“Tại sao lại hỏi như vậy?”
Giang Bạch Diễm nói: “Tôi cho rằng chị muốn nghe cô ta nói cái gì, sau đó cho cô ta một cơ hội.”
“Không.” Nhưng vượt ngoài dự đoán của cậu ấy, Giản Tĩnh lắc lắc đầu.
Trong ánh mắt của Giang Bạch Diễm hiện lên một chút kinh ngạc, cùng với một chút thấp thỏm. Cậu ấy không hỏi lý do, chỉ giải thích: “Tôi cảm thấy không có gì đáng nghe cả, cũng không có ý nghĩa.”
Cậu ấy mím môi, nói nhỏ: “Chắc chắn cô ta sẽ nói yêu mến tôi, nhưng…”
Đây đâu phải là yêu.
Cô ta muốn khống chế cậu, hủy diệt cậu, chẳng qua cô ta đang cố bám víu lấy danh nghĩa yêu mến cậu mà thôi.
“Tôi biết, tình yêu của fans hâm mộ đối với tôi không giống như tình yêu tôi dành cho bọn họ. Tôi nỗ lực muốn dùng công việc và thành tích của mình để báo đáp lại bọn họ, để bọn họ cảm thấy kiêu ngạo vì tôi…” Cậu ấy chậm rãi nói, hốc mắt hơi ửng đỏ: “Chị Tĩnh Tĩnh, tôi thật sự có hơi đau lòng.”
Giản Tĩnh phát ra âm tiết vô nghĩa, tỏ vẻ chính mình đang nghe.
“Trong giới này có rất nhiều chàng trai ngang ngửa như tôi, bọn họ có bạn gái, hoặc là có… Chỉ là bọn họ giấu rất tốt. Nhưng tôi thật sự chưa từng có, không phải tôi giấu không được, chẳng qua tôi luôn muốn cố gắng hết sức mình để không làm bọn họ cảm thấy thất vọng khi dành tình yêu mến cho tôi.” Dường như Giang Bạch Diễm hiếm khi thổ lộ nỗi lòng, nên nói năng có chút lộn xộn lại có chút vụng về.
“Có người nói, mối quan hệ giữa fan hâm mộ và thần tượng rất kỳ lạ, có lẽ là như thế này. Nhưng, cũng có người chân thành.” Trong giọng điệu của cậu ấy còn mang theo chút giọng mũi: “Cô ta nói như vậy là ‘yêu tôi’, vậy những người thật sự yêu tôi chân thành đó thì tính là gì chứ?”
Giản Tĩnh nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô nghiêng người, tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào em trai xinh đẹp đang ngã ngồi nơi mép giường. Hốc mắt cậu ấy ửng đỏ, lông mi thật dài dính nước mắt trong suốt, hầu kết hơi nhấp nhô, nuốt lại chua chát xuống đáy lòng.
“Diễn xuất rất tốt.” Cô tò mò hỏi: “Cậu khóc thật đấy à?”
Giang Bạch Diễm há to miệng, chợt phản ứng lại, gạt đi nước mắt, đôi mắt cũng không còn đỏ, chỉ có giọng điệu càng nghiêm túc hơn vừa rồi: “Những gì tôi nói đều là sự thật.”
Chỉ là có thêm một chút diễn xuất mà thôi.
“Cậu sợ tôi không tin cậu sao?” Cô hỏi.
Giang Bạch Diễm mím khóe môi, thẹn thùng: “Ừm, tôi sợ chị Tĩnh Tĩnh cảm thấy tôi rất vô tình, rất tàn nhẫn.” Cậu ấy cầm lấy gối đầu lên, chôn mặt vào cái gối mềm mại: “A a a thật mất mặt, rõ ràng những lời tôi nói là sự thật mà.”
Cậu ấy chỉ để lộ một đôi mắt trắng đen rõ ràng, nhưng lại có sức thuyết phục hơn vừa rồi: “Fan hâm mộ chân chính chỉ biết hy vọng người mình thích sẽ càng ngày càng tốt đẹp, bọn họ sẽ không muốn hủy diệt người đó.”
“Tôi biết.” Giản Tĩnh chậm rì rì tung ra một câu sấm sét: “Không phải giống như cậu sao? Bạch, Tiểu, Hỏa.”
Giang Bạch Diễm kêu lên một tiếng rên rỉ vô cùng thê lương.
Cô buồn cười đến nỗi ruột muốn thắt lại rồi, nhưng vẫn cố tình giả vờ đứng đắn: “Không khó đoán.”
“Cầu xin chị.” Cậu ấy yếu ớt nói: “Đừng nói ra mà, tôi sẽ bị người ta cười đến chết mất.”
Rốt cuộc Giản Tĩnh không nhịn được nữa, cười thầm ra tiếng.
“Đừng nói cho chị Trần, đừng bao giờ nói cho chị ấy.”
“Ha ha ha.”
“Cầu xin chị đấy.” Cậu ấy giữ chặt góc áo của cô, lắc qua lắc lại: “Cầu xin chị.”
Giản Tĩnh không cưỡng lại được, nhận lời nói: “Được rồi được rồi, tôi bảo đảm không nói.”
Lúc này Giang Bạch Diễm mới thở phào, muốn nở nụ cười, nhưng dường như các cơ trên mặt đã căng cứng quá mức, khiến cho một động tác bình thường như vậy cũng không có cách nào hoàn thành.
Cậu ấy cũng không miễn cưỡng chính mình, nặng nề thở ra.
Những lời thổ lộ lúc đầu là diễn xuất hoàn mỹ của cậu ấy, mấy lời giải thích lúc sau là sự thật nhưng cũng có giấu diếm, duy nhất chỉ có tiếng thở dài này là phản ứng chân thật nhất của anh đáp lại Đỗ Kỳ.
Giản Tĩnh suy nghĩ, cậu ấy thật sự có chút đau lòng.
Nhưng ở trong giới giải trí này, chẳng sợ chưa đến hai mươi tuổi, cũng đã là ‘Lại bảo trời êm cảnh thu đẹp’*.
*Câu thơ trong bài Thái tang tử của Tân Khí Tật, bài thơ này được tác giả viết khi bị cách chức, thể hiện niềm tiếc thương và căm phẫn của tác giả đối với việc phục vụ đất nước.
“Đừng buồn.” Cô ngẫm nghĩ một lát, cố ý nói: “Nói cho cậu biết một bí mật được không?”
Giang Bạch Diễm ra vẻ cảm thấy hứng thú: “Bí mật gì vậy?”
“Lúc trước chị Trần có hỏi, vì sao tôi lại chịu chạy đến đây một chuyến, tôi nói với chị ấy rằng bởi vì tôi cảm thấy mình có thể giải quyết.” Giản Tĩnh chớp chớp mắt: “Nhưng thật ra tôi còn vì một lý do khác.”
Tinh thần của cậu ấy lập tức phục hồi với tốc độ mắt thường có thể thấy được: “Vì lý do gì?”
“Bởi vì cậu vẫn luôn cổ vũ tôi, tôi thật sự rất cảm kích cậu.” Cô nói.
Tài khoản Bạch Tiểu Hỏa đã hoạt động nhiều năm, khi cô mở tài khoản không bao lâu lập tức tài khoản kia nhắn tin đến cho cô, các loại ‘xì hơi cầu vồng’* hay những lời khích lệ, khi sách vừa xuất bản lập tức nhận được các bản vẽ phục chế, còn có các đoạn văn trích dẫn.
*“Xì hơi cầu vồng” là từ ngữ thông dụng trên mạng xã hội. Nếu xét theo nghĩa đen, là ngay cả khi thần tượng của một người “xì hơi”, họ cũng có thể tâng bốc hành động đó như “cầu vồng” một cách không hề ngượng miệng. Đây là cách fan cuồng dùng đủ trò để tâng bốc thần tượng của mình rằng họ vừa hoàn hảo không tì vết, lại đa tài đa nghệ.
Cậu ấy có ý đồ gì chứ? Chẳng qua cậu ấy chỉ thật sự thích cô.
“Cậu chính là minh chứng cho việc trên thế giới này thật sự có fan hâm mộ tốt.” Cô khích lệ: “Cậu chính là một fan hâm mộ tốt nhất.”
“Hả…” Giang Bạch Diễm gượng gạo nói: “A đúng vậy.”
“Cho nên, cậu đừng buồn, vật hợp theo loài, chắc chắn cậu cũng có rất nhiều fan như vậy.” Giản Tĩnh sờ sờ đầu cậu ấy: “Cô ta chỉ là một người ngoài ý muốn mà thôi.”
Giang Bạch Diễm ngẩn người, sau đó mới nói: “Ừm, tôi không buồn nữa.”
Giản Tĩnh thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng.
Cô nói: “Cậu nghĩ ngơi cho tốt, tôi đi về trước.” Nói rồi, cô không quên cầm theo di động của mình, nói thêm: “Tôi biết làm thế nào để tránh camera, sẽ không để bị chụp. Cậu yên tâm ngủ đi.”
Giang Bạch Diễm không ngờ cô lại suy nghĩ chu đáo như thế, biếng nhác nhẹ giọng nói: “Ò.” Trên khuôn mặt cậu ấy hiếm khi lộ ra một chút chần chừ, dường như đang suy nghĩ về vấn đề nào đó rất quan trọng, một lúc sau, cậu ấy hạ quyết tâm hỏi: “Thật ra tôi có một vấn đề.”
“Hửm?”
“Chị còn nhớ rõ… Tại sao lại viết Bạch Miêu trong [Pudding và đá quý] không?” Cậu ấy nhẹ giọng hỏi.
Giản Tĩnh theo bản năng định nói ‘Nhớ’, nhưng cô lập tức ý thức được chuyện này không đúng. [Thần thám Bạch Miêu] của cô không có câu chuyện này. Bạch Miêu có tổng cộng mười sáu vụ án, cô viết đến vụ thứ chín đã dừng rồi.
[Pudding và đá quý] là vụ thứ mười ba.
Đây không phải do cô viết.
“Có chuyện gì sao?” Cô cảm thấy kỳ lạ: “Tôi nhớ rõ, con mèo nhà cậu tên là Pudding đúng không.”
Cậu ấy gật đầu.
Giản Tĩnh nhìn cậu ấy: “Tại sao lại hỏi chuyện này?”
“Không có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.” Cậu ấy nói tiếp: “Bởi vì Pudding cũng tên là Pudding, nên tôi có chút tò mò. Không có chuyện gì. Chị mau trở về nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon.”
Trong lòng Giản Tĩnh đầy nghi ngờ, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Cô nhận được một đoạn ký ức khác với chính mình, nhưng đoạn ký ức này lại không rõ ràng, cô không thể nhớ được tất cả những chuyện lớn đến chuyện bé. Rất nhiều nội dung đều giống như bức tranh cũ phủ đầy bụi hoặc phai màu, hoặc loang lổ, hoặc bay màu không còn sót lại chút gì, khó có thể nhìn lại.
“Ngủ ngon.” Cô nhìn kỹ cậu ấy một lúc, sau đó xoay người rời đi.
Giang Bạch Diễm nhìn thấy cô linh hoạt giống như một con mèo, nhảy ra dựa sát vào vách tường của lối đi an toàn bên cạnh.
Hành động của cô khiến cậu ấy không khỏi suy nghĩ, cô thật sự rất giống Bạch Tiểu Miêu.
Xuất phát từ tính cẩn thận, Giản Tĩnh đổi phòng khách sạn để nghỉ ngơi, ngủ một giấc đến giữa trưa.
Trên điện thoại di động có tin nhắn của Khang Mộ Thành, cô trả lời lại anh: ‘Hôm nay về nhà’, sau đó cô thu dọn hành lý rồi đến khách sạn ban đầu trả lại phòng.
Ai ngờ nơi đó có một vị khách ngoài ý muốn đang đợi cô.
“Khâu Lâm, mọi người đều gọi tôi là chị Lâm.” Người đại diện có khuôn mặt trang điểm tinh xảo và đeo kính râm, cô ta đưa tay ra với cô: “Cô có rảnh không? Ăn một bữa cơm đơn giản được chứ.”
Giản Tĩnh uyển chuyển từ chối: “Tôi phải trở về, lần sau nhé.”
Ý của lần sau chính là không muốn ăn.
Nhưng người có vẻ tinh tế như cô ta lại không ra bài theo lẽ thông thường, cô ta đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Cũng được, qua hai ngày nữa khi tôi về sẽ hẹn lại cô. Nghe nói Tổng giám đốc Khang của Kim Ô trông chừng cô rất kỹ, nếu không ngại có thể dẫn anh ấy đến cùng, tôi cũng sẽ dẫn theo bạn.”
Giản Tĩnh giật mình.
“Cô giúp tôi một việc lớn như vậy, tôi sẽ không quên ân tình này của cô.” Chị Lâm chậm rãi mỉm cười.
Giản Tĩnh quyết định giao gánh nặng này cho Khang Mộ Thành, nhận lấy danh thiếp: “Tôi sẽ bảo Tổng giám đốc Khang hẹn cô.”
Chị Lâm nhướng mày: “Tôi hẹn cô mà.”
“Các người sẽ có nhiều đề tài chung hơn.” Giản Tĩnh xua xua tay: “Hẹn gặp lại.”
Chị Lâm hứng thú nhìn cô, một lúc sau cô ta khoát tay: “Thôi vậy, lần sau gặp lại.”
Giản Tĩnh lái xe về nhà. Sau khi về đến nhà, báo bình an với Khang Mộ Thành xong thì cô gấp không chờ nổi lập tức nói: “Tổng giám đốc Khang, em giới thiệu cho anh một đại mỹ nhân.”
Khang Mộ Thành buồn cười, cái tính trẻ con này thật là: “Quen biết một minh tinh à?”
“Nữ minh tinh không hợp với anh.” Cô nói tiếp: “Là người đại diện của Truyền thông Thôi Xán, cô ta tên là Khâu Lâm.”
Khang Mộ Thành biết cái tên này: “Hiếm thấy đấy, cô ta cũng được coi nhân vật có danh tiếng. Có chuyện gì sao?”
“Cô ta muốn mời em ăn cơm, em không kiên nhẫn ngồi ăn cơm với cô ta, nhưng chắc anh có thể đấy.” Giản Tĩnh chụp lại danh thiếp của Khâu Lâm gửi sang cho anh, vui vẻ nói: “Cứ tin tưởng em, bữa cơm này không lỗ đâu.”
Khang Mộ Thành xoa xoa mi tâm, cảm thấy tình huống này có chút mất khống chế: “Tĩnh Tĩnh à, anh biết em quan tâm anh. Nhưng, anh không nghĩ rằng em… Đây không phải là việc em cần làm.”
Đầu dây bên kia điện thoại bỗng dưng yên tĩnh lại.
Trong bầu không khí tràn ngập sự kỳ lạ, trì trệ và vi diệu.
Khang Mộ Thành đột nhiên vô cùng hối hận, sửa lại nói: “Được rồi, anh sẽ đi.”
Vẫn trầm mặc như cũ.
“Tĩnh Tĩnh.” Anh lên tiếng lần nữa.
Nhưng lúc này Giản Tĩnh đã không còn nghe.
Cô đã ngắt cuộc gọi.
Khang Mộ Thành gọi lại, nhưng trong điện thoại vang lên âm máy bận.
Điện thoại đang trong cuộc trò chuyện.
“Chị Tĩnh Tĩnh, tôi là Giang Bạch Diễm.” Đối phương tự giới thiệu trước: “Chị về đến nhà chưa?”
Giản Tĩnh nén lại sự khác thường xuống đáy lòng, tỏ ra như thường nói: “Tới rồi, có việc gì sao?”
“Đỗ Kỳ nhận tội rồi. Chị Trần nói cô ta nói rất nhiều lời khùng điên, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, người đã bị giam giữ.” Giang Bạch Diễm báo cáo lại kỹ càng tỉ mỉ: “Đoàn phim đã khai trừ cô ta, ngoại trừ vài người thì không ai biết chuyện này.”
Trong lòng lập tức nảy sinh ra cảm giác thành công và vui vẻ khiến Giản Tĩnh nhất thời quên mất sự không vui vừa rồi: “Vậy thật tốt.”
Cậu ấy nghiêm túc nói: “Chị Trần nói trên người cô ta mang theo dao và thuốc, nếu không nhờ chị thì tôi có khả năng mất mạng rồi. Cảm ơn chị Tĩnh Tĩnh, chị lại cứu tôi nữa rồi.”
“Lại?”
Giang Bạch Diễm dừng lại một lúc, sau đó cười nói: “Chuyện trước đó coi như bỏ qua, nhưng chuyện ở nhà ma chị đã dạy mật mã cho tôi rất nhiều lần.” Cậu ấy nói sang chuyện khác: “Chờ sau khi tôi quay xong, tôi nhất định phải mời chị bữa cơm.”
“Không cần khách sáo như vậy.”
“Phải làm phải làm.” Cậu ấy cực kỳ kiên trì: “Tôi hẹn thời gian với chị trước rồi đấy. A, đạo diễn gọi tôi rồi, hẹn gặp lại chị Tĩnh Tĩnh.”
Giản Tĩnh vẫn còn vấn đề muốn hỏi cậu ta, nhưng cô cũng không tiếp tục: “Hẹn gặp lại.”
Cô đợi nhưng không thấy cậu ấy cúp điện thoại, cô đành phải tắt máy trước.
Trên điện thoại di động nhảy ra tin nhắn chưa đọc.
Khang Mộ Thành: [Buổi tối anh rảnh rỗi, cùng nhau ăn cơm được không?]
Tại sao người nào cũng muốn mời cô ăn cơm vậy chứ? Giản Tĩnh nhíu mày, gửi lại: [Mệt, không ăn.]
Anh: [Anh xin lỗi vì đã nói câu vừa rồi.]
Giản Tĩnh: [Là em tự tình nguyện, anh không cần phải xin lỗi.]
Lại nhắn thêm một câu: [Em hơi mệt, ngủ bù đây.]
Cô trả lời xong, chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, sau đó vào phòng tắm tắm rửa.
Hơi nước nóng hầm hập mang theo vị muối biển cuốn đi hết mệt mỏi còn đọng lại.
Lúc cô mơ màng sắp ngủ, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện tin tức mới.
[Hệ thống: Ký chủ hoàn thành việc ‘Thấy việc nghĩa hăng hái làm’, thưởng 10 điểm dũng khí.]
Giản Tĩnh lập tức trở nên hăng hái. Từ trước đến nay đều là hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, sau khi cô hoàn thành mới được khen thưởng, nhưng lần này không có nhiệm vụ mà vẫn được thưởng sao?
[Hệ thống: Hệ thống khuyến khích ký chủ thực hiện hành động chính nghĩa trong khả năng cho phép, nên cũng có phần thưởng thích hợp.]
Giản Tĩnh chìm vào trầm tư.
Cái hệ thống này không có cảm giác tồn tại, cô cần phải tự mình khám phá kích hoạt nó mới có thể nắm giữ quy tắc. Bây giờ cô đã mơ hồ có một vài khái niệm về quy tắc ra nhiệm vụ của hệ thống rồi:
Tất cả các nhiệm vụ được triển khai đều quay xung quanh ‘cô’.
Trên thế giới này xảy ra vô số các vụ án, nhưng không phải vụ án nào ở xung quanh cô cũng sẽ kích hoạt nhiệm vụ. Chẳng hạn như lúc mới vừa trùng sinh, đám cháy ở tòa nhà cách vách không có chút dấu hiệu nào.
Trước mắt nhìn xem, chỉ khi cô bị cuốn vào trong chuyện đó mới có thể kích hoạt nhiệm vụ.
Bệnh viện, câu lạc bộ Trinh thám, hội ký tên, khách sạn nghỉ phép đều như thế, dù ít hay nhiều thì cô vẫn bị cuốn vào. Cô trở thành người có nguy cơ bị hại hoặc người có hiềm nghi, lúc đó hệ thống sẽ lập tức tuyên bố nhiệm vụ. Trong đó, vụ mình chuẩn bị die lần thứ hai ở biệt thự Dư Huy càng đặc biệt, không thành công liền đóng băng, nhiệm vụ nhanh chóng được gửi đi.
Nếu so sánh, vụ án ở khách sạn ác ma và vụ trộm vàng bị trì trệ hơn rất nhiều.
Giai đoạn trước cô có tham gia vào nhưng không chạm đến điểm mấu chốt, chỉ ở rìa biên giới có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thẳng đến lúc đó, khi cô chính thức vướng vào gút mắt lúc tiến vào căn phòng số 206 ở khách sạn, hay trong vụ án trộm vàng mặt đối mặt với kẻ phạm tội, lúc này hệ thống mới quyết định kích hoạt nhiệm vụ.
Nhưng bây giờ hệ thống nói cho cô biết, những chuyện không liên quan đến cô vẫn có thể được thưởng.
“Mi rốt cuộc là hệ thống gì chứ?”
[Tôi là hệ thống thông minh, tận tâm tận lực phục vụ ký chủ.]
“Hệ thống thiểu năng trí tuệ.”
[Tôi là hệ thống thông minh, tôi rất vui khi được phục vụ ký chủ.]
Giản Tĩnh còn muốn tiếp tục đùa giỡn nó, nhưng bên tai lại nghe được một tiếng động rất nhỏ.
Bên ngoài có người bước vào.
Cô ngừng thở, lặng yên không một tiếng động đứng dậy khỏi bồn tắm, bàn chân đạp trên thảm, thảm mềm mại hút đi bọt nước nhỏ giọt và tạp âm.