Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 89

Chương 89

Có được sự ủy quyền bên phía cảnh sát, Giản Tĩnh cất chìa khóa phòng của Thiệu Mông đi để bảo vệ hiện trường xảy ra vụ án.

Vốn dĩ có thể dùng mẫu đã có trên mạng để đăng ký thông tin nhưng đen thay sau khi gọi điện thoại không bao lâu thì mất tín hiệu, mạng bị mất kết nối hoàn toàn.

Thế nên Giản Tĩnh chỉ đành cầm bút ghi chép lại.

Bà chủ hết sức phối hợp, bà ấy nói ra hết thông tin cơ bản của tất cả khách hàng ở đây.

Khách sạn này có tổng cộng hai tầng, những người sống ở tầng một bao gồm Thiệu Mông, trợ lý của Thiệu Mông, biên kịch Hứa, đạo diễn Hoàng và Tạ Duy. Những người sống ở tầng hai bao gồm Giản Tĩnh, Trương Hồng Thần, sao nữ Đào, Tiết Tiểu Sinh và Giang Bạch Diễm.

Hai tiếng trước trợ lý của Trương Mông đã đi ra ngoài mua thuốc rồi, còn hỏi bà chủ hiệu thuốc ở gần đây nên tạm thời được loại khỏi diện bị tình nghi.

Trong số những người còn lại ở đây chỉ có một mình Tạ Duy là Giản Tĩnh chưa từng gặp mặt.

Giản Tĩnh gọi tất cả mọi người đến một căn phòng riêng rộng lớn, để chuẩn bị thẩm vấn tình hình của từng người một.

Sau đó cô trông thấy người tên đạo diễn Hoàng than thở về Tạ Duy.

Anh ta là người tới cuối cùng, nghe thấy tiếng ho khan trước sau đó cánh cửa được mở ra rồi anh ta mới bước vào trong phòng.

Tạ Duy là một người gầy gò, dáng người dong dỏng cao. Anh ta mặc một chiếc áo len dày màu xám, quần thể thao ống rộng, ăn mặc vô cùng tùy tiện không có chút tinh tế nào cả.

Nhưng khi vừa trông thấy gương mặt của Tạ Duy mọi người sẽ không còn chú ý đến việc anh ta ăn mặc như thế nào nữa.

Anh ta có một gương mặt không quá hoàn hảo. Mắt, mũi, miệng của anh ta đều không phải là kiểu người ta thích nhất nhưng khi kết hợp chúng lại với nhau sẽ tạo thành một kiểu khiến người ta không nói ra được thành lời. Không phải là đẹp mỹ miều, cũng không phải là đẹp kiểu ngầu ngầu, cũng không phải là tuấn tú mà là xương mặt, mọi thứ đều vừa đủ, ghép lại với nhau lại tạo thành một gương mặt rất có sức hút.

Không hề nói quá rằng, căn phòng u ám này đã sáng bừng lên bởi gương mặt này của anh ta, giống như người này xuất hiện ở đâu thì ở đó có ánh sáng vậy, chỗ nào cũng là sân khấu.

Một gương mặt ngôi sao trời sinh.

Cuối cùng Giản Tĩnh cũng hiểu tại sao đạo diễn Hoàng lại than thở như thế rồi.

Một người như thế này, ấy vậy lại không nổi tiếng?

“Chào mọi người.” Giọng của anh ta rất nhẹ, hơi khàn một chút, đôi mắt như có chút ánh sao.

Một người như đạo diễn Hoàng lại bất giác nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu dịu hẳn đi, có xen lẫn một chút thương tiếc: “Cậu bị bệnh rồi sao? Sao lại không biết giữ gìn sức khỏe của mình như thế cơ chứ.” Ông ấy lại không kìm lòng được mà khuyên nhủ anh ta thêm một câu: “Cậu còn trẻ đấy.”

“Ông không cần lo lắng cho tôi đâu, tôi vẫn luôn uống thuốc nên kiểm soát rất tốt.” Tạ Duy ngồi khoanh chân xuống dưới, anh ta ngẩng đầu nhìn Giản Tĩnh rồi nói: “Đây là cô Giản sao. Lần đầu tiên gặp mặt, chào cô.”

Giản Tĩnh bất giác nhẹ giọng nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của anh.”

Giang Bạch Diễm ngẩn người ra, cậu ấy nhìn cô một cái rồi cũng không lên tiếng nói gì.

“Tôi nghe nói xảy ra chuyện.” Tạ Duy bình tĩnh hỏi: “Cô có gì muốn hỏi tôi không?” Nhắc đến vụ án, Giản Tĩnh lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường: “Anh đến đây từ khi nào?”

“Một tuần trước.” Tạ Duy trả lời: “Sức khỏe của tôi không tốt, tôi tới đây để dưỡng bệnh.”

Giản Tĩnh hỏi: “Anh có quen Thiệu Mông không?” “Tôi quen.” Tạ Duy mỉm cười nhưng ánh mắt của anh ta vẫn luôn rất hờ hững: “Trong cái ngành này sao có thể không quen cho được.”

Giản Tĩnh suy nghĩ kỹ một lát rồi lại hỏi: “Hôm nay anh có gặp Thiệu Mông không?” Tạ Duy: “Không?”

“Anh chắc chắn như thế sao?” Hỏi một cách đột ngột, Giản Tĩnh cũng học theo Quý Phong gài bẫy.

Tạ Duy vẫn rất điềm nhiên, anh ta nói không một chút do dự: “Cả ngày hôm nay tôi luôn ở im trong phòng tất nhiên là không gặp anh ta rồi.”

Hình như bà chủ có chút thiên vị Tạ Duy, bà ấy vội vàng đưa ra bằng chứng: “Bữa sáng và bữa trưa đều là do tôi mang vào.”

Giản Tĩnh gật đầu, sau đó cô đi thẩm vấn những người khác.

Người cuối cùng hôm nay gặp Thiệu Mông chính là cô, biên kịch Hứa và đạo diễn Hoàng. Sau khi bọn họ nói chuyện với anh ta xong thì anh ta đã quay về phòng của mình để nghỉ ngơi, sau đó anh ta cũng không bước chân ra ngoài nữa.

Hai người Hứa, Hoàng có thể làm bằng chứng cho nhau, hôm nay Giang Bạch Diễm và Tiết Tiểu Sinh đều đi đi lại lại xung quanh, luôn nằm trong tầm nhìn của mọi người.

Chỉ có hai người Đào và Trương hình như không thấy mặt.

Giản Tĩnh xem kỹ hai người này.

Vẻ mặt của Trương Hồng Thần có phần bất an, cô ta cứ cầm khư khư điện thoại trong tay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nó một cái. Nghĩ đến việc có người chết một cách bất thường ở trong khách sạn, cô ta có vẻ mặt như thế này cũng không có gì kỳ lạ cả.

Nhưng ngoài cảm giác bất an ra, tại sao nữ Đào còn cảm thấy căng thẳng chứ?

Mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, cô ta cắn phần thịt ở trong khoang miệng, ngón tay cứ cọ vào gan bàn tay, móng tay đính đá để lại những vết hình trăng lưỡi liềm trên mu bàn tay.

“Sao nữ Đào, hôm nay cô đã gặp Thiệu Mông đúng không?” Giản Tĩnh hỏi.

“Sáng nay tôi có tình cờ gặp anh ta ngoài hành lang.” Sao nữ Đào trả lời rất tùy ý, giọng nói không có quá nhiều căng thẳng.

Điều này rất kỳ lạ.

Gặp phải án mạng căng thẳng là điều rất đỗi bình thường, mọi người đều rất sợ đụng phải mạng người, kiện cáo các thứ nhưng sao nữ Đào lại không cảm thấy quá căng thẳng về cái chết của Thiệu Mông, lý do là tại sao chứ?

Giản Tĩnh nhìn sao nữ Đào một lúc rồi lại quay sang hỏi Trương Hồng Thần: “Còn cô Trương thì sao?”

Trương Hồng Thần vẫn còn rất bình tĩnh, cô ta nói: “Buổi sáng lúc ăn cơm tôi có gặp anh ta, hơn nữa chúng tôi còn nói chuyện với nhau vài câu.” “Hai người đã nói những gì?”

“Anh ta cứ hắt hơi suốt, trông có vẻ như không khỏe lắm nên tôi đã hỏi thăm anh ta vài ba câu. Anh ta nói có lẽ mình bị cảm rồi, hỏi bà chủ muốn uống trà gừng.” Trương Hồng Thần trả lời rất chi tiết.

Bà chủ gật đầu: “Tôi chuyên nấu trà gừng cho anh ta, anh ta uống xong thì nói mình đã đỡ hơn nhiều rồi. À phải rồi, cô cũng uống rồi đó.”

‘Cô’ ở đây là chỉ Trương Hồng Thần.

Trương Hồng Thần gật đầu: “Tôi sắp đến kỳ kinh nguyệt thế nên cũng uống một chút.”

Giản Tĩnh đăm chiêu suy nghĩ.

Xem ra Thiệu Mông là bị dọa chết, có thể nào là do sinh ra ảo giác hay không? Hoặc có thể anh ta chịu đả kích quá lớn nhưng thực chất lại là trúng độc mà chết?

Nếu như đúng là như thế thì cần phải có pháp y chuyên ngành làm xét nghiệm thì mới có thể kiểm tra ra được.

Giản Tĩnh suy nghĩ một lát rồi nói: “Tóm lại, mọi người đừng có đi lại lung tung, đợi cảnh sát tới đây điều tra rồi nói sau.”

Lúc sẩm tối, trời bỗng đổ cơn mưa rất lớn, những đám mây đen che kín cả bầu trời, ánh sáng tối tăm, dường như cả khách sạn đều bị một bóng đen vô hình bao trọn lấy, khí áp thấp đến mức dọa người.

Cái chết ly kỳ của Thiệu Mông, hiện trường lại kỳ lạ như thế, trong lòng ai cũng có tâm sự nên cũng không có tâm trạng dùng bữa tối.

Giản Tĩnh chỉ uống một tách cà phê, cô ngồi ở hiện trường xảy ra vụ án đến thẫn thờ.

Từ sau khi sống lại cho đến giờ, những vụ án lớn có nhỏ có cô từng xử lý cũng không hẳn là ít thế nhưng chưa từng có vụ án nào lại kỳ lạ như vụ án ngày hôm nay cả.

Đầu tiên là động cơ.

Những người có mặt ngày hôm nay ở hiện trường Hứa và Hoàng đều không có động cơ giết người, Thiệu Mông là nam chính ở trong Bác sĩ ác quỷ, anh ta chết rồi bộ phim phải làm sao?

Còn hai người Giang và Tiết thì tranh nhau nam phụ, bọn họ cũng không hề có xung đột gì với Thiệu Mông cả.

Đào và Trương thì càng không phải nói.

Người thuộc kiểu tương đồng duy nhất chỉ có một mình Tạ Duy, nhưng Tạ Duy lại còn đến sớm hơn bọn họ. Anh ta lại đang dưỡng bệnh, trông thấy vẻ mặt lúc trước của đạo diễn Hoàng, có lẽ là anh ta chưa từng tiếp xúc với kịch bản, chỉ là tình cờ diễn ác ma thôi.

Không có ai có động cơ giết người hết.

Tiếp đó là nguyên nhân tử vong.

Chưa khám nghiệm tử thi thế nên lý do chết cụ thể là gì Giản Tĩnh chưa thể nào biết được, nhưng đầu ấn vào trong bồn cầu bị dọa sợ chết, một là có người nào đó cố tình giả ma dọa người, không thì đó chính là ảo giác.

Giản Tĩnh lại nghiêng về vế sau hơn.

Khả năng xảy ra ảo giác rất lớn, ví dụ như hút thuốc, ăn nhầm thức ăn nào đó, hoặc là mắc bệnh thần kinh.

Thế nhưng ban nãy Giản Tĩnh đã kiểm tra qua phòng một lượt rồi, trong hành lý của Thiệu Mông không có bất kỳ thứ thuốc nào cả. Đạo diễn Hoàng cũng nói, bởi vì khoảng thời gian trước những vụ bê bối của nghệ sĩ liên tiếp được lộ ra nên trước khi ông ấy ký hợp đồng, ông ấy đã yêu cầu Thiệu Mông làm xét nghiệm, không có tiền sử bệnh liên quan.

Bệnh tâm thần thì càng không cần nhắc tới, trong đoàn làm phim mọi người sớm tối bên nhau, nếu như anh ta có bệnh thật thì cũng không thể nào giấu nổi.

Vậy thì chỉ có đồ ăn thôi.

Sau đó theo như những gì Trương Hồng Thần và bà chủ nói, bữa sáng thống nhất sẽ làm món ăn kiểu Nhật. Thiệu Mông và mọi người đều ăn đồ ăn như nhau.

Sáng nay Giản Tĩnh và Khang Mộ Thành cũng từng ăn chúng, không có bất cứ vấn đề gì cả.

Ngoài ra thì chỉ còn có canh gừng, bà chủ nói canh gừng là do bà ấy đích thân xuống bếp làm, chỉ bỏ gừng già và đường đỏ vào thôi. Trương Hồng Thần uống rồi cũng không có chuyện gì.

Mà sau đó Thiệu Mông có nói chuyện với họ về kịch bản, anh ta thấy trong người không khỏe nên cũng không ăn bữa trưa. Camera trên hành lang có ghi lại từ sau khi anh ta vào trong phòng thì cũng không ra ngoài nữa, cũng không có ai tới mang đồ cho anh ta.

“Rầm.” Lại là một tiếng sấm.

Đèn trên trần nhà nhấp nháy rồi tắt hẳn.

Trong phòng tối đen như mực.

Giản Tĩnh: “...” Nhiệm vụ lần này sẽ không có ma thật chứ?

Bầu không khí này quái lạ.

Phù, gió lạnh thổi qua, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống. Cô không mặc áo khoác, làn da dưới lớp áo len bắt đầu nổi hết da gà da vịt, khiến cô không khỏi rùng mình.

Do dự một chút Giản Tĩnh vẫn đứng dậy, cô chuẩn bị đi hỏi bà chủ về vấn đề mạch điện.

Hành lang tối đen như mực, giống như gió lạnh có ở khắp mọi nơi, gió lùa vào từ cửa sổ, từ kẽ hở ở dưới cửa, phù phù phù phù, giống như là tiếng ai đó đang nức nở vậy.

“Meo…” Không biết con mèo bị làm sao, thái độ khác thường, nó cứ kêu suốt không ngừng.

Giản Tĩnh lấy điện thoại ra soi đường, cô mò tới quầy tiếp tân: “Bà chủ?”

Trong bóng tối xuất hiện ánh nến, bà chủ cầm ngọn nến trong tay, không cần cô hỏi bà ấy đã lên tiếng: “Tôi kiểm tra hộp điện rồi, không có vấn đề gì cả, có lẽ là do dây cáp có vấn đề chăng.”

Có lẽ là do sạt lở núi gây nên.

Giản Tĩnh thở dài thườn thượt: “Còn cây nến nào không? Cho tôi một cái.”

Bà chủ đưa cho Giản Tĩnh một cây nến thơm.

Ánh sáng từ nến thơm không đủ nhưng vừa đốt lên mùi hương từ nó tỏa ra khắp phòng, khiến con người cảm thấy thoải mái không ít. Giản Tĩnh cầm ngọn nến trong tay, cô định quay về phòng mình nhưng đột nhiên cô nhìn thấy có người đang đứng ở cuối hành lang, quay mặt về phía sân sau, cái bóng dưới chân bị ánh sáng từ sấm sét kéo dài đến loang lổ quỷ dị, giống như ác quỷ quấn quanh người vậy.

Giản Tĩnh căng thẳng, cô quay người đi tới đó.

Đối phương nghe thấy tiếng động thì quay người lại nhìn: “Cô Giản.” Là Tạ Duy.

“Anh đứng ở đây làm gì vậy?” Giản Tĩnh vô cùng nghi ngờ, cô dò hỏi: “Không khỏe trong người thì nên ở trong phòng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng chứ.”

“Tôi có chút tâm sự, đứng đây hít thở không khí một xíu.” Ngọn nến màu ấm, gương mặt của Tạ Duy cho chúng ta cảm giác như trong poster phim điện ảnh vậy, mơ hồ nhưng lại thú vị: “Ban nãy đạo diễn Hoàng có nhắc đến Bác sĩ ác quỷ với tôi.” Giản Tĩnh ngây người, cô bỗng hiểu ra.

Thiệu Mông vừa chết tự dưng nảy sinh ra một đống chuyện. Nam chính Bác sĩ ác quỷ có nhiều thảo luận, hot hơn là nam phụ. Nếu như không sớm tìm ra người thay thế, đợi đến khi người khác biết được tin tức, không biết có đưa tay ra không.

Mà đạo diễn Hoàng lại có chút thương xót với Tạ Duy từ trước, muốn hợp tác với anh ta cũng là một điều rất đỗi bình thường.

Ngay cả Giản Tĩnh cũng không có ý kiến gì với Tạ Duy, công bằng mà nói, phong thái của Tạ Duy hợp hơn Thiệu Mông rất nhiều, là kiểu người thu hút người khác trời sinh.

“Vậy sao?” Giản Tĩnh bình tĩnh nói: “Ý của anh thế nào.” Tạ Duy ngoảnh đầu lại, ánh mắt chìm trong bóng tối: “Có lẽ cô Giản cũng biết, mười năm trước tôi cũng từng có được một cơ hội như thế này.” Chuyện này biên kịch Hứa cũng từng nhắc tới, Giản Tĩnh hỏi: “Nghi án Đại Tống ư?”

Tạ Duy chậm rãi gật đầu: “Năm đó tôi mới hai mươi mốt tuổi, giảng viên trong trường đều rất thích tôi, tìm mối giúp tôi, bảo tôi tham gia diễn xuất trong bộ cổ trang này. Kịch bản của bộ này rất tốt, đạo diễn cũng rất được nhưng đáng tiếc tôi… lại phụ sự kỳ vọng của mọi người dành cho mình.”

Thiên thời địa lợi nhân hòa, cái gì cũng có. Theo như cách nói của biên kịch Hứa thì kịch bản nổi nhân vật cũng sẽ nổi, ngay cả nữ phụ của vụ án đơn nguyên cũng là nhân vật phụ bây giờ, Thiệu Mông vì thế mà nổi tiếng khắp cả nước.

Nhưng duy chỉ có nam chính Tạ Duy là không nổi nổi.

Điều này khoa học sao?

Sau đó, hiện tại chính là như thế, hoang đường vô ý, lại không được coi trọng logic như câu chuyện hư cấu.

Giản Tĩnh cũng không nghĩ nhiều, cô hỏi anh ta: “Vậy anh có hận Thiệu Mông không?” “A.” Tạ Duy khẽ cười một tiếng, hạt mưa lạnh lẽo rơi trên gương mặt của anh ta rồi biến thành giọt nước nhỏ xíu, có một giọt nước rơi vào trong hốc mắt của anh ta trông giống như giọt lệ vậy.

“Lúc đó tôi rất căm hận bản thân mình.” Ta Duy nói vậy đấy.

 

Bình Luận (0)
Comment