ra được ai không?” Cảnh sát Lương hỏi.
"Tôi không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng Tổng giám đốc Khang và Eddie khá cao, còn Tổng giám đốc Đào thì béo. Người đó trông khá cường tráng, khẳng định không thể là tác giả Hạ hoặc là tác giả Giản." Tiểu Điền nói: "Tôi cảm thấy đó là tác giả Ngô.”
Cảnh sát Lương và Giản Tĩnh nhìn nhau, tác giả Ngô say khướt trở về phòng lúc chín giờ, nhưng lại đi ra ngoài vào khoảng mười giờ. Họ đột nhiên nhớ về mối bất hòa của tác giả Ngô với Dương Quan, sự nghi ngờ với ông ta đột nhiên tăng cao.
Khi Giản Tĩnh và cảnh sát Lương tìm đến cửa, tác giả Ngô đang lướt điện thoại di động của mình một cách cáu kỉnh. Cô liếc nhìn giao diện trên màn hình của đối phương thì phát hiện có chức năng của kính viễn vọng, sau đó còn phát hiện ra đó là bản đồ dẫn đường, trên đó ghi rõ dòng chữ ‘tình trạng giao thông bất ngờ, không thể vượt qua’.
“Ngô Hưng, có một số tình huống tôi cần phải kiểm tra lại với ông.” Cảnh sát Lương nói.
Tác giả Ngô ngẩng đầu, cau mày hỏi: "Cô nói vậy là có ý gì? Cô coi tôi là kẻ tình nghi ư? Cô là người ở đồn cảnh sát nào, gọi lãnh đạo tới nói chuyện với tôi."
Cảnh sát Lương tính tình rất cứng rắn, cô ấy lập tức nói: "Lãnh đạo của chúng tôi đang điều tra một vụ phóng hỏa hàng loạt. Ông Ngô muốn gặp lãnh đạo của tôi là vì có tình huống nghiêm trọng sao?”
Tác giả Ngô tức giận đến xanh mặt: "Cô nói vậy mà được à?"
“Ông Ngô, bây giờ tôi yêu cầu ông phối hợp với cảnh sát điều tra.” Cảnh sát Lương nhìn chằm chằm ông ta: “Tám giờ tối hôm qua ông đã gặp qua nạn nhân chưa?”
Tác giả Ngô thiếu kiên nhẫn: "Không phải tôi đã nói với cô mọi chuyện rồi sao? Cô không viết ra à, cô làm việc kiểu gì vậy?”
Cảnh sát Lương lạnh lùng nói: "Ông Ngô, tôi mong ông phối hợp với chúng tôi, nếu không tôi chỉ có thể mời ông vào cục, lúc đó lãnh đạo chúng tôi sẽ đến để làm việc với ông.”
Cô ấy đối đầu với ông ta hai lần liên tiếp, cuối cùng tác giả Ngô cũng nhận ra người phụ nữ trước mặt không dễ bắt nạt như những cô gái khác.
Ông ta nhẹ giọng nói: "Tôi chưa từng gặp bà ấy."
“Khoảng mười giờ có người nhìn thấy ông đi tìm bà ấy.” Cảnh sát Lương hung hăng dọa người: “Ông định giải thích chuyện này thế nào?”
Tác giả Ngô ngoài mạnh trong yếu: “Người đó thực sự nhìn thấy tôi sao? Chắc chắn là nhìn lầm rồi.”
Thấy ông ta quả quyết như vậy cảnh sát Lương cũng không thể làm gì được. Cô ấy chỉ có thể đe dọa: “Tôi sẽ ghi lại từng lời ông nói, nếu như tôi mà điều tra ra…”
“Vậy cô điều tra đi, bao giờ điều tra ra thì lại đến tìm tôi.” Số muối tác giả Ngô ăn còn nhiều hơn mấy lần số cơm bọn họ ăn, ông ta thấy cảnh sát Lương không lấy ra chứng cứ thì khí thế lập tức tăng lên.
Giản Tĩnh lúc này cũng phải lên tiếng: "Nếu như ông tự tin như vậy thì chi bằng đem cái vali đó mở ra để cảnh sát Lương kiểm tra đi.”
Tác giả Ngô giống như một con chó bị giẫm vào chân, ông ta tức giận nói: "Dựa vào cái gì chứ?"
“Vậy thì chúng ta đánh cược.” Giản Tĩnh lấy điện thoại ra, gõ vào bức ảnh đã lưu rồi đưa đến trước mặt ông ta: “Nếu như không tìm được thứ gì thì tôi sẽ xóa bức ảnh này.”
Tác giả Ngô khinh thường nói: "Chỉ là một bức ảnh thôi mà, có bản lĩnh thì cô đăng đi.”
Quả nhiên có cái gì đó trong vali. Tất nhiên, Giản Tĩnh không muốn đánh cược với ông ta, cô chỉ lừa ông ta mà thôi: "Ảnh chụp ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ông, nhưng ông lại không muốn trao đổi với tôi. Xem ra trong đó còn có thứ gì quan trọng hơn bức ảnh này nhiều."
Cảnh sát Lương không biết ảnh chụp đó là gì, nhưng vẫn hiểu ý và hợp tác: "Ông Ngô, tôi muốn xem qua vali của ông."
Cô ấy vừa nói vừa muốn mở vali của ông ta ra.
Tác giả Ngô cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa.