Bạn cùng phòng Vương có vẻ không bình thường.
Con người là loài động vật rất phức tạp. Dù hận ai đến đâu chăng nữa, nhưng sớm chiều gặp mặt, bỗng dưng nghe được tin người đó đã chết đều không khỏi có phần thương cảm. Cho dù cảm thấy cô ta bị vậy là đáng đời thì cũng chỉ im lặng, nhưng cô gái này lại nói: “May mà cô ta đã chết.”
Dĩ nhiên Kim Mỹ Tiên không thoát khỏi trách nhiệm về cái chết của Dư Thu, nhưng cô gái này cũng chỉ là bạn cùng phòng với Dư Thu thôi, có cần thù hận đến mức đó không?
Giản Tĩnh nói với Quý Phong về phát hiện của mình, để anh điều tra người bạn cùng phòng Vương kia cặn kẽ hơn.
Cùng lúc đó, cô cảnh sát cũng đã xem xét gần xong đống đồ đạc của Kim Mỹ Tiên.
Điện thoại và máy tính của Kim Mỹ Tiên đã bị nhân viên kỹ thuật cầm đi trước, còn thừa lại đều là vật dụng hàng ngày, tất cả đều là đồ có giá trị. Nhưng ngoài ra cũng không thu hoạch được thêm thông tin gì.
Người bạn thân Trương nói: “Bình thường cậu ấy không hay ở ký túc xá.”
Cô cảnh sát khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua Giản Tĩnh rồi cười nói: “Vậy chúng tôi đến ký túc xá của cô xem qua một chút.”
Ký túc xá của cô bạn thân Trương ở tầng dưới, vừa hay những người chung phòng khác vẫn chưa về, cũng tiện cho việc điều tra.
Giản Tĩnh quan sát kĩ vị trí căn phòng của bạn thân Trương. Cô gái này rất thích sạch sẽ, giường đệm và bàn học được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp, hầu hết đồ dùng hàng ngày đều là loại có giá cả phải chăng, bán đầy trong siêu thị, chất lượng không tốt nhưng cũng chẳng dở.
Dưới gầm bàn có một chiếc xe đẩy, ngăn dưới cùng là một thùng nhựa đựng đầy thuốc, trong đó, mấy loại thuốc trị vết bầm tím như Vân Nam Bạch Dược chiếm tới một phần ba.
“Hộp đựng thuốc của cô có nhiều thuốc mỡ nhỉ.” Cô hỏi: “Kim Mỹ Tiên sẽ không đánh cô suốt đấy chứ?”
Bạn thân Trương hơi sửng sốt, sau đó vội vàng nói: “Không, không hề, đó là do ngày trước tôi chạy bộ bị trẹo chân. Haiz, tính khí của Mỹ Tiên quả thực không được tốt, thích sai sử người khác, nhưng tôi… tôi chỉ coi như đang phục vụ cho cấp trên thôi.”
Giản Tĩnh khẽ gật đầu, thực ra trong lòng vẫn còn nghi vấn.
Cô biết có người ham hư vinh, khom lưng uốn gối trước thứ xa xỉ không thuộc về họ. Chỉ có điều dù cho luồn cúi, đi theo làm tùy tùng cho cấp trên, nhưng sau lưng không tránh khỏi sẽ kể khổ, bóc phốt mấy câu với đồng nghiệp, huống chi là ‘bạn bè’.
Người đã chết rồi, cô bạn thân Trương này vẫn không một lời oán trách ư?
Có sự khác thường, ắt có điều lạ.
Giản Tĩnh ngẫm nghĩ, ánh mắt bỗng dừng lại trên đống sách cô dựa vào.
Sách hóa học.
“Cô học khoa Hóa à?” Cô thong thả nói: “Ngành này về sau dựa vào tài năng để kiếm sống, tôi còn tưởng cô học ngành quản lý gì đó nên mới cần mấy thứ đồ để giữ thể diện.”
Vẻ mặt của cô bạn thân Trương thoáng chốc hơi căng thẳng, sau lại hời hợt nói: “Học ngành bào chế, tôi không thích, thành tích cũng chẳng ra sao, tôi muốn làm ở công ty nước ngoài.”
Làm ở công ty nước ngoài, còn chẳng phải là cần mấy bộ quần áo đẹp thôi sao.
Có điều mép giấy hơi rách, trang giấy cũng đã cũ, còn có vài quyển vở đã viết khá dày, nếu không thực sự yêu thích, sao phải học hành chăm chỉ như vậy?
Đại học không giống như trung học, học tập đều dựa vào tự giác của bản thân, học làng nhàng cũng vẫn qua được.
Trương cũng rất kỳ lạ.
Vụ án này, càng gỡ càng rối.
Kiểm tra cô bạn thân Trương xong, tới lượt Triệu Tuyền.
Cô ta không nói dối, quả thực đã tìm được một công việc khá tốt, trên bàn học còn để tài liệu làm việc mang từ công ty về, xem tiêu đề thì là tên của một công ty rất nổi tiếng ở thành phố này.
“Các người xem tùy ý, tôi chẳng có thù oán gì với Kim Mỹ Tiên, cần gì phải hại chết cô ta.” Triệu Tuyền là điển hình cho việc chỉ ngồi yên trong nhà cũng có họa từ trên trời rơi xuống. Đã mấy ngày rồi cô ta không tới hội học sinh, luôn phải đi thực tập, hôm nay không dễ gì đi được thì lại bị Lưu Khải kêu gào đòi đi ăn cơm cùng nhau.
Ai mà ngờ được ăn có một bữa thôi cũng chọc phải một đống xui xẻo.
Người cảnh sát nữ xem xét cẩn thận những đồ vật của cô ta, không tìm thấy gì bất thường. Nhưng Triệu Tuyền vẫn còn một chỗ nữa ở trong hội học sinh, không thể dễ dàng đưa ra kết luận được.
Cô ấy sắp xếp cẩn thận các manh mối rồi gửi chúng cho đồng nghiệp tham khảo. Về phần các học sinh nữ, như vậy xem như là đã xong.
Ở một đầu khác, Quý Phong cũng đang điều tra ký túc xá của Trình Gia Hữu, Lưu Khải, chủ tịch Phương, cũng chẳng phát hiện được gì, thế nhưng qua miệng của đám học sinh ưa thích náo nhiệt, bọn họ lại biết được không ít tin tức thú vị.
Danh tiếng của Trình Gia Hữu không tệ, trong nhà có tiền nhưng không hề kiêu ngạo, có năng lực làm việc, thành tích học tập tốt, cũng được coi là một nhân vật có tiếng tăm trong số các học sinh nam.
So với một Phó chủ tịch như cậu ta, mặc dù là Chủ tịch nhưng danh tiếng của Chủ tịch hội học sinh Phương lại không được tốt lắm.
Các học sinh đều nói cậu ta hay ra vẻ mình có quyền, thích giở giọng nhà quan, cực kỳ coi trọng cái chức danh Chủ tịch này. Không phải là người xấu, nhưng cũng không được người khác yêu quý.
Có điều những lời đánh giá đó vẫn chưa ăn thua gì so với Lưu Khải.
Bạn học nam số 1: “Lưu Khải là một kẻ tiểu nhân, đối với người có tiền có thế thì cậu ta vội vàng nịnh bợ, với người bình thường thì cậu ta hếch lỗ mũi lên trời. Trình Gia Hữu là người tốt, chỉ là không biết kết bạn mà thôi.”
Bạn học nam số 2: “Cậu ta lăng nhăng, thay đến mấy cô bạn gái rồi.”
…
Quý Phong cười híp mắt, nhàn rỗi hỏi lại: “Mấy cô là bao nhiêu cô thế?”
“Kiểu gì cũng phải có ba bốn người.”
“Lúc chia tay có cãi nhau không?”
“Có cãi nhau, tôi nhớ có một người còn tìm tới tận cửa, làm ầm lên kinh lắm.”
“Bắt cá hai tay, đáng đời.”
Quý Phong lại hỏi: “Hai người kia thì sao?”
“Trình Gia Hữu từng yêu một người, về sau người đó ra nước ngoài rồi.”
“Hình như Chủ tịch cũng có một cô bạn gái.”
Từ ‘Chủ tịch’ này không phải là gọi một cách tôn trọng, mà là một biệt danh.
Quý Phong: “Sao lại là hình như?”
“Chắc chắn cậu ta có một cô bạn gái, nhưng chúng tôi đều chưa từng gặp, cậu ta cũng không chịu nói.” Bạn cùng phòng của chủ tịch Phương đáp.
Anh rơi vào trầm tư. Giết người, đặc biệt là giết người có tính toán từ trước thường không thoát khỏi hai chữ “tình” và “thù”. Còn trường hợp như sát nhân hàng loạt biến thái, chọn mục tiêu bất kỳ để xuống tay thì từ lúc vào nghề đến nay anh mới chỉ gặp phải một kẻ thần kinh như thế mà thôi.
Về phương diện giết người vì tình, những người tình nghi là: Triệu Tuyên, Giản Tĩnh, Trình Gia Hữu, nhưng động cơ phạm tội của hai nữ sinh quá nhỏ, không ai từng yêu đương với cậu ta, bản thân mỗi người đều xuất sắc, có sự kiêu ngạo riêng của mình, giết người vì là bạn học, xác suất này rất thấp.
Còn tên nhóc Trình Gia Hữu, trông có vẻ đạo mạo, nhưng theo anh thấy cũng chỉ là một đứa con nhà giàu bình thường, nhờ danh tiếng của ba mẹ nên có được chút sự nghiệp, nhưng cũng không làm lớn nổi.
Cậu ta thiếu sự quyết tâm, nhu nhược, mềm yếu. Chắc chỉ có thù hận sâu sắc tột cùng mới khiến cậu ta có thể giết người.
Nếu là báo thù… hiện tại họ chỉ biết một người là Dư Thu.
Bạn trai của cô ta mới là trọng điểm.
Lưu Khải từng hẹn hò với vài cô bạn gái, trong đó có Dư Thu không?
Trình Gia Hữu là con nhà giàu, có điều kiện tặng được túi hàng hiệu, là cậu ta sao?
Còn cả chủ tịch Phương, cậu ta có một người bạn gái bí ẩn, tại sao lại cố tình giấu?
Nhưng nếu là bạn trai trả thù, anh ta sẽ chọn đồ trang điểm ư?
Suy bụng ta ra bụng người, Quý Phong cảm thấy nếu hung thủ lựa chọn hạ độc trong đồ trang điểm, xét về giới tính thì giống như nữ sinh sẽ chọn cách này hơn.
Thực sự thì nam sinh rất khó mà nghĩ tới đồ trang điểm. Tựa như anh, hoàn toàn không phân biệt được các loại phấn trang điểm, sao có thể bảo đảm chắc chắn rằng Kim Mỹ Tiên sẽ dùng đồ vật này?
Nếu lượng dùng ít, trên mặt cũng không có vết thương, cực kỳ có khả năng là không giết chết được cô ta.
Làm sao để khống chế liều lượng?
Chuyện này thực sự rất kỳ lạ.
Khám xét xong ký túc xá cũng đã gần chín giờ, Quý Phong thông báo nghỉ ngơi.
Giản Tĩnh tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên: “Thế này xong là tan ca rồi á?”
“Chín giờ rồi, hẳn là các sinh viên cũng sắp trở về. Bên phía trường học mong chúng tôi không làm lớn chuyện.”
Quý Phong nói: “Cũng là suy nghĩ cho các cô thôi, đừng để đến lúc làm không tốt lại khiến mọi người đánh mất công việc trong tay, cơ hội du học cũng không có, quá tàn nhẫn.”
Giản Tĩnh không ngờ anh lại tinh tế tỉ mỉ đến vậy. Quả thực lời đồn rất đáng sợ, hiện tại mọi người mới chỉ bị tình nghi, nhưng vào miệng người khác không biết chừng đã biến thành kẻ giết người luôn rồi.
Chỉ là mấy lần cô phá án đều tiến hành suốt cả ngày đêm, không đạt được mục tiêu thề không nghỉ. Lúc này bỗng dưng bị tạm ngừng giữa chừng, cứ thấy trống vắng thế nào, bứt rứt không yên.
“Không muốn về?” Trời bắt đầu có tuyết rơi, Quý Phong hắt hơi một cái, nói với cô: “Cô Giản, cô như thế là không được. Gặp phải vụ án mà càng nghĩ càng không tìm ra manh mối, lúc này nên đi ngủ thì đi ngủ, nên ăn cơm thì phải ăn cơm, không biết chừng linh cảm lại tới bất ngờ.”
Giản Tĩnh coi như gió thoảng bên tai: “Ngày mai anh có đến trường nữa không?”
Quý Phong phì cười: “Yên tâm, cô vẫn là nghi phạm, ngày mai trời vừa sáng tôi sẽ có mặt ở trường.”
Bấy giờ Giản Tĩnh mới vừa lòng.
Trở về đến nhà cũng đã chín rưỡi, cô đi tắm, tóc còn chưa sấy đã cầm lấy bút dạ và tấm bảng trắng viết liên tục lên tường.
Cái chết của Kim Mỹ Tiên có liên quan gì với Dư Thu không?
Nếu như có liên quan tới Dư Thu, vậy thì về cơ bản là giết người vì thù hận, cần tập trung điều tra về bạn trai và người thân của Dư Thu. Trong tiểu thuyết cũng hay có tình tiết như vậy, người thân giấu diếm tên tuổi ở bên cạnh kẻ thù rồi tìm cơ hội báo thù.
Nếu không phải thì sao?
Dư Thu là do bạn cùng phòng Vương nhắc tới, lời cô ta nói là thật hay giả?
Giản Tĩnh khoanh tròn lên chữ ‘Vương’, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi quay người bước vào phòng sách.
Cô đăng nhập vào nhóm trên QQ, quả nhiên trong nhóm của khoa đã ầm ĩ hết cả lên, mọi người đều đang chia sẻ một bài viết trong diễn đàn trường:
Nội dung chính là đầu đuôi về việc Dư Thu tự sát, đương nhiên không tránh khỏi có chút thêm mắm dặm muối, châm ngòi thổi gió.
Bên dưới bài viết là một đám quần chúng thi nhau hóng hớt.
Bình luận 1: Một câu nói hủy diệt một người, thật là đáng sợ.
Bình luận 2: Rốt cuộc khi nào thì đặc quyền của đám con nhà giàu, con nhà có quyền mới bị ngăn lại?
Bình luận 3: Trường học nên nghiêm túc điều tra sự việc này!
Bình luận 4: Người chết lớn nhất, cũng không phải là do cô nhà giàu giết người, tự cô gái kia yếu đuối thì trách ai?
Bình luận 5: Đúng thế, có mỗi tí áp lực như vậy cũng không chịu được, ra ngoài xã hội sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Bình luận 6: Mấy kẻ tinh thần thượng lưu tém tém lại đi, một đám kém cỏi sùng bái kẻ mạnh tôn thờ tiền bạc sốt sắng hộ người ta cái gì.
Bình luận 7: Nếu đã biết là lời đồn đáng sợ, chủ thớt đưa ra bằng chứng đê.
…
Giản Tĩnh inbox cho Tả Hinh: [Chuyện của Dư Thu có phải là thật không?]
Tả Hinh: [Tự sát hay là làm surgar baby?]
Giản Tĩnh thoắt hỏi lại: [Có gì khác nhau à?]
Tả Hinh: [Nói thật với cậu, lúc đọc được bài đăng này tớ đơ luôn… Cậu còn nhớ kịch bản tớ viết cho câu lạc bộ kịch không?]
Giản Tĩnh vẫn nhớ rõ, vở kịch kia có tên là , kể về chuyện cô em gái song sinh trả thù cho chị gái mình.
Tả Hinh: [Nhân vật người chị gái đã chết kia lấy hình mẫu của Dư Thu.]
Giản Tĩnh vô cùng kinh ngạc.
Cô nhớ rõ nhân vật chị gái song sinh đó bị một thầy giáo ép chết.
Quả nhiên Tả Hinh trả lời: [Lời đồn về Dư Thu vẫn luôn có khắp nơi. Lúc đầu tớ cũng không quan tâm, đã thời đại nào rồi, những lời đồn đãi như thế này thật cũng được, giả cũng thế, coi như nghe cho vui tai thôi. Về sau tớ viết như thế là vì đã chắc chắn hẳn.]
Giản Tĩnh: [Cậu từng bắt gặp à?]
Tả Hinh: [Đúng thế. Tớ và bạn cùng phòng từng gặp được Dư Thu và bạn trai của cô ta, chính là một thầy giáo trong khoa họ, đã kết hôn. Sau đó thì Dư Thu chết, chúng tớ mới nói chắc chắn là bị bà vợ lớn phát hiện ra rồi ép chết…]
Giản Tĩnh bỗng rùng mình: [Thế còn vị thầy giáo kia thì sao?]
Tả Hinh: [Năm ngoái, sau khi Dư Thu tự sát thì người đó đi rồi. Cậu nghĩ thử xem, mặc dù chuyện này nhà trường có giấu nhẹm đi nhưng cũng sẽ không giữ lại kẻ tồi tệ như thế ở lại tiếp tục làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trường, đúng chứ?]
Giản Tĩnh: [Cậu giúp tớ bớt đi một vấn đề hóc búa rồi đấy!]
Tả Hinh: [Thế bài đăng kia là sao?]
Giản Tĩnh không thể để lộ ra được, chỉ lảng đi nói rằng cô không biết, đồng thời cũng nói cho Quý Phong nghe về chuyện này.
Anh: “Chậc, còn nhanh hơn tôi nghĩ.”
Giản Tĩnh: “Bài viết đó là anh đăng à?”
Quý Phong bật cười, không trả lời, trực tiếp tới thẳng trường học tìm giáo viên kiểm chứng.
Loại chuyện thế này, phía trường học giấu được thì đương nhiên sẽ giấu, nhưng nếu bị điều tra ra, không nói cũng không được.
Sự thật giống như Tả Hinh nói, lời của Kim Mỹ Tiên không phải là vu cáo. Ngược lại, cô ta rất nhạy bén, nhận ra được tình hình của Dư Thu rồi lật tẩy sự thật về cô ta.
Dư Thu và giáo viên của khoa có một chút mập mờ, đã vậy còn không cẩn thận để cho vợ cả phát hiện ra.
Vì nghĩ đến tương lai của vị thầy giáo kia nên người ta không làm lớn chuyện, chỉ yêu cầu chồng mình từ chức rời khỏi trường này, đồng thời trường học cũng phải có hình thức xử phạt với Dư Thu.
Cũng vì thế mà Dư Thu bị loại khỏi danh sách được cử đi học ở nước ngoài.
Cô ta đánh mất tình yêu, đánh mất cả cơ hội được đào tạo sâu, còn bị người khác biết được việc xấu xa mà mình đã làm nên đâm ra nghĩ quẩn, lựa chọn uống thuốc tự sát.
Quý Phong gọi điện nói: “Mặc dù không thể loại trừ khả năng báo thù cho Dư Thu, nhưng ngày mai chúng ta có thể hỏi Vương Nhược Khả kỹ càng hơn một chút. Vô duyên vô cớ cô ta lại nhắc tới Dư Thu, có vẻ cực kỳ đáng ngờ.”