Biên kịch Hứa nói rất gần, đúng là rất gần, ở ngay trong trường quay sát vách.
Khung cảnh bên trong của trường quay được xây dựng như một căn nhà gia đình bình thường, đồ đạc trong nhà đều là đồ thật. Chẳng qua chỉ có hai bức tường và một vài chiếc máy quay nhắm vào phòng khách.
Giang Bạch Diễm và Thái Đồng Nhi đang diễn tiết mục mâu thuẫn giữa anh em.
“Anh ít giả vờ đi, rõ ràng trong lòng anh rất không kiên nhẫn, giả làm anh trai tốt như vậy cho ai xem hả?” Em gái trợn to mắt, giọng nói vừa the thé vừa sắc bén.
Anh trai im lặng, lồng ngực phập phồng, hai hàm răng nghiến chặt, quai hàm cứng như đá.
Cô em gái vẫn tiếp tục mắng mỏ, từng chữ từng câu thốt ra đều tổn thương người khác.
Hai bên thái dương của anh trai nổi đầy gân xanh, càng tức giận dữ dội hơn, giống như sẽ bất ngờ gây khó khăn bất cứ lúc nào. Nhưng hết lần này đến lần khác anh trai vẫn nhẫn nhịn, mỗi khi chịu đựng một câu thì bầu không khí trở nên căng thẳng hơn một chút, người xem mà da đầu tê dại.
Kỹ xảo biểu diễn như vậy ngay lập tức phân cao thấp.
Gian Tĩnh ở bên cạnh nhìn, cảm thấy Thái Đồng Nhi cứ luẩn quẩn trong đầu.
Cô em gái vẫn còn kiếm chuyện, anh trai không thể nhịn được nữa, cầm ly nước lên đập xuống bàn: “Đủ rồi... hít!”
Giang Bạch Diễm thở hổn hển, trên bàn tay chảy xuống một vệt máu tươi.
“Aaaaaa...?” Thái Đồng Nhi sợ hãi, đóng góp một màn ‘diễn xuất’ chân thật nhất.
“Cắt!” Đạo diễn Mao lo lắng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ly thủy tinh dùng để đóng phim được làm bằng thủy tinh đặc biệt, không dễ đứt tay. Nhưng chiếc ly mà Giang Bạch Diễm đập vỡ lại rất nát, hóa ra là thủy tinh bình thường, các mặt cắt đều rất gọn gàng và sắc bén, rất kỳ lạ.
“Rách một lỗ to như vậy.” Chị Trần thấy máu không ngừng chảy, cuống quít lấy khăn giấy cầm máu.
Giản Tĩnh giật mình, vội vàng tiến lên: “Trước tiên rửa sạch bằng nước đã.”
Cô có kỹ năng sơ cứu, tất nhiên biết cách xử lý vết cắt. Cô ngay lập tức lấy nửa chai nước khoáng trong túi ra để rửa miệng vết thương.
Chị Trần vừa đau lòng vừa lo lắng: “Chảy nhiều máu như vậy, có nên đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Không sao.” Giản Tĩnh cầm chặt tay Giang Bạch Diễm, rửa sạch bụi bặm và máu loãng bên ngoài miệng vết thương: “Vết cắt không sâu, cũng không có mẩu thủy tinh, chỉ cần sát trùng là được rồi.”
Nhân viên y tế đã ôm hòm thuốc chữa bệnh tới, bên trong có vải gạc, băng và thuốc đỏ.
Thẻ kỹ năng khác với thẻ kiến thức, cái sau yêu cầu tự học để sử dụng còn cái trước thì giống như truyền công. Cũng may Giản Tĩnh xử lý vừa nhanh vừa tốt, dán bông băng lên cho cậu, quấn hai vòng băng gạc lần rồi thắt một cái nút.
“Được rồi.” Cô đứng dậy, giống như y tá chăm sóc chăm sóc cho mấy đứa trẻ: “Hai ngày nay đừng để bị dính nước.”
Da mặt Giang Bạch Diễm đỏ lên, muốn nói cái gì đó nhưng lại nhịn xuống, mím môi ngoan ngoãn đáp: “Ờ.”
Giản Tĩnh làm xong thì vứt ra sau đầu, quay đầu nhìn những mảnh thủy tinh trên mặt đất.
Ly thủy tinh vỡ thành nhiều mảnh, nhưng quan sát kỹ hơn sẽ thấy có một số mảnh là bị đập vỡ. Các cạnh và góc không bằng phẳng nhưng một số chỗ lại rất phẳng và sắc bén, giống như đã được cắt bằng dụng cụ.
Lúc quay chụp thì cẩn thận ghép vài mảnh lại với nhau, vì tạo hình của ly là thủy tinh có màu sắc rực rỡ cho nên không thể nhìn thấy những vết nứt nhỏ xíu. Nhưng Giang Bạch Diễm duỗi tay nhận lấy, cầm chặt một miếng thủy tinh bị vỡ, trúng phải cạnh góc sắc bén, nếu không đã không bị cắt vào tay.
Đạo diễn Mao bước ra từ phía sau màn hình, quan tâm hỏi han: “Có nghiêm trọng không?”
“Không sao, vết cắt không sâu.” Chẳng trách nhiều người yêu thích Giang Bạch Diễm như vậy, câu nói tiếp theo của cậu chính là: “Cần quay lại không?”
Đạo diễn Mao suy nghĩ một chút, mặc dù diễn xuất của Thái Đồng Nhi không tốt như mong đợi nhưng có quay lại thì cô ta cũng không diễn tốt hơn, vì thế dứt khoát nói: "Không cần, cứ như vậy đi.”
Chị Trần và trợ lý đều thở phào nhẹ nhõm, nếu quay lại thì phải gỡ băng gạc ra, giày vò mấy lần như vậy có tốt đến mấy cũng thành không tốt.
“Đây là...?” Nhìn thấy khuôn mặt lạ hoắc của Giản Tĩnh, đạo diễn Mao không khỏi nhíu mày.
Biên kịch Hứa nói: “Đây là cô Giản của chúng ta, tác giả của nguyên bản Ác Ma, hôm nay đến thăm ban. Tôi rảnh rỗi không có chuyện gì nên đưa cô ấy đi dạo một chút.” Sau đó nói với Giản Tĩnh: “Đây là đạo diễn Mao, hồi trẻ cô từng xem [Gia đình hạnh phúc] chưa? Đó là phim của ông ấy đấy.”
[Gia đình hạnh phúc] là một bộ phim sitcom gia đình, bốn thế hệ sống chung dưới một mái nhà, đây là tác phẩm kinh điển hồi thơ ấu.
Giản Tĩnh hiểu ý, biết rõ nên nịnh nọt như thế nào: “Xin chào đạo diễn Mao, tôi xem phim truyền hình của ông lớn lên đấy.”
Lúc đạo diễn Mao nghe nói cô là tác giả của nguyên tác [Bác sĩ ác ma], lại nhớ tới nguyên tác [Chơi trốn tìm] của đạo diễn Đinh, trên mặt lập tức khách sáo: “Là cô Giản à, chào cô, chào cô.”
“Xin lỗi, đã làm phiền mọi người quay phim.” Giản Tĩnh càng khách khí hơn cả ông ấy.
“Không sao, chúng tôi cũng không phải là người không thể gặp.” Đạo diễn Mao không thích những người không có phận sự, nhưng Giản Tĩnh do biên kịch Hứa dẫn tới. Hơn nữa cô còn là nhà văn đang lên, không biết sẽ hợp tác lúc nào, cần gì phải đắc tội, vả lại nhìn một cái cũng không mất lạng thịt nào.
Biên kịch Hứa rất quen thuộc với đạo diễn Mao, vừa nhìn quanh vừa cười nói: “Tiến độ ở đây của mọi người rất nhanh.”
“Lão Hoàng lại soi mói à?” Đạo diễn Mao thích tán gẫu, không kiềm chế được mở miệng: “Cái tính tình kia của ông ta, chậc chậc, nói dễ nghe một chút là có trách nhiệm, còn nói khó nghe là ngoan cố.”
Bọn họ bàn tán xì xào, đội ngũ sản xuất đang yêu cầu mọi người kiểm tra lại đạo cụ và đồ trang trí, những người khác vội vã chạy tới chạy lui vẫn không thấy gì cái gì không bình thường.
Giang Bạch Diễm hỏi trợ lý: “Mua trà sữa chưa?”
“Đã mua rồi, đều ở đây.” Trợ lý vội nói.
Cậu nói với Giản Tĩnh: “Cô Giản, đây là trà sữa của cửa hàng ngon nhất gần đây.” Không đợi cô trả lời, cậu đã chu đáo bắt chuyện với những người khác: “Biên kịch Hứa, uống trà sữa này, còn có bánh ngọt hạt dẻ.”
Biên kịch Hứa mạnh mẽ xua tay: “Ít nói với tôi chuyện này, lượng đường trong máu của tôi khá cao, bác sĩ không cho ăn.” Sau đó ông ta lại bày tỏ nỗi khổ giấu kín với đạo diễn Mao: “Khám sức khỏe nói tôi có ba cao, không thể ăn cái này cũng không được ăn cái kia, kêu tôi nên ăn chay.”
Trong tiếng nói chuyện ầm ĩ, trợ lý mời nhân viên công tác đến ăn bánh ngọt.
Mọi người bảy miệng tám lời cảm ơn, Giang Bạch Diễm nhân cơ hội rời sân, trở về phòng thay đồ chỉnh trang.
Dọc đường, cậu vừa đi vừa bắt chuyện với mọi người, gần như có thể gọi tên tất cả mọi người mà không hề nhầm lẫn. Mà các nhân viên được anh nhớ kỹ tên đều hồi báo cậu, từng người ân cần hỏi thăm vết thương trên tay cậu.
“Chỉ là ngoài ý muốn thôi.” Giang Bạch Diễm lặp lại câu trả lời: “Không đau, hai ngày nữa sẽ tốt lên.”
Vất vả trở lại phòng thay đồ, Giang Bạch Diễm mới thở phào nhẹ nhõm, thu xếp lại ghế sô pha: “Cô Tĩnh Tĩnh ngồi ở đây nhé, chỗ này của tôi hơi bừa bộn, hi vọng chị không ngại.”
Cậu là nhân vật chính, có phòng thay đồ riêng nhưng không gian không lớn lớn. Dụng cụ trang điểm bày kín khắp mặt bàn, không còn chỗ để ly nước. Quần áo đều được treo ở bên ngoài, kéo rèm ra là thành phòng thay đồ rồi.
Lúc này đồ vật đang vứt lung tung khắp nơi, có cảm giác vinh quang sau khi bóc trần sự thật.
“Trí nhớ của cậu rất tốt.” Vừa rồi Giản Tĩnh ghi nhớ tên người cùng với cậu, được một nửa đã lẫn lộn.
“Không có, không có.” Giang Bạch Diễm khiêm tốn xua tay, hàng lông mày cong lên: “Ở chung nhiều sẽ nhớ kỹ thôi.” Lời cuối dí dỏm nâng giọng lên, thốt ra từng chữ như ngọc, thẳng thắn thoải mái, bày ra kỹ năng đọc lời thoại xuất sắc.
Giản Tĩnh: “Đừng làm rộn, tay của cậu đang có vết thương đấy.”
“Sẽ xong ngay thôi.” Cậu làm việc liên tục, nhanh chóng dọn ra một vị trí trên ghế sô pha, còn lấy gối cổ của mình đặt sang một bên: “Cô Giản, mời ngồi.”
Nhiệt tình khó từ chối, Giản Tình đành phải ngồi xuống.
Cậu kéo một chiếc ghế dựa, ngồi đối diện cô cách đó không xa: “Thật sự đã làm phiền cô Giản phải đặc biệt đi một chuyến tới đây. Nhưng tôi nghĩ đây là cách duy nhất.”
Giản Tĩnh mỉm cười, dịu dàng nói: “Tôi không có việc gì, coi như tới chơi.”
Giang Bạch Diễm lập tức nở nụ cười.
“Không phải nói có thư sao? Cho tôi xem một chút.” Cô đi thẳng vào chủ đề.
Chữ trên gương đã bị xóa từ lâu rồi, Giang Bạch Diễm đưa tờ thứ hai cho cô. Giấy A4 bình thường, dùng mực đỏ viết chữ Tiếng Anh, một số nét còn cố tình tẩy xóa, loang lổ màu đỏ tỏ vẻ đáng sợ.
Giản Tĩnh hỏi anh: “Cậu có trực giác là ai?”
Giang Bạch Diễm ngập ngừng: “Tôi không biết.”
“Cứ nói theo cảm giác của cậu, không cần bằng chứng.” Giản Tĩnh cầm ly trà sữa trong tay, kiên nhẫn nói: “Loại chuyện này dựa trực giác chính xác hơn bằng chứng.”
Cô không hề nói nhảm, trực giác của con người chính xác hơn tưởng tượng rất nhiều. Bộ não luôn lười biếng suy nghĩ, nhiều chi tiết không tồn tại trong đầu óc mà nằm ở trong tim. Chỉ cần không phải tự mình dọa mình thì nhất định phải có lý do nào đó.
Giang Bạch Diễm cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi cảm thấy bởi vì tôi.”
Trước khi Giản Tĩnh đến, cậu đã thảo luận với mấy người chị Trần, hơi nghiêng về người hâm mộ của Thái Đồng Nhi. Nếu không Giang Bạch Diễm quay nhiều bộ phim như vậy rồi, sao đến lúc làm việc với cô ta thì xảy ra tai nạn chứ?
Đặc biệt là lần cảnh cáo thứ nhất đã viết ‘cô ấy’, hơn một nửa là fan cuồng của cô ta.
Nhưng Giang Bạch Diễm cảm thấy người nọ đang nhìn chằm chằm mình.
Không có lý do gì, chỉ là cảm giác mà thôi.
Chẳng qua Giản Tĩnh nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, đây hẳn là một cô gái.”
Mặc dù đối phương rất cẩn thận viết vẽ bằng tiếng Anh, tránh để lộ nét chữ, nhưng một khi đã đặt bút xuống thì không thể che giấu được thông tin.
Nói chung, đàn ông sẽ có tính công kích và ham muốn chiếm hữu mạnh hơn. Có người nảy sinh khúc mắc với người phụ nữ họ coi là vật sở hữu, hoặc bọn họ sẽ mở miệng uy hiếp tình địch hoặc trực tiếp ra tay với bạn gái.
Vì vậy nếu là đàn ông, tin nhắn gửi cho Giang Bạch Diễm sẽ có nhiều tính công kích hơn. Ví dụ như ‘Tao muốn giết mày’, ‘Mày xong đời rồi’, ‘Chờ đấy, tao sẽ khiến mày đẹp mặt’, vân vân...
Mà phụ nữ thường có lòng phòng ngự mạnh hơn, đa số sẽ lựa chọn xua đuổi người ngoài xâm phạm vào quan hệ yêu đương của minh. Ví dụ như cảnh cáo kẻ thứ ba, hoặc xóa sạch tất cả những phương thức liên lạc trong danh bạ của bạn trai, bắt cho bọn họ không được liên lạc với nhau nữa.
‘Không được nói chuyện với cô ấy’, câu này không giống lời nói của fan nam Thái Đồng Nhi mà ngược lại giống fan nữ của cô ta hơn.
Để ngăn cản Giang Bạch Diễm và Thái Đồng Nhi, đối phương nghiêng về phòng thủ chứ không phải công kích.
“Tôi phải hỏi cậu.” Giản Tĩnh châm chước nói: “Liệu có phải là người yêu cũ của cậu không?”
Giang Bạch Diễm không hề nghĩ ngợi: “Không thể nào!”
Cậu giải thích: “Lúc tôi học trung học đã quen biết đạo diễn Đinh, quay [Chơi trốn tìm] một nửa thì ký hợp đồng với công ty. Chị Trần đã nhìn tôi suốt chặng đường, không cho phép tôi làm chuyện xằng bậy. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới những điều này, sau này còn phải diễn kịch nữa.”
Hồi mới vào nghề, cậu nửa tỉnh nửa mê, không có cái suy nghĩ này. Sau này lăn lộn ra sáng rồi, cậu càng hiểu rõ quy củ trong đó hơn: Bát cơm nghệ sĩ này bưng lên rất dễ dàng, miễn có một khuôn mặt xinh đẹp là được, tuy nhiên điều quan trọng phải biết hy sinh chỗ nào.
Mà hy sinh cái gì thì tùy vào sự lựa chọn của mỗi cá nhân.
“Chắc chắn không phải.” Giang Bạch Diễm thề thốt: “Nếu như tôi nói dối chị thì tôi sẽ giữ lời nói dối đó cả đời!”
Lời thề này quá độc, Giản Tĩnh giật mình, lại cảm thấy buồn cười: “Tất nhiên là tôi tin cậu, thề cái gì hả?”
“À, tôi kích động quá.” Giang Bạch Diễm chà sát hai má, che dấu sự ngượng ngùng: “Tiếp tục tiếp tục đi.”
Tất nhiên Giản Tĩnh không trách móc, hỏi tiếp: “Trước đây từng có fan cuồng như vậy không?”
Cậu suy nghĩ một chút: “Chắc là từng có, chẳng qua tất cả mọi người đều không để ý, ai cùng từng gặp phải.”
“Cậu cho rằng là người trong đoàn phim à?”
“Tôi không biết.” Cậu lắc đầu.
“Có nhiều người có thể bước vào phòng của cậu không?”
Giang Bạch Diễm cười khổ: “Tất nhiên là không được, nhưng có lần tôi ở khách sạn năm sao, người hâm mộ trực tiếp ở trong phòng chờ tôi quay về, không biết cô ấy vào bằng cách nào.”
Giản Tĩnh yên lặng.
“Cô Tĩnh Tĩnh, hai ngày nay tôi ngủ không ngon, luôn sợ có người trèo lên giường tôi.” Giang Bạch Diễm cúi người lại gần để cô nhìn rõ hơn: “Quầng thâm mắt tôi đen như vậy, thầy trang điểm còn nói tôi đóng ăn cướp đi.”
Cô buồn cười, sau đó lại nhíu mày.
Đúng lúc này, cửa phòng ‘rầm’ một tiếng bị đẩy ra một cách vội vàng.
Chị Trần cầm một hộp bánh ngọt bước vào, dịu dàng cười nói: “Đây, bánh hạt dẻ vừa mới ra lò, chân chạy vặt phải đợi gần nửa tiếng mới mua được đấy.”
Giản Tĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc mắt nhìn cô ấy một lượt, lập tức đoán được cô ấy đang vội chuyện gì.
“Chị Trần.” Giang Bạch Diễm mím khóe môi, vẻ mặt không hề thay đổi: “Lúc tôi quay phim kiêng ngọt, chị mới biết ngày đầu tiên à?”
Chị Trần hoàn toàn không ngờ sẽ bị cậu chọc thủng ngay trước mặt, sắc mặt hơi cứng đờ. Cô ấy cũng có mấy phần lanh lợi, lập tức cười nói: “Cậu không muốn ăn, cô Giản muốn ăn.”
“Đúng lúc tôi cũng đói bụng.” Giản Tĩnh nói như vậy nhưng lại không hề di chuyển: “Có điều chúng ta vẫn nói chuyện chính trước đã.”
“Đúng thế.” Chị Trần hóa giải lúng túng một cách tự nhiên: “Có manh mối gì rồi hả?”
Giản Tĩnh nói: “Tôi cho rằng là một fan cuồng giới tính nữ. Một hành động quyết liệt như vậy, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên. Tôi khẳng định cô ta đã làm gì đó trước đây, cô có ấn tượng gì không?”