Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 59

Chương 59

Tuy rằng khẩu cung của tác giả Ngô không có bất cứ chứng cứ xác thực gì, nhưng phải thừa nhận rằng lời nói của ông ta đã đem vụ án dẫn hướng về một loại khả năng khác.

“Thành thật mà nói tôi không quá tin tưởng vào lời nói của Ngô Hưng. Động cơ giết người của ông ta rất rõ ràng.” Cảnh sát Lương nói: “Ông ta quả thực rất xảo quyệt, có khả năng bịa đặt lời khai.”

Giản Tĩnh gật đầu: "Họa sĩ Thường đã nói chuyện với tổng giám đốc Khang về việc xuất bản văn tập sự. Ông ta cần phải giải quyết rắc rối này càng sớm càng tốt. Nhưng lời khai của ông ta có thể giải thích vấn đề về khóa cửa và dấu chân."

Dấu chân ở ban công là dấu chân hướng ra ngoài, không có cái nào hướng vào trong phòng ngủ cả. Nói cách khác, người đó từ phòng ngủ đến phòng vẽ tranh rồi rời đi chứ không phải từ phòng vẽ tranh đến phòng ngủ.”

Xét về tuổi tác và dáng người của tác giả Ngô, khả năng cho việc ông ta âm thầm vào phòng ngủ của hoạ sĩ Thường và giết bà ta là rất thấp.

Tuy nhiên, xác suất hoạ sĩ Thường mở cửa cho ông ta vào lúc nửa đêm còn thấp hơn.

“Nhất định ông ta vẫn còn nói dối điểm nào đó, người bình thường thấy vậy nhất định sẽ sợ hãi và rời đi ngay lập tức.” Giản Tĩnh nói: “Cánh cửa khóa được ngụy trang như một căn phòng bí mật nhằm trì hoãn việc phát hiện của họa sĩ để ông ta có thể rời đi và tiêu hủy bản thảo đó."

Cảnh sát Lương tán đồng: “Không sai.”

“Tuy nhiên, chúng ta vẫn phải mở tủ sắt.” Giản Tĩnh buồn rầu: “Dù sao nếu tủ sắt không mở thì tôi không thể nghĩ ra cách tác giả Ngô lấy được bản thảo.”

Cảnh sát Lương chần chừ một lúc sau đó cuối cùng cũng đồng ý: "Cô sẽ mở khóa sao?"

Giản Tĩnh thở dài: "Đoán một chút đi, hoạ sĩ Thường sẽ không đặt mật khẩu quá phức tạp đâu, cứ thử ngày sinh nhật hay ngày kỷ niệm xem sao."

Bọn họ lên mạng tìm kiếm thông tin cá nhân của hoạ sĩ Thường và thử từng cái một.

Kết quả đều không phải.

“Thử mật khẩu còn cần vào may mắn.” Cảnh sát Lương cảm thấy nỗ lực như vậy là không đáng tin cậy nên cô ấy quyết định thay đổi quyết định: “Giả thiết hung thủ biết mật mã thì khẳng định người đó phải là người thực sự thân cận của họa sĩ. Tiểu Điền chính là người duy nhất tìm họa sĩ lúc nửa đêm và sẽ được bà ấy cho vào phòng.”

Giản Tĩnh ‘chà’ một tiếng, tâm trí cô có chút bối rối.

Quả thật là như vậy, hôm nay tiểu Điền đã bị khiển trách bởi hoạ sĩ Thường, cô ta hẳn là có rất nhiều oán hận và có động cơ giết người. Không khó để cô ta tìm cớ vào phòng ngủ của họa sĩ Thường lúc nửa đêm, còn họa sĩ thì đặc biệt không đề phòng học sinh nữ của mình.

“Cô nhớ không? Cô ta chịu trách nhiệm pha thuốc cho họa sĩ.” Cảnh sát Lương lập tức nghĩ ra điểm mấu chốt và kết nối nó: “Eddie không phải đã nói bà ấy rất khó ngủ sao, chỉ cần cho thêm một chút thuốc ngủ vào đó thì hoạ sĩ sẽ không hề phòng bị mà mất đi ý thức.”

Nói có sách mách có chứng thì mới có thể khiến người khác khuất phục.

“Vấn đề là chị phải tìm ra chứng cứ.”

Cảnh sát Lương lập tức nói: "Cô có muốn cùng tôi đi kiểm tra lại thuốc không?”

Giản Tĩnh suy nghĩ một chút, nhưng vẫn là không cam lòng từ bỏ tủ sắt: "Tôi sẽ nghiên cứu lại cái này."

“Vậy thì chúng ta phân nhau hành động.” Cảnh sát Lương vội vã chạy xuống lầu để xác minh suy đoán của mình.

Giản Tĩnh tiếp tục nghiên cứu chiếc tủ sắt và nhận thấy tính chất mở khóa kim đồng hồ rất đặc biệt, đó là một trái tim tình yêu, tựa như rất đặc biệt. Nó thể hiện một màu sắc tinh tế, cô lấy điện thoại của hoạ sĩ Thường ra và mở khóa màn hình bằng ngày sinh nhật của bà ta.

Sau một lúc, cô cố gắng xoay đĩa quay: 9-3-4-1-5-2-0.

YG520.

Chỉ nghe thấy ‘cạch’ một tiếng, nó bị mở ra.

Giản Tĩnh: “Chậc chậc.” Lại là cửu cung cách, thật sự rất dễ đoán.

Cô ngồi xổm xuống lấy đồ trong tủ sắt ra, ai ngờ tóc cô không buộc chặt, một sợi tuột khỏi vai khiến đuôi tóc chạm xuống đất.

Giản Tĩnh vội vàng đưa tay ra để giữ lại nhưng lần này cô ngây ngẩn cả người.

Không phải đâu.

Không đời nào.

Ôi trời ơi!

"Cô mở ra rồi sao? Tìm được cái gì rồi?" Lúc cảnh sát Lương quay lại liền nhìn thấy cô đang ngồi trước tủ sắt với bộ dạng khó tin.

Giản Tĩnh quay đầu lại, thở dài một hơi, vẻ mặt kinh hãi: "Chị nhìn xem."

Cô nhấc mạnh tấm ga trải giường lên.

Cảnh sát Lương bật đèn pin lên soi thì nhìn thấy có một khu vực dưới gầm giường cực kỳ sạch sẽ, hiển nhiên khác với khu vực bụi bặm xung quanh.

Không khó để đoán rằng cách đây không lâu đã có ai đó núp dưới gầm giường.

Cảm hứng của cảnh sát Lương chợt lóe lên, cô ấy buột miệng nói: "Có lẽ hung thủ đã trốn dưới gầm giường lén nhìn bà ấy nhập mật mã.”

“Hẳn là như vậy.” Giản Tĩnh xoa xoa cánh tay, nổi hết cả da gà.

Cô nói: "Tôi nghĩ rằng một số lời khai của tác giả Ngô có thể được chứng minh là đúng. Hung thủ vẫn luôn trốn dưới gầm giường của hoạ sĩ Thường và bỏ đi sau khi giết họa sĩ, vì vậy cửa và két sắt vẫn luôn được mở ra."

“Vậy người đó trốn ở đây khi nào?” Cảnh sát Lương nói: “Vừa rồi tôi đã kiểm tra gói thuốc, phần thuốc ngày hôm qua vẫn còn đó. Vậy là không liên quan gì đến thuốc.”

Thuốc của hoạ sĩ Thường được đóng gói riêng theo từng ngày, trên mỗi túi đều có ghi ngày tháng, tổng cộng có vài gói rõ ràng, không thiếu thứ gì. Vậy là Tiểu Điền không nói dối.

Giản Tĩnh nhấc ly rượu đỏ trên bàn cạnh giường lên, lắc lắc phần rượu còn lại. Lúc trước cô nhìn lướt qua nhưng không tìm thấy tàn tích của bột thuốc, giọng điệu có chút không rõ ràng: "Chẳng lẽ là cái này?"

“Xét nghiệm một chút sẽ biết được.” Cảnh sát Lương lấy điện thoại di động ra xem, vô cùng buồn bực: “Điều tra viên kỹ thuật nói rằng sau mười hai giờ sẽ không có ai.”

Giản Tĩnh không còn cách nào khác, đành tạm thời buông bỏ đơn thuốc và lấy ra những thứ bên trong tủ sắt: "Hung thủ đã mở tủ sắt và chứng minh rằng có thứ mà người đó cần."

“Tất cả những thứ này là cái gì?” Cảnh sát Lương cau mày hỏi.

Những thứ mà hoạ sĩ Thường khóa trong tủ sắt không phải là một số đồ đạc như sổ tiết kiệm hay trang sức, mà là một số di vật của Dương Quan, trong đó có nhật ký của ông ta, ảnh chụp cùng người thân và bạn bè, còn có một số bức thư và các tài liệu khác có ý nghĩa.

Trái tim Giản Tĩnh khẽ động.

Những thứ này không có giá trị tiền tệ nhưng lại có quan hệ mật thiết với Dương Quan. Cô vốn nghĩ rằng nguồn gốc của động cơ giết người là chính hoạ sĩ Thường, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy.

“Mọi thứ rất vụn vặt, làm sao có có thể biết thứ gì đã bị lấy đi?” Cảnh sát Lương hỏi.

Giản Tĩnh nói: "Chúng ta hãy xem qua một lần đã.”

Vẻ mặt của cảnh sát Lương khá chật vật, nhưng cô ấy vẫn không nói gì mà thống khổ cầm một tập tài liệu lên.

Giản Tĩnh đã chủ động cầm các lá thư lên và đọc từng chữ một.

Những bức thư riêng tư chưa được công khai này lại mang nhiều thông tin hơn, nó tuôn ra những bàn tán trong ngành hơn mười hay hai mươi năm trước và chúng cũng đề cập đến tác giả Ngô. Nhưng ngoài ông ta ra thì những người khác đều không liên quan đến những người có mặt ở đây.

“Chỗ này có thông tin.” Cảnh sát Lương tìm kiếm trong cuốn sổ và tìm thấy một vài mẩu giấy viết thư ở giữa các trang bìa.

Nó ẩn giấu rất nhiều bí mật, cả hai người họ đều trở nên hứng thú và ngay lập tức bắt đầu kiểm tra.

Quả nhiên, tin nội dung có chút mẫn cảm.

Thư này là do vợ cũ của Dương Quan gửi tới, nội dung chung là chính mình bị ốm không thể chăm sóc con gái và muốn ông ta nhận con chăm sóc trong một thời gian.

Không biết câu trả lời của Dương Quan là gì. Bức thư tiếp theo là muốn gửi lời cảm ơn đến bác sĩ thực hiện pha phẫu thuật mà ông ta đã giới thiệu. Đứa trẻ đã được đưa về nông thôn để mẹ ông ta chăm sóc.

Đồng thời, có một biên lai chuyển tiền trong giấy thư do Dương Quan gửi cho vợ cũ, số tiền dao động từ vài trăm đến vài nghìn.

Bức thư thứ ba trông tương đối mới, có thể thời gian là gần đây.

"Bác sĩ chẩn đoán ung thư, thời gian còn khoảng hơn 1 năm nữa. Tôi quyết định từ bỏ việc điều trị và để lại số tiền tiết kiệm cho con gái. Sau khi tôi qua đời, anh hãy chăm sóc con gái mình nhiều hơn. Có lẽ anh đã quên con gái mình như thế nào, tất cả chúng ta đều nợ con bé quá nhiều…”

Bức thư không dài, họ đọc nhanh và tìm ảnh. Nhưng sau khi mở tất cả các thư từ và tài liệu ra thì không thể tìm thấy một cái ảnh nào của vợ cũ cả.

Tóc Cảnh sát Lương cao hứng dựng đứng lên: "Người đó đã cầm ảnh chụp rồi!"

"Cũng có thể là đã bị giấu đi. Bị họa sĩ phát hiện bức ảnh đó sẽ rất phiền phức." Giản Tĩnh nói như vậy nhưng trong lòng chắc chắn bảy đến tám phần.

Cô đã đoán được danh tính của hung thủ.

Tổng giám đốc Đào không ngờ Giản Tĩnh lại một mình đến tìm mình, ông ta kinh ngạc hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Trước đây Tổng giám đốc Đào đã nói rằng tôi có thể đến gặp ông bất cứ lúc nào mà.” Giản Tĩnh nhìn đồng hồ: "Tuy bây giờ hơi muộn, nhưng thực sự có việc gấp, chúng ta có thể nói chuyện được không?"

Lúc trước Tổng giám đốc Đào nói đến những cảnh quay, không ngờ có thể lay động được cô. Nhưng ông ta lại có suy nghĩ khác, chẳng lẽ Khang Mộ Thành gặp phiền phức nên cô muốn tìm nhà khác sao?

Tức khắc tinh thần ông ta tỉnh táo hẳn lên, ông ta mở cửa mời cô vào phòng: “Đương nhiên, mời vào mời vào.”

Ông ta nhiệt tình hỏi: "Tại sao Giản Tĩnh lại tìm đến tôi vào lúc này? Có cần tôi giúp không? Cứ nói đi, nếu có thể tôi nhất định sẽ giúp, đừng khách sáo."

“Tôi muốn hỏi Tổng giám đốc Đào một chút, làm thế nào để Thần Tinh ký hợp đồng với các nhà văn?” Giản Tĩnh mỉm cười.

Hấp dẫn, quá hấp dẫn.

Tổng giám đốc Đào kiềm chế hưng phấn khi câu được một con cá, ông ta ân cần hỏi: “Có đôi khi là thi đấu, có đôi khi là gửi bài, nhưng đều là người mới, ai có tác phẩm đã xuất bản sẽ được ưu tiên, nhuận bút gì đó thì dễ nói hơn."

Giản Tĩnh giả vờ tò mò: "Hạ Tinh làm sao có thể ký hợp đồng với các ông? Tôi nghe nói cuốn sách đầu tiên của cô ấy rất hay."

"Do một người bạn cũ giới thiệu, nói đó là con gái của một người bạn và cho tôi xem bản thảo. Bản tháo đó thực sự tốt, vì vậy tôi đã ký hợp đồng với cô ấy." Tổng giám đốc Đào dừng lại và ám chỉ: "Nhưng cho dù tình trạng của cô ấy có tốt đến đâu thì cũng chỉ là một người mới. Nếu Giản Tĩnh muốn đến đây thì tôi nhất định sẽ thuyết phục ông chủ cho cô đãi ngộ tốt nhất."

Giản Tĩnh nhịn không được nở nụ cười: "Cảm ơn Tổng giám đốc Đào, đã muộn rồi, tôi không quấy rầy ông nghỉ ngơi nữa."

“Không sao đâu, tôi cũng hay ngủ muộn.” Đã quá muộn rồi, Tổng giám đốc Đào cũng không tiện giữ cô lâu hơn, ông ta nói mấy lời hứa hẹn rồi đưa cô ra khỏi phòng.

Giản Tĩnh chào tạm biệt Tổng giám đốc Đào, sau đó rẽ vào một góc, gõ cửa phòng Hạ Điềm Tâm.

Cô ấy rất nhanh chóng mở cửa ra.

“Vẫn chưa ngủ sao?” Giản Tĩnh hỏi.

Hạ Điềm Tâm mời cô vào phòng, cười nói: “Tôi đang gấp rút viết bản thảo. Tôi vừa gửi chương cuối cùng của cuốn sách mới cho chủ biên."

Giản Tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, nhẹ giọng hỏi: "Muộn như vậy mà vẫn viết bản thảo sao?”

“Hoàn thành sớm một chút sẽ cảm thấy thoải mái hơn.” Hạ Điềm Tâm cười: “Tìm tôi muộn như vậy có chuyện gì sao?”

Giản Tĩnh không nói gì.

Hạ Điềm Tâm cũng bình tĩnh lại.

Một sự im lặng kỳ lạ đang bao trùm giữa hai cô gái, giống như một lời nguyền thầm lặng.

Rất lâu sau Giản Tĩnh mới nói: "Cô viết tiểu thuyết trinh thám đi, có thể sẽ thành công hơn tôi."

"Tại sao?"

“Cô có thiên phú.” Giản Tĩnh quay đầu nhìn cô ấy chằm chằm: “Nếu dùng đúng chỗ.”

Hạ Tinh nhướng mày, hai mắt lấp lánh, tựa hồ như rất vui mừng: “Thật sao? Nhưng khẳng định sẽ không thể bằng cô, nếu như tôi giỏi hơn cô thì khẳng định cô sẽ không ở chỗ này.”

“Cô thừa nhận như vậy sao?” Giản Tĩnh hỏi.

Hạ Tinh cười: “Tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết trinh thám, cơ hồ mỗi cái tác giả đều nói với người đọc rằng trên đời này không có tội ác nào hoàn mỹ cả. Tuy rằng tôi cảm thấy mình không có lưu lại bất kỳ sơ hở nào, nhưng khi tôi nhìn thấy cô thì tôi lập tức hiểu ra rằng cô đã biết rồi.”

Giản Tĩnh cau mày: "Cô làm như vậy..."

“Cô có biết sự khác biệt giữa trinh thám và ngôn tình là gì không?” Hạ Tinh ngắt lời cô: “Trinh thám tập trung vào logic, nhưng ngôn tình lại không xem trọng điều này.”

Cô ấy chỉ vào ngực mình, chậm rãi nói: "Yêu một người là cho dù anh ta có rất bao nhiêu khuyết điểm thì chúng ta vẫn sẽ thích, ghét một người cũng vậy."

Giản Tĩnh im lặng.

“Được rồi, tôi đã chia sẻ xong kinh nghiệm sáng tác của mình.” Hạ Tinh làm động tác mời: “Đến lượt cô, cô hãy nói lại từ đầu đi, tôi sẽ là một người biết lắng nghe.”

 

Bình Luận (0)
Comment