Thời gian quay phim ngày hôm nay của Giang Bạch Diễm không tính là sớm.
Hóa trang vào rồi ngồi đợi lên diễn vừa khó chịu vừa mệt người. Vậy nên, khi đoàn phim tiến hành quay, càng là vai quần chúng không có sức nặng càng phải hóa trang sớm, còn người có địa vị đều đến phiên cuối cùng.
Hôm nay Giang Bạch Diễm quay phim vào buổi sáng, dùng sáu giờ đồng hồ để trang điểm đã được coi là chậm.
Lúc đầu cậu ấy khăng khăng chờ đợi Giản Tĩnh, kết quả cô không đến. Vậy cũng không ngoài ý muốn, cậu ấy nên làm gì thì làm đó. Hơn tám giờ sáng, lúc cậu ấy đang đợi quay xong cảnh của mình thì cô xuất hiện.
Trợ lý đang tập kịch bản với cậu ấy. Tuy là trí nhớ của cậu tốt, nhưng ngày nào cậu cũng đọc lại kịch bản một lần, tránh việc mình bị ú ớ lúc quay phim.
"Xin lỗi, tôi dậy trễ." Giãn Tĩnh than thở.
"Không có gì đâu không có gì đâu, phần diễn của tôi hôm nay cực kỳ sớm, bình thường chưa từng sớm như vậy." Giang Bạch Diễm nói với ngữ điệu nhẹ nhàng: "Cô Tịnh đã ăn sáng chưa ạ?"
Giản Tĩnh nói: "Ăn trên đường rồi."
Không chỉ có ăn, cô còn gặp ông chú chỗ quầy hàng ở cửa ngày hôm qua. Đối phương móc ra một cuốn 'Thần thám Bạch Miêu', nói con gái là fan sách của cô, hỏi cô kí tên cho được không.
Giản Tĩnh không ngờ mình còn có thể nhận được đãi ngộ như vậy bên ngoài nơi tập trung các ngôi sao, cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Ông chú lại nói một câu tâm huyết: "Quanh năm suốt tháng tôi lăn lộn ở đây, có thể không biết mấy ngôi sao kia là hạng người như thế nào à? Trong những thứ vỏ bọc dối trá thì có thể có được bao nhiêu vàng thật?"
Giản Tĩnh cười ký tên cho ông ta, nghĩ thầm rằng đây là người hiểu biết.
Ánh sáng của giới giải trí đầy phù hoa, hệt như một giấc chiêm bao vậy, nhưng giữa người hâm mộ và thần tượng cách nhau quá nhiều tấm kính lọc, có đôi khi không phân rõ được thực tế và mộng tưởng.
Cô bé hâm mộ cuồng nhiệt Giang Bạch Diễm kia, có lẽ chỉ cách trong gang tấc thôi, nhưng thật ra là xa tới mức không chạm được.
"Mặt của tôi nhiều phấn quá à?" Giang Bạch Diễm lần mò khuôn mặt, đôi mắt khẽ nhúc nhích: "Hay là gọi thợ trang điểm đến chỉnh trang lại cho tôi nhé?"
Giản Tĩnh xốc lại tinh thần, một lần nữa nở nụ cười vì sự thông minh của cậu ấy: "Được."
Trong lúc người chưa tới, Giang Bạch Diễm bàn bạc cụ thể với cô về tổ hóa trang dưới trướng tổ mỹ thuật tạo hình. Tổ hoá trang có một tổ trưởng, hai người thợ trang điểm, chuyên môn phụ trách trang điểm khuôn mặt cho vai chính, nhưng Thái Đồng Nhi tự dẫn theo thợ trang điểm, vậy nên bọn họ chỉ làm việc cho ba người.
“Tôi, thầy Vương, thầy Tiền." Giang Bạch Diễm giơ ngón tay tính toán với cô.
Hai vị tiền bối Vương, Tiền chia nhau ra đóng nhân vật ba, mẹ trong bộ phim.
Ngoài ra, trợ lý trang điểm lớn thường sẽ trang điểm và làm tóc cho những diễn viên phụ đóng chung khác. Trợ lý nhỏ hóa trang cho vai quần chúng. Độ khó giảm dần, tiền lương cũng theo đó giảm dần.
Giản Tĩnh âm thầm ghi nhớ.
Thợ trang điểm có mặt rất nhanh, thấy Giản Tĩnh ở đây thì có hơi kinh ngạc, chớp mắt mấy cái.
"Đây là cô Giản, chính là tác giả nguyên tác của bộ phim Đứa trẻ chơi trốn tìm mà tôi diễn. Cô ấy theo xem tôi diễn một ngày, hình như là để tìm tài liệu?" Kỹ năng diễn xuất của Giang Bạch Diễm thì không có gì phải nói rồi, tự nhiên phóng khoáng, cứ như là chuyện thật đúng vậy vậy.
Giản Tĩnh phụ họa: "Phải đó. Lúc đầu biên kịch Hứa nói là đưa tôi đi xem ngoại cảnh, kết quả tối hôm qua ông ấy quá chén rồi, hẳn là trước buổi trưa hôm nay không dậy nổi. Tôi không thể làm gì khác hơn là để người khác dẫn tôi đi."
"Vậy tôi phải bắt biên kịch Hứa bao một bữa cơm rồi." Miệng Giang Bạch Diễm lầu bầu như nói câu này, sau đó cậu ấy có vẻ phản ứng kịp, nỗ lực bù vào: "A, không ăn cơm tôi cũng sẵn lòng đưa cô Tĩnh đi ạ, tôi sẵn lòng!"
Cậu ấy cố ý vờ như vô cùng đáng thương, cứ như thật sự sợ sẽ khiến cô không vui.
Mấy người khác phối hợp cười rộ lên.
Giang Bạch Diễm bày ra dáng vẻ sốt ruột nói sang chuyện khác: "Đây là giáo viên phụ mới."
"Xin chào!" Thợ trang điểm là một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy trắng trẻo, khí chất sạch sẽ: "Da của giáo viên Giản đẹp quá!"
Giản Tĩnh chào hỏi anh ta, tầm mắt rơi xuống trên cái hộp trang điểm.
Tất nhiên mấy thứ dụng của trang điểm gì đó vô cùng đầy đủ, riêng phấn má thôi đã bày đầy một tầng, còn có rất nhiều phấn mắt, đa phần là màu vàng ánh kim.
Nhưng vị chuyên gia trang điểm này là một người đồng tính nam, hai trợ lý đi theo lại là một nam một nữ.
Giang Bạch Diễm diễn học sinh trung học phổ thông, hóa trang vô cùng tự nhiên, phấn mắt cũng dùng loại phấn ám, không hề đụng vào kim tuyến. Ngược lại, hôm qua xem phần của Thái Đồng Nhi, vì nhân vật của cô ta là nữ lưu manh, nên trên mi mắt sáng lấp lánh.
Giản Tĩnh im lặng quan sát, tập trung vào nữ trợ lý một cách như có như không.
Người này vẫn chưa đủ tư cách trang điểm cho ngôi sao, chỉ giúp đỡ chuyển và sắp xếp dụng cụ trang điểm, không những chịu khó làm việc mà còn vô cùng nhanh nhẹn. Giản Tĩnh giúp người này chuyển đồ đạc, tiếp lời: "Cây cọ này được làm từ lông gì vậy, cầm vào mềm quá."
"Đây là cọ của hãng Hakuhodo, tất cả đều được làm từ lông dê rừng ạ." Cô bé đã nắm rõ như trong lòng bàn tay: "Vẽ lên mặt đặc biệt mềm, phấn được tán ra tạo cảm giác cực kỳ tự nhiên."
Giản Tĩnh nở nụ cười: "Em học chuyên ngành về cái này à?"
"Không phải ạ, em chuyển nghề giữa chừng, em tự cảm thấy chơi cho đã rồi mới bắt đầu học." Cô bé vô cùng hăng hái thảo luận.
"Đã học bao lâu rồi?"
"Năm nay năm thứ ba ạ."
Hóa trang tốn thời gian, tất cả mọi người rất buồn chán, vừa nói chuyện hợp với nhau thì không dừng được. Không bao lâu sau, Giản Tĩnh đã biết rõ cô bé này có bạn trai rồi, vẫn chưa yêu đương được mấy tháng, cạnh nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng vẫn tính là yêu nhau.
Cẩn tắc vô áy náy, dù sao cũng chưa có ai thấy. Cô nghĩ thêm một chút nữa. Phòng bị là mượn cớ, mắt liếc nhìn nội dung trong điện thoại di động của người ta thông qua đạo cụ. Cô thấy được tên gọi của người đứng đầu danh sách trò chuyện thân mật trong Wechat là 'Đầu heo' .
Cái này đúng là một trời một vực với 'chồng yêu'.
Lòng Giản Tĩnh thấy lắc đầu, bỏ qua cô bé.
Giang Bạch Diễm sửa lớp trang điểm, giáo viên phụ mới ở lại nói chuyện phiếm với cậu ấy. Giản Tĩnh lại theo cô trợ lý nhỏ, nói muốn đến xem phòng hóa trang lớn là như thế nào.
"Chỗ đó có thể hơi lộn xộn ạ."
Trợ lý nhỏ nói qua loa. Trong phòng hóa trang lớn toàn là diễn viên quần chúng, rối tung rối mù. Mười mấy người mặc đồng phục học sinh ngồi chung với nhau, toàn bộ đều là những người trẻ diễn học sinh ngày hôm nay.
Mấy trợ lý vội vã kiểm tra kiểu tóc cho bọn họ. Có người đã hóa trang từ ba giờ, mấy tiếng trôi qua đã khiến mặt tiết dầu, họ vội vã lên sửa lại một chút.
Trong đó có ba cô gái đóng vai nữ lưu manh, là vai đàn em nữ của Thái Đồng Nhi. Phấn mắt của họ dày cộm, trên mí mắt được điểm xuyến nhũ kim tuyến vàng hoặc xanh. Mỗi người có một kiểu trang điểm mặt riêng biệt, không bị trùng lặp.
Giản Tĩnh lập tức tập trung vào người trợ lý trang điểm này.
Cô ta chừng hai mươi, người hơi mập, mang khẩu trang và kính mắt, bình thường không nói chuyện với ai cả. Những người khác thảo luận về ngôi sao, cô ta cũng không nói thêm vào, khiến người ta cảm thấy hình như cô ta không có hứng thú với chủ đề này.
Giản Tĩnh chần chừ một lát, không biết có phải mình tìm nhầm người rồi không.
"Phiền cô nhường cho một chút." Người này lạnh như băng nói với cô.
Giản Tĩnh lẳng lặng né qua bên cạnh, miệng nói: "Hình như kiểu cô đang trang điểm là giống với của Thái Đồng Nhi."
Cô bé hơi cau mày, không mặn không nhạt bảo: "Đúng rồi đó!"
Giản Tĩnh nhẹ nhàng mỉm cười một cái, cúi đầu gửi tin nhắn.
Ở bên kia, chị Trần nhận được tin nhắn thì thở dài thườn thượt, nói với Giang Bạch Diễm: "Cô Giản bảo chúng ta đổi cảnh diễn, để cho cảnh sáu tập mười hai lên quay trước."
Giang Bạch Diễm lật lật kịch bản: "Vâng." rồi nói tiếp: "Được ạ."
"Cậu mà mở miệng, chắc chắn đạo diễn Mao sẽ nể mặt cậu thôi." Chị Trần do dự bảo: "Nhưng mà... kích thích cô ta như vậy có phải quá nguy hiểm không? "
Đây là 'vở kịch' mà Giản Tĩnh yêu cầu thực hiện: Diễn một màn tương đối thân mật với Thái Đồng Nhi, kích thích bàn tay đen sau màn thêm một bước nữa, buộc cô ta phải ra tay để lộ hành tung.
Chị Trần hiểu biết rất rõ về fan hâm mộ cuồng nhiệt nên vô cùng sợ việc đối phương nổi điên, hủy hoại Giang Bạch Diễm.
"Để cô ta ở gần tôi thêm nữa mới nguy hiểm đấy." Giang Bạch Diễm tỉnh táo bảo: "Dù sao cô Tĩnh cũng không phải là người trong đoàn kịch, ở lâu thêm nữa sẽ gây nghi ngờ. Giải quyết nhanh một chút thì mọi người đều yên ổn."
Cậu ấy lại nhấn mạnh thêm: "Cứ quyết định như vậy đi."
Chị Trần thở dài thường thượt. Nếu như cậu ấy đã nói vậy rồi thì mình có phản đối thêm nữa cũng vô dụng: "Được rồi, tôi sẽ đi tìm đạo diễn."
Mượn cớ không khó. Ngày hôm qua đạo diễn Mao đã dùng cảnh quay bị thương kia. Chị Trần không tốn bao nhiêu công sức đã thuyết phục được ông ta chuyển cảnh ăn khớp với dòng thời gian lên phía trước, tránh để Giang Bạch Diễm liên tục lặp đi lặp lại việc bị thương.
"Tiểu Bạch chuẩn bị, đến cậu đó." Thư ký trường quay nhắc nhở.
"Tới đây." Giang Bạch Diễm cởi băng gạt trên tay ra, chỉ dán một cái băng cá nhân nhỏ màu da.
Ngọn đèn sáng lên, diễn viên vào vị trí, chuẩn bị quay màn đánh hội đồng trước khi bị thương.
Vì chuyện tranh giành sân bóng rổ mà hai lớp trong trường gây gổ rồi đánh nhau. Giang Bạch Diễm đóng vai anh trai cũng ở trong đó, hơn nữa còn là người 'được chăm sóc' nhiều nhất.
Đạo diễn Mao hỏi: "Tay cậu có ổn không?"
Đau thì tất nhiên là có rồi, nhưng Giang Bạch Diễm vẫn gật đầu: "Được ạ."
Sau đó, quay xong cảnh đánh nhau tập thể hết ba tiếng, vết thương bị nứt ra.
Chị Trần định băng bó cho cậu ấy nhưng bị cậu ngăn lại.
Cô ấy cười như không: "Sợ tôi không băng tốt bằng cô Giản à?"
Giang Bạch Diễm không để ý tới cô ấy, lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình, lúc này mới đưa ra: "Chị Trần, sau này kiểu người giống chị nên ít nói lại. Cô Tĩnh nói trong Ác ma 2 có nhân vật hợp với em, chị mà khiến cô ấy không vui, tôi về nói cho chị Lâm biết đấy."
Chị Lâm là quản lý cao nhất của cậu ấy, là người đại diện cực kỳ có chỗ đứng trong công ty, không ai sánh bằng.
Chị Trần sợ hãi, trên khuôn mặt hiện ra mấy phần xấu hổ.
Giang Bạch Diễm lại không lại để ý đến cô ấy, đợi băng bó xong vết thương rồi thì tự trở về phòng hóa trang nghỉ ngơi.
Trợ lý nhìn thấy cậu ấy về, vội vã bảo: "Em vẫn luôn ở đây, không có ai tới ạ."
Giang Bạch Diễm gật đầu qua loa.
Giản Tĩnh đã nhấn mạnh rồi, mấy ngày này phải cực kỳ cẩn thận. Không nên để lại bất cứ cơ hội nào ở studio cho kẻ xấu lợi dụng. Vậy nên, hôm nay người trợ lý vẫn luôn ở lại phòng hóa trang coi chừng, chị Trần thì yêu cầu chế tác đạo cụ kiểm tra lại lần nữa trước khi diễn. Sau khi xác nhận không có sơ sót gì rồi họ mới đồng ý quay chụp.
Người đại diện của Thái Đồng Nhi còn nói vài câu oán trách. Tuy nhiên, đạo diễn Mao cảm thấy ngày hôm qua Giang Bạch Diễm đã bị thương, chưa kể như vậy vẫn xem là đoàn phim không làm đúng chức trách, nên người đại diện cẩn thận một chút cũng là hợp tình hợp lý. Vì vậy ông ấy chủ động giúp đỡ, bấy giờ mới không gây ra chuyện linh tinh tốn thời gian gì.
Mấy cảnh quay khác hôm nay đều được thực hiện với sự cẩn thận như vậy. Đợi đến ban đêm rồi, họ bắt đầu diễn cảnh đêm mưa.
Cảnh này là cảnh kế vụ gây gổ ngày hôm qua, em gái chạy ra đường, phút chốc vô ý té trật chân. Anh trai đi tìm cô ấy quá nửa đêm, cuối cùng cũng thấy người trong công viên, cõng cô ấy hết cả đường về nhà.
Từ đó quan hệ của hai anh em được cải thiện.
Giang Bạch Diễm xử lý tốt vết thương trước giờ diễn, quấn băng lên sân khấu.
Kỹ năng diễn xuất của Thái Đồng Nhi vẫn là như thế, cảm xúc còn lâu mới có thể đúng chỗ. Xe phun nước tạo trời mưa cứ đi lần này đến lần khác, uống chừng ba tách trà gừng, làm lại nhiều lần mà đến nửa đêm vẫn chưa kết thúc.
"Xin lỗi." Thái Đồng Nhi nói xin lỗi lần thứ N.
Giang Bạch Diễm bày ra một khuôn mặt tươi cười: "Không có gì đâu, tình trạng của tôi cũng không tiện."
Dầm đầu dưới mưa thêm lần nữa thì người làm bằng sắt cũng không chịu được. Cậu ấy hít hít mũi, nói giọng chậm rãi: "Cảm xúc ban nãy của cô rất đúng, làm lại một lần nữa đi!"
Một lần, lại một lần nữa.
Lại một lần nữa, rồi tiếp một lần.
Giang Bạch Diễm hoàn hảo hết lần này tới lần khác, Thái Đồng Nhi lại có lòng mà không có sức.
Cuối cùng tóc đạo diễn cũng mệt mỏi rồi, gần ổn thì đã nói: "Cắt, qua!"
Giang Bạch Diễm mệt mỏi đến mức gần như nằm xuống, nhưng cậu ấy vẫn gắng gượng một hơi, nói chuyện phiếm với Thái Đồng Nhi: "Hôm nay cô diễn rất khá, tiếng khóc sau đó rất ổn."
Tiếng khóc cái mẹ gì, là âm mũi bị cảm thì có.
Cậu ấy nói chuyện với người này bằng sự 'tự mê hoặc' một lúc lâu, rồi mới hoàn toàn kết thúc công việc.
Chị Trần lập tức khoác thêm đồ cho cậu ấy, lại đưa trà gừng tới. Quần áo và tách trà vẫn luôn được cô ấy cầm trong tay, không hề rời khỏi tầm mắt cô ấy.
Giang Bạch Diễm lạnh run: "Mau trở lại khách sạn đi. Tôi sắp lạnh chết rồi!"
Tài xế chạy một mạch thật nhanh, đưa bọn họ về tới khách sạn.
Chị Trần tiễn cậu ấy đến cửa phòng, lại không lại vào kiểm tra mà xua tay: "Nghỉ ngơi sớm chút đi."
"Mai gặp lại." Giang Bạch Diễm cà thẻ vào nhà.
Phòng khách sạn không cắm thẻ vào không bật điện được. Cậu ấy vừa định cắm thẻ vào, mắt lại thoáng thấy một cái bóng đen chợt xẹt qua.
Không phải chứ!
Lòng Giang Bạch Diễm thấy run lên, lập tức trở tay kéo cửa phòng muốn chạy ra bên ngoài.
Nhưng cái bóng lại nhanh hơn cậu, tung chân đá cái cửa phía sau một cái: 'Cạch!' Một tiếng động nhỏ vang lên, chốt được tra vào, cửa bị đóng chặt lại.
Giang Bạch Diễm lập tức lui về sau, dán người lên cửa, thầm nghĩ tới viên thuốc. Chẳng lẽ cậu khó giữ được trong sạch rồi sao?