Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 88

Chương 88

Giản Tĩnh bận rộn đến giữa trưa, cô mệt muốn chết, đến nỗi cô không thể tiếp tục xem kịch bản vào buổi chiều được. Vốn định đi dạo quanh khách sạn, hít thở không khí mới mẻ một chút. Nhưng khi cô nhìn trời thì thấy trời u ám như thể muốn mưa, cho nên đành từ bỏ.

May là còn có mèo để chơi cùng.

Tiếc là không chỉ có mỗi cô coi trọng con mèo ấy, Tiết Tiểu Sinh dùng hết sức nói với cô.

"Cô Giản, tôi không biết ôm mèo, cô dạy tôi đi."

"Cô Giản, cô nuôi mèo à? Loại mèo nào khá ngoan ngoãn thế, tôi cũng muốn nuôi một con.

Giãn Tĩnh: "Tôi không nuôi mèo."

Giang Bạch Diễm khá thông minh, cậu ta nhanh chóng nói: "Tôi có nuôi một con mèo, nhưng tôi thường ra ngoài đóng phim nên không thể chăm sóc tốt cho Pudding, chỉ có trợ lý giúp tôi chăm thôi, nó đúng là một con mèo đáng thương suốt ngày ở nhà."

Cậu ta vừa nói vừa mím môi làm ra vẻ mặt cô cùng đáng thương.

Tiết Tiểu Sinh: "Nghe nói động vật không có được sự yêu thương của chủ nhân, chúng sẽ bị trầm cảm đấy."

"Ôi, tôi cũng không muốn đâu. Nhưng Pudding nhà tôi ăn quá nhiều, không có một ai muốn nhận nuôi nó, tôi sợ nó bị mèo hoang khác bắt nạt, lúc đầu óc nóng lên đã đưa nó về nhà luôn."

Giãn Tĩnh: "..." Ngày hôm qua được hai chị gái xinh đẹp tranh nhau khen ngợi, hôm nay lại được hai em trai dễ thương tranh nhau lấy lòng, thế giới này làm sao thế?

Đáng ghét nhất chính là biên kịch Hứa, ông ta đã tập mãi thành quen rồi, vẫn nói với cô: "Tranh thủ hưởng thụ đi. Giới giải trí là nơi thực tế nhất, lúc cô nổi tiếng người người đều đến nịnh nọt cô, lúc cô ngã xuống thì chẳng thấy bóng một ai đâu. Tuổi trẻ qua rất nhanh, lúc hưởng thụ được cứ hưởng thụ, nếu không vừa chớp mắt một cái đã chẳng còn gì."

Giãn Tĩnh: "Chú rất có kinh nghiệm nhỉ?"

"Thời thiếu niên không ngông cuồng thì thật phí." Biên kịch Hứa nói: "Người ta chỉ cầu xin một cơ hội, bây giờ cùng lắm là một câu nói của cô thôi, sợ gì nữa?"

"Lời của tôi không đáng giá thế đâu." Giãn Tĩnh lắc đầu một cái, khó tránh có chút ảo não.

Thấy cô buồn phiền, Giang Bạch Diễm lập tức trở nên biết điều, hỏi: "Cô Tĩnh Tĩnh, tôi đi pha cà phê, cô có muốn một tách không?"

Giản Tĩnh gật đầu theo bản năng, cậu ta bèn mở cửa ra ngoài.

Tất nhiên Tiết Tiểu Sinh cũng không muốn khiến cho người ta thêm phiền. Nhưng cậu ta nhận được tin, mặc dù một phiếu của Giản Tĩnh không quá nặng, nhưng nếu cô phản đối người nào đó vào vai, e rằng không ai mong ầm ĩ không vui với cô.

Cậu ta sợ cô quyết tâm nâng đỡ Giang Bạch Diễm, cho dù cậu ta thu xếp được những người khác, cuối cùng cũng sẽ bị đạp xuống.

"Cô Giản." Tiết Tiểu Sinh cười cười, tinh thần phấn chấn lên: "Chúng ta ra phía sau dạo một chút đi, đằng sau có vườn hoa nhỏ, sẵn tiện hóng mát luôn."

Giản Tĩnh suy nghĩ rồi đồng ý.

Tiết Tiểu Sinh thả mèo xuống, cùng cô đi vào vườn hoa nhỏ tản bộ.

Vườn hoa này cũng thật nhỏ, tổng cộng hết cũng chỉ có mấy bước, nhưng chủ nhân khu vườn chăm sóc rất tốt, dù mùa đông thì nơi đây cũng là một màu xanh biếc, khiến người ta nhìn mà thích.

"Cậu không cần tốn sức với tôi." Bốn bề vắng lặng, Giản Tĩnh nói thẳng: "Về việc tuyển diễn viên, chủ yếu là do đạo diễn Hoàng."

Nếu đã đi thẳng vào vấn đề, Tiết Tiểu Sinh cũng không giả vờ nữa: "Tôi hy vọng cô Giản có thể cho tôi một cơ hội, nếu tôi có thể đảm nhiệm được nhân vật, hãy để tôi thử một lần."

Giản Tĩnh khó chịu: "Nếu cậu thích hợp thì tất nhiên tôi không có ý kiến."

Tiết Tiểu Sinh ngẩn ra, cậu ta lập tức ý thức được cô là người vừa vào vòng tròn giải trí này, vẫn còn giữ lại chút đơn thuần nên không khỏi vui mừng.

"Cảm ơn cô Giản, tôi nhất định sẽ cố gắng." Cậu ta cúi người chào một cái, ánh mắt sáng ngời, trong con ngươi lộ ra mấy phần nhiệt tình và chân thành.

Giản Tĩnh tách ra hai bước rồi đi về phía trước.

Tiết Tiểu Sinh đi theo, giọng điệu nhẹ nhàng hơn không ít: "Tôi đã vinh dự đọc qua tác phẩm của cô...."

Đây là người thứ ba phát biểu cảm nghĩ với cô.

Giản Tĩnh lơ đãng nghe, bỗng cô thoáng thấy phía trước có một người lúc ẩn lúc hiện đằng sau chậu Hải Đường, không thấy rõ dáng vẻ.

Cô đang thầm nghĩ liệu có nên đi đường vòng hay không, bỗng trời vang lên một tiếng sấm rền, mưa đổ xuống như trút nước.

Được rồi, đi thẳng về thôi.

Tiết Tiểu Sinh có được lời nói chắc chắn rồi nên cũng không dây dưa thêm nữa, cậu ta lại nghĩ cách lấy lòng đạo diễn Hoàng.

Giản Tĩnh thở phào nhẹ nhõm rồi về phòng mình.

Lúc này lại rảnh không chịu được, cô cầm lấy laptop, định viết bản thảo mới.

Truyện mới có tên là [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ], truyện này cô lấy cảm hứng từ vụ án cướp đoạt bên hồ công viên, viết về một cô gái suy luận ra được nơi bọn cướp giấu bảo vật thông qua các bản tin thời sự, khi đào ra đã thấy một cây bút vàng trị trá trăm vạn.

Sau đó, cô lấy cây bút vàng ấy, thuê một sát thủ, muốn báo thù cho ba mẹ đã chết của mình.

Giản Tĩnh đã từng nói với Khang Mộ Thành rằng sẽ có một chút yếu tố tình cảm trong truyện này, bởi vậy, hoàn toàn không phải nghi ngờ, cô gái kia và sát thủ đã nảy sinh tình cảm với nhau.

Nhưng, lúc lên kế hoạch thì dễ, khi viết ra lại có chút khó khăn.

Phần lý luận cô rất thành thạo nên viết rất nhanh, nhưng đến vấn đề tình cảm lại cảm thấy bí từ, hệt như mãi không thể viết tốt đoạn tình ái triền miên đó vậy.

Ngày hôm nay cũng thế.

Bận việc cả một buổi chiều, cuối cùng vẫn là không công.

‘Meow~’

Cửa sổ được mở ra một khe hở để thông gió, con mèo lông ngắn lại chen người đi vào rồi kêu to với cô.

Giản Tĩnh mỉm cười, cô đi tới ôm lấy nó.

Đệm chân mèo đạp trên tay cô có hơi dinh dính, cô rút khăn giấy ra định lau đi, nhưng bỗng cô ngừng động tác lại.

Thứ dính trên trên tay cô có màu đỏ tươi khá nhạt.

Cô giơ tay lên ngửi một cái, bỗng trái tim cô trầm xuống.

Là máu.

[Hệ thống: Đã tuyên bố nhiệm vụ đặc biệt]

[Tên nhiệm vụ đặc biệt: Kẻ trộm ** hoán đổi ** bí ẩn."

[Miêu tả nhiệm vụ: Diễn viên nam đang ‘hot’ chết một cách thần bí, hiện trường lưu lại ****, khi nào **** mới có thể trở về, sau lưng **** là gì? Xin mời điều tra rõ chân tướng]

[Thưởng phạt nhiệm vụ: Sẽ phán định dựa theo mức độ hoàn thành]

Giản Tĩnh tan vỡ.

Lại là mã hóa, còn là nhiệm vụ đặc biệt nữa?

Diễn viên nam đang ‘hot’ mất mạng, người đó là ai? Không phải Giang Bạch Diễm đấy chứ? Cô bị suy đoán của mình dọa sợ đến nhảy dựng lên, nhanh chóng ra ngoài kiểm tra.

"Cô Tĩnh Tĩnh, tôi đã pha cà phê xong rồi..." Giang Bạch Diễm bưng cà phê đến, cậu ấy nâng tách cà phê rất cẩn thận, như thể sợ hình hoa được kéo ra ở trên lớp bọt sữa trên cùng.

Giản Tĩnh thầm thở ra một hơi, cô tiện tay nhận lấy rồi để sang một bên: "Cậu đi theo tôi."

Giang Bạch Diễm "Ừ" một tiếng rồi ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô, cậu ấy không lên tiếng, hiển nhiên đã nhìn ra được tâm trạng của cô nên không nói chuyện phiếm làm gì.

Giản Tĩnh bắt mèo, cô cẩn thận nhìn những vết máu dính trên sàn nhà.

Vết máu khô lại khiến màu sắc sậm hơn, không khó để tìm kiếm.

Cô đi một vòng, cuối cùng dừng lại bên ngoài cửa sổ phòng Thiệu Mông.

Lúc này trời đã mưa to, nhưng mái hiên được kéo dài ra để chặn nước mua lại, có một chỗ tránh mưa rộng bằng lòng bàn tay sát bên tường. Cơ thể mèo linh hoạt, nó bước đi sát bên chân tường để lại những dấu chân máu nhỏ xíu.

Giản Tĩnh quay đầu muốn tìm ô, bên kia Giang Bạch Diễm đã chạy chậm tới: "Cô Tĩnh Tĩnh, ô đây."

"Cảm ơn." Cô giơ ô lên, khó khăn chen vào khe hở giữa bụi cây xanh và tường, đến ngoài cửa sổ phòng Thiệu Mông xem thử. Nhưng, bên dưới khách sạn này còn có một tầng gác lửng, cửa sổ hơi cao, cô lại thấp nên nhảy lên mới có thể nhìn thấy được một chút.

Nhưng tất cả cửa sổ đều được lắp lưới chống trộm, cô nắm chặt một cái, thầm cân nhắc mình có nên leo lên không.

Giang Bạch Diễm ‘ồ’ một tiếng, kiến nghị với cô: "Cô Tĩnh Tĩnh, để tôi ôm chị."

Giản Tĩnh đồng ý, dù sao thì việc leo cửa sổ nhìn vào phòng đàn ông gì đó đúng thật có chút kỳ lạ, cô chỉ lo lắng: "Cậu ôm nổi tôi không?"

"Không thành vấn đề." Cậu ấy buông ô xuống giật rách cổ tay áo rồi dùng nó bao tay lại, lúc này mới vòng tay qua chân cô, nhẹ nhàng nâng người cô lên trên.

Giản Tĩnh thấy rõ rồi.

Trong Phòng Thiệu Mông có không ít vết máu, nhưng, không hề thấy bóng dáng Thiệu Mông trong phòng.

Chuyện gì thế này?

Giản Tĩnh cẩn thận quan sát thêm một chút, tai cô nghe được tiếng nước rất nhỏ.

Ở trong toilet?

Cô suy nghĩ một chút, cô hơi dùng sức ở phần eo một chút rồi tách mình ra khỏi sự nâng đỡ của Giang Bạch Diễm, cô nhẹ nhàng đáp chân xuống đất: "Trong phòng Thiệu Mông có chút không đúng, chúng ta gọi ông chủ đến mở cửa vào xem thử."

Giang Bạch Diễm cảm thấy rất kỳ lạ: "Anh Thiệu bị sao thế?"

Giản Tĩnh lắc đầu một cái.

Cô đi tìm bà chủ, nhờ bà ta đến mở cửa.

Bà chủ có chút căng thẳng, nắm chặt chìa khóa hỏi: "Không phải cậu ta hút hít gì đó đâu đúng không?"

Nếu nói người mở khách sạn như họ sợ gì nhất, thì đó chính là có người tụ tập đến hút **. Hơn nữa, mấy ngôi sao còn thường xuyên làm ra chuyện này, và họ cũng đã phải chịu đựng nhiều lần.

"Không đâu, có thể là cậu ta không khỏe thôi." Giản Tĩnh không nói rõ ra.

Lúc này bà chủ mới thở phào một hơi, đầu tiên bà ta gõ cửa hai tiếng, thấy bên trong không có động tĩnh mới mở cửa ra.

Trong phòng rất lộn xộn, hành lý và đồ trang trí vương vãi khắp nơi, hệt như vừa bị tên trộm nào đó vào cướp sạch vậy. Tất nhiên điều đáng sợ hơn là trong phòng có không ít vết máu, máu khô lại vô cùng nổi bật trên thảm trải sàn, nhìn qua rất đáng sợ.

Giản Tĩnh đảo sơ qua căn phòng rồi đi thẳng đến toilet.

Một giây sau, cô sợ đến ngây người.

Thiệu Mông cắm đầu vào bồn cầu, trên người máu me đầm đìa, có con dao gọt hoa quả dính máu nằm ở một bên, trên lưỡi dao cũng có vệt máu.

Giản Tĩnh lấy điện thoại ra chụp ảnh lại rồi đưa điện thoại cho bà chủ, để bà ta báo cảnh sát. Đồng thời, cô móc trong túi ra màn bao giày và găng tay một cách thành thạo, đeo vào rồi bước vào hiện trường.

Chuyện đầu tiên phải làm tất nhiên là lật xác của Thiệu Mông lại, cô lật qua rồi để dưới sàn để tiện khám nghiệm thi thể. Người vừa chết không bao lâu, thi thể vẫn còn ấm, sự cương cứng chỉ mới xuất hiện một chút. Đoán chừng, có lẽ thời gian chết chỉ mới qua mười lăm đến hai mươi phút.

Ở miệng và mũi không có bọt, không phải bị ngạt nước chết. Nhưng không có kiến thức chuyên môn cũng có thể đoán được, vì vẻ mặt của Thiệu Mộng quá rõ ràng.

Ngũ quan của anh ta vặn vẹo, nhãn cầu trợn ra, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, vừa nhìn là biết ngay anh ta đã chịu một kích thích cực lớn.

Nói đơn giản thì là bị hù chết.

Ngoài ra, trên người không có vết thương nào khác.

Vậy thì rất đáng ngờ.

Đầu bị cắm vào bồn cầu đến chết, hay bị dọa sợ đến chết?

Làm sao nhỉ, hay là có kẻ nào đó chui ra từ bồn cầu, kéo anh ta xuống?

Trong đầu Giản Tĩnh đầy dấu chấm hỏi, ‘nhiệm vụ đặc biệt có phải có quỷ không’ và ‘giữ vững chủ nghĩa duy vật không tin quỷ thần’ đang nhảy loạn cả lên.

Cô lắc đầu một cái, quyết định xem xét hiện trường trước.

Nhưng đây là hiện trường đơn giản nhất mà cô từng gặp, tuy có vết máu nhưng những nơi chảy máu đều không phải vết thương trí mạng. Lại nhìn vào vết thương do dao chém, tất cả đều là do Thiệu Mông tự cắt ra, có vết sâu, vết cạn.

Dao gọt hoa quả là dao nhỏ trong phòng khách, lưỡi dao mỏng và nhỏ, nhiều nhất là dùng để gọt vỏ táo thôi, ngay cả vỏ dưa hấu còn chẳng cắt đứt nữa là, nói chi đến chuyện giết người.

Cửa sổ có mở ra một khe hở, nhưng bên ngoài là cửa chống trộm, khe hở giữa những dây sắt chỉ đủ để mèo ra vào mà thôi, dấu chân mèo dính máu trên sàn nhà cũng vì thế mà ra.

Khóa ngoài cửa là khóa cảm ứng, bên ngoài chỉ có mỗi lỗ khóa và hộp cảm ứng, cửa vừa đóng sẽ khóa lại ngay, nhất định phải dùng chìa khóa hoặc thẻ mới có thể mở cửa được.

"Chìa khóa vẫn luôn ở chỗ bà à?" Cô hỏi bà chủ.

Bà chủ chắc chắn: "Đúng, tôi vẫn luôn mang chìa khóa theo bên người mình, không có ai cầm được."

Căn phòng này hoàn toàn kín.

Bây giờ Giản Tĩnh cũng bắt đầu nghi ngờ Thiệu Mông hút gì đó.

Nhưng nếu chỉ là một cái chết bình thường, vậy tại sao hệ thống lại tuyên bố nhiệm vụ cho cô?

Lần đầu tiên cô cảm thấy hoang mang vô cùng.

"Có chuyện gì thế?" Bên ngoài vang lên giọng của đạo diễn Hoàng: "Tiểu Thiệu sao vậy?"

Giản Tĩnh: "Chết rồi."

Biên kịch Hứa: "Cái gì?"

Cô bước ra bên ngoài, cô thấy phòng ở hai bên hàng lang đang có người ló đầu ra nhìn, vẻ mặt ai nấy đều kinh ngạc xen lẫn khiếp sợ.

Sắc mặt đạo diễn Hoàng khá khó coi: "Tình huống thế nào?"

Giản Tĩnh chần chờ rồi lắc đầu.

Bốn phía lặng im.

Điện thoại di động reo lên, bà chủ vội nghe máy: "Đúng vậy, là tôi báo cảnh sát, không.... Được." Bà ta nhỏ giọng trả lời mấy câu, sau đó đưa điện thoại cho Giản Tĩnh với vẻ ngạc nhiên.

Giản Tĩnh cầm lấy điện thoại: "Xin chào."

"Xin hỏi người đang nghe máy là Giản Tĩnh đúng không?"

"Đúng vậy."

"Xin chào, tiểu thư Giản. Mong cô mở cuộc gọi video, chúng tôi cần xác định thân phận cô."

Giản Tĩnh làm theo với vẻ nghi ngờ.

Bên đầu kia của cuộc gọi video xuất hiện một cảnh sát nữ mặc cảnh phục, sau khi chứng thực thân phận của cô rồi mới nói: "Tiểu thư Giản, bây giờ tôi sẽ nói lại tình huống với cô. Hai mươi phút trước, bởi vì có mưa nên ngọn núi có đất lở, khiến cho con đường đến nơi phát hiện án bị chặn, không thể nào qua được. Sớm nhất là sáng ngày mai lực lượng cảnh sát sẽ tới."

Giản Tĩnh: "..." Do trận bão nên sẽ đến muộn nhưng vẫn đến.

"Uy tín của cô rất lớn và cũng từng giúp cảnh sát phá án nhiều lần, bây giờ chúng tôi trao toàn bộ quyền hạn cho cô, mong cô giúp đỡ cảnh sát ghi lại thông tin và duy trì trật tự ở hiện trường."

Giản Tĩnh: "Tôi biết rồi."

"Mời cô đăng nhập vào trang web XXX của Bộ Công An, đăng tải hình ảnh hiện trường và ghi chép lại thông tin của người đã chết cũng như những người liên quan."

"Cô hãy mở chế độ người chấp pháp ngay khi cần thiết, để đảm bảo quyền lợi của cô và những người liên quan."

"Lực lượng cảnh sát sẽ đến ngay khi con đường được thông thoáng."

 

Bình Luận (0)
Comment