Khu biệt thự rất ít người, lúc này ngoài cửa đã được kéo băng giới hạn, vài trinh sát chuyên môn ra ra vào vào chụp ảnh, kiểm tra hiện trường.
Quý Phong lên tiếng chào bọn họ, đưa cho Giản Tĩnh một đôi bọc giày.
Hai người chuẩn bị xong thì đi vào hiện trường, tiến thẳng tới phòng ngủ.
"Bảy giờ sáng ngày hôm nay, trợ lý của Lưu Bảo Phượng đến tìm bà ấy. Người giúp việc lại nói bà ấy vẫn chưa dậy. Hai người đến phòng ngủ tìm, bấy giờ mới phát hiện ra xác của bà ấy, lập tức báo cảnh sát." Quý Phong giải thích sơ qua cho cô.
"Hiện trường rất đặc biệt, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Anh ấy vừa nói vừa đẩy cửa phòng ngủ ra.
Giản Tĩnh vừa liếc mắt vào đã thấy Lưu Bảo Phượng ở giữa cái giường.
Người này đã chết rồi.
Giữa ngực bà ta có cắm một con dao găm rất đẹp, trên tay cầm có một sợi vải được cột thành cái nơ con bướm.
Một cái nơ con bướm màu hồng nhạt chấm bi trắng.
Chưa hết, trên bụng của Lưu Bảo Phượng có một cuốn sách được đặt lộn ngược - [Bác sĩ ác quỷ 2]
Giản Tĩnh nhìn về phía Quý Phong với vẻ không tin nổi. Người này gật đầu với cô.
Cô lại hít một hơi lạnh, đi tới cầm lên.
Trang sách đang được mở ra là phần cuối của chương đầu tiên tập thứ hai. Sau phần chữ 'FIN' chì đúc có người dùng bút đỏ vẽ lên một hình trái tim, y hệt như chữ ký bên trên tấm poster cô nhận được trong buổi họp mặt với độc giả trước đây vậy.
Trong đầu cô loạn cả lên, tóc gáy dựng thẳng, kéo da khiến nó đau từng cơn không ngớt. Trái tim cô nhảy loạn, vừa như sợ hãi mà cũng vừa như hưng phấn, khó mà phân biệt được.
Hồi lâu sau, Giản Tĩnh mới thở sâu, bình tĩnh lại: "Có điều tra được gì không?"
Quý Phong trả lời: "Hung thủ rất lão luyện, phá hỏng hệ thống an ninh, lẻn vào trong phòng ngủ sau đó đâm một dao trí mạng. Hoàn thành xong rồi thì người này dọn dẹp sạch sẽ tất cả vết tích rồi rời đi, không hề để lại manh mối gì cả, trừ mấy thứ này."
Mấy cảnh sát qua đây từ sớm vừa nhìn thấy hiện trường này còn tưởng là do sát thủ chuyên nghiệp nào đó gây nên. Chỉ có sát thủ mới có thể ra tay sạch sẽ được như vậy, lại không lấy đi bất kỳ tài sản nào.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy cuốn sách, họ đã biết có điều không ổn.
Sát thủ không có bất kỳ tình cảm nào với nạn nhân, chỉ lấy đi tính mạng người đó, cố sức để không để lại bất kỳ manh mối nào, tuyệt đối sẽ không làm điều thừa thãi như dấu vết trên tiểu thuyết.
Đó chính là cảm giác nghi thức của một kẻ giết người.
Mà chút cảm giác này thường sẽ trở thành tấm bùa đòi mạng làm lộ tung tích bọn họ.
Quý Phong chỉ vào dao găm: "Cô thấy như thế nào?"
"Anh cảm thấy cái này là dành cho tôi à?" Giản Tĩnh dùng câu hỏi thay câu trả lời.
Quý Phong: "Rõ thế rồi còn gì."
Giản Tĩnh thở dài, không còn cách nào phản bác. Một lát sau cô mới bảo: "Quà tặng."
Không cần suy nghĩ, không cần suy luận, trong khoảnh khắc nhìn thấy cái nơ bướm trên con dao, suy nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu cô chính là 'một món quà'.
Món quà tặng cho cô.
Suy nghĩ thứ hai trong đầu cô lại là: Mẹ nó ác v**.
Nghĩ vậy xong trên mặt cô lập tức hiện lên mấy phần chán ghét, nhưng Quý Phong lại hỏi với biểu cảm hứng thú: "Tôi cũng nghĩ vậy đấy, nhưng như vậy lại có hơi kỳ lạ. Ai lại đi lấy cái chết làm món quà? Có lý do gì à?"
Giản Tĩnh trả lời: "Anh đã đọc cuốn sách mới của tôi chưa?"
"Chưa, cô viết gì ở trong đó?" Người này khó hiểu.
"Có một vụ án nội dung là người vợ dùng thủ thuật để giết chết người chồng tệ bạc."
Quý Phong nhún nhún vai: "Nghe rất là cổ điển."
"Phải. Chưa hết, thời gian, tên người lẫn nội dung trong câu chuyện đều là hư cấu. Nếu nói trên lý thuyết thì trừ người đã cùng trải qua vụ án trong biệt thự Dư Huy với tôi ra, không ai có thể đoán được nguyên mẫu của nhân vật đó chính là bà Tần." Giản Tĩnh nhíu mày, cực kỳ phiền não: "Quá kỳ lạ."
Tỷ lệ phạm tội của thế giới này cực cao, vợ giết chồng càng là tình tiết lỗi thời, chứ nói gì tới phần lớn chi tiết trong truyện đều là hư cấu. Hung thủ để một cuốn [Bác sĩ ác quỷ] ở đây chỉ là trùng hợp thôi, hay đã thật sự biết điều gì rồi?
Lòng Quý Phong thấy chấn động: "Cô đã từng nói về chuyện đó với ai chưa?"
"Anh, Tổng Giám đốc Khang, biên kịch Hứa, và cả chính bà Lưu nữa." Giản Tĩnh nói ngay không nghĩ ngợi: "Chuyện không chứng không cứ, sao tôi có thể nói lung tung cho người khác được?"
"Nếu như kẻ này vẫn luôn theo dõi cô, tra được những thứ này cũng không phải chuyện khó. Nhưng mà động cơ của nó..." Quý Phong trầm ngâm: "Có hơi quái dị đấy."
Nếu như là 'quà tặng' của người hâm mộ cuồng nhiệt, thông thường họ sẽ chọn cách thức hữu hiệu hơn nhiều, đó là đưa thẳng tới tay thần tượng. Việc để thần tượng biết được sự tồn tại của mình chính là điều bọn họ mong cầu. Nhưng hiện trường chỉ còn lại mỗi cuốn sách. Ví dụ như người đến không phải Quý Phong, hay anh ấy không biết có chuyện họp báo ký tên cho độc giả, người ta sẽ liên tưởng được tới Giản Tĩnh à?
Trừ khi hung thủ biết được quan hệ của bọn họ, tin chắc rằng 'món quà' này sẽ được đưa đến trước mặt 'người cần tặng'.
Quý Phong còn đang suy tư thì Giản Tĩnh đã bị hiện trường vụ án hấp dẫn. Cô nhìn đông một cái, nhìn tây một phen, còn nằm úp sấp xuống sàn nhà nghiên cứu, vậy mà thật sự không có chút phát hiện nào.
"Hung thủ không để lại bất kỳ manh mối nào thật đấy à?" Cô hỏi với vẻ không tưởng tượng được.
"Trước mắt thì không." Quý Phong đánh giá: "Đây là hiện trường sạch sẽ nhất mà tôi từng thấy, có thể so với sát thủ chuyên nghiệp, là một tên không dễ đối phó."
Giản Tĩnh trầm tư.
"Quý Phong, anh đã xem xong hết chưa?" Một nữ cảnh sát trang bị đầy đủ hỏi: "Tôi thu thập chứng cứ nhé."
Quý Phong né ra mấy bước: "Mời cô."
Nữ cảnh sát đẩy anh ấy ra, cẩn thận nhét con dao găm nơi bụng vào trong túi đựng vật chứng.
Một tia sáng lóe lên.
Giản Tĩnh đột ngột hỏi: "Ừm... cô có thể cho tôi xem hung khí một chút được không?"
Nữ cảnh sát hơi cảnh giác: "Xin hỏi cô là ai?"
"Tác giả của cuốn sách này." Quý Phong giúp cô ấy thu xong cuốn sách, thuận miệng bảo: "Xem thôi, không có gì đâu."
Lúc này nữ cảnh sát mới đưa qua.
"Cảm ơn."
Giản Tĩnh cẩn thận xé mở túi niêm phong, đưa lên ngửi một cái.
Không đoán được gì cả.
Cô mở [Thẻ trạng thái năm giác quan] ra, chọn khứu giác.
Chút mùi hương lập tức tăng vọt.
Tất nhiên mùi nồng nhất vẫn là mùi máu tanh và mùi kim loại, chúng xộc vào trong xoang mũi cực kỳ khó chịu. Nhưng trong những mùi hương mang tính kích thích như vậy còn có một mùi hương đặc biệt chen ngang vào trong đó, tỏa ra dấu vết như có như không.
Hương hoa, hương hoa bách hợp.
Ơ v*?
Giản Tĩnh dán cái túi lại cho người ta, biểu cảm trên mặt vô cùng kỳ lạ.
Quý Phong lập tức nhìn thẳng vào cô, trong mắt tràn đầy chờ mong: "Có phát hiện gì à?"
"Không có!" Giản Tĩnh nhịn cái ham muốn nói toẹt hết ra xuống. Hiện trường nhiều người lắm miệng, không thích hợp để nói chuyện bí mật.
"Tôi đi nơi khác xem sao."
Quý Phong để mắt tới cô: "Cô Giản, cô đợi tôi một chút, tôi cũng đi."
Chỉ còn lại nữ cảnh sát cầm túi vật chứng. Người này do dự một chút rồi cũng mở ra ngửi một lúc.
Đâu có mùi gì đâu?
Không phải là thằng nhóc Quý Phong kia bị người ta đùa giỡn đấy chứ?
Chơi hay lắm. Đáng đời!
Trong vườn hoa phía sau, Giản Tĩnh ngắm nhìn cả căn biệt thự, cực kỳ ngờ vực.
Lưu Bảo Phượng là bậc thầy kiến trúc, tất nhiên căn biệt thự này đã được bà ta đích thân cải tạo, dù nó không ‘biến thái’ như biệt thự Dư Huy nhưng chắc chắn cũng là nơi ở tư nhân được canh phòng nghiêm ngặt. Vậy mà hung thủ có thể lẻn vào trong này sát hại chủ nhân mà không làm kinh động đến bất kỳ người nào.
Sao một nhân vật 'trâu bò' như vậy lại phải để mắt tới cô chứ?
Cô nghĩ về Giang Bạch Diễm. Người hâm mộ của cậu ta cùng lắm chỉ viết một lá thư bằng máu thôi, mà người này của cô chắc chắn lại là một tên sát nhân biến thái đấy!
Giản Tĩnh lại nghĩ tới mùi hoa bách hợp kia.
Cô không có cách nào để xác định rằng mùi hoa này có liên quan tới số hoa mình đã ném hôm qua, nhưng chuyện trùng hợp như vậy chung quy vẫn khiến người ta để ý.
Có phải hung thủ vẫn luôn dõi theo cô không?
Vì sao chứ?
Là do trong khoảng thời gian này bản thân phá án liên tục rồi vô tình chuốc phải kẻ thù nào đó, hay là vấn đề mà ‘Giản Tĩnh’ để lại?
Nếu như là lý do đầu tiên thì hiện tại kẻ vẫn còn ẩn náu bên ngoài chỉ có Tề Thiên.
Nhưng gã đi theo con đường tà thuật, hiện trường không có chút xíu quái quỷ nào. Chưa hết, người nọ đã xuất hiện trong buổi họp báo ký tặng độc giả trước chương trình ở nhà ma.
Càng nghĩ cô càng thấy nó giống nguyên nhân từ Giản Tĩnh khác hơn.
Hình như Khang Mộ Thành cũng hiểu rõ tình hình.
Chẳng lẽ ‘Giản Tĩnh’ từng gặp một chuyện đặc biệt nào đó, trêu chọc tới một tên biến thái? Nào là tặng quà, rồi còn tặng hoa… Không phải là người theo đuổi đấy chứ?
Ồ, vậy thì không phải là hoa đào đâu, là hoa ăn thịt người đấy!
"Đã nghĩ ra được cái gì chưa ?" Quý Phong đứng giữa trời gió lạnh với cô, không kìm được mở miệng thúc giục.
Giản Tĩnh: "Có khả năng là hung thủ đang theo dõi tôi."
Quý Phong: "Nói gì đó mà tôi không biết đi."
Cô hỏi: "Liệu mấy người thân của tôi có gặp phiền phức không?"
Quý Phong: "Ví dụ như?"
Giản Tĩnh há miệng, rồi đột nhiên trầm mặc.
Cô thì con người thân nào nữa chứ? Cha mẹ đều chết hết, không anh chị em hay con cái. Bây giờ, theo thứ tự, mấy người có quan hệ mật thiết nhất với cô là ông chủ, bạn học, và cái người có cùng sở thích phá án ở trước mặt này.
"Không có gì." Sự bất an của cô tan thành mây khói.
Quý Phong trầm mặc. Anh ấy vừa ý thức được là bản thân mới hỏi một câu hỏi có hơi làm tổn thương người khác. Nhưng nếu anh ấy cố sức an ủi thì trái lại có hơi quái dị, vậy là anh ấy không thể làm gì khác hơn ngoài nói: "Cô phải chú ý sự an toàn của mình, hung thủ đang nhắm vào cô đấy."
Giản Tĩnh biết, nhưng tâm thần cũng không bất định như trước đó nữa.
Cô đã không còn như trước rồi.
Đối mặt với một một kẻ theo dõi ẩn mình như vậy, tất nhiên cô của trước kia sẽ sợ hãi, không biết khi nào sẽ bị đối phương cắn cho một cái, thấy hoảng loạn.
Tuy nhiên, sau khi trải qua nhiều vụ án như vậy rồi, thứ cô được bồi đắp không chỉ kỹ năng và bản lĩnh, mà còn có cả sự tự tin nữa.
Có thể là năng lực của đối phương mạnh hơn cô rất nhiều, nhưng cô đã trưởng thành rồi!
Việc giúp đỡ Giang Bạch Diễm đã khiến cho cô biết, mình không cần cực khổ đợi phân phát nhiệm vụ nữa. Cô làm nhiều việc chính nghĩa là có thể tích góp điểm giá trị dũng khí và điểm giá trị cống hiến, rút ra thẻ để trang bị cho mình.
Hệ thống giao cho cô khả năng trưởng thành, mục tiêu của cô rất rõ ràng. Sự uy hiếp chập chờn sẽ không có cách nào cản đường cô nữa, trái lại bây giờ nó còn tạo cho cô động lực để cố gắng.
"Tôi không sợ, chỉ hơi lo lắng một chút. Nhưng mà không ai cần sự lo lắng của tôi cả, vậy tôi còn gì đáng để sợ chứ?”
Giản Tĩnh nói như vậy xong thì thấy Quý Phong đột nhiên chuyển sang biểu cảm như có gì đó suy nghĩ.
Cô hỏi: "Sao vậy?”
"Sao cô phải nghĩ tới ‘sợ hãi’ chứ? " Anh ta hỏi: “Tặng quà là để lấy lòng cô, không phải à?”
Giản Tĩnh nói một cách khó hiểu: "Có người bình thường nào thấy một món quà thế này sẽ vui vẻ hả?"
“Phải rồi.” Quý Phong xoa xoa tay, hạ giọng: "Vậy thì đúng rồi, hung thủ ‘tặng’ cho cô ‘món quà’ này không phải để khiến cô vui vẻ, mà là muốn dọa cô sợ hãi.”
"Hửm?"
"Hẳn là món quà này được chia ra làm hai ý nghĩa. Đầu tiên, nó làm chấm dứt sự tiếc nuối của cô. Cô cảm thấy hơi bất mãn về việc bà Tần giết người nhưng lại không bị trừng phạt đúng tội, phải không? Hung thủ đã giúp cô giải quyết xong ‘vấn đề’ rồi. Đó là đang lấy lòng cô." Mạch suy nghĩ của Quý Phong chậm rãi, rõ ràng. Anh ấy nói từ từ: "Nhưng bên cạnh đó, hung thủ cũng đang đe dọa cô, muốn khoe khoang với cô về sức mạnh của mình.”
Lòng Giản Tĩnh chùng xuống, nhớ lại từng chút một về ‘món quà’, không thể không thừa nhận: "Đúng là như vậy, nhưng vì sao phải đe dọa tôi chứ?”
"Cái này thì tôi không biết." Quý Phong liếc cô một cái, lại thăm dò: "Đi hỏi Tổng Giám đốc Khang của các cô thử xem?"
Giản Tĩnh dừng chân lại, hỏi ngược anh ấy: "Anh cảm thấy độ nguy hiểm của người này cao không?"
"Hỏi thừa."
"Tôi có đối phó được không?"
Anh ấy nói thật: "Không được."
"Tổng Giám đốc Khang cũng nghĩ như vậy.” Giản Tĩnh bảo: "Anh ấy là một người rất khó thuyết phục. Nếu như anh ấy cảm thấy đây là chuyện nguy hiểm đối với tôi, chắc chắn anh ấy sẽ không nói cho tôi biết.”
Đây chỉ là một chuyện thôi. Chuyện quan trọng hơn là cô không tìm được bất kỳ manh mối nào trong trí nhớ của mình. Cô cũng không thể xác định lý do là vì mình kế thừa ký ức không hoàn chỉnh, hay đến bản thân ‘Giản Tĩnh’ cũng không biết chuyện đó.
Nếu như là lý do trước, cô mà đi hỏi bậy sẽ khó tránh việc Khang Mộ Thành thấy nghi ngờ. Đến lúc đó cô phải giải thích chuyện mình mất trí nhớ như thế nào?
Hay là cô đợi đến khi có nhiều manh mối hơn một chút, suy luận được bảy, tám mươi phần trăm rồi, lại đến nói lời khách sáo với Khang Mộ Thành?
Không đợi Quý Phong tìm thêm cái cớ, Giản Tĩnh đã nói sang chuyện khác: "Anh bảo xem, nếu như hung thủ đã tìm được bà Tần rồi, vậy tiếp theo hung thủ có thể đi tìm Tề Thiên không?"
Quý Phong hít một hơi lạnh, nén lại toàn bộ lời nói trong bụng: "Cô Giản à, bây giờ cô có hơi…”
"Sao?"
"Không biết xấu hổ thì phải?”