Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 91

Chương 91

Tôi đã nói cái gì vậy? Lẽ nào tôi bị điên rồi ư? Liệu người em trai vô tội của tôi có còn sống không?

Giang Bạch Diễm nghĩ về Tam Liên, cậu đang ở bên bờ vực sụp đổ.

Cậu muốn giải thích điều gì đó nhưng với loại chuyện này thì càng nói lại càng tệ hại. Nếu như nói bản thân không hiểu chuyện, trái lại còn thể hiện ra bản thân đang giả vờ giả vịt khiến cho người khác cảm thấy khó chịu.

Vì thế cậu vừa tự đánh vào miệng mình vừa cầu xin một cách đáng thương: “Tôi nói bậy đó, chị tha thứ cho tôi nhé, có được không?”

Giản Tĩnh lại cười.

“Tôi không trách cậu.” Cô đưa cho cậu một miếng bánh bích quy: “Cậu mau ăn đi, cà phê nguội mất rồi.”

Bị mất điện, nước trong bình cũng không quá nóng nên sẽ bị nguội rất nhanh trong thời tiết như thế này. Trời lạnh mà uống nước lạnh sẽ rất dễ bị đau bụng.

Giang Bạch Diễm nhận lấy rồi ăn từng miếng nhỏ một.

Giản Tĩnh hỏi cậu: “Cậu có biết Tiết Tiểu Sinh nói gì về chuyện nuôi tiểu quỷ đó không?”

Cậu gật đầu, nuốt miếng bánh bích quy rồi thấp giọng nói: “Có tin đồn về chuyện này, nhưng thật ra nó cũng không phổ biến lắm. Đa số mọi người đều sùng bái đạo Phật nên thường hay quyên góp tiền dầu muối để mua bùa hộ mệnh hay gì đó.”

“Vì *hồng ư?”

*Hồng: tượng trưng cho thành công, được coi trọng hoặc phổ biến, chẳng hạn như những người nổi tiếng, phổ biến, người nổi tiếng trên Internet.

“Cô Tĩnh Tĩnh đã từng nghe một câu như thế này chưa, tiểu hồng dựa vào sự tâng bốc còn đại hồng dựa vào mệnh.” Giang Bạch Diễm nói: “Sự thật chính là như vậy, nếu như bản thân đã tự đi chín mươi chín bước, nhưng ông trời không cho mệnh mình được hồng thì sẽ không bao giờ hồng được. Nếu như bạn có vận may tốt thì chỉ cần đi tới sáu mươi là được, làm gì có ai không có ai cầu thần bái Phật chứ?”

Giản Tĩnh nói: “Đào Đào và Thiệu Mông đang cầu vị thần nào và đang bái vị Phật nào?”

Giang Bạch Diễm gãi mặt và nói với vẻ bất lực: “Cô Tĩnh Tĩnh, tôi không thể nào biết chuyện này được. Trừ phi phải có mối quan hệ với nhau thật tốt, nếu không sẽ không có ai đi tiết lộ chuyện này. Vì nếu làm thế khác nào tự rước phiền toái vào người chứ.”

Nói cũng đúng. Cô đành phải thay đổi cách hỏi của mình: “Hôm qua các cậu tới suối nước nóng, Thiệu Mông cũng ở đó phải không?”

Giang Bạch Diễm gật đầu.

“Cậu có nhìn thấy hình xăm ở trên người anh ta không?” Cô so sánh: “Ở phía sau thắt lưng.”

Giang Bạch Diễm: “…”

“Hửm?”

“Bọn tôi mặc quần mà.” Cậu nói một cách khô khan: “Chúng tôi phải tự bảo vệ mình chứ.”

“Ờ, được rồi.” Giản Tĩnh cố giả vờ như không buồn cười, cô đổi sang vấn đề khác: “Cậu có thể nói với tôi về Đào Đào và Thiệu Mông được không?”

Giang Bạch Diễm vô cùng vui mừng, cậu sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân rồi nói: “Anh Thiệu không hề tốt nghiệp Học viện Hí Kịch, mà trước đây anh ta từng là ca sĩ, sau đó bị mất giọng do cuộc phẫu thuật và không thể hát được nữa nên mới bắt đầu tham gia diễn xuất. Ban đầu có vẻ không suôn sẻ lắm vì cách làm việc giữa giới âm nhạc và giới điện ảnh khác nhau. Nhưng sau đó anh ta lại nghĩ được cách làm quen với một đạo diễn và được nhận vào đoàn làm phim [Nghi án Đại Tống].”

Giản Tĩnh nói: “Tôi nghe nói anh ta đóng nam hai.”

“Đúng, tuy nói là nam hai nhưng thật ra đất diễn rất ít, là một nhân vật tốt, một chàng công tử phong lưu phóng khoáng.” Giang Bạch Diễm nói: “Nhân vật nam chính do anh Tạ thủ vai là một thường dân và để phù hợp cho vai diễn nên toàn mặc quần áo vải. Nếu như cô đã xem qua bộ phim thì sẽ phát hiện ra đạo diễn đã cố tình làm cho anh Tạ xấu đi, chứ nếu đẹp quá khán giả sẽ cười chết.”

Giản Tĩnh nói với vẻ kinh ngạc: “Chỉ vì chuyện này mà Thiệu Mông hot lên còn Tạ Duy thì không?”

“Bằng không tôi cũng không thể nghĩ ra lý do gì khác.” Giang Bạch Diễm nghiêm túc nói: “Bộ phim hot như vậy cho nên tôi cũng đã từng xem qua. Những vai phụ đều hot ví dụ như chị Đào. Chị ấy đóng vai vũ nữ, xuất hiện còn chưa đến mười phút nữa. Vậy mà bộ tiếp theo đã được nhận vai nữ chính cùng hoàng đế cải trang đi vi hành.”

“Từ từ.” Giản Tĩnh phát hiện ra điểm mù: “Đào Đào cũng ở đây ư? Bọn họ đều là diễn viên của [Nghi án Đại Tống] sao?”

Giang Bạch Diễm gật đầu.

Giản Tĩnh suy nghĩ, tốt lắm, theo như bộ sách võ thuật [Nghi án Đại Tống] thì có lẽ sẽ có người bị giết nên cô hỏi ngay: “Trong lúc quay phim, có xảy ra chuyện gì không?”

Giang Bạch Diễm: “…”

Bóng người của cậu dần thấp xuống, sau đó co người lại.

Giản Tĩnh: “?”

“Tôi không biết.” Cậu nhỏ giọng nói: “Chuyện về anh Thiệu lúc nãy cũng là do tôi tra được ở trên mạng.”

Giản Tĩnh hơi giật mình. Đúng vậy, mười năm ở giới giải trí cũng tương đương với một thời đại. Giang Bạch Diễm còn nhỏ hơn cô một tuổi thì làm sao mà biết nhiều chuyện được? Nhưng chính vì thế nên cậu mới đặc biệt đi kiểm tra thông tin chỉ vì để trả lời lúc cô hỏi, cảm giác này lại càng khiến cho người ta cảm động hơn.

Cậu là một người thẳng thắn lấy lòng người khác, nhưng cũng không khiến cho người ta ghét bỏ.

“Cảm ơn cậu.” Cô nói.

Giang Bạch Diễm mím khóe miệng với vẻ hơi đắc ý nhưng lại có chút phiền muộn: “Ai, tiếc rằng sau đó internet có vấn đề.”

“Không sao đâu, tôi có thể đi hỏi người trong cuộc.” Giản Tĩnh đứng dậy rồi khẽ xoa xoa đầu của cậu ta: “Cậu mau về nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon.”

Giang Bạch Diễm mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì để được ở lại thêm, nên đành phiền não ôm đầu.



Đêm hôm khuya khoắt đi gõ cửa phòng của một người đàn ông, nói ra thì đúng là có chút mập mờ. Đặc biệt là ở giới giải trí, ai lại đi gõ cửa phòng người ta vào nửa đêm để bàn chuyện kịch bản chứ, nói cho tròn thì đây đúng là chuyện không thể miêu tả nổi mà.

Tuy nhiên Tạ Duy chỉ do dự một chút rồi quyết định mở cửa.

Người đứng ngoài cửa đang cầm nến thơm, nguồn ánh sáng mỏng manh và ấm áp ấy chiếu sáng khuôn mặt trắng nõn của cô. Vì thế, những bóng đen gớm ghiếc cùng với những con quỷ đằng sau cô đều rút lui và ẩn mình vào trong bóng tối.

“Có thể nói chuyện với anh chút không?” Cô hỏi.

Tạ Duy chớp mắt rồi nghiêng người mời cô vào.

Khi Giản Tĩnh bước vào phòng của Tạ Duy, ấn tượng đầu tiên chính là quá tối. Anh ta không dùng ngọn nến nào, không có đèn pin và rèm cửa bị kéo chặt tới nỗi ngay cả tia chớp bên ngoài cũng bị che lấp, bóng đêm dày tới mức như mực vừa tan ra.

Cô nhanh chóng kiểm tra cách bài trí của cả căn phòng, cách bài trí giống với căn phòng của Thiệu Mông nhưng ít đồ hơn Thiệu Mông nhiều, vì chỉ cần nhìn lướt qua là đã thấy hết.

Nổi bật nhất trong đó là số ma túy anh ta để trên đầu giường cùng với rất nhiều chai lọ khác.

“Vì anh bị ốm cho nên tôi không muốn quấy rầy.” Giản Tĩnh mỉm cười và ngồi xuống ghế gần cửa sổ: “Tuy nhiên tôi có một chút nghi ngờ muốn mời anh giải đáp giúp tôi.”

Tạ Duy ngồi ở trên chiếc ghế khác, anh ta cười: “Được.”

Có thể là do thức đêm hoặc có thể là do uống quá nhiều thuốc nên anh ta không giữ được tinh thần, và cách nói của anh ta không còn xa lạ như trước, thay vào đó là chút rời rạc và tùy ý hơn khiến cho người nghe thấy ngứa lỗ tai.

“Cô muốn hỏi gì?” Anh ta hỏi.

Giản Tĩnh nói: “Nghe nói Thiệu Mông và Đào Đào đều tham gia diễn xuất trong [Nghi án Đại Tống].”

Nói đến bộ phim này, giọng điệu của Tạ Duy có chút kỳ quái: “Đúng là có chuyện như vậy.”

“Năm đó khi quay bộ phim này, có chuyện gì xảy ra không?” Giản Tĩnh truy vấn.

Anh ta nở nụ cười, bóng tối phủ lên gương mặt anh tuấn tự nhiên khiến cho khuôn mặt này càng thêm hấp dẫn, khi nhìn một lúc lâu khiến cho tinh thần sa vào cơn mê.

“Tôi không biết cô đang nói về chuyện gì.” Tạ Duy nói: “Năm ấy xảy ra nhiều chuyện lắm.”

Giản Tĩnh dừng một chút, cô ngoảnh mặt đi: “Có người chết không?”

“Không có.”

“Vậy có ai bị thương vì chuyện này không? Ví dụ như tương lai bị hủy hoại hay gì đó.”

Lần này, rốt cuộc Tạ Duy cũng đã cười thành tiếng và nói: “Tôi.”

Giản Tĩnh nhìn ngay về phía anh ta: “Là do vận mệnh hay là do người làm ra?”

Tạ Duy tựa lưng vào ghế, hai tay anh ta đặt trên bụng, một lúc lâu sau anh ta mới nói: “Là mệnh.”

Mệnh không nằm trong sự cân nhắc của Giản Tĩnh. Cô hơi thất vọng nên đành phải chuyện tiếp theo: “Quan hệ giữa Thiệu Mông và Đào Đào có tốt không?”

Tạ Duy không trả lời ngay mà anh ta chỉ cười khẽ nói: “Cô Giản, tôi đã trả lời rất nhiều câu hỏi của cô rồi.”

Anh ta nhìn cô với vẻ cẩn thận, ánh sáng và bóng tối trong tầm mắt được phóng đại vô hạn. Bóng đêm giống như dã thú ẩn nấp trong rừng rậm còn cô cùng ánh nến sáng ngời thánh khiết, ép buộc bóng đêm phải lui.

“Đến lượt tôi hỏi. Cô Giản đã từng xem mệnh bao giờ chưa?”

Giản Tĩnh: “Tôi không tin chuyện này.”

“Trước kia tôi cũng không hề tin.” Tạ Duy ngẩng đầu, dường như ánh mắt rơi vào điểm nào đó trong khoảng không: “Tuy nhiên lại rất kỳ lạ, từ nhỏ có người đã từng nói mệnh của tôi rất tốt và nhất định sẽ rất nổi tiếng trong tương lai. Cho dù là mười năm trước hay tám năm trước cũng đều như vậy, ngay cả khi tôi rơi xuống đáy vực thì bọn họ vẫn thề với tôi rằng mệnh của tôi rất tốt.”

Giản Tĩnh mím môi, cô không tin vào những thứ như huyền học này.

Anh ta hỏi: “Cô nói xem như này có kì lạ không?”

Giản Tĩnh nói: “Tôi cảm thấy anh còn kỳ lạ hơn.”

Trên người Tạ Duy có một loại khí tức kỳ lạ khó tả như thể cả người đang ngồi ở trên sân khấu, ở trên đỉnh đầu là ánh đèn chiếu rạng rỡ nhưng bên dưới lại là một hố đen đáng sợ đang chậm rãi nuốt chửng anh ta.

Còn cô giống như một khán giả lạc bước vào sân khấu, bị kinh ngạc trước phong thái của anh ta và lại càng bị thu hút bởi mạch nước ngầm mãnh liệt bên dưới sân khấu, nên không nhịn được muốn khám phá sự huyền bí bên trong đó.

“Anh nói điều này với tôi thì có ích gì?” Cô hỏi.

Tạ Duy nhắm mắt lại, khuôn mặt của anh ta như ẩn vào trong bóng tối. Một lát sau, anh ta lại thở dài rồi nở nụ cười: “Hình như là vậy.” Đột nhiên anh ta đứng dậy rồi rót một ly nước từ trong bình cho cô: “Uống nước đi.”

Giản Tĩnh do dự một chút rồi cũng nhận lấy.

Tạ Duy đưa cốc về phía trước.

Ngón tay của Giản Tĩnh như chạm phải khối băng lạnh đến thấu xương. Cô hỏi: “Tay của anh rất lạnh, anh cảm thấy không khỏe sao?”

“Không sao đâu, để tôi trả lời vấn đề vừa rồi của cô.” Tạ Duy khôi phục lại như bình thường, anh ta nói: “Thiệu Mông và Đào Đào cũng không giao tiếp nhiều với nhau khi đóng phim [Nghi án Đại Tống] vì Thiệu Mông là ca sĩ nổi tiếng, còn Đào Đào cũng chỉ là người mới. Tuy nhiên sau khi quay xong bộ phim này, hai người bọn họ đã hẹn hò với nhau một khoảng thời gian ngắn.”

Giản Tĩnh ném ngay những suy nghĩ lộn xộn ra phía sau đầu: “Sau đó thì sao?”

“Tôi nghe nói mối quan hệ của bọn họ bắt nguồn từ một sự cố.” Đột nhiên giọng điệu của Tạ Duy cao hơn xen lẫn với ẩn ý sâu xa: “Mà lúc đó trong đoàn làm phim xảy ra những chuyện ngoài ý muốn không chỉ một lần nên mọi người đều nói phim trường bị ma ám.”

Giản Tĩnh: “…”

Vẫn còn chưa xong, vậy mà lại còn có việc mê tín dị đoan ư?

Sau khi tạm biệt và Tạ Duy trở về phòng ngủ cũng đã là mười hai giờ đêm.

Giản Tĩnh tắm rửa qua loa rồi ngả đầu xuống giường, cô nhắm mắt lại và bắt đầu gặp ác mộng.

Trong mơ có quỷ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu cô toàn mồ hôi lạnh.

Thật sự đáng sợ.

Nhưng cũng may, không biết mưa đã ngừng từ lúc nào, ánh nắng ấm áp chiếu qua khung cửa sổ đã xua tan đi những bóng đen ma mị của đêm qua.

Giản Tĩnh tắm rửa xong, đi thay quần áo sạch sẽ rồi xuống nhà ăn sáng.

Nguồn điện đã được khôi phục, bà chủ đã chuẩn bị bữa sáng nóng hổi gồm có bánh bao hấp, cơm rang và cháo nóng. Tất cả đều vô cùng chân thực.

Giản Tĩnh vùi đầu ăn cơm, bỗng nhiên cô nhìn thấy trước mặt mình có một ly cà phê.

Cappuccino cùng với latte hơi xấu.

“Cô Tĩnh Tĩnh.” Cô trông thấy một khuôn mặt sáng sủa và xinh đẹp: “Chào buổi sáng.”

Giản Tĩnh nở nụ cười: “Chào buổi sáng.”

“Cà phê.” Giang Bạch Diễm đẩy ly về phía trước rồi hỏi han đầy quan tâm: “Có phải hôm qua cô ngủ không ngon không? Tôi cũng vậy, tôi luôn cảm thấy rất u ám, thật đáng sợ.”

“Cám ơn.” Giản Tĩnh uống một ngụm cà phê nóng thoải mái tới mức thở dài: “Tôi gặp ác mộng cả đêm, đau đầu muốn chết.”

Giang Bạch Diễm lập tức lộ ra vẻ lo lắng: “Có phải có gió lạnh thổi qua không, cô có muốn uống thuốc không?”

Cô lắc đầu rồi hỏi ngược lại: “Cảnh sát tới đây chưa?”

Cô còn chưa dứt lời thì đã có tiếng động ở ngoài cửa, có người hỏi: “Cảnh sát đây, xin hỏi là ai báo án?”

Giản Tĩnh lập tức đặt đôi đũa trên tay xuống, cô nuốt miếng bánh bao xong rồi mới đứng dậy đi ra.

Giang Bạch Diễm liếc nhìn cà phê, khóe miệng cậu khẽ nhúc nhích nhưng không nói gì.

Thế nhưng dường như Giản Tĩnh nghĩ ra gì đó, cô quay người mỉm cười với cậu và uống cạn ly cà phê.

Giang Bạch Diễm cắn môi rồi cười vui vẻ.

Giản Tĩnh không phát hiện ra, cô vội vàng ra nghênh đón: “Tôi đây.”

“Lại gặp mặt nhau rồi.” Cảnh sát tới lần này là người quen, chính là Lương Nghi đã từng cùng nhau giải quyết vụ án của họa sĩ Thường. Cô ấy đã cắt tóc ngắn, trông oai hùng và hiên ngang hơn rất nhiều, cuối cùng bên cạnh cũng có người cùng hợp tác.

Giản Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, cô đi thẳng vào vấn đề: “Cảnh sát Lương, vụ án lần này có chút không bình thường.”

Ánh mắt của Lương Nghi lập tức sáng lên.

 

Bình Luận (0)
Comment