Bán được một triệu quyển《Bác sĩ ác quỷ 2》là việc vô cùng có ý nghĩa với cả Kim Ô và Giản Tĩnh.
Với Kim Ô, họ lại có thêm một tác giả có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa còn trẻ như thế, triển vọng vô tận. Với Giản Tĩnh thì càng không cần phải nói, trăm phần trăm là ‘chất lượng’ vượt bậc, giá trị con người xưa đâu bằng nay.
Khang Mộ Thành đặc biệt gọi điện thoại đến: "Có cần tổ chức liên hoan chúc mừng cho em không?"
Giản Tĩnh không có cảm giác gì, cô nghĩ ngợi rồi nói: "Không cần."
Liên hoan chúc mừng chỉ đơn giản để vui chơi giải trí, được người ta tâng bốc mà thôi, cô không hứng thú với chuyện đó lắm. Hơn nữa trời đang lạnh thế này, nằm trong nhà không sướng à?
Khang Mộ Thành không cưỡng ép. Vào lúc nổi bật nhất, khiêm tốn một chút không phải chuyện xấu.
Anh chuyển sang hỏi một chuyện khác: "Em đã nghĩ xem sẽ tiêu khoản tiền này như thế nào chưa?"
Giản Tĩnh: "... Mua nhà?"
"Em muốn chuyển đến căn nhà nào to hơn à?"
"Đầu tư."
"Được lắm, sử dụng chiến lược đầu tư bảo thủ sẽ bảo toàn vốn ổn định hơn đấy." Khang Mộ Thành báo một cái tên cho cô: "Anh sẽ dặn anh ấy chú ý có cổ phiếu nào phù hợp với em không, sau đó anh ấy sẽ gọi điện thoại cho em nhé."
Giản Tĩnh lại xúc động trước sự chu đáo của anh, bản thân cô thực sự không cần lo nghĩ gì nữa: "Ừ."
Khang Mộ Thành lại nói: "Nếu em không muốn chúc mừng, thế anh tặng quà cho em nhé."
"Sao mà khách sáo thế?" Cô cười: "Có phải em không kiếm được tiền đâu."
"Anh tặng thì em cứ lấy đi."Anh nói với giọng kiên quyết: "Là việc vui mà, em nên vui vẻ một chút chứ."
Giản Tĩnh cũng lấy làm tò mò: "Tặng gì đấy?"
"Quà nhỏ thôi." Khang Mộ Thành lơ đễnh.
Rồi đến ngày hôm sau, Giản Tĩnh đã nhận được món quà nhỏ của anh: Một chiếc vòng tay kim Cương Cartier. Viên đá bling bling, vô cùng lóng lánh, rất phù hợp để phối hợp với lễ phục tham dự các trường hợp quan trọng.
Không hổ là Tổng Giám đốc Khang.
Quà vừa đắt vừa có thể sử dụng trong thực tế.
Giản Tĩnh cất vòng tay vào trong tủ sắt, khóa lại.
Lúc bấy giờ, cô còn không biết không chỉ riêng Khang Mộ Thành muốn tặng quà cho cô.
Sau khi《Bác sĩ ác quỷ 2》vượt mốc một triệu, cuối cùng cũng bước lên TOP1 bảng xếp hạng sách bán chạy và bảng xếp hạng sách mới, đồng thời bắt đầu làm trùm bảng hơn một tháng liền.
Số người chấm điểm trên mạng lười mọt sách cũng tăng dần, có người khen, đương nhiên cũng có người mắng chửi. Nhưng lần này, cho dù có bao nhiêu người đánh giá xấu thì cũng không xuất hiện tình trạng nghiêng về một phía như lần trước nữa.
Xét về tổng thể, khi nhắc đến Bác sĩ ác quỷ, điểm đánh giá phổ biến của mọi người vẫn khá tốt.
Nhờ ngọn gió đông này, phim《Bác sĩ ác quỷ 》mùa một chuẩn bị phát sóng. Tuy rằng diễn viên chính trong phim - Thiệu Mông - đã không xuất hiện trước công chúng một hai năm, nhưng nền tảng fan vững chắc, thanh danh cũng tốt, người xem phổ biến khá chờ mong.
Đạo diễn Hoàng cũng có suy xét riêng khi lựa chọn anh ta. Trong vài năm gần đây, Thiệu Mông làm việc trong giới diễn xuất, kỹ thuật diễn được cọ xát, tôi luyện thêm một bước, chỉ thiếu một cơ hội quay về màn ảnh nữa mà thôi.
Một bộ phim như《Bác sĩ ác quỷ 》rất phù hợp để anh ta phát huy kỹ thuật diễn.
Đoàn phim phát động tuyên truyền hừng hực khí thế, tình hình rất tốt đẹp, fan Thiệu Mông vui mừng khôn xiết, vô cùng phù hợp với bầu không khí ngày Tết.
Fan truyện thì ngược lại.
Mọi người đều biết, đã là phim được cải biên từ truyện chắc chắn sẽ gây tranh cãi.
Lời văn có thể khiến độc giả tưởng tượng vô hạn, vài nét bút ít ỏi có thể phác họa một thế giới to lớn hoặc tinh xảo. Nhưng sau khi hóa người thật, không gian tưởng tượng bị nén lại, tất cả những chi tiết lãng mạn đẹp đẽ đập thẳng vào mắt một cách gượng gạo rất dễ bị sụp đổ.
Đây là mâu thuẫn không thể hòa giải, mà người có mưu đồ cũng không muốn đạt được đồng thuận.
Tranh cãi càng nhiều càng nổi tiếng, sao lại không làm chứ?
Thế là lửa cháy lại đổ thêm dầu, tranh chấp ngày càng gay gắt. Vừa đúng vào Tết âm lịch, học sinh cũng vậy, người trưởng thành cũng thế, tất cả đều được nghỉ, về nhà, rảnh rỗi không có việc làm, độ nóng của đề tài chỉ giới hạn trong các tiết mục cuối năm và các bộ phim Tết phát sóng cùng lúc.
Trong sự bàn tán sôi nổi của mọi người,《Bác sĩ ác quỷ》sẽ phát sóng vào ngày mùng ba Tết.
Trước kia, Giản Tĩnh thật sự không hiểu chuyện này. Tết nhất mà đi phát sóng phim về tội phạm thế này, thật sự có người xem ư? Sau đó, cô nhận ra thế giới này quá dũng mãnh, phim Tết mùng một đầu năm cũng có không ít phim có tình tiết tương tự, mọi người đều chấp nhận được hết.
Thế thì không còn gì để nói nữa rồi.
Cô bình thản ở nhà qua đêm ba mươi, xem tiết mục cuối năm, ăn lẩu, lần đầu ngủ đến khi mặt trời lên cao, ngủ dậy mới bắt đầu viết bản thảo sách mới.
Ngày trôi qua ngày trôi qua.
Mùng hai cũng trôi qua như ngày mùng một.
Mùng ba, Khang Mộ Thành gọi điện thoại tới, hỏi năm nay cô có đi tảo mộ cho ba mẹ hay không.
Giản Tĩnh: "..." Cô vẫn nhớ ba mẹ mình đang sống khỏe mạnh ở dưới quê, vô thức quên mất ở thế giới này, ba mẹ đều đã qua đời rồi.
Song nếu cô đã đến đây thì chắc chắn phải đi thôi. Cô khéo léo từ chối lời đề nghị muốn đi cùng của Khang Mộ Thành. Sau đó, cô tìm thấy một bản hợp đồng mua nghĩa địa từ đống văn bản nằm trong tủ sắt, tìm được địa chỉ rồi một mình đi tảo mộ cho ba mẹ.
Nghĩa địa rất tốt, mới tinh sạch sẽ, ngày đón năm mới cũng có người liên tục quét dọn.
Cô mang một bó hoa bách hợp đi tế bái.
Trong lòng biết ba mẹ vẫn sống khỏe mạnh ở thế giới bên kia, Giản Tĩnh không lún sâu vào cảm xúc đau khổ, cô im lặng đứng một lát rồi chuẩn bị rời đi.
Tết nhất, trong nghĩa địa gần như không có ai, nhưng khi Giản Tĩnh đi xuyên qua lớp lớp mộ bia quay về, cô chợt nhìn thấy có người lướt qua mình.
Cô cảm thấy hơi lạ lùng, nhìn anh ta nhiều hơn một chút.
Người nọ đội mũ len và quấn khăn quàng cổ, che mất hơn một nửa gương mặt. Thấy cô nhìn qua, người đó cũng đưa mắt nhìn lại.
Giản Tĩnh khách khí gật gật đầu.
Anh đứng lại, nói: "Tuyết sắp rơi rồi đấy."
Giọng nói xuyên qua khăn quàng cổ nghe có vẻ nghèn nghẹn.
Giản Tĩnh ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên không trung thật sự có bông tuyết nhỏ phất phơ. Cô thoáng chần chừ, nói một câu ‘Tạm biệt’ rồi chạy chậm rời đi.
Người đàn ông nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô một lúc, mãi đến khi bóng cô biến mất thì mới chậm rãi đi đến trước một mộ bia.
Hoa bách hợp ướt át tươi đẹp.
Anh vươn tay, ngắt một cánh hoa, đặt tới chóp mũi ngửi ngửi, mỉm cười.
Vết sẹo hình chữ ‘乄’ hiện rõ trên mu bàn tay.
Mùng ba đầu năm, Lưu Bảo Phượng về tới biệt thự nhà mình.
Nửa tháng trước, cuối cùng vụ án biệt thự Dư Huy cũng được kết án. Vì tội vô ý làm chết người, bà ta bị phán án hai năm tù, thời gian hoãn thi hành án là hai năm.
Lưu Bảo Phượng không kháng án, chấp nhận phán quyết này.
Mọi chuyện đều đã kết thúc.
Bà ta trở về biệt thự trống rỗng, cảm giác như đã sống sót sau tai nạn.
Cuối cùng, người đàn ông đó đã biến mất.
Người đàn ông đã từng thề non hẹn biển, song vẫn phản bội bà ta.
Người đàn ông đã từng yêu thương đằm thắm, nhưng đến cuối lại chẳng muốn nhìn nhiều thêm một lần.
Cuối cùng, ông ta cũng rời khỏi cuộc đời bà ta.
Lưu Bảo Phượng toàn thân thoải mái, hệt như vừa làm tổng vệ sinh cho căn nhà của mình, vui sướng khó tả.
Bà ta gọi điện cho cô con gái ở nước ngoài, hơn nữa còn nói với con mình rằng cô ta sẽ thừa kế toàn bộ cổ phần công ty của ba mình. Rồi bà ta lại gọi điện cho ba mẹ Tổng Giám đốc Tần, báo kết quả vụ án cho bọn họ. Hai vợ chồng già rất tin tưởng bà ta. Tuy họ vẫn đau lòng, nhưng cũng khuyên giải an ủi bà ta đừng quá tự trách, ai cũng không ngờ sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra như thế.
Đương nhiên, ngoài miệng Lưu Bảo Phượng vô cùng cảm kích, bà ta lại hứa hẹn sau khi hết bận sẽ đi thăm bọn họ.
Rồi sau đó, bà ta xử lý một vài công việc còn tồn đọng, bận bịu đến đêm khuya mới lên giường nghỉ ngơi.
Bà ta tùy ý mở tivi, quảng cáo hiện lên đầu trên màn hình chính là《Bác sĩ ác quỷ》.
Giản Tĩnh.
Lưu Bảo Phượng lại nhìn thấy một cái tên quen thuộc, bà ta không khỏi mỉm cười.
Đúng vậy, đương nhiên bà ta còn nhớ cô gái này. Cô khôn ngoan bất ngờ, có lẽ đã đoán được chân tướng phía sau biệt thự Dư Huy từ lâu rồi.
Trên tòa án, không ít người xúm lại chất vấn bà ta, chứng cứ đâu?
Thế giới này không có thuật đọc tâm, ai có thể phân biệt một người cố ý hay vô ý làm hại người khác cơ chứ.
Pháp luật cần chứng cứ. Không có chứng cứ, bà ta vẫn chỉ có tội vô ý làm chết người mà thôi.
Lưu Bảo Phượng chưa từng nghĩ tới việc phạm tội hoàn toàn, bà ta chỉ dung túng, chờ đợi rồi đẩy một cái. May thay, với sự hiểu biết của mình về người đàn ông này, bà ta đã lấy mạng ông ta một cách vô cùng chính xác.
Có lẽ sẽ có người hỏi, tại sao không ly hôn?
Kết hôn hai mươi mấy năm, nguyên nhân xa cách lại có liên quan đến tình cảm. Quyền cổ phần công ty, mối quan hệ của hai bên, thể diện của con gái và gia đình. So với việc làm ầm ĩ trở mặt, lại khiến con gái đau lòng khổ sở, không bằng cứ kết thúc như vậy thôi.
Bọn họ vẫn là người một nhà sĩ sĩ diện diện, con gái cũng vĩnh viễn không biết sự nhơ nhớp vụng trộm của ba.
Thật tốt.
Lưu Bảo Phượng ăn viên canxi, lại uống một ly sữa ấm, ngọt ngào đi vào giấc mộng.
Ban đêm, dường như bà ta cảm nhận được có người nào đó quanh quẩn ở đầu giường mình.
Là Tần Bác Văn ư?
Ông ta đến trả thù à?
Lưu Bảo Phượng nghĩ vậy, nhưng lòng lại không hề sợ hãi. Bà ta cố mở mắt, định khinh thường quát mắng ông ta, lúc còn sống không thắng, chết rồi còn có thể làm gì nữa?
Nhưng khi bà ta lao lực cố gắng hé miệng, một bàn tay to che kín miệng mũi bà ta.
Đeo găng tay đen, sức rất khỏe, giữ chặt bà ta trên giường.
Lưu Bảo Phượng thoáng chốc đã tỉnh táo lại, liều mạng giãy dụa, tay chậm rãi mò trên tủ đầu giường, nhanh chóng vuốt nhẹ vũ khí có thể sử dụng.
"Đúng là một người đàn bà khôn ngoan." Ngón tay mơn trớn gương mặt bà ta, găng tay có chất liệu vải thô ráp làm đau da thịt được chăm sóc thích hợp của bà ta: "Tiếc quá, tôi phải tặng quà cho bé cưng của tôi rồi."
Trong bóng đêm dày đặc, ánh sáng phản chiếu trên lưỡi dao làm chói mắt Lưu Bảo Phượng.
Con ngươi bà ta đột nhiên trợn to, tiếng gào thét ‘Ô ô’ phát ra trong cổ họng, nước mắt trào dâng trong hốc mắt, nỗi sợ hãi không thể nói rõ siết chặt trái tim.
Sau đó... Dòng máu ấm áp vẩy lên mặt.
Bà ta rơi vào trạng thái choáng váng, tưởng là mơ mà chẳng phải mơ, hệt như mọi chuyện đều chỉ là mơ, cơ thể còn chưa kịp cảm thấy đau đớn, ý thức đã rơi xuống vực thẳm.
Đây là cái mà triết gia gọi là vực thẳm đang nhìn chằm chằm vào bạn chăng?
Bà ta không có câu trả lời, bởi vì thần chết đã đến.
Buổi sáng mùng bốn, Giản Tĩnh bị chuông điện thoại đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng bấm nhận: "Alo?"
"Cô Giản, có ở nhà không?" Quý Phong hỏi.
Giản Tĩnh hỏi qua loa: "Có việc gì?"
"Còn ngủ à? Tỉnh táo mau, Lưu Bảo Phượng chết rồi." Anh ấy nói.
Đầu óc còn chưa làm việc, não suy nghĩ về cái tên có vẻ hơi lạ lẫm này hai lần mới gọi trí nhớ về. Giản Tĩnh vừa sững sờ vừa kinh ngạc: "Bà ta đã chết? Chết như thế nào?"
Người nhà Tổng Giám đốc Tần báo thù à?
Song, lúc này Quý Phong lại đắn đo một lúc mới nói: "Mười phút sau, tôi đến nhà cô dẫn cô đến hiện trường nhé. Đến lúc đó chúng ta sẽ nói sau."
Giản Tĩnh cả kinh, hoàn toàn tỉnh táo: "Anh đừng nói tôi là người hiềm nghi nhé?"
"Không không, sự việc hơi phức tạp, tóm lại cô cứ đến rồi sẽ biết." Quý Phong không chịu nói quá nhiều: "Mười phút nữa chúng ta gặp nhau dưới tầng nhà cô đấy."
Giản Tĩnh đành phải vội vàng rời giường, rửa mặt ra cửa.
Hôm nay thời tiết rất lạnh, ngoài cửa sổ xe, tuyết trắng mịt mù, không nhìn rõ tình hình giao thông.
Giản Tĩnh bọc áo lông ngồi trên vị trí kế bên tài xế, chịu đựng mùi khói đáng sợ ám trên xe, hỏi: "Có chuyện gì xảy ra với chiếc xe này của anh thế? Thối muốn chết."
"Mấy giờ trước, tôi chở đồng nghiệp, mọi người hút thuốc trên xe một lúc lâu." Quý Phong tập mãi thành thói quen, hạ cửa sổ xe xuống: "Xe tôi thế là vẫn còn tốt đấy. Xe của đồng nghiệp tôi còn bị dính máu ở ghế sau, rồi không tẩy sạch được cơ."
Gió rét thổi vù vù vào trong, thổi tan không khí ngột ngạt bên trong xe.
Giản Tĩnh tỉnh táo đôi chút, cô lấy sandwich đã được hâm nóng và cà phê nóng trong túi ra. Vì đi ra ngoài quá gấp nên cô chỉ có thể ăn sáng trên xe.
Quý Phong: "Chao ôi!"
"Làm sao đấy?" Cô hỏi.
Anh ấy: "Tôi còn chưa ăn sáng đây, chia cho tôi một nửa đi."
"Anh chưa ăn thì liên quan gì đến tôi?" Giản Tĩnh hung hăng cắn một miếng, lạnh lùng vô tình.
"Tàn nhẫn quá. Lần này tôi phải mạo hiểm dẫn cô đến đấy, cô phải cảm ơn tôi tử tế mới đúng." Quý Phong nói.
Giản Tĩnh liếc anh ấy: "Tại sao phải cảm ơn anh?"
"Vụ án này đặc biệt lắm, chắc chắn cô sẽ thấy hứng thú cho xem." Quý Phong cố ý thừa nước đục thả câu: "Nể tình tôi đã đến đón cô vào ngày tuyết rơi nhiều thế này, chia cho tôi một nửa đi nào."
Giản Tĩnh ném một phần cơm nắm - sushi còn sót lại trong bữa ăn ngày hôm qua đã được hâm nóng cho anh ấy.
"Cảm ơn." Quý Phong không kén ăn, nhân nửa phút chờ đèn đỏ, anh ấy cắn hai ba miếng, nuốt nắm cơm vào bụng.
Xe gian nan chạy đến hiện trường xảy ra vụ án.