Ông chủ Vạn biết mình đã đắc tội với Khang Mộ Thành và Giản Tĩnh, dứt khoát không tốn thời gian với hai người nữa, ngày hôm sau quay về sẽ hẹn ban giám đốc của Phi Điều đi ăn.
Trương Hồng Thần lại không đi theo, ở lại tranh thủ tăng độ hảo cảm.
Sáng sớm, Giản Tĩnh nhận được cháo cô ta tự mình làm, bánh bao hình heo nhỏ, bánh khoai tây và sữa đậu nành.
Vô cùng… đảm đang.
Trương Hồng Thần còn bày tỏ, mình làm như vậy không có ý gì khác, là hôm qua ông chủ Vạn vô cùng hối hận, nhưng bận việc nên không thể nào nói xin lỗi, chỉ có thể để cô ta thay mặt nhận lỗi trước.
“Thành tâm xin lỗi thì không thể nào để người khác thay mình ra mặt được.” Giản Tĩnh không đồng tình, thái độ cũng rất kiên định: “Chuyện này không liên quan đến cô, đừng làm như vậy nữa.”
Trương Hồng Thần không thể làm gì khác hơn là bưng điểm tâm quay về.
Giản Tĩnh và Khang Mộ Thành cùng nhau ăn sáng, bữa sáng truyền thống do bà chủ làm rất ngon.
“Lát nữa anh về, em còn muốn ở lại không?” Khang Mộ Thành hỏi cô.
Cô suy nghĩ, vẫn không bỏ được suối nước nóng, nên nói: “Em ở lại hai ngày, dù sao cũng chưa đến ngày tựu trường.”
“Vậy được, cũng cần mấy ngày để chuẩn bị hợp đồng nữa.” Khang Mộ Thành đi vội vã, chủ yếu vì chắc chắn hợp đồng với Phi Điểu, hai bên cần nhiều thời gian để xem xét vấn đề pháp lý, càng sớm thì càng tốt.
Anh là người cuồng công việc, ăn xong bữa sáng thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi. Nhà sản xuất Tôn cũng vậy, cầm hợp đồng về tìm sếp lớn trong công ty.
Giản Tĩnh thì cùng với biên kịch Hứa và đạo diễn Hoàng nghiên cứu nội dung bộ thứ hai.
Dĩ nhiên, cũng nhân tiện tham khảo nhân vật.
Biên kịch Hứa nói: “Rất nhiều người nhắm vào vai nữ chính của chúng ta, hai người nói xem, nên cho ai làm nữ chính thì thích hợp đây?”
Giản Tĩnh: “Nam nữ chính có thể không có cảnh yêu đương không?”
Biên kịch Hứa thương hại nói: “Không thể.”
Cô: “…”
Đạo diễn Hoàng nói: “Phải cân nhắc đến ý của nhà đầu tư, nhưng tôi cảm thấy không cần có cảnh tình cảm quá rõ ràng.”
“Đúng, đúng, mập mờ là được.” Biên kịch Hứa phụ hoạ: “Ác quỷ không có nhân tính mới có sức cuốn hút, một khi yêu lại trở nên giống người bình thường, người xem sẽ không thích, gần gần tới là được.”
Mọi người bàn bạc một lúc, cuối cùng quyết định được hình tượng chủ yếu của nữ chính.
Khó khăn nhất là nam thứ, cũng chính là thợ săn.
“Cái này cứ xây dựng dựa trên hình tượng Tĩnh Tĩnh viết là được, vấn đề không lớn.” Biên kịch Hứa bắt đầu phiền não: “Haizz, Tiểu Tiết bề ngoài không tệ, có chút phong thái sầu muộn của tiểu sinh, Tiểu Bạch nhìn thấy ánh mặt trời rồi.”
Giản Tĩnh đen mặt: “Thợ săn u ám trong tâm lý chứ không ở trên măt.”
Đột nhiên biên kịch Hứa cảm thấy hứng thú: “Cô thích Tiểu Bạch rồi hả?”
“Đây cũng không phải là vấn đề có thích hay không.” Giản Tĩnh đưa một đoạn tin nhắn Wechat ra: “Hôm tết cậu ấy gửi cho tôi một đoạn cảm nhận sau khi đọc xong.”
Biên Kịch Hứa đi qua xem, bài văn biểu cảm hai ngàn chữ, tất cả đều là phân tích đối với nhân vật Ác quỷ và thợ săn.
“Ồ, thái độ của Tiểu Bạch thật tốt, rất chuyên nghiệp.” Ông ta khen rồi cân nhắc: “Tôi thấy chúng ta cứ viết phân đoạn thợ săn xuất hiện trước, khi đó thử sức cũng thuận lợi.”
Đạo diễn Hoàng không có ý kiến.
“Đúng rồi, Thiệu Mông đâu, hỏi ý kiến cậu ta xem.” Biên kịch Hứa nhớ tới một chuyện quan trọng, vội hỏi: “Lão Hoàng, hợp đồng của cậu ta thế nào rồi? Không thành vấn đề chứ.”
“Ký xong hết rồi.” Đạo diễn Hoàng đã có tính toán trước, lúc ký hợp đồng đã chắc chắn vai chính: “Lần này có nhiều người chào hỏi tôi, nhưng Thiệu Mông diễn rất tốt, bên cậu ấy cũng không thành vấn đề, bên chúng ta sẽ không sửa lại.”
Rất nhanh Thiệu Mông đã chạy tới, bày tỏ mình không có vấn đề gì cả.
Anh ta rất phối hợp, nói rằng tất cả cứ theo như hợp đồng, còn nói với Giản Tĩnh: “Tôi cũng xem cuốn Ác Quỷ 2 rồi, có chút tâm đắc và lĩnh hội.”
Khác với bài gửi của Giang Bạch Diễm, anh ta viết vào quyển ghi chú, đưa cho cô xem.
Giản Tĩnh lễ phép nhận lấy đọc: có nền tảng từ quyển một, Thiệu Mông hiểu rất rõ về ác quỷ, đơn giản chính là chín chữ ‘không hiểu thiện ác, ngụy trang có tình người’, nghịch cảnh ẩn trong từng chi tiết.
Đối với thợ săn, anh ta cũng có ý riêng của mình.
“Ác ma dùng thái độ trêu đùa đối với thợ săn. Cuộc đời anh ta quá nhàm chán, cần một vài thứ khác người để kích thích.” Thiệu Mông nói: “Thợ săn không phải người bình thường, đối với ác quỷ, anh ta là người đặc biệt.”
Biên kịch Hứa nói: “Đúng vậy, thật ra quan hệ cửa bọn họ khá vi diệu, dây dưa nhân quả, vốn có ân oán truyền kiếp. Mặc dù hai người là đối địch, nhưng cũng có khả năng hợp tác, giống như đạo tặc và trinh thám.”
Ánh mắt Giản Tĩnh lóe lên: “Ác ma không có vấn đề sống chết như con người, nhưng anh ta vẫn để ý đến trẻ sơ sinh. Trong mắt anh ta, trẻ sơ sinh là sự tồn tại gần mình nhất, giống như hỗn độn, là chính cũng là tà.”
“Ý này hay lắm.” Biên kịch Hứa cười ghi lại.
Đạo diễn Hoàng nói: “Giờ tôi không muốn quá coi trọng việc chọn nam thứ.”
Biên kịch Hứa cười lớn, hoàn toàn nghe hiểu những gì bạn mình băn khoăn.
Giản Tĩnh phản đối: “Không được.”
Thiệu Mông cũng cười, nhưng bỗng nhiên lại nhíu mày, tay che dạ dày, gân xanh trên thái dương lộ ra, giống như đang chịu đựng cơn đau cực độ.
Đạo diễn Hoàng hỏi: “Tiểu Thiệu, cậu sao thế? Bị bệnh hả?”
“Không sao, hôm qua uống rượu, dạ dày hơi không thoải mái.” Thiệu Mông miễn cưỡng nói: “Bệnh cũ thôi.”
“Vậy cậu về nghỉ ngơi trước đi, còn chưa bắt đầu quay mà, thả lỏng hai ngày.” Lúc không quay phim, đạo diễn Hoàng vẫn rất quan tâm diễn viên.
Thiệu Mông không cậy mạnh, nói tiếng xin lỗi rồi về phòng nghỉ ngơi.
Ba người còn lại tiếp tục thảo luận tiếp.
Biên kịch Hứa bắt đầu lên dàn ý, sau đó tiện thể dạy Giản Tĩnh viết kịch bản, ông ta lên tiếng nói chuyện phiếm: “Có lẽ hôm nay lại có người sắp đến nữa đấy, có rất nhiều người đang nhòm ngó nam phụ. À phải rồi, lão Hoàng, ông có biết Tạ Duy cũng đang ở đây không?”
Đạo diễn Hoàng ngẩn người ra.
“Cậu ta đến đây được mất ngày rồi, nói là đến để dưỡng bệnh.” Biên kịch Hứa than ngắn thở dài nói: “Cậu ta cũng là một người đáng thương.” Giản Tĩnh hỏi: “Tạ Duy là ai vậy ạ?”
Biên kịch Hứa cười nói: “Tĩnh Tĩnh chưa xem Nghi án Đại Tống à?” Giản Tĩnh: “À…” Thật ra phần lớn các bộ phim điện ảnh ở trong thế giới này cô chưa từng xem.
“Đây là một bộ phim rất nổi tiếng mười năm về trước, không hề nói quá rằng các nhân vật phụ ở trong đó đến nay đều có tiếng tăm cả. Tạ Duy chính là nam chính.” Biên kịch Hứa tiết lộ xong rồi lại nói tiếp: “Nhưng mà kể ra cũng kỳ lạ lắm nhé, Thiệu Mông diễn vai nam phụ nhưng lại còn nổi hơn cả nam chính là Tạ Duy.”
Đạo diễn Hoàng thở dài thườn thượt: “Cái nghề này của chúng ta không phải cứ cố gắng thì sẽ có quả ngọt, nổi hay không phải do số phận nữa. Tiểu Tạ là do không nghĩ thông suốt, luôn bứt rứt chuyện này mãi.”
“Lần nào cậu ta cũng đều thiếu đi một chút may mắn, cũng khó trách.” Biên kịch Hứa nói: “Cậu ta luôn không lộ diện có lẽ không có ý gì khác. Thêm nữa làm nền cho Tiểu Thiệu, chắc là trong lòng cậu ta không vượt qua nổi.”
Đạo diễn Hoàng nói: “Chúng ta cứ coi như không biết chuyện gì đi, tránh phải xấu hổ.”
Thiệu Mông có cảm giác có thể mình bị sốt rồi, anh ta quay về phòng mình rồi nói với trợ lý của mình: “Tôi cảm thấy không khỏe trong người, cậu ra ngoài mua thuốc đau dạ dày cho tôi đi.”
Trợ lý giật mình: “Anh Thiệu, anh bị làm sao vậy ạ.” “Hôm qua tôi uống rượu nên dạ dày hơi khó chịu.” Thiệu Mông đi vào trong nhà vệ sinh, anh ta vịn bồn rửa rồi nôn, nhưng chỉ nôn khan ra một ít nước chua, cũng không nôn ra thứ gì cả, dường như có cơn gió thổi qua, đầu cũng đau từng cơn một.
Anh ta xoa xoa thái dương: “Tôi đi ngủ một lát.”
Trợ lý vội vàng nói: “Vâng ạ, bây giờ em sẽ đi mua thuốc ngay, anh Thiệu, anh cứ nghỉ ngơi đi ạ.”
Thiệu Mông uống một cốc nước nóng rồi sau đó ngả mình đi ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng Thiệu Mông có cảm giác có người đang đứng ở đầu giường anh ta, đứng từ trên cao nhìn xuống anh ta, ánh mắt kia thù hận, lạnh lẽo như thế giống như một chiếc dao sắt có độc, từng dao từng dao đâm vào da thịt của anh ta.
Anh ta bị đánh thức, hoảng hốt mở trừng hai mắt ra.
Không có ai cả, chỉ có khói thuốc kỳ lạ quẩn quanh trong căn phòng.
Khói màu đen giống như dây ruy băng bị gió thổi tới bay quanh căn phòng, lúc thì biến thành đôi mắt, lúc thì lại biến thành mặt người.
Thiệu Mông vừa ngạc nhiên lại vừa sợ hãi, đầu đổ đầy mồ hôi.
Đây là cái gì vậy?
Chỗ này có chuyện ma quái ư?
Anh ta hoảng loạn nhảy xuống giường, muốn chạy trốn nhưng khói thuốc lại biến thành một bóng người mơ hồ, lao tới ôm chặt lấy cơ thể của anh ta.
‘Đùng’ tim đập nhanh, anh ta hốt hoảng tỉnh dậy từ trong cơn mơ.
Thiệu Mông trừng mắt nhìn lên trần nhà, một lúc lâu sau anh ta mới ý thức được rằng mình đang nằm mơ.
Mơ trong mơ.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh ta cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho trợ lý: “Đổi cho tôi một căn phòng khác, căn phòng hiện giờ tôi ở không sạch sẽ.”
Trợ lý không trả lời lại.
Anh ta nhắm mắt lại rồi lại ngủ thiếp đi.
Sao nữ Đào nằm ườn trên sô pha lướt weibo, cô ta tìm kiếm từ khóa ‘Đào Đào’, nội dung hiện ra đều là những thứ không liên quan.
Đã nửa năm trôi qua, cuối cùng cô ta cũng không nhìn thấy những ảnh chụp bay đầy trời khi trước nữa.
Nhưng trong lòng cô ta lại hiểu rất rõ, tuy rằng cô ta đã tốn một khoản tiền kha khá để dập chuyện này xuống, yêu cầu các trang web lớn không đăng ảnh chụp đó nữa nhưng trong tin nhắn riêng không biết đã có bao nhiêu người có được những bức ảnh khó coi của cô ta.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện bọn họ nói những lời nói không hay sau lưng mình, cô ta lại cảm thấy đau đầu, dạ dày ứa ra nước chua.
Nhưng mà, cô ta đã làm sai điều gì chứ?
Chụp những bức ảnh thân mật với bạn trai thì có vấn đề gì sao? Kẻ để lộ chúng ra ngoài mới là người có tội chứ? Nhưng về cơ bản mọi người đều không trách cứ người thật sự làm sai, ngược lại bọn họ lại chỉ chỉ chỏ chỏ việc riêng tư của cô ta.
Bọn họ đánh giá cô ta ta một cách không kiêng dè, hủy hoại đi sự nghiệp của cô ta.
Những nhà sản xuất, đạo diễn từ chối cô ta lẽ nào chưa từng nhìn thấy cơ thể của cô ta hay sao. Lúc này đây bọn họ lại ra vẻ chính nhân quân tử nói cô ta ‘ảnh hưởng’ không tốt.
Hừ, đừng nói là riêng tư, những nghệ sĩ nữ từng cởi đồ trên màn ảnh còn ít hay sao? Thế nhưng cho dù cô ta có bất bình như thế nào, phẫn nộ như thế nào thì cũng không thể nào thay đổi được sự thật. Sự nghiệp của cô ta đã bị hủy hoại không còn gì, cô ta phải nghĩ cách cứu vãn lại mới được.
Nhưng phải làm sao đây?
Khó khăn lắm cô ta mới bước được đến ngày hôm nay, làm sao mới có thể vượt qua kiếp nạn này đây?
Hay là nói số phận đã an bài cô ta không thể nào trở mình được.
Sao nữ Đào nôn nóng cắn móng tay giả, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Khách sạn có một phòng kính, bên trong nuôi cá Koi, con mèo lông ngắn bà chủ nuôi đang đứng ở bên cạnh, nó giơ móng vuốt màu hồng của mình ra để bắt cá.
Tiết Tiểu Sinh cầm đồ hộp của con mèo dụ dỗ nó đi tới: “Meo meo, lại đây.”
Con mèo lông ngắn không có liêm sỉ, vì đồ hộp mà bán mình.
Tiết Tiểu Sinh nhân cơ hội vồ lấy chân trước của con mèo rồi bế nó lên.
“Không thể bé mèo giương cái bụng của nó lên trên được, nó sẽ sợ đấy.” Đằng sau có người đi tới đổi lại tư thế cho con mèo rồi để nó nằm ở trong lòng của Tiết Tiểu Sinh.
Tiết Tiểu Sinh ngoảnh đầu lại đánh giá Giang Bạch Diễm.
Buổi tối hôm qua lúc ăn cơm, Tiết Tiểu Sinh nhìn thấy Giang Bạch Diễm, có lẽ cậu ấy vừa mới ghi hình chương trình xong thì chạy luôn tới đây mà không nghỉ ngơi. Không ngủ đủ giấc nên phản ứng hơi chậm chạp. Nhưng bây giờ sau khi đã được ngủ đủ rồi, ánh mắt cậu ấy rất sáng, có tinh thần hơn hôm qua nhiều. “Tại sao anh lại giúp tôi.” Tiết Tiểu Sinh hỏi.
Giang Bạch Diễm cong môi, cậu ấy cười híp mắt lại rồi nói: “Tôi sợ anh thua không cam tâm.”
Tiết Tiểu Sinh nhìn Giang Bạch Diễm bằng ánh mắt sắc bén: “Anh xuống tay cũng nhanh chóng lắm.”
“Ngày đầu tiên bán Ác ma 1 tôi đã mua nó rồi, Ác ma 2 tôi cũng mua ngay ngày bán đầu tiên.” Giang Bạch Diễm không phản bác gì, cậu ấy chỉ nói: “Hai quyển sách này tôi đều đã đọc không dưới ba lần, tất cả các tình tiết tôi đều đọc thuộc làu làu, anh có làm được không?”
Đúng là cởi quần áo rất dư thừa nhưng nếu như không cởi cũng có thể làm được, vậy tại sao phải cởi nó ra chứ?
Cởi quần áo thì dễ mà mặc vào mới khó.
Tiết Tiểu Sinh nhìn Giang Bạch Diễm chằm chằm, sau đó cậu ta cười nói: “Anh cho rằng mình nắm chắc phần thắng trong tay ư.” Trong mắt cậu ta lóe lên thứ ánh sáng quỷ dị, sau đó mới chậm rãi nói: “Anh có biết không, ngoài chúng ta ra thì còn có một người ở đây nữa đấy.”