Chị Trần rất khó xử, khéo léo ám chỉ: “Nghệ sĩ như Bạc Diễm, hầu hết người hâm mộ đều là cô gái trẻ tuổi, ít nhiều gì sẽ làm ra một ít chuyện ‘nhiệt tình’. Người hâm mộ ấy mà, càng nhiều tình cảm càng trung thành.”
Giản Tĩnh miêu tả: “Có vô cùng điên cuồng không, đặc biệt có tham vọng chiếm giữ cậu ấy, khiến người khác cực kỳ không thoải mái?”
Chị Trần thở dài, lấy điện thoại ra, bấm mở một trang web: “Đây là diễn đàn fandom, cô có thể nhìn tin tức riêng sau hậu trường.”
Giản Tĩnh nhận lấy, nhìn thấy bảy tám tin tức mới.
Nội dung khiến người khác trợn mắt há miệng.
“Anh trai/ Em trai cố gắng lên, vĩnh viễn ủng hộ em!” Loại này bình thường nhất rồi đấy.
“Anh cố gắng như thế, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy, cố lên! Chúng em vĩnh viễn ở bên cạnh anh! Không rời nửa bước, sống chết có nhau!” Đây là loại hơi khoa trương.
“Nếu như anh bị oan ức gì thì phải nói với bọn em đấy, em sẽ khiến người đó ở tù! Không ai được phép xúc phạm anh, thần ngăn giết thần, phật cản giết phật, dù cho có chết cũng không hối hận.”
Giản Tĩnh: Ly Tao là dùng như vậy đó à?
Mà đây chưa phải là loại kinh khủng nhất.
“Nếu anh đã nhìn em, tại sao lại không chịu để ý đến em? Em biết anh sợ bị người khác phát hiện, không sao cả, em không sợ. Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, cho dù ngày mai phải chết em cũng cam tâm tình nguyện... Anh lại không để ý tới em, em không sống nổi một ngày nào nữa, anh lại không nói chuyện với em, em chỉ có thể tìm chết.”
Kèm theo là một bức hình cắt cổ tay.
Ngoài ra còn có: “Sáng sớm mỗi ngày đều phải hôn anh ba trăm lần, Diễm Diễm yêu dấu... Vừa mới cắt đứt quan hệ với bạn thân nhất, bởi vì cô ta nói bậy anh một câu... Poster mới ra của anh thật đẹp mắt, nếu tương lai chúng ta có con, chắc chắn cũng sẽ đặc biệt như anh...”
Cộng với một số bức ảnh kích thước lớn.
Còn có: “Hôm nay em lại thấy anh... Lại gặp được anh rồi... Anh mỉm cười với em... Em sẽ khiến những người chửi bới anh phải trả giá thật nhiều... Em bằng lòng làm tất cả vì anh... Anh chỉ có em, em là ám vệ trung thành nhất, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, tuyệt đối không hai lời.”
Ảnh chụp là poster bị cắt nát của ngôi sao nữ nào đó.
Giản Tĩnh đỡ trán, chậm rãi thở ra một hơi.
Chẳng trách người đại diện không thể phát hiện manh mối trước, sợ rằng cô ấy đã quen với loại say mê điên cuồng như vậy rồi. Hoặc là sau lưng đám fan cuồng này có bóng dáng nào đó đang giúp đỡ bọn họ.
Đường này không thông.
Cô quyết đoán từ bỏ mạch suy nghĩ này, sửa sang lại đầu mối, phân tích với bọn họ: “Người đang ở đoàn phim, cảnh sát đến tìm, nửa buổi là xong. Các người thật sự không muốn suy xét việc này à?”
Ấn tượng trước mắt của cô với đoàn phim chính là nhiều người lẫn lộn.
Không nói đến những người hâm mộ phóng viên bên ngoài trường quay, chỉ tính bên trong đoàn phim, ngoại trừ những mét vuông thiêng liêng và không thể xâm phạm bên trong máy quay, những nơi khác đều có người qua lại.
E rằng chỉ có Sherlock Holmes ra tay mới có thể không làm phiền bất cứ ai để tìm ra kẻ tình nghi.
“Không thể.” Chị Trần gạt bỏ: “Gióng trống khua chiêng tìm người đến điều tra đồng nghĩa với việc đắc tội toàn bộ đoàn phim. Hơn nữa một khi truyền ra tin tức, phía nhà sản xuất, bên đầu tư, công ty Thái Đồng Nhi đều sẽ ghi hận cậu ấy.”
“Cô Giản không biết, bị thương khi quay phim là chuyện rất bình thường, diễn viên chuyên nghiệp vào bệnh viện cũng vẫn bắt đầu làm việc như cũ.” Cô ấy nói: “Trừ khi có người chết, nếu không sẽ không báo cảnh sát.”
Giản Tĩnh nhìn Giang Bạch Diễm, cậu gật đầu, nói nhỏ: “Thật sự không thể, tôi nhịn một chút là được.”
“Mức độ phạm tội đã thăng cấp, càng nhẫn nhịn nó càng lấn lướt.” Giản Tĩnh lắc đầu, mở bản ghi chép ra: “Như vậy đi, tôi cần biết rõ tình huống của nhân viên trong đoàn phim.”
Chị Trần cố gắng tóm tắt: “Có mấy tổ, tổ đạo diễn gồm đạo diễn, phó đạo diễn, thư ký trường quay, về cơ bản vừa rồi cô đã gặp được. Tổ sản xuất gồm nhà sản xuất, nhà sản xuất hiện trường, nhà sản xuất sinh hoạt, nhà sản xuất bên ngoài, giám chế, tính toán chung, tài vụ. Công việc của tổ kịch là đạo diễn kịch và trợ lý, tổ nhiếp ảnh là nhiếp ảnh gia, ánh sáng, tổ mỹ thuật tạo hình thì bao gồm một số người làm trang phục đạo cụ.”
Giản Tĩnh dừng bút: “Vì thế tổng cộng là bao nhiêu người?”
Chị Trần không thể trả lời, ngược lại Giang Bạch Diễm ước chừng: “Người của tổ này không nhiều lắm, khoảng hơn hai trăm.”
Giản Tĩnh: “...” Hơn hai trăm còn không nhiều?
Dường như Giang Bạch Diễm nghe thấy lời oán thầm của cô, nói nhỏ: “Không nhiều mà, lần trước tôi quay phim chiến tranh tình báo hơn năm trăm người lận đấy.”
Cô: “...”
Mò kim đáy biển.
‘Cộc cộc’, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, sau đó cửa phòng bị đẩy ra.
Một ông chú tuổi trung niên dung mạo bình thường tiến vào, mở miệng đã hỏi: “Tay cậu bị thương nghiêm trọng không, có muốn đến bệnh viện khám không?”
“Không có việc gì, chỉ bị cắt một chút.” Giang Bạch Diệm tốt bụng trả lời: “Hai ngày nữa là tốt rồi.”
Ông ta gật đầu, lại hỏi: “Có muốn điều chỉnh thời gian quay lại cho cậu không?”
Giang Bạch Diễm định lắc đầu, chợt thấy Giản Tĩnh nháy mắt với mình, lời ra đến bên khóe môi lại sửa: “Trước tiên không cần, nếu miệng vết thương không tốt lên, tôi sẽ báo với anh sau.”
“Cố gắng nói cho tôi biết sớm nhé.” Đối phương dặn dò: “Ngày mai có một cảnh quay trong mưa.”
Giang Bạch Diễm nói: “Biết rồi, cảm ơn anh Lưu.”
Anh Lưu lại nói hai câu dễ nghe xong vội vàng rời đi.
Chị Trần nhỏ giọng giới thiệu: “Đây là anh Lưu quản lý chung, chịu trách nhiệm sắp xếp nội dung quay mỗi ngày.”
Giản Tĩnh gật đầu.
Giang Bạch Diễm quay đầu hỏi: “Cô Tĩnh Tĩnh, vừa rồi...”
Cậu còn chưa nói xong, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Lần này là tổ trưởng tổ đạo cụ. Ông ta đến xin lỗi, thái độ rất thấp, liên tục nói: “Có thể là lúc giữ gìn đạo cụ đã xảy ra vấn đề, ôi, thật xin lỗi.”
Lúc quay phim thường hay xuất hiện các loại tiết mục như dùng đầu đập bể chai bia, phá vỡ cửa sổ thủy tinh các kiểu. Không thể dùng thủy tinh thật, phần lớn được chế tạo đặc biệt từ nhựa dẻo, đường, nhựa cây, vẻ ngoài giống nhau như đúc nhưng không thể làm người khác bị thương.
Nhưng đạo cụ thủy tinh cũng có chỗ sai sót, không dễ giữ gìn, không cẩn thận là có vết nứt rồi.
Vốn dĩ ông ta tưởng rằng tổ đạo cụ không điều tra ra, đưa đạo cụ có ít khuyết điểm nhỏ bé lên, không ngờ Giang Bạch Diễm vừa đập một cái đã vỡ nát rồi.
“Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi, ai cũng không muốn mà.” Ngược lại Giang Bạch Diễm còn an ủi ông ta.
Tổ trưởng tổ đạo cụ không khỏi thở phào, liên tục xin lỗi, xác định không bị truy cứu mới đứng dậy xin phép rời đi.
“Chị Trần.” Giang Bạch Diễm co quắp ngã xuống, năn nỉ: “Đừng để bọn họ đến nữa, nói khô miệng luôn rồi.”
“Ai kêu nhân duyên của cậu tốt chứ.” Chị Trần trêu chọc cậu, thật sự đi ra ngoài dặn dò trợ lý canh cửa, đừng để người khác đến quấy rầy Giang Bạch Diễm nghỉ ngơi.
Giản Tĩnh đánh nhanh thắng nhanh, đi thẳng vào vấn đề: “Quá nhiều người, thân phận của tôi không thích hợp đi điều tra từng người một. Hiện tại tôi có một ý tưởng, cậu có thể thử gần gũi với Thái Đồng Nhi một chút.”
Chị Trần nhíu mày: “Vì sao?”
“Mục đích của người nọ là cảnh cáo cậu ấy, đạt được mục tiêu có thể sẽ thu tay lại.” Giản Tĩnh giải thích: “Không có hiệu quả mới có bước hành động tiếp theo.”
Chị Trần nói: “Sẽ gặp nguy hiểm.”
“Đúng vậy.” Giản Tĩnh gật đầu: “Cần phải bất chấp nguy hiểm.”
Chị Trần vẫn muốn phản bác, Giang Bạch Diễm đã đồng ý: “Được, tôi nghe cô Giản.”
Giản Tĩnh không khỏi cười khẽ, dịu dàng nói: “Tôi về trước, thuận tiện thì nói sắp xếp hai ngày nay với tôi một tiếng nhé.”
Giang Bạch Diễm làm dấu ‘OK’.
Giản Tĩnh mang theo trà sữa và bánh hạt dẻ rời đi, tìm biên kịch Hứa đang nói chuyện phiếm, giả vờ giả vịt trò chuyện hai câu rồi trở về đoàn phim [Ác ma].
Đợi sau khi kết thúc công việc, cô mời đạo diễn Hoàng và biên kịch Hứa đi ăn cơm.
Đạo diễn Hoàng không chịu: “Phải là tôi mời cô mới đúng, gần đây có quán ăn nấu món canh cá chua rất ngon, tới đó ăn đi.” Ông ấy nói là làm, ngay lập tức xác định vị trí.
Giản Tĩnh không tranh với bọn họ: “Vậy tôi phải mặt dày ăn đi trực rồi.”
Ba người ăn cơm trong quán ăn, nhân tiện tán gẫu chuyện [Ác ma] phần hai. Đạo diễn Hoàng và biên kịch Hứa uống ít rượu, Giản Tĩnh đưa bọn họ về khách sạn, thuận lý thành chương ở lại luôn.
Xung quanh trường quay phim có mấy khách sạn lớn nhỏ, đều được các đoàn phim bao trọn, không nhận khách lẻ tẻ. Với địa vị của đạo diễn Hoàng, Giang Bạch Diễm và Thái Đồng Nhi lại đang nổi tiếng, vì vậy hai đoàn phim ở khách sạn có điều kiện tốt nhất.
Điều này vô cùng thuận lợi cho công việc của Giản Tĩnh.
Cô mượn danh nghĩa đoàn phim thuê một phòng, lại tự trả thêm tiền, ở căn phòng tốt nhất, sát vách chính là Thái Đồng Nhi và Giang Bạch Diễm.
Lúc này, tình cờ các đoàn phim đều tan ca, ngoại trừ những cảnh quay vào ban đêm. Có người ghé qua nói chuyện phiếm, có người mượn máy giặt để giặt quần áo, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Giản Tĩnh là một gương mặt lạ hoắc, nhưng trong khách sạn không chỉ có một đoàn phim, người bên cạnh thấy người lạ đều cho rằng người của đoàn phim sát vách, không quan tâm nhiều.
Cô có ý thăm dò, tùy tiện tìm người nói mình quên mang theo bông tẩy trang, muốn mượn dùng một chút.
Người ta hỏi cô có thuộc đội ngũ nào không, cô trả lời lấp lửng, đối phương đưa thẳng cho cô gần nửa gói bông tẩy trang, còn không yêu cầu cô trả lại.
Tổng kết: Người ngoài trà trộn vào đây ở thì không dễ dàng, tuy nhiên người bên trong lại không cảnh giác mấy.
Lên tầng cao nhất thì đụng phải Thái Đồng Nhi.
Thật ra hai người cũng từng quay [Đại mạo hiểm nhà ma] với nhau, xem như quen mắt. Chẳng qua cô ta đeo kính mát, đi ngang qua không thèm chớp mắt, không nhìn Giản Tĩnh một cái.
Giản Tĩnh: “Ặc.”
Cô quét thẻ vào phòng, căn này có giá tám trăm, đã chiết khấu rồi. Bình thường mấy căn phòng mà ngôi sao đã từng ở có thể bán được giá một nghìn hai, tương đương với khách sạn năm sao rồi.
Cũng may thiết kế lắp đặt khá tươm tất, sạch sẽ đầy đủ, khóa cửa rất cao cấp, bên trong là khóa kép, an ninh cao hơn so với những khách sạn bình thường.
Giản Tĩnh kiểm tra từ trong ra ngoài, bên ngoài cửa sổ không có thứ gì để trèo lên, tường đỏ nhẵn bóng. Chẳng trách lúc ấy mọi người nhìn thấy những chữ viết bằng máu thì giật mình, khách sạn hỗn loạn, hệ số an toàn của căn phòng này không thấp.
Cô mở bản ghi chép, vẽ một đường thẳng ngay chính giữa chia thành hai cột, bên trái viết manh mối, bên phải là suy luận.
Manh mối thứ nhất: ‘Don’t talk to her/ You will regret it.’
Suy luận thứ nhất: ‘Con gái, nghi ngờ là fan cuồng.’
Manh mối thứ hai: ‘Để lại dặn dò và tờ giấy trong phòng.’
Suy luận thứ hai: ‘Có thể đi lại không khách sạn mà không khiến người khác chú ý.’
Manh mối thứ ba: ‘Đánh tráo đạo cụ cái ly.’
Suy luận thứ ba: ‘Thành viên tổ kịch.’
Manh mối thứ tư: ‘Lời dặn dò chỉ về phía Thái Đồng Nhi.’
Suy luận thứ tư: ‘Đặc biệt chán ghét cô ta?’
Phạm vi vẫn quá lớn.
Cô lấy tờ giấy ra lần nữa, vặn đèn bàn ở mức sáng nhất, cẩn thận trải phẳng ra nhìn.
Bút mực màu đỏ là loại bút máy dầu thông thường, không phải dụng cụ chuyên nghiệp, nhìn mù mắt cũng không thấy có gì khác biệt. Chẳng qua lúc Giản Tĩnh cúi sát vào thì ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng. Không nói ra được là mùi vị gì, tóm lại không giống như một loại nước hoa.
Đổi vài góc độ quan sát, nơi cạnh tờ giấy lóe lên ánh sáng vụn vỡ.
Giống như là ngọc trai trong phấn mắt?
Giản Tĩnh lấy kính lúp ra khỏi túi xách. Mặc dù thứ này bình thường nhưng thời khắc quan trọng lại rất hữu ích, không phải bây giờ đã dùng tới rồi à?
Quan sát bằng kính lúp có thể nhìn thấy rất rõ những hạt ngọc trai vụn rời rạc. Cô dùng băng dính dán xuống, đó là những hạt trân châu cực kỳ nhỏ, màu vàng kim.
“Không cẩn thận nha.” Giản Tĩnh cười khẽ: “Hiện tại tìm được cô dễ dàng hơn nhiều rồi.”
Cô gửi một tin nhắn cho Giang Bạch Diễm, hỏi khi nào cậu hóa trang thì nói trước với cô một tiếng, cô muốn đi xem.
Giang Bạch Diễm trả lời cẩn thận từng li từng ti: “Không sớm, sáu giờ.”
Giản Tĩnh: “...”
Vội vàng tắm rửa rồi đi ngủ thôi.
Hoàn cảnh mới nên cô hơi lạ giường, mơ màng cả buổi không ngủ được. Lúc trời vừa rạng sáng, đột nhiên sát vách truyền đến tiếng động, giống như là Giang Bạch Diễm đã trở về. Cô xoay người, vất vả lắm mới thấy buồn ngủ, nặng nề chìm vào giấc mộng. Đột nhiên nghe thấy từng đợt sấm sét nổ vang bên ngoài cửa sổ như tiếng la hét, cô mới chợt tỉnh giấc.
Nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi rồi.
Cô cứng rắn chống đỡ cơ thể đứng dậy, mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Tốt lắm, tháng mười một hơn sáu giờ trời còn chưa sáng, cửa khách sạn đã chật cứng người, tất cả đều đến xem Giang Bạch Diễm.
Cậu lên xe, vẫy tay chào bọn họ.
Niềm vui sướng khi được thần tượng chào mình lấn át lý trí trong nháy mắt, không biết ai là người dẫn đầu, mọi người ‘ầm’ một tiếng gọi tên cậu.
Giản Tĩnh: “...”