Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 75

Chương 75

Ngày hôm sau, bạn cùng phòng Vương bị gọi đến văn phòng của hội học sinh.

Quý Phong nói: “Chúng tôi đã điều tra rõ ràng về chuyện của Dư Thu rồi. Cô ta tự tử là vì đã chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác và không thể chịu đựng được áp lực ở bên ngoài.”

Bạn cùng phòng Vương ‘hả’ lên một tiếng, có vẻ như không tin: “Không phải là tin đồn sao?”

“Không có lửa thì làm sao có khói.” Quý Phong mặt không biến sắc nói: “Cô không để ý thấy dù chỉ một chút sao?”

Bạn cùng phòng Vương tỏ ra rất ngỡ ngàng: “Không biết, ai lại vô cớ đi nghi ngờ người bạn cùng một phòng ngủ chứ? Tôi trước giờ vẫn nghĩ cô ấy chỉ đang hẹn hò với một người bạn trai bình thường.”

Quý Phong cười nói: “Vậy thì thật kỳ lạ, hôm qua cô lại kêu la bất công cho Dư Thu như vậy, tôi còn tưởng hai người có mối quan hệ bạn bè vô cùng tốt chứ, kết quả cô lại không biết chuyện này.”

Cái gì gọi là cáo già xảo quyệt thì chính là đây này. Bạn cùng phòng Vương trong một phút bất cẩn thì đã rơi vào bẫy.

Cô ta im lặng một lúc rồi giải thích: “Những lời khó nghe từ Kim Mỹ Tiên không phải chỉ nói qua một hai lần, tôi đương nhiên sẽ nghĩ rằng cô ta đang nói vớ vẩn và cảm thấy có chút oan cho Dư Thu.”

“Cô rất ghét Kim Mỹ Tiên sao?” Quý Phong hỏi.

Bạn cùng phòng Vương lúc này đã cẩn thận và thận trọng trả lời: “Có rất nhiều người ghét cô ta.”

Quý Phong: “Tôi là đang hỏi cô – Cô có ghét cô ta không?”

Bạn cùng phòng Vương: “Tôi không có giết cô ta.”

“Đây là CCTV trong tòa nhà dạy học của các cô.” Quý Phong lật ngược cuốn sổ ghi chép và phát đoạn video CCTV ở bên ngoài phòng học phỏng vấn cho cô ta xem: “Cô ghét cô ta như vậy, đáng lẽ ra không muốn nói câu nào với cô ta mới phải chứ, tại sao lại đứng ở đây trò chuyện lâu như vậy?”

Bạn cùng phòng Vương: “Chúng tôi không phải đang nói chuyện.”

“Cãi nhau sao?”

“Cũng không phải.”

“Vậy đó là cái gì, tấu nói à?” Giọng nói của Quý Phong trầm xuống: “Vương Nhược Khả, cô hãy cân nhắc cẩn thận rõ ràng, bản thân cô còn một tương lai sáng lạng, chớ hồ đồ.”

Vương Nhược Khả đột nhiên cắn môi, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Tôi không có làm gì sai nên không sợ ma gõ cửa. Đúng vậy, tôi chính là không ưa Kim Mỹ Tiên nhưng tôi không có giết cô ta, anh nói tôi đã giết cô ta, vậy bằng chứng đâu?”

Quý Phong đương nhiên sẽ không trả lời thẳng mà chỉ thảo luận về vấn đề: “Cô và Kim Mỹ Tiên đều đang thi nghiên cứu sinh.”

“Đúng, nhưng chúng tôi không có đăng ký cùng một giáo viên. Giáo viên mà tôi chọn là người coi trọng học vấn nhất, không thích những điều giả dối, anh có thể đi kiểm tra thành tích của tôi.” Vương Nhược Khả đã bình tĩnh lại và nói có tổ chức rõ ràng: “Tôi đã từng lấy học bổng, thành tích ở trong lớp chưa bao giờ đứng sau hạng năm. Nếu Kim Mỹ Tiên muốn làm mất vị trí của tôi thì không phải là điều dễ dàng nên tôi tội gì mà phải giết chết cô ta.”

Quý Phong có thể nhận ra lời nói này của Vương Nhược Khả rất lẽ thẳng khí hùng, không có chút do dự nào.

Cô ta quả thực không cho rằng vị trí trở thành nghiên cứu sinh là động cơ của mình.

Nắm chặt điều này và cái miệng của bạn cùng phòng Vương thìthì làm thế nào cũng không thể cạy ra được nữa.

Quý Phong bất lực, chỉ có thể tìm kiếm chỗ đột phá khác.

Bản báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y được gửi đến đây vào lúc này.

Anh lật ra xem, cảm thấy rất thú vị và chạy đến kêu Giản Tĩnh qua đây xem chung: “Nhìn này.”

Giản Tĩnh có thẻ pháp y làm căn bản nên không hề có áp lực để xem hiểu bản báo cáo này, lập tức nắm được mấu chốt: “Trong cơ thể của Kim Mỹ Tiên có thành phần của thuốc an thần sao? Là ai đã bỏ thuốc cho cô ta vậy?”

Quý Phong hỏi: “Cô nghĩ người đó là ai?”

Cô im lặng một hồi thì trong đầu hiện lên một khuôn mặt: “Trương.”

“Tại sao?”

“Thông thường thì thuốc an thần sẽ không thể nào giết được người.” Giản Tĩnh phân tích: “Cô ta đã từng nói qua rất nhiều lần rằng tính khí của Kim Mỹ Tiên rất tệ.”

Quý Phong không tỏ rõ ý kiến: “Hỏi xem thì sẽ biết thôi.”

Sau bạn cùng phòng Vương thì đến lượt bạn thân Trương bị thẩm vấn một mình.

Cô ta cố gắng bình tĩnh hết mức: “Cảnh sát Quý, có chuyện gì sao?”

Quý Phong rút cái trang có liên quan đến thuốc an thần trong bản báo cáo khám nghiệm tử thi ra rồi đặt ở trước mặt cô ta: “Nhìn xem.”

Bạn thân Trương nhìn chằm chằm vào tờ giấy nhưng những dòng chữ trên đó không nhảy vào trong đầu. Ngầm hít thở sau vài cái rồi mới bình tĩnh lại và nhìn rõ từng chữ một.

“Đây, đây là có ý gì?” Cô ta giả vờ mơ hồ.

Quý Phong giải thích với cô ta: “Có nghĩa là vào mấy tiếng trước khi Kim Mỹ Tiên chết thì có người đã cho cô ta ăn qua những thứ có chứa thuốc an thần. Cô có biết chuyện này không?”

Bạn thân Trương: “Làm sao mà tôi biết được chứ?”

“Đây là loại thuốc có kê đơn, thông thường chỉ có thể lấy nó từ bác sĩ.” Quý Phong gõ vào mặt bàn: “Lấy số ở bệnh viện cũng cần phải có chứng minh thư, kiểm tra một phát thì sẽ biết ngay thôi.”

Anh vừa nói vừa quan sát biểu cảm của bạn thân Trương.

Cô ta cố ý cúi đầu xuống để tránh đi sự quan sát của anh, khuôn mặt trắng bệch căng thẳng nhưng không có bất kỳ biểu cảm gì cả.

“Nếu không muốn dùng chứng minh thư để lấy thuốc thì chỉ có thể đến phòng khám nhỏ.” Quý Phong bình thản nói: “Lần đầu đến đó, người ta không dám kê thuốc cho cô, chắc chắn là chỗ cô hay đến. Đã là chỗ hay đến thì sẽ không xa lắm, để tôi xem nào, có vài phòng khám ở gần trường của các cô.”

Anh vừa nói vừa mở bản đồ ra để tìm kiếm, không bao lâu sau thì trên màn hình đã nhảy ra vài dấu màu đỏ.

“Hữu Ái, An Bình, Kiện Tâm…” Quý Phong đọc lên từng cái một, cuối cùng khi anh nói đến cái thứ ba thì nhìn thấy mi mắt của cô ta bắt đầu co giật không kiểm soát được.

Anh mỉm cười và lại bắt đầu gạt người: “Mặc dù thuốc an thần là thuốc kê đơn nhưng không thể giết người được, hậu quả không nghiêm trọng như cô đã nghĩ đâu, dù sao cũng không phải là đầu độc mà.”

Bạn thân Trương mím môi và chậm rãi ngẩng đầu lên, một lúc sau mới nói: “Tôi không có giết cô ấy.”

Chịu mở miệng là tốt, khi đã mở miệng rồi thì phía sau sẽ dễ dàng hỏi hơn.

Quý Phong chỉ vào bản báo cáo khám nghiệm tử thi và hỏi: “Đây có phải là do cô bỏ vào không?”

“Tôi chỉ bỏ theo liều lượng mà thôi, thực sự không ngờ rằng cô ấy sẽ vì vậy mà rơi xuống nước.” Bạn thân Trương không hề biết nguyên nhân tử vong thực sự của Kim Mỹ Tiên nên chỉ xem cô ta là vô tình rơi xuống nước.

Quý Phong cũng không giải thích: “Tại sao lại làm như vậy?”

Bạn thân Trương cười khổ: “Mỹ Tiên là người có tính khí rất tệ, đối với những người khác thì còn biết kiềm chế chút, nhưng khi nổi nóng với tôi thì sẽ trực tiếp ném đồ đánh người. Tôi không tiện đánh trả và cũng không muốn mang tội, nên chỉ đành giở chút thủ đoạn.”

Cô ta túm lấy tóc và chống đầu lên, khóc lóc hối hận: “Bản thân tôi hèn hạ, ham đua đòi nên cứ bám lấy cô ấy, nhưng lại không thể bình tĩnh được và cũng ghen tị với cô ấy. Tại sao cô ấy sinh ra đã tốt số như vậy, trong mắt của cô ấy thì những thứ mà tôi muốn đều giống như rác rưởi vậy? Tôi có thể mắng chửi trong bụng mười ngàn lần nhưng cũng chưa từng muốn cô ấy chết.”

“Tôi chỉ muốn cô ấy nói ít đi vài câu thôi.” Bạn thân Trương lẩm bẩm: “Cãi nhau với bạn trai thì làm gì phải gầm thét to lớn với tôi chứ? Đúng vậy, tôi biết có người nói nếu lấy đi đồ của cô ấy thì sẽ mang cái tội này, nhưng mà tôi, tôi… Tôi không muốn giết chết cô ấy, tôi cũng chỉ cho cô ấy theo liều lượng thôi.”

Khi đang nói thì hai mắt của cô ta đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Mặc dù tôi cũng cảm thấy cô ấy rất phiền nhưng tôi thực sự không biết sẽ hại cô ấy rớt xuống nước, tôi tưởng rằng những tác dụng phụ đó sẽ không thể nào rơi lên đầu tôi – Mấy lần trước vẫn không sao mà.”

Bạn thân Trương biết thuốc an thần sẽ có những tác dụng phụ nhất định như buồn ngủ và chóng mặt, nhưng thuốc cảm cũng có tác dụng phụ và cũng chưa từng thấy có ai từ bỏ không uống cả.

Cô ta làm sao cũng không ngờ rằng lại rơi trên đầu Kim Mỹ Tiên, lại còn ngay lúc cô ta đang qua cầu.

Quý Phong nghe cô ta nói lộn xộn một hồi lâu mới lên tiếng: “Cô chỉ cho cô ta cái này thôi sao?”

Bạn thân Trương sững sờ và vội vàng nói: “Chỉ có cái này và thực sự không còn gì cả.”

“Cô đã làm nó khi nào vậy?” Anh hỏi.

Bạn thân Trương nói: “Sau buổi phỏng vấn thì tâm trạng của cô ấy rất tồi tệ nên đã bảo tôi đi mua trà sữa. Tôi biết tâm trạng của cô ấy không tốt vì Trình Gia Hữu không ở bên cô ấy, sợ cô ấy trút giận lên tôi nên đã bỏ một viên vào trong trà sữa.”

“Vào khoảng hai giờ rưỡi?”

“Đúng vậy.”

Thời gian trùng khớp, pháp y đã tìm thấy cặn bã của trà sữa trân châu trong dạ dày của Kim Mỹ Tiên.

Quý Phong suy nghĩ một lúc rồi mười ngón tay đan vào nhau: “Tôi muốn cô nhớ lại cẩn thận, Kim Mỹ Tiên có từng đề cập với cô về chuyện của Vương Nhược Khả không.”

Bạn thân Trương không biết tại sao anh lại có thắc mắc như vậy, nhưng bản năng cảm thấy đây không phải là một chuyện xấu nên đã nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Cô ấy nói Vương Nhược Khả là giả tạo thanh cao, rất giả trân gì đó, nhưng không nghe nói họ có thù oán với nhau.”

“Họ ở chung một ký túc xá, chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì đó sao?”

“Mỹ Tiên một tuần cũng không chắc ở lại trường một lần, có thể không thường gặp nhau. Mâu thuẫn thì chắc chắn sẽ có, có lần Mỹ Tiên nói rằng Vương Nhược Khả đã làm bẩn áo khoác của mình và hai người đã cãi nhau vài lần. Nhưng một chiếc áo mười ngàn hay hai mươi ngàn không phải chuyện to tát gì với Mỹ Tiên, có thể cô ấy quay đầu đi thì đã quên rồi.”

Quý Phong gật đầu, trong lòng càng có nhiều thắc mắc hơn.

Khi Quý Phong thẩm vấn Trương và Vương thì những người khác đều đang chờ đợi trong văn phòng.

Giản Tĩnh nhân cơ hội quan sát kỹ càng văn phòng của họ.

Hội học sinh nghe thì uy lắm nhưng thực ra văn phòng cũng chỉ là một nơi bình thường, không có gì khác với văn phòng giáo viên. Bộ phận này bộ phận kia thì cũng chỉ là một cái bàn.

Tuy chỗ nhỏ nhưng lại có đầy đủ thiết bị, đây là một văn phòng có quy mô nhỏ. Đứng bên cửa sổ và nhìn ra ngoài thì chính là cái hồ lớn của trường, không xa nhưng cũng không gần.

Triệu Tuyền hôm nay không thể đi thực tập nhưng vẫn mở máy tính lên và cắm đầu cắm cổ làm việc.

Sắp rời khỏi ghế nhà trường rồi, không còn là những ngày tháng có tiết học mới cần phải chăm chỉ nữa, thực tập sinh nhận lương chính thức không được xem là gì cả, trở thành nhân viên chính thức mới là lẽ phải.

Giản Tĩnh lặng lẽ quan sát cô ta hồi lâu, thấy cô ta đang tập trung làm việc nên đã xua tan đi phần lớn sự nghi ngờ.

Chỉ là sinh viên thôi, nếu đã giết người mà còn điềm nhiên như không thì đó cũng quá đáng sợ rồi.

Nếu so sánh thì ba chàng trai này trông có gì đó không ổn.

Trình Gia Hữu im lặng, Lưu Khải sốt ruột, Chủ tịch Phương thất thần.

Giản Tĩnh suy ngẫm một lúc rồi rót ly nước cho Trình Gia Hữu và hỏi anh ta: “Cậu là bạn trai của Kim Mỹ Tiên, vậy cậu có suy nghĩ gì không?”

Trình Gia Hữu vuốt mặt: “Mình không thể nghĩ ra là ai nhất định phải giết chết cô ấy.”

“Nhân duyên của cô ta không tốt lắm.” Giản Tĩnh chỉ ra sự thật khách quan.

Lương tâm của Trình Gia Hữu chưa mất, không chịu được việc thừa cơ hãm hại nên tranh cãi: “Gia đình của cô ấy có điều kiện, ở trên có hai người anh họ, chỉ có cô ấy là con gái.”

“Điều cậu nên nghĩ là cô ta sẽ đắc tội với ai chứ không phải là cô ta vô tội như thế nào.” Giản Tĩnh không khách khí nói: “Chứng minh cô ta ngây thơ như một tờ giấy trắng thì có thể tìm được hung thủ sao?”

Trình Gia Hữu bị cô phản bác đến nói không nên lời.

Giản Tĩnh lại nhẹ giọng xuống và lịch sự nói: “Kim Mỹ Tiên có thể nói ra chuyện của Dư Thu, vậy có còn nói ra chuyện gì khác không?”

Cô trằn trọc suốt cả đêm qua không ngủ được chính là suy nghĩ về điều này. Không chỉ có một, giết người vì thù hận không nhất thiết chỉ có Dư Thu, với tính cách này của Kim Mỹ Tiên, có lẽ đã đắc tội với người khác mà mình còn không biết.

“Cậu hãy suy nghĩ cẩn thận xem Kim Mỹ Tiên có nói gì với cậu về ai là người hay gây khó dễ với cô ta, hoặc là đã nhận được tin nhắn kỳ lạ nào đó không.” Giản Tĩnh hỏi.

Lần này, Trình Gia Hữu lại nhanh chóng đáp lời: “Weibo của cô ấy luôn có những lời mắng chửi nhưng cô ấy chưa từng để ý đến.”

Giản Tĩnh lập tức tìm kiếm Weibo của Kim Mỹ Tiên.

Tài khoản của cô ta tên là ‘Bổn tiên là tiên nữ xinh đẹp’ với hơn hai trăm ngàn người hâm mộ, tất cả những gì đăng tải lên đều là cuộc sống thường nhật của cậu ấm cô chiêu giàu có.

Những món đồ xa xỉ vứt bừa bãi khắp nơi, cách vài ba bữa lại đổi một chiếc xe sang trọng khác, hở chút thì là những bữa tối Michelin.

Loại blogger khoe khoang giàu có này, người thích thì sẽ rất thích mà khi chửi cũng sẽ rất dữ dội.

Giản Tĩnh tuỳ ý lướt xem thì đã thấy có bảy tám bài đăng là chửi Kim Mỹ Tiên, cô ta cũng rất dữ dằn, phản bác lại từng người một.

“Các người chính là ghen tị.”

“Chỉ có người nghèo mới cảm thấy lãng phí, bình thường tôi vẫn luôn tiêu xài như vậy.”

“Nhà tôi có tiền còn không cho phép tôi tiêu xài sao?”

Chính là, rất, gì, và này nọ.

Những anh hùng bàn phím không chịu thua kém, tung ra hết mọi lời lẽ khó nghe, hoàn toàn không có giá trị tham khảo.

Tốt hơn vẫn là xem tài khoản trong trường.

Giản Tĩnh đăng nhập vào tài khoản trong trường đã lâu không dùng tới và lướt xem hết tất cả tài khoản của kẻ tình nghi.

Lần này nhìn thấy thì đã phát hiện ra một số manh mối thú vị.

 

Bình Luận (0)
Comment