Sấm rền chớp giật, bóng ma đong đưa.
Rõ ràng bầu không khí rất đáng sợ, nhưng Giản Tĩnh lại không hề cảm thấy sợ hãi. Tất cả sự chú ý của cô đều đổ dồn về phía Tạ Duy, trên người anh ta có một loại khí thế đặc biệt, thu hút tâm trí cô.
“Anh đã rất cố gắng, tại sao muốn ghét bỏ bản thân chứ?” Cô hỏi.
Tạ Duy mỉm cười tự giễu rồi thở dài: “Đúng vậy, tôi đã làm hết sức rồi, cũng thuyết phục bản thân như vậy. Vận may vẫn chưa tới phải chịu thôi, nhưng dù thế nào tôi cũng không nghĩ ra chuyện này sẽ kéo dài mười năm đằng đẵng.”
Tuổi đẹp nhất của đời người cũng chỉ có mười mấy năm.
Anh ta đã đóng mấy bộ phim truyền hình, có lúc phim nổi nhưng người chìm, lúc lại phim không gây được tiếng vang, bản thân cũng không hot. Lâu dần, mọi người đều cảm thấy anh ta mang lại xui xẻo cho tác phẩm của họ, chỉ có anh ấy bằng lòng cho anh ta cơ hội.
Giây phút đó, Giản Tĩnh nghi ngờ anh ta muốn chơi bài tình cảm.
Nhưng ngay sau đó cô đã tự phủ nhận.
“Tôi không biết mình có nên đánh cược lần nữa hay không, tôi đã...” Tạ Duy khẽ thở dài, giữa mày tràn ngập nỗi phiền muộn: “Tôi đã rất mệt mỏi rồi.”
Giản Tĩnh nói: “Có lẽ, anh có thể đổi một công việc khác.”
Tạ Duy bật cười.
Lúc anh ta cười lên, cả người tỏa ra sức hấp dẫn rất đặc biệt, khiến người ta bất giác bị ánh hào quang của anh ta chiếu rọi, dừng bước ngắm nhìn.
“Tôi sinh ra để cống hiến cho màn ảnh.” Anh ta nói: “Cả đời này chỉ làm công việc đó mà thôi.”
Giản Tĩnh bèn im lặng.
Mưa gió kéo tới, rơi lên mái ngói ‘lộp độp lộp độp’.
Không biết chú mèo lông ngắn trở về từ đâu, bộ lông đều ướt nhẹp, vốn định vòng vào tránh mưa nhưng khi bắt gặp Tạ Duy, nó đột nhiên dựng đuôi xù lông, dáng vẻ căng thẳng cảnh giác không ngừng gầm gừ với phía sau anh ta.
Tạ Duy xoay người nhìn đằng sau, giọng điệu kỳ quái: “Nó đang nhìn gì thế?”
“Chắc bị cái bóng dọa rồi.” Giản Tĩnh trả lời.
Tạ Duy không lên tiếng.
Một lát sau, chú mèo dựa vào góc tường nhanh chóng chuồn mất.
“Tôi nên về rồi.” Tạ Duy nói: “Cô còn muốn hỏi gì nữa không?”
Giản Tĩnh suy nghĩ rồi đào hố: “Anh ở trong giới này lâu như vậy, biết người nào có thù oán với Thiệu Mông không?”
Tạ Duy sửng sốt một chút, ngay sau đó bật cười, ánh mắt lập lòe: “Cô Giản, cô biết mỗi năm có bao nhiêu học sinh tốt nghiệp Học viện Hí kịch không? Lại có bao nhiêu nhân viên làm việc trong mấy trường quay? Cộng thêm những người bạn nhỏ còn chưa học hết cấp hai, đã nóng lòng muốn bước vào ngành này... Mỗi người đều có kẻ thù tiềm tàng.”
Anh ta đè thấp giọng: “Mỗi một cơ hội mà Thiệu Mông giành được đều bò lên bằng cách giẫm lên người khác. Anh ta gây thù chuốc oán quá nhiều, kể cả tôi.”
“Nếu thu hẹp phạm vi trong khách sạn này thì sao?”
Tạ Duy nhìn về phía cô rồi hỏi: “Tại sao cô lại quan tâm đến cái chết của Thiệu Mông như vậy?”
“Một mạng người cứ thế mất đi, thế nào cũng phải đưa ra một lời giải thích.”
“Hóa ra là vậy.” Tạ Duy bình tĩnh nói: “Đáng tiếc là tôi không thể trả lời được.”
Nói cũng bằng không.
Giản Tĩnh vẫn còn không cam lòng, muốn nói thêm gì đó, nhưng trên đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng rên khẽ, như thể có thứ đó ngã trên đất.
Ngay sau đó, một tiếng hét thảm thiết chói tai vang lên trên lầu hai.
Giản Tĩnh quay người rời khỏi, trực tiếp chạy lên lầu.
Tiếng động bất thường phát ra từ trong phòng của sao nữ Đào. Cách cánh cửa mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hô hoán như ‘đừng tới đây’ hay ‘cứu mạng’, thỉnh thoảng lại xen lẫn tiếng đồ vật rơi xuống đất vỡ nát.
Trong lòng Giản Tĩnh nôn nóng, sợ rằng cô ta bị người đánh lén, cũng không hơi đâu gọi bà chủ, nhấc chân đạp cửa.
Không thể coi thường tác dụng của thẻ bộc phát sức mạnh, khung cửa không chịu nổi lực va đập ‘ầm’ một tiếng mở ra.
Trong phòng chỉ có một mình sao nữ Đào.
Cô ta mặc áo ngủ, đầu tóc bù xù, vẻ mặt dữ tợn bắt lấy đồ vật bên cạnh rồi ném: “Tránh ra, tránh ra, đều cút hết cho tôi.”
Giản Tĩnh khéo léo tránh được đòn tấn công hỗn loạn của cô ta, tay chân nhẹ nhàng nhảy vọt lên giường, nhắm đúng thời cơ xốc chăn lên bất ngờ nhào tới trùm chăn lên sao nữ Đào.
Sao nữ Đào là một cô gái ăn uống điều độ, giảm béo quanh năm, nào so được với sức lực của Giản Tĩnh, dù cô ta giãy dụa như thế nào đều không thể thoát khỏi sự trói buộc, ngược lại còn lãng phí sức lực của mình.
“Có chuyện gì thế?” Những người khác nghe thấy tiếng động, lần lượt chạy lên lầu.
Giản Tĩnh nhảy xuống giường, xốc chăn lên. Sao nữ Đào thở hổn hển, lúc thì sợ hãi lúc thì nghiến răng nghiến lợi, đầu tóc lộn xộn cứ nhìn thấy người là đánh chẳng khác gì bà điên.
Vẻ mặt đạo diễn Hoàng kinh ngạc: “Cô ấy phát bệnh à?”
“Tin đồn là sự thật sao?” Biên kịch Hứa đi theo thò đầu xem.
Giản Tĩnh ấn sau lưng sao nữ Đào bất đắc dĩ nói: “Ai có thể đến giúp tôi giữ chặt cô ta được không?”
Mấy người đàn ông đều lưỡng lự, áo ngủ của sao nữ Đào hơi gợi cảm, không tiện ra tay. Cuối cùng Trương Hồng Thần bước vào lục lọi hành lý của cô ta rồi nói: “Ở đây có thuốc.”
Giản Tĩnh vươn tay: “Đưa tôi.”
Là thuốc risperidone, một loại thuốc thần kinh dùng để chữa trị bệnh trầm cảm, lo âu, chứng cuồng loạn cùng tâm thần phân liệt.
Cô nhét cho sao nữ Đào hai viên rồi bón thêm hai ngụm nước.
Sao nữ Đào dần bình tĩnh trở lại.
Trương Hồng Thần liếc nhìn khuôn mặt phù nề của cô ta, vẻ mặt rối rắm: “Biết trước có ngày này thì lúc đầu việc gì phải thế?”
Giản Tĩnh ngạc nhiên liếc nhìn cô ta.
Nhưng Trương Hồng Thần lại không định giải thích, hờ hững xoay người rời khỏi.
Bên ngoài cửa, Tiết Tiểu Sinh hỏi những người khác: “Có phải nơi này có gì đó không ổn? Đầu tiên là anh Thiệu lại đến chị Đào, lẽ nào... có ma?”
Biên kịch Hứa phản ứng rất mạnh: “Nơi này mới mở được hơn hai năm, phong thủy lại tốt, ma ở đâu ra?”
“Không phải cái đó.” Tiết Tiểu Sinh đè thấp giọng như thể sợ quấy rầy cái gì đó: “Là thứ kia.”
Giản Tĩnh: “?” Là thứ nào?
Nhưng hình như chỉ có mình cô thắc mắc vấn đề này, tất cả những người khác đều lộ ra vẻ mặt vi diệu. Biên kịch Hứa còn xoa cánh tay, chiếc đầu vừa mới thò ra lại rụt về.
“Đúng đấy, phản phệ rồi.” Tiết Tiểu Sinh thấp giọng nói: “Tôi nghe nói trước kia cũng từng có...”
“Đừng nói nữa.” Đạo diễn Hoàng cắt ngang lời cậu ta: “Tiểu Đào bị bệnh, là do không uống thuốc thôi, khuya lắm rồi giải tán thôi.”
Biên kịch Hứa: “Ông Hoàng, chờ tôi với, chúng ta trao đổi kịch bản một chút.”
“Mất điện rồi còn trao đổi gì nữa.”
“Trò chuyện thôi mà, chỗ tôi còn có hai lon bia.”
Giản Tĩnh nhìn thấy cảnh này, sao lại không hiểu chứ, biên kịch Hứa đang sợ hãi.
Sợ ma ư?
Lẽ nào thật sự có chuyện này?
Còn có phản phệ là gì? Cô nhớ hôm qua mình đến đây, hình như cũng mơ hồ nghe thấy Thiệu Mông nhắc tới từ ‘phản phệ’ này với trợ lý của anh ta.
Tầm mắt Giản Tĩnh đặt lên đầu Tiết Tiểu Sinh: “Vừa rồi cậu nhắc tới ma là ma gì thế?”
Tiết Tiểu Sinh có hơi căng thẳng: “Chính là thứ kia.”
“Thứ kia là cái gì?” Cô nhìn cậu ta chăm chú.
Tiết Tiểu Sinh ậm ừ nói: “Chính là tiểu quỷ.”
Giản Tĩnh nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc lâu, kỳ quái nói: "Cậu nói tiểu quỷ Thái Lan kia ấy hả?"
"Ừm… ha ha…" Tiết Tiểu Sinh hơi xấu hổ: "Có lẽ cô giáo Giản không tin, trong giới thật sự có cách nói này, mọi người đều nói như vậy, tôi cũng không có ý gì khác."
Giản Tĩnh lại hỏi tiếp: "Có người nói cô ta nuôi tiểu quỷ à?"
"Không, không, tôi nói bậy đấy." Tiết Tiểu Sinh sợ rước họa vào thân, vội nói: "Nếu chị Đào không có chuyện gì thì tôi về trước đây."
Còn chưa nói hết câu, người đã vụt chạy trở về trong phòng của mình.
Chẳng qua trước kia Giản Tĩnh cũng từng nghe các tin đồn tương tự, cái gì mà ngôi sao vì muốn cọ nhiệt, cố tình chạy ra nước ngoài thỉnh tiểu quỷ về, cung cấp nuôi dưỡng giống như đứa con nít thật sự, sau đó bọn họ thật sự nổi tiếng. Nhưng nếu không có cách nào làm nó thỏa mãn thì sẽ bị phản phệ ngay lập tức. Nhẹ thì mất tiền, nặng thì bỏ mạng.
Đây đương nhiên là lời nói vô căn cứ.
Nếu sao nữ Đào tự mang theo thuốc, tất nhiên đã bị chẩn đoán chính xác là bệnh tâm thần. Ngẫm nghĩ lại những chuyện cô ta từng gặp phải, bị như vậy cũng không có gì khó hiểu.
Tại sao Tiết Tiểu Sinh lại đặc biệt nhắc đến chuyện này chứ?
Còn có Trương Hồng Thần, cô ta nói ‘Tại sao lúc trước còn…’ lại là chuyện gì?
Trong lòng Giản Tĩnh nổi lên nghi ngờ, đánh giá kỹ càng sao nữ Đào đang hôn mê. Người xinh đẹp cho dù chật vật cũng không giấu nổi vẻ quốc sắc thiên hương. Cô ta vẫn rất xinh đẹp, chỉ là vết máu loang lổ trên người ảnh hưởng đến vẻ đẹp bên ngoài mà thôi.
Trên cổ, trên cánh tay và ngực, đều có dấu vết móng tay cào, trong đó dấu vết trước ngực là rõ ràng nhất.
Lại nói tiếp, trước khi Thiệu Mông chết cũng dùng dao cắt vào cơ thể của mình.
Trong lòng Giản Tĩnh khẽ động, mở vạt áo của cô ta ra.
Trên làn da trước ngực của sao nữ Đào có một hình xăm.
Một con chim.
Hoa văn rất nhỏ, chẳng qua chỉ có vài nét bút ít ỏi, nhưng kỳ lạ chính là hình vẽ sống động như thật, không biết nghệ nhân xăm mình nào tạo ra, giống như sắp vỗ cánh bay. Vả lại vết cào trên hình xăm này rất nghiêm trọng, móng tay sắc nhọn cào rách lớp da bên ngoài, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Giản Tĩnh do dự một chút, nhưng vẫn lặng lẽ chụp hoa văn này lại.
Mười giờ tối, ở chung một phòng với một bộ thi thể là trải nghiệm như thế nào?
Thành thật mà nói, vô cùng kinh khủng quái dị.
Nhưng có bản án, trong lòng Giãn Tĩnh thật sự giống như đang nuôi một con thỏ nhỏ, nó cứ nhảy tới nhảy lui thình thịch thình thịch, ồn ào đến mức khiến cô không cách nào ngủ được, đành phải tiếp tục nghiên cứu.
Vừa rồi cô đã kiểm tra thi thể của Thiệu Mông. Trước đó lúc khám nghiệm tử thi, cô đã duỗi thẳng người và thuận tiện cởi quần áo anh ta để tiện di chuyển xác, nhưng thật ra lúc này lại tiện xem xét.
Trên người Thiệu Mông có khoảng mười mấy vết cắt, đều chưa bị thương đến chỗ nguy hiểm, nhưng vết thương nghiêm trọng nhất là ở phía sau eo.
Chỗ làn da đó giống như bị anh ta rạch nát, trông rất đáng sợ, ở chỗ góc cạnh, dùng kính lúp quan sát, có thể nhìn thấy một chút vết tích của hình xăm.
Chuyện này thú vị đây.
Thiệu Mông và sao nữ Đào có hình xăm giống nhau sao? Con chim này đại biểu cho cái gì? Có phải giữa bọn họ có mối quan hệ không ai biết hay không?
Vào lúc cô đang trầm tư, ‘kẽo kẹt…’, cửa bị đẩy ra.
Một bóng người xuất hiện ở cửa, không tiếng động.
Giản Tĩnh hoảng sợ, quay đầu nhìn lại.
“Cô Tĩnh Tĩnh.” Giang Bạch Diễm cẩn thận nhìn cô: “Chị đang làm gì thế?”
“Xem thi… À.” Giản Tĩnh đột nhiên xấu hổ.
Ở chung một phòng với thi thể thì thôi đi, còn lõa thể nữa, này có chút… Cô nắm chặt khăn trải giường, đắp lại trên người Thiệu Mông, bình tĩnh như không có việc gì: “Có việc gì à?”
“Tôi xuống dưới tìm đồ ăn.” Giang Bạch Diễm nhỏ giọng nói: “Bên này có ánh sáng nên tới đây nhìn xem, làm tôi sợ muốn chết.”
Ánh mắt cô khẽ nhúc nhích, đùa giỡn nói: “Cậu sợ ma quỷ như vậy mà còn dám đến đây à?”
Giang Bạch Diễm ngừng lại, thừa nhận nói: “Tôi đoán được chị ở chỗ này, cho nên mới đến đây.”
“Tìm tôi có việc gì sao?” Cô hỏi.
Giang Bạch Diễm nói: “Tôi sợ, muốn tìm người cùng trò chuyện.”
“Cậu có thể đi tìm đạo diễn Hoàng hoặc biên kịch Hứa.”
Giang Bạch Diễm: “… Tôi thẳng.”
Giãn Tĩnh: “?”
“Vậy chúng ta tâm sự thôi.” Cô nén cười: “Cùng làm chút đồ ăn đi, tôi cũng đói rồi.”
Giang Bạch Diễm như trút được gánh nặng.
Nhà ăn trong khách sạn có cà phê và đồ ăn vặt.
Giản Tĩnh xé túi bánh quy, Giang Bạch Diễm dùng nước ấm ngâm bột cà phê, cố gắng đánh sữa bò tạo bọt.
Không có điện, cậu đánh bằng tay, khuấy đều khuấy đều.
Giản Tĩnh: “Cho chút sữa bò là được rồi.”
“Không được, tôi biết chị thích uống bọt sữa.” Cậu tiếp tục kiên trì.
Khuấy một lúc lâu, cuối cùng cũng tạo ra một lớp mỏng, đổ toàn bộ vào ly của cô.
Giản Tĩnh rất nể mặt uống một hớp, khen ngợi: “Pha rất mịn, tốc độ tay không tệ.”
Ánh nến chập chờn, hai người một chỗ, đầu óc Giang Bạch Diễm nóng lên, cậu ấy nói: “Độc thân mà.”
Giản Tĩnh: “Ừm.”
Cậu ấy: “…”
'Bộp', mặt mũi cậu ấy tràn đầy tuyệt vọng, cái trán va vào mặt bàn.
Rốt cuộc Giản Tĩnh không nhịn được nữa, cười ha ha thành tiếng.