Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 67

Chương 67

Khi đó, Giang Bạch Diễm mới mười bảy tuổi, quay xong bộ [Chơi trốn tìm], nhờ có công ty làm cầu nối dẫn dắt, cậu ấy tham gia quay một bộ phim cổ trang, diễn vai nam thứ bốn.

Có một cảnh quay cậu ấy ngồi trong xe ngựa, còn Đỗ Kỳ diễn vai dân thường đi ngang qua xe ngựa.

Cậu ấy nhô đầu ra, nhìn về phía người diễn vai nữ chính.

Tình cờ lúc đó Đỗ Kỳ đứng ở bên cạnh gian hàng sau lưng nữ chính, giả vờ chọn mua vài thứ gì đó, vừa quay đầu lại thì bất ngờ bắt gặp khuôn mặt đẹp trai của cậu ấy.

Chỉ một ánh mắt, nhớ thương vạn năm.

Cô ta trở thành fan hâm mộ của Giang Bạch Diễm, thường xuyên tìm cơ hội để gặp cậu ấy.

Vào thời điểm đó, cậu ấy còn chưa trở nên nổi tiếng, người quản lý của cậu cũng chưa quản lý nghiêm khắc nên thường xuyên nói chuyện với cô ta và nhóm bọn họ; nhìn cô ta và nhóm người đợi đến lạnh cóng trong mùa đông nên cậu ấy đã mua trà sữa cho cô ta và mọi người uống.

Đỗ Kỳ đối với cậu ấy lại có một sự si mê kỳ lạ đến khó tả.

Cô ta là người sa sút, tự ti, cuộc sống tối tăm. Còn cậu ấy thì nỗ lực tỏa sáng như ánh mặt trời, đi theo bước chân của cậu ấy, cuộc sống của cô ta như được ánh sáng chiếu rọi.

“Cậu là pháo hoa giữa ban ngày, ngay cả khi có ánh sáng mặt trời cũng có hào quang của riêng mình. Tôi là con bươm bướm lao vào dập lửa, cố gắng đấu tranh phá kén chỉ để chết vì cậu.”

Cô ta đã viết những câu này trong nhật ký của mình, cũng lấy đó làm kế hoạch cho cuộc sống của chính mình.

Để được đến gần cậu ấy, cô ta lại một lần nữa tiếp tục sở thích của mình, bắt đầu học trang điểm, nỗ lực tìm cách làm quen với những người trong nghề, nhờ bọn họ đưa cô ta vào nghề.

Cuộc sống của cô ta bắt đầu có mục tiêu, có những kế hoạch cho sự nghiệp trong tương lai, tất cả mọi thứ đều đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp.

Nếu câu chuyện kết thúc ở đây, thì đây chắc chắn sẽ là một trường hợp tích cực khi các thần tượng truyền cảm hứng cho người hâm mộ.

Nhưng từ lúc nào lại thay đổi chứ?

Có lẽ là từ sau khi cậu ấy trở nên nổi tiếng.

Càng ngày cậu ấy càng có nhiều fan hâm mộ, nhưng cô ta lại thấy rất chướng mắt.

Những người hâm mộ ở trên mạng kêu vài câu như: ‘Anh trai/ Em trai thật tuyệt vời, em rất yêu thích anh.’ thì có ích gì chứ? Giới giải trí là một nơi thực tế, chỉ khi hiểu được các quy tắc thì mới trở thành một người hâm mộ hữu ích.

Cô ta cùng với một số fan hâm mộ lớn hiểu quy tắc có lúc lại trở thành fan hâm mộ của người khác để tìm hiểu chuyện, có lúc lại giả vờ là những người đi đường không liên quan, hắt gáo nước bẩn vào đối thủ cạnh tranh, chăm chỉ nỗ lực làm mọi việc vì người mình yêu thích.

Nhưng mà những điều này vẫn chưa đủ.

Cô ta hy vọng mình sẽ là một fan hâm mộ đặc biệt nhất và có ích nhất trong số những fan hâm mộ.

Trong một lần chụp ảnh tạp chí, một nam nghệ sĩ tuyến hai mươi tám đã nói xấu sau lưng cậu ấy, cô ta lập tức lặng lẽ dán thêm keo dính vào lông mi, khiến cho mí mắt của anh ta bị dị ứng, sưng to lên như quả óc chó.

Cứ như thế, anh ta mất đi cơ hội quay phim. Giang Bạch Diễm lại xuất hiện trên trang bìa tạp chí mà không có bất kì cản trở nào.

Tôi sẽ luôn luôn bảo vệ cậu. Đỗ Kỳ âm thầm thề thốt.

Nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc cô ta không hài lòng với Giang Bạch Diễm.

Cô ta cảm thấy một số bộ phim truyền hình không nên nhận nhưng cậu ấy vẫn nhận, có một số người ở trước mặt là một bộ mặt, ở sau lưng lại là một bộ mặt khác, không nên hợp tác nhưng mà cậu ấy vẫn hợp tác.

Lúc bắt đầu, Đỗ Kỳ còn tự an ủi bản thân đó đều là lỗi của công ty quản lý, là bọn họ ép buộc cậu ấy.

Em trai tuổi còn nhỏ như vậy, muốn phản kháng cũng không phản kháng được, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.

Cô ta đã tố cáo công ty rất nhiều lần rồi, cuối cùng cô ta nghĩ rằng trong tay bọn họ đã có ‘con tin’ rồi nên đành nhẫn nhịn và chịu đựng.

Lần này cô ta có thể gia nhập đoàn làm phim cùng với Giang Bạch Diễm, một nửa là nhờ may mắn, một nửa là nhờ cô ta luồn cúi xin xỏ, khỏi phải nói Đỗ Kỳ vui mừng đến nhường nào.

Thậm chí cô ta còn nghĩ phải chào hỏi cậu ấy như thế nào, làm thế nào để nói với cậu ấy rằng cô ta là người hâm mộ kỳ cựu nhiều năm của cậu ấy.

Ai mà biết được Thái Đồng Nhi cũng sẽ tham gia vào đoàn làm phim.

Trước kia Đỗ Kỳ cùng nhóm với cô ta, Đỗ Kỳ có ấn tượng rất xấu về cô ta, thậm chí cô ta còn bị Thái Đồng Nhi mắng chửi một lần, còn nói những lời thật sự rất khó nghe.

Trưởng nhóm còn chèn ép, bắt cô ta phải xin lỗi Thái Đồng Nhi, hừ, cô ta cũng xứng sao?

Thật tiếc, cô ta không thể trang điểm cho Thái Đồng Nhi, nếu không đã có thể làm cho cô ta đẹp mặt rồi.

Đỗ Kỳ ghi nhớ những điều này, nhưng không ngờ mới có một năm đã gặp lại, điều này làm hỏng tâm trạng đang tốt của cô ta.

Đặc biệt những người trong đoàn làm phim dù cố ý hay vô tình thì cũng từng nói rồi, vốn dĩ nữ chính đã chọn không phải là Thái Đồng Nhi.

“Chắc muốn tiếp tục cùng Giang Bạch Diễm xào cặp đôi đỏ trắng.” Mọi người đều âm thầm nói như vậy.

“Kỹ năng diễn xuất của Thái Đồng Nhi cũng chỉ có thế, buộc chặt như vậy mới có chút nhiệt độ.”

Lúc đó trong lòng cô ta bùng lên một ngọn lửa giận dữ, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Không được, phải nhắc nhở cậu ấy.

Đỗ Kỳ tìm cơ hội để nói chuyện với Giang Bạch Diễm, ám chỉ rằng Đồng Thái Nhi có dã tâm với cậu ấy.

Nhưng cậu ấy chỉ mỉm cười với cô ta.

Đỗ Kỳ cho rằng cậu ấy đã nghe hiểu lời cô ta, nhưng Thái Đồng Nhi vẫn gia nhập đoàn làm phim đúng như đã hẹn.

Bọn họ thường xuyên nói chuyện với nhau, có vẻ rất vui vẻ hạnh phúc, còn tổ chức sinh nhật cho cậu ấy.

Tại sao lại không nghe theo lời nói của tôi? Những lời cậu đồng ý với tôi đều là cho có lệ thôi sao? Tôi làm như vậy đều là vì muốn tốt cho cậu, ngược lại, cậu lại phụ sự kỳ vọng của tôi.

Đỗ Kỳ bắt đầu sinh ra oán giận.

Một ngày nọ, cô ta tình cờ nhặt được một thẻ vạn năng có thể mở tất cả các phòng của công nhân dọn vệ sinh, cô ta đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng táo bạo.

Đồ Kỳ đã lẻn vào phòng của Giang Bạch Diễm, để lại lời cảnh bảo ở trên gương. Cô ta cho rằng lần này cuối cùng cậu ấy cũng tránh xa người phụ nữ gian xảo và dối trá đó.

Nhưng không có.

Vậy mà vẫn không có.

Ngày hôm sau, cậu ấy vẫn nói chuyện vui vẻ và đưa cà phê cho Thái Đồng Nhi.

Đỗ Kỳ buồn bã nhận ra rằng em trai đã lớn rồi và không còn ngoan ngoãn nghe lời như trước nữa.

Nhưng cô ta không thể từ bỏ cậu ấy, những người ở trong công ty đều không có ý tốt, chỉ biết dùng cậu ấy để kiếm tiền, không có ai trong số họ thật lòng suy nghĩ cho cậu ấy.

Em trai chỉ có mình.

Mình cần phải cứu vớt cậu ấy.

Đồ Kỳ là người hâm mộ theo kiểu bạn gái, cũng là người hâm mộ theo kiểu mẹ, đã từng nhắc nhở nhẹ nhàng theo kiểu bạn gái nhưng không được, lần sau sẽ thay đổi phương pháp khác.

Trong thời kỳ cô ta nổi loạn, mẹ của cô ta đã giáo dục như thế nào chứ? Đánh một trận là tốt thôi.

Đau rồi thì sẽ biết sai.

Chịu đựng đau lòng, lại có chút hưng phấn, cô ta nhỏ một vài giọt tẩy rửa quần áo vào cốc nước của cậu ấy.

Màn đêm buông xuống, cô ta lại gửi tới một bức thư, trong lòng nghĩ thầm, lần này thì tốt rồi, chắc chắn cậu ấy sẽ biết sai.

Kết quả lại khiến cô ta thất vọng một lần nữa.

Đỗ Kỳ rất khó chịu.

Trước đây cậu ấy không như thế này.

Lúc trước, cậu ấy sẽ tự mình đọc những bức thư do người hâm mộ gửi tới, sẽ quan tâm đến công việc và học tập của bọn họ, sẽ kiên nhẫn lắng nghe bọn họ nói.

Còn bọn họ sẽ giống như những người mẹ luôn luôn nhắc nhở cậu ấy, lúc thì nói cậu ấy ‘mặc nhiều quần áo, cẩn thận không bị cảm lạnh’, hay là ‘không cần phải giảm cân, sức khỏe là điều quan trọng nhất’, cậu đều nghiêm túc đồng ý tất cả.

Thật sự trước đây cậu ấy không như vậy.

Cậu ấy đã học những cái hư rồi.

Nhưng người mà mình đã yêu thích nhiều năm như vậy rồi, làm sao có thể nói buông tay là buông tay được? Còn chưa nói đến thứ tình cảm mà Đỗ Kỳ dành cho cậu ấy không chỉ là yêu thích, mà còn là ‘nơi gửi gắm tâm hồn’, là ‘cuộc gặp gỡ định mệnh’.

Cô ta nhìn thấy bản biểu thông báo của người điều phối, hỏi về các đạo cụ sẽ được sử dụng, sau đó, cô ta giả vờ lấy lòng, thay thế tổ đạo cụ sắp xếp và sửa sang lại các đạo cụ.

Trợ lý trang điểm thường muốn lấy lòng người bên hệ thống ánh sáng, người phụ trách hiện trường hoặc thợ quay phim để mở rộng mối quan hệ, nên không có ai nghi ngờ cô ta có dụng ý khác.

Đợi đến khi có sự cố phát sinh ngoài ý muốn, mọi người sẽ chỉ cho rằng là nhân viên tổ đạo cụ đã cầm nhầm mảnh kính thật, chỉ vài câu nói là có thể bỏ qua sự việc.

Đỗ Kỳ rất hài lòng.

Cô ta nghĩ rằng mảnh kính vỡ tan nát cũng chính là trái tim tan vỡ của cô ta, cậu ấy có thể hiểu rõ dụng ý của cô ta hay không?

Hình như cậu ấy đã hiểu rồi.

Cả ngày hôm qua, cậu ấy cũng không tiếp xúc với Thái Đồng Nhi mà nói chuyện không dứt với tác giả.

Đỗ Kỳ biết cô, cô là một tiểu thuyết gia trinh thám mới nổi gần đây, hơn nữa cũng là tác giả của bộ [Chơi trốn tìm].

Nhóm Pháo Hoa (biệt danh nhóm fan hâm mộ của Giang Bạch Diễm) cũng đều nhất trí rằng cậu ấy đã quay nhiều bộ phim, nhưng [Chơi trốn tìm] là bộ phim hấp dẫn nhất, người tác giả kia cũng coi như là đã gián tiếp nâng danh tiếng của Giang Bạch Diễm lên một bậc.

Đỗ Kỳ không coi cô trở thành mối uy hiếp, vì thế cơn lửa giận trong lòng cô ta mới nguôi ngoai phần nào.

Nhưng sau một đêm lại thay đổi.

Cảnh diễn đêm mưa đã NG* nhiều lần như vậy rồi, thế mà cậu ấy vẫn còn mỉm cười và an ủi Thái Đồng Nhi.

*NG: những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng.

Khoảnh khắc đó, không thể nói lên được Đỗ Kỳ phẫn nộ hay ghen tuông, cơn tức giận như nuốt chửng mất lý trí.

Trái tim của cô ta như bị nướng trên tấm sắt, máu thịt tươi sống từ từ nhỏ giọt, đau đến nỗi không thể thở được.

Không thể để mọi chuyện tiếp tục như thế này được nữa, cậu ấy sắp trượt xuống vực sâu, rơi vào địa ngục.

Phải tiếp tục để cho cậu ấy biết rằng chỉ có cô ta mới thật sự đối xử tốt với cậu ấy.

Ngăn cản cậu ấy, trừng phạt cậu ấy, để cậu ấy biết được những gì cô ta đã làm cho cậu ấy, để cậu ấy biết cái gì mới là đúng đắn.

Những suy nghĩ này cứ vang lên, lặp đi lặp lại giống như một lời nguyền ở trong đầu của cô ta, hành hạ cô ta, thúc giục cô ta.

Hơi thở của Đỗ Kỳ dần dần dồn dập, không khí khô nóng dâng lên trong cơ thể cứ giống như một động cơ hơi nước vô hình đang thiêu đốt than đá.

Cuối cùng không chịu đựng được cám dỗ, cô ta thong thả ngồi dậy không một tiếng động.

Trong bóng tối, đôi mắt của cô ta sáng lên như một con sói.

Cánh cửa được đẩy ra một cách nhẹ nhàng.

Giản Tĩnh ở trong phòng vệ sinh từ từ mở mắt.

Cô nín thở, bước từng bước ra cửa, dưới chân chỉ đi một đôi tất.

Căn phòng rất u ám và tối tăm, cô đã tắt hết những thiết bị phát ra ánh sáng, rèm cửa cũng đã kéo lại che kín, không một tia ánh trăng nào lọt vào.

Cả căn phòng tối đen đến mức duỗi tay ra không nhìn thấy năm đầu ngón tay của mình, chỉ có một tia sáng từ hành lang xuyên qua khe cửa le lói chiếu vào căn phòng.

Bóng đen cẩn thận di chuyển vào phía bên trong.

Cô ta bước đi rất chậm, cẩn thận từng bước từng bước một, sợ sẽ giẫm phải thứ gì đó.

Sau khi lách người vào cửa, cô ta đã kẹp ở khe cửa một miếng vải mềm rồi nhẹ nhàng không tiếng động khép cửa lại.

Giản Tĩnh bật kính mắt nhìn trong bóng tối lên.

Chị Trần đã ngủ rồi, vốn dĩ cô ấy trằn trọc trở mình cũng không ngủ được, nhưng mà công việc mệt mỏi vẫn khiến cho cơ thể phản bội lại não bộ, rơi vào trạng thái không hoạt động.

Cô ấy buộc tóc, lấy một chiếc gối để chặn về phía cửa ra vào, chỉ nhìn thôi thì không thể phân biệt được người đang nằm ngủ trên giường là ai.

Người tới sẽ bị đánh lừa bởi hình ảnh giả, chỉ coi như là Giang Bạch Diễm, vui vẻ hưng phấn mà tới gần.

Cả người Đỗ Kỳ nóng bừng, trái tim cũng đập loạn xạ, một sức mạnh khó tả đang khống chế cơ thể của cô ta.

Cô ta nằm mơ cũng không ngờ rằng trong đời sẽ có lúc cô ta được ở gần cậu ấy đến như vậy.

Gần như vậy.

Gần như vậy.

Lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, ướt đẫm cả tờ giấy cô ta đang cầm trong tay.

Cô ta tới gần cậu ấy, vươn tay ra rồi rút tay lại, giống như trong phút chốc bỗng cảm thấy hối hận.

Nhưng những dục vọng thầm kín đã xua tan đi những bất an trong lòng, máu tuần hoàn với tốc độ nhanh chóng, chảy đến tứ chi khiến cho đầu óc cảm thấy choáng váng như thiếu dưỡng khí.

Giờ khắc này, lý trí đã bị suy nghĩ loại bỏ ra ngoài. Cô ta không thể suy nghĩ, thậm chí còn không nhớ rõ kế hoạch ban đầu của mình là muốn cho cậu ấy uống thuốc, hay là sẽ bôi nước thuốc lên mặt của cậu?

Không thể nhớ được.

Ngày thường, cô ta là fan hâm mộ của cậu ấy, si mê, yêu thích và ngưỡng mộ cậu ấy, cho dù chỉ cách cậu ấy một bước nhưng trong tâm lý cũng cách xa cả nghìn núi trăm sông.

Nhưng mà bây giờ, bọn họ hít chung một bầu không khí, lại ở trong môi trường khép kín tăm tối như vậy, khoảng cách vô hạn giữa con người với con người cũng được rút ngắn lại.

Dường như cảm giác người hâm mộ biến mất, thay vào đó là những suy nghĩ xấu xa của người bình thường.

Cô ta vươn tay ra.

Sau đó… kết thúc rồi.

Giấc mộng lãng mạn thỏa mãn chưa bắt đầu đã nát vụn rồi.

Cổ tay bị năm ngón tay của ai đó nắm chặt, cơ bắp bị lòng bàn tay đè ép, thậm chí xương cốt bên trong cũng phải chịu áp lực, nhiệt huyết đang dâng trào bị cắt đứt, lòng bàn tay như muốn nổ tung, nóng bỏng và sưng tấy.

“Buông tôi ra.” Giọng điệu của Đỗ Kỳ thay đổi vì nỗi sợ hãi và cơn tức giận.

Người trên giường lập tức bừng tỉnh, chạy đi bật đèn.

Ánh sáng chói mắt tỏa ra, tấn công bừa bãi vào giác mạc của mọi người.

Hai mắt của Đỗ Kỳ đau đớn, cô ta bắt buộc phải nhắm mắt lại, nhưng cũng đủ để cô ta thấy rõ người đang ở trên giường kia.

Đây cũng không phải là chàng trai xinh đẹp mà cô ta đã tưởng tượng trước đó.

Cô ta cũng không nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của người đó.

“Thất vọng sao?”

Sau lưng có người hỏi, giống như là ác ma đang thì thầm: “Không cần thiết, cô không thể thành công.”

Đỗ Kỳ oán giận quay đầu, nhưng cô ta lại nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú. Mái tóc màu xám lạnh lẽo xõa xuống, giống như một lưỡi dao đang phản chiếu.

“Là cô.” Cô ta vừa giật mình vừa tức giận, trong lòng còn có sự ghen ghét không nói nên lời.

Giản Tĩnh nhẹ nhàng siết chặt các khớp xương của cô ta, bẻ ngược hai tay của cô ta ra sau lưng, dùng băng keo buộc lại.

Đương nhiên Cố Kỳ không chịu khoanh tay chịu trói, cô ta vặn vẹo giãy dụa.

Cô có trọng lượng cơ thể không nhẹ, sức mạnh cũng không hề nhỏ, những cô gái bình thường không phải là đối thủ của cô.

Chị Trần vốn dĩ muốn giúp đỡ bắt giữ người, nhưng lại bị cô ta đá ra.

Giản Tịnh ép đầu gối vào eo của cô ta, cảnh cáo nói:

“Cô mà lộn xộn nữa thì tôi sẽ không khách khí nữa đâu.”

Hai mắt Đỗ Kỳ đục ngầu, há miệng định cắn cô.

Một tay Giản Tịnh đè giữ cô ta, một tay còn lại kéo bọc gối, cuộn thành một dải dài bịt miệng cô ta lại, nhân tiện nói:

“Đã bắt được người rồi, thử nghĩ xem nên làm như thế nào đi?”

Ngược lại chị Trần có một chút do dự, suy nghĩ xem có thể gọi điện thoại cho ai, ai có thể xử lý gọn gàng và sạch sẽ.

Trong im lặng, một tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên.

Giang Bạch Diễm đi vào, bình tĩnh đóng cửa lại.

“Là cô sao?” Cậu ấy hỏi.

Khi Đỗ Kỳ nhìn thấy cậu ấy, động tác giãy dụa của cô ta đột nhiên dừng lại, sức lực cũng từ từ bị rút đi.

Nước mắt rơi xuống, trông rất buồn bã và tủi thân.

“Hu hu!” Cô ta muốn nói chuyện.

Nhưng Giang Bạch Diễm chỉ liếc nhìn cô ta rồi nói:

“Chị Trần, chị và Tiểu Lý đưa cô ta đến đồn cảnh sát, sau đó liên lạc với anh Chấn.”

Anh Chấn là nhà sản xuất trực tiếp, chịu trách nhiệm xử lý các tình huống đột ngột phát sinh như thế này.

Chị Trần suy nghĩ một chút rồi gật đầu, gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Lý tới đây.

Anh ta cao một mét tám, cân nặng hơn một trăm của anh ta không phải chỉ nói đùa, anh ta dễ dàng chế trụ Đỗ Kỳ, kéo cô ta vào trong thang máy.

Đỗ Kỳ điên cuồng giãy dụa khi bị kéo ra khỏi cửa, trong miệng phát ra âm thanh a a.

Giang Bạch Diễm liếc nhìn cô ta một cái rồi nói với Tiểu Lý: “Đừng đánh thức những người khác.”

Tiểu Lý gật đầu, trên tay dùng sức.

Nhưng anh ta đã có phần coi thường một fan hâm mộ điên cuồng, hay là nói anh ta đã xem thường trình độ điên cuồng của một người điên.

Đỗ Kỳ bùng nổ, với sức mạnh lớn hơn ngày thường, cô ta tránh thoát được sự kìm kẹp và đè ép của một người đàn ông mạnh mẽ, cường tráng. Cô ta lao về phía Giang Bạch Diễm giống như một con quái vật.

Giản Tĩnh thở dài một hơi thật sâu, sau đó vươn tay ra, phun bình xịt hơi chống sói.

Cùng lúc đó, Tiểu Lý và chị Trần mỗi người giữ một tay của cô ta lại.

Giang Bạch Diễm bình tĩnh nói rõ ràng hơn: “Cô không cần phải nói, tôi không muốn nghe.”

Giản Tĩnh không khỏi liếc mắt nhìn cậu ấy, trước giờ cậu ấy vẫn thông minh như vậy, trước khi người khác muốn nói thì cậu ấy đã biết rồi. Nhưng riêng lần này không phải là thân thiện.

Đôi mắt Đỗ Kỳ mở to chớp chớp, sau đó, ngọn lửa trong mắt cô ta dần biến mất.

Giản Tĩnh sử dụng bình phun sương của tổ đạo cụ đã có tác dụng, cô ta mềm nhũn ngã xuống mặt đất, sau đó bị Tiểu Lý kéo ra ngoài.

Chị Trần rời đi với bọn họ, trước khi đi cô ấy còn quay đầu nhìn lại.

Giang Bạch Diễm nhìn cô ấy một cái, sau đó vươn tay ra nhẹ nhàng đóng cửa lại. Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh lại.

“Chị Tĩnh Tĩnh.” Cậu ấy nói: “ Chị có cảm thấy tôi tàn nhẫn không?”

 

Bình Luận (0)
Comment