Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 73

Chương 73

Không có gì hơn xé X để hắt nước bẩn lên nhau.

Ban đầu khoanh vùng đối tượng tình nghi, mọi người còn duy trì tỉnh táo, không hề muốn xé rách mặt, nhưng một khi bắt đầu cắn xé thì rất khó kết thúc, từng bước một đột phá ranh giới cuối cùng.

Giản Tĩnh cảm thấy không thoải mái, thậm chí có hơi hối hận đã làm như vậy, nhưng làm người không biết làm sao chính là biện pháp này có hiệu quả nhanh chóng.

Triệu Tuyền thích Trình Gia Hữu, nếu không phải như vậy thì làm sao có thể nói ra bí mật như vậy?

"Tôi và Mỹ Tiên chỉ có chút tranh chấp." Trình Gia Hữu cãi lại: “Tính tình cô ấy nóng nảy, có lúc vì một chút chuyện nhỏ cũng sẽ tức giận, cho tới bây giờ đều không để cô ở trong lòng."

Triệu Tuyền nói hết rồi, không quan tâm mà nói nhiều một câu: "Tôi nghe cậu nói ‘Chia tay’."

Trình Gia Hữu giải thích: "Cô ấy luôn vậy, gây gổ là nói chia tay, tới bảy tám phần đều là giận dỗi."

Lúc này, Quý Phong làm người ẩn hình mới mở miệng hỏi: "Tình cảm của hai người như thế nào?"

"Vẫn khá ổn." Trình Gia Hữu trả lời: “Nhà chúng tôi quen biết chừng mười năm, ba mẹ hai bên cũng rất quen thuộc, nếu qua lại thuận lợi, sau khi tốt nghiệp có lẽ sẽ đính hôn."

Quý Phong hỏi: "Cô ấy có là một cô gái khiến người ta thích không?"

Trình Gia Hữu chần chờ nói: "Khá tốt, cô ấy chỉ có hơi ngây thơ." Trình Gia Hữu quen biết Kim Mỹ Tiên từ nhỏ nên không cảm thấy tính tình của Kim Mỹ Tiên quá khó chấp nhận, mà Kim Mỹ Tiên còn rất xem trọng Trình Gia Hữu, đều hỏi Trình Gia Hữu mọi chuyện, dù sao cũng coi như là hài lòng.

"Vậy thì có thể ngây thơ thật à? Cô ấy làm người ta rất ghét." Giản Tĩnh đúng lúc mở miệng, nhắm ngay mũi dùi vào bạn cùng phòng Vương: “Trọ cùng người như vậy không phải là một chuyện vui nhỉ? Nghe nói phòng ngủ các cô thường xuyên có cãi vã."

Nghe nói là giả, nhưng dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được.

"Cả ngày lẫn đêm đều ra vẻ cô là thiên kim tiểu thư, ai có thể kiên nhẫn làm nô dịch để phục vụ cô ta chữ?" Bạn cùng phòng Vương cười nhạt.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, bạn cùng phòng Vương giễu cợt Kim Mỹ Tiên làm giá, nhưng không cẩn thận ảnh hưởng đến người khác. Bạn thân Trương giống như là bị đạp chân, nhảy cẫng lên mắng: "Cô nói ai là nô dịch?"

Bạn cùng phòng Vương liếc nhìn, khinh thường nói: "Ai thừa nhận chính là người đó."

"Cô ghen tị tôi có thể làm bạn với Mỹ Tiên." Bạn thân Trương châm biếm đáp trả.

Bạn cùng phòng Vương hừ một tiếng, vẻ mặt lười so đo.

Thế này không được, Giản Tĩnh không thể không mở miệng lần nữa: "Cô nói bạn, là loại bạn đưa đồ mình không cần cho cô à?"

Bạn thân Trương và Kim Mỹ Tiên là ‘bạn’ kiểu gì, liếc mắt nhìn thì biết.

Áo khoác của bạn thân Trương là Chanel, kiểu cũ, trên cổ áo có lưu lại vết bẩn, mặc dù đã được giặt sạch cẩn thận, nhưng nguyên liệu vải xa xỉ, quý giá, nhất định có dấu vết màu sắc bị phai.

Kích thước cũng không vừa vặn, Kim Mỹ Tiên nhỏ nhắn, mặc số nhỏ, người bạn thân Trương cao hơn, mặc quần áo số nhỏ không vừa, lúc hành động sẽ chật chội và giãn ra, nghèo rớt mồng tơi.

Đây không phải là quần áo của bạn thân Trương.

Còn có một chiếc túi giống nhau, bạn thân Trương đeo chiếc túi họa tiết kim cương cổ điển của Chanel, trên bề mặt kim loại và da túi có không ít vết trầy. Nhưng bạn thân Trương sử dụng vô cùng cẩn thận, vừa rồi đặt túi xuống cũng không quên lót mấy tờ giấy ở phía dưới.

Tỉ mỉ, thương yêu hiển nhiên mâu thuẫn với vết trầy xước, giải thích duy nhất chính là có hai người sử dụng.

Kim Mỹ Tiên không coi xa xỉ phẩm là xa xỉ phẩm, tùy ý sử dụng, để lại rất nhiều dấu vết tùy tiện. Mà sau khi vào tay bạn thân Trương thì sử dụng tỉ mỉ, cố gắng giảm bớt tổn hại.

Nhìn quần áo và giày thì không phải là xa xỉ phẩm gì, nhưng hợp hơn, hiển nhiên đây mới là mức kinh tế thực của bạn thân Trương.

Mối quan hệ giữa hai ‘bạn’ này không ngang nhau.

Gọi là bạn thân, không bằng nói người hầu thì thích hợp hơn.

Sắc mặt bạn thân Trương căng đến đỏ bừng, rất muốn lớn tiếng phản bác, nhưng rất kỳ lạ, bạn thân Trương dám cãi nhau với bạn cùng phòng Vương, nhưng lại sợ Giản Tĩnh một cách khó hiểu. Lời đến miệng, giống như là có xương cá mắc ở cổ họng không thể nói ra được.

Giản Tĩnh không đành lòng làm khó bạn thân Trương, hòa hoãn nói: "Quan hệ hai người tốt không?"

"Tính tình cô ấy không tốt." Bạn thân Trương ngập ngừng nói: “Có lúc nói chuyện không biết giữ miệng, không dễ nghe. Nhưng đối với tôi cũng không tệ lắm.”

Không thêm câu phía sau còn không có chuyện gì, tăng thêm câu biện bạch đã chọc giận bạn cùng phòng Vương. Bạn cùng phòng Vương trả lời lại một cách mỉa mai: "Không tệ? Tát cô mấy cái mà cô còn cảm thấy không tệ?"

Không đợi bạn thân Trương giải thích, bạn cùng phòng Vương không nhịn nổi, để lộ ra: "Vốn là tôi không muốn nói, người đã chết rồi, tích chút đức. Nhưng cô đổi trắng thay đen khiến tôi cũng cảm thấy bội phục thật đấy. Nói cho các anh biết, Kim Mỹ Tiên chết chưa hết tội."

Quý Phong đào hố: "Một người có tính tình không tốt thì đâu thể nói chết chưa hết tội chứ?"

Bạn cùng phòng Vương há mồm định nói gì, nhưng trong chớp mắt, đột nhiên do dự.

Quý Phong nháy mắt cho Giản Tĩnh, để cô lên.

Cô: Tự anh làm đi, nở cái mặt này.

Quý Phong không có thời gian dài ‘mắt đi mày lại’ cùng cô, miễn cho bị đám bạn này nhìn thấu trò lừa bịp, không thể làm gì khác hơn là tự ra tay, thành khẩn nói: "Có phải có ẩn tình gì không?"

Sức hấp dẫn của anh đẹp trai là dương vô cùng.

Bạn cùng phòng Vương tan biến sự chần chờ: "Kim Mỹ Tiên hại chết Dư Thu."

"Làm sao có thể?" Trình Gia Hữu không tin. Trình Gia Hữu hiểu Kim Mỹ Tiên, là thiên kim đại tiểu thư nên tính tình không tốt, thường xuyên đắc tội với người ta, nhưng cũng không phải là quá quá đáng, sao có thể hại mạng người?

Bạn cùng phòng Vương nói: "Dư Thu là người trước kia ở trọ với chúng tôi, điều kiện gia đình cô ấy bình thường, nhưng vóc người rất đẹp. Kim Mỹ Tiên nhìn cô ấy không vừa mắt, cái gì cũng phải đâm đôi câu. Có một lần, cô ấy đeo cái túi rất đắt trở về, nói bạn trai tặng. Kết quả Kim Mỹ Tiên nói, cô ta biết hết con nhà giàu trong trường học, không nghe nói có ai đang theo đuổi cô ấy, hay là được người ta bao nuôi."

Lời đồn đãi thật đáng sợ, giết cả người.

Kim Mỹ Tiên chưa chắc muốn đoạt đi tính mạng người ta, nhưng số phận Dư Thu vẫn bởi vì một câu nói của bạn cùng phòng mà thay đổi.

Khi đó, Dư Thu vốn đã được trường học đề cử ra nước ngoài làm học sinh trao đổi, nhưng có người tức giận, âm thầm tố cáo Dư Thu. Trường học cân nhắc mãi, cuối cùng nghe lời đồn hủy bỏ tư cách của Dư Thu.

Dư Thu tự sát.

Quý Phong tìm trường học để điều tra chuyện này.

Nhà trường trả lời: "Hủy bỏ tư cách của Dư Thu không liên quan đến lời đồn đãi, một bạn khác thi được điểm cao hơn nên chúng tôi tổng hợp lại thành tích như bình thường, cuối cùng lựa chọn bạn kia."

Nhưng mà, sinh viên nói chung không hề tin câu trả lời chính thức như vậy.

Ít nhất bạn cùng phòng Vương và những bạn khác đều nghĩ như vậy.

"Từ sau chuyện này, phòng chúng tôi đều rất ghét Kim Mỹ Tiên." Bạn cùng phòng Vương nói ra ngọn nguồn địch ý của mình: “Một mạng đổi một mạng, đáng đời."

Không khí đột nhiên dừng lại.

Quý Phong lại nói: "Bạn này, giết người là hành vi phạm tội, không có giải thích một mạng đổi một mạng, chỉ luật pháp mới có thể tuyên án tội một người."

Bạn cùng phòng Vương không phản bác, cũng không chấp nhận.

Quý Phong không nói thêm nữa, bắt lấy một đầu mối mấu chốt khác: "Bạn trai cô ấy là ai?"

"Không biết, không nghe cô ta nhắc đến." Bạn cùng phòng Vương lắc đầu.

Quý Phong nhìn những người khác: "Các cô thì sao?"

Những người khác cũng là vẻ mặt không biết chuyện.

Quý Phong trầm ngâm chốc lát, gọi một nữ cảnh sát qua: "Cô dẫn bốn người họ trở về nhà trọ, điều tra vật phẩm tùy thân của người chết." Và cả vật phẩm tùy thân của họ.

Nữ cảnh sát hiểu ý: "Được."

Quý Phong nghiêng đầu nhìn về phía ba nam sinh: "Các cậu dẫn tôi đến nhà trọ nam sinh nhìn xem."

Anh phân chia đội ngũ dựa theo giới tính, cố ý bỏ quên sự thật Giản Tĩnh đang ở đây. Mà tất cả đương nhiên là để cô thuận lợi đến phòng của đám người Kim Mỹ Tiên tìm đầu mối.

Lúc này là ước chừng hơn bảy giờ tối, trong nhà trọ không nhiều người, nữ cảnh sát mặc thường phục xuất hành, tránh phần lớn tầm mắt, đi tới phòng của Kim Mỹ Tiên và bạn cùng phòng Vương.

Đóng cửa lại, nữ cảnh sát hỏi bạn cùng phòng Vương: "Những người khác đâu?"

"Sau khi Dư Thu chết, phòng chúng tôi vẫn thiếu người." Bạn cùng phòng Vương giải thích: “Còn có một người ở bên ngoài cùng bạn trai, ngày hôm qua không trở về."

Nữ cảnh sát gật đầu: "Đâu là vị trí của Kim Mỹ Tiên?"

Bạn cùng phòng Vương chỉ chỉ bàn đọc sách bày đầy đồ trang điểm.

Nữ cảnh sát đeo găng tay vào, bắt đầu lục soát.

Mượn cơ hội này, Giản Tĩnh quan sát tình huống ký túc xá: Cách bài trí của ký túc xá là giường trên và bàn dưới được ghép thành một bộ. Bàn cạnh cửa trống, hẳn là chỗ của Dư Thu, bên cạnh bày một vài đồ dùng thường ngày của con gái, bề mặt có lớp bụi bặm mỏng, chắc là của bạn cùng phòng không trở về đó.

Nhìn vị trí của bạn cùng phòng Vương, giường ngủ gần cửa sổ, hộp nhựa đựng mỹ phẩm dưỡng da giá rẻ, trên giá sách bày đầy sách, trên bàn còn có Pomodoro.

Là một cô gái rất nghiêm túc đi học.

Giản Tĩnh nhìn kỹ bàn của bạn cùng phòng Vương một chút, rồi đi xem bàn Kim Mỹ Tiên.

Bàn của cô chủ nhà giàu có thể sánh ngang với tủ trưng bày mỹ phẩm, có ba lọ phấn nền dạng lỏng dành cho phụ nữ, một hộp phấn má hồng, một hộp phấn mắt, hai ngăn kéo nhét đầy son môi, các loại cọ. Mỹ phẩm dưỡng da cũng như vậy, đều là những thứ có giá mấy ngàn.

Giản Tĩnh chen qua, tự giác đeo găng tay: "Xin lỗi, cho tôi xem một chút."

Nữ cảnh sát đã được Quý Phong ám chỉ, không ngăn cản công việc của cô.

Giản Tĩnh cầm hộp phấn lên, mở ra ngửi.

Mọi người đều biết, kali xyanua có vị đắng của hạnh nhân.

Nhưng trong mấy hộp phấn này chỉ có mùi các loại hương phấn.

Cô xác định lại nhiều lần, cân nhắc gửi tin nhắn cho Quý Phong: [Tôi cảm thấy, khả năng họ Vương hạ độc không lớn, nhưng có che giấu động cơ]

Quý Phong không ngờ tốc độ của cô nhanh như vậy: [Nói]

Giản Tĩnh chụp ảnh mỹ phẩm và gửi hình: [Bột phấn và mật phấn của Kim Mỹ Tiên cộng lại có bảy tám hộp, cô ấy không có cách nào chắc chắn buổi sáng sẽ cầm cái nào. Vừa rồi tôi đã kiểm tra qua, không có mùi kali xyanua, anh có thể cho người khác kiểm tra cẩn thận lại.]

Ngón tay Quý Phong chụm lại phóng to hình, cẩn thận nghiên cứu: Trông mấy thứ này không giống nhau hay là giống nhau? Cùng loại mà sao mua nhiều vậy?

Giản Tĩnh: [Quan hệ của Vương và Kim không tốt, loại mỹ phẩm này thường được để trong túi, túi nữ sinh sẽ không để bừa bãi.]

Quý Phong biết: [Động cơ gì?]

Giản Tĩnh: [Hình như cô ấy và Kim Mỹ Tiên đều thi một chuyên ngành.]

Buổi sáng Kim Mỹ Tiên thi, cô liếc bài thi của Kim Mỹ Tiên, là ngành tài chính, mà sách bạn cùng phòng Vương đặt ở trên bàn cũng là về kinh tế.

Vô cùng có khả năng hai người nộp đơn vào cùng một chuyên ngành, nói cách khác, có cạnh tranh.

Còn chưa thể biết được Kim Mỹ Tiên sẽ ra tay khiến cho hai người xung đột lợi ích không.

Quý Phong: [Tôi sẽ đi điều tra một chút.]

Một lát sau, anh trả lời: [Cô nói đúng.]

Giản Tĩnh cất điện thoại di động, đột ngột mở miệng: "Cô và Kim Mỹ Tiên thi cùng chuyên ngành, không sợ cô ấy gian lận à?"

Bạn cùng phòng Vương sững sờ: "Sao cô biết..." Hỏi xong, tầm mắt nhìn sách của mình, bạn cùng phòng Vương dừng một chút, khinh thường nói: "Tôi không tin cô ta có thể lấy thúng úp voi. Hơn nữa, cô ta dám làm gì, tôi đi tố cáo cô ta ngay."

Giản Tĩnh như có điều suy nghĩ, lại hỏi bạn thân Trương: "Theo hiểu biết của cô, Kim Mỹ Tiên ăn gian không?"

"Dù sao cô ấy nhất định có thể đỗ, những chuyện khác... Tôi không biết." Bạn thân Trương khó xử, nói: “Nhưng, có lúc chỉ là một câu nói, số người vào cũng chỉ mấy người."

Sắc mặt bạn cùng phòng Vương bỗng dưng âm u.

Thật lâu sau, bạn cùng phòng Vương mới cười: "May mà cô ta chết rồi."

 

Bình Luận (0)
Comment