Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 60

Chương 60

"Hiện trường cái chết của họa sĩ rất khó hiểu. Môi trường của căn phòng đã đánh lừa rất nhiều người. Ý nghĩ phá án đầu tiên chính là cách phá giải căn phòng để đi lên." Giản Tĩnh một mặt mô tả một mặt suy nghĩ lại toàn bộ quá trình: "Nhưng trên thực tế chiêu thức của hung thủ rất đơn giản. Hung thủ vẫn luôn ở hiện trường."

“Hơn tám giờ tối, cô ấy trở về phòng như mọi người, nhưng thật ra là vòng ra cửa sau, lẻn vào phòng ngủ của họa sĩ và đợi dưới gầm giường.

"Cô ấy đợi đến khi họa sĩ trở về, thấy bà ấy đang uống rượu vang thì lại đi ra ngoài, cô ấy nảy ra một ý tưởng là đem thuốc ngủ trong ngăn kéo bỏ vào rượu, đến khi bà ấy uống vào thì sẽ chỉ nghĩ là mình đã uống say.”

Giản Tĩnh không tìm thấy bột trong ly rượu vang đó hoàn toàn là do suy nghĩ sai lầm.

Bà ấy thường uống những thức uống thông thường như sâm panh, rượu vang sủi và bia. Căn bản không nghĩ sẽ cần đồ uống rượu.

Bởi vậy, trong phòng ngủ không thấy được đồ uống rượu cũng là chuyện bình thường.

Nhưng hôm nay hoạ sĩ Thường lại uống rượu vang đỏ nên cần đồ uống rượu và có một chiếc bình được giấu trong tủ cạnh ghế sô pha.

Có một chút bột bị nhiễm bẩn ở miệng chai.

Hung thủ đã giấu chiếc bình đi, thành công lừa được bà ta.

"Hơn mười hai giờ họa sĩ trở về phòng, khóa trái cửa, uống nửa ly rượu như mọi ngày, sau đó chuẩn bị tắm rửa để đi ngủ, khi đang tắm dở thì thuốc đã phát tác."

“Lúc này hung thủ đang núp dưới gầm giường lặng lẽ bò ra, sau đó bịt mũi và miệng bà ấy cho đến chết.”

Nhìn xem, giết một người đơn giản đến thế nào, chỉ cần một vài lời nói cũng có thể tóm gọn được tất cả.

Tuy nhiên, sinh mệnh không nhẹ nhàng như vậy.

Giản Tĩnh nói: “Hung thủ rất cẩn thận, cô ấy sợ động cơ giết người của mình bị bại hộ lên đã mở tủ sắt bằng mật mã lúc nãy mình vừa nhìn được. Sau khi mở tủ sắt vì sợ bị bại lộ thân phận nên cô ấy đã lấy ảnh chụp của mình đi.”

“Ngay sau đó, có người lẻn vào phòng ngủ và giật mình bởi người họa sĩ đã chết. Nhưng ông ta không nói gì, ông ta lấy trộm những thứ cần thiết từ chiếc tủ sắt đã mở, sau đó khóa cửa và bỏ đi, cải trang thành vụ án giết người trong một căn phòng bị khóa kín.

"Không ai biết động cơ giết người của hung thủ là gì và sẽ không ai nghi ngờ một người đã mất, vì vậy mà cô ấy đã che giấu được thân phận một cách hoàn hảo."

Hạ Tinh tò mò hỏi: "Sau đó làm sao cô phát hiện ra cô ấy?"

“Ngoài những bức ảnh trong tủ sắt ra, còn có những bức thư do ba cô ấy giấu, trên giấy ly hôn còn có tên vợ cũ là Hạ Như.” Giản Tĩnh chậm rãi đáp.

Hạ Tinh im lặng.

Giản Tĩnh lại nói: "Thật ra không có những thứ này thì ở hiện trường cũng có thể tìm thấy những bằng chứng khác. Chẳng lẽ cô trốn dưới gầm giường lâu như vậy cũng không bị rụng một sợi tóc nào sao?"

Hạ Tinh cười sờ sờ thái dương: "Chân tóc của tác giả có vẻ không được tốt cho lắm."

“Tự thú đi.” Giản Tĩnh nhìn cô ta: “Cô vẫn còn trẻ.”

Nói đến đây, Hạ Tinh không cần phải giả ngu nữa, cô ấy ngã xuống chiếc giường êm ái, hai tay đỡ lấy chăn, ngẩng đầu nhìn đèn chùm treo trên trần nhà.

Hoạ sĩ Thường rất có phẩm vị, căn phòng này được gọi là ‘Diên Vĩ’ và chiếc đèn được chọn cũng có hình bông hoa diên vĩ.

“Khi còn nhỏ, tôi đã quyết định làm việc này từ rất sớm.” Cô ấy chìm vào nỗi nhớ: “Tôi rất hận bà ấy, chính bà ấy là người đã lấy ba tôi đi.”

Khi còn rất nhỏ, cô ấy đã biết rằng ba không cần mình và mẹ nữa. Ông ta đã yêu một người phụ nữ như con thiêu thân lao vào lửa, ông ta không quan tâm bất cứ thứ gì cả, như thể bị mê hoặc vậy, nhất định phải lao tới.

Không cần nhà, không cần con, chỉ cần người phụ nữ kia.

Mẹ cô ấy không ngừng cầu xin.

Cô ấy thấy vậy thì khóc lóc thảm thiết.

“Ba, ba đừng đi!” Cho đến bây giờ, Hạ Tinh vẫn nhớ như in lần vấp ngã khi đuổi theo ôm đùi của ba để giữ ông ta lại. Nước mũi và nước mắt ướt nhòe trên khuôn mặt cô ấy, trong lòng tràn đầy sợ hãi, như thể ngày tận thế sắp đến.

Cô ấy vô cùng sợ hãi và buồn bã nhưng ba vẫn gỡ tay cô ấy ra, bỏ ngoài tai tiếng gọi của mẹ và bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.

Sau đó, không bao giờ trở lại nữa.

Nhiều ý kiến cho rằng, người phụ nữ kia nhỏ hơn ba vài tuổi và lấy ông ta chỉ vì tiền.

Bọn họ còn nói rằng mẹ rất đáng thương, kết hôn hơn chục năm vẫn chưa có thai, đi khám hơn chục bệnh viện và uống thuốc bắc, cuối cùng cũng có một đứa con gái nhưng vẫn không giữ được chồng mình.

Nửa đời sau ly hôn, mẹ chỉ còn lại thân thể bầm dập và đứa con thơ dại, cuối cùng mẹ cũng mất sớm vì bệnh tật và vất vả.

Còn người đàn ông bỏ rơi vợ con mình kia thì sao? Ông ta đã viết một cuốn sách và trở nên nổi tiếng, sau đó kết hôn với người phụ nữ mà ông ta muốn, cuộc sống càng ngày càng tốt.

“Tôi hận bà ấy.” Hàng ngàn lời nói đến bên miệng nhưng cô ấy chỉ thốt ra mấy từ. Hạ Tinh cụp mắt nói nhỏ: "Tôi còn trẻ, làm như vậy là không đáng nhưng tôi hận bà ấy.”

Hầu hết các vụ giết người đều xuất phát từ hai từ, một là ‘yêu’ và hai là ‘hận’.

Cô ấy là kiểu sau.

Thật ra nó rất đơn giản.

"Từ ngày biết Tổng giám đốc Đào tới đây, tôi đã suy nghĩ không biết phải làm sao. Hôm đó, tôi nói rằng tôi thích tranh của Tiểu Điền, sau đó tôi và cô ta đã ở trong phòng tranh hàn huyên rất lâu. Cô ta đối với họa sĩ Thường đầy tức giận, tôi cũng hưởng ứng theo, cô ta cứ như vậy mà nói chuyện của hoạ sĩ cho tôi, bao gồm cả việc mỗi buổi tối bà ấy đều uống rượu, phổi không tốt, thường xuyên khó hô hấp, giấc ngủ cũng không tốt và cần phải uống thuốc ngủ… Tôi nghe thấy vậy thì lập tức có kế hoạch.

“Không thể không nói, vận may tới cũng không thể ngăn được. Tối hôm qua khi tôi núp ở gầm giường đã nghe thấy cuộc cãi vã của bà ấy với tác giả Ngô. Bà ấy tức giận ngồi trong phòng rất lâu sau đó quyết định mở tủ sắt ra. Lúc này tôi nhớ mẹ tôi đã gửi cho ông ta một bức ảnh. Tôi nhớ kỹ mật mã sau đó cầm đi những bằng chứng có thể tiết lộ tôi.”

"Bây giờ hãy nghĩ lại xem, có lẽ tôi đã làm sai điều gì đó. Sự khác biệt giữa tôi trong ảnh và bây giờ là khá lớn. Nếu tôi không cất nó đi thì có lẽ cô cũng sẽ không nhận ra."

“Càng không muốn lộ sơ hở thì lại càng lưu lại manh mối, quả nhiên là như vậy.” Mặc dù đến tận lúc này, Hạ Tinh vẫn còn nói giỡn nhưng cô ấy biết nó không buồn cười chút nào cả.

Tuy nhiên bây giờ cô ấy có khóc hay cười thì cũng vô dụng.

Hạ Tinh thà rằng nói cười còn hơn: “Cô biết không? Các nhà phê bình sách nói rằng cuốn tiểu thuyết của tôi được viết bởi một người chưa từng yêu. Nhưng cô lại viết ra một cuốn tiểu thuyết trinh thám không kém lý luận của cảnh sát một chút nào.”

Giản Tĩnh dường như có rất nhiều điều để nói, nhưng cô lại không thể nói được câu nào.

"Nếu tự thú thì có thể sẽ được giảm án mấy năm. Nghe nói điều kiện trong trại giam bây giờ không tồi. Có thể cô sẽ trở thành nhà tiểu thuyết mới nhất. Cô hãy cân nhắc viết truyện ngôn tình đi, tình yêu cũng rất thú vị, chỉ là tôi ghét tình yêu. Nhưng tôi lại thích tình yêu trong tiểu thuyết. Những thứ trong tiểu thuyết đều là giả, chỉ là thứ tiêu khiển mà thôi…”

Hạ Tinh lẩm bẩm nói, không biết là định nói cho ai nghe.

Vào một khoảnh khắc nào đó, Giản Tĩnh muốn hỏi cô ấy xem cô ấy có biết khi mình ký hợp đồng với Thần Tinh là do Dương Quan giúp đỡ không, nhưng cuối cùng cô vẫn kìm lại.

Tội ác được quyết định bởi luật pháp và thế sự là một cuốn sách khó đọc.

Hãy im lặng, công lý là ở trái tim của bạn mà ra.

Trong màn đêm dày đặc, xa xa vang lên tiếng còi cảnh sát.

[Nhiệm vụ đã hoàn thành, hệ thống đang quyết toán.]

Chính Hạ Tinh, người gặp hoạ sĩ Thường đầu tiên đã giết bà ta.

Tin tức này không biết đã làm bao nhiêu người kinh ngạc, Tổng giám đốc Đào trực tiếp nhảy dựng lên, ông ta hoài nghi cảnh sát không tìm ra hung thủ nên đã tìm một người gánh để trách nhiệm.

Mãi cho đến Hạ Tinh thừa nhận hành vi phạm tội của mình và cũng chủ động đầu thú thì Tổng giám đốc Đào mới choáng váng: “Tiểu Tinh, có chuyện gì vậy? Tại sao cô lại làm như vậy.”

Hạ Tinh không muốn thừa nhận thân thế của mình nên chỉ có thể nói: “Tôi có thù với bà ấy, chỉ là các ông không biết mà thôi.”

“A, cô...” Tổng giám đốc Đào dừng chân lại.

Cảnh sát Lương lấy ra chiếc còng tay màu vàng hồng sáng chói và khoá cổ tay Hạ Tinh lại. Cô ấy không hề phản kháng mà nâng cổ tay lên nhìn kỹ một lúc rồi mỉm cười: "Giống như là một chiếc vòng tay Hermes."

Không ai lên tiếng, hiện trường tràn sự yên tĩnh kì lạ.

“Tĩnh Tĩnh.” Hạ Tinh duỗi tay ra: “Có thể chứ?”

Giản Tĩnh trong lòng đầy hồ nghi nhưng vẫn duỗi tay ra nắm lấy tay cô ấy.

“Nếu sớm biết rằng cô lợi hại như vậy thì có lẽ tôi sẽ từ bỏ ý định giết hại bà ấy rồi. Đáng tiếc, khi tôi nhận ra thì đã quá muộn.” Cô ấy nhếch môi cười, sau đó lại nói với Tổng giám đốc Đào: "Bản thảo cuối cùng của tôi đã được giao, ông có thể tùy ý phát huy nó, nhưng nếu kiếm được nhiều tiền thì nhớ gửi vào tài khoản của tôi.”

Hai mắt Tổng giám đốc Đào lóe lên, trong đầu ông ta hiện lên phương án của kế hoạch tuyên truyền, nhưng trên mặt lại thở dài: "Tôi sẽ tìm một luật sư tốt cho cô.”

“Được, vậy tôi sẽ đợi.” Hạ Tĩnh nói, ngẩng đầu nhìn về phía khách sạn, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp.

Không ai biết lúc này cô ấy đang nghĩ gì, có hối hận vì tất cả những gì mình đã làm hay không. Cô ấy cũng không nói với ai mà chỉ im lặng rời đi cùng cảnh sát.

Ngày hôm sau, thời tiết rất tốt.

Tác giả Ngô đã thức dậy từ sáng sớm, ông ta không quan tâm đến bữa sáng mà xách va li muốn rời đi.

Nhưng trước khi lên xe, điện thoại đột ngột rung và hiện lên một tin nhắn.

Ông ta tùy ý bấm vào, hai giây sau, máu trên mặt như không còn một giọt, cả khuôn mặt xanh mét vô cùng, ngực ông ta không ngừng phập phồng tức giận.

“Ông về sớm như vậy mà không chào hỏi chúng tôi một tiếng nào sao?” Kẻ đầu sỏ chọc giận ông ta đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt hơi nhòe đi trong ánh ban mai.

Tác giả Ngô tức giận quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô muốn làm gì?"

Giản Tĩnh không khỏi cười nhạt và nói: "Ông nên nghỉ hưu đi."

Cái gì? Tác giả Ngô vô cùng tức giận, khí huyết tăng lên, âm thanh bên tai cũng trở nên ù ù: "Cô đang uy hiếp tôi sao?"

“Đúng vậy.” Giản Tĩnh gọn gàng dứt khoát.

Tác giả Ngô lạnh lùng nói: “Cô đừng mơ tưởng.”

“Vậy thì những gì ông vừa thấy sẽ xuất hiện trên báo vào ngày mai.”

Giản Tĩnh nói: “Ông hãy an phận nghỉ hưu đi. Đừng dùng địa vị và danh tiếng của mình để quấy rối người khác nữa. Ít nhất ông vẫn có thể giữ được danh tiếng của mình.”

Tác giả Ngô nói: “Vậy cô cứ thử xem.”

Giản Tĩnh nhìn chằm chằm ông ta một lúc, vị tiền bối kiêu căng ngạo mạn này cho mình biểu hiện không tồi, nhưng trên thực tế, cho dù là trẻ con cũng có thể nhận ra rằng ông ta đang tức giận.

“Tôi sẽ cho ông ba ngày.” Cô kết thúc cuộc trò chuyện một cách ngắn gọn: “Một là ông an phận rời đi, hai là mất hết thanh danh rồi rời đi, ông không có lựa chọn thứ ba.”

Tác giả Ngô nghiến răng, hai má phồng lên, như thể muốn nuốt sống cô.

“Giản Tĩnh.” Khang Mộ Thành xách vali hành lý đi ra thì nhìn thấy hai người họ đang giằng co, khuôn mặt anh ấy lập tức biến sắc: “Ông Ngô, ông có việc gì sao?”

Tác giả Ngô giễu cợt: "Dỡ cối xay giết lừa, anh còn nhẫn tâm hơn mẹ anh."

Khang Mộ Thành nhướng mày và ra hiệu cho Giản Tĩnh đi qua: "Tôi sẽ nhớ để chuyển lời khen ngợi của ông."

“Hừ!” Tác giả Ngô không nhiều lời liền chui vào bên trong xe, đóng cửa thật mạnh.

Chiếc xe hơi sang trọng của ông ta lao nhanh qua làm bốc lên những luồng bụi mù.

Khang Mộ Thành hỏi: "Hai người đang nói gì vậy? Đây là lần đầu tiên anh thấy ông ấy tức giận như vậy."

Giản Tĩnh quen cửa quen nẻo mà ngồi vào ghế phụ, tắt dây an toàn, thuận miệng nói: “Hôm qua khi Hạ Tinh rời đi đã nhét một tờ giấy cho tôi.”

“Là cái gì?”

“Tác giả Ngô đã viết cho Dương Quan, ông ta thừa nhận rằng mình đã lấy cảm hứng từ [Sự Tích Ngọc Môn]. Giản Tĩnh không nghĩ tới, Hạ Tinh ngoại trừ lấy đi bức ảnh còn cầm đi nhược điểm của ông ta, sau đó cuối cùng lại đưa nó cho cô.

Nếu cô ta không lấy [Sự Tích Ngọc Môn] đi thì nó sẽ được được cảnh sát thu thập làm chứng cứ. Nếu tác giả Ngô có bản lĩnh thì không khó có thể tìm biện pháp tiêu hủy nó. Một khi bản thảo bị tiêu hủy, chuyện cũ liền thành nghi án, rất khó có thể định tội ông ta.

Tuy nhiên ông ta lại quên mất bức thư mình viết cho Dương Quan.

Giản Tĩnh nói: "Em đã bảo ông ấy từ bỏ giới văn học và giải nghệ một cách an phận đi."

Khang Mộ Thành hỏi: "Em ghét ông ta à?"

“Không phải chỉ mình em ghét ông ta, nếu không thì vì sao Hạ Tinh lại đưa thư cho em?” Giản Tĩnh ôm đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa kính xe: “Có thể anh không hiểu, nhưng chúng em đều hiểu.”

Tác giả Ngô giống như một con sâu róm, dù không trèo lên cánh tay của mình nhưng khi nhìn thấy nó rơi trên người người khác, cô vẫn sẽ cảm thấy lạnh buốt.

Khang Mẫn Thành cau mày, che giấu ánh mắt lo lắng nhìn cô: "Vậy em muốn mang sự việc đó nói ra ngoài sao?"

Giản Tĩnh thở dài tiếc nuối và nói: “Em đã từng nghĩ vậy, nhưng vô ích thôi.” Việc kiện tụng chỉ có thể do người giữ bản quyền đấu tranh. Vợ của Dương Quan đã chết, con gái của ông ta đang ở trong tù. Không ai có thể kiện tác giả Ngô cả.

Dựa trên bản tính của tác giả Ngô, một khi xảy ra sự cố, ông ta sẽ chó cùng rứt giậu, không chừng sẽ làm ra chuyện tày trời gì đó. Chi bằng cho ông ta một đường lui, tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng lại không có ẩn chứa nguy hiểm nào.

Cô nói phân tích của mình cho Khang Mộ Thành.

Anh ấy trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Trong khoảng thời gian gần đây, anh luôn cảm thấy không có gì có thể dạy em."

“Điều này nghe có vẻ rất u oán.” Giản Tĩnh không khỏi bật cười, vui đùa nói: “Tổng giám đốc Khang, anh có biết lần này mình bị nghi ngờ không? Là em đã trả lại sự trong sạch cho anh.”

Khang Mộ Thành không tin: "Anh chỉ mới gặp bà ấy vào buổi tối thôi mà.”

“Ồ, người khác có thể không biết.” Cô cười: “Suy đoán của cảnh sát Lương về anh cũng rất thuyết phục.”

“Suy đoán gì?"

Khéo miệng Giản Tĩnh vô hình cong lên: "Anh muốn biết sao?"

Giọng điệu của Khang Mộ Thành rất tuỳ ý, như thể không để trong lòng: "Nói cho anh nghe đi."

Giản Tĩnh nói về suy đoán táo bạo của cảnh sát Lương.

Khi cô nhắc đến X ngạt thở, khuôn mặt của Khang Mộ Thành khó coi không thể tả được. Anh ấy dường như muốn giải thích một vài lời cho bản thân, nhưng khi đối mặt với cô, anh ấy lại không thể nói ra được.

"Tuy nhiên, em đã nói với cảnh sát Lương." Giản Tĩnh nghiêm túc nói: "Tôi hiểu biết Tổng giám đốc Khang, anh ấy là một người nghiện công việc và thậm chí không có bạn gái. Nói về công việc hợp lý hơn nhiều so với 'chơi trò chơi’, em nói thế anh cảm thấy sao?”

Khang Mộ Thành hít một hơi thật sâu, ngậm chặt miệng và không nói một lời nào với cô cho đến khi đưa cô về tận nhà.

Giản Tĩnh: Này…

 

Bình Luận (0)
Comment