Mạng internet trong trường học của thế giới này không có sửa tên, nằm giữa sự cởi mở của Weibo và không gian khép kín của QQ, mỗi một trường đại học đều có bộ phận riêng của mình, chỉ cho phép học sinh của trường được xem, hơn nữa đều cài đặt chế độ để tên thật.
Trong trường Kim Mỹ Tiên cũng không có đồ vật gì, nhưng thật ra lại có rất nhiều bạn tốt, cả một danh sách dài.
Trong tài khoản của Trình Gia Hữu có không ít thông báo của hội học sinh. Anh ta rất kính trọng nghề nghiệp, mỗi lần có thông báo gì đều sẽ lấy tài khoản của mình chia sẻ một lượt.
Lưu Khải còn sinh động hơn, có rất nhiều những bài văn tự sáng tác, nhưng hầu như đều nhắc tới Trình Gia Hữu, ý muốn cọ hơi rất rõ ràng. Phía dưới có rất nhiều nữ sinh viên trả lời anh ta, anh ta bèn tán tỉnh người ta ở đó.
Tài khoản của Triệu Tuyền là bình thường nhất, có check in ở nhà hàng gần trường học, có hỏi về các vấn đề làm đẹp, còn có làm thế nào để triệt sản cho mèo hoang, toàn là những chuyện lông gà vỏ tỏi thường ngày.
Điều khiến Giản Tĩnh ngạc nhiên nhất chính là Chủ tịch Phương lại không có tài khoản.
“Chủ tịch không dùng mạng của trường à?” Giản Tĩnh hỏi.
Chủ tịch Phương ngồi sau bàn máy tính, nghe thấy vậy ngẩng đầu lên nói: “Ừ, không dùng, tôi có tài khoản của hội học sinh rồi.”
Tài khoản của hội học sinh là của admin, có quyền hạn được xóa bài và cấm ngôn trên trang công cộng.
Giản Tĩnh bĩu môi, cúi đầu tìm kiếm “Kim Mỹ Tiên”, không chút ngoài ý muốn không có bài đăng. Cô lại tìm kiếm ‘Hội học sinh’ thì chỉ thấy mấy thông báo như bài tuyển dụng,... không hề có chút tin tức tiêu cực nào cả.
Cô đành phải vào tài khoản của Trình Gia Hữu, lật từng tin nhắn của anh ta.
Tìm được mười trang thì phát hiện một cô gái có tên ‘Diêu Nguyệt’ mắng anh ta: ‘Hội học sinh đều là một đám chó má, đám rác rưởi lạm dụng chức vụ làm việc riêng, chết không được tử tế!’
Giản Tĩnh cảm thấy khá tò mò, mở tài khoản của cô ta ra, phát hiện cô gái này thường xuyên ghé thăm mấy tài khoản khác. Phần lớn đều là của hội học sinh, nhưng không hề tìm thấy dấu vết cô ta vào xem tài khoản của người khác, rõ ràng là đã bị kéo vào danh sách đen.
Tuy nhiên có một tài khoản cô ta vào xem rất thường xuyên, mỗi tháng đều có mấy chục lần vào xem là của một cậu ấm.
Là người của trường bên cạnh, ảnh đại diện cũng không đến nỗi hơi đẹp trai, cũng kéo ‘Diêu Nguyệt’ vào danh sách đen.
Mà Giản Tĩnh cũng đã từng nhìn thấy ảnh đại diện của cậu ấm này trong danh sách bạn bè của Kim Mỹ Tiên.
Cô mở tài khoản lên rồi hỏi Trình Gia Hữu: “Cậu có quen biết người này không?”
Anh ta nhìn thoáng qua: “Bạn bè, sao thế?”
“Không sao.”
Giản Tĩnh đi cách rất xa, tìm Tả Hinh nghe ngóng: [Hội học sinh của trường mình có chuyện xấu gì không?]
Tả Hinh: [Quá nhiều, cậu hỏi cái nào?]
Giản Tĩnh gửi tài khoản của Diêu Nguyệt qua đó: [Cậu có biết cô gái này không?]
Tả Hinh: [Không quen, cậu muốn làm gì thế?]
Giãn Tĩnh: [Có thể hỏi thăm giúp tớ một chút được không? Tớ đang cần gấp.]
Tả Hinh lập tức lên tinh thần: [Không có vấn đề gì, cứ để tớ, nhưng cậu phải nói về vụ án cho tớ biết đấy.]
Cô ấy không ngốc, hôm qua Kim Mỹ Tiên xảy ra chuyện, Giản Tĩnh đột nhiên bắt đầu hỏi chuyện này, đến kẻ ngốc cũng biết chắc chắn có liên quan. Cô ấy cũng không mong mình thật sự được tham gia phá án, chỉ cần sau khi xong việc thì kể cho cô ấy nghe thôi cũng đã mãn nguyện rồi.
Giản Tĩnh: [OK]
Tả Hinh: [Xem tớ, tớ thạo nhất chuyện này.]
Cảnh sát điều tra tin tức trên mạng đều dựa vào các kiến thức chuyên nghiệp như kỹ thuật hay địa chỉ IP gì đó, còn điều tra tin tức của con gái thì phải dựa vào ảnh đại diện, nick name và thói quen dùng từ, bốn bỏ lên năm cũng đồng nghĩa với việc viết sườn tâm lý.
Giản Tĩnh thu điện thoại lại, trầm ngâm giây lát rồi hỏi Triệu Tuyền: “Có thể dẫn tôi tới nhà vệ sinh một chuyến được không?”
Vốn dĩ Triệu Tuyền không muốn bỏ dở công việc, nhưng nghĩ kỹ lại sợ cô có điều muốn nói bèn gật đầu: “Được tôi dẫn cô đi.”
Hai người cùng nhau bước vào nhà vệ sinh nữ.
Giãn Tĩnh đẩy cánh cửa ngăn ở giữa ra không có người nào khác lúc này mới nói: “Cô biết Diêu Nguyệt không?”
Triệu Tuyền sửng sốt: “Đó là ai?”
“Cô tay thường xuyên lên mạng mắng hội học sinh.” Giãn Tĩnh gợi ý.
Triệu Tuyền bừng tỉnh, thờ ơ nói: “Loại chuyện này có rất nhiều, hội học sinh quản lý sinh viên giống như ban cán bộ lớp vậy, nào có không bị mắng đâu chứ.”
Giãn Tĩnh không thân thuộc với cô ta nên không dám tiết lộ quá nhiều, mặt không biểu tình gật đầu: “Hóa ra là như vậy, đúng rồi bạn gái của Chủ tịch Phương là ai thế? Chẳng phải Lưu Khải nói rằng anh ta theo đuổi Kim Mỹ Tiên sao?”
Bây giờ Triệu Tuyền cũng coi như đã trở mặt với bọn họ, không để bụng mà nói nhiều hơn mấy câu: “Ai biết chứ? Tôi chưa từng gặp, nhưng chắc hẳn cũng là con cái nhà giàu có giống như Kim Mỹ Tiên nhỉ? Những người anh ta muốn tìm hẳn là con ông cháu cha.”
Giản Tĩnh suy nghĩ nói: “Gia cảnh nhà Chủ tịch Phương trông cũng bình thường thôi mà.”
“Rất bình thường.” Hội học sinh đều là người tinh ranh, không giấu được người khác về tình huống gia đình mình được. Triệu Tuyền nói: “Đôi khi tôi cũng cảm thấy khá khâm phục anh ta, gia đình Trình Gia Hữu quyên góp một lô thiết bị thí nghiệm mới được làm Phó chủ tịch. Tất nhiên anh ta cũng có năng lực, tiến vào hội học sinh cũng cần phải có lý lịch đẹp một chút. Nhưng lão Phương là tự mình bò lên.”
Chủ tịch Phương bị người ta chỉ trích chức vụ lớn, nhưng cũng thật sự rất nỗ lực.
Anh ta vào học trường này không phải là do thi được hạng nhất, mà trong nhà cũng không quyên góp tiền gì cả, nhưng năm nhất đã chen được vào hội học sinh, từ tầng sai vặt thấp nhất bắt đầu làm lên, lấy lòng rất nhiều lãnh đạo trong trường, năm ngoái trổ hết tài năng đàn áp Trình Gia Hữu mới giành được chức chủ tịch.
“Anh ta không để ý đến tiền bạc, một lòng muốn thi vào công chức.” Triệu Tuyền biết được không ít bí mật sau màn: “Trước đây có lãnh đạo đến thị sát trường chúng ta, anh ta bận rộn trước sau còn được mấy vị lãnh đạo khen ngợi là ‘hiểu chuyện’ nữa đấy.”
Giản Tĩnh thấy thế là đủ rồi, cảm thấy họ không phải đang nói đến cùng một trường học.
Hai cô gái trò chuyện một lát trong phòng vệ sinh, mãi đến khi bên ngoài có tiếng động mới ra ngoài.
Quý Phong thẩm vấn bạn thân Trương xong, gọi Giản Tĩnh đi vào.
Giản Tĩnh hỏi: “Thế nào rồi?”
“Cô ta khai rồi, cô ta là người bỏ thuốc an thần vào.” Quý Phong nói sơ qua ngọn nguồn cho cô nghe rồi lại mở miệng: “Tôi cho người đi đến phòng khám xác minh, nếu như không có điều gì ngoài ý muốn thì người hạ độc không phải là cô ta.”
Giản Tĩnh chống cằm: “Thảo nào ngày hôm qua cô ta vẫn chưa từng nói xấu về Kim Mỹ Tiên một lời nào, hóa ra là cảm thấy chính mình đã giết lầm người, trong lòng hổ thẹn.”
“Còn Vương Nhược Khả thì sao?” Cô cảm thấy khó hiểu: “Cô ta rất kỳ lạ.”
Quý Phong đồng ý: “Quả thật, sự căm ghét của Vương Nhược Khả đối với Kim Mỹ Tiên không bình thường chút nào, cố ý nói ra Dư Thu, còn bị nghi ngờ cố ý đánh lạc hướng của chúng ta. Nhưng động cơ giết người của cô ta không rõ ràng, nếu thật là vì chỉ tiêu mà ra tay, cũng phải chờ kết quả cuộc thi được đưa ra, huống chi tôi thấy cô ta khá tự tin, không cho rằng mình sẽ thi rớt.”
“Cho nên?”
“Cô Giản, cô có thiên phú nhưng thiếu chút kinh nghiệm.” Anh ta cười: “Cô ta không có động cơ giết người cũng không có nghĩa không có động cơ đánh lạc hướng. Theo ý tôi là cô ta muốn bảo vệ ai đó.”
Giản Tĩnh sững sờ đột nhiên hiểu ra: “Có lý, cô ta muốn bảo vệ hung thủ giết người hoặc có thể là không chỉ vì mối thù của chính mình mà càng là vì người kia nhiều hơn.”
Men theo ý tưởng này điều tra tiếp, cô nhanh chóng hiểu ra được điểm mấu chốt: “Chắc hẳn là một nam sinh.”
Cô dừng một chút rồi gần như chỉ về phía một người nào đó: “Chủ tịch Phương.”
“Lý do?”
“Lưu Khải không xứng, cô ta chướng mắt Trình Gia Hữu.” Giản Tĩnh hoàn toàn không hề nói bậy, cô đã từng gặp Vương Nhược Khả cười chế giễu trợn mắt khinh thường với hai người Lưu Khải và Trình Gia Hữu mấy lần rồi: “Tuy Chủ tịch Phương không có chứng cứ trực tiếp nhưng vẫn có bằng chứng gián tiếp.”
Quý Phong buồn bực: “Sao tôi không nhìn ra nhỉ?”
Giản Tĩnh hơi mỉm cười, dựng thẳng lên ngón tay: “Thứ nhất, tôi đã từng xem qua tài khoản trên mạng của trường của Vương Nhược Khả, cô ta không hề đăng ảnh của bạn trai, nhưng có mấy lần ra ngoài ăn cơm, ảnh ngược trong ly thủy tinh có bóng dáng của một người đàn ông, có thể thấy cô ta thật sự có bạn trai.”
“Thứ hai, cô ta đã từng đăng ảnh chụp thử quần áo, trong gương soi có một đôi giày chơi bóng của đàn ông, cùng một kiểu dáng với đôi giày bên dưới bàn làm việc của Phương.”
“Thứ ba, notebook của Vương Nhược Khả giống y hệt với cái của Chủ tịch Phương, chỉ có điều khác nhau về màu sắc.”
Vừa rồi cô đi lại loanh quanh trong văn phòng cũng không phải là vô ích, đã so sánh với những cảnh tượng mà ngày hôm qua mình nhìn thấy trong ký túc xá từ lâu. Thật ra không nhắc tới thì cũng không phát hiện được, sau khi loại trừ hai lựa chọn có khả năng sai lầm ra, chi tiết đã quá rõ ràng.
Quý Phong: “…”
Anh ấy ngẫm nghĩ một chút rồi lại nói: “Nhưng tôi còn có một vấn đề vẫn không hiểu cho lắm.”
“Vấn đề gì thế?”
“Độc được bỏ vào khi nào?” Anh ấy suy tư: “Theo quan sát của tôi, con gái các cô lúc nào cũng mang theo túi xách bên người, cùng lắm thì đi vệ sinh nhờ người cầm hộ một chút, ồ, đưa cho bạn trai thì không tính. Lấy hộp phấn từ trong túi ra, lấy ra rồi mới có thể hạ độc vào bên trong được chứ nhỉ? Đàn ông có cơ hội đó sao?”
Giản Tĩnh nhướng mày.
Anh ấy nói cũng có lý.
Quý Phong lại nói: “Tôi vẫn cảm thấy, hạ độc vào trong phấn là cách làm của phụ nữ.”
Tuy rằng anh ấy không thể đại diện cho tất cả đàn ông, nhưng kinh nghiệm và trực giác mách bảo bản thân rằng, bình thường đàn ông sẽ không nghĩ ra cách này được, chỉ có phụ nữ mới sẽ làm như vậy.
“Chẳng phải ngày hôm qua cô đã chụp ảnh rồi sao, người chết có rất nhiều đồ trang điểm.” Anh ấy phân tích: “Liệu có thể nào phán đoán thời gian sai rồi hay không? Độc đã được bỏ vào đó từ lâu, chẳng qua trùng hợp ngày hôm đó người chết sử dụng cái này.”
Giản Tĩnh suy đoán nói: “Có khả năng, Kim Mỹ Tiên cũng không thường xuyên ở lại ký túc xá, lại có rất nhiều hộp phấn, tùy tiện bỏ vào một cái thì rất khó lần ra được thời gian cụ thể.”
Quý Phong hỏi: “Con gái các cô sử dụng thứ này có quy luật gì không?”
“Nếu nhất định phải nói thì dạo này thời tiết hanh khô sẽ hay dùng giữ ẩm.” Giản Tĩnh nhớ lại bàn học của Kim Mỹ Tiên: “Nhưng cũng không nhất định, còn phải tình trạng làn da cụ thể như thế nào đã.”
Quý Phong đau đầu: “Việc này khó rồi.” Thời gian đã lâu, tìm chứng cứ ở chỗ nào bây giờ? Không có chứng cứ, hết thảy những suy luận đều bỏ đi.
Lúc này Tả Hinh gửi tin tức lại đây, nói rằng cô ấy đã hỏi được tin tức của Diêu Nguyệt thông qua bạn thân của bạn trai bạn cùng phòng.
Chuyện xưa thật cẩu huyết.
Diêu Nguyệt là sinh viên khoa ngoại ngữ, tình cờ kết giao với một người bạn trai là con ông cháu cha, sau đó mang thai. Tên bạn trai kia chỉ gặp dịp thì chơi, sợ cô ta bám lấy mình nên đề nghị chia tay.
Cô gái không chịu nên không ngừng dây dưa, làm ầm ĩ đến độ rất nhiều người đều biết. Tên con ông cháu cha kia thấy phiền quá nên trốn mất, không lâu sau cô gái đó đột nhiên bị trường cưỡng chế cho thôi học, nói là có vấn đề về mặt tinh thần.
Có người tin, có người không tin, nhưng quả thật lời nói và việc làm của Diêu Nguyệt quá kịch liệt, nên mọi người cũng không hỏi nhiều.
Năm nay cậu bạn trai kia tốt nghiệp, Diêu Nguyệt mới nhập học lại một lần nữa, nhưng mà cô ta đã không tìm thấy tên đàn ông chó má đã vứt bỏ mình kia nữa rồi, đành phải trút giận lên hội học sinh, nói họ là chó săn,...
Quý Phong thấy cô xem đến chăm chú, không khỏi đưa mắt nhìn thoáng qua: “Manh mối mới hả?”
“Cũng không tính, tôi vẫn còn chưa hiểu rõ lắm.” Giản Tĩnh nói: “Anh nghi ngờ ai?”
Quý Phong nói: “Đến trước là chủ nhưng chưa chắc đã có được chỗ tốt.”
Giản Tĩnh sửa miệng: “Động cơ gây án của ai càng đầy đủ hơn?”
“Vương.” Anh ta trả lời: “Bất kể tại sao cô ta lại thù hận thì vẫn thật sự có địch ý đối với người chết, cùng lúc đó cô ta là người có điều kiện gây án đầy đủ nhất.
Giản Tĩnh: “Tôi cho rằng là Chủ tịch Phương.”
“Bằng chứng đâu?”
Cô đứng dậy: “Bây giờ tôi đi tìm ngay.”
Những gì Quý Phong nói không phải không có lý, nhưng Giản Tĩnh cho rằng suy luận của chính mình càng phù hợp logic hơn, chẳng qua còn kém một mắt xích nữa là có thể xâu chuỗi lại với nhau.
Cô tìm Trình Gia Hữu trước xác nhận một chút động cơ đã.
Một mình Giản Tĩnh gọi người ra rồi đi thẳng vào vấn đề: “Theo cách nhìn của tôi, Kim Mỹ Tiên là người rất ham hư vinh, cô ta rất thích khoe khoang, có đúng không?”
Trình Gia Hữu do dự một chút rồi gật đầu.
“Vậy cô ấy có từng nói những lời như mong cậu có thể trở thành như chủ tịch không?” Cô thử dò hỏi.
Vẻ mặt Trần Gia Hữu đầy kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”
Giản Tĩnh không nhịn được nở nụ cười: “Từng có à?”
Anh ta thở dài: “Lần trước Triệu Tuyền nghe thấy mình và cô ấy cãi nhau cũng chính là vì chuyện này. Cô ấy cảm thấy chức phó chủ tịch này có một chữ phó nên mong mình có thể trở thành chủ tịch. Nhưng bọn mình đều đã học năm thứ tư rồi kế tiếp chính là nhiệm kỳ sau.”
Đối với Trình Gia Hữu mà nói, hội học sinh chẳng qua là nơi rèn luyện năng lực bản thân mà thôi, cũng không để ý tới việc là chủ tịch hay phó chủ tịch. Nhất là chủ tịch còn phải bồi giáo viên lãnh đạo đi uống rượu xã giao, không thiếu việc phải luồn cúi nịnh nọt, anh ta còn lâu mới chịu cúi đầu.
“Không biết tại sao Mỹ Tiên lại đột nhiên nảy sinh ý nghĩ này, nên cãi nhau một trận với mình.” Trình Gia Hữu nói xong giọng điệu trở nên trầm thấp: “Nếu sớm biết thì mình đã không cãi nhau với cô ấy.”
Tuy chưa đầy hai tháng nhưng cũng từng yêu đương, dù sao anh ta vẫn cảm thấy hơi buồn bã.
Giản Tĩnh lại không hề để ý vẻ suy sụp của anh ta, nghĩ thầm, Kim Mỹ Tiên trào dâng tâm huyết, gần như có liên quan đến Vương Nhược Khả.
Cô ta yêu đương bí mật với Chủ tịch Phương, trong lời nói và việc làm nhất định sẽ để lộ ra một ít, lại có thù oán với Kim Mỹ Tiên, tám chín phần mười là lúc cãi nhau đã kích thích đối phương một câu, chọc cho Kim Mỹ Tiên nảy sinh ý tưởng.
Mà những chuyện này hơn phân nửa chính là động cơ giết người của Chủ tịch Phương.