Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 61

Chương 61

Ngày thứ ba sau khi vụ án kết thúc, cảnh sát Lương lại gửi tin nhắn tới: ‘Ở dưới gầm giường, các đồng chí cảnh sát trinh thám đã thu thập được một sợi tóc rụng của Hạ Tinh, lớp bột phấn dính ở trên bình đựng rượu đúng là thuốc ngủ.’

Sau khi pháp y giải phẫu thi thể, đã đưa ra báo cáo khám nghiệm tử thi, trong đó cũng nhận định nạn nhân chết là do bị ngạt thở. Nhưng sợi vải thu được lại không phải là sợi vải của gối đầu, mà là vải của chiếc khăn lụa được giấu trong ngăn kéo.

Lúc đó, Giản Tĩnh không nhịn được nữa: “Tôi thật ngu ngốc!”

Khăn lụa, đúng thế, sau khi thấm ướt khăn lụa thì bịt kín mũi miệng, đối với một cô gái chân tay yếu đuối thì cách này còn tiết kiệm nhiều sức lực hơn so với việc dùng gối đầu làm ngạt thở. Hơn nữa, điều này cũng có thể giải thích được vì sao cốc nước ở trên chiếc tủ đầu giường chỉ còn lại một nửa, chắc chắn nó đã được dùng để làm ướt khăn lụa.

Giản Tĩnh rất tiếc nuối, cảnh sát Lương lại cảm thấy khá thành công.

Cô ấy nói: “Cô đã tặng tôi một công lao rất lớn, tôi nhất định phải mời cô bữa cơm.”

“Cảnh sát Lương quá khách sáo rồi.”

“Không được, nhất định phải mời.” Cảnh sát Lương kiên trì nói: “À phải rồi, đừng gọi tôi là cảnh sát Lương nữa, gọi tôi là Lương Nghi đi.”

Giản Tĩnh: “Lương… ôi.”

“Cứ quyết định như thế đi.” Lương Nghi tập mãi thành quen, trực tiếp quyết định: “Mấy hôm nữa tôi sẽ đi đến thành phố Hòa Bình, đến lúc đó sẽ gọi điện cho cô.”

Giản Tĩnh chưa kịp từ chối thì cô ấy đã cúp điện thoại.

Một tuần sau, cô ấy thật sự gọi điện đến, nói địa chỉ: “Quý Phong cũng đến đây, đến lúc đó ba người chúng ta sẽ gặp mặt.”

Giản Tĩnh đành phải đến chỗ hẹn.

Lương Nghi chọn một quán lẩu, đồ ăn bày đầy một bàn, một nồi lẩu uyên ương trắng đỏ. Hơi nóng không ngừng xộc lên mũi, người không đói bụng cũng sẽ cảm thấy đói bụng.

Quý Phong sát giờ mới đến, đặt mông ngồi xuống là có thể ăn ngay.

“Cậu chẳng thay đổi chút nào.” Lương Nghi nói thầm.

Anh cũng không để ý: “Bạn cũ mà, khách sáo cái gì nữa. À phải rồi, vụ án lúc trước mà cậu nói là như thế nào? Nói tôi nghe một chút.”

Bày ra dáng vẻ lấy vụ án làm đồ nhắm.

Lương Nghi lập tức nuốt lời định nói lại, đắc ý thuật lại toàn bộ quá trình phá án.

Sau đó… bị chê bai thảm hại.

“Các cậu chưa khám xét toàn bộ hiện trường đã đi lấy khẩu cung rồi?”

“Dưới gầm giường có người mà mãi muộn mới phát hiện, tôi quá thất vọng về cậu.”

“Tại sao cậu không điều tra mối quan hệ xã hội giữa Dương Quan và họa sĩ sớm hơn?”

Lương Nghi không thể nhịn được nữa, suýt chút nữa cô ấy đã sốc cả bếp lẩu lên, trưng cho anh vẻ mặt: “Tôi chỉ có một mình! Làm sao có thể làm việc của tất cả mọi người cùng một lúc?”

“Nơi cậu được phân công là nơi nào? Không hợp quy định, ngay cả một cảnh sát phụ giúp cũng không có?” Quý Phong tiếp tục châm chọc.

“Liên quan gì đến cậu!” Lương Nghi thở phì phì ngồi xuống, vớt hết dạ dày bò trong nồi lẩu cho vào bát của mình: “Giản Tĩnh, cô không cần để ý đến cậu ta, mắt người này mọc trên đỉnh đầu, nhìn ai cũng thấy họ toàn thói xấu.”

“Đừng có ăn nói linh tinh, tôi không soi mói thói xấu của Giản Tĩnh.” Quý Phong quả quyết phủ nhận: “Cô ấy là một công dân tốt đến thế, tôi khen còn không kịp đấy. Nào, Tĩnh Tĩnh, ăn nhiều một chút, bổ não.”

Anh muốn gắp óc heo vào trong bát cô, lại bị Giản Tĩnh đẩy ra.

“Anh mới là óc heo.” Giản Tĩnh lại nhớ đến công việc: “Hệ thống nội bộ cho điểm là sao?”

Lương Nghi hỏi: “Cậu chưa nói với cô ấy?”

“Tôi chưa nói à?” Quý Phong hỏi ngược lại: “Tôi nhớ rõ là tôi nói rồi mà.”

Giản Tĩnh: “Đi bệnh viện khám đi, anh bị Alzheimer giai đoạn đầu rồi.”

Quý Phong cười một trận mới nói: “Được thôi, chắc do bận quá nên tôi quên mất, cũng không phải chuyện gì quan trọng. Nói về điều lệ trong quy tắc điều tra một vụ án hình sự: trong tình huống cần thiết, cơ quan công an có thể mời công dân tại hiện trường vụ án giúp đỡ điều tra.”

Giản Tĩnh ngạc nhiên: ‘Còn có chuyện này? Điểm đặc sắc của pháp luật ở thế giới song song?’

Lương Nghi bổ sung thêm: “Tất nhiên, không phải người nào cũng có thể giúp đỡ điều tra, thân thế trong sạch không có tiền sử phạm tội là điều kiện cơ bản, nếu đã từng có kinh nghiệm ở vị trí có liên quan, chấm điểm sẽ cao hơn một chút.”

“Mặc dù cô có thể dựa vào bản ghi chép của tôi, nhưng tôi sẽ báo cáo đúng sự thật.” Quý Phong nói: “Cho điểm càng cao, càng dễ dàng thông qua xét duyệt, khi đó sẽ được phép mượn đọc một vài hồ sơ nội bộ.”

Anh nói đến đây, ném ra một ánh mắt tràn đầy hàm ý: “Chuyện này chắc chắn có lợi với cô.”

Giản Tĩnh đỡ đầu, trong lúc nhất thời cũng không lên tiếng.

Lương Nghi không biết bọn họ đang nói ẩn ý, thuận miệng hỏi: “Gần đây cậu thế nào?”

“Một tháng tám vụ án.” Quý Phong khoa chân múa tay: “Dì nhỏ, có phục không?”

“Cháu trai cả, cậu biến đi.” Mắng thì mắng nhưng Lương Nghi vẫn hỏi: “Vụ án gì thế, đừng nói là cậu tính cả mấy vụ án trộm gà bắt chó đấy nhé.”

Quý Phong ‘hừ’ một tiếng, bắt đầu kể chuyện.

Giản Tĩnh ngồi nghe, chìm vào trong câu chuyện.

Hai chương trước của ‘Bác sĩ ác quỷ 2’ cô đều lấy trải nghiệm thực tế của bản thân để viết, nhưng không thể chỉ dựa vào các vụ án gặp phải trong hiện thực mà viết được, lấy được tài liệu cũng rất quan trọng.

Quý Phong và Lương Nghi, đây chính là kho tài liệu sống tuyệt vời.

“Phục vụ, cho thêm hai đĩa thịt bò.” Giản Tĩnh cười híp mắt nói: “Tiếp tục kể đi, nói từ từ thôi.”

Quý Phong: “…”

Hai giờ sau, tiền đã hết, cũng đào được khá nhiều vụ án.

Quý Phong mệt mỏi muốn chết, lại còn phải đưa hai cô gái uống rượu về nhà. Ngày mai Lương Nghi phải đi từ sớm nên anh đưa cô ấy về khách sạn nghỉ ngơi trước, sau đó lại đi đường vòng đưa Giản Tĩnh về.

“Gần đây có gặp phải chuyện gì khác thường không?” Quý Phong hỏi.

Giản Tĩnh hỏi lại: “Anh đang ám chỉ cái gì?”

“Hoa hồng đổ máu.” Anh nói: “Không nhận được món quà gì đặc biệt nữa chứ?”

Giản Tĩnh lắc đầu: “Địa chỉ của tôi được bảo mật, thư và quà của độc giả đều được gửi đến nhà xuất bản.”

Quý Phong không nhịn được lên tiếng: “Ông chủ của cô bảo vệ cô rất tốt đấy.”

Giản Tĩnh nhớ đến Khang Mộ Thành, buồn cười nói: “Đúng, giống như ba mẹ vậy.”

“Hả?” Tinh thần của Quý Phong thật đáng sợ, tốc độ phản ứng vào lúc nửa đêm vẫn không hề thụt giảm: “Nói như vậy tức là ba mẹ của cô không còn trên đời nữa?”

Giản Tĩnh không biết tại sao anh lại nhìn ra được: “Sao anh biết?”

“Trực giác.” Quý Phong truy hỏi: “Ba mẹ cô đâu?”

Giản Tĩnh nghi ngờ: “Anh định làm gì, điều tra hộ khẩu à?”

Anh cười: “Giữa bạn bè với nhau thì hỏi thăm vài câu thôi. Tôi có thể nói trước, ba tôi làm cảnh sát, đã mất rồi, mẹ tôi tái giá, có một em gái.”

“Quý Vân Vân.” Giản Tĩnh nhớ đến chuyện anh muốn xin ký tên lúc trước.

“Đúng thế, đang học cấp ba, rất mê tiểu thuyết trinh thám, giấc mơ là sau khi tốt nghiệp đại học sẽ mở một văn phòng thám tử.” Quý Phong bán đứng em gái không chút do dự: “Văn phòng thám tử thì có thể làm gì? Tìm mèo, tìm chó, tìm kẻ thứ ba, hết.”

Giản Tĩnh bị anh chọc cười: “Sao lại có kiểu anh trai như anh chứ?”

“Không phải là tôi đả kích em ấy, nhưng khi phá án, đa phần đều là công việc vừa không có hiệu quả vừa khô khan.” Anh nói: “Con bé chỉ cảm thấy làm thám tử rất oai, trong tưởng tượng của mình thì con bé chính là Holmes, còn tôi…”

“Là thanh tra Lestrade?”

Quý Phong nhún vai.

Giản Tĩnh cười đau cả bụng.

“Còn cô? Người trong nhà có đồng ý cho cô tham gia vào các vụ án không?” Quý Phong bình tĩnh hỏi.

Cô trả lời: “Bọn họ đều qua đời rồi.”

“Xin lỗi.”

“Chẳng có thành ý chút nào, anh chỉ muốn hỏi về ba mẹ tôi.” Giản Tĩnh hỏi: “Tại sao?”

“Không thể nói rõ được, chỉ là mấy suy nghĩ vớ vẩn thôi.” Anh xua xua tay, nói: “Tôi sẽ nói cho cô biết khi có đủ manh mối, hôm nay cô cứ coi như tôi nói đùa đi, đừng để trong lòng.”

Giản Tĩnh trợn mắt nhìn anh ta.

Quý Phong cười ha ha, tốc độ xe từ từ chậm lại, dừng thẳng trước cửa khu dân cư: “Đến nơi rồi, tạm biệt.”

“Hy vọng tháng mười sẽ không phải gặp anh.” Cô đẩy cửa xuống xe, vô tình nói.

Quý Phong: “Đừng nói vậy chứ, chưa biết chừng ngày mai chúng ta lại gặp nhau đấy.”

Giãn Tĩnh tức giận: “Biến đi!”

Trong nháy mắt con xe tăng tốc, biến mất nhanh như chớp.

Miệng quạ của Quý Phong cũng không linh nghiệm lắm, cả tháng mười, cuộc sống của Giản Tĩnh trôi qua rất bình lặng.

Nếu không phải đến trường ôn tập thì cô sẽ ở nhà viết bản thảo, nhân tiện cô cũng rút luôn một tấm thẻ ở phòng tập thể hình. Nguyên nhân chính là vì gia sư đã nói thật với cô, về cơ bản, với cường độ luyện tập của cô thì không thể tiến bộ lớn được.

Vì thế, Giản Tĩnh cũng không biết làm thế nào.

Trước đây, nhờ vào mấy tháng rèn luyện, giao diện nhân vật của cô đã đạt tới trị số như sau:

Thể chất: 6 (Bạn có được thân thể khỏe mạnh ở mức vừa phải.)

Lực lượng: 6 (Chúc mừng bạn, bạn đã có thể xách thùng nước lên tầng rồi.)

Độ nhạy bén: 7 (So với người bình thường thì bạn nhạy bén hơn một chút.)

Sức bộc phát: 6 (Lực lượng nòng cốt vẫn cần phải luyện tập nhiều hơn.)

Sức chịu đựng: 5 (Lực bền của bạn không được tốt lắm.)

Nếu người bình thường có được tố chất thân thể như vậy thì đã vô cùng tốt rồi. Giản Tĩnh muốn tiến thêm một bước, nhất định phải dành nhiều thời gian hơn để tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp.

Nhưng chuyện này không thực tế.

Sau khi nhiệm vụ lần trước kết thúc, trị số dũng khí của cô tích góp từng tí một mới được năm mươi điểm, cho phép gian lận một chút.

Cô đã bỏ ra hai mươi điểm trong phòng tập thể hình để rút thẻ mới nhận được bốn tấm thẻ: ‘thẻ cường hóa – sức mạnh (1 điểm)’, ‘thẻ cường hóa – bộc phát (1 điểm)’, ‘thẻ tri thức – dinh dưỡng học (sơ cấp), ‘thẻ đạo cụ – thanh thay thế bữa ăn 5/5’.

Hệ thống vẫn ‘thông minh’ như trước.

Thẻ dinh dưỡng tạm thời không học được, cô dùng luôn thẻ lực lượng và thẻ bộc phát.

Thuộc tính mới như sau:

Thể chất: 6 (Bạn có được thân thể khỏe mạnh ở mức vừa phải.)

Lực lượng: 7 (Vật tay với người đàn ông trưởng thành cũng có khả năng thắng.)

Độ nhạy bén: 7 (So với người bình thường thì bạn nhạy bén hơn một chút.)

Sức bộc phát: 7 (Bạn nhanh hơn, mạnh hơn, linh hoạt hơn.)

Sức chịu đựng: 5 (Sức bền của bạn không được tốt lắm.)

So sánh giữa nữ và nam, về mặt sinh học, nhược điểm rõ ràng nhất chính là lực lượng, tăng cường về mặt này, hệ số nguy hiểm thông thường chưa chắc đã giảm hẳn xuống nhưng chắc chắn nó đã giảm bớt khá nhiều.

Ví dụ rõ ràng nhất, vào một buổi chạng vạng tối nào đó, cô từ trong phòng tập thể hình bước ra, đi đến bãi đỗ xe. Bởi vì cô đang mặc quần áo bó sát người nên đã bị một tên lưu manh xấu xa theo dõi.

Đối phương đi theo phía sau cô, muốn thừa dịp cô mở cửa xe sẽ khống chế cô.

Nhưng thông qua dấu vết để lại, Giản Tĩnh phát hiện ra hành động của anh ta từ sớm, cô giả vờ mở cửa xe, nhưng thực tế lại quay người tát cho anh ta một cái.

Người đàn ông bị cô tát một cái lập tức lảo đảo, ngã ngồi xuống mặt đất.

Anh ta choáng váng.

Vốn dĩ Giản Tĩnh còn định báo cảnh sát… Nhưng, haiz, chuyện mà bản thân có thể giải quyết thì cần gì phải làm phiền đầy tớ của nhân dân nữa chứ? Cô lập tức xách cổ áo của đối phương lên, lại tát một phát nữa.

Sau đó, nhân lúc anh ta còn đang choáng váng lại đạp thêm một cú vào ngực anh ta.

Kiến thức pháp y đã cho cô biết, phần mô mềm ở trên mặt bị bầm tím và xương sườn bị gãy (một cái) chỉ là một vết thương nhỏ.

“Còn chưa cút đi?” Cô hỏi: “Muốn đến đồn công an uống nước trà à?”

Mặt người đàn ông sưng phù lên, vốn dĩ anh ta còn định đòi tiền bồi thường, nhưng cô lại bồi thêm câu ‘anh đã tái phạm nhiều lần rồi đúng không’, trực tiếp dọa anh ta sợ hãi, chửi cũng không dám chửi, quay đầu bỏ chạy.

Lúc này, Giản Tĩnh rất hài lòng về hệ thống.

Cuối tháng mười, ‘Bác sĩ ác quỷ’ chính thức khai máy.

Lúc này Giản Tĩnh cũng vừa viết xong bản thảo của phần hai, gửi cho Khang Mộ Thành xem.

Anh hơi ngạc nhiên: “Sao lại nhanh thế?”

Giản Tĩnh trả lời: “Tư liệu sống nhiều quá.”

So với ‘Đứa trẻ chơi trốn tìm’ thì kiểu kịch bản theo vụ án như ‘Bác sỹ ác quỷ’ này dễ viết hơn nhiều, chỉ cần biên tập được vụ án thì dễ viết rồi, không giống phần sau đòi hỏi phải có tính logic chặt chẽ và kịch tính tình cảm tinh tế, viết rất nhanh.

Khang Mộ Thành buột miệng hỏi: “Đừng bảo là em định viết luôn phần ba đấy nhé?”

“Không, bộ truyện tiếp theo…” Giản Tĩnh cân nhắc rồi nói: “Em định thêm yếu tố tình yêu vào.”

Khang Mộ Thành càng ngạc nhiên hơn: “Tại sao đột nhiên lại có ý tưởng này?”

“Em và Hạ Tinh từng nói chuyện với nhau, cô ấy có một vài cách nói rất thú vị.” Giản Tĩnh do dự, tham khảo ý kiến của anh: “Em muốn thử xem thế nào, anh thấy sao?”

Khang Mộ Thành lập tức nói: “Không ngừng thử thách là chuyện tốt, nhưng tốt nhất là đừng thay đổi quá lớn. Độc giả của tiểu thuyết ngôn tình và trinh thám hoàn toàn khác nhau, em cần phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”

“Em chỉ cho thêm một vài yếu tố tình yêu thôi.” Cô nhịn cười nói: “Anh có bảo em viết cả một bộ về tình yêu, em cũng không biết viết cái gì.”

Khang Mộ Thành thở phào nhẹ đến mức không thể phát hiện: “Lúc nào định khai bút?”

“Chắc cũng sắp rồi.” Giản Tĩnh mới cầm bút viết chưa được bao lâu, viết rất thuận tay, lúc đang có hứng thì hoàn toàn không hề dừng lại, cô định cứ thế viết tiếp.

Nhưng Khang Mộ Thành nghe vậy thì nhéo lông mày, khuyên cô: “Anh cũng không thúc giục em giao bản thảo, vội vàng làm gì, nghỉ ngơi tốt rồi làm gì thì làm.”

Giản Tĩnh cảm thấy vô cùng thú vị.

Ở một thế giới khác, thỉnh thoảng cô cũng muốn cầm bút viết một cái gì đó, nhưng lại bị công việc bề bộn lấn át không còn thời gian, đợi đến lần sau mở file ra, linh cảm đã không còn nữa. Hơn nữa, văn mạng không chờ đợi ai, nếu ngừng thì độc giả sẽ giảm còn một nửa.

Hôm nay cô nghĩ gì viết đó, có đãi ngộ về kinh tế, áo cơm không cần lo, cô thật sự không biết còn phải nghỉ ngơi thế nào nữa.

“Em biết rồi.” Ngoài mặt thì cô đồng ý nhưng trong lòng lại không quan tâm.

Nhưng, cuối cùng thì cũng không có thời gian viết truyện mới.

Đầu tháng mười một, Giản Tĩnh nhận được một cuộc điện thoại của Giang Bạch Diễm. Cậu ấy hỏi: “Chị Tĩnh Tĩnh, chị có rảnh không?”

“Có rảnh, cậu tìm tôi có chuyện gì không?” Ấn tượng của cô với cậu thiếu niên đẹp trai này cũng khá tốt, giọng điệu khá dịu dàng.

Giang Bạch Diễm ngừng một lúc mới lên tiếng hỏi: “Chị có thể đến trường quay phim một chuyến được không, tôi đang gặp chút rắc rối.”

Giản Tĩnh kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Cậu ấy nói: “Có người gửi thư đe dọa cho tôi.”

 

Bình Luận (0)
Comment