Quý Phong không hiểu sao Giản Tĩnh lại buồn rầu, cũng không hiểu sao cô lại đau lòng như vậy.
“Không phải chỉ là một đôi giày thôi sao?” Anh ấy qua quýt hỏi: “Mau đến xem camera đi.”
Giản Tĩnh: “Anh gửi cho tôi đi.”
Ra đa trực giác của Quý Phong hoạt động, không dám gây ra rủi ro vào lúc này, vội vàng gửi video qua cho cô. Kết quả, mở video ra, cô cũng đã tải xong: “Mạng của cô thật nhanh.”
“Trường có 5G.” Giản Tĩnh lạnh lùng, cúi đầu nhìn điện thoại.
Không thể không nói hiệu suất làm việc của cảnh sát rất nhanh, trường có nhiều camera giám sát như vậy mà bọn họ đã tìm được chính xác đoạn video về kẻ tình nghi.
Trình Gia Hữu thì không cần phải nói, bạn cùng phòng họ Vương và bạn thân họ Trương đều đang ở đây cả.
Cô nhớ lại lời khai của mấy người đó: Sau khi bạn Vương thi xong thì về kí túc; bạn Trương đi thi cùng với người chết xong rồi tự mình rời đi; Triệu Tuyền, chủ tịch Phương, Triệu Khải thì về văn phòng của hội sinh viên sau khi ăn xong.
Ở giữa khuôn viên trường là hồ nước, một bên là giảng đường, một bên là kí túc xá, đại khái như sau:
… Cửa…
…
Giảng đường… Thư viện… Tòa nhà hành chính…
Giảng đường… Hồ nước… Khu thực nghiệm…
Giảng đường… Hồ nước…
Giảng đường… Sân thể dục…
…. Kí túc xá… Khu chăn nuôi…
… Cửa hàng…
Nhìn từ tuyến đường chính, hai người Vương, Trương xuất hiện ở bờ hồ, cũng không phải là chuyện gì lạ cả.
Giản Tĩnh cẩn thận so sánh, bạn Vương xuất hiện ở cửa tiệm trà sữa, cách một con đường chính là hồ nước; bạn Trương thì ở gần hơn, ở ven hồ cách đó không xa.
Tua nhanh hơn, có thể thấy được bạn cùng phòng họ Vương từng đi tới thùng rác gần đó, vứt một tờ khăn giấy vào – Vừa rồi cô ta đã mua một cây xiên nướng trong tiệm trà sữa để ăn.
Mà bạn thân họ Trương, khi nhìn thấy người chết rơi xuống nước thì đã lo lắng chạy tới bờ hồ.
Nhưng mà cái này cũng không có ý nghĩa gì cả, cơ hội tiêu hủy chứng cứ cũng chỉ có chừng ấy. Nếu như hung thủ đủ thân cận thì hạ độc xong lại dọn dẹp sạch sẽ, không cần đợi đến khi xảy ra vụ án mới làm.
Giản Tĩnh nói: “Hơn phân nửa là không tìm được.”
“Chỉ cần có xác xuất một phần trăm thì cũng phải tìm.” Quý Phong dạy cô: “Cô đừng nghĩ kẻ phạm tội quá thông minh, nhiều khi người ta hoảng loạn thì chuyện ngu xuẩn gì cũng làm được. Nhưng mà, đây là công việc của chúng tôi, không liên quan gì đến cô cả.”
Giản Tĩnh ngước mắt lên: “Cái gì mà không liên quan đến tôi chứ?”
“Chúng ta cùng phân tích, mỗi người đều có thời gian gây án, mỗi người cũng đều có cơ hội tiêu hủy chứng cứ, nên phải tìm được điểm đột phá, phải điều tra từ hai phương diện.” Quý Phong giơ hai ngón tay lên: “Nguồn gốc của độc dược và động cơ giết người. Cái trước chúng ta sẽ từ từ điều tra, cái sau thì…”
Giản Tĩnh nhíu mày lại, hồi lâu mới hỏi: “Có ai đề cập tới tôi với anh sao?”
Quý Phong giơ ngón cái lên, bày tỏ tán tưởng sự lĩnh ngộ của cô: “Cô gái họ Trương.”
Nhưng Giản Tĩnh lại không quá tình nguyện: “Tôi không giỏi làm chuyện này.”
“Cô Giản, cái này gọi là chiến thuật tâm lý.” Quý Phong mạnh mẽ khích lệ: “Tách ra thẩm vấn từng người, rất lãng phí thời gian, trường cô còn mong chúng tôi nhanh chóng phá án, tránh xảy ra khủng hoảng. Những lúc phi thường phải dùng cách phi thường, tôi tin tưởng tuyệt đối vào tiềm lực của cô.”
Đã nói đến mức này, Giản Tĩnh cũng không thể nào làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gật đầu: “Tôi biết rồi, được thôi.”
Hai người đi quanh hồ một vòng rồi trở lại phòng hiệu trưởng, những người khác đều đã làm bản ghi chép vô cùng chi tiết.
Không có gì sơ hở cả.
Quý Phong nháy mắt với Giản Tĩnh. Cô hít sâu một hơi, bắt đầu diễn. Cô đi tới bên cạnh người bạn thân họ Trương, kéo cổ áo cô ta: “Tôi và Kim Mỹ Tiên có mâu thuẫn gì, hả?”
Chữ ‘hả’ này hoàn toàn là bắt chước theo giọng của những Tổng giám đốc bá đạo trong phim thần tượng, lạnh lùng, khinh thường, cao ngạo. Dĩ nhiên, trực tiếp tát một cái thì còn quyết đoán hơn, nhưng Giản Tĩnh không xuống tay được, không thể là gì khác hơn là bắt chước mấy cô gái hư hỏng ngoài đầu đường.
Đây cũng là học theo một cô gái hư hỏng trong đoàn phim của Giang Bạch Diễm.
Bạn Trương sửng sốt, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ: “Tôi nói thật.”
“Cái gì mà nói thật?” Giản Tĩnh cười nhạt: “Nói tôi nghe thử xem.”
Mặt bạn Trương đỏ lên, ngập ngừng nói: “Tôi, tôi cũng chỉ nghe Mỹ Tiên nói thôi.”
Nghe cô ta nói vậy, Giản Tĩnh có chút bất ngờ, thừa thắng truy kích: “Ồ?”
Người bạn thân họ Trương vốn không muốn nhận, nhưng cô ta đã quen làm tùy tùng, không cứng rắn được với Kim Mỹ Tiên. Khí thế của Giản Tĩnh còn kiêu căng hơn cả Kim Mỹ Tiên nữa, không yếu mà còn mạnh hơn, còn mang theo sát khí, cô ta lập tức co lại: “Cậu ấy nói… Cô không biết xấu hổ… Cái gì mà cho cô biết mặt… Tôi cũng chỉ nói thật thôi.”
Giản Tĩnh nhớ lại mâu thuẫn sáng nay, hẳn là bạn học họ Trương không nói láo, Kim Mỹ Tiên thật sự có thành kiến với cô.
Chuyện này thật thú vị.
Cô và Trình Gia Hữu chỉ cùng nhau xuất hiện hồi tháng Chín, sau đó cũng không nói chuyện gì với nhau cả, Kim Mỹ Tiên biết gì về cô chứ?
Ánh mắt cô chuyển qua Triệu Tuyền, cô ta không hề né tránh, hoàn toàn không thẹn. Cô lại nhìn Lưu Khải ở bên cạnh… Cậu ta có vẻ tránh ánh mắt cô, nếu dùng hình tượng để giải thích thì chính là ‘mắt la mày lét’.
“Là anh.” Giản Tĩnh đã biết, nhìn chằm chằm cậu ta: “Anh ghi hận chuyện hôm đi bộ, cố ý nói gì đó với Kim Mỹ Tiên đúng không? Sao nào? Dựa vào vị trí của anh ở hội sinh viên, không làm gì được tôi nên muốn mượn đao của Kim Mỹ Tiên để giết người? Để tôi đoán nhé, muốn xóa số báo danh thi của tôi?”
Năng lực của sinh viên lớn thế nào chứ? Đơn giản chỉ là ở trong khoảnh đất một mẫu ba của trường học. Mà qua lời ám chỉ của Quý Phong, gia cảnh Kim Mỹ Tiên khá giả, tạo cho nhà trường áp lực không nhỏ, ép bọn họ sớm phá án.
Lưu Khải muốn trị cô, cách tốt nhất chính là mượn đao giết người.
Kim Mỹ Tiên tính tình kiêu căng, nói dễ nghe thì là ngây thơ, nói khó nghe thì là có chút ngu ngốc. Nếu nghe nói cô và Trình Gia Hữu mập mờ, không ra tay mới lạ.
Cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích cho lời phát biểu về ‘bài thi’ của cô ta.
“Anh thật to gan.” Giản Tĩnh lạnh nhạt nói: “Trưa nay tôi nghe anh hỏi Kim Mỹ Tiên chuyện thực tập, anh muốn đến công ty nhà cô ta sao?”
Cô nhìn về phía Trình Gia Hữu: “Bạn cậu muốn cướp người yêu của cậu, cậu không nghi ngờ chút nào sao?”
Lưu Khải vừa sợ hãi vừa không ngờ cô lại tìm ra nguyên nhân ngọn nguồn nhanh như vậy, cũng không ngờ cô lại vu khống được nhanh đến thế. Anh ta bật thốt lên: “Cô đừng nói bậy.”
Mắt thấy chuyện nhờ Kim Mỹ Tiên giới thiệu công việc đã thất bại, cậu ta còn phải bám víu vào cái gọi là ‘anh em’ nữa.
Trình Gia Hữu có chút mơ hồ.
Nhưng bản chất của anh ta không xấu nên không có suy nghĩ xấu về bạn thân của mình. Anh ta do dự nói: “Đều là hiểu lầm thôi.” Nhưng mà chuyện lời nói xấu của Lưu Khải là hiểu lầm, hay chuyện cướp người yêu là hiểu lầm thì không được nói rõ ràng, hiển nhiên anh ta cũng hồ đồ.
Có điều, Giản Tĩnh cũng không định tùy tiện bỏ qua như thế.
Cô làm như vậy cũng không phải vì hả giận, mà là cố ý.
Nhìn từ lời khai trước mắt, người bạn cùng phòng họ Vương có hiềm khích với người chết, nhưng hình như chỉ là ghét thông thường thôi, không có quan hệ đặc biệt rõ ràng. Mà bốn người Triệu, Lưu, Phương, Trương và người chết lại không có nhiều liên quan, dường như chỉ là tình cờ vướng vào vụ án, không tìm ra được sơ hở.
Đối với cảnh sát, đây là một tình huống khá khó giải quyết. Bọn họ phải tìm được chứng cứ thì mới có thể tiếp tục thẩm vấn kẻ tình nghi được. Dựa theo hiệu suất hiện tại, ít nhất cũng mất hai ba ngày.
Quý Phong muốn thử cách khác.
Giống như là tù nhân đánh cờ trong lúc khó khăn vậy, mọi người biết rõ hai bên cùng thắng mới là biện pháp tốt nhất, nhưng mà từ các loại nguyên nhân, không thể có lựa chọn sáng suốt được.
Vừa rồi anh ấy nói cho Giản Tĩnh biết chuyện người bạn thân họ Trương tố cáo, chính là ám chỉ cô ta chính là kẻ khơi mào.
Giống như trò chơi Ma Sói, người khác nói bạn là tội phạm, cùng lúc đó, bạn phản bác lại, cũng quy cho người ta là tội phạm, tấn công mới là cách giúp đỡ tốt nhất.
Hai bên cùng chỉ đối phương là tội phạm, nhổ cà rốt nhổ cả đất, sẽ có thể moi ra bí mật của những người khác vẫn bị ẩn giấu.
Cho nên, lúc này, chân tướng không quan trọng, tấn công mới là quan trọng.
Giản Tĩnh trợn mắt nói mò: “Có phải Kim Mỹ Tiên có chữ ký của một ca sĩ họ Trương nào đó không?”
“Sao cậu biết?” Trình Gia Hữu không hiểu.
Giản Tĩnh chỉ Lưu Khải: “Cái bảo vệ cổ tay mà anh ta dùng có phải là nhãn hiệu mà ca sĩ đó làm đại diện không?”
Không đợi những người khác nhìn qua, Lưu Khải nhanh chóng che cổ tay lại.
Trình Gia Hữu không tin bạn tốt nhiều năm lại dây dưa với bạn gái mình, nhưng mà…
“Lưu Khải?” Anh ta ngẩn ra.
“Gia Hữu, câụ nghe tôi giải thích.” Lưu Khải nhanh chóng nói: “Mỹ, cô ấy muốn một bức ảnh có chữ kí của ngôi sao đó, đúng lúc tôi mua cái bảo vệ cổ tay này, được tặng ảnh kí tên nên đưa cho cô ấy.”
Giản Tĩnh sâu kín đâm thêm một dao: “Trước đó anh không dùng nhãn hiệu này.”
Lúc đi bộ là lúc cô đạt được thẻ trung cấp không lâu, năng lực quan sát khiến cô nhớ được điểm đặc biệt của từng người: Khi ấy, cái bảo vệ cổ tay mà Lưu Khải dùng là thứ rất đắt, cậu ta cố ý khoe khoang, thường xuyên len lén đưa tay ra, Tả Hinh còn chê cậu ta giả trân.
Trình Gia Hữu và cậu ta ở chung một phòng, đương nhiên rõ hơn Giản Tĩnh: “Gần đây cậu mới đổi cái này.”
Lưu Khải có khổ mà không nói ra được. Cậu ta mua hàng cả mười lần, mua ba cái áo vest, mua đi mua lại cái bảo vệ cổ tay này, đúng là vì mang ảnh ca sĩ đi lấy lòng Kim Mỹ Tiên.
Nhưng chuyện này cũng chỉ vì việc thực tập thôi.
Kim Mỹ Tiên tính tìnhtình tiểu thư, cậu ta cũng không điên mà đi thích cô ta.
“Có phải anh từng dây dưa với Kim Mỹ Tiên không?” Giản Tĩnh mỉm cười, lấy gậy ông đập lưng ông.
Lưu Khải là tiểu nhân, lúc gặp nguy hiểm, bình thường tiểu nhân đều lựa chọn bán đứng người khác để bảo vệ mình. Cậu ta không do dự cắn một người khác: “Fuck, nếu thật sự nói ai có ý định này, chủ tịch, hẳn là cậu mới đúng chứ?”
Cậu ta biết, Trình Gia Hữu và Kim Mỹ Tiên có thể giúp cậu ta tìm được công việc tốt, chức chủ tịch nhìn thì cao cấp, nhưng thật ra quyền lực chẳng có được bao nhiêu, nói chi là sắp tốt nghiệp rồi, chủ tịch hội sinh viên cũng không có ích gì.
Anh em tốt và chủ tịch vô dụng, vừa nghĩ đã biết nên đắc tội ai.
“Trước kia tôi thấy cậu kéo cô ta vào góc nói chuyện.” Lưu Khải là một con chó tốt, rất biết cắn người: “Có phải cậu đang theo đuổi cô ta, cô ta lại không thích cậu, cậu yêu mà không được, thẹn quá hóa giận, trực tiếp giết cô ta đúng không?”
Những người khác: Dưa thật là thơm.
Chủ tịch Phương không nghĩ mình lại đột nhiên bị cắn nên hơi hốt hoảng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Tôi có hảo cảm với cô ấy, nhưng sau khi bọn họ ở bên nhau, tôi cũng không nghĩ đến cô ấy nữa. Hôm đó tôi chỉ muốn nói rõ ràng thôi, không ngờ lại khiến cậu hiểu lầm.”
Anh ta đỡ mắt kính, nói như lơ đãng: “Tôi là con trai, khá rộng rãi, trái lại là Triệu Tuyền, tôi cũng từng khuyên cậu buông tha rồi, đáng tiếc cậu không nghe tôi.”
Giản Tĩnh xem thế là đủ rồi. Một tên tiểu nhân, một tên ngụy quân tử, chẳng trách Trình Gia Hữu giỏi thế, hóa ra là dựa vào bạn đồng hành để bẩy mình lên.
Triệu Tuyền cười nhạt: “Chủ tịch có gì thì nói thẳng, ngấm ngầm hại người làm gì chứ?”
“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, không có ý gì khác.” Chủ tịch Phương cười: “Dù sao mọi người cũng biết cả.”
“Nói thật, các người khiến tôi buồn nôn.” Triệu Tuyền không thể nhịn được nữa: “Sao nào? Tôi từng thích Trình Gia Hữu đấy thì sao? Tôi sẽ vì anh ấy mà giết người à? Anh điên hay tôi điên? Anh ấy xứng sao?”
Con người bị bức ép, người mình thích trước kia cũng có thể diss như thường, huống chi, bây giờ người ta cũng không còn là crush của mình nữa, cũng cảm thấy người ta chẳng ra gì.
“Tôi đã sớm tìm được đơn vị thực tập rồi, trong thời gian thử việc, lãnh đạo cũng cho tôi lương chính thức. Mặc dù con trai ông chủ không có học, nhưng mà có tiền, đang theo đuổi tôi.” Cô ta có cảm giác buồn nôn như có con ruồi rơi vào đĩa cơm: “Tôi mất não rồi à mà giết người vì Trình Gia Hữu? Đồ điên!”
Trình Gia Hữu vô cùng lúng túng, lời ấy nói ra như thể anh ta là ‘hồng nhan họa thủy’ vậy. Anh ta vội vàng nói: “Mọi người đừng hiểu lầm, tôi và Triệu Tuyền chỉ là bạn thôi. Đều là bạn cả, sao có thể vì chút chuyện ấy mà âm mưu giết người được chứ?”
Cô ta đã thôi thích Trình Gia Hữu được hai tháng, tình cảm đã nhạt phai, lúc này bởi vì anh ta dính vào thị phi, cho dù lý trí biết không liên quan đến anh ta, nhưng về tình cảm lại không thể không giận cá chém thớt: “Tôi nói lời khó nghe, bây giờ chúng ta ở đây giống như chó cắn nhau vậy, không phải vì Kim Mỹ Tiên, cũng là vì Trình Gia Hữu cậu, nhưng cậu – thật sự không có hiềm nghi sao?”
Trình Gia Hữu vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Sao tôi phải giết bạn gái tôi chứ?”
“Đêm hôm trước, các người từng cãi nhau.” Triệu Tuyền bình tĩnh nói: “Xin lỗi, không phải cố ý nghe lén, nhưng các người tranh cãi rất dữ dội, không phải sao?”